Hoạt Sát
Chương 39: Tiếng tình
Thể Ngọc lưỡng lự một lúc rồi mới dám bước vào biệt sảnh của cung chủ Giáng Hoa. Minh Thần cung chủ ngồi trên bồ đoàn hoa sen, tay bắt ấn quyết, vẻ mặt thật trang trọng, toát ra sự nghiêm khắc lạnh lùng.
Thể Ngọc lưỡng lự rồi bước đến trước bồ đoàn quỳ xuống.
Minh thần cung chủ nói:
- Thể Ngọc không cần phái quỳ thủ lễ như những người khác. Con là con của mẹ mà.
Thể Ngọc nhìn lên:
- Mẫu thân.... Ngọc nhi đến cầu kiến mẫu thân.
Minh thần cung chủ nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Ngọc nhi không nói ra, nhưng ta biết con cầu xin gì rồi. Phải con lại xin ta tha cho con rời Minh Thần cung một lần nữa?
Thể Ngọc gật đầu:
- Dạ... con cầu xin mẫu thân cho con được rời Minh Thần cung để ra ngoài tìm người đã giả dạng Ẩn tướng ma tôn sát hại Thẩm bá bá.
- Đó có phải là lý đo chính đáng không?
Minh thần cung chủ thả tay bắt ấn quyết rồi từ từ đứng lên. Người chắp tay sau lưng bước theo những bệ tam cấp rời bồ đoàn hoa sen bước xuống đứng đối mặt với Giáng Thể Ngọc:
- Ngọc nhi... ta đã nói với con đừng nhắc đến chuyện của Thẩm Mộc Cương nữa... Ta xem như số mang của Thẩm bá bá của con là vắng phần hưởng lộc thôi.
Thể Ngọc cau mày nói:
- Mẹ... Thẩm bá bá là người của Minh thần cung... Chẳng lẽ mẹ không truy cứu mà lại bỏ qua chuyện này sao?
Minh Thần cung chủ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Giang hồ mênh mông biết ai là kẻ giả dạng Ẩn tướng ma tôn. Có thể Ẩn tướng ma tôn Du Cát Đằng còn sống và phục hận. Nếu đúng như vậy, mẹ càng không muốn Ngọc nhi rời Minh thần cung.
Minh thần cung chủ đổi giọng lạnh lùng:
- Theo mẹ suy đoán, Ngọc nhi rời Minh thần cung không phải vì cái chết của Thẩm bá bá đâu... Mà đúng ra là con chỉ muốn đi tìm tên tiểu tử Trương Quảng thôi.
Thể Ngọc nhăn mặt nói:
- Mẹ... Trương huynh đã từng cứu con... Thậm chí huynh ấy còn cho con những thứ nhiều hơn thế nữa...
Minh thần cung chủ cau mày nạt ngang.
- Im...Thể Ngọc... Mẹ không muốn con gặp gã tiểu tử vô danh tiểu tốt đó. Con không biết sao?
Thể Ngọc dậm chân.
- Mẹ cứ xem thường huynh ấy... Huynh ấy mặc dù là người vô danh trên chốn vô lâm giang hồ thật... Nhưng Trương ca ca là người tốt.
- Sao con biết Trương Quảng là người tốt?
- Con biết huynh ấy là người tốt mà Nàng quì xuống.
- Mẹ... Hãy cho Ngọc nhi lịnh bài rời Minh Thần cung.
Mặt Minh Thần cung chủ đanh lại. Người gằn giọng nói:
- Ngọc nhi... Con xem thường lời nói của mẹ sao?
Thể Ngọc lắc đầu.
- Mẹ... Ngọc nhi không dám xem thường lời nói của mẹ đâu... Nhưng...
Cung chủ khoát tay.
- Ta đã quyết định rồi... Ngọc nhi sẽ không được rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc bật khóc:
- Mẹ... Sao mẹ lại muốn nhốt Ngọc nhi trong Minh Thần cung? Ngọc nhi có tội gì chứ.
Cung chủ Minh Thần cung nhìn Thể Ngọc rồi quay bước trở lên bồ đoàn. Người yên vị bấm ấn quyết nhìn xuống Thể Ngọc quì bên dưới:
- Thể Ngọc... ta biết con có ân có tình với Trương Quảng, nếu như không muốn nói Ngọc nhi còn có tình với gã tiểu từ đó nữa... Điều đó mẹ không muốn. Nếu con muốn ngao du sơn thủy... Nếu con muốn rời khỏi Minh thần cung, thì trước hết con hãy sánh duyên với Mạc Dân.
Thể Ngọc lắc dầu:
- Mẹ... Sao mẹ cứ buộc Thể Ngọc phải trao tình cho Mạc Dân ca ca?
Thể Ngọc lắc đầu:
- Thể Ngọc không yêu Mạc Dân ca ca... Mặc dù con biết Mạc Dân huynh rất tốt với con Minh Thần cung chủ lắc đầu:
- Mẹ đã nói hết lời rồi. Và cũng đã quyết định rồi... Không thay đổi lời đâu.
Thể Ngọc nhăn mặt, nói:
- Sao mẹ lại làm khó Ngọc nhi. Ngay cả tình duyên của Ngọc nhi mẹ cũng ép con theo ý mẹ. Mẹ... Thể Ngọc không có chút tình gì đối với Mạc Dân ca ca cả... Con thật lòng chỉ xem Mạc Dân như bào huynh của mình.
Minh Thần cung chủ gằn giọng khe khắt nói:
- Đừng cãi lời ta... Và đây cũng là quyết định của ta. Chừng nào con chưa bái thiên địa kết tình phu phụ với Mạc Dân thì chừng đó con vẫn phải ở trong Minh Thần cung.
Thể Ngọc đứng lên:
- Mẹ bức ép Thể Ngọc.
Nàng nói xong vụt quay bước bỏ chạy ra ngoài. Thể Ngọc vừa chạy vừa tức tưởi khóc.
