Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn
Chương 7
Thiên Thiên một thân y phục màu tím khỏe mạnh anh khí bừng bừng, mái tóc đen được thắt thành đuôi sam rủ xuống phía sau lưng, trên người chỉ mang theo một thanh nguyệt loan đao nho nhỏ bằng bặc, còn có hai chiếc vòng tai chuông bạc trên vành tai thanh thú, nhẹ nhàng rung lên theo từng nhịp bước chân của nàng phát ra từng tiếng trong trẻo nho nhỏ.
Cung nữ Tiểu Tiên bước đi theo sau nàng, vừa thở hồng hộc vừa tận tình khuyên bảo kêu lên: “Công chúa… Công chúa… Nguy hiểm lắm đó! Ngài có muốn suy nghĩ thêm một chút, chơi thứ khác được không…"
“Không nguy hiểm đâu." Nàng quay đầu lại, không câu nệ cười một tiếng.
Cho dù Tiểu Tiên là nữ, cũng không khỏi bị dáng vẻ anh tư hiên ngang mê người của nàng mà tim đập thình thịch.
Thiên Thiên công chúa đúng là vừa xưa vừa nay, vừa nam vừa nữ a, tuấn chết người.
“Công chúa, hay là nô tỳ cùng ngài nhặt lá đi? Chơi cái đó cũng hay, lại an toàn." Tiểu Tiên hơi ổn định tinh thần, vội vàng nói.
“Ph…Phụt!" Thiên Thiên bật cười một tiếng, tròng mắt đen sáng long lanh: “Tiểu Tiên,, thân thủ của nữ nhi chúng ta không kém so với nam nhi, tại sao bọn họ có thể đi săn thú còn chúng ta lại đi nhặt lá? Thật là không có chí khí. Ta ở A Lý Bất Đạt tháng nào cũng đi săn thú, ta chuyên săn đại bàng với gấu đấy!"
Con ngươi của Tiểu Tiên sắp rớt ra đến nơi.
“Hi, cô nương xinh đẹp, rảnh rỗi thì cùng nhau đi săn đại bàng được chứ?"Một giọng nói trầm thấp ở phía trước Thiên Thiên vang lên.
Nụ cười của nàng đột nhiên biến mất,nhíu mày rậm nhìn chằm chằm hắn.
Khổng Ất Nhân cũng mặc một thân quần áo khỏe mạnh, còn khoác áo ngoác bằng lông chồn bạc, trên vai đeo trường cung đỏ thẫm, trên lưng cũng mang túi đựng tên, trong vẻ anh tuấn lại lộ ra khí thế tôn quý.
Trái tim nàng nóng lên, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ. “Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi săn gấu?" Hắn nhiệt tình hỏi.
“Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi bắt cọp.?" Nụ cười của hắn có vẻ run rẩy.
“Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi bắt con lươn?"Hắn ủ rũ chán nản.
“Không….không." Thiên Thiên buồn cười, lại liều mạng nín lại, cố gắng ép bản thân hồi tưởng lại đủ thứ lời nói đáng ghét của hắn.
Hắn không phải cố ý đùa bỡn nàng đấy chứ? Nàng nhất định phải bảo vệ giới tuyến, thận trọng.
Khổng Ất Nhân nhất thời gặp đả kích quá lớn, hừng hực quên mất phải “Dỗ dành" nữ nhân, dứt khoát giận dỗi quay đầu nói với Tiểu Tiên đang trợn mắt há mồm: “Ngươi có rảnh rỗi hay không?"
“Có rảnh có rảnh có rảnh." Tiễu Tiên gật đầu mãnh liệt, chảy nước miếng nhìn về gương mặt tuấn mỹ vô cùng.
Hắn cố nén nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt, quay đầu đang muốn khoe khoang với Thiên Thiên, lại nhìn thấy đầu của nàng cũng chẳn thèm quay lại đã tự mình bước đi.
Hắn khẩn trương, vội vàng đuổit heo.
" Thiên Thiên, ngươi định đi đâu? Chờ ta một chút, ta cũng muốn đi."
Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, “Ta không phải đã nói rồi sao? Ta và Nhị hoàng tử nước giếng không phạm nước sông."
“Rất xin lỗi, cố tình ở kinh sư chúng ta nước giếng và nước sông lại chảy cùng một chỗ, cho nên, ngươi không thể vứt bỏ ta." Hắn hi hi cười nói.
Nàng liếc hắn một cái, “Chuyện cười này rất lạnh."
Nữ nhân này… đủ rồi nha!
Khổng Ất Nhân kiềm chế bất mãn, hít một hơi thật sâu, sau đó tràn ra một nụ cười, “Đừng nói như vậy chứ, ngươi biết đấy, thật ra thì chúng ta cũng rất quen thuộc, cần gì phải câu nệ như vậy? Lại nói không câu nệ tiểu tiết mới là phong khí nhi nữ cùng đẳng cấp với a, còn có tứ hải giai đều là huynh đệ, chân trời tựa láng giềng."
" Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?" Nàng chau mày lại.
Hỏng bét, nàng cau mày.
Hắn không những không thể khiến nàng mặt mày hớn hở, ngược lại còn chọc cho nàng cau mày…. Hắn khẩn trương nhìn chung quanh, rất sợ bị bất cứ một cung nữ hay thái giám hoặc thị vệ nào nhìn thấy, nếu truyền đến tai Hải công công và lão Tứ, anh danh cả đời hắn chẳng phải sẽ bị hủy hết hay sao?
" Bảo đảm một trăm phần trăm thành khẩn." Hắn đặt tay lên trước ngực thề, :" Ta thật sự muốn đi săn thú với ngươi mà."
“Nhưng mà ta không muốn đi săn với ngươi, bởi vì ta sợ đi được một nửa sẽ quay ra đánh ngươi." Nàng tiếp tục đi về phía trước.
Khổng Ất Nhân cả kinh, bước chân khựng lại một chút. Vậy cũng đúng, hắn cũng không biết có thể chịu nổi bao nhiêu quyền cước của nàng, vạn nhất nàng còn chưa cười, hắn đã bị đánh chết, chẳng phải là chết oan sao?
Nhưng khuôn mặt già nua đầy vẻ mong đợi kia của Hải công công lại hiện lên trước mắt, cùng với nụ cười đắc ý châm biếm chói mắt kia của Tứ hoàng đệ, hắn lập tức lại ưỡn ngực thẳng thắt lưng.
Nói giỡn sao, hắn là “phiên phiên tiểu lang quân" phong lưu mỹ mạo không người nào không biết không người nào không hiểu, trên đời nào có chuyện gì có thể làm khó được hắn chứ?
“Nếu như đánh ta có khiến cho ngươi vui vẻ, như vậ ta nguyện ý." Hắn cầm lấy tay nàng, trên mặt toát lên vẻ chân thành.
Trái tim Thiên Thiên khẽ rối loạn, vội vàng gạt tay hắn ra, giọng nói hung ác lại có chút bất đắc dĩ, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
“Ta muốn thấy ngươi vui vẻ." Hắn ôn nhu trả lời.
Lần này lòng của nàng không chỉ khẽ loạn, mà là thiên hạ đại loạn!
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Nàng cúi đầu, liều mạng bước về phía trước.
Nam nhân này thật quá nguy hiểm, thủ đoạn chồng chất quỷ kế đa đoan, lúc thì ôn nhu, lúc thì dí dỏm, lúc thì ngu đần, lúc lại trở mặt, nàng sắp bị hắn làm cho đầu váng mắt hoa rồi, tiếp tục như vậy đừng nói là trái tim của nàng, ngay cả người của nàng cũng sắp bị hắn ép điên… hoặc là vì hắn mà điên cuồng.
" Thiên Thiên…. Đi săn thú với ta đi.. Thiên Thiên…. Tiểu Thiên Thiên…"
Hết lần này tới lần khác hắn còn như âm hồn bất tán lẽo đẽo phía sau, nhiệt tình kêu gọi.
Nàng dứt khoát che lỗ tai, tai không nghe sẽ yên tịnh!
Hắn nhất định là trúng tà, cho nên nàng nhất định phải thấy nhưng không thể trách, kỳ quái sẽ tự diệt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc tức thị không, không tức thị sắc….
“Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên?"
Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy.
“Ai… Da!"
Nàng thật muốn sùi bọt mép tại chỗ, nhưng càng muốn túm hắn trực tiếp ném ra tường.
Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy… Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Mất cả ngày, công toi trở về.
Khổng Ất Nhân hữu khí vô lực trở lại Xuân Khánh cung, kêu đến cổ họng cũng sắp khô, nhưng mà Thiên Thiên vẫn không chịu để ý đến hắn, đến cuối cùng nàng thậm chí thậm chí ngay cả mắng cũng lười mắng hắn.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu thấy khủng hoảng, nếu như ngay cả mắng nàng cũng không buồn mắng hắn nữa, như vậy chẳng phải có nghĩa là trong lòng nàng căn bản không có người như hắn nữa sao?
Hắn chợt thấy nhớ những tháng ngày cãi vã giữa hắn và nàng, ít nhất còn tương đối náo nhiệt, hơn nữa hắn thích nhìn đôi mắt lóe sáng khi tức giận của nàng, còn có cái miệng sắc bén không bao giờ chịu thua hắn kia nữa.
Không hiểu tại sao, điều này khiến cho tâm tình của hắn rơi vào trong sự đê mê cùng rối loạn kỳ lạ.
Nhưng mà, hắn sẽ không buông tay.
Tròng mắt đen thâm thúy của hắn phóng ra ánh sáng kiên định.
*******
Hỉ Trang cung.
“Đây là tơ lụa Giang Nam của chúng ta, đẹp lắm đúng không?"
Hoàng hậu cười dài trải ra một đống tơ lụa thủ công tinh xảo, từng cái một biểu diễn cho nàng xem.
Thiên Thiên than thở, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tơ lụa mềm nhẵn lại đẹp đẽ khiến cho người ta nín thở, cùng loại vải gấm chói mắt không chút tỉ mỉ nào của A Lý Bất Đạt khác xa, chạm vào càng mềm, cũng càng động lòng người.
“Đây là trang sức để treo trên tường sao? Nhưng mà có phải lãng phí không? Rất dễ bắt bụi." Nàng nói nhỏ.
“hài tử ngốc, đây là để mặc lên người."
“Mặc lên người? Thứ xinh đẹp như vậy?" Nàng ngạc nhiên.
“Đó là đương nhiên, ngươi thích mấy hoa văn kia chứ? Ta bảo người đo cho ngươi một bộ, ta nghĩ ngươi mà mặc đồ Trung Nguyên vào nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt." Hoàng hậu nhiệt tình nói.
Thiên Thiên cảm động hết sức, chẳng qua là… nàng có chút do dự nhìn hoàng hậu, “Nương nương, người đối xử với ta thật quá tốt, ta biết người hy vọng ta có thể giúp người thay đổi Nhị Hoàng tử một phen, nhưng là ta thật xin lỗi, ta thật sự không làm được."
“Ngươi đã bắt đầu thay đổi hắn rồi." Hoàng hậu từ ái cười một tiếng.
“Phải không?" Nàng nhíu mi tâm, nếu như hoàng hậu là muốn chỉ mấy hành vi kỳ quái dạo gần đây của hắn, nàng thật không dám khẳng định thay đổi kiểu này là tốt hay xấu.
Giống như hôm qua, hắn đột nhiên chặn trước ngựa nàng, hé miệng cười nói, muốn đưa nàng đi ngoại ô thám hiểm.
Nàng thiếu chút nữa đã đáp ứng, nhưng là ý thức đến việc mình sắp trở thành kẻ ngu, nàng cuối cùng cũng kịp thời dừng lại, hai chân thúc vào bụng ngựa, để cho ngựa cất vó bay qua đỉnh đầu hắn, sau đó chạy về phía trước, lại một lần nữa bỏ rơi hắn ở phía sau.
Trong tiếng gió hưu hưu gào thét bên tai, nàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ảo não thất vọng của chính mình.
Nhưng mà nàng đã làm kẻ ngốc đủ lắm rồi.
“Thiên Thiên? Thiên Thiên?" Hoàng hậu tò mò gọi nàng. “Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
“Ta đâu có nghĩ gì!" Nàng chột dạ phủ nhận, vội vàng cúi đầu làm bộ đang nghiên cứu tơ lụa.
Hoàng hậu đang muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy từ bên ngoài cửa sổ bích ngọc khắc hoa truyền đến tiếng gào nhiệt tình tung bay…
“Tiểu Thiên Thiên… Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi thả diều đi!"
“Thả cái đầu chết bầm nhà ngươi!" Thiên Thiên cũng không thèm ngẩng đầu lên rống lại, nhưng giật mình nhin qua, mới nhớ tới Hoàng hậu.. mẹ ruột hắn… đang ở bên cạnh….
Trời ạ!
Nàng vẻ mặt bối rối nói với hoàng hậu" Thật xin lỗi, nương nương, ta, ta quên mất người vẫn đang ở đây."
Hoàng hậu trợn mắt há mồm mở mang tầm mắt.
“Nương nương, thật xin lỗi…" Nàng vừa ảo não lại xấu hổ đến cực điểm.
Hạng người nào sẽ ở trước mặt mẫu thân người ta tức miệng mắng to con trai bà là “Đầu chết bầm" chứ… Nàng nặng nề than thở một tiếng, đã có tâm tư chuẩn bị trước sẽ bị hoàng hậu gọi người đến mang xuống ngũ mã phanh thây.
“Thiên Thiên, ngươi…." Giọng nói hoàng hậu run rẩy.
“Thật xin lỗi!" Nàng áy náy đến đầu cũng không ngẩng lên nổi.
“Ngươi… thật quá đáng yêu." Hoàng hậu cười đến cả người phát run.
Hở?
Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, “Nương nương?"
“Ai gia quả nhiên không nhìn lầm, ngươi chính là cô gái thích hợp nhất cho Tiểu Thi." Bàn tay trắng nõn của hoàng hậu phẩy phẩy khuôn mặt đang chảy lệ đổ mồ hôi, miễn cưỡng ngừng cười nói: “Cũng chỉ có ngươi mới không sợ hắn, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn chẳng khác nào đứa trẻ, vui vẻ ngây thơ hồn nhiên."
Phải không? Hắn vốn đã ngây thơ chẳng khác nào đứa bé ba tuổi. Thiên Thiên đầy bụng xem thương, lại một chữ cũng không dám nói khỏi miệng.
Hoàng hậu thế mà lại không tức giận, thật đúng là vạn hạnh, nàng cũng đâu có ngu ngốc mà đi chọc tức người ta.
“Nương nương, đa tạ người đã hậu ái, nhưng mà bây giờ ta…"
“Tiểu Thiên Thiên, ra ngoài chơi tâm trạng sẽ khá hơn một chút đó!" Khổng Ất Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng ngoài cửa sổ bắc tay lên miệng thành cái loa thét lớn kêu to.
Nét mặt Thiên Thiên có chút vặn vẹo, giống như là đang cố nuốt lại những lời không hay vào trong miệng.
“Thiên Thiên, hay là ngươi nể mặt ai gia, trước đi ra ngoài rồi nói, cho Tiểu Thi một cơ hội đi." Hoang Hậu cười tươi như hoa cúc thúc giục.
Nàng há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn phải ủ rũ bước ra ngoài.
Nương nương đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể để cho nương nương thất vọng?
Thiên Thiên nặng nề bước ra khỏi cửa lớn chạm trổ vân hoa, trái tim không chịu hua kém, đã sớm đập rộn ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặt nóng lên.
Nàng chỉ không muốn gặp hắn, không muốn để bản thân trở nên bối rối lúng túng không cứu nổi như vậy, càng không muốn làm cho mình quên hết tất cả mà nhảy bổ vào trong lòng hắn, hoặc là nhất thời mất khống chế mà bóp chết hắn.
Hơn nữa sự phòng bị cùng tự kiềm chế của nàng đã từng tấc từng tấc bị đẩy lùi, tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ cuối cùng đến một ngày nàng sẽ hãm sâu, mất đi lý trí mà liều lĩnh yêu hắn.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bước dưới ngày thu nắng ấm, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Bởi vì hắn đang ở trước mặt nàng…
Khôi ngô tuấn tú thần thái tôn quý tự nhiên, tuấn mỹ tuyệt luân, thân hình thon dài cao lớn, nụ cười nơi đáy mắt như ánh sáng rực rỡ, còn chăm chú nhìn nàng như vậy.
Trời ạ, Hoàng hậu nương nương năm đó đến tột cùng là đã cho hắn ăn cái gì vậy?
Nàng vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ nhìn chằm chằm hắn, biết rõ là như vậy rất không có cốt khí, nhưng vẫn bị “Diễm quang" của hắn khiến cho kinh sợ không nói nên lời.
Hơn nữa hắn lại hứng lấy ánh mặt trời mà bước tới, vầng sáng rực rỡ đem cả người hắn chiếu rọi làm nổi bật lên hết sức động lòng người.
Nàng không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Vừa thấy được nàng, hai tròng mắt Khổng Ất Nhân sáng lên, vui vẻ cười nói: “Thiên Thiên, coi ta mang cái gì đến cho ngươi này."
Hắn lấy ra con diều hình con bướm ngũ sắc cao gần bằng một người, giống như dâng báu vật đặt vào trong ngực nàng.
“To quá." Nàng bị con diều xinh đẹp hấp dẫn, không chút suy nghĩ nhận lấy.
“Đây là con diều ta thích nhất, tặng ngươi đó." Hắn ôn nhu nói.
“Tại sao đưa cho ta?" Nàng yêu thích không muốn buông tay khẽ vuốt qua vật thủ công được làm với hoa văn màu sắc tinh xảo kia, trái tim thình thịch rung động.
“Ta nghĩ ngươi sẽ thích…" Nụ cười tràn đầy tự tin trên mặt hắn đột nhiên biến mất, lo lắng nặng nề nhìn nàng, “Ta chỉ nói là, ngươi có thể sẽ thích… Ngươi không thích sao?"
Nàng cúi đầu, cảm động đến mức trái tim đập loạn lên, cho dù hắn có thể tặng một con diều xinh đẹp như vậy, nàng cũng không thể tự mình đa tình cho rằng hắn làm vậy, có chứa tình cảm gì đặc biệt được.
Nàng hít sâu một hơi, “Ta rất thích, nhưng mà ta vẫn không muốn đi thả diều với ngươi."
“Tại sao?" Khuôn mặt tươi cười anh tuấn của hắn nhất thời suy sụp, kinh ngạc nhìn nàng.
“Không được dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta." Trái tim của nàng quả thực sắp không kháng cự nổi.
“Ánh mắt kiểu gì?" Hắn “Điềm đạm đáng yêu" nhìn nàng.
Nàng hoàn toàn không dám nhìn, miễn cưỡng quay đầu. “Bất kể nói thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứn nguwoi."
“Tại sao chứ?" Lần này ngay cả giọng của hắn cũng khẽ run động.
Nàng cảm thấy dạ dày đang lộn tùng phéo, trái tim từ từ mềm nhũn ra. “Ai da! Phiền quá đi."
Vẻ mặt đáng thương của hắn nhất thời biến đổi, mặt mày hớn hở nói: “Nói vậy ngươi đáp ứng rồi?"
“Được rồi, nhưng mà ta phải nói trước cho rõ ràng, ta là vì Hoàng hậu nương nương mới đáp ứng." Vẻ mặt nàng ảo não, vẫn không nhịn được chêm thêm một câu.
“Ta nhất định phải trịnh trọng tạ ơn mẫu hậu." Hắn cười đến cực kỳ rực rỡ, cảm thấy vui mừng.
Tâm trạng phức tạp, nàng nhìn hắn, đáy lòng vui buồn lẫn lộn khó có thể diễn tả bằng lời.
A Lý Thiên Thiên, tuyệt đối không được thích hắn đấy!
Nhưng mà bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, có phải đã muộn quá rồi hay không?
Trái tim của nàng đã sớm như con ngựa hoang tung vó chạy trên thảo nguyên mất rồi.
“Ta ở A Lý Bất Đạt cũng có một con diều." Thiên Thiên nhẹ nhàng giật giật sợi chỉ trên tay, nhìn con bướm ngũ sắc đang nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời. “Nhưng mà chỗ ta gọi nó là phong tranh."
“Con diều của ngươi nhất định sẽ rất đẹp, là kiểu gì vậy? Khổng Ất Nhân ngồi bên cạnh nàng trên bãi cỏ, ôn nhu đưa mắt nhìn nàng.
“Là một con chim đại bàng." Nàng khẽ mỉm cười, “A cha ta tự tay làm cho ta, người nói nữ nhi cũng phải có khát vọng vuwn xa giống như nam nhi, tựa như chim đại bàng sải cánh nơi chín tầng mây vậy."
“Phụ vương ngươi thật đúng là khác người nha." Hắn khó nén nổi mà tán thưởng, “Chẳng trách ngươi một thân anh khí bừng bừng, khác hắn các cô nương gia khác."
Cho dù như vậy, ngươi cũng đâu có thích ta.
Nàng vội vàng gạt ý niệm đau khổ trong đầu đi, hít sâu một hơi cố tỏ ra trấn định.
“Đúng nha, cho nên từ nhỏ ta đã biết làm người phải có cốt khí, muốn thì phải đổ máu đổ mồ hôi mà kiếm được, không muốn thì ngay cả đụng cũng đừng đụng tới, còn có ngựa hoang trên thảo nguyên cho dù có nhiều như mây trên trời, không cho ngươi cưỡi thì có đuổi theo cũng vô ích, chỉ giống như gió đuổi theo mây vậy, đuổi càng sát thì càng chạy nhanh hơn."
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng, đáy lòng không tự chủ được mà nổi lên một nỗi thương tiếc cùng đau xót.
“Thì ra ngươi và ta giống nhau, cho dù là địa vị cao quý công chúa của một nước hay hoàng tử, vẫn không có cách nào cỏ thể hài lòng mọi chuyện." Hắn khàn khàn nói: “Trên người chúng ta cũng không bỏ xuống được lớp vỏ quần áo, không thể rũ xuống trách nhiệm, cho dù có muốn cố chấp thích gì làm đó, cũng không khẳng định sẽ được như ý."
Nàng liếc nhìn hắn một cái, “Chuyện ngươi muốn làm nhất mà không làm được là chuyện gì?"
“Tự do tự tại, du hí nhân gian." Hắn nói: “Đi khắp Đại giang Nam Bắc, nhìn xuân hoa thủy nguyệt ở khắp chốn."
“Chuyện này chẳng phải rất dễ sao?" Nàng hoang mang hỏi.
“Phải không? Ta chỉ có thể ở trong kinh thành, trong cung, thậm chí ngay cả xuất kinh cũng không thể." Hắn thở hắt ra, giọng nói ảo não, “Nếu là một người bình thường thì thật là tốt, thích đi đâu thì đi, cổ nhân nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta thân là hoàng tử nhưng ngay cả chút tự do này cũng không có."
“Vậy là có người không cho phép ngươi ra khỏi cửa sao?" Như nàng thấy, trong cung còn tự do chán nha.
Hắn không phải thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm sao.
“Cái đó lại khác." Hắn nhìn ra nghi vấn nơi đáy mắt nàng, tự giễu nói: “Kinh sư là nơi dưới chân thiên tử, thân phận hoàng tử tôn quý đến mức nào, ta ở trong kinh thành có thể mặc thường phục lúc ẩn lúc hiện cũng được, nhưng ra khỏi kinh thành thì phải có một đám thị vệ cao thủ thái giám cung nữ đi theo, không thì cũng phải lén mà đi, ngươi coi! Ta thế mà coi là tự do sao?"
“Ta đây rất đồng tình với ngươi." Nàng chân thành nói.
“Hơn nữa, phụ hoàng cùng mẫu hậu ta quản ta đặt biệt chặt, chỉ sợ có ngày ta sẽ chạy vào giang hồ, sau đó đột nhiên có một ngày xách về một nam tử phong tư nhẹ nhàng làm con dâu bọn họ…" Hắn tức giận hừ một tiếng, “Cũng đâu có thấy bọn họ quản Tứ đệ chặt như vậy."
“Tại sao chỉ có Tứ hoàng tử ngoại lệ? Thái tử gia cùng Tam hoàng tử không phải là cũng chưa thành hôn sao?" Nàng tò mò hỏi.
“Bởi vì đại ca ta anh minh đôn hậu, chỉ biết lo lắng, chiếu cố đến người khác, chưa bao giờ bị lo lắng, chiếu cố bao giờ, Tam đệ thì trong lòng đã có nơi chốn, không lâu nữa sẽ nghênh đón tân nương, về phần lão Tứ, thối! Hoa tam đại cải củ, số chuyện xấu phong lưu của hắn với các cô nương truyền ra so với dê trên thảo nguyên còn nhiều hơn." Hắn căm giận bất bình nói: “Mới nhìn thôi cũng đã hoa mắt hỗn loạn, bọn họ làm gì còn tinh thần nữa để mà quản? Duy chỉ có ta…"
“Nhưng mà ta cảm thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đối xử với ngươi rất tốt nha."
“Ta chưa nói không tốt, ta chỉ nói không có tự do mà thôi." Hắn không nhịn được mà thở dài, nói nghe như thật cúi đầu cảm khái.
Bởi vì thanh âm không lớn, Thiên Thiên nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng mơ hồ có thể nghe được mấy câu: ta không có tự do ta mất tự do, đau khổ thương tâm đến chảy nước mắt, ta đi lầm đường ta đạp sai bước, tóm lại.. đau lòng quá…
Nàng thiếu chút nữa bật cười, lại sợ chọc giận hắn, miễn cưỡng đình chỉ nụ cười, hắng giọng an ủi: “Cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, dù sao ngươi cũng đâu phải thật sự hoàn toàn không có tự do, bất quá nếu ngươi đã nhắc tới, ta thuận tiện hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân?"
Nàng thật sự thật sự rất muốn biết tại sao.
Nếu như bại bởi một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại thì cho qua, nhưng vì sao lại bại bởi nam nhân chứ?
“Nữ nhân có gì tốt đâu?" Khổng Ất Nhân quá mức đắm chìm trong hối tiếc cùng khó chịu, không chút suy nghĩ đã thốt ra, " Vừa ẻo lả hay bám lấy người ta lại thích khóc, làm bộ làm tịch lại còn ra vẻ, không phải mềm mại yếu ớt gió thổi một cái là bay, thì cũng cay cú điêu ngoa khiến người ta cụt cả hứng. Vẫn là nam nhân tốt, hào phóng lỗi lạc lại có khí khái, nói một thì không nói hai, ăn nói có khí phách, nếu là chỗ thân tình, vì huynh đệ bạn tốt bị trúng hai đao vào sườn cũng không hề tiếc, thứ tình cảm cao quý sâu đậm này chỉ có thể ở trên người nam nhi mới biểu lộ không sót chút nào."
Thiên Thiên càng nghe càng nổi giận, rất muốn mở miệng phản bác lại ngôn từ nói xấu nữ nhân của hắn, nhưng mà không biết tại sao, nàng càng nghe càng ngửi thấy vấn đề.
“Ta cảm thấy…" Nàng suy nghĩ sâu xa trầm ngâm, cuối cùng không nhịn được nói: “Nghe ngươi nói giống như không phải thích nam nhân, tương đối có vẻ như là tự luyến thì đúng hơn."
Cỏ thể chăng.. hắn còn có một tia hy vọng nhè nhẹ? Nàng cũng có một tia hy vọng?
Thiên Thiên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nín thở nhìn chằm chằm hắn.
“Tự luyến? Ta?" Khổng Ất Nhân kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình, “Người đùa gì vậy? Ta tự luyến? Ta đây là mỹ thiếu niên khiêm tốn, nhún nhường trung thực khả ái nhẹ nhàng nhất toàn kinh sư này, ta tự luyến ở chỗ nào?"
Thiên Thiên thật đúng là chấn động đến không trả lời được.
Hắn thật đúng là… đủ khiêm tốn nha!
“Bộ dạng như con chim khổng tước thế kia, còn dám nói không tự luyến?" Mắt nàng trợn trắng.
“Cái gì mà khổng tước? Ta là phượng hoàng." Hắn rất kiên trì: “Phượng trong Bách điểu triều phượng, hữu phượng lai nghi, phượng minh cửu thiên, cao tường vạn lý."
“Chẳng khác là mấy, còn không phải đủ tự luyến."
“Còn nói ta, vậy còn ngươi? Nam không nam nữ không nữ, hai cái lông mày kia giống như là sâu róm bị hỏa thiêu vậy, không biết dùng kéo mà sửa một chút." Hắn nhất thời bị tổn thương lòng tự ái, nổi giận miệng không đắn đo nói.
Nàng đời này ghét nhất người ta nói nàng bất nam bất nữ!
“Cái gì mà sâu róm bị hỏa thiêu? Cái này gọi là đặc sắc, ngươi có biết cái gì gọi là thưởng thức không hả?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi cũng đâu có biết thưởng thức ta?" Hắn cũng tức giận đầy bụng.
Hình tượng của hắn trong cảm nhận của nàng lại tệ như vậy sao?
“Ngươi đến tìm ta gây gổ có phải không?" Nàng thở phì phò kêu lên.
“Ta cũng đâu có đến tìm ngươi gây gổ!" Hắn rống to, giận đến đỏ mặt tía tai.
Vốn đang rình ở một chỗ khác chú ý đến bộ dáng “Hai nhỏ vô tư" của bọn họ Hải công công mặt cũng xanh mét, nhe răng trợn mắt, khoa tay múa chân cắt cổ….
Chuyện không phải phát triển như vậy nha, Chủ tử! Phải dỗ, dỗ,…dỗ… Ba tiếng dỗ, không phải là rống nha!
“Hừ! Trả cho ngươi, con bướm xấu hoắc!" Thiên Thiên tức hầm hậm đem cuộn dây cùng cán gỗ ném thẳng vào đầu hắn: “Lạ gì chứ?"
“Này, ngươi cái này…" Khổng Ất Nhân luống cuống tay chân bận rộn thu đám chỉ lại, vừa ngẩng đầu lên muốn mắng người, trước mặt đã chẳng thấy ai: “Này? Này?"
Hải công công thì đã tức giận công tâm đến mức sùi bọt mép, té xuống đất co quắp.
Cung nữ Tiểu Tiên bước đi theo sau nàng, vừa thở hồng hộc vừa tận tình khuyên bảo kêu lên: “Công chúa… Công chúa… Nguy hiểm lắm đó! Ngài có muốn suy nghĩ thêm một chút, chơi thứ khác được không…"
“Không nguy hiểm đâu." Nàng quay đầu lại, không câu nệ cười một tiếng.
Cho dù Tiểu Tiên là nữ, cũng không khỏi bị dáng vẻ anh tư hiên ngang mê người của nàng mà tim đập thình thịch.
Thiên Thiên công chúa đúng là vừa xưa vừa nay, vừa nam vừa nữ a, tuấn chết người.
“Công chúa, hay là nô tỳ cùng ngài nhặt lá đi? Chơi cái đó cũng hay, lại an toàn." Tiểu Tiên hơi ổn định tinh thần, vội vàng nói.
“Ph…Phụt!" Thiên Thiên bật cười một tiếng, tròng mắt đen sáng long lanh: “Tiểu Tiên,, thân thủ của nữ nhi chúng ta không kém so với nam nhi, tại sao bọn họ có thể đi săn thú còn chúng ta lại đi nhặt lá? Thật là không có chí khí. Ta ở A Lý Bất Đạt tháng nào cũng đi săn thú, ta chuyên săn đại bàng với gấu đấy!"
Con ngươi của Tiểu Tiên sắp rớt ra đến nơi.
“Hi, cô nương xinh đẹp, rảnh rỗi thì cùng nhau đi săn đại bàng được chứ?"Một giọng nói trầm thấp ở phía trước Thiên Thiên vang lên.
Nụ cười của nàng đột nhiên biến mất,nhíu mày rậm nhìn chằm chằm hắn.
Khổng Ất Nhân cũng mặc một thân quần áo khỏe mạnh, còn khoác áo ngoác bằng lông chồn bạc, trên vai đeo trường cung đỏ thẫm, trên lưng cũng mang túi đựng tên, trong vẻ anh tuấn lại lộ ra khí thế tôn quý.
Trái tim nàng nóng lên, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ. “Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi săn gấu?" Hắn nhiệt tình hỏi.
“Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi bắt cọp.?" Nụ cười của hắn có vẻ run rẩy.
“Không rảnh."
“Vậy chúng ta đi bắt con lươn?"Hắn ủ rũ chán nản.
“Không….không." Thiên Thiên buồn cười, lại liều mạng nín lại, cố gắng ép bản thân hồi tưởng lại đủ thứ lời nói đáng ghét của hắn.
Hắn không phải cố ý đùa bỡn nàng đấy chứ? Nàng nhất định phải bảo vệ giới tuyến, thận trọng.
Khổng Ất Nhân nhất thời gặp đả kích quá lớn, hừng hực quên mất phải “Dỗ dành" nữ nhân, dứt khoát giận dỗi quay đầu nói với Tiểu Tiên đang trợn mắt há mồm: “Ngươi có rảnh rỗi hay không?"
“Có rảnh có rảnh có rảnh." Tiễu Tiên gật đầu mãnh liệt, chảy nước miếng nhìn về gương mặt tuấn mỹ vô cùng.
Hắn cố nén nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt, quay đầu đang muốn khoe khoang với Thiên Thiên, lại nhìn thấy đầu của nàng cũng chẳn thèm quay lại đã tự mình bước đi.
Hắn khẩn trương, vội vàng đuổit heo.
" Thiên Thiên, ngươi định đi đâu? Chờ ta một chút, ta cũng muốn đi."
Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, “Ta không phải đã nói rồi sao? Ta và Nhị hoàng tử nước giếng không phạm nước sông."
“Rất xin lỗi, cố tình ở kinh sư chúng ta nước giếng và nước sông lại chảy cùng một chỗ, cho nên, ngươi không thể vứt bỏ ta." Hắn hi hi cười nói.
Nàng liếc hắn một cái, “Chuyện cười này rất lạnh."
Nữ nhân này… đủ rồi nha!
Khổng Ất Nhân kiềm chế bất mãn, hít một hơi thật sâu, sau đó tràn ra một nụ cười, “Đừng nói như vậy chứ, ngươi biết đấy, thật ra thì chúng ta cũng rất quen thuộc, cần gì phải câu nệ như vậy? Lại nói không câu nệ tiểu tiết mới là phong khí nhi nữ cùng đẳng cấp với a, còn có tứ hải giai đều là huynh đệ, chân trời tựa láng giềng."
" Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?" Nàng chau mày lại.
Hỏng bét, nàng cau mày.
Hắn không những không thể khiến nàng mặt mày hớn hở, ngược lại còn chọc cho nàng cau mày…. Hắn khẩn trương nhìn chung quanh, rất sợ bị bất cứ một cung nữ hay thái giám hoặc thị vệ nào nhìn thấy, nếu truyền đến tai Hải công công và lão Tứ, anh danh cả đời hắn chẳng phải sẽ bị hủy hết hay sao?
" Bảo đảm một trăm phần trăm thành khẩn." Hắn đặt tay lên trước ngực thề, :" Ta thật sự muốn đi săn thú với ngươi mà."
“Nhưng mà ta không muốn đi săn với ngươi, bởi vì ta sợ đi được một nửa sẽ quay ra đánh ngươi." Nàng tiếp tục đi về phía trước.
Khổng Ất Nhân cả kinh, bước chân khựng lại một chút. Vậy cũng đúng, hắn cũng không biết có thể chịu nổi bao nhiêu quyền cước của nàng, vạn nhất nàng còn chưa cười, hắn đã bị đánh chết, chẳng phải là chết oan sao?
Nhưng khuôn mặt già nua đầy vẻ mong đợi kia của Hải công công lại hiện lên trước mắt, cùng với nụ cười đắc ý châm biếm chói mắt kia của Tứ hoàng đệ, hắn lập tức lại ưỡn ngực thẳng thắt lưng.
Nói giỡn sao, hắn là “phiên phiên tiểu lang quân" phong lưu mỹ mạo không người nào không biết không người nào không hiểu, trên đời nào có chuyện gì có thể làm khó được hắn chứ?
“Nếu như đánh ta có khiến cho ngươi vui vẻ, như vậ ta nguyện ý." Hắn cầm lấy tay nàng, trên mặt toát lên vẻ chân thành.
Trái tim Thiên Thiên khẽ rối loạn, vội vàng gạt tay hắn ra, giọng nói hung ác lại có chút bất đắc dĩ, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
“Ta muốn thấy ngươi vui vẻ." Hắn ôn nhu trả lời.
Lần này lòng của nàng không chỉ khẽ loạn, mà là thiên hạ đại loạn!
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Nàng cúi đầu, liều mạng bước về phía trước.
Nam nhân này thật quá nguy hiểm, thủ đoạn chồng chất quỷ kế đa đoan, lúc thì ôn nhu, lúc thì dí dỏm, lúc thì ngu đần, lúc lại trở mặt, nàng sắp bị hắn làm cho đầu váng mắt hoa rồi, tiếp tục như vậy đừng nói là trái tim của nàng, ngay cả người của nàng cũng sắp bị hắn ép điên… hoặc là vì hắn mà điên cuồng.
" Thiên Thiên…. Đi săn thú với ta đi.. Thiên Thiên…. Tiểu Thiên Thiên…"
Hết lần này tới lần khác hắn còn như âm hồn bất tán lẽo đẽo phía sau, nhiệt tình kêu gọi.
Nàng dứt khoát che lỗ tai, tai không nghe sẽ yên tịnh!
Hắn nhất định là trúng tà, cho nên nàng nhất định phải thấy nhưng không thể trách, kỳ quái sẽ tự diệt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc tức thị không, không tức thị sắc….
“Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên?"
Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy.
“Ai… Da!"
Nàng thật muốn sùi bọt mép tại chỗ, nhưng càng muốn túm hắn trực tiếp ném ra tường.
Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy… Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Mất cả ngày, công toi trở về.
Khổng Ất Nhân hữu khí vô lực trở lại Xuân Khánh cung, kêu đến cổ họng cũng sắp khô, nhưng mà Thiên Thiên vẫn không chịu để ý đến hắn, đến cuối cùng nàng thậm chí thậm chí ngay cả mắng cũng lười mắng hắn.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu thấy khủng hoảng, nếu như ngay cả mắng nàng cũng không buồn mắng hắn nữa, như vậy chẳng phải có nghĩa là trong lòng nàng căn bản không có người như hắn nữa sao?
Hắn chợt thấy nhớ những tháng ngày cãi vã giữa hắn và nàng, ít nhất còn tương đối náo nhiệt, hơn nữa hắn thích nhìn đôi mắt lóe sáng khi tức giận của nàng, còn có cái miệng sắc bén không bao giờ chịu thua hắn kia nữa.
Không hiểu tại sao, điều này khiến cho tâm tình của hắn rơi vào trong sự đê mê cùng rối loạn kỳ lạ.
Nhưng mà, hắn sẽ không buông tay.
Tròng mắt đen thâm thúy của hắn phóng ra ánh sáng kiên định.
*******
Hỉ Trang cung.
“Đây là tơ lụa Giang Nam của chúng ta, đẹp lắm đúng không?"
Hoàng hậu cười dài trải ra một đống tơ lụa thủ công tinh xảo, từng cái một biểu diễn cho nàng xem.
Thiên Thiên than thở, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tơ lụa mềm nhẵn lại đẹp đẽ khiến cho người ta nín thở, cùng loại vải gấm chói mắt không chút tỉ mỉ nào của A Lý Bất Đạt khác xa, chạm vào càng mềm, cũng càng động lòng người.
“Đây là trang sức để treo trên tường sao? Nhưng mà có phải lãng phí không? Rất dễ bắt bụi." Nàng nói nhỏ.
“hài tử ngốc, đây là để mặc lên người."
“Mặc lên người? Thứ xinh đẹp như vậy?" Nàng ngạc nhiên.
“Đó là đương nhiên, ngươi thích mấy hoa văn kia chứ? Ta bảo người đo cho ngươi một bộ, ta nghĩ ngươi mà mặc đồ Trung Nguyên vào nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt." Hoàng hậu nhiệt tình nói.
Thiên Thiên cảm động hết sức, chẳng qua là… nàng có chút do dự nhìn hoàng hậu, “Nương nương, người đối xử với ta thật quá tốt, ta biết người hy vọng ta có thể giúp người thay đổi Nhị Hoàng tử một phen, nhưng là ta thật xin lỗi, ta thật sự không làm được."
“Ngươi đã bắt đầu thay đổi hắn rồi." Hoàng hậu từ ái cười một tiếng.
“Phải không?" Nàng nhíu mi tâm, nếu như hoàng hậu là muốn chỉ mấy hành vi kỳ quái dạo gần đây của hắn, nàng thật không dám khẳng định thay đổi kiểu này là tốt hay xấu.
Giống như hôm qua, hắn đột nhiên chặn trước ngựa nàng, hé miệng cười nói, muốn đưa nàng đi ngoại ô thám hiểm.
Nàng thiếu chút nữa đã đáp ứng, nhưng là ý thức đến việc mình sắp trở thành kẻ ngu, nàng cuối cùng cũng kịp thời dừng lại, hai chân thúc vào bụng ngựa, để cho ngựa cất vó bay qua đỉnh đầu hắn, sau đó chạy về phía trước, lại một lần nữa bỏ rơi hắn ở phía sau.
Trong tiếng gió hưu hưu gào thét bên tai, nàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ảo não thất vọng của chính mình.
Nhưng mà nàng đã làm kẻ ngốc đủ lắm rồi.
“Thiên Thiên? Thiên Thiên?" Hoàng hậu tò mò gọi nàng. “Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
“Ta đâu có nghĩ gì!" Nàng chột dạ phủ nhận, vội vàng cúi đầu làm bộ đang nghiên cứu tơ lụa.
Hoàng hậu đang muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy từ bên ngoài cửa sổ bích ngọc khắc hoa truyền đến tiếng gào nhiệt tình tung bay…
“Tiểu Thiên Thiên… Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi thả diều đi!"
“Thả cái đầu chết bầm nhà ngươi!" Thiên Thiên cũng không thèm ngẩng đầu lên rống lại, nhưng giật mình nhin qua, mới nhớ tới Hoàng hậu.. mẹ ruột hắn… đang ở bên cạnh….
Trời ạ!
Nàng vẻ mặt bối rối nói với hoàng hậu" Thật xin lỗi, nương nương, ta, ta quên mất người vẫn đang ở đây."
Hoàng hậu trợn mắt há mồm mở mang tầm mắt.
“Nương nương, thật xin lỗi…" Nàng vừa ảo não lại xấu hổ đến cực điểm.
Hạng người nào sẽ ở trước mặt mẫu thân người ta tức miệng mắng to con trai bà là “Đầu chết bầm" chứ… Nàng nặng nề than thở một tiếng, đã có tâm tư chuẩn bị trước sẽ bị hoàng hậu gọi người đến mang xuống ngũ mã phanh thây.
“Thiên Thiên, ngươi…." Giọng nói hoàng hậu run rẩy.
“Thật xin lỗi!" Nàng áy náy đến đầu cũng không ngẩng lên nổi.
“Ngươi… thật quá đáng yêu." Hoàng hậu cười đến cả người phát run.
Hở?
Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, “Nương nương?"
“Ai gia quả nhiên không nhìn lầm, ngươi chính là cô gái thích hợp nhất cho Tiểu Thi." Bàn tay trắng nõn của hoàng hậu phẩy phẩy khuôn mặt đang chảy lệ đổ mồ hôi, miễn cưỡng ngừng cười nói: “Cũng chỉ có ngươi mới không sợ hắn, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn chẳng khác nào đứa trẻ, vui vẻ ngây thơ hồn nhiên."
Phải không? Hắn vốn đã ngây thơ chẳng khác nào đứa bé ba tuổi. Thiên Thiên đầy bụng xem thương, lại một chữ cũng không dám nói khỏi miệng.
Hoàng hậu thế mà lại không tức giận, thật đúng là vạn hạnh, nàng cũng đâu có ngu ngốc mà đi chọc tức người ta.
“Nương nương, đa tạ người đã hậu ái, nhưng mà bây giờ ta…"
“Tiểu Thiên Thiên, ra ngoài chơi tâm trạng sẽ khá hơn một chút đó!" Khổng Ất Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng ngoài cửa sổ bắc tay lên miệng thành cái loa thét lớn kêu to.
Nét mặt Thiên Thiên có chút vặn vẹo, giống như là đang cố nuốt lại những lời không hay vào trong miệng.
“Thiên Thiên, hay là ngươi nể mặt ai gia, trước đi ra ngoài rồi nói, cho Tiểu Thi một cơ hội đi." Hoang Hậu cười tươi như hoa cúc thúc giục.
Nàng há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn phải ủ rũ bước ra ngoài.
Nương nương đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể để cho nương nương thất vọng?
Thiên Thiên nặng nề bước ra khỏi cửa lớn chạm trổ vân hoa, trái tim không chịu hua kém, đã sớm đập rộn ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặt nóng lên.
Nàng chỉ không muốn gặp hắn, không muốn để bản thân trở nên bối rối lúng túng không cứu nổi như vậy, càng không muốn làm cho mình quên hết tất cả mà nhảy bổ vào trong lòng hắn, hoặc là nhất thời mất khống chế mà bóp chết hắn.
Hơn nữa sự phòng bị cùng tự kiềm chế của nàng đã từng tấc từng tấc bị đẩy lùi, tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ cuối cùng đến một ngày nàng sẽ hãm sâu, mất đi lý trí mà liều lĩnh yêu hắn.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bước dưới ngày thu nắng ấm, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Bởi vì hắn đang ở trước mặt nàng…
Khôi ngô tuấn tú thần thái tôn quý tự nhiên, tuấn mỹ tuyệt luân, thân hình thon dài cao lớn, nụ cười nơi đáy mắt như ánh sáng rực rỡ, còn chăm chú nhìn nàng như vậy.
Trời ạ, Hoàng hậu nương nương năm đó đến tột cùng là đã cho hắn ăn cái gì vậy?
Nàng vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ nhìn chằm chằm hắn, biết rõ là như vậy rất không có cốt khí, nhưng vẫn bị “Diễm quang" của hắn khiến cho kinh sợ không nói nên lời.
Hơn nữa hắn lại hứng lấy ánh mặt trời mà bước tới, vầng sáng rực rỡ đem cả người hắn chiếu rọi làm nổi bật lên hết sức động lòng người.
Nàng không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Vừa thấy được nàng, hai tròng mắt Khổng Ất Nhân sáng lên, vui vẻ cười nói: “Thiên Thiên, coi ta mang cái gì đến cho ngươi này."
Hắn lấy ra con diều hình con bướm ngũ sắc cao gần bằng một người, giống như dâng báu vật đặt vào trong ngực nàng.
“To quá." Nàng bị con diều xinh đẹp hấp dẫn, không chút suy nghĩ nhận lấy.
“Đây là con diều ta thích nhất, tặng ngươi đó." Hắn ôn nhu nói.
“Tại sao đưa cho ta?" Nàng yêu thích không muốn buông tay khẽ vuốt qua vật thủ công được làm với hoa văn màu sắc tinh xảo kia, trái tim thình thịch rung động.
“Ta nghĩ ngươi sẽ thích…" Nụ cười tràn đầy tự tin trên mặt hắn đột nhiên biến mất, lo lắng nặng nề nhìn nàng, “Ta chỉ nói là, ngươi có thể sẽ thích… Ngươi không thích sao?"
Nàng cúi đầu, cảm động đến mức trái tim đập loạn lên, cho dù hắn có thể tặng một con diều xinh đẹp như vậy, nàng cũng không thể tự mình đa tình cho rằng hắn làm vậy, có chứa tình cảm gì đặc biệt được.
Nàng hít sâu một hơi, “Ta rất thích, nhưng mà ta vẫn không muốn đi thả diều với ngươi."
“Tại sao?" Khuôn mặt tươi cười anh tuấn của hắn nhất thời suy sụp, kinh ngạc nhìn nàng.
“Không được dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta." Trái tim của nàng quả thực sắp không kháng cự nổi.
“Ánh mắt kiểu gì?" Hắn “Điềm đạm đáng yêu" nhìn nàng.
Nàng hoàn toàn không dám nhìn, miễn cưỡng quay đầu. “Bất kể nói thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứn nguwoi."
“Tại sao chứ?" Lần này ngay cả giọng của hắn cũng khẽ run động.
Nàng cảm thấy dạ dày đang lộn tùng phéo, trái tim từ từ mềm nhũn ra. “Ai da! Phiền quá đi."
Vẻ mặt đáng thương của hắn nhất thời biến đổi, mặt mày hớn hở nói: “Nói vậy ngươi đáp ứng rồi?"
“Được rồi, nhưng mà ta phải nói trước cho rõ ràng, ta là vì Hoàng hậu nương nương mới đáp ứng." Vẻ mặt nàng ảo não, vẫn không nhịn được chêm thêm một câu.
“Ta nhất định phải trịnh trọng tạ ơn mẫu hậu." Hắn cười đến cực kỳ rực rỡ, cảm thấy vui mừng.
Tâm trạng phức tạp, nàng nhìn hắn, đáy lòng vui buồn lẫn lộn khó có thể diễn tả bằng lời.
A Lý Thiên Thiên, tuyệt đối không được thích hắn đấy!
Nhưng mà bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, có phải đã muộn quá rồi hay không?
Trái tim của nàng đã sớm như con ngựa hoang tung vó chạy trên thảo nguyên mất rồi.
“Ta ở A Lý Bất Đạt cũng có một con diều." Thiên Thiên nhẹ nhàng giật giật sợi chỉ trên tay, nhìn con bướm ngũ sắc đang nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời. “Nhưng mà chỗ ta gọi nó là phong tranh."
“Con diều của ngươi nhất định sẽ rất đẹp, là kiểu gì vậy? Khổng Ất Nhân ngồi bên cạnh nàng trên bãi cỏ, ôn nhu đưa mắt nhìn nàng.
“Là một con chim đại bàng." Nàng khẽ mỉm cười, “A cha ta tự tay làm cho ta, người nói nữ nhi cũng phải có khát vọng vuwn xa giống như nam nhi, tựa như chim đại bàng sải cánh nơi chín tầng mây vậy."
“Phụ vương ngươi thật đúng là khác người nha." Hắn khó nén nổi mà tán thưởng, “Chẳng trách ngươi một thân anh khí bừng bừng, khác hắn các cô nương gia khác."
Cho dù như vậy, ngươi cũng đâu có thích ta.
Nàng vội vàng gạt ý niệm đau khổ trong đầu đi, hít sâu một hơi cố tỏ ra trấn định.
“Đúng nha, cho nên từ nhỏ ta đã biết làm người phải có cốt khí, muốn thì phải đổ máu đổ mồ hôi mà kiếm được, không muốn thì ngay cả đụng cũng đừng đụng tới, còn có ngựa hoang trên thảo nguyên cho dù có nhiều như mây trên trời, không cho ngươi cưỡi thì có đuổi theo cũng vô ích, chỉ giống như gió đuổi theo mây vậy, đuổi càng sát thì càng chạy nhanh hơn."
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng, đáy lòng không tự chủ được mà nổi lên một nỗi thương tiếc cùng đau xót.
“Thì ra ngươi và ta giống nhau, cho dù là địa vị cao quý công chúa của một nước hay hoàng tử, vẫn không có cách nào cỏ thể hài lòng mọi chuyện." Hắn khàn khàn nói: “Trên người chúng ta cũng không bỏ xuống được lớp vỏ quần áo, không thể rũ xuống trách nhiệm, cho dù có muốn cố chấp thích gì làm đó, cũng không khẳng định sẽ được như ý."
Nàng liếc nhìn hắn một cái, “Chuyện ngươi muốn làm nhất mà không làm được là chuyện gì?"
“Tự do tự tại, du hí nhân gian." Hắn nói: “Đi khắp Đại giang Nam Bắc, nhìn xuân hoa thủy nguyệt ở khắp chốn."
“Chuyện này chẳng phải rất dễ sao?" Nàng hoang mang hỏi.
“Phải không? Ta chỉ có thể ở trong kinh thành, trong cung, thậm chí ngay cả xuất kinh cũng không thể." Hắn thở hắt ra, giọng nói ảo não, “Nếu là một người bình thường thì thật là tốt, thích đi đâu thì đi, cổ nhân nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta thân là hoàng tử nhưng ngay cả chút tự do này cũng không có."
“Vậy là có người không cho phép ngươi ra khỏi cửa sao?" Như nàng thấy, trong cung còn tự do chán nha.
Hắn không phải thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm sao.
“Cái đó lại khác." Hắn nhìn ra nghi vấn nơi đáy mắt nàng, tự giễu nói: “Kinh sư là nơi dưới chân thiên tử, thân phận hoàng tử tôn quý đến mức nào, ta ở trong kinh thành có thể mặc thường phục lúc ẩn lúc hiện cũng được, nhưng ra khỏi kinh thành thì phải có một đám thị vệ cao thủ thái giám cung nữ đi theo, không thì cũng phải lén mà đi, ngươi coi! Ta thế mà coi là tự do sao?"
“Ta đây rất đồng tình với ngươi." Nàng chân thành nói.
“Hơn nữa, phụ hoàng cùng mẫu hậu ta quản ta đặt biệt chặt, chỉ sợ có ngày ta sẽ chạy vào giang hồ, sau đó đột nhiên có một ngày xách về một nam tử phong tư nhẹ nhàng làm con dâu bọn họ…" Hắn tức giận hừ một tiếng, “Cũng đâu có thấy bọn họ quản Tứ đệ chặt như vậy."
“Tại sao chỉ có Tứ hoàng tử ngoại lệ? Thái tử gia cùng Tam hoàng tử không phải là cũng chưa thành hôn sao?" Nàng tò mò hỏi.
“Bởi vì đại ca ta anh minh đôn hậu, chỉ biết lo lắng, chiếu cố đến người khác, chưa bao giờ bị lo lắng, chiếu cố bao giờ, Tam đệ thì trong lòng đã có nơi chốn, không lâu nữa sẽ nghênh đón tân nương, về phần lão Tứ, thối! Hoa tam đại cải củ, số chuyện xấu phong lưu của hắn với các cô nương truyền ra so với dê trên thảo nguyên còn nhiều hơn." Hắn căm giận bất bình nói: “Mới nhìn thôi cũng đã hoa mắt hỗn loạn, bọn họ làm gì còn tinh thần nữa để mà quản? Duy chỉ có ta…"
“Nhưng mà ta cảm thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đối xử với ngươi rất tốt nha."
“Ta chưa nói không tốt, ta chỉ nói không có tự do mà thôi." Hắn không nhịn được mà thở dài, nói nghe như thật cúi đầu cảm khái.
Bởi vì thanh âm không lớn, Thiên Thiên nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng mơ hồ có thể nghe được mấy câu: ta không có tự do ta mất tự do, đau khổ thương tâm đến chảy nước mắt, ta đi lầm đường ta đạp sai bước, tóm lại.. đau lòng quá…
Nàng thiếu chút nữa bật cười, lại sợ chọc giận hắn, miễn cưỡng đình chỉ nụ cười, hắng giọng an ủi: “Cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, dù sao ngươi cũng đâu phải thật sự hoàn toàn không có tự do, bất quá nếu ngươi đã nhắc tới, ta thuận tiện hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân?"
Nàng thật sự thật sự rất muốn biết tại sao.
Nếu như bại bởi một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại thì cho qua, nhưng vì sao lại bại bởi nam nhân chứ?
“Nữ nhân có gì tốt đâu?" Khổng Ất Nhân quá mức đắm chìm trong hối tiếc cùng khó chịu, không chút suy nghĩ đã thốt ra, " Vừa ẻo lả hay bám lấy người ta lại thích khóc, làm bộ làm tịch lại còn ra vẻ, không phải mềm mại yếu ớt gió thổi một cái là bay, thì cũng cay cú điêu ngoa khiến người ta cụt cả hứng. Vẫn là nam nhân tốt, hào phóng lỗi lạc lại có khí khái, nói một thì không nói hai, ăn nói có khí phách, nếu là chỗ thân tình, vì huynh đệ bạn tốt bị trúng hai đao vào sườn cũng không hề tiếc, thứ tình cảm cao quý sâu đậm này chỉ có thể ở trên người nam nhi mới biểu lộ không sót chút nào."
Thiên Thiên càng nghe càng nổi giận, rất muốn mở miệng phản bác lại ngôn từ nói xấu nữ nhân của hắn, nhưng mà không biết tại sao, nàng càng nghe càng ngửi thấy vấn đề.
“Ta cảm thấy…" Nàng suy nghĩ sâu xa trầm ngâm, cuối cùng không nhịn được nói: “Nghe ngươi nói giống như không phải thích nam nhân, tương đối có vẻ như là tự luyến thì đúng hơn."
Cỏ thể chăng.. hắn còn có một tia hy vọng nhè nhẹ? Nàng cũng có một tia hy vọng?
Thiên Thiên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nín thở nhìn chằm chằm hắn.
“Tự luyến? Ta?" Khổng Ất Nhân kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình, “Người đùa gì vậy? Ta tự luyến? Ta đây là mỹ thiếu niên khiêm tốn, nhún nhường trung thực khả ái nhẹ nhàng nhất toàn kinh sư này, ta tự luyến ở chỗ nào?"
Thiên Thiên thật đúng là chấn động đến không trả lời được.
Hắn thật đúng là… đủ khiêm tốn nha!
“Bộ dạng như con chim khổng tước thế kia, còn dám nói không tự luyến?" Mắt nàng trợn trắng.
“Cái gì mà khổng tước? Ta là phượng hoàng." Hắn rất kiên trì: “Phượng trong Bách điểu triều phượng, hữu phượng lai nghi, phượng minh cửu thiên, cao tường vạn lý."
“Chẳng khác là mấy, còn không phải đủ tự luyến."
“Còn nói ta, vậy còn ngươi? Nam không nam nữ không nữ, hai cái lông mày kia giống như là sâu róm bị hỏa thiêu vậy, không biết dùng kéo mà sửa một chút." Hắn nhất thời bị tổn thương lòng tự ái, nổi giận miệng không đắn đo nói.
Nàng đời này ghét nhất người ta nói nàng bất nam bất nữ!
“Cái gì mà sâu róm bị hỏa thiêu? Cái này gọi là đặc sắc, ngươi có biết cái gì gọi là thưởng thức không hả?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi cũng đâu có biết thưởng thức ta?" Hắn cũng tức giận đầy bụng.
Hình tượng của hắn trong cảm nhận của nàng lại tệ như vậy sao?
“Ngươi đến tìm ta gây gổ có phải không?" Nàng thở phì phò kêu lên.
“Ta cũng đâu có đến tìm ngươi gây gổ!" Hắn rống to, giận đến đỏ mặt tía tai.
Vốn đang rình ở một chỗ khác chú ý đến bộ dáng “Hai nhỏ vô tư" của bọn họ Hải công công mặt cũng xanh mét, nhe răng trợn mắt, khoa tay múa chân cắt cổ….
Chuyện không phải phát triển như vậy nha, Chủ tử! Phải dỗ, dỗ,…dỗ… Ba tiếng dỗ, không phải là rống nha!
“Hừ! Trả cho ngươi, con bướm xấu hoắc!" Thiên Thiên tức hầm hậm đem cuộn dây cùng cán gỗ ném thẳng vào đầu hắn: “Lạ gì chứ?"
“Này, ngươi cái này…" Khổng Ất Nhân luống cuống tay chân bận rộn thu đám chỉ lại, vừa ngẩng đầu lên muốn mắng người, trước mặt đã chẳng thấy ai: “Này? Này?"
Hải công công thì đã tức giận công tâm đến mức sùi bọt mép, té xuống đất co quắp.
Tác giả :
Thái Tiểu Tước