Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 274: Tự rước lấy nhục (2)
Ads - Lâm huynh đệ ~~
Thái Kế Vũ ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên.
- Có người muốn gặp ngươi!
Lâm Lạc đi ra biệt viện nói:
- Ai?
Nếu là khách nhân bình thường, Thái Kế Vũ tự nhiên đã thay hắn từ chối, bọn họ đã quyết định mấy ngày gần đây sẽ rời khỏi Hổ Tinh thành về Bách Phong Tông, Hắc Chi Ngọc Liên cùng Mặc Long Lý sắp thành thục, Lâm Lạc cũng không muốn để hai kiện bảo vật này cho lão thất phu Nam Cung Lãng cầm lấy đi chà đạp!
- Vạn gia Đại tiểu thư!
Thái Kế Vũ lấy tay ngăn trước miệng, hạ giọng nói ra, tựa hồ sợ bị ai nghe được.
- Làm gì nói như vậy?
- Ta nói huynh đệ, chẳng lẽ ngươi ăn vụng còn dám cây ngay không sợ chết đứng sao?
Thái Kế Vũ chắp tay vái Lâm Lạc, mặt mũi tràn đầy tiếu dung mập mờ.
- Ta nói ngươi cũng quá không đủ nghĩa khí, khi nào thì cấu kết một đại mỹ nữ như vậy, ngay cả huynh đệ cũng muốn gạt!
Lâm Lạc lắc đầu liên tục, thời điểm người này không đứng đắn luôn luôn nhiều hơn thời điểm đứng đắn.
Sau khi hắn đi đến phòng khách, chỉ thấy một đại mỹ nữ quả nhiên đang ngồi ở trong ghế chờ đợi, đúng là Vạn gia đại tiểu thư Vạn Tuyết Quyên. Bất quá, nữ nhân này mặc dù là cùng Tô Mị đồng dạng đều là mỹ nữ, nhưng Tô Mị là nóng bỏng, nàng kia thì là có phong trần vị, cách điệu thấp hơn rất nhiều.
Chứng kiến Lâm Lạc tới, nàng cười nói:
- Lâm huynh!
Lâm Lạc ôm quyền đáp lễ lại nói:
- Vạn cô nương, không biết có gì chỉ giáo?
- Sách sách sách, Lâm huynh như thế nào khách khí như thế!
Vạn Tuyết Quyên vũ mị cười nói:
- Gia tổ muốn gặp ngươi vị tuấn kiệt tuổi trẻ này, nên đặc biệt lệnh tiểu nữ tử đi tương thỉnh, hi vọng Lâm huynh không để cho ta một mình quay về!
Lại nói tiếp, Lâm Lạc dùng Hóa Long Trì của người ta, như thế nào cũng thiếu Vạn, Bùi hai nhà một cái nhân tình. Hắn gật gật đầu nói:
- Trưởng giả tương thỉnh không dám từ, mời Vạn cô nương dẫn đường!
Hai người ra sân, lên một cỗ xe ngựa hoa lệ, một đường nhẹ nhàng chập chờn, đi tới một ngọn núi bích thủy.
Lâm Lạc cũng không có kỳ quái, xem Bách Phong Tông, Bạch Vân Tông đều là thành lập trong núi sâu, Vạn gia Lão tổ thích thanh tịnh cũng có thể lý giải. Sơn đạo gập ghềnh, hai người xuống xe ngựa, tản bộ mà đi.
Nhưng Vạn Tuyết Quyên cũng không có triển khai thân pháp, mà là như thường người bình thường đi bộ, điều này không khỏi làm Lâm Lạc có chút không kiên nhẫn. Nhưng ngẫm lại trong núi này có vị Khuy Linh Cảnh Lão tổ tọa trấn, cái chậm rãi mà đi này đại khái là từ tôn trọng đối với cường giả, nên hắn nhịn xuống.
Một đường đi tới chỗ có thanh tuyền, Vạn Tuyết Quyên đột nhiên ngừng lại nói:
- Đi mệt rồi, nghỉ chân một chút!
Đừng nói nàng là cao thủ Minh Dương Cảnh, dù là Hậu Thiên vũ giả tầm thường cũng không có thể đi vài bước như vậy sẽ mệt!
Lâm Lạc bất động thanh sắc, cũng muốn nhìn xem trong hồ lô của nàng đến tột cùng là bán thuốc gì.
Vạn Tuyết Quyên bỏ đi giày bó, tất chân, lộ ra hai chân trắng như tuyết. Nàng ngồi ở trên mặt đá bên cạnh nước suối, đem hai chân bỏ vào nước suối nhẹ giẫm, có một loại phong tình khác thường.
Võ giả tuy không giống người thường chú trọng nam nữ chi phòng, nhưng Ngân Nguyệt đại lục dân phong bảo thủ, cử động như vậy vẫn có vẻ vô cùng khác người!
Vạn Tuyết Quyên nghiêng đầu lại, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, sóng mắt như nước, bộ dáng cực kỳ mê người.
Cái này tính cái gì?
Khóe miệng Lâm Lạc có chút nhếch lên, nữ nhân này muốn làm gì? Sắc dụ hắn? Cái này bày ra tư thế xác thực là như thế, nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ vì trở thành dâu của thế gia Thần quốc?
- Thật là xấu, làm gì mà nhìn chằm chằm vào người ta vậy!
Vạn Tuyết Quyên giống như xấu hổ lại như phẫn nộ, duỗi lưng một cái.
- Thủy như thanh băng, người ta muốn tắm rửa!
Nàng thật đúng là không biết xấu hổ, cứ như vậy cởi áo nới dây lưng, ở trước mặt Lâm Lạc thoát y đến trần truồng. Bất quá, thân hình của nàng thật đúng là không tệ, cái mông đầy đặn, bầu vú căng tròn, hai chân tiêm trường thẳng tắp, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hiện lên hương thơm mê người.
Đặc biệt là một cặp Ngọc Phong chắc nịch, nặng trịch, tuyệt đối một bàn tay khó có thể nắm giữ, cùng eo thon tạo thành công khai đối lập rõ ràng. Giữa hai chân kia một khu vực đen kịt thần bí, thì không biết có thể làm cho nhiều ít anh hùng hảo hán khom lưng.
- Còn thất thần làm gì vậy?
Vạn Tuyết Quyên một tay ngăn ở trước ngực, tay kia thì hộ ở dưới bụng.
- Người ta rất muốn, người tốt, mau tới đi!
Nàng nằm ngửa ở trên mặt đá, dùng tư thế uyển chuyển mê người mở hai chân ra, trong miệng phát ra rên rỉ, trong ánh mắt thì chớp động lên một tia đắc ý.
Tô Mị cư nhiên để ý người nam nhân này như vậy, nàng liền đem Lâm Lạc túm đi, xem nữ nhân dám đoạt danh tiếng của nàng có thể lấy nước mắt rửa mặt hay không! Hơn nữa, nàng còn tu luyện Xá Âm Quyết, có thể ở trong lúc nam nữ hoan hảo cướp lấy công lực của đối phương cho mình dùng, quả thực là hại người ích ta!
Nàng ở Đế đô là vô cùng có diễm danh, kỹ nam ba nghìn. Nhưng bởi vì Xá Âm Quyết có thể làm cho nam tử ở trong lúc hoan hảo hưởng thụ niềm vui thú vô thượng, bởi vậy cho dù biết rõ nàng là mẫu Tri Chu (* con nhện cái), nhưng vẫn có thật nhiều võ giả bởi vì nàng mà thần hồn điên đảo.
Lâm Lạc không phải mới từ Hóa Long Trì được chỗ tốt sao? Vậy thì hút khô hắn, hóa thành vận mệnh của nàng!
Đây chính là một mũi tên trúng ba đích, chẳng những đồng thời đả kích đến hai người Lâm Lạc cùng Tô Mị, hơn nữa nàng còn có thể từ đó lấy được lợi ích!
Về phần sau đó Lâm Lạc có thể thẹn quá hoá giận tiến hành trả thù hay không?
Ha ha, loại chuyện tình mất mặt này hắn không biết xấu hổ cùng trưởng bối gia tộc nói sao? Đây không phải tự rước lấy nhục, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng địa vị của hắn trong gia tộc, đối với cái này Vạn Tuyết Quyên là không sợ chút nào, về phần Tô Mị. . . Hai người lại không có kết hôn, càng không có đối ngoại tuyên bố là quan hệ người yêu, nàng hoành đao đoạt ái thì thế nào?
Vạn Tuyết Quyên khẽ cắn hàm răng, bày ra tư thế nàng tự nhận là có đủ sức hấp dẫn nhất, ánh mắt lửa nóng. Từ khi nàng tu luyện Xá Âm Quyết, đối với nam nữ hoan ái rất khát khao, nhìn xem Lâm Lạc, da thịt toàn thân nàng nổi lên một tầng ửng đỏ, trên mặt đá thậm chí xuất hiện một chút nước đọng rõ ràng.
Lâm Lạc đưa tay phóng tới trước ngực, đang lúc Vạn Tuyết Quyên cho là hắn muốn cởi quần áo, đã thấy Lâm Lạc từ trên người lấy ra một tấm ngân phiếu, tiện tay hướng nàng ném tới nói:
- Ta nghe nói Đế đô không chỉ có kỹ viện, còn có đình phường (*kỹ viện nam) cung ứng nữ nhân chơi, ân, tấm ngân phiếu này coi như là miễn phí dâng tặng, đi vào trong đó giải quyết mùi khai toàn thân của ngươi a!
Hắn vung tay bước đi, chỉ có tờ ngân phiếu rơi xuống trên người Vạn Tuyết Quyên, trên mặt thình lình ghi hai chữ "năm lượng" làm cho sắc mặt Vạn Tuyết Quyên trở nên vô cùng dữ tợn.
Thái Kế Vũ ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên.
- Có người muốn gặp ngươi!
Lâm Lạc đi ra biệt viện nói:
- Ai?
Nếu là khách nhân bình thường, Thái Kế Vũ tự nhiên đã thay hắn từ chối, bọn họ đã quyết định mấy ngày gần đây sẽ rời khỏi Hổ Tinh thành về Bách Phong Tông, Hắc Chi Ngọc Liên cùng Mặc Long Lý sắp thành thục, Lâm Lạc cũng không muốn để hai kiện bảo vật này cho lão thất phu Nam Cung Lãng cầm lấy đi chà đạp!
- Vạn gia Đại tiểu thư!
Thái Kế Vũ lấy tay ngăn trước miệng, hạ giọng nói ra, tựa hồ sợ bị ai nghe được.
- Làm gì nói như vậy?
- Ta nói huynh đệ, chẳng lẽ ngươi ăn vụng còn dám cây ngay không sợ chết đứng sao?
Thái Kế Vũ chắp tay vái Lâm Lạc, mặt mũi tràn đầy tiếu dung mập mờ.
- Ta nói ngươi cũng quá không đủ nghĩa khí, khi nào thì cấu kết một đại mỹ nữ như vậy, ngay cả huynh đệ cũng muốn gạt!
Lâm Lạc lắc đầu liên tục, thời điểm người này không đứng đắn luôn luôn nhiều hơn thời điểm đứng đắn.
Sau khi hắn đi đến phòng khách, chỉ thấy một đại mỹ nữ quả nhiên đang ngồi ở trong ghế chờ đợi, đúng là Vạn gia đại tiểu thư Vạn Tuyết Quyên. Bất quá, nữ nhân này mặc dù là cùng Tô Mị đồng dạng đều là mỹ nữ, nhưng Tô Mị là nóng bỏng, nàng kia thì là có phong trần vị, cách điệu thấp hơn rất nhiều.
Chứng kiến Lâm Lạc tới, nàng cười nói:
- Lâm huynh!
Lâm Lạc ôm quyền đáp lễ lại nói:
- Vạn cô nương, không biết có gì chỉ giáo?
- Sách sách sách, Lâm huynh như thế nào khách khí như thế!
Vạn Tuyết Quyên vũ mị cười nói:
- Gia tổ muốn gặp ngươi vị tuấn kiệt tuổi trẻ này, nên đặc biệt lệnh tiểu nữ tử đi tương thỉnh, hi vọng Lâm huynh không để cho ta một mình quay về!
Lại nói tiếp, Lâm Lạc dùng Hóa Long Trì của người ta, như thế nào cũng thiếu Vạn, Bùi hai nhà một cái nhân tình. Hắn gật gật đầu nói:
- Trưởng giả tương thỉnh không dám từ, mời Vạn cô nương dẫn đường!
Hai người ra sân, lên một cỗ xe ngựa hoa lệ, một đường nhẹ nhàng chập chờn, đi tới một ngọn núi bích thủy.
Lâm Lạc cũng không có kỳ quái, xem Bách Phong Tông, Bạch Vân Tông đều là thành lập trong núi sâu, Vạn gia Lão tổ thích thanh tịnh cũng có thể lý giải. Sơn đạo gập ghềnh, hai người xuống xe ngựa, tản bộ mà đi.
Nhưng Vạn Tuyết Quyên cũng không có triển khai thân pháp, mà là như thường người bình thường đi bộ, điều này không khỏi làm Lâm Lạc có chút không kiên nhẫn. Nhưng ngẫm lại trong núi này có vị Khuy Linh Cảnh Lão tổ tọa trấn, cái chậm rãi mà đi này đại khái là từ tôn trọng đối với cường giả, nên hắn nhịn xuống.
Một đường đi tới chỗ có thanh tuyền, Vạn Tuyết Quyên đột nhiên ngừng lại nói:
- Đi mệt rồi, nghỉ chân một chút!
Đừng nói nàng là cao thủ Minh Dương Cảnh, dù là Hậu Thiên vũ giả tầm thường cũng không có thể đi vài bước như vậy sẽ mệt!
Lâm Lạc bất động thanh sắc, cũng muốn nhìn xem trong hồ lô của nàng đến tột cùng là bán thuốc gì.
Vạn Tuyết Quyên bỏ đi giày bó, tất chân, lộ ra hai chân trắng như tuyết. Nàng ngồi ở trên mặt đá bên cạnh nước suối, đem hai chân bỏ vào nước suối nhẹ giẫm, có một loại phong tình khác thường.
Võ giả tuy không giống người thường chú trọng nam nữ chi phòng, nhưng Ngân Nguyệt đại lục dân phong bảo thủ, cử động như vậy vẫn có vẻ vô cùng khác người!
Vạn Tuyết Quyên nghiêng đầu lại, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, sóng mắt như nước, bộ dáng cực kỳ mê người.
Cái này tính cái gì?
Khóe miệng Lâm Lạc có chút nhếch lên, nữ nhân này muốn làm gì? Sắc dụ hắn? Cái này bày ra tư thế xác thực là như thế, nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ vì trở thành dâu của thế gia Thần quốc?
- Thật là xấu, làm gì mà nhìn chằm chằm vào người ta vậy!
Vạn Tuyết Quyên giống như xấu hổ lại như phẫn nộ, duỗi lưng một cái.
- Thủy như thanh băng, người ta muốn tắm rửa!
Nàng thật đúng là không biết xấu hổ, cứ như vậy cởi áo nới dây lưng, ở trước mặt Lâm Lạc thoát y đến trần truồng. Bất quá, thân hình của nàng thật đúng là không tệ, cái mông đầy đặn, bầu vú căng tròn, hai chân tiêm trường thẳng tắp, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hiện lên hương thơm mê người.
Đặc biệt là một cặp Ngọc Phong chắc nịch, nặng trịch, tuyệt đối một bàn tay khó có thể nắm giữ, cùng eo thon tạo thành công khai đối lập rõ ràng. Giữa hai chân kia một khu vực đen kịt thần bí, thì không biết có thể làm cho nhiều ít anh hùng hảo hán khom lưng.
- Còn thất thần làm gì vậy?
Vạn Tuyết Quyên một tay ngăn ở trước ngực, tay kia thì hộ ở dưới bụng.
- Người ta rất muốn, người tốt, mau tới đi!
Nàng nằm ngửa ở trên mặt đá, dùng tư thế uyển chuyển mê người mở hai chân ra, trong miệng phát ra rên rỉ, trong ánh mắt thì chớp động lên một tia đắc ý.
Tô Mị cư nhiên để ý người nam nhân này như vậy, nàng liền đem Lâm Lạc túm đi, xem nữ nhân dám đoạt danh tiếng của nàng có thể lấy nước mắt rửa mặt hay không! Hơn nữa, nàng còn tu luyện Xá Âm Quyết, có thể ở trong lúc nam nữ hoan hảo cướp lấy công lực của đối phương cho mình dùng, quả thực là hại người ích ta!
Nàng ở Đế đô là vô cùng có diễm danh, kỹ nam ba nghìn. Nhưng bởi vì Xá Âm Quyết có thể làm cho nam tử ở trong lúc hoan hảo hưởng thụ niềm vui thú vô thượng, bởi vậy cho dù biết rõ nàng là mẫu Tri Chu (* con nhện cái), nhưng vẫn có thật nhiều võ giả bởi vì nàng mà thần hồn điên đảo.
Lâm Lạc không phải mới từ Hóa Long Trì được chỗ tốt sao? Vậy thì hút khô hắn, hóa thành vận mệnh của nàng!
Đây chính là một mũi tên trúng ba đích, chẳng những đồng thời đả kích đến hai người Lâm Lạc cùng Tô Mị, hơn nữa nàng còn có thể từ đó lấy được lợi ích!
Về phần sau đó Lâm Lạc có thể thẹn quá hoá giận tiến hành trả thù hay không?
Ha ha, loại chuyện tình mất mặt này hắn không biết xấu hổ cùng trưởng bối gia tộc nói sao? Đây không phải tự rước lấy nhục, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng địa vị của hắn trong gia tộc, đối với cái này Vạn Tuyết Quyên là không sợ chút nào, về phần Tô Mị. . . Hai người lại không có kết hôn, càng không có đối ngoại tuyên bố là quan hệ người yêu, nàng hoành đao đoạt ái thì thế nào?
Vạn Tuyết Quyên khẽ cắn hàm răng, bày ra tư thế nàng tự nhận là có đủ sức hấp dẫn nhất, ánh mắt lửa nóng. Từ khi nàng tu luyện Xá Âm Quyết, đối với nam nữ hoan ái rất khát khao, nhìn xem Lâm Lạc, da thịt toàn thân nàng nổi lên một tầng ửng đỏ, trên mặt đá thậm chí xuất hiện một chút nước đọng rõ ràng.
Lâm Lạc đưa tay phóng tới trước ngực, đang lúc Vạn Tuyết Quyên cho là hắn muốn cởi quần áo, đã thấy Lâm Lạc từ trên người lấy ra một tấm ngân phiếu, tiện tay hướng nàng ném tới nói:
- Ta nghe nói Đế đô không chỉ có kỹ viện, còn có đình phường (*kỹ viện nam) cung ứng nữ nhân chơi, ân, tấm ngân phiếu này coi như là miễn phí dâng tặng, đi vào trong đó giải quyết mùi khai toàn thân của ngươi a!
Hắn vung tay bước đi, chỉ có tờ ngân phiếu rơi xuống trên người Vạn Tuyết Quyên, trên mặt thình lình ghi hai chữ "năm lượng" làm cho sắc mặt Vạn Tuyết Quyên trở nên vô cùng dữ tợn.
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi