Học Sinh Chuyển Trường
Chương 13
Bố Thảo đột nhiên quay sang nó.
– Con là người đã cứu cu Bin nhà chú à?
– Vâng, tình cờ thôi chú. – Nó trả lời tế nhị.
– Con cũng bơi giỏi nhỉ? – Giọng mẹ Thảo mỉa mai nó.
– Vâng, người “nhà quê" bọn cháu học bơi từ nhỏ rồi. – Nó nhấn mạnh 2 từ nhà quê.
– Dù sao chú cũng cảm ơn con! – Chú nhấp 1 ngụm trà nói!
– Chú cảm ơn cháu xin nhận. Giờ cháu có việc bận, xin phép cô chú cháu về trước.
Nó chào cả nhà Thảo rồi dắt xe về. Nó sợ ở đó nghe thêm vài lời mỉa mai nữa nó sẽ không chịu đựng được mà phát ngôn bừa bãi mất. Một con người có vẻ quý phái như vậy mà ăn nói toàn lời mỉa mai, độc địa. Nó ghét nhất thể loại giàu mà khinh rẻ người khác. Nhà nó nói ra thì cũng không kém nhà nhỏ Thảo là bao, còn quán cafe kia nó chả biết bố mẹ đào đâu ra nữa, quán đó hiện tại đang đứng tên nó! Nhưng nó chưa bao giờ nói gia cảnh nhà nó cho ai biết, ai hỏi nó cũng kêu bố mẹ buôn bán nhỏ.
Ở đây, người biết gia cảnh nhà nó ngoài mấy ông anh thì chỉ có thằng Vũ. Tuy hay bô bô cái mồm nhưng chưa bao giờ kể lể kiểu cgái đấy. Nhà thằng Vũ giờ giàu hơn nhà nó nhiều. Bố mẹ thằng Vũ vừa bay sang Anh công tác. Thằng này được cái hoà đồng, giàu, nghèo chiến tuất. Mà cũng phải nói bạn bè của nhỏ Thảo toàn mấy cậu ấm, cô chiêu, ngay cả thằng tán nhỏ trước đây cũng giàu kếch xù. Hôm nay nó lại đi ăn cơm nhà nhỏ, diện ngay cây hàng chợ, có đôi giày mua shop thui, bà ta khinh là phải. Trước giờ nó toàn mặc đồ chợ, mẹ nó nổi hứng lên mua cho nó vài bộ trong shop thì nó mặc thôi. Mà thôi lan man quá rồi, quay lại thôi.
Lúc này nó chưa muốn về nên qua quán luôn, anh Đức hôm nay đi có việc nên nó ra quán trông luôn.
Quán nó ít khi có người gây sự trong quán, 1 phần sợ anh Đức với anh Tuấn, 1 phần anh Đức có ông chú đại tá nên người khác cũng nể vài phần.
Vào quán cất xe, chào mọi người xong lại vào quầy xem sổ sách. Dạo này quán đông khách hơn trước khá nhiều, lãi cũng nhiều hơn, hị hị.
Đang xem sổ sách thì có 1 chiếc Audi với 1 chiếc Camry cùng nhau tiến vào quán. Bước từ trong xe ra là… Wtf, nhà Thảo với mấy nhỏ kia cùng thằng Long đi vào quán. Nó ngoắc nhỏ Huyền với My ra order 2 bàn đấy.
Nhưng “hoạ vô đơn chí" mà, lúc bưng đồ uống ra, nhỏ My chẳng may làm đổ nước vào người thằng Long, thằng Long làm ầm cả quán lên đòi gặp quản lý, nó đành phải đi ra. Thấy nó đi ra, bố mẹ Thảo, mấy nhỏ với thằng Long đều bất ngờ.
– Chào cô chú, chào anh, chào mấy bạn. Có duyên nhỉ!
– Ơ Toàn. – Tất cả đồng thanh.
– Dạ! Nãy nhân viên quán sơ suất nên làm đổ nước lên người anh Long. Quán thực sự xin lỗi mọi người. Chầu này quán sẽ không tính tiền, coi như thay lời xin lỗi tới mọi người.
