Hoàng Tử Truyền Kỳ
Chương 28
Nữ nhạc vừa tấu xong, công chúa Viêm quốc liền đứng ra thỉnh cầu phụ hoàng cho nàng hiến một điệu. Ta cảm thấy khó hiểu, nàng ta là một công chúa, vào dịp như thế này căn bản không cần tự mình dâng vũ làm giảm giá trị bản thân. Chờ nàng ta thay một thân xiêm y khổng tước bước vào, ta hiểu ra, bộ y phục này quả nhiên làm tôn lên vẻ đẹp của ả. Đưa mắt miết tới hai phi tử bên phụ hoàng, mặt đều giận tái rồi kìa, ta cười thầm trong lòng, cũng đúng, vốn chưa định ra ai sẽ là người cưới công chúa, phụ hoàng muốn thu cô ả cũng có khả năng. Điệu múa này của nàng ta khiến ta phải thừa nhận, lời đồn công chúa thiện vũ là hoàn toàn có căn cứ, múa so với vũ cơ trong cung có thần vận hơn. Phụ hoàng và ca ca vui vẻ khen ngợi, Như Ý vẫn một vẻ bình thản, công chúa Viêm quốc dịu dàng cúi người thi lễ với phụ hoàng, ánh mắt lại bắn về phía ta.
Ta kiềm chế khó chịu trong lòng, mỉm cười nhàn nhạt nói, “Điệu múa của Linh San công chúa diễm tuyệt thiên hạ, quả nhiên không phải thứ phàm tục."
Trên mặt nàng ta ánh vẻ vui mừng, lại dịu dàng thi lễ với ta, “Vương gia quá khen", sau đó chậm rãi lui xuống thay y phục. Tam hoàng tử kia cũng xin lui. Lúc này trên bàn yến chỉ còn lại người một nhà, ta nghiêng đầu nhìn Như Ý, y cũng đang nghiêng đầu nhìn ta cười tủm, ta nói khẽ, “Ăn nhiều đồ ăn, uống rượu ít chút."
Ánh mắt y hơi lóe sáng, gật đầu với ta, trong đôi mắt hoa đào lan tràn thứ ánh sáng say lòng người, khiến ta si mê …
Khi công chúa và hoàng tử Viêm quốc quay lại thì yến tiệc, Như Ý đã khôi phục biểu tình đạm nhiên như cũ, mà ta cũng đang nhìn ca vũ, tự uống rượu làm vui. Không bao lâu, tiệc tối kết thúc, phụ hoàng nói lúc ta rảnh rỗi thì đưa khách đi thăm thú kinh thành, ta nhận lời. Lời này của phụ hoàng rất đáng chú ý nhé, lúc rảnh rỗi? Lúc nào ta rảnh không phải do chính mình quyết định sao? Công chúa Viêm quốc lại mặt đầy mừng rỡ. Tiễn bọn họ lên xe ngựa về dịch quán, ta mới lên xe mình, ôm Như Ý về phủ.
Đợi mấy người Đông Nhi giúp chúng ta thay triều phục, mang nước tắm vào xong, liền lui ra trả lại không gian riêng tư cho ta và Như Ý. Y hơi ngà ngà say, mang vẻ đẹp không lời nào tả xiết. Ta giúp Như Ý cởi áo trong, hôn lên hai điểm hồng hồng, lúc chiều bị ta gặm cắn đến sưng mọng, bây giờ vẫn còn để lại vết tích. Như Ý vòng tay ôm cổ ta, ngửa đầu ra phía sau thở dốc, khiến cho hồng anh trên ngực càng đẩy sâu vào miệng ta. Tuy chiều nay đã làm nhưng trên bàn tiệc tối, Như Ý luôn dùng ánh mắt sóng sánh đầy dụ hoặc nhìn ta, ta liền vô cùng chờ mong giờ khắc này. Cấp tốc lột sạch y phục của Như Ý, ôm y vào trong nước nóng, chúng ta còn chưa từng thử làm trong nước ni, hẳn sẽ là một trải nghiệm thú vị.
Cho đến khi Như Ý hai tay bám vào thành bồn, cái mông hơi vểnh lên, cố sức đong đưa thân thể phun ra nuốt vào dục vọng của ta thì, ta mới biết được, Như Ý uống rượu càng nhiệt tình gấp bội bình thường. Trên giường, bởi xấu hổ nên tuy Như Ý luôn tận lực phối hợp với động tác của ta nhưng vận động chính vẫn là ta. Đâu từng gặp Như Ý thế này, vì cảm giác vui thích của bản thân mà chủ động lắc lư thân thể, nhiệt tình va chạm vào ta, nơi phun ra nuốt vào ta lại càng chặt chẽ kẹp lấy. Ta tuy không nhìn thấy sắc mặt y nhưng có thể nghe rõ từng tiếng rên rỉ động tình. Thường ngày tuy Như Ý cũng có phát ra âm thanh nhưng luôn tự kiềm chế bản thân, hôm nay dường như lại hoàn toàn thả lỏng, tiếng kêu này, cảm giác phi thường – dâm đãng, từ này tuyệt không phải ý xấu, bởi có thể khiến Như Ý biểu hiện ra như vậy chính là niềm kiêu ngạo của ta. Y rốt cuộc hoạt động mệt rồi, hơi đứng dậy dựa vào ta, trên mặt là biểu tình khẩn cầu, phía sau vẫn còn ngậm lấy dục vọng của ta. Ta rút mình ra, để Như Ý ôm cổ mình, lại nâng chân Như Ý lên, ôm cả người y vào lòng, chỉnh cho động khẩu của y nhắm thẳng dục vọng của ta, thả y ngồi xuống. Như Ý sợ hãi kêu lên một tiếng, âm thanh thật khêu gợi khiến ta bất chấp ý định ban đầu muốn thưởng thức vẻ quyến rũ của Như Ý, liền ôm y bắt đầu vận động kịch liệt. Cái mông nho nhỏ, nơi đó cũng nho nhỏ, lại có thể dung nạp vật rất lớn của ta, mềm mại ấm nóng bao lấy ta, mà đồng thời ta lại có thể mang tới khoái cảm lớn như vậy cho y, nhìn y thở dốc, rên rỉ, đến đỉnh thì run rẩy, cả thể xác và tinh thần của ta đều thu được cực đại vui sướng …
Nước rất nhanh đã lạnh, ta ôm Như Ý lăn lên giường, tiếp tục dùng sức ra vào, đêm, còn rất dài …
Hôm sau, lúc Chanh tới báo cáo, Như Ý còn đang ngủ, tối qua khiến y mệt phờ ra rồi. Ta rút dục vọng vẫn chôn trong y một đêm ra, lau sạch thân thể, nhìn vật nọ sáng sớm cương lên, lại nhìn Như Ý đang say ngủ, đành nhịn xuống vậy. Mặc áo lót, phủ thêm áo khoác, ra gian ngoài nghe Chanh báo cáo.
“Tối qua công chúa Viêm quốc sau khi trở về dịch quán thì đối xử rất lạnh lùng với tên thị vệ kia, bọn họ không ở chung phòng nữa."
Ta gật đầu, “Ta cũng đoán được, ngươi đi thanh lâu sở quán mua vài thứ có tính thúc tình mạnh hơn một chút, lúc bọn họ ở cùng nhau thì hạ cho công chúa, thị vệ kia thì không cần. Lưu ý, đừng dùng loại quá mạnh, phải tìm loại tác dụng chậm, khiến cho cô ta tưởng là chính mình muốn."
Chanh gật đầu, rời đi.
Ta lại gọi một cấm vệ quân tới, sai anh ta tuyển trong quân lấy hai người trẻ tuổi, tuấn tú, khôn khéo, lại là con nhà quan lại, hiểu biết về những nơi thú vị trong kinh thành, để bọn họ tạm thời thay ta đưa công chúa và hoàng tử Viêm quốc du ngoạn, nói ta vừa quay về tiếp nhận phòng ngự của kinh thành nên quá bận, không thoát thân được. Lại gọi Vương Phúc vào, sai ông ta cứ ba ngày một lần phái người mang mấy thứ đồ chơi tặng cho công chúa, hoặc là trang sức, hoặc chó con mèo con gì đó, để cho nàng ta thấy tuy ta không thể mỗi ngày bên nàng nhưng không hề quên nàng ta.
Ngẫm lại khúc nhạc tối qua nghe, ta lại sai Đông Nhi đi tìm đàn cổ và đàn tranh của Như Ý. Thì ra cô nàng đã sớm chuẩn bị, đặt ở phòng bên là nơi ban đầu dự định để cho Như Ý ở. Ta sai người chuyển đàn sang thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, Như Ý vẫn chưa tỉnh, ta yêu thương hôn y, cầm hồ sơ gia tộc của cấm quân xem, việc công vẫn nên chăm chú nghiêm túc.
Xích báo lại, công chúa Viêm quốc không phát hiện bị hạ thuốc, cứ như bình thường cùng thị vệ kia làm chuyện vợ chồng. Song, khi thu được quà của ta, ả lại dao động, tâm tình lắc la lắc lư mãi. Sau, cô ả lại cùng hai gã quan quân trò chuyện rất vui vẻ. Ta âm thầm bồn chồn, tốt xấu gì cô ta cũng là công chúa, sao một chút cẩn trọng cũng không có?
Quả nhiên như ta dự liệu, nửa tháng sau, phụ hoàng tuyên bố hôn sự của chúng ta, ngày cưới ấn định là một tháng sau đó. Nhưng lúc này Hải Linh San vẫn chưa cắt đứt quan hệ với thị vệ nọ, không hề phụ lòng Xích mất công tìm thuốc tốt cho ả.
Nếu đã đính hôn, thỉnh thoảng ta cũng ra ngoài mang theo mĩ nhân đi du ngoạn, để người dân kinh thành thấy chúng ta, tạo chút thế cho người khác xem.
Ngày cưới sắp tới, Xích lại truyền đến thêm một tin tốt như dệt hoa trên gấm, Hải Linh San mang thai rồi. Cô ả thất kinh, ngay trước ngày cưới liền quyết định cao chạy xa bay cùng thị vệ nọ. Tất cả đều trong dự tính, Hải Lan Úy sai người đuổi theo, Hải Linh San và thị vệ bị tóm về. Cô nàng nói ra sự thực với Hải Lan Úy, nhưng ngày cưới gần kề, anh ta cũng không còn cách nào khác, đành nhốt tên thị vệ kia, sai người canh chừng Hải Linh San.
Hải Linh San ngay trong ngày cưới lại tìm một thái giám hồi môn không có gì đặc biệt thay thế ả, sau đó cô ta cùng tình nhân chạy thoát, ngay cả Hải Lan Úy cũng chưa phát giác.
Mấy tin tức này đều do Xích và Chanh một đường truyền tới, ta cười thầm trong lòng, vốn định ngay sau ngày thành hôn sẽ truyền tin ả mang thai ra, cô ả vậy mà lại chạy mất.
Vì vậy, theo kế hoạch bảo Đông Nhi lấy áo cưới đã chuẩn bị trước ra thay cho Như Ý, cười nhìn vẻ thất kinh của y. Đông Nhi giúp Như Ý thay áo xong liền rời đi.
Ta kéo y vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Ta biết để ngươi mặc áo cưới của nữ nhân là khiến ngươi ủy khuất, nhưng là chúng ta sinh ra trong hoàng gia, ta khó lòng cho ngươi một đám cưới chính thức có người thân chứng kiến. Nếu ngươi không chê, hôm nay cùng ta bái đường thành thân có được không?"
Như Ý ngậm lệ gật đầu, lại oán trách ta, “Ngươi đã sớm nghĩ tới có phải không? Ngay cả áo cưới cũng đã chuẩn bị đủ, sao tới hôm nay mới nói cho ta?"
“Ta nghĩ tặng ngươi một món quà bất ngờ. Hơn nữa ta sợ nói sớm cho ngươi, ngươi nghĩ ngợi nhiều, lại sợ hãi."
Như Ý ôm thắt lưng ta, tựa người vào lồng ngực ta, nghẹn ngào, “Cho tới bây giờ ta chưa từng hi vọng xa vời rằng sẽ có ngày này. Tiểu Thu, thật tốt quá …"
Ta hôn đi những giọt lệ của y, “Các tân khách khác tuy không biết nhưng phụ hoàng và ca ca đều đã biết. Có bọn họ chứng kiến cho chúng ta là đủ. Như Ý, đừng khóc nữa, hôm nay phải vui vẻ mới đúng chứ."
Như Ý trong lòng ta gật đầu, lau nước mắt, gương mặt đỏ bừng lên rồi.
“Có điều tối nay ta có một tuồng kịch cần diễn cho xong, lát nữa vào động phòng rồi ngươi nghỉ ngơi trước nhé. Ta gọi Đông Nhi và Thanh vào cùng ngươi, được không?"
Y gật đầu, Xích từ bên ngoài bước vào nói, “Chủ tử, đến lúc rồi, hiện tại nên đưa Như Ý chủ tử tới đổi người thôi."
Ta phủ khăn voan cho Như Ý, nói với Xích, “Điểm huyệt thái giám kia đặt vào tân phòng, cẩn thận chút."
Xích gật đầu thưa vâng.
Ta lại dịu dàng nói với Như Ý, “Ngươi đi trước, lát nữa chúng ta gặp nhé."
Như Ý xiết tay ta một chút, sau đó theo Xích rời đi.
Khi ôm tân nương qua cửa, ta đương nhiên biết đó là Như Ý, vậy nên thành tâm thành ý bái thiên địa, lạy phụ hoàng, cùng Như Ý đối bái, cảm thấy Như Ý hơi run run, khẩn trương quá sao?
Đưa y vào động phòng, hiển nhiên không ai tới quấy rầy chúng ta. Ta gỡ khăn voan trên đầu Như Ý xuống, thấy được đôi mắt lấp lánh lấp lánh mang theo ý cười cùng gương mặt phiếm hồng.
Theo qui củ cùng y uống chén rượu giao bôi, giúp y tháo mũ phượng và áo cưới, vốn nên là ta cởi nó ra, tiếc là hôm nay quá bận rộn, không thể động phòng hoa chúc. Giúp Như Ý thay áo, gọi Đông Nhi đưa cơm tối tới, cùng y uống một chén cháo rồi mới rời đi.
Tới chỗ tân nương giả, giải huyệt cho hắn, lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền để tam cô lục bà đã chuẩn bị sẵn bắt đầu rải đậu phộng táo đỏ, để các bà ở lại cùng hắn, ta ra phòng khách tiếp chuyện.
Khách nhân ngoài đại sảnh hoàn toàn không hay biết gì, vẫn như cũ rất cao hứng.
Sắc mặt phụ hoàng nhìn không ra buồn vui, cũng phải, hai con trai mình bái đường, tâm tình nhất định vô cùng kì quái đi, cho dù ông từng nói cho chúng ta một cơ hội.
Sắc mặt ca ca cũng là buồn vui không rõ, bởi kì thực hắn muốn ta cưới vợ sinh con, có một cuộc đời như nam nhân “bình thường", nhưng là hôm nay coi như đã biết quyết tâm của ta.
Nét mặt Hải Lan Úy càng không có vui mừng, phải thôi, em gái mang bụng to lập gia đình, nếu bị phát giác, chính anh ta cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Mỗi người đều mang tâm sự riêng, nhưng ta thật sự cao hứng, bởi ta đã cùng Như Ý bái đường, cũng bởi ta đã triệt để giải quyết một phiền toái lớn.
Ta kiềm chế khó chịu trong lòng, mỉm cười nhàn nhạt nói, “Điệu múa của Linh San công chúa diễm tuyệt thiên hạ, quả nhiên không phải thứ phàm tục."
Trên mặt nàng ta ánh vẻ vui mừng, lại dịu dàng thi lễ với ta, “Vương gia quá khen", sau đó chậm rãi lui xuống thay y phục. Tam hoàng tử kia cũng xin lui. Lúc này trên bàn yến chỉ còn lại người một nhà, ta nghiêng đầu nhìn Như Ý, y cũng đang nghiêng đầu nhìn ta cười tủm, ta nói khẽ, “Ăn nhiều đồ ăn, uống rượu ít chút."
Ánh mắt y hơi lóe sáng, gật đầu với ta, trong đôi mắt hoa đào lan tràn thứ ánh sáng say lòng người, khiến ta si mê …
Khi công chúa và hoàng tử Viêm quốc quay lại thì yến tiệc, Như Ý đã khôi phục biểu tình đạm nhiên như cũ, mà ta cũng đang nhìn ca vũ, tự uống rượu làm vui. Không bao lâu, tiệc tối kết thúc, phụ hoàng nói lúc ta rảnh rỗi thì đưa khách đi thăm thú kinh thành, ta nhận lời. Lời này của phụ hoàng rất đáng chú ý nhé, lúc rảnh rỗi? Lúc nào ta rảnh không phải do chính mình quyết định sao? Công chúa Viêm quốc lại mặt đầy mừng rỡ. Tiễn bọn họ lên xe ngựa về dịch quán, ta mới lên xe mình, ôm Như Ý về phủ.
Đợi mấy người Đông Nhi giúp chúng ta thay triều phục, mang nước tắm vào xong, liền lui ra trả lại không gian riêng tư cho ta và Như Ý. Y hơi ngà ngà say, mang vẻ đẹp không lời nào tả xiết. Ta giúp Như Ý cởi áo trong, hôn lên hai điểm hồng hồng, lúc chiều bị ta gặm cắn đến sưng mọng, bây giờ vẫn còn để lại vết tích. Như Ý vòng tay ôm cổ ta, ngửa đầu ra phía sau thở dốc, khiến cho hồng anh trên ngực càng đẩy sâu vào miệng ta. Tuy chiều nay đã làm nhưng trên bàn tiệc tối, Như Ý luôn dùng ánh mắt sóng sánh đầy dụ hoặc nhìn ta, ta liền vô cùng chờ mong giờ khắc này. Cấp tốc lột sạch y phục của Như Ý, ôm y vào trong nước nóng, chúng ta còn chưa từng thử làm trong nước ni, hẳn sẽ là một trải nghiệm thú vị.
Cho đến khi Như Ý hai tay bám vào thành bồn, cái mông hơi vểnh lên, cố sức đong đưa thân thể phun ra nuốt vào dục vọng của ta thì, ta mới biết được, Như Ý uống rượu càng nhiệt tình gấp bội bình thường. Trên giường, bởi xấu hổ nên tuy Như Ý luôn tận lực phối hợp với động tác của ta nhưng vận động chính vẫn là ta. Đâu từng gặp Như Ý thế này, vì cảm giác vui thích của bản thân mà chủ động lắc lư thân thể, nhiệt tình va chạm vào ta, nơi phun ra nuốt vào ta lại càng chặt chẽ kẹp lấy. Ta tuy không nhìn thấy sắc mặt y nhưng có thể nghe rõ từng tiếng rên rỉ động tình. Thường ngày tuy Như Ý cũng có phát ra âm thanh nhưng luôn tự kiềm chế bản thân, hôm nay dường như lại hoàn toàn thả lỏng, tiếng kêu này, cảm giác phi thường – dâm đãng, từ này tuyệt không phải ý xấu, bởi có thể khiến Như Ý biểu hiện ra như vậy chính là niềm kiêu ngạo của ta. Y rốt cuộc hoạt động mệt rồi, hơi đứng dậy dựa vào ta, trên mặt là biểu tình khẩn cầu, phía sau vẫn còn ngậm lấy dục vọng của ta. Ta rút mình ra, để Như Ý ôm cổ mình, lại nâng chân Như Ý lên, ôm cả người y vào lòng, chỉnh cho động khẩu của y nhắm thẳng dục vọng của ta, thả y ngồi xuống. Như Ý sợ hãi kêu lên một tiếng, âm thanh thật khêu gợi khiến ta bất chấp ý định ban đầu muốn thưởng thức vẻ quyến rũ của Như Ý, liền ôm y bắt đầu vận động kịch liệt. Cái mông nho nhỏ, nơi đó cũng nho nhỏ, lại có thể dung nạp vật rất lớn của ta, mềm mại ấm nóng bao lấy ta, mà đồng thời ta lại có thể mang tới khoái cảm lớn như vậy cho y, nhìn y thở dốc, rên rỉ, đến đỉnh thì run rẩy, cả thể xác và tinh thần của ta đều thu được cực đại vui sướng …
Nước rất nhanh đã lạnh, ta ôm Như Ý lăn lên giường, tiếp tục dùng sức ra vào, đêm, còn rất dài …
Hôm sau, lúc Chanh tới báo cáo, Như Ý còn đang ngủ, tối qua khiến y mệt phờ ra rồi. Ta rút dục vọng vẫn chôn trong y một đêm ra, lau sạch thân thể, nhìn vật nọ sáng sớm cương lên, lại nhìn Như Ý đang say ngủ, đành nhịn xuống vậy. Mặc áo lót, phủ thêm áo khoác, ra gian ngoài nghe Chanh báo cáo.
“Tối qua công chúa Viêm quốc sau khi trở về dịch quán thì đối xử rất lạnh lùng với tên thị vệ kia, bọn họ không ở chung phòng nữa."
Ta gật đầu, “Ta cũng đoán được, ngươi đi thanh lâu sở quán mua vài thứ có tính thúc tình mạnh hơn một chút, lúc bọn họ ở cùng nhau thì hạ cho công chúa, thị vệ kia thì không cần. Lưu ý, đừng dùng loại quá mạnh, phải tìm loại tác dụng chậm, khiến cho cô ta tưởng là chính mình muốn."
Chanh gật đầu, rời đi.
Ta lại gọi một cấm vệ quân tới, sai anh ta tuyển trong quân lấy hai người trẻ tuổi, tuấn tú, khôn khéo, lại là con nhà quan lại, hiểu biết về những nơi thú vị trong kinh thành, để bọn họ tạm thời thay ta đưa công chúa và hoàng tử Viêm quốc du ngoạn, nói ta vừa quay về tiếp nhận phòng ngự của kinh thành nên quá bận, không thoát thân được. Lại gọi Vương Phúc vào, sai ông ta cứ ba ngày một lần phái người mang mấy thứ đồ chơi tặng cho công chúa, hoặc là trang sức, hoặc chó con mèo con gì đó, để cho nàng ta thấy tuy ta không thể mỗi ngày bên nàng nhưng không hề quên nàng ta.
Ngẫm lại khúc nhạc tối qua nghe, ta lại sai Đông Nhi đi tìm đàn cổ và đàn tranh của Như Ý. Thì ra cô nàng đã sớm chuẩn bị, đặt ở phòng bên là nơi ban đầu dự định để cho Như Ý ở. Ta sai người chuyển đàn sang thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, Như Ý vẫn chưa tỉnh, ta yêu thương hôn y, cầm hồ sơ gia tộc của cấm quân xem, việc công vẫn nên chăm chú nghiêm túc.
Xích báo lại, công chúa Viêm quốc không phát hiện bị hạ thuốc, cứ như bình thường cùng thị vệ kia làm chuyện vợ chồng. Song, khi thu được quà của ta, ả lại dao động, tâm tình lắc la lắc lư mãi. Sau, cô ả lại cùng hai gã quan quân trò chuyện rất vui vẻ. Ta âm thầm bồn chồn, tốt xấu gì cô ta cũng là công chúa, sao một chút cẩn trọng cũng không có?
Quả nhiên như ta dự liệu, nửa tháng sau, phụ hoàng tuyên bố hôn sự của chúng ta, ngày cưới ấn định là một tháng sau đó. Nhưng lúc này Hải Linh San vẫn chưa cắt đứt quan hệ với thị vệ nọ, không hề phụ lòng Xích mất công tìm thuốc tốt cho ả.
Nếu đã đính hôn, thỉnh thoảng ta cũng ra ngoài mang theo mĩ nhân đi du ngoạn, để người dân kinh thành thấy chúng ta, tạo chút thế cho người khác xem.
Ngày cưới sắp tới, Xích lại truyền đến thêm một tin tốt như dệt hoa trên gấm, Hải Linh San mang thai rồi. Cô ả thất kinh, ngay trước ngày cưới liền quyết định cao chạy xa bay cùng thị vệ nọ. Tất cả đều trong dự tính, Hải Lan Úy sai người đuổi theo, Hải Linh San và thị vệ bị tóm về. Cô nàng nói ra sự thực với Hải Lan Úy, nhưng ngày cưới gần kề, anh ta cũng không còn cách nào khác, đành nhốt tên thị vệ kia, sai người canh chừng Hải Linh San.
Hải Linh San ngay trong ngày cưới lại tìm một thái giám hồi môn không có gì đặc biệt thay thế ả, sau đó cô ta cùng tình nhân chạy thoát, ngay cả Hải Lan Úy cũng chưa phát giác.
Mấy tin tức này đều do Xích và Chanh một đường truyền tới, ta cười thầm trong lòng, vốn định ngay sau ngày thành hôn sẽ truyền tin ả mang thai ra, cô ả vậy mà lại chạy mất.
Vì vậy, theo kế hoạch bảo Đông Nhi lấy áo cưới đã chuẩn bị trước ra thay cho Như Ý, cười nhìn vẻ thất kinh của y. Đông Nhi giúp Như Ý thay áo xong liền rời đi.
Ta kéo y vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Ta biết để ngươi mặc áo cưới của nữ nhân là khiến ngươi ủy khuất, nhưng là chúng ta sinh ra trong hoàng gia, ta khó lòng cho ngươi một đám cưới chính thức có người thân chứng kiến. Nếu ngươi không chê, hôm nay cùng ta bái đường thành thân có được không?"
Như Ý ngậm lệ gật đầu, lại oán trách ta, “Ngươi đã sớm nghĩ tới có phải không? Ngay cả áo cưới cũng đã chuẩn bị đủ, sao tới hôm nay mới nói cho ta?"
“Ta nghĩ tặng ngươi một món quà bất ngờ. Hơn nữa ta sợ nói sớm cho ngươi, ngươi nghĩ ngợi nhiều, lại sợ hãi."
Như Ý ôm thắt lưng ta, tựa người vào lồng ngực ta, nghẹn ngào, “Cho tới bây giờ ta chưa từng hi vọng xa vời rằng sẽ có ngày này. Tiểu Thu, thật tốt quá …"
Ta hôn đi những giọt lệ của y, “Các tân khách khác tuy không biết nhưng phụ hoàng và ca ca đều đã biết. Có bọn họ chứng kiến cho chúng ta là đủ. Như Ý, đừng khóc nữa, hôm nay phải vui vẻ mới đúng chứ."
Như Ý trong lòng ta gật đầu, lau nước mắt, gương mặt đỏ bừng lên rồi.
“Có điều tối nay ta có một tuồng kịch cần diễn cho xong, lát nữa vào động phòng rồi ngươi nghỉ ngơi trước nhé. Ta gọi Đông Nhi và Thanh vào cùng ngươi, được không?"
Y gật đầu, Xích từ bên ngoài bước vào nói, “Chủ tử, đến lúc rồi, hiện tại nên đưa Như Ý chủ tử tới đổi người thôi."
Ta phủ khăn voan cho Như Ý, nói với Xích, “Điểm huyệt thái giám kia đặt vào tân phòng, cẩn thận chút."
Xích gật đầu thưa vâng.
Ta lại dịu dàng nói với Như Ý, “Ngươi đi trước, lát nữa chúng ta gặp nhé."
Như Ý xiết tay ta một chút, sau đó theo Xích rời đi.
Khi ôm tân nương qua cửa, ta đương nhiên biết đó là Như Ý, vậy nên thành tâm thành ý bái thiên địa, lạy phụ hoàng, cùng Như Ý đối bái, cảm thấy Như Ý hơi run run, khẩn trương quá sao?
Đưa y vào động phòng, hiển nhiên không ai tới quấy rầy chúng ta. Ta gỡ khăn voan trên đầu Như Ý xuống, thấy được đôi mắt lấp lánh lấp lánh mang theo ý cười cùng gương mặt phiếm hồng.
Theo qui củ cùng y uống chén rượu giao bôi, giúp y tháo mũ phượng và áo cưới, vốn nên là ta cởi nó ra, tiếc là hôm nay quá bận rộn, không thể động phòng hoa chúc. Giúp Như Ý thay áo, gọi Đông Nhi đưa cơm tối tới, cùng y uống một chén cháo rồi mới rời đi.
Tới chỗ tân nương giả, giải huyệt cho hắn, lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền để tam cô lục bà đã chuẩn bị sẵn bắt đầu rải đậu phộng táo đỏ, để các bà ở lại cùng hắn, ta ra phòng khách tiếp chuyện.
Khách nhân ngoài đại sảnh hoàn toàn không hay biết gì, vẫn như cũ rất cao hứng.
Sắc mặt phụ hoàng nhìn không ra buồn vui, cũng phải, hai con trai mình bái đường, tâm tình nhất định vô cùng kì quái đi, cho dù ông từng nói cho chúng ta một cơ hội.
Sắc mặt ca ca cũng là buồn vui không rõ, bởi kì thực hắn muốn ta cưới vợ sinh con, có một cuộc đời như nam nhân “bình thường", nhưng là hôm nay coi như đã biết quyết tâm của ta.
Nét mặt Hải Lan Úy càng không có vui mừng, phải thôi, em gái mang bụng to lập gia đình, nếu bị phát giác, chính anh ta cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Mỗi người đều mang tâm sự riêng, nhưng ta thật sự cao hứng, bởi ta đã cùng Như Ý bái đường, cũng bởi ta đã triệt để giải quyết một phiền toái lớn.
Tác giả :
A Đậu