Nàng chạy đến bên hòa giả sơn. soi mặt mình vào hồ bán nguyệt. Thể Ngọc đập tay xuống nước.
- Trương ca ca... Huynh hiểu cho muội không... Mẹ... Sao mẹ lại bức ép con.
Nàng ôm mặt khóc tức tưởi. Thể Ngọc thả tay xuống nhìn mặt mình hiện trong hồ nước nhẩm nói:
- Mẹ không cho Thể Ngọc rời Minh Thần cung... Thể Ngọc cũng sẽ tìm cách rời Minh thần cung.
Thể Ngọc nói đến đây thì nghe tiếng chân lạo xạo tiến đến sau lưng mình.
Nàng quay ngoắt lại nhận ra Mạc Dân.
Nàng cau có nói:
- Huynh đến đây làm gì.
Mạc Dân miễn cưỡng nói:
- Ta thấy muội đứng một mình... nghĩ hẳn muội có tâm sự buồn nên định đến an ủi muội.
Thể Ngọc dậm chân lắc đầu:
- Đúng vậy đó... Thể Ngọc có chuyện buồn, nhưng Thể Ngọc không muốn huynh an ủi vỗ về đâu... Thể Ngọc không muốn đâu... Huynh đi đi Mạc Dân buông tiếng thở dải nhìn nàng nói:
- Thể Ngọc muội buồn vì cung chủ không cho muội rời Minh Thần cung để tìm đến với Trương Quảng.
Nàng gật đầu:
- Huynh nói đúng đó.
- Muội đã yêu gã thư sinh vô danh tiểu tốt đó à?
- Thể Ngọc cấm huynh nói Trương ca ca là kẻ vô danh tiểu tốt. Huynh ấy dù sao cũng là một danh y đã từng gia ân cứu Thể Ngọc. Nếu không có huynh ấy thì giờ Thể Ngọc cũng không còn mạng đứng đây với huynh để huynh nói Trương ca ca là kẻ vô danh tiểu tốt.
- Thôi được, Mạc huynh sẽ không dám nói Trương Quảng là kẻ vô danh tiểu tốt.
Nàng bặm hai cánh môi nhìn Mạc Dân, suy nghĩ một lúc thì nụ cười mỉm hiện ra trên hai cánh môi của Thể Ngọc:
- Mạc ca ca nè...
Giọng nói của nàng thật nhỏ nhẻ khiến vẻ mặt đang ủ rủ của Mạc Dân thoạt rạng rỡ hẳn lên.
Y nhìn Thể Ngọc mỉm cười nói:
- Muộn muốn nói gì với huynh?
- Ơ...ư Thể Ngọc làm nũng rồi hỏi:
- Muội nghe mẫu thân cứ khư khư đòi chừng nào muội tế trời tế đất trở thành phu phụ của Mạc ca ca, mẫu thân mới cho muội được lịnh tiễn rời Minh Thần cung _ Mạc Dân lưỡng lự rồi nói:
- Đó là ý của cung chủ...
- Huynh có biết vì sao mẹ của Thể Ngọc cứ khư khư buộc Thể Ngọc phải giao tình với ca ca không?
Mạc Dân lưỡng lự một chút rồi gật đầu:
- Biết.
Thể Ngọc chắp đôi ngọc thủ xinh xắn vào nhau, hớn hở nói:
- Muội muốn biết nguyên nhân đó... Ca ca có thể nói cho muội biết được không Mạc Dân lưỡng lự một lúc rồi gật đầu:
- Được rồi... Thể Ngọc muốn biết thì huynh sẽ nói cho Thể Ngọc biết... Nhưng chuyện này Thể Ngọc không được thố lộ với cung chủ đấy nhé.
Thể Ngọc gật đầu:
- Thể Ngọc hứa sẽ không nói cho mẫu thân biết.
Mạc Dân nhìn nàng mỉm cười từ tốn nói:
- Cung chủ có thọ đại ân với mẫu thân của huynh. Trước đây mẫu thân của huynh là cung chủ Minh Thần cung... Nhưng người đã truyền chức vị đó lại cho mẹ của Thể Ngọc.
Thể Ngọc cướp lời Mạc Dân:
- Để trả cái ơn cho mẫu thân của huynh... Mẹ của Thể Ngọc đã hứa gả muội cho huynh.
Mạc Dân gật đầu.
Thể Ngọc nheo mày. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bây giờ thì Thể Ngọc đã có thể nghiệm ra rồi.
- Thể Ngọc nghiệm ra điều gì?
- Mẫu thân không muốn Minh Thần cung lọt vào tay người ngoài. Lệ của Minh Thần cung, thì cung chủ phải là nữ nhân Nhưng Mạc Dân huynh lại không phải là nữ nhân. Cảm cái ơn của mẫu thân huynh trước đây mà mẫu thân của muội cứ khăng khăng buộc muội phải kết thân phu phụ với Mạc ca ca.
Nàng nhìn Mạc Dân, từ tốn nói:
- Mạc huynh... Huynh có yêu muội không?
Mạc Dân nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa tình. Y nhỏ nhẻ nói:
- Trên thế gian này người huynh yêu thương nhất chính là Thể Ngọc.
Nàng thở ra, nhẹ lắc đầu:
- Muội hỏi thật huynh câu này nhé...
- Muội hỏi đi.
- Trên thế gian này đâu chỉ mình Thể Ngọc là nữ nhân... Có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn muội. Trong khi đó huynh lại là một trang anh hùng hảo hán mà ai ai cũng tơ tưởng...
Cớ gì lại yêu muội.
- Tình yêu đâu thể nói như muội được. Tình cảm của muội đối với huynh như thế nào?