– Chú em có quyền gì ở đây? – Thằng Long nói giọng mỉa mai.
– Dạ. Em là em họ anh quản lý. Anh quản lý hôm nay bận nên em ra trông quán dùm ạ. – Nó nói bằng giọng lễ phép nhất có thể.
– Chú nghĩ anh thiếu tiền à? Anh chỉ muốn chú dạy lại nhân viên thôi. – Nói xong nó nhếch mép lên tỏ vẻ khinh bỉ.
– Em sẽ nhắc nhở nhân viên sau ạ. – Nó vẫn cố nhịn.
– Giờ chú gọi nhân viên ra đây xin lỗi anh, rồi đuổi việc nhân viên thì việc này anh bỏ qua. – Mặt thằng Long cưng cửng lên.
My nghe thấy thế mắt đỏ hoe lên, sắp khóc.
– Em xin lỗi, chỗ em không thể chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà đuổi việc nhân viên được. Anh thông cảm. – Nó nói khá to để My nghe thấy.
– Giờ mày đuổi việc nó hay muốn dẹp quán. – Thằng Long vẫn không buông tha.
Thằng Long chắc muốn trả đũa nó vụ trưa nay, tính dìm nó lấy le trước mặt bố mẹ Thảo đây mà. Nó dám to mồm thế chắc có chống lưng gì đây mà? Cảnh sát à, hay giang hồ? Nó đang không biết làm sao thì:
– Nếu mày cảm thấy Trung tá lớn hơn Đại tá với Thiếu tướng thì mày cứ việc làm. – Tiếng anh Đức ở cửa vang lên.
Méo biết ông này về từ bao giờ mà giờ mới lên tiếng. Ông này hôm nay to ghê, đem cả ông bác thiếu tướng ra làm màu. Anh Đức tiến đến, Thằng Long mặt xanh như đít nhái, lắp bắp:
– Anh… Anh… Đức.
Anh Đức không thèm nhìn thằng Long 1 cái, tiến lại chỗ nó cúi đầu:
– Cậu chủ ra quán lâu chưa?
– Mới thôi anh.
Ông Đức này có cái tật đéo bao giờ sửa được. Ngoài đường thì cứ mày tao, đến quán cứ gọi nó là cậu chủ. Kêu xưng hô như bình thường thì không chịu, phán câu xanh rờn: “Việc ra việc, chơi ra chơi". Chịu luôn.
– C… Cậu Chủ? Thằng Long lắp bắp tập 2.
– Mày gan to nhỉ Long. Dám doạ phá quán cậu chủ tao? Muốn làm tao thất nghiệp à? Chú mày chống lưng muốn làm gì thì làm hả? Có mấy đồng bạc của ông bà già mày đem ra oai à? Ăn bám mà cũng to mồm à?
– Thôi anh. Đủ rồi. – Nó ngoắc tay nhỏ My lại.
– Bạn xin lỗi anh này đi. – Nó chỉ tay sang thằng Long mặt vẫn tái mét.
– Em xin lỗi anh. – Nhỏ cúi đầu xin lỗi.
Mấy nhỏ nãy giờ vẫn trố mắt ra kinh ngạc. Có mấy nhỏ ở đây nó cũng không muốn làm to chuyện lên.. Mẹ Thảo cũng đang trố mắt ra, chắc bất ngờ, thằng “con rể tương lai" đang cúi đầu khép nép trước người bà đã khinh.
– Thôi. My ra làm việc tiếp đi. Anh Đức trông quán nha, em về. Mọi người ở lại vui vẻ nhé. – Nói rồi nó đi ra cửa.
– Dạ cậu chủ. – Anh Đức vẫn cố gọi theo.
Nó dắt xe ra khỏi quán, thế éo nào xe nó dựng cạnh con Audi, bôi bác vc. Ông thần Tuấn đang ngồi tia mấy em gái bên đường, vãi bảo vệ. Nó phóng xe về nhà Hân, leo lên phòng đánh lol.
