Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 307: Tô quảng khai (1)
Lâm Lạc không khỏi giật mình, gia gia của nàng là Thích Biến Cảnh cường giả, cao thủ cao cấp nhất dưới đời này. Hắn tuy không có sợ hãi, nhưng sẽ khó thoát có áp lực, đây cũng là phản ứng rất bình thường.
- Đừng lo lắng, gia gia của ta cực kỳ hòa ái!
Tô Mị an ủi hắn nói.
Lâm Lạc không khỏi cười cười, gia gia của nàng ở trước mặt nàng tự nhiên là hòa ái hiền lành, nhưng một cường giả có thể tu đến Thích Biến Cảnh lại có thể thực sự hòa ái sao?
Đường Điềm cũng không có đi theo, nàng đang ôm bảy tám cái chén đĩa ăn rất vui sướng, không có Lâm Lạc và Tô Mị cùng nàng đoạt, nàng cao hứng còn chưa kịp, lại đâu chịu để xuống mỹ thực tới tay.
Tô Mị mang theo Lâm Lạc ngồi trên xe do mãnh thú Khuy Linh Cảnh kéo, một đường đi vội chừng nửa nén hương thời gian, xe ngựa liền ngừng lại, cửa xe bị người từ bên ngoài mở ra, làm cho hai người xuống.
Đây là một tọa biệt viện tĩnh mịch, căn bản không giống biệt viện khác chiếm diện tích trăm mẫu, mà chỉ là bảy tám gian nhà trệt, cũng không có xây dựng quá cao, có một cái lầu các xem như có hai tầng cao, những thứ khác đều là nhà trệt, có vẻ vô cùng bình thường.
Cửa ra vào không có thủ vệ, Tô Mị đẩy cửa ra dẫn Lâm Lạc đi vào, chỉ thấy trong đình viện trồng một loạt cây xanh, dựa vào địa phương phía đông là một hồ nước, bên cạnh thì là một tòa đình nghỉ mát, trong đình có một tấm bàn đá, vây quanh bốn cái ghế đá, một lão giả gầy đang ngồi ở trên ghế đá thưởng thức trà.
Làm cho Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, hắn căn bản nhìn không tới trên người lão giả có bất luận một tia lực lượng dao động gì, tựu như một người bình thường đến không thể lại bình thường hơn!
- Gia gia…
Tô Mị giống như nhũ yến đầu lâm, vung chân chạy tới, ngồi xổm bên người lão giả, sau đó quay đầu lại chỉ về Lâm Lạc nói:
- Người ta mang đến cho ngài! Nhưng đầu tiên nói trước, ngài cũng không thể dùng già bắt nạt nhỏ!
Lão giả kia không khỏi cười ha ha, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Lạc.
Cái nhìn này, tựa hồ có thể nhìn thấu Lâm Lạc, ngay cả linh hồn của hắn cũng bị thấy rõ hoàn toàn! Lâm Lạc không khỏi toàn thân phát lạnh, tựa hồ bất luận bí mật gì ở dưới cái nhìn này cũng không có chỗ che dấu!
Lão giả này không phải là không có lực lượng, mà là trở lại nguyên trạng, hoặc là cảnh giới thật sự quá cao, đã không phải là phàm nhân như Lâm Lạc có thể thấm nhuần bí mật của nó!
- Người tuổi trẻ, tới ngồi!
Lão giả hướng Lâm Lạc vẫy vẫy tay, thanh âm không cao, lại cực kỳ chấn tỉnh người, phảng phất có thể thẳng xuyên tim linh, in dấu trước mắt.
Lâm Lạc ôm quyền thi lễ một cái nói:
- Vãn bối Lâm Lạc, gặp qua tiền bối!
Lúc này mới đi đến trước một ghế đá ngồi xuống.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, có ngông nghênh, có tự tin, rồi lại không hiện tự mãn, người trẻ tuổi kia phẩm tính không sai!
Trong lòng Lão giả trước cho Lâm Lạc cái ấn tượng, mỉm cười nói:
- Lão phu là Tô Quảng Khai, ngươi cũng biết, là gia gia của Tô Mị!
Trong lòng Lâm Lạc có nghi vấn, nhịn không được hỏi:
- Tiền bối, có phải ngươi đã bước ra Thích Biến, tiến vào Thần linh chi vực rồi hay không?
Tô Quảng Khai không khỏi nhẹ kêu một tiếng, lộ ra một tia nghi hoặc, quay đầu liếc nhìn Tô Mị.
Tô Mị vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ ngốc tử này lại có thể làm cho gia gia nàng biến sắc, đây chính là chuyện tình mà vô số cao thủ cả đời cũng làm không được! Hừ, tại sao bản cô nương vì ngốc tử này cao hứng?
Tô Quảng Khai tự nhiên tin tưởng Tô Mị, hiển nhiên không phải Tô Mị trước đó an bài lí do thoái thác cho Lâm Lạc, mà là Lâm Lạc xem ra đầu mối gì đó! Hắn không khỏi nổi lên một tia hứng thú nói:
- Tại sao nói vậy?
Lâm Lạc khó mà nói hắn tu Hỗn Độn Dung Lô, có thể thấy rõ hết thảy trình tự lực lượng, đành phải nói:
- Đây chỉ là một loại cảm giác của vãn bối, tiền bối cho ta cảm giác chính là đại đạo đến giản, phản phác quy chân!
Tô Quảng Khai liếc nhìn Lâm Lạc thật sâu nói:
- Có thể nói ra tám chữ “đại đạo đến giản, phản phác quy chân" này, cũng đủ thấy ngươi rất có tuệ căn!
- Tiền bối, đột phá Thích Biến Cảnh, có thể hóa phàm thành Thần hay không?
Lâm Lạc hỏi.
Nhưng Tô Quảng Khai lại không đáp hỏi lại:
- Trong lòng của ngươi, Thần là cái dạng gì?
- Ân. . .
Lâm Lạc hơi sững sờ, trong truyền thuyết Thần linh cao cao tại thượng, không gì làm không được, nhưng cái tiêu chuẩn này là cái gì?
- Nếu như nói, Thần linh chỉ là có được lực lượng vô thượng, như vậy Tiên Thiên Cảnh đối với người bình thường mà nói chính là Thần, tựa như Niết Âm đối với Thanh Huyền, Khuy Linh đối với Thông Minh!
Tô Quảng Khai nhàn nhạt nói ra.
Lời nói của Lão nhân như hoàng chung đại lữ, mỗi một chữ đều tựa hồ bao hàm lý giải đối với thiên địa tự nhiên, làm cho Lâm Lạc tựa hồ có cảm giác chạm đến bên bờ đại đạo. Đó cũng không phải Tô Quảng Khai nói công pháp bí thuật gì đó, mà là cảnh giới của lão nhân rất cao, trong mỗi một thanh âm đều bao hàm lý giải siêu nhiên đối với thế giới!
Cái này trừ khi đạt tới cảnh giới tương đương, nếu không căn bản nhận thức không tới, nhưng tuy tu vi Lâm Lạc không cao, nhưng bởi vì luyện hóa vô số Ngũ hành tinh hoa, ở cảnh giới lý giải lại có khả năng đã đạt tới trình tự Thích Biến Cảnh, lập tức tràn đầy thể ngộ, lực lượng thể nội tự hành vận chuyển, tia chớp hình bớt ở chỗ mắt cá chân hấp thu lôi điện chi lực tốc độ nhanh chí ít gấp đôi!
Tô Quảng Khai không khỏi lại nhẹ kêu một tiếng, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được Lâm Lạc đã tiến vào trạng thái bán giác ngộ, tinh khí thần toàn thân đạt đến trạng thái đỉnh phong, nếu vào lúc đó tiến hành tu luyện, nhất định sẽ làm chơi ăn thật!
Bất quá, nếu như có thể tái tiến một bước, tiến vào giác ngộ chính thức mà nói, Lâm Lạc lấy được chỗ tốt sẽ càng nhiều!
Xem ở phân thượng Tô Mị, Tô Quảng Khai quyết định thành toàn Lâm Lạc, tiếp tục nói:
- Nên dùng lực lượng đến phân chia, ở trên thế giới này là Thần, cho dù người thường đối với gà vịt nuôi trong chuồng, đó cũng là Thần linh cao cao tại thượng, có thể khống chế sinh tử của nó!
- Như vậy, là có được sinh mệnh vô tận?
Lâm Lạc vô ý thức nói.
- Ha ha, trên đời này linh thảo có được sinh mệnh vượt xa nhân loại, ví dụ như Vạn Niên Thanh Long Thảo, ai biết nó đến tột cùng có thể sống bao lâu? Tuy dùng tên vạn năm, nhưng lại có ai có thể triền miên xuyên muôn đời, chứng kiến một cây Thanh Long Thảo sinh ra lại khô bại? Nói không chừng, Thanh Long Thảo này chính là thọ nguyên vô hạn, nhưng cho dù một người trói gà không chặt cũng có thể đơn giản nhổ Thanh Long Thảo tận gốc!
Thanh âm của Tô Quảng Khai cuồn cuộn như sấm.
