Học Bá Tái Sinh
Chương 98: Ôm đùi
Đến khoảng 9 rưỡi, Trình Dĩ Hoa đứng dậy tỏ ý muốn đi về, theo như lời hắn nói thì là về đi ngủ.
Trong số mấy người ngồi đây, người có tư cách duy nhất để nói phải về ngủ sớm để dưỡng sắc đẹp, Diêu Phương Phi còn chưa than thở một câu có được không?! Nhưng con người Trình Dĩ Hoa vốn cao ngạo (trong mắt người bình thường), hắn nói muốn đi thật sự không ai dám ngăn cản.
Thẩm Húc Thần đi theo Trình Dĩ Hoa rời khỏi căn phòng, hỏi: “Chúng ta cứ thế rời đi có sao không?"
Trình Dĩ Hoa nhìn Thẩm Húc Thần một cái: “Em tập quân sự cả tháng trời hẳn rất mệt, tối nay đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Húc Thần sửng sốt một chút mới cười nói: “Ừ, có chút mệt, đi ngủ sớm cũng tốt." tuy rằng thật sự cậu không cảm thấy mệt chút nào. Thật là, rõ ràng con người Trình Dĩ Hoa từ trước tới nay đều không biết nói lời lãng mạn nhưng tim Thẩm Húc Thần lại luôn bị những ngôn từ rất đỗi bình thường của hắn kích động.
Trên xe về nhà, Trình Dĩ Hoa đột nhiên hỏi: “Lúc trước… khi chúng ta vừa tới club, em đã nhìn thấy ai?"
Thẩm Húc Thần không ngờ Trình Dĩ Hoa lại nhớ rõ chuyện này, cậu cũng không có gì phải giấu liền nói: “Là một người quen, quan hệ không tốt lắm. Cái tên công tử họ Vương gì đó, em không biết nhưng cái tên họ hàng xa đứng cạnh hắn thì em biết. Tên đó là Liêu Bác Dương, hiện tại đang học cùng trường em. Lúc trước khi tham gia vòng loại cuộc thi tài năng học sinh, em đã không thích cậu ta, ai ngờ lần quân huấn này…"
Nghe Thẩm Húc Thần kể lại mọi chuyện, Trình Dĩ Hoa cau mày nói: “Chuyện này khẳng định không phải do một mình Liêu Bác Dương có thể nghĩ ra. Tên Liêu Bác Dương kia nhìn qua là kiểu người mềm nắn rắn buông, nếu không có Vương Cẩn Trạch ở đằng sau chỉ đạo…" Vương Cẩn Trạch chính là công tử họ Vương.
Thẩm Húc Thần gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Nghe nói, Vương gia và Trâu gia không hợp nhau, có lẽ biết em có quan hệ với Trâu gia cho nên Vương Cẩn Trạch mới đứng ở sau lưng chỉ điểm cho Liêu Bác Dương bày trò hãm hại em. Vương Cẩn Trạch cũng không thật sự làm gì em, chỉ khiến em gặp chút phiền toái, giải tỏa sự chán ghét với Trâu gia."
Việc đối địch giữa hai nhà Vương gia và Trâu gia phải ngược dòng trở lại thế hệ cha Trâu Tề. Lúc ấy, nhà họ Vương kết thông gia với nhà họ Thích. Hai nhà quan hệ thân mặt chặt chẽ. Nhưng năm đó cha Trâu Tề lại tống gia chủ Thích gia vào tù với tội danh tham ô ăn hối lộ, mối thù kết thành từ đó. Thích gia bên kia mất đi người dẫn đầu, địa vị gia tộc dần tuột dốc không phanh, không còn được như trước, khiến Vương gia có liên quan cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vương gia từ đó ghi hận trong lòng. À còn nữa, đời trước, chồng của Cố Vọng Thư là Vương Úc Trạch cũng chính là dòng thứ của nhà họ Vương kia. Nghĩ tới Vương Úc Trạch, Thẩm Húc Thần càng cảm thấy ghê tởm đối với cái gia đình đó.
Thấy Thẩm Húc Thần buồn bực, Trình Dĩ Hoa có chút suy nghĩ.