À, giới thiệu với mấy thým sơ qua về lão Đức. Tốt nghiệp bằng khá khoa Quản trị kinh doanh, Đh Kinh tế quốc dân. Đẹp trai, chưa xác định rõ giới tính. Tai to mặt lớn, ông chú làm đại tá, ông bác thiếu tướng. Ổng trông quán cafe cho nó lấy kinh nghiệm quản lý. Lại lan man rồi, hic.
Đang đánh dở trận rank lên đồng 5, đùa thôi lên bạch kim 3 thì có tiếng gõ cửa phòng.
– Vào đi! Không khoá cửa đâu. – Nó nói mà mặt vẫn dán vô màn hình.
– Toàn này!
Lúc này nó mới ngước mặt lên. Hoá ra là mấy nhỏ kia.
– Hửh. – Nó trả lời xong lại dán mắt vô laptop.
– Sao Toàn giấu tụi này? – Nhỏ Hân lên tiếng.
– Giấu gì? – Nó ngơ ra chả hiểu cái mẹ gì cả.
– Chuyện cậu là chủ quán cafe xxx đó. – Nhỏ Trang chen vô.
– À, tại có ai hỏi đâu mà nói. Thằng Long quá đáng quá nên anh Đức mới nói ra thôi. – Nó phân trần.
– Mà quen với nó hả? – Nó hơi thắc mắc
– Thì hay qua nhà Thảo chơi nên quen thôi. – Nhỏ Linh thêm vào.
– À ờ.
– Mà mặc đồ như Toàn ai nghĩ ra lại là “cậu chủ" quán cafe to bự chảng nhể? – Nhỏ Trang nhấn mạnh hai chữ cậu chủ, còn nháy mắt nữa chứ.
– Ờ, Quen đồ chợ rồi.
Rồi chém gió một thôi, một hồi với mấy nhỏ. Nãy giờ Thảo cứ im im một chỗ.
– Thảo.
…
– Thảo.
…
– Thảo! – Nói gọi đến lần thứ 3, mấy nhỏ lay lay nhỏ mới tỉnh.
– À… Ừ… Hả? – Nhỏ lắp bắp.
– Nãy giờ nghĩ gì thế?
– À không có gì đâu?
Mấy nhỏ tám thêm tí nữa cũng về phòng. Nó đi xuống dưới quán phở gần nhà làm 1 tô, ăn xong đi lên phòng học bài, soạn sách mai thứ hai cmnr. Xong xuôi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong đi ngủ. Kết thúc 1 ngày cuối tuần mệt mỏi.
Cuộc sống của nó cứ thế diễn ra bình yên lạ thường.
Cứ sáng chủ nhật nó lại ra công viên cũ. Sáng nào nó cũng gặp thằng Nghĩa, hai thằng nói chuyện rất hợp tính nhau. Chỉ là vài câu nói xong lại chìm vào im lặng. Nó với thằng Nghĩa dần thân nhau hơn, kêu thằng này xưng mày tao mà nó đéo nghe, cứ xưng anh em. Nó kêu nó không thích có bạn, thích có một người anh hơn. Ừ thì làm anh, to hơn một chức, mất đéo gì đâu mà sợ.
Thằng này nhiều lúc cũng tâm sự khá nhiều cho nó nghe. Cuộc đời của thằng này khá bấp bênh. Nghĩa là kết quả của cuộc tình một đêm, được sinh ra xong đem bỏ trước cổng cô nhi viện. Tính tình thì nhút nhát, ít nói, sống nội tâm. Lên 4 tuổi thì được 1 cậu sinh viên năm 3 đón về nuôi. Thằng này gọi người đó lỏ bố, ông này sau đó cũng chẳng lấy vợ gì hết. Sống với thằng Nghĩa thôi, tên cũng do ông đặt. Tốt nghiệp xong ông đi xin việc, ông xin chuyển về 1 vùng quê nghèo trên Hà Giang rồi dắt thằng Nghĩa theo. Ông là một giáo viên tâm huyết, là 1 người cha tuyệt vời trong mắt nó. Ông dạy nó nhiều thứ, từ võ đến kiến thức, đạo đức cho đúng với cái tên Đức Nghĩa.
