Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
Chương 79-2: Có lẽ ở bên nhau rất cần dũng khí 2
Chân Minh Châu rút tay cô ra, nhỏ giọng nói “Anh buông em ra trước."
Trình Nghiễn Ninh rũ mắt nhìn cô, đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Ngữ Băng đang hóa đá đứng ở đó.
Trên thực tế không chỉ Hạ Ngữ Băng, lúc này thời gian đã rất muộn rồi, ký túc xá sắp đóng cửa, nhưng hôm nay đúng dịp Giáng Sinh, có một số học sinh đang chạy trở về, khi đi qua chỗ bọn họ đều có biểu tình gặp quỷ.
Trình giáo thảo lại nắm tay Chân Minh Châu, cái này tuyệt đối là tin tức lớn đủ để chấn động Nhất Trung.
Cũng là đến lúc này, Chân Minh Châu mới đột nhiên ý thức được, chuyện này với Trình Nghiễn Ninh có lẽ yêu cầu dũng khí rất lớn.
Thực ra cô không sao cả, thanh danh bên ngoài, tin tức gây sự mỗi người đều thấy nhưng không thể trách. Nhưng Trình Nghiễn Ninh không giống như vậy a, anh là học sinh gương mẫu của Nhất Trung, các thầy cô giáo các lớp đều treo ở trên miệng là tấm gương học tập, đồng thời là người kế thừ Trạng Nguyên mà tất cả lãnh đạo trong trường rất quan tâm.
Anh đang học lớp 12, thời điểm mấu chốt nhu vậy lại phân tâm nói chuyện yêu đương, còn cùng một học sinh kém như cô.
Chỉ nghĩ nghĩ cô liền đau đầu.
Đồng thời trong đầu cũng hiện lên mặt cô Phùng lớp 12-1 nhìn như ôn hòa nhưng thật ra rất nghiêm túc và giọng như Thiên Lôi làm cả trường khiếp sợ của Diêm Chính, da đầu Chân Minh Chau liền run lên, thúc giục nói “Uy, anh buông em ra trước a."
Trình Nghiễn Nhinh không nhúc nhích.
Trên thực tế, anh không chỉ không buông ra mà còn tăng lên sức lực nắm chặt tay cô.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt cao lãnh trước sau như một, làm lơ mọi người nhìn thấy màn này, một mực mang cô đến cửa cổng ký túc xá nữ sinh.
Đợi khi anh buông tay cô ra, Chân Minh Châu cảm thấy ngón tay hơi đau mọt chút.
Vẫy vẫy tay, cô ở trước ánh mắt sâu xa của Trình Nghiễn Ninh đỏ mặt, mím môi nói “Vậy em đi lên đây."
“Ân, ngủ sớm một chút." Trình Nghiễn Ninh gật gật đầu.
Không biết tại sao Chân Minh Châu cảm thấy nóng, còn có chút buồn bực, giơ tay muốn đem mũ trên đầu gỡ xuống, không nghĩ tới một bàn tay nam sinh dễ dàng ngăn lại động tác của cô, nhìn cô nói “Cân thận bị bệnh."
Trong giọng nói của anh, hàm chứa một chút quan tâm và ôn nhu.
Chân Minh Châu cảm thấy chính mình bị bệnh rồi, còn là bệnh thần kinh.
Cô a mọt tiếng, xoay người chạy vào ký túc xá.
Đêm nay, cũng vào giờ phút này, cô nổi điên giống như Chân Minh Châu vô pháp vô thiên trước đây, Trình Nghiễn Ninh nhìn bóng lưng cô biến mất ở hành lang, không nhịn được nhẹ nhàng gợi khóe môi.
“…………………, học trưởng?" Bên cạnh vang lên một giọng nữ có cảm xúc phức tạp, nhỏ nhưng khẩn trương.
Trình Nghiễn Ninh rũ mắt nhìn qua.
Hạ Ngữ Băng gắt gao cắn môi, hỏi “Anh cùng Chân Minh Châu, các người, đang, đang cùng nhau sao?"
Trình Nghiễn Ninh nhếch môi mỏng “Liên quan gì đến cô?"
Nói xong, xoay người rời đi.
Hạ Ngữ Băng ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh, rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Chuyện này không liên quan đến cô ta.
Nhưng là………………
Cô ta ngây ngốc đứng ở trong tuyết rất lâu, không nhịn được khóc.
Trình Nghiễn Ninh rũ mắt nhìn cô, đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Ngữ Băng đang hóa đá đứng ở đó.
Trên thực tế không chỉ Hạ Ngữ Băng, lúc này thời gian đã rất muộn rồi, ký túc xá sắp đóng cửa, nhưng hôm nay đúng dịp Giáng Sinh, có một số học sinh đang chạy trở về, khi đi qua chỗ bọn họ đều có biểu tình gặp quỷ.
Trình giáo thảo lại nắm tay Chân Minh Châu, cái này tuyệt đối là tin tức lớn đủ để chấn động Nhất Trung.
Cũng là đến lúc này, Chân Minh Châu mới đột nhiên ý thức được, chuyện này với Trình Nghiễn Ninh có lẽ yêu cầu dũng khí rất lớn.
Thực ra cô không sao cả, thanh danh bên ngoài, tin tức gây sự mỗi người đều thấy nhưng không thể trách. Nhưng Trình Nghiễn Ninh không giống như vậy a, anh là học sinh gương mẫu của Nhất Trung, các thầy cô giáo các lớp đều treo ở trên miệng là tấm gương học tập, đồng thời là người kế thừ Trạng Nguyên mà tất cả lãnh đạo trong trường rất quan tâm.
Anh đang học lớp 12, thời điểm mấu chốt nhu vậy lại phân tâm nói chuyện yêu đương, còn cùng một học sinh kém như cô.
Chỉ nghĩ nghĩ cô liền đau đầu.
Đồng thời trong đầu cũng hiện lên mặt cô Phùng lớp 12-1 nhìn như ôn hòa nhưng thật ra rất nghiêm túc và giọng như Thiên Lôi làm cả trường khiếp sợ của Diêm Chính, da đầu Chân Minh Chau liền run lên, thúc giục nói “Uy, anh buông em ra trước a."
Trình Nghiễn Nhinh không nhúc nhích.
Trên thực tế, anh không chỉ không buông ra mà còn tăng lên sức lực nắm chặt tay cô.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt cao lãnh trước sau như một, làm lơ mọi người nhìn thấy màn này, một mực mang cô đến cửa cổng ký túc xá nữ sinh.
Đợi khi anh buông tay cô ra, Chân Minh Châu cảm thấy ngón tay hơi đau mọt chút.
Vẫy vẫy tay, cô ở trước ánh mắt sâu xa của Trình Nghiễn Ninh đỏ mặt, mím môi nói “Vậy em đi lên đây."
“Ân, ngủ sớm một chút." Trình Nghiễn Ninh gật gật đầu.
Không biết tại sao Chân Minh Châu cảm thấy nóng, còn có chút buồn bực, giơ tay muốn đem mũ trên đầu gỡ xuống, không nghĩ tới một bàn tay nam sinh dễ dàng ngăn lại động tác của cô, nhìn cô nói “Cân thận bị bệnh."
Trong giọng nói của anh, hàm chứa một chút quan tâm và ôn nhu.
Chân Minh Châu cảm thấy chính mình bị bệnh rồi, còn là bệnh thần kinh.
Cô a mọt tiếng, xoay người chạy vào ký túc xá.
Đêm nay, cũng vào giờ phút này, cô nổi điên giống như Chân Minh Châu vô pháp vô thiên trước đây, Trình Nghiễn Ninh nhìn bóng lưng cô biến mất ở hành lang, không nhịn được nhẹ nhàng gợi khóe môi.
“…………………, học trưởng?" Bên cạnh vang lên một giọng nữ có cảm xúc phức tạp, nhỏ nhưng khẩn trương.
Trình Nghiễn Ninh rũ mắt nhìn qua.
Hạ Ngữ Băng gắt gao cắn môi, hỏi “Anh cùng Chân Minh Châu, các người, đang, đang cùng nhau sao?"
Trình Nghiễn Ninh nhếch môi mỏng “Liên quan gì đến cô?"
Nói xong, xoay người rời đi.
Hạ Ngữ Băng ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh, rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Chuyện này không liên quan đến cô ta.
Nhưng là………………
Cô ta ngây ngốc đứng ở trong tuyết rất lâu, không nhịn được khóc.
Tác giả :
Phù Quang Cẩm