- Ơ... Ơ Muội đã suy nghĩ kỹ lắm rồi... Trong tâm của Thể Ngọc... Muội chỉ xem huynh như bào huynh của mình thôi. Thể Ngọc rất cảm kích tấm lòng của huynh... Nhưng tình yêu thì cũng như huynh nói đó... Đâu thể gượng ép được.
Mạc Dân buông tiếng thở dài. Y nhìn nàng ôn nhu hỏi:
- Phải chăng nam nhân mà Thể Ngọc để tâm đến chính là Trương Quảng.
Đôi lưỡng quyền của Thể Ngọc ửng hồng e lệ. Nàng ngập ngừng một lúc rồi khẽ gật đầu.
- Nói ra chỉ hổ thẹn. Đúng là muội yêu Trương ca ca.
Lời nói này của nàng khiến chân diện Mạc Dân thoạt đanh hẳn lại. Y miễn cưỡng nói.
- Một thư sinh vô danh tiểu tốt, lại không có võ công. Thế mà Thể Ngọc lại đặt tình cho y...
Vừa thở ra, vừa lắc đầu. Mạc Dân hỏi tiếp:
- Huynh hỏi muội... Trương Quảng có gì khiến cho muội nặng tình với y chứ?
Nàng nhìn Mạc Dân, lưỡng lự một chút rồi nói:
- Huynh đã hiểu tình yêu rồi mà, sao còn hỏi Thể Ngọc câu đó. Nói đến tình yêu là nói đến sự hòa hợp của hai con tim, hai tâm hồn chứ dựa vào võ công thì đâu thể tạo dựng được tình yêu.
Nàng chớp mắt nhìn thẳng vào mặt Mạc Dân:
- Mạc ca ca... Thể Ngọc thọ ân của Trương ca ca rất nhiều... không có huynh ấy...
Muội đâu còn đứng đây với Mạc ca ca.
- Có ân trả ân... Chứ tình đâu thể đổi được từ ân nghĩa.
- Huynh nói rất đúng... ân nghĩa không thể đổi bằng tình yêu...
- Thế tại sao muội vì ân mà đặt tình cho Trương Quảng?
Nàng lắc đầu gượng cười:
- Huynh không hiểu đâu... Thể Ngọc yêu Trương huynh không phải vì ân vì nghĩa...
Muội cảm nhận rõ mồn một tình yêu của muội như thế nào khi ở bên huynh ấy.
Mạc Dân lắc đầu:
- Thể Ngọc, Trương Quảng không thể bằng Mạc huynh được.
- Muội biết, Trương ca ca không thể bằng Mạc Dân huynh. Huynh ấy chỉ là một thư sinh trói gà không chặt trong khi Mạc Dân huynh lại là một anh hùng cái thế trong võ lâm và là tổng đàn chủ của Minh Thần cung... Nhưng muội đã yêu Trương huynh rồi...
- Thể Ngọc... Muội có thể quên gã thư sinh vô dụng đó mà... Chúng ta có biết bao kỷ niệm thời thơ ấu với nhau... Huynh nghĩ những kỷ niệm đó mới chính là tình yêu của huynh và muội.
Nàng lắc đầu:
- Mạc ca ca ngộ nhận rồi.
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Muội đã nói vậy... Ta chẳng còn biết nói gì nữa.
Mạc Dân nói rồi cúi mặt nhìn xuống.
Thể Ngọc nói:
- Mạc ca ca... Muội muốn nhờ ca ca một chuyện.
- Thể Ngọc định nhờ huynh chuyện gì?
Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thể Ngọc muốn rời khỏi Minh Thần cung một chuyến.
- Muội định rời khỏi Minh Thần cung ư?
Nàng gật đầu.
Mạc Dân hỏi:
- Muội định đi đâu?
Nàng im lặng không đáp lời họ Mạc.
Mạc Dân nhìn nàng, đôi chân mày bất giác nhíu hẳn lại.
Y gằn giọng hỏi:
- Phải muội định... đi tìm Trương Quảng.
Thể Ngọc nhìn gã rồi gật đầu.
- Muội linh cảm huynh ấy đang gặp điều bất lành.
Mạc Dân lắc đầu:
- Chỉ linh cảm thôi...mà muội đã lo âu như vậy rồi. Nếu như huynh gặp điều bất trắc thì sao? Thể Ngọc có lo lắng cho Mạc huynh như vậy không?
Nàng nhìn gã gật đầu.
- Trương ca ca khác. Mạc ca ca gặp bất trắc tất nhiên Thể Ngọc không bỏ rơi huynh đâu... Nhưng trong mắt muội Mạc huynh chỉ là bào huynh của muội mà thôi.
Thể Ngọc nắm tay Mạc Dân:
- Mạc ca... Hãy giúp muội rời khỏi Minh Thần cung một thời gian.
Mạc Dân bối rối.
Y lưỡng lự rồi nói:
- Chuyện này để ta hỏi với cung chủ.
Thể Ngọc buông tay gã:
- Cầu xin mẹ không được, Thể Ngọc mới nhờ đến huynh... Huynh lại đi thỉnh ý của mẫu thân thì chẳng còn cơ hội cho muội rồi.
Nàng lưỡng lự rồi nói:
- Nếu như huynh muốn chiếm được tình của muội ít ra huynh phải giúp Thể Ngọc này...
Muốn gì thì Thể Ngọc cũng phải gặp Trương ca ca để nói với huynh ấy một lời từ biệt chứ...
Hay ngay cả chuyện đó huynh cũng không giúp được Thể Ngọc?
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Thể Ngọc... Huynh không muốn cãi lịnh cung chủ.
Nàng cúi mặt nhìn xuống lí nhí nói:
- Ở trong Minh Thần cung này, muội chỉ còn có một mình huynh... Thế mà huynh cũng chẳng giúp được gì.
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Thể Ngọc...Đừng trách huynh.
Nàng nhìn gã lắc đầu:
- Không... Muội trách huynh đó.
Vẻ bối rối hiện ngay trên chân diện của Mạc Dân. Gã miễn cưỡng nói:
- Thể Ngọc... Thôi được rồi... Để huynh tìm cách giúp muội.
Thể Ngọc phấn khích nhìn gã:
- Mạc huynh giúp muội ư?
Mạc Dân gượng cười gật đầu:
- Huynh sẽ tìm cách giúp muội rời Minh Thần cung,... Nhưng huynh không hứa chắc có được hay không.
- Huynh hứa với Thể Ngọc là được rồi... Dù sao Mạc ca ca cũng là Tổng đàn chủ của Minh Thần cung kia mà.
Mạc Dân buông tiếng thở dài nghe thật ảo não:
- Nếu không có chuyện gì nữa huynh đi đây.
Nàng nhìn gã mỉm cười gật đầu.
Mạc Dân miễn cưỡng bỏ đi, trong khi Thể Ngọc hớn hở nhìn lại hòn giả sơn.
Nàng suy nghĩ đến lúc tao ngộ với Trương Quảng mà buột miệng nói: "Trương ca ca...
Muội sắp gặp lại huynh rồi." Thể Ngọc ngồi xuống vách hồ bán nguyện. Nàng nhìn lên những tảng mây trôi bềnh bồng, tơ tưởng đến thời khắc được gặp lại Trương Quảng mà cảm thấy phấn khích vô cùng.
Sự miên man của nàng đưa nàng về kỷ niệm hôm nào, hai người ở trong cổ động mà sắc diện bất giác đỏ bừng tự thẹn với chính mình. Nàng đặt tay lên lai cánh mũi mà mơ hồ cảm nhận lại xúc cảm từ nụ hôn hôm nào Trương Quảng đã trao cho nàng.
Thể Ngọc mỉm cười một mình rồi nhẩm nói:
- Ngộ quá... Đúng là ta đã yêu Trương ca ca thật rồi... Ta yêu chàng thật rồi...Không biết Trương huynh có yêu mình không nhỉ... Nếu gặp lại chàng nhứt định mình sẽ hỏi chàng điều này.
Thể Ngọc còn đang miên man suy nghĩ với những ý tưởng vớ vẩn của mình thì Mạc Dân quay lại.
Nàng vẫn thả hồn trôi theo những mơ mộng viễn vông không biết Mạc Dân đến bên mình.
Mạc Dân nói:
- Thể ngọc...
Ngay cả tiếng nói của Mạc Dân thốt lên bên tai, Thể Ngọc cũng không nghe được. Tâm hồn nàng đang dõi theo những áng mây bềnh bồng trên bầu trời cao xanh mà hướng đến bóng dáng người tình Trương Quảng...
Mạc Dân gọi lại lần nữa:
- Thể Ngọc...
Lần này thì Thể Ngọc nghe được tiếng nói của gã nên giật mình. Nàng quay lại đối mặt với Mạc Dân trong bô mặt vừa bẽn lẽn, vừa thẹn thùng như thể sợ Mạc Dân đã phát hiện ra điều thầm kín trong đầu nàng.
Thể Ngọc nói:
- Mạc huynh...
- Thể Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?
- Muội có suy nghĩ gì đâu.
Mạc Dân gượng cười nói:
- Huynh nghĩ muội đang thả hồn về với Trương Quảng.
Đôi lưỡng quyền của làng ửng hồng e thẹn.
- Muội không mơ mộng như vậy đâu.
Mạc Dân nói:
- Ý nguyện của muội đã được Mạc huynh chu toàn. Mạc huynh đã xin với cung chủ để muội rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc quá ư phấn khích reo lên:
- Huynh nói thật chứ... Mẫu thân đã cho muội rời Minh Thần cung.
Nàng chộp lấy vai Mạc Dân:
- Huynh không nói gạt muội đấy chứ?
Mạc Dân gật đầu:
- Không đâu... Huynh đã xin với người... Nhưng muội không đi một mình... mà đi cùng với huynh...
Thể Ngọc dằn tay gã:
- Cũng được...Thế muội và huynh đi ngay bây giờ chứ?
- Muội chưa chuẩn bị hành lý mà sao gấp như vậy.
- Muội sẽ về biệt lầu chuẩn bị hành lý để sớm lên đường.
Mạc Dân buông tiếng thở dài hỏi:
- Thật ra Thể Ngọc muội muốn gặp Trương Quảng lắm sao?
Nàng nhìn gã một lúc rồi gật đầu:
- Muội có linh cảm huynh ấy đang gặp chuyện bất trắc chằng lành nên rất muốn gặp.
- Nhiều khi chính muội sẽ đem sự bất trắc đến cho y đó.
Nàng tròn mắt nhìn gã:
- Sao huynh lại nói vậy?
- Trên đường đi... Huynh sẽ nói với muội. Huynh chờ muội tại Tử môn Thể Ngọc gật đầu:
- Muội về chuẩn bị hành lý ngay đây để đến Tử môn gặp huynh.
Nàng nói rồi hối hả nhảy bước đi.
Những bước chân của nàng tựa như những bước chân sáo vừa hối hả vừa nhún nhảy trông thật khẩn trương và hồn nhiên.
Mạc Dân nhìn theo Thể Ngọc nghĩ thầm:
"Ngọc muội... Lần này gặp Trương Quảng chính tay Mạc Dân sẽ lấy mạng hắn... Muội đâu thể nào ngờ được Trương Quảng kia lại là kẻ gian trá... Y đã giấu thân phận của mình.
Muội đâu biết được rằng gã là Du Thiếu Báo... kẻ thù bất đội trời chung của Minh thần cung." Nghĩ đến đó Mạc Dân bất giác buông tiếng thở dài. Y nhẩm nói:
- Mạc huynh biết muội sẽ buồn lắm nhưng ta đã nhận mật lịnh của cung chủ để giết hắn rồi. Thời gian sẽ khiến muội nguôi ngoai và quên tiểu tử Trương Quảng. Mạc huynh mong muội sẽ sớm quên hắn. Sớm quên Du Thiếu Bảo.
Thể Ngọc lưỡng lự rồi bước đến trước bồ đoàn quỳ xuống.
Minh thần cung chủ nói:
- Thể Ngọc không cần phái quỳ thủ lễ như những người khác. Con là con của mẹ mà.
Thể Ngọc nhìn lên:
- Mẫu thân.... Ngọc nhi đến cầu kiến mẫu thân.
Minh thần cung chủ nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Ngọc nhi không nói ra, nhưng ta biết con cầu xin gì rồi. Phải con lại xin ta tha cho con rời Minh Thần cung một lần nữa?
Thể Ngọc gật đầu:
- Dạ... con cầu xin mẫu thân cho con được rời Minh Thần cung để ra ngoài tìm người đã giả dạng Ẩn tướng ma tôn sát hại Thẩm bá bá.
- Đó có phải là lý đo chính đáng không?
Minh thần cung chủ thả tay bắt ấn quyết rồi từ từ đứng lên. Người chắp tay sau lưng bước theo những bệ tam cấp rời bồ đoàn hoa sen bước xuống đứng đối mặt với Giáng Thể Ngọc:
- Ngọc nhi... ta đã nói với con đừng nhắc đến chuyện của Thẩm Mộc Cương nữa... Ta xem như số mang của Thẩm bá bá của con là vắng phần hưởng lộc thôi.
Thể Ngọc cau mày nói:
- Mẹ... Thẩm bá bá là người của Minh thần cung... Chẳng lẽ mẹ không truy cứu mà lại bỏ qua chuyện này sao?
Minh Thần cung chủ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Giang hồ mênh mông biết ai là kẻ giả dạng Ẩn tướng ma tôn. Có thể Ẩn tướng ma tôn Du Cát Đằng còn sống và phục hận. Nếu đúng như vậy, mẹ càng không muốn Ngọc nhi rời Minh thần cung.
Minh thần cung chủ đổi giọng lạnh lùng:
- Theo mẹ suy đoán, Ngọc nhi rời Minh thần cung không phải vì cái chết của Thẩm bá bá đâu... Mà đúng ra là con chỉ muốn đi tìm tên tiểu tử Trương Quảng thôi.
Thể Ngọc nhăn mặt nói:
- Mẹ... Trương huynh đã từng cứu con... Thậm chí huynh ấy còn cho con những thứ nhiều hơn thế nữa...
Minh thần cung chủ cau mày nạt ngang.
- Im...Thể Ngọc... Mẹ không muốn con gặp gã tiểu tử vô danh tiểu tốt đó. Con không biết sao?
Thể Ngọc dậm chân.
- Mẹ cứ xem thường huynh ấy... Huynh ấy mặc dù là người vô danh trên chốn vô lâm giang hồ thật... Nhưng Trương ca ca là người tốt.
- Sao con biết Trương Quảng là người tốt?
- Con biết huynh ấy là người tốt mà Nàng quì xuống.
- Mẹ... Hãy cho Ngọc nhi lịnh bài rời Minh Thần cung.
Mặt Minh Thần cung chủ đanh lại. Người gằn giọng nói:
- Ngọc nhi... Con xem thường lời nói của mẹ sao?
Thể Ngọc lắc đầu.
- Mẹ... Ngọc nhi không dám xem thường lời nói của mẹ đâu... Nhưng...
Cung chủ khoát tay.
- Ta đã quyết định rồi... Ngọc nhi sẽ không được rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc bật khóc:
- Mẹ... Sao mẹ lại muốn nhốt Ngọc nhi trong Minh Thần cung? Ngọc nhi có tội gì chứ.
Cung chủ Minh Thần cung nhìn Thể Ngọc rồi quay bước trở lên bồ đoàn. Người yên vị bấm ấn quyết nhìn xuống Thể Ngọc quì bên dưới:
- Thể Ngọc... ta biết con có ân có tình với Trương Quảng, nếu như không muốn nói Ngọc nhi còn có tình với gã tiểu từ đó nữa... Điều đó mẹ không muốn. Nếu con muốn ngao du sơn thủy... Nếu con muốn rời khỏi Minh thần cung, thì trước hết con hãy sánh duyên với Mạc Dân.
Thể Ngọc lắc dầu:
- Mẹ... Sao mẹ cứ buộc Thể Ngọc phải trao tình cho Mạc Dân ca ca?
Thể Ngọc lắc đầu:
- Thể Ngọc không yêu Mạc Dân ca ca... Mặc dù con biết Mạc Dân huynh rất tốt với con Minh Thần cung chủ lắc đầu:
- Mẹ đã nói hết lời rồi. Và cũng đã quyết định rồi... Không thay đổi lời đâu.
Thể Ngọc nhăn mặt, nói:
- Sao mẹ lại làm khó Ngọc nhi. Ngay cả tình duyên của Ngọc nhi mẹ cũng ép con theo ý mẹ. Mẹ... Thể Ngọc không có chút tình gì đối với Mạc Dân ca ca cả... Con thật lòng chỉ xem Mạc Dân như bào huynh của mình.
Minh Thần cung chủ gằn giọng khe khắt nói:
- Đừng cãi lời ta... Và đây cũng là quyết định của ta. Chừng nào con chưa bái thiên địa kết tình phu phụ với Mạc Dân thì chừng đó con vẫn phải ở trong Minh Thần cung.
Thể Ngọc đứng lên:
- Mẹ bức ép Thể Ngọc.
Nàng nói xong vụt quay bước bỏ chạy ra ngoài. Thể Ngọc vừa chạy vừa tức tưởi khóc.
Nàng chạy đến bên hòa giả sơn. soi mặt mình vào hồ bán nguyệt. Thể Ngọc đập tay xuống nước.
- Trương ca ca... Huynh hiểu cho muội không... Mẹ... Sao mẹ lại bức ép con.
Nàng ôm mặt khóc tức tưởi. Thể Ngọc thả tay xuống nhìn mặt mình hiện trong hồ nước nhẩm nói:
- Mẹ không cho Thể Ngọc rời Minh Thần cung... Thể Ngọc cũng sẽ tìm cách rời Minh thần cung.
Thể Ngọc nói đến đây thì nghe tiếng chân lạo xạo tiến đến sau lưng mình.
Nàng quay ngoắt lại nhận ra Mạc Dân.
Nàng cau có nói:
- Huynh đến đây làm gì.
Mạc Dân miễn cưỡng nói:
- Ta thấy muội đứng một mình... nghĩ hẳn muội có tâm sự buồn nên định đến an ủi muội.
Thể Ngọc dậm chân lắc đầu:
- Đúng vậy đó... Thể Ngọc có chuyện buồn, nhưng Thể Ngọc không muốn huynh an ủi vỗ về đâu... Thể Ngọc không muốn đâu... Huynh đi đi Mạc Dân buông tiếng thở dải nhìn nàng nói:
- Thể Ngọc muội buồn vì cung chủ không cho muội rời Minh Thần cung để tìm đến với Trương Quảng.
Nàng gật đầu:
- Huynh nói đúng đó.
- Muội đã yêu gã thư sinh vô danh tiểu tốt đó à?
- Thể Ngọc cấm huynh nói Trương ca ca là kẻ vô danh tiểu tốt. Huynh ấy dù sao cũng là một danh y đã từng gia ân cứu Thể Ngọc. Nếu không có huynh ấy thì giờ Thể Ngọc cũng không còn mạng đứng đây với huynh để huynh nói Trương ca ca là kẻ vô danh tiểu tốt.
- Thôi được, Mạc huynh sẽ không dám nói Trương Quảng là kẻ vô danh tiểu tốt.
Nàng bặm hai cánh môi nhìn Mạc Dân, suy nghĩ một lúc thì nụ cười mỉm hiện ra trên hai cánh môi của Thể Ngọc:
- Mạc ca ca nè...
Giọng nói của nàng thật nhỏ nhẻ khiến vẻ mặt đang ủ rủ của Mạc Dân thoạt rạng rỡ hẳn lên.
Y nhìn Thể Ngọc mỉm cười nói:
- Muộn muốn nói gì với huynh?
- Ơ...ư Thể Ngọc làm nũng rồi hỏi:
- Muội nghe mẫu thân cứ khư khư đòi chừng nào muội tế trời tế đất trở thành phu phụ của Mạc ca ca, mẫu thân mới cho muội được lịnh tiễn rời Minh Thần cung _ Mạc Dân lưỡng lự rồi nói:
- Đó là ý của cung chủ...
- Huynh có biết vì sao mẹ của Thể Ngọc cứ khư khư buộc Thể Ngọc phải giao tình với ca ca không?
Mạc Dân lưỡng lự một chút rồi gật đầu:
- Biết.
Thể Ngọc chắp đôi ngọc thủ xinh xắn vào nhau, hớn hở nói:
- Muội muốn biết nguyên nhân đó... Ca ca có thể nói cho muội biết được không Mạc Dân lưỡng lự một lúc rồi gật đầu:
- Được rồi... Thể Ngọc muốn biết thì huynh sẽ nói cho Thể Ngọc biết... Nhưng chuyện này Thể Ngọc không được thố lộ với cung chủ đấy nhé.
Thể Ngọc gật đầu:
- Thể Ngọc hứa sẽ không nói cho mẫu thân biết.
Mạc Dân nhìn nàng mỉm cười từ tốn nói:
- Cung chủ có thọ đại ân với mẫu thân của huynh. Trước đây mẫu thân của huynh là cung chủ Minh Thần cung... Nhưng người đã truyền chức vị đó lại cho mẹ của Thể Ngọc.
Thể Ngọc cướp lời Mạc Dân:
- Để trả cái ơn cho mẫu thân của huynh... Mẹ của Thể Ngọc đã hứa gả muội cho huynh.
Mạc Dân gật đầu.
Thể Ngọc nheo mày. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bây giờ thì Thể Ngọc đã có thể nghiệm ra rồi.
- Thể Ngọc nghiệm ra điều gì?
- Mẫu thân không muốn Minh Thần cung lọt vào tay người ngoài. Lệ của Minh Thần cung, thì cung chủ phải là nữ nhân Nhưng Mạc Dân huynh lại không phải là nữ nhân. Cảm cái ơn của mẫu thân huynh trước đây mà mẫu thân của muội cứ khăng khăng buộc muội phải kết thân phu phụ với Mạc ca ca.
Nàng nhìn Mạc Dân, từ tốn nói:
- Mạc huynh... Huynh có yêu muội không?
Mạc Dân nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa tình. Y nhỏ nhẻ nói:
- Trên thế gian này người huynh yêu thương nhất chính là Thể Ngọc.
Nàng thở ra, nhẹ lắc đầu:
- Muội hỏi thật huynh câu này nhé...
- Muội hỏi đi.
- Trên thế gian này đâu chỉ mình Thể Ngọc là nữ nhân... Có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn muội. Trong khi đó huynh lại là một trang anh hùng hảo hán mà ai ai cũng tơ tưởng...
Cớ gì lại yêu muội.
- Tình yêu đâu thể nói như muội được. Tình cảm của muội đối với huynh như thế nào?
- Ơ... Ơ Muội đã suy nghĩ kỹ lắm rồi... Trong tâm của Thể Ngọc... Muội chỉ xem huynh như bào huynh của mình thôi. Thể Ngọc rất cảm kích tấm lòng của huynh... Nhưng tình yêu thì cũng như huynh nói đó... Đâu thể gượng ép được.
Mạc Dân buông tiếng thở dài. Y nhìn nàng ôn nhu hỏi:
- Phải chăng nam nhân mà Thể Ngọc để tâm đến chính là Trương Quảng.
Đôi lưỡng quyền của Thể Ngọc ửng hồng e lệ. Nàng ngập ngừng một lúc rồi khẽ gật đầu.
- Nói ra chỉ hổ thẹn. Đúng là muội yêu Trương ca ca.
Lời nói này của nàng khiến chân diện Mạc Dân thoạt đanh hẳn lại. Y miễn cưỡng nói.
- Một thư sinh vô danh tiểu tốt, lại không có võ công. Thế mà Thể Ngọc lại đặt tình cho y...
Vừa thở ra, vừa lắc đầu. Mạc Dân hỏi tiếp:
- Huynh hỏi muội... Trương Quảng có gì khiến cho muội nặng tình với y chứ?
Nàng nhìn Mạc Dân, lưỡng lự một chút rồi nói:
- Huynh đã hiểu tình yêu rồi mà, sao còn hỏi Thể Ngọc câu đó. Nói đến tình yêu là nói đến sự hòa hợp của hai con tim, hai tâm hồn chứ dựa vào võ công thì đâu thể tạo dựng được tình yêu.
Nàng chớp mắt nhìn thẳng vào mặt Mạc Dân:
- Mạc ca ca... Thể Ngọc thọ ân của Trương ca ca rất nhiều... không có huynh ấy...
Muội đâu còn đứng đây với Mạc ca ca.
- Có ân trả ân... Chứ tình đâu thể đổi được từ ân nghĩa.
- Huynh nói rất đúng... ân nghĩa không thể đổi bằng tình yêu...
- Thế tại sao muội vì ân mà đặt tình cho Trương Quảng?
Nàng lắc đầu gượng cười:
- Huynh không hiểu đâu... Thể Ngọc yêu Trương huynh không phải vì ân vì nghĩa...
Muội cảm nhận rõ mồn một tình yêu của muội như thế nào khi ở bên huynh ấy.
Mạc Dân lắc đầu:
- Thể Ngọc, Trương Quảng không thể bằng Mạc huynh được.
- Muội biết, Trương ca ca không thể bằng Mạc Dân huynh. Huynh ấy chỉ là một thư sinh trói gà không chặt trong khi Mạc Dân huynh lại là một anh hùng cái thế trong võ lâm và là tổng đàn chủ của Minh Thần cung... Nhưng muội đã yêu Trương huynh rồi...
- Thể Ngọc... Muội có thể quên gã thư sinh vô dụng đó mà... Chúng ta có biết bao kỷ niệm thời thơ ấu với nhau... Huynh nghĩ những kỷ niệm đó mới chính là tình yêu của huynh và muội.
Nàng lắc đầu:
- Mạc ca ca ngộ nhận rồi.
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Muội đã nói vậy... Ta chẳng còn biết nói gì nữa.
Mạc Dân nói rồi cúi mặt nhìn xuống.
Thể Ngọc nói:
- Mạc ca ca... Muội muốn nhờ ca ca một chuyện.
- Thể Ngọc định nhờ huynh chuyện gì?
Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thể Ngọc muốn rời khỏi Minh Thần cung một chuyến.
- Muội định rời khỏi Minh Thần cung ư?
Nàng gật đầu.
Mạc Dân hỏi:
- Muội định đi đâu?
Nàng im lặng không đáp lời họ Mạc.
Mạc Dân nhìn nàng, đôi chân mày bất giác nhíu hẳn lại.
Y gằn giọng hỏi:
- Phải muội định... đi tìm Trương Quảng.
Thể Ngọc nhìn gã rồi gật đầu.
- Muội linh cảm huynh ấy đang gặp điều bất lành.
Mạc Dân lắc đầu:
- Chỉ linh cảm thôi...mà muội đã lo âu như vậy rồi. Nếu như huynh gặp điều bất trắc thì sao? Thể Ngọc có lo lắng cho Mạc huynh như vậy không?
Nàng nhìn gã gật đầu.
- Trương ca ca khác. Mạc ca ca gặp bất trắc tất nhiên Thể Ngọc không bỏ rơi huynh đâu... Nhưng trong mắt muội Mạc huynh chỉ là bào huynh của muội mà thôi.
Thể Ngọc nắm tay Mạc Dân:
- Mạc ca... Hãy giúp muội rời khỏi Minh Thần cung một thời gian.
Mạc Dân bối rối.
Y lưỡng lự rồi nói:
- Chuyện này để ta hỏi với cung chủ.
Thể Ngọc buông tay gã:
- Cầu xin mẹ không được, Thể Ngọc mới nhờ đến huynh... Huynh lại đi thỉnh ý của mẫu thân thì chẳng còn cơ hội cho muội rồi.
Nàng lưỡng lự rồi nói:
- Nếu như huynh muốn chiếm được tình của muội ít ra huynh phải giúp Thể Ngọc này...
Muốn gì thì Thể Ngọc cũng phải gặp Trương ca ca để nói với huynh ấy một lời từ biệt chứ...
Hay ngay cả chuyện đó huynh cũng không giúp được Thể Ngọc?
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Thể Ngọc... Huynh không muốn cãi lịnh cung chủ.
Nàng cúi mặt nhìn xuống lí nhí nói:
- Ở trong Minh Thần cung này, muội chỉ còn có một mình huynh... Thế mà huynh cũng chẳng giúp được gì.
Mạc Dân buông tiếng thở dài:
- Thể Ngọc...Đừng trách huynh.
Nàng nhìn gã lắc đầu:
- Không... Muội trách huynh đó.
Vẻ bối rối hiện ngay trên chân diện của Mạc Dân. Gã miễn cưỡng nói:
- Thể Ngọc... Thôi được rồi... Để huynh tìm cách giúp muội.
Thể Ngọc phấn khích nhìn gã:
- Mạc huynh giúp muội ư?
Mạc Dân gượng cười gật đầu:
- Huynh sẽ tìm cách giúp muội rời Minh Thần cung,... Nhưng huynh không hứa chắc có được hay không.
- Huynh hứa với Thể Ngọc là được rồi... Dù sao Mạc ca ca cũng là Tổng đàn chủ của Minh Thần cung kia mà.
Mạc Dân buông tiếng thở dài nghe thật ảo não:
- Nếu không có chuyện gì nữa huynh đi đây.
Nàng nhìn gã mỉm cười gật đầu.
Mạc Dân miễn cưỡng bỏ đi, trong khi Thể Ngọc hớn hở nhìn lại hòn giả sơn.
Nàng suy nghĩ đến lúc tao ngộ với Trương Quảng mà buột miệng nói: "Trương ca ca...
Muội sắp gặp lại huynh rồi." Thể Ngọc ngồi xuống vách hồ bán nguyện. Nàng nhìn lên những tảng mây trôi bềnh bồng, tơ tưởng đến thời khắc được gặp lại Trương Quảng mà cảm thấy phấn khích vô cùng.
Sự miên man của nàng đưa nàng về kỷ niệm hôm nào, hai người ở trong cổ động mà sắc diện bất giác đỏ bừng tự thẹn với chính mình. Nàng đặt tay lên lai cánh mũi mà mơ hồ cảm nhận lại xúc cảm từ nụ hôn hôm nào Trương Quảng đã trao cho nàng.
Thể Ngọc mỉm cười một mình rồi nhẩm nói:
- Ngộ quá... Đúng là ta đã yêu Trương ca ca thật rồi... Ta yêu chàng thật rồi...Không biết Trương huynh có yêu mình không nhỉ... Nếu gặp lại chàng nhứt định mình sẽ hỏi chàng điều này.
Thể Ngọc còn đang miên man suy nghĩ với những ý tưởng vớ vẩn của mình thì Mạc Dân quay lại.
Nàng vẫn thả hồn trôi theo những mơ mộng viễn vông không biết Mạc Dân đến bên mình.
Mạc Dân nói:
- Thể ngọc...
Ngay cả tiếng nói của Mạc Dân thốt lên bên tai, Thể Ngọc cũng không nghe được. Tâm hồn nàng đang dõi theo những áng mây bềnh bồng trên bầu trời cao xanh mà hướng đến bóng dáng người tình Trương Quảng...
Mạc Dân gọi lại lần nữa:
- Thể Ngọc...
Lần này thì Thể Ngọc nghe được tiếng nói của gã nên giật mình. Nàng quay lại đối mặt với Mạc Dân trong bô mặt vừa bẽn lẽn, vừa thẹn thùng như thể sợ Mạc Dân đã phát hiện ra điều thầm kín trong đầu nàng.
Thể Ngọc nói:
- Mạc huynh...
- Thể Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?
- Muội có suy nghĩ gì đâu.
Mạc Dân gượng cười nói:
- Huynh nghĩ muội đang thả hồn về với Trương Quảng.
Đôi lưỡng quyền của làng ửng hồng e thẹn.
- Muội không mơ mộng như vậy đâu.
Mạc Dân nói:
- Ý nguyện của muội đã được Mạc huynh chu toàn. Mạc huynh đã xin với cung chủ để muội rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc quá ư phấn khích reo lên:
- Huynh nói thật chứ... Mẫu thân đã cho muội rời Minh Thần cung.
Nàng chộp lấy vai Mạc Dân:
- Huynh không nói gạt muội đấy chứ?
Mạc Dân gật đầu:
- Không đâu... Huynh đã xin với người... Nhưng muội không đi một mình... mà đi cùng với huynh...
Thể Ngọc dằn tay gã:
- Cũng được...Thế muội và huynh đi ngay bây giờ chứ?
- Muội chưa chuẩn bị hành lý mà sao gấp như vậy.
- Muội sẽ về biệt lầu chuẩn bị hành lý để sớm lên đường.
Mạc Dân buông tiếng thở dài hỏi:
- Thật ra Thể Ngọc muội muốn gặp Trương Quảng lắm sao?
Nàng nhìn gã một lúc rồi gật đầu:
- Muội có linh cảm huynh ấy đang gặp chuyện bất trắc chằng lành nên rất muốn gặp.
- Nhiều khi chính muội sẽ đem sự bất trắc đến cho y đó.
Nàng tròn mắt nhìn gã:
- Sao huynh lại nói vậy?
- Trên đường đi... Huynh sẽ nói với muội. Huynh chờ muội tại Tử môn Thể Ngọc gật đầu:
- Muội về chuẩn bị hành lý ngay đây để đến Tử môn gặp huynh.
Nàng nói rồi hối hả nhảy bước đi.
Những bước chân của nàng tựa như những bước chân sáo vừa hối hả vừa nhún nhảy trông thật khẩn trương và hồn nhiên.
Mạc Dân nhìn theo Thể Ngọc nghĩ thầm:
"Ngọc muội... Lần này gặp Trương Quảng chính tay Mạc Dân sẽ lấy mạng hắn... Muội đâu thể nào ngờ được Trương Quảng kia lại là kẻ gian trá... Y đã giấu thân phận của mình.
Muội đâu biết được rằng gã là Du Thiếu Báo... kẻ thù bất đội trời chung của Minh thần cung." Nghĩ đến đó Mạc Dân bất giác buông tiếng thở dài. Y nhẩm nói:
- Mạc huynh biết muội sẽ buồn lắm nhưng ta đã nhận mật lịnh của cung chủ để giết hắn rồi. Thời gian sẽ khiến muội nguôi ngoai và quên tiểu tử Trương Quảng. Mạc huynh mong muội sẽ sớm quên hắn. Sớm quên Du Thiếu Bảo.
Tác giả :
Vô Danh