Dựa theo tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, vào những lúc như thế này, tốt nhất nên ôm chặt người yêu một cái, sau đó dùng những ngữ khí bình tĩnh an ủi nói: không sao, có anh đây. Nhưng suy xét tới tài xế taxi ở ghế trước, Trình Dĩ Hoa không dám làm ra loại hành vi đi tìm chết này, hắn chỉ vươn tay xoa xoa gáy Thẩm Húc Thần, bình tĩnh nói: “Không sao, chúng ta mau về nhà ngủ một giấc. Loại người chuyên làm việc ngông nghênh như vậy, cuối cùng cũng có người nhìn không thuận mắt rồi ra tay thu thập thôi." Tỷ như hắn chẳng hạn.
Thẩm Húc Thần cũng không để chuyện này trong lòng, cậu chỉ lo lắng cho Cố Vọng Thư, nói: “Em thì không sao nhưng nếu bọn chúng ra tay với Duyệt Duyệt, vậy phải làm sao?"
“Chúng không dám động tới Duyệt Duyệt đâu, bởi vì Duyệt Duyệt đường đường chính chính là con gái nuôi của Trâu gia. Trâu gia lại là gia đình bao che khuyết điểm có tiếng." Trình Dĩ Hoa nói: “Cho nên, lúc trước em rất thiệt nha, vì sao không ôm đùi chú Trâu thuận tiện nhận cha nuôi luôn?"
Thẩm Húc Thần cười hai tiếng, cố ý vỗ vỗ đùi Trình Dĩ Hoa hai cái nói: “Ai bảo em chịu thiệt, không phải em đang ôm đùi anh sao?"
Tuy biết Thẩm Húc Thần đang nói đùa nhưng Trình Dĩ Hoa vẫn phi thường hưởng thụ.
“Đúng rồi, ngày mai dẫn em tới công ty tham quan. Nhân viên trong công ty mong đợi được gặp em đã lâu." Trình Dĩ Hoa nói. Hắn quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, mọi sự vật hai bên đường nhanh chóng thụt lùi lại phía sau.
“Công ty nào? Công ty anh á?" Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa ừ một tiếng.
Thẩm Húc Thần nhìn bác tài một cái, sau đó đè thấp giọng vui đùa hỏi: “Em lấy thân phận gì qua đó? Phu nhân lão bản tới kiểm tra à?"
Nghe được lời này, Trình Dĩ Hoa đang giả bộ thâm trầm không nín được, đành phải qua đầu lại, nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Lấy thân phận lão bản."
Thẩm Húc Thần đang định nói tiếp thì xe dừng lại, đã tới nơi. Đi xe hết 43 đồng, Trình Dĩ Hoa vừa định trả tiền, Thẩm Húc Thần đã vội ngăn lại: “Em có tiền lẻ, anh đừng có lôi đống tiền chẵn của anh ra."
Hai người xuống xe, cùng nhau đi về nhà. Trình Dĩ Hoa đột nhiên nói: “Chuyện công ty về sau do em phụ trách quản lý, anh sẽ không tham gia."
Đề tài này rất đột ngột, một chút dự liệu trước đó cũng không có, Thẩm Húc Thần hoảng sợ: “Chuyện này là sao? Bên trang web em không hề tham dự chút nào, tuy rằng bên mảng game, em có cổ phần thế nhưng…"
Trình Dĩ Hoa không để ý nói: “Anh tính chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên em. Nếu em không có hứng thú với việc kinh doanh, vậy tìm một quản lý kinh tế chuyên nghiệp tới giúp."
Thẩm Húc Thần nghe vậy lập tức nhíu mày: “Không cần phải… em rất cảm động anh nguyện ý làm vậy vì em, nhưng thật sự không cần phải làm thế đâu. Dù có chút thô thiển nhưng thật lòng mà nói, em chấp nhận anh không phải vì tiền của anh."
“Thế nhưng, em cần sự bảo đảm, đúng không?" Trình Dĩ Hoa nói: “Anh biết em còn rất nhiều chuyện giấu anh. Anh vẫn nghĩ, sở dĩ em không nguyện ý nói cho anh biết nhất định là vì anh không cho em có đủ cảm giác an toàn. Hơn nữa, sau này anh không có nhiều thời gian để xử lý chuyện công ty, hiện tại anh đã từng bước đứng vững trong sở nghiên cứu, chính vì vậy mà anh muốn giao lại công ty cho em. Anh tin em."