Ông mất khi thằng Nghĩa 15t, thằng này về đây để giúp ông chăm sóc mộ dì vú đã nuôi ông. (Thôi lan man đủ rồi. Sau này sẽ có 1 truyện riêng về thằng này.)
Nó hay gọi thằng này là Nghĩa Khờ, do sống quá thật tính. Nó còn bắt thằng Nghĩa dạy nó thổi kèn lá, sáo lá.
Chả biết nó ngu bẩm sinh hay ngu có tính toán mà hơn 2 tuần mới biết thổi. Haizz.
Ở phòng thì nó nói chuyện, thân với mấy nhỏ kia hơn. Mấy nhỏ toàn qua phòng nó ăn, may mà nó không phải làm gì, mấy nhỏ biết ý nên làm hết. Thế cũng tốt, nó dạo này đang lười sẵn, hề hề!
Trên trường càng yên hơn, nó rất ít khi bị gọi, phong trào 20 – 11 cũng từ chối khéo là xong. Nhỏ Oanh từ vụ chơi khăm nó hôm 20 – 10 không thành cũng im luôn.
Ngoài quán càng không có gì để nói. Kinh doanh tốt hơn, nhân viên rất quý nó với anh Đức do dễ tính.
Nhiều khi nó có một suy nghĩ mà giờ thấy sai lầm:
“Hà Nội, bình yên thật đấy!"
“Trước một cơn bão lá một khoảng lặng bình yên". Bạn có tin không? Trước đây nó cũng chả tin đâu. Giờ ngẫm lại thì đành phải tin thôi. Ngày trước khi nó còn ở trong cái trò chơi tình cảm với Vy, nó cũng có khoảng thời gian bình yên trước khi sóng gió ập vào đầu nó.
Những ngày tháng bình yên của nó trên cái đất Hà Nội này dần trôi qua, đem đến cho nó một cơn sóng lớn, trực tiếp đưa cuộc sống của nó sang trang mới.
– Con là người đã cứu cu Bin nhà chú à?
– Vâng, tình cờ thôi chú. – Nó trả lời tế nhị.
– Con cũng bơi giỏi nhỉ? – Giọng mẹ Thảo mỉa mai nó.
– Vâng, người “nhà quê" bọn cháu học bơi từ nhỏ rồi. – Nó nhấn mạnh 2 từ nhà quê.
– Dù sao chú cũng cảm ơn con! – Chú nhấp 1 ngụm trà nói!
– Chú cảm ơn cháu xin nhận. Giờ cháu có việc bận, xin phép cô chú cháu về trước.
Nó chào cả nhà Thảo rồi dắt xe về. Nó sợ ở đó nghe thêm vài lời mỉa mai nữa nó sẽ không chịu đựng được mà phát ngôn bừa bãi mất. Một con người có vẻ quý phái như vậy mà ăn nói toàn lời mỉa mai, độc địa. Nó ghét nhất thể loại giàu mà khinh rẻ người khác. Nhà nó nói ra thì cũng không kém nhà nhỏ Thảo là bao, còn quán cafe kia nó chả biết bố mẹ đào đâu ra nữa, quán đó hiện tại đang đứng tên nó! Nhưng nó chưa bao giờ nói gia cảnh nhà nó cho ai biết, ai hỏi nó cũng kêu bố mẹ buôn bán nhỏ.
Ở đây, người biết gia cảnh nhà nó ngoài mấy ông anh thì chỉ có thằng Vũ. Tuy hay bô bô cái mồm nhưng chưa bao giờ kể lể kiểu cgái đấy. Nhà thằng Vũ giờ giàu hơn nhà nó nhiều. Bố mẹ thằng Vũ vừa bay sang Anh công tác. Thằng này được cái hoà đồng, giàu, nghèo chiến tuất. Mà cũng phải nói bạn bè của nhỏ Thảo toàn mấy cậu ấm, cô chiêu, ngay cả thằng tán nhỏ trước đây cũng giàu kếch xù. Hôm nay nó lại đi ăn cơm nhà nhỏ, diện ngay cây hàng chợ, có đôi giày mua shop thui, bà ta khinh là phải. Trước giờ nó toàn mặc đồ chợ, mẹ nó nổi hứng lên mua cho nó vài bộ trong shop thì nó mặc thôi. Mà thôi lan man quá rồi, quay lại thôi.
Lúc này nó chưa muốn về nên qua quán luôn, anh Đức hôm nay đi có việc nên nó ra quán trông luôn.
Quán nó ít khi có người gây sự trong quán, 1 phần sợ anh Đức với anh Tuấn, 1 phần anh Đức có ông chú đại tá nên người khác cũng nể vài phần.
Vào quán cất xe, chào mọi người xong lại vào quầy xem sổ sách. Dạo này quán đông khách hơn trước khá nhiều, lãi cũng nhiều hơn, hị hị.
Đang xem sổ sách thì có 1 chiếc Audi với 1 chiếc Camry cùng nhau tiến vào quán. Bước từ trong xe ra là… Wtf, nhà Thảo với mấy nhỏ kia cùng thằng Long đi vào quán. Nó ngoắc nhỏ Huyền với My ra order 2 bàn đấy.
Nhưng “hoạ vô đơn chí" mà, lúc bưng đồ uống ra, nhỏ My chẳng may làm đổ nước vào người thằng Long, thằng Long làm ầm cả quán lên đòi gặp quản lý, nó đành phải đi ra. Thấy nó đi ra, bố mẹ Thảo, mấy nhỏ với thằng Long đều bất ngờ.
– Chào cô chú, chào anh, chào mấy bạn. Có duyên nhỉ!
– Ơ Toàn. – Tất cả đồng thanh.
– Dạ! Nãy nhân viên quán sơ suất nên làm đổ nước lên người anh Long. Quán thực sự xin lỗi mọi người. Chầu này quán sẽ không tính tiền, coi như thay lời xin lỗi tới mọi người.
– Chú em có quyền gì ở đây? – Thằng Long nói giọng mỉa mai.
– Dạ. Em là em họ anh quản lý. Anh quản lý hôm nay bận nên em ra trông quán dùm ạ. – Nó nói bằng giọng lễ phép nhất có thể.
– Chú nghĩ anh thiếu tiền à? Anh chỉ muốn chú dạy lại nhân viên thôi. – Nói xong nó nhếch mép lên tỏ vẻ khinh bỉ.
– Em sẽ nhắc nhở nhân viên sau ạ. – Nó vẫn cố nhịn.
– Giờ chú gọi nhân viên ra đây xin lỗi anh, rồi đuổi việc nhân viên thì việc này anh bỏ qua. – Mặt thằng Long cưng cửng lên.
My nghe thấy thế mắt đỏ hoe lên, sắp khóc.
– Em xin lỗi, chỗ em không thể chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà đuổi việc nhân viên được. Anh thông cảm. – Nó nói khá to để My nghe thấy.
– Giờ mày đuổi việc nó hay muốn dẹp quán. – Thằng Long vẫn không buông tha.
Thằng Long chắc muốn trả đũa nó vụ trưa nay, tính dìm nó lấy le trước mặt bố mẹ Thảo đây mà. Nó dám to mồm thế chắc có chống lưng gì đây mà? Cảnh sát à, hay giang hồ? Nó đang không biết làm sao thì:
– Nếu mày cảm thấy Trung tá lớn hơn Đại tá với Thiếu tướng thì mày cứ việc làm. – Tiếng anh Đức ở cửa vang lên.
Méo biết ông này về từ bao giờ mà giờ mới lên tiếng. Ông này hôm nay to ghê, đem cả ông bác thiếu tướng ra làm màu. Anh Đức tiến đến, Thằng Long mặt xanh như đít nhái, lắp bắp:
– Anh… Anh… Đức.
Anh Đức không thèm nhìn thằng Long 1 cái, tiến lại chỗ nó cúi đầu:
– Cậu chủ ra quán lâu chưa?
– Mới thôi anh.
Ông Đức này có cái tật đéo bao giờ sửa được. Ngoài đường thì cứ mày tao, đến quán cứ gọi nó là cậu chủ. Kêu xưng hô như bình thường thì không chịu, phán câu xanh rờn: “Việc ra việc, chơi ra chơi". Chịu luôn.
– C… Cậu Chủ? Thằng Long lắp bắp tập 2.
– Mày gan to nhỉ Long. Dám doạ phá quán cậu chủ tao? Muốn làm tao thất nghiệp à? Chú mày chống lưng muốn làm gì thì làm hả? Có mấy đồng bạc của ông bà già mày đem ra oai à? Ăn bám mà cũng to mồm à?
– Thôi anh. Đủ rồi. – Nó ngoắc tay nhỏ My lại.
– Bạn xin lỗi anh này đi. – Nó chỉ tay sang thằng Long mặt vẫn tái mét.
– Em xin lỗi anh. – Nhỏ cúi đầu xin lỗi.
Mấy nhỏ nãy giờ vẫn trố mắt ra kinh ngạc. Có mấy nhỏ ở đây nó cũng không muốn làm to chuyện lên.. Mẹ Thảo cũng đang trố mắt ra, chắc bất ngờ, thằng “con rể tương lai" đang cúi đầu khép nép trước người bà đã khinh.
– Thôi. My ra làm việc tiếp đi. Anh Đức trông quán nha, em về. Mọi người ở lại vui vẻ nhé. – Nói rồi nó đi ra cửa.
– Dạ cậu chủ. – Anh Đức vẫn cố gọi theo.
Nó dắt xe ra khỏi quán, thế éo nào xe nó dựng cạnh con Audi, bôi bác vc. Ông thần Tuấn đang ngồi tia mấy em gái bên đường, vãi bảo vệ. Nó phóng xe về nhà Hân, leo lên phòng đánh lol.
À, giới thiệu với mấy thým sơ qua về lão Đức. Tốt nghiệp bằng khá khoa Quản trị kinh doanh, Đh Kinh tế quốc dân. Đẹp trai, chưa xác định rõ giới tính. Tai to mặt lớn, ông chú làm đại tá, ông bác thiếu tướng. Ổng trông quán cafe cho nó lấy kinh nghiệm quản lý. Lại lan man rồi, hic.
Đang đánh dở trận rank lên đồng 5, đùa thôi lên bạch kim 3 thì có tiếng gõ cửa phòng.
– Vào đi! Không khoá cửa đâu. – Nó nói mà mặt vẫn dán vô màn hình.
– Toàn này!
Lúc này nó mới ngước mặt lên. Hoá ra là mấy nhỏ kia.
– Hửh. – Nó trả lời xong lại dán mắt vô laptop.
– Sao Toàn giấu tụi này? – Nhỏ Hân lên tiếng.
– Giấu gì? – Nó ngơ ra chả hiểu cái mẹ gì cả.
– Chuyện cậu là chủ quán cafe xxx đó. – Nhỏ Trang chen vô.
– À, tại có ai hỏi đâu mà nói. Thằng Long quá đáng quá nên anh Đức mới nói ra thôi. – Nó phân trần.
– Mà quen với nó hả? – Nó hơi thắc mắc
– Thì hay qua nhà Thảo chơi nên quen thôi. – Nhỏ Linh thêm vào.
– À ờ.
– Mà mặc đồ như Toàn ai nghĩ ra lại là “cậu chủ" quán cafe to bự chảng nhể? – Nhỏ Trang nhấn mạnh hai chữ cậu chủ, còn nháy mắt nữa chứ.
– Ờ, Quen đồ chợ rồi.
Rồi chém gió một thôi, một hồi với mấy nhỏ. Nãy giờ Thảo cứ im im một chỗ.
– Thảo.
…
– Thảo.
…
– Thảo! – Nói gọi đến lần thứ 3, mấy nhỏ lay lay nhỏ mới tỉnh.
– À… Ừ… Hả? – Nhỏ lắp bắp.
– Nãy giờ nghĩ gì thế?
– À không có gì đâu?
Mấy nhỏ tám thêm tí nữa cũng về phòng. Nó đi xuống dưới quán phở gần nhà làm 1 tô, ăn xong đi lên phòng học bài, soạn sách mai thứ hai cmnr. Xong xuôi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong đi ngủ. Kết thúc 1 ngày cuối tuần mệt mỏi.
Cuộc sống của nó cứ thế diễn ra bình yên lạ thường.
Cứ sáng chủ nhật nó lại ra công viên cũ. Sáng nào nó cũng gặp thằng Nghĩa, hai thằng nói chuyện rất hợp tính nhau. Chỉ là vài câu nói xong lại chìm vào im lặng. Nó với thằng Nghĩa dần thân nhau hơn, kêu thằng này xưng mày tao mà nó đéo nghe, cứ xưng anh em. Nó kêu nó không thích có bạn, thích có một người anh hơn. Ừ thì làm anh, to hơn một chức, mất đéo gì đâu mà sợ.
Thằng này nhiều lúc cũng tâm sự khá nhiều cho nó nghe. Cuộc đời của thằng này khá bấp bênh. Nghĩa là kết quả của cuộc tình một đêm, được sinh ra xong đem bỏ trước cổng cô nhi viện. Tính tình thì nhút nhát, ít nói, sống nội tâm. Lên 4 tuổi thì được 1 cậu sinh viên năm 3 đón về nuôi. Thằng này gọi người đó lỏ bố, ông này sau đó cũng chẳng lấy vợ gì hết. Sống với thằng Nghĩa thôi, tên cũng do ông đặt. Tốt nghiệp xong ông đi xin việc, ông xin chuyển về 1 vùng quê nghèo trên Hà Giang rồi dắt thằng Nghĩa theo. Ông là một giáo viên tâm huyết, là 1 người cha tuyệt vời trong mắt nó. Ông dạy nó nhiều thứ, từ võ đến kiến thức, đạo đức cho đúng với cái tên Đức Nghĩa.
Ông mất khi thằng Nghĩa 15t, thằng này về đây để giúp ông chăm sóc mộ dì vú đã nuôi ông. (Thôi lan man đủ rồi. Sau này sẽ có 1 truyện riêng về thằng này.)
Nó hay gọi thằng này là Nghĩa Khờ, do sống quá thật tính. Nó còn bắt thằng Nghĩa dạy nó thổi kèn lá, sáo lá.
Chả biết nó ngu bẩm sinh hay ngu có tính toán mà hơn 2 tuần mới biết thổi. Haizz.
Ở phòng thì nó nói chuyện, thân với mấy nhỏ kia hơn. Mấy nhỏ toàn qua phòng nó ăn, may mà nó không phải làm gì, mấy nhỏ biết ý nên làm hết. Thế cũng tốt, nó dạo này đang lười sẵn, hề hề!
Trên trường càng yên hơn, nó rất ít khi bị gọi, phong trào 20 – 11 cũng từ chối khéo là xong. Nhỏ Oanh từ vụ chơi khăm nó hôm 20 – 10 không thành cũng im luôn.
Ngoài quán càng không có gì để nói. Kinh doanh tốt hơn, nhân viên rất quý nó với anh Đức do dễ tính.
Nhiều khi nó có một suy nghĩ mà giờ thấy sai lầm:
“Hà Nội, bình yên thật đấy!"
“Trước một cơn bão lá một khoảng lặng bình yên". Bạn có tin không? Trước đây nó cũng chả tin đâu. Giờ ngẫm lại thì đành phải tin thôi. Ngày trước khi nó còn ở trong cái trò chơi tình cảm với Vy, nó cũng có khoảng thời gian bình yên trước khi sóng gió ập vào đầu nó.
Những ngày tháng bình yên của nó trên cái đất Hà Nội này dần trôi qua, đem đến cho nó một cơn sóng lớn, trực tiếp đưa cuộc sống của nó sang trang mới.
Tác giả :
Takataka