- Ở trong nội tâm phàm nhân, Thần linh hẳn là Bất Tử Bất Diệt, cho dù bị vạn đao phân thây cũng có thể gom thành nhóm, cho dù dấn thân vào biển lửa hóa thành tro tàn cũng có thể nhất niệm sống lại, lúc này mới phù hợp suy nghĩ của chúng ta
- Đừng lo lắng, gia gia của ta cực kỳ hòa ái!
Tô Mị an ủi hắn nói.
Lâm Lạc không khỏi cười cười, gia gia của nàng ở trước mặt nàng tự nhiên là hòa ái hiền lành, nhưng một cường giả có thể tu đến Thích Biến Cảnh lại có thể thực sự hòa ái sao?
Đường Điềm cũng không có đi theo, nàng đang ôm bảy tám cái chén đĩa ăn rất vui sướng, không có Lâm Lạc và Tô Mị cùng nàng đoạt, nàng cao hứng còn chưa kịp, lại đâu chịu để xuống mỹ thực tới tay.
Tô Mị mang theo Lâm Lạc ngồi trên xe do mãnh thú Khuy Linh Cảnh kéo, một đường đi vội chừng nửa nén hương thời gian, xe ngựa liền ngừng lại, cửa xe bị người từ bên ngoài mở ra, làm cho hai người xuống.
Đây là một tọa biệt viện tĩnh mịch, căn bản không giống biệt viện khác chiếm diện tích trăm mẫu, mà chỉ là bảy tám gian nhà trệt, cũng không có xây dựng quá cao, có một cái lầu các xem như có hai tầng cao, những thứ khác đều là nhà trệt, có vẻ vô cùng bình thường.
Cửa ra vào không có thủ vệ, Tô Mị đẩy cửa ra dẫn Lâm Lạc đi vào, chỉ thấy trong đình viện trồng một loạt cây xanh, dựa vào địa phương phía đông là một hồ nước, bên cạnh thì là một tòa đình nghỉ mát, trong đình có một tấm bàn đá, vây quanh bốn cái ghế đá, một lão giả gầy đang ngồi ở trên ghế đá thưởng thức trà.
Làm cho Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, hắn căn bản nhìn không tới trên người lão giả có bất luận một tia lực lượng dao động gì, tựu như một người bình thường đến không thể lại bình thường hơn!
- Gia gia…
Tô Mị giống như nhũ yến đầu lâm, vung chân chạy tới, ngồi xổm bên người lão giả, sau đó quay đầu lại chỉ về Lâm Lạc nói:
- Người ta mang đến cho ngài! Nhưng đầu tiên nói trước, ngài cũng không thể dùng già bắt nạt nhỏ!
Lão giả kia không khỏi cười ha ha, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Lạc.
Cái nhìn này, tựa hồ có thể nhìn thấu Lâm Lạc, ngay cả linh hồn của hắn cũng bị thấy rõ hoàn toàn! Lâm Lạc không khỏi toàn thân phát lạnh, tựa hồ bất luận bí mật gì ở dưới cái nhìn này cũng không có chỗ che dấu!
Lão giả này không phải là không có lực lượng, mà là trở lại nguyên trạng, hoặc là cảnh giới thật sự quá cao, đã không phải là phàm nhân như Lâm Lạc có thể thấm nhuần bí mật của nó!
- Người tuổi trẻ, tới ngồi!
Lão giả hướng Lâm Lạc vẫy vẫy tay, thanh âm không cao, lại cực kỳ chấn tỉnh người, phảng phất có thể thẳng xuyên tim linh, in dấu trước mắt.
Lâm Lạc ôm quyền thi lễ một cái nói:
- Vãn bối Lâm Lạc, gặp qua tiền bối!
Lúc này mới đi đến trước một ghế đá ngồi xuống.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, có ngông nghênh, có tự tin, rồi lại không hiện tự mãn, người trẻ tuổi kia phẩm tính không sai!
Trong lòng Lão giả trước cho Lâm Lạc cái ấn tượng, mỉm cười nói:
- Lão phu là Tô Quảng Khai, ngươi cũng biết, là gia gia của Tô Mị!
Trong lòng Lâm Lạc có nghi vấn, nhịn không được hỏi:
- Tiền bối, có phải ngươi đã bước ra Thích Biến, tiến vào Thần linh chi vực rồi hay không?
Tô Quảng Khai không khỏi nhẹ kêu một tiếng, lộ ra một tia nghi hoặc, quay đầu liếc nhìn Tô Mị.
Tô Mị vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ ngốc tử này lại có thể làm cho gia gia nàng biến sắc, đây chính là chuyện tình mà vô số cao thủ cả đời cũng làm không được! Hừ, tại sao bản cô nương vì ngốc tử này cao hứng?