Thẩm Húc Thần hiếm khi trầm mặc một chút. Đích xác cậu có rất nhiều chuyện giấu diếm Trình Dĩ Hoa, tỷ như chuyện trùng sinh, tỷ như chuyện hệ thống. Không phải cậu không tín nhiệm Trình Dĩ Hoa, nhưng loại chuyện hoang đường này thật sự không biết nên nói từ đâu. Hơn nữa, Thẩm Húc Thần thật sự là một lão quỷ trùng sinh, có thể nói đời trước cậu đã trưởng thành một người lớn hỏng bét, cậu hiểu rõ suy nghĩ của người lớn, cũng biết rõ quy tắc cuộc sống. Đây không phải ích kỷ nhưng cậu không dám dùng những chuyện không thể xác định để khảo nghiệm nhân tình.
Nếu có thể, Thẩm Húc Thần nguyện cả đời không nói cho bất cứ ai biết chuyện cậu trùng sinh hay có hệ thống kèm theo.
Thẩm Húc Thần hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, chuyện em giấu anh… hiện tại vẫn không thể nói cho anh biết. Chuyện công ty… nói thật, tá hữu võng liên lụy quá nhiều, anh có chuyển công ty sang tên em, em cũng ăn không vô. Trình gia, ý em là bên cụ nội anh, bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận anh bốc đồng như vậy."
Trình Dĩ Hoa dừng bước, thật sâu nhìn Thẩm Húc Thần một cái.
Thẩm Húc Thần cúi đầu nói: “Xin lỗi."
Trình Dĩ Hoa thật lâu không nói gì.
Thẩm Húc Thần thầm yên lặng tự kiểm điểm bản thân, thế nhưng hiện tại thật sự cậu không dám nói ra bí mật của mình.
Qua một lúc, Trình Dĩ Hoa đột nhiên mở miệng: “Chuyện này em không cần phải xin lỗi, thực tế, anh cũng có chuyện giấu em. Hiện tại anh đã có thể hiểu một chút về định nghĩa tình yêu. Anh thừa nhận, khi đối mặt với người mình thích, lý trí có đôi khi thật sự không thể khuất phục tình cảm. Bởi vì anh vẫn cho rằng lý trí có thể kiềm chế chiếm hữu dục của mình ở trong một phạm vi mà em có thể chấp nhận được, nhưng anh vừa nhận ra, nó đã bất tri bất giác vượt quá giới hạn, khiến anh đưa một quyết định không phải tuyệt đối lý trí. Anh xin lỗi."
Nói cách khác, Trình Dĩ Hoa vừa mới nhận ra, điều thúc đẩy hắn đưa ra quyết định “chuyển toàn bộ cổ phần sang cho Thẩm Húc Thần", một phần lớn là vì chiếm hữu dục của hắn. Hắn muốn dùng phương thức này để đổi lấy bí mật của Thẩm Húc Thần. Đó kỳ thật là một hình thức rất vô đạo đức, tuy rằng lấy danh nghĩa vì tình yêu.
Thẩm Húc Thần có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, bạn trai nhỏ có lẽ so với tưởng tượng của mình thành thục hơn rất nhiều, chung quy Trình Dĩ Hoa không chỉ trung nhị mà trên hết bản chất cậu ấy vẫn là thiên tài. Cậu vội vàng nói: “Không không, em rất cảm động vì những gì anh đã làm, người phải nói xin lỗi là em mới đúng, thật đó, anh không có lỗi gì hết."
Trong giọng nói của Trình Dĩ Hoa lộ ra chút uể oải khó nhận ra: “Khi anh còn rất nhỏ, sự kiếm chế còn chưa hoàn thiện, mẹ đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ ông bác sĩ kia đã nhìn thấu bản chất của anh, anh quả thật là một người nguy hiểm. Em phải cẩn thận một chút, nếu như em tính toán rời khỏi anh vậy thì rất có khả năng em sẽ xảy ra chuyện bất trắc không hay gì đó đấy. Anh không nói đùa đâu."
Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười: “Lý trí con người vĩnh viễn không thể lớn hơn tình cảm, trừ phi trong cuộc sống chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Mà em rất vui có thể trở thành ngoài ý muốn của anh. Bởi vì sự tồn tại của em, đã khiến anh vốn như một cỗ máy tinh vi lại vận hành không còn quá chính xác như trước, điều này là vinh dự vô cùng lớn lao."
Vì thế, Trình Dĩ Hoa cũng nhịn không được khẽ bật cười. Hắn cảm thấy đây có lẽ là lời tỏ tình dễ nghe nhất trên đời.
Hai người tiếp tục đi về nhà. Do dự một chút, Trình Dĩ Hoa lại hỏi: “Thật sự em không có ý định tiếp nhận cổ phần của anh sao? Chiếm hữu dục của anh trỗi dậy, không phải là một hiện tượng tốt, hơn nữa, mọi người thường nói, nam nhân có tiền liền đồi bại, hiện tại anh giàu như vậy, chẳng lẽ em không lo lắng chút gì sao? Hiện tại cho em một cơ hội, có thể nắm giữ toàn bộ tài sản của anh, sau đó định kỳ phát tiền tiêu vặt cho anh…Đứng trước quyền lợi to lớn này, em thật sự không động tâm chút gì sao?"
“Vậy giao hết tài sản cho em giữ, anh cũng không lo lắng gì sao? Em cũng là nam nhân mà." Thẩm Húc Thần nói đùa đáp lại.
Trình Dĩ Hoa trẻ con hấp hấp cái mũi: “Anh tốt với em như vậy, em không yêu anh còn có thể yêu ai?"
Tâm Thẩm Húc Thần lập tức mềm mại. Lúc này, cậu trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói: “Em vừa mới cẩn thận suy nghĩ một chút… có lẽ em có thể lựa chọn nói ra một phần bí mật của em, như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút?" Cậu hiểu rõ con người Trình Dĩ Hoa, cậu biết người này cố chấp nhưng chân thành. Có lẽ, cậu không nên vì khả năng bị phản bội còn chưa phát sinh thậm chí vĩnh viễn cả đời cũng không phát sinh mà tiếp tục lừa gạt Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa cười rộ lên, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt. Hắn là một thợ săn giảo hoạt, vẫn luôn là vậy.
Hết chương 98
Trong số mấy người ngồi đây, người có tư cách duy nhất để nói phải về ngủ sớm để dưỡng sắc đẹp, Diêu Phương Phi còn chưa than thở một câu có được không?! Nhưng con người Trình Dĩ Hoa vốn cao ngạo (trong mắt người bình thường), hắn nói muốn đi thật sự không ai dám ngăn cản.
Thẩm Húc Thần đi theo Trình Dĩ Hoa rời khỏi căn phòng, hỏi: “Chúng ta cứ thế rời đi có sao không?"
Trình Dĩ Hoa nhìn Thẩm Húc Thần một cái: “Em tập quân sự cả tháng trời hẳn rất mệt, tối nay đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Húc Thần sửng sốt một chút mới cười nói: “Ừ, có chút mệt, đi ngủ sớm cũng tốt." tuy rằng thật sự cậu không cảm thấy mệt chút nào. Thật là, rõ ràng con người Trình Dĩ Hoa từ trước tới nay đều không biết nói lời lãng mạn nhưng tim Thẩm Húc Thần lại luôn bị những ngôn từ rất đỗi bình thường của hắn kích động.
Trên xe về nhà, Trình Dĩ Hoa đột nhiên hỏi: “Lúc trước… khi chúng ta vừa tới club, em đã nhìn thấy ai?"
Thẩm Húc Thần không ngờ Trình Dĩ Hoa lại nhớ rõ chuyện này, cậu cũng không có gì phải giấu liền nói: “Là một người quen, quan hệ không tốt lắm. Cái tên công tử họ Vương gì đó, em không biết nhưng cái tên họ hàng xa đứng cạnh hắn thì em biết. Tên đó là Liêu Bác Dương, hiện tại đang học cùng trường em. Lúc trước khi tham gia vòng loại cuộc thi tài năng học sinh, em đã không thích cậu ta, ai ngờ lần quân huấn này…"
Nghe Thẩm Húc Thần kể lại mọi chuyện, Trình Dĩ Hoa cau mày nói: “Chuyện này khẳng định không phải do một mình Liêu Bác Dương có thể nghĩ ra. Tên Liêu Bác Dương kia nhìn qua là kiểu người mềm nắn rắn buông, nếu không có Vương Cẩn Trạch ở đằng sau chỉ đạo…" Vương Cẩn Trạch chính là công tử họ Vương.
Thẩm Húc Thần gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Nghe nói, Vương gia và Trâu gia không hợp nhau, có lẽ biết em có quan hệ với Trâu gia cho nên Vương Cẩn Trạch mới đứng ở sau lưng chỉ điểm cho Liêu Bác Dương bày trò hãm hại em. Vương Cẩn Trạch cũng không thật sự làm gì em, chỉ khiến em gặp chút phiền toái, giải tỏa sự chán ghét với Trâu gia."
Việc đối địch giữa hai nhà Vương gia và Trâu gia phải ngược dòng trở lại thế hệ cha Trâu Tề. Lúc ấy, nhà họ Vương kết thông gia với nhà họ Thích. Hai nhà quan hệ thân mặt chặt chẽ. Nhưng năm đó cha Trâu Tề lại tống gia chủ Thích gia vào tù với tội danh tham ô ăn hối lộ, mối thù kết thành từ đó. Thích gia bên kia mất đi người dẫn đầu, địa vị gia tộc dần tuột dốc không phanh, không còn được như trước, khiến Vương gia có liên quan cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vương gia từ đó ghi hận trong lòng. À còn nữa, đời trước, chồng của Cố Vọng Thư là Vương Úc Trạch cũng chính là dòng thứ của nhà họ Vương kia. Nghĩ tới Vương Úc Trạch, Thẩm Húc Thần càng cảm thấy ghê tởm đối với cái gia đình đó.
Thấy Thẩm Húc Thần buồn bực, Trình Dĩ Hoa có chút suy nghĩ.
Dựa theo tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, vào những lúc như thế này, tốt nhất nên ôm chặt người yêu một cái, sau đó dùng những ngữ khí bình tĩnh an ủi nói: không sao, có anh đây. Nhưng suy xét tới tài xế taxi ở ghế trước, Trình Dĩ Hoa không dám làm ra loại hành vi đi tìm chết này, hắn chỉ vươn tay xoa xoa gáy Thẩm Húc Thần, bình tĩnh nói: “Không sao, chúng ta mau về nhà ngủ một giấc. Loại người chuyên làm việc ngông nghênh như vậy, cuối cùng cũng có người nhìn không thuận mắt rồi ra tay thu thập thôi." Tỷ như hắn chẳng hạn.
Thẩm Húc Thần cũng không để chuyện này trong lòng, cậu chỉ lo lắng cho Cố Vọng Thư, nói: “Em thì không sao nhưng nếu bọn chúng ra tay với Duyệt Duyệt, vậy phải làm sao?"
“Chúng không dám động tới Duyệt Duyệt đâu, bởi vì Duyệt Duyệt đường đường chính chính là con gái nuôi của Trâu gia. Trâu gia lại là gia đình bao che khuyết điểm có tiếng." Trình Dĩ Hoa nói: “Cho nên, lúc trước em rất thiệt nha, vì sao không ôm đùi chú Trâu thuận tiện nhận cha nuôi luôn?"
Thẩm Húc Thần cười hai tiếng, cố ý vỗ vỗ đùi Trình Dĩ Hoa hai cái nói: “Ai bảo em chịu thiệt, không phải em đang ôm đùi anh sao?"
Tuy biết Thẩm Húc Thần đang nói đùa nhưng Trình Dĩ Hoa vẫn phi thường hưởng thụ.
“Đúng rồi, ngày mai dẫn em tới công ty tham quan. Nhân viên trong công ty mong đợi được gặp em đã lâu." Trình Dĩ Hoa nói. Hắn quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, mọi sự vật hai bên đường nhanh chóng thụt lùi lại phía sau.
“Công ty nào? Công ty anh á?" Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa ừ một tiếng.
Thẩm Húc Thần nhìn bác tài một cái, sau đó đè thấp giọng vui đùa hỏi: “Em lấy thân phận gì qua đó? Phu nhân lão bản tới kiểm tra à?"
Nghe được lời này, Trình Dĩ Hoa đang giả bộ thâm trầm không nín được, đành phải qua đầu lại, nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Lấy thân phận lão bản."
Thẩm Húc Thần đang định nói tiếp thì xe dừng lại, đã tới nơi. Đi xe hết 43 đồng, Trình Dĩ Hoa vừa định trả tiền, Thẩm Húc Thần đã vội ngăn lại: “Em có tiền lẻ, anh đừng có lôi đống tiền chẵn của anh ra."
Hai người xuống xe, cùng nhau đi về nhà. Trình Dĩ Hoa đột nhiên nói: “Chuyện công ty về sau do em phụ trách quản lý, anh sẽ không tham gia."
Đề tài này rất đột ngột, một chút dự liệu trước đó cũng không có, Thẩm Húc Thần hoảng sợ: “Chuyện này là sao? Bên trang web em không hề tham dự chút nào, tuy rằng bên mảng game, em có cổ phần thế nhưng…"
Trình Dĩ Hoa không để ý nói: “Anh tính chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên em. Nếu em không có hứng thú với việc kinh doanh, vậy tìm một quản lý kinh tế chuyên nghiệp tới giúp."
Thẩm Húc Thần nghe vậy lập tức nhíu mày: “Không cần phải… em rất cảm động anh nguyện ý làm vậy vì em, nhưng thật sự không cần phải làm thế đâu. Dù có chút thô thiển nhưng thật lòng mà nói, em chấp nhận anh không phải vì tiền của anh."
“Thế nhưng, em cần sự bảo đảm, đúng không?" Trình Dĩ Hoa nói: “Anh biết em còn rất nhiều chuyện giấu anh. Anh vẫn nghĩ, sở dĩ em không nguyện ý nói cho anh biết nhất định là vì anh không cho em có đủ cảm giác an toàn. Hơn nữa, sau này anh không có nhiều thời gian để xử lý chuyện công ty, hiện tại anh đã từng bước đứng vững trong sở nghiên cứu, chính vì vậy mà anh muốn giao lại công ty cho em. Anh tin em."
Thẩm Húc Thần hiếm khi trầm mặc một chút. Đích xác cậu có rất nhiều chuyện giấu diếm Trình Dĩ Hoa, tỷ như chuyện trùng sinh, tỷ như chuyện hệ thống. Không phải cậu không tín nhiệm Trình Dĩ Hoa, nhưng loại chuyện hoang đường này thật sự không biết nên nói từ đâu. Hơn nữa, Thẩm Húc Thần thật sự là một lão quỷ trùng sinh, có thể nói đời trước cậu đã trưởng thành một người lớn hỏng bét, cậu hiểu rõ suy nghĩ của người lớn, cũng biết rõ quy tắc cuộc sống. Đây không phải ích kỷ nhưng cậu không dám dùng những chuyện không thể xác định để khảo nghiệm nhân tình.
Nếu có thể, Thẩm Húc Thần nguyện cả đời không nói cho bất cứ ai biết chuyện cậu trùng sinh hay có hệ thống kèm theo.
Thẩm Húc Thần hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, chuyện em giấu anh… hiện tại vẫn không thể nói cho anh biết. Chuyện công ty… nói thật, tá hữu võng liên lụy quá nhiều, anh có chuyển công ty sang tên em, em cũng ăn không vô. Trình gia, ý em là bên cụ nội anh, bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận anh bốc đồng như vậy."
Trình Dĩ Hoa dừng bước, thật sâu nhìn Thẩm Húc Thần một cái.
Thẩm Húc Thần cúi đầu nói: “Xin lỗi."
Trình Dĩ Hoa thật lâu không nói gì.
Thẩm Húc Thần thầm yên lặng tự kiểm điểm bản thân, thế nhưng hiện tại thật sự cậu không dám nói ra bí mật của mình.
Qua một lúc, Trình Dĩ Hoa đột nhiên mở miệng: “Chuyện này em không cần phải xin lỗi, thực tế, anh cũng có chuyện giấu em. Hiện tại anh đã có thể hiểu một chút về định nghĩa tình yêu. Anh thừa nhận, khi đối mặt với người mình thích, lý trí có đôi khi thật sự không thể khuất phục tình cảm. Bởi vì anh vẫn cho rằng lý trí có thể kiềm chế chiếm hữu dục của mình ở trong một phạm vi mà em có thể chấp nhận được, nhưng anh vừa nhận ra, nó đã bất tri bất giác vượt quá giới hạn, khiến anh đưa một quyết định không phải tuyệt đối lý trí. Anh xin lỗi."
Nói cách khác, Trình Dĩ Hoa vừa mới nhận ra, điều thúc đẩy hắn đưa ra quyết định “chuyển toàn bộ cổ phần sang cho Thẩm Húc Thần", một phần lớn là vì chiếm hữu dục của hắn. Hắn muốn dùng phương thức này để đổi lấy bí mật của Thẩm Húc Thần. Đó kỳ thật là một hình thức rất vô đạo đức, tuy rằng lấy danh nghĩa vì tình yêu.
Thẩm Húc Thần có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, bạn trai nhỏ có lẽ so với tưởng tượng của mình thành thục hơn rất nhiều, chung quy Trình Dĩ Hoa không chỉ trung nhị mà trên hết bản chất cậu ấy vẫn là thiên tài. Cậu vội vàng nói: “Không không, em rất cảm động vì những gì anh đã làm, người phải nói xin lỗi là em mới đúng, thật đó, anh không có lỗi gì hết."
Trong giọng nói của Trình Dĩ Hoa lộ ra chút uể oải khó nhận ra: “Khi anh còn rất nhỏ, sự kiếm chế còn chưa hoàn thiện, mẹ đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ ông bác sĩ kia đã nhìn thấu bản chất của anh, anh quả thật là một người nguy hiểm. Em phải cẩn thận một chút, nếu như em tính toán rời khỏi anh vậy thì rất có khả năng em sẽ xảy ra chuyện bất trắc không hay gì đó đấy. Anh không nói đùa đâu."
Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười: “Lý trí con người vĩnh viễn không thể lớn hơn tình cảm, trừ phi trong cuộc sống chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Mà em rất vui có thể trở thành ngoài ý muốn của anh. Bởi vì sự tồn tại của em, đã khiến anh vốn như một cỗ máy tinh vi lại vận hành không còn quá chính xác như trước, điều này là vinh dự vô cùng lớn lao."
Vì thế, Trình Dĩ Hoa cũng nhịn không được khẽ bật cười. Hắn cảm thấy đây có lẽ là lời tỏ tình dễ nghe nhất trên đời.
Hai người tiếp tục đi về nhà. Do dự một chút, Trình Dĩ Hoa lại hỏi: “Thật sự em không có ý định tiếp nhận cổ phần của anh sao? Chiếm hữu dục của anh trỗi dậy, không phải là một hiện tượng tốt, hơn nữa, mọi người thường nói, nam nhân có tiền liền đồi bại, hiện tại anh giàu như vậy, chẳng lẽ em không lo lắng chút gì sao? Hiện tại cho em một cơ hội, có thể nắm giữ toàn bộ tài sản của anh, sau đó định kỳ phát tiền tiêu vặt cho anh…Đứng trước quyền lợi to lớn này, em thật sự không động tâm chút gì sao?"
“Vậy giao hết tài sản cho em giữ, anh cũng không lo lắng gì sao? Em cũng là nam nhân mà." Thẩm Húc Thần nói đùa đáp lại.
Trình Dĩ Hoa trẻ con hấp hấp cái mũi: “Anh tốt với em như vậy, em không yêu anh còn có thể yêu ai?"
Tâm Thẩm Húc Thần lập tức mềm mại. Lúc này, cậu trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói: “Em vừa mới cẩn thận suy nghĩ một chút… có lẽ em có thể lựa chọn nói ra một phần bí mật của em, như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút?" Cậu hiểu rõ con người Trình Dĩ Hoa, cậu biết người này cố chấp nhưng chân thành. Có lẽ, cậu không nên vì khả năng bị phản bội còn chưa phát sinh thậm chí vĩnh viễn cả đời cũng không phát sinh mà tiếp tục lừa gạt Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa cười rộ lên, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt. Hắn là một thợ săn giảo hoạt, vẫn luôn là vậy.
Hết chương 98
Tác giả :
Ngư Tiểu Quai Quai