Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Chương 59: Chỉ vì sớn xác

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 59: Chỉ vì sớn xác

Hôm nay sao ý? Mọi lần nằm xuống đếm 1, 2, 3 là hồn lơ là trên mây rồi vậy mà hôm nay đếm tới 5000 rồi mà hai con mắt vẫn mở thao láo. Chán nản, nó đứng dậy ra ngoài hít thở không khí. Bây giờ thì cũng hơn 11h rồi. Chắc bọn hắn cũng đã ngủ hết rồi. Nó tiến lại phòng hắn, không hiểu sao nó muốn xem hắn còn thức hay không nhưng rồi nó lại bỏ tay xuống

Tiến đến phía ban công, từng con gió mát rượi lùa qua tóc nó. Không hiểu nhà hắn có “chế độ" phòng chống trộm cướp gì không mà ban công lại thoáng mát như vậy, ăn trộm leo vào chắc dễ như ăn cháo. Nhưng chắc muốn qua được cái cửa lớn thì đã tốn nhiều công sức lắm rồi nhỉ??

Chợt!! Nó thấy một bóng đen bên dưới cạnh hồ bơi, ngồi thụp xuống cứ như nó sợ bị phát hiện “Không lẽ là ma sao??? Bọn hắn ngủ hết rồi, giờ này làm gì còn ai nữa? Không lẽ là ăn trộm thật sao???" Nghĩ rồi nó quyết định chạy xuống tìm một vật gì đó phòng thủ.

Quả nhiên là ăn trộm, cửa nhà mở toang. Chộp ngay lấy cây gậy, nó tìm một chỗ trốn. Một bóng đen đang đi tới vừa bước qua cửa nó chạy ngay tới cúi người hất chân một phát làm tên đó không kịp phản ứng và ngã nhào. Sau đó tung ngay một gậy vào đầu.

-Dừng lại!!! Con heo chết tiệt, cô làm gì vậy hả? Ax…….

Giọng nói này…… nghe quen quen…….. Thôi rồi, biết ai rồi. Nó ngồi im bất động, lúc gạt chân cho hắn ngã xong là nó cứ nhắm tịt mắt và vung gậy…… Bây giờ mà mở mắt ra, biết nói gì với hắn đây!!!

Nó nào có biết đâu, nhờ một gậy của nó mà đầu của hắn sưng lên một cục và bây giờ hắn vẫn còn choáng. Tức giận nhìn cái đứa sớn xác bây giờ còn không dám cử động đang ngồi im trước mặt hắn

-Mở mắt ra!

Nó vẫn không phản ứng, thật sự là nó rất hối hận khi mà không chịu kiên trì đếm tiếp mà đi ra đây để rồi…… Tại sao chưa nhìn kĩ nhìn kĩ mà đã kết luận là trộm chứ?? Biết làm sao đây

-Tôi nói cô mở mắt ra và nhìn “thành quả" của mình này!- thấy nó cứ ngồi im, hắn quát

Mở con mắt bên trái…….. mở con mắt bên phải……….Trời đất!!! Nó mà đánh mạnh một chút xíu nữa thôi là toát đầu hắn luôn rồi. Vừa thấy nó đã hoảng hốt nhào ngay tới, tay nó lại “vô tình" chạm ngay vào chỗ đang sưng lên làm hắn giật một phát. Miệng nó lại rối rít

-Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!! Làm ơn đừng có giận!! Đừng có đánh tôi!! Mắng thôi là được rồi- nó tuông ra một tràn, hai tay chấp lại thành khẩn, đầu thì cúi xuống nhìn đất

Nhìn bộ dàng của nó, hắn không khỏi bật cười. Thường thì người ta xin tha lỗi thôi chứ ai đâu như nó xin mắng thôi chứ đừng đánh. Đúng thật là!! Nhưng hắn đâu bỏ qua dễ dàng như vậy được

-Này! Vợ à, tưởng đánh xong xin lỗi là được sao??? Ít ra thì cũng phải……..

Đang nói thì hắn chợt dừng lại, nó vội ngước lên. Mặt hắn bây giờ gian kinh khủng. Hắn nói phải….. phải……. là gì????? Hắn muốn gì?? Bất giác nó đưa tay lên che trước người như kiểu phòng thủ. Nuốt khan một cái, mặt thật hình sự dù đang rất sợ

-Anh nói gì vậy chứ??? Ai là vợ anh?? Đừng có mà tự nhận

-Sao vợ lại nói như vậy?? chẳng phải lúc nãy cách đây vài tiếng vợ cũng nhận là con dâu tương lai của ông Trần rồi mà. Vậy bây giờ có nên động phòng “sớm" không nhỉ???- vừa nói hắn vừa tiến đến lại gần nó

-Nè! Anh…..anh tránh xa tôi ra nha, đừng có lại gần tôi. Gì….. gì mà động phòng chứ? Có tin là tôi băm anh ra làm trăm mảnh không??? Gì mà vợ?? Bỏ từ đó ngay cho tôi!!!- vừa nói nó vừa lùi ngược ra sau

-Đang sợ mà vẫn còn mạnh miệng nhỉ? Đùa cô chút thôi. Bây giờ thì thôi cho cô 2" để đi lấy đá chườm và thuốc cho tôi. Trễ 1s thôi!! Động phòng ngay tại đây nhé vợ yêu!!!

Hắn vừa dứt câu, à, chưa hết câu nó đã vọt ngay đến tủ lạnh tìm một cái túi và cho đá vào, phóng ngay lên tủ thuốc và lấy tuýp thuốc sức vết bầm mà hồi trước hắn đã sức cho nó. Phải làm thật nhanh!! Đùa với ai cũng được chứ không nên đùa với hắn!! Hắn điên lắm!!

1"30s nó chạy xuống quăng túi đá và tuýp thuốc cho hắn.

-Này!! Cô gây ra đấy, vì vậy cô phải sức thuốc cho tôi

-Anh có tay mà!! Tự làm đi.

-Cô thích cãi mệnh lệnh sao???

-Xì, làm thì làm!!- nói rồi nó giật ngay tuýp thuốc

-Cô mà làm mạnh tay thì đừng trách tôi ác nhé!!

Thật ra nếu hắn không nói thì nó cũng chẳng dám làm mạnh tay đâu vì một phần là nó sợ hắn và một phần là vì lúc nãy vừa nhìn thấy đầu hắn bị như vậy thì cứ như nó cũng đau theo vậy, vậy nên nó cứ nghĩ rằng “làm hắn đau làm gì để mình phải đau theo!!" mà nó không biết rằng nó đau vì người bị đau là hắn

Làm thật nhẹ nhàng, nhìn hắn lúc này nó lại nhớ tới lúc trong bữa tiệc, thái độ của hắn đối với mẹ hắn và cả ba hắn nữa, không lẽ hắn gét họ như vậy sao? Nghĩ rồi nó lại hỏi rất nhỏ

-Anh…… không thương mẹ anh sao??

-Sao cô lại hỏi như vậy?

-Lúc nãy…. trong bữa tiệc….. anh…… có vẻ khó chịu khi nhìn bà ấy

Hơi đột ngột khi nghe nó hỏi, nếu như bình thường thì hắn sẽ đá đểu cho nó vài câu nhưng hôm nay không biết tại sao nhưng hắn nghĩ, hắn sẽ nói ra, hắn sẽ nói cho nó nghe. Có lẽ là vì như người ta thường nói “nói ra sẽ nhẹ lòng hơn", hắn nói tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để cho nó có thể nghe được

-Bà ta không phải là mẹ tôi, bà ta là mẹ kế……. Mẹ tôi mất vì bị bệnh nan y…… bà bị ung thư máu, phải ghép tủy để tạo máu mới…. Ông ta, ông ta là người duy nhất có tủy thích hợp với bà, điều đó là rất hiếm…. Cứ tưởng bà sẽ được cứu sống, nhưng ông ta là một lão già ham sống sợ chết, ông ta sợ nếu cho bà tủy rồi thì ông sẽ không đủ máu……. Vì vậy nên ông ta để cho bà ấy chết và tìm một người đàn bà mới

Nghe hắn nói, nó cảm thấy đau, như nó cảm nhận được nổi đau của hắn, nổi đau mất người thân. Nhưng có lẽ nó may mắn hơn hắn vì nó tìm được một hai người khác thương yêu nó, còn hắn thì lại sống trong sự lạnh nhạt của gia đình. Tự