Tô Quảng Khai tự nhiên tin tưởng Tô Mị, hiển nhiên không phải Tô Mị trước đó an bài lí do thoái thác cho Lâm Lạc, mà là Lâm Lạc xem ra đầu mối gì đó! Hắn không khỏi nổi lên một tia hứng thú nói:
- Tại sao nói vậy?
Lâm Lạc khó mà nói hắn tu Hỗn Độn Dung Lô, có thể thấy rõ hết thảy trình tự lực lượng, đành phải nói:
- Đây chỉ là một loại cảm giác của vãn bối, tiền bối cho ta cảm giác chính là đại đạo đến giản, phản phác quy chân!
Tô Quảng Khai liếc nhìn Lâm Lạc thật sâu nói:
- Có thể nói ra tám chữ “đại đạo đến giản, phản phác quy chân" này, cũng đủ thấy ngươi rất có tuệ căn!
- Tiền bối, đột phá Thích Biến Cảnh, có thể hóa phàm thành Thần hay không?
Lâm Lạc hỏi.
Nhưng Tô Quảng Khai lại không đáp hỏi lại:
- Trong lòng của ngươi, Thần là cái dạng gì?
- Ân. . .
Lâm Lạc hơi sững sờ, trong truyền thuyết Thần linh cao cao tại thượng, không gì làm không được, nhưng cái tiêu chuẩn này là cái gì?
- Nếu như nói, Thần linh chỉ là có được lực lượng vô thượng, như vậy Tiên Thiên Cảnh đối với người bình thường mà nói chính là Thần, tựa như Niết Âm đối với Thanh Huyền, Khuy Linh đối với Thông Minh!
Tô Quảng Khai nhàn nhạt nói ra.
Lời nói của Lão nhân như hoàng chung đại lữ, mỗi một chữ đều tựa hồ bao hàm lý giải đối với thiên địa tự nhiên, làm cho Lâm Lạc tựa hồ có cảm giác chạm đến bên bờ đại đạo. Đó cũng không phải Tô Quảng Khai nói công pháp bí thuật gì đó, mà là cảnh giới của lão nhân rất cao, trong mỗi một thanh âm đều bao hàm lý giải siêu nhiên đối với thế giới!
Cái này trừ khi đạt tới cảnh giới tương đương, nếu không căn bản nhận thức không tới, nhưng tuy tu vi Lâm Lạc không cao, nhưng bởi vì luyện hóa vô số Ngũ hành tinh hoa, ở cảnh giới lý giải lại có khả năng đã đạt tới trình tự Thích Biến Cảnh, lập tức tràn đầy thể ngộ, lực lượng thể nội tự hành vận chuyển, tia chớp hình bớt ở chỗ mắt cá chân hấp thu lôi điện chi lực tốc độ nhanh chí ít gấp đôi!
Tô Quảng Khai không khỏi lại nhẹ kêu một tiếng, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được Lâm Lạc đã tiến vào trạng thái bán giác ngộ, tinh khí thần toàn thân đạt đến trạng thái đỉnh phong, nếu vào lúc đó tiến hành tu luyện, nhất định sẽ làm chơi ăn thật!
Bất quá, nếu như có thể tái tiến một bước, tiến vào giác ngộ chính thức mà nói, Lâm Lạc lấy được chỗ tốt sẽ càng nhiều!
Xem ở phân thượng Tô Mị, Tô Quảng Khai quyết định thành toàn Lâm Lạc, tiếp tục nói:
- Nên dùng lực lượng đến phân chia, ở trên thế giới này là Thần, cho dù người thường đối với gà vịt nuôi trong chuồng, đó cũng là Thần linh cao cao tại thượng, có thể khống chế sinh tử của nó!
- Như vậy, là có được sinh mệnh vô tận?
Lâm Lạc vô ý thức nói.
- Ha ha, trên đời này linh thảo có được sinh mệnh vượt xa nhân loại, ví dụ như Vạn Niên Thanh Long Thảo, ai biết nó đến tột cùng có thể sống bao lâu? Tuy dùng tên vạn năm, nhưng lại có ai có thể triền miên xuyên muôn đời, chứng kiến một cây Thanh Long Thảo sinh ra lại khô bại? Nói không chừng, Thanh Long Thảo này chính là thọ nguyên vô hạn, nhưng cho dù một người trói gà không chặt cũng có thể đơn giản nhổ Thanh Long Thảo tận gốc!
Thanh âm của Tô Quảng Khai cuồn cuộn như sấm.
- Ở trong nội tâm phàm nhân, Thần linh hẳn là Bất Tử Bất Diệt, cho dù bị vạn đao phân thây cũng có thể gom thành nhóm, cho dù dấn thân vào biển lửa hóa thành tro tàn cũng có thể nhất niệm sống lại, lúc này mới phù hợp suy nghĩ của chúng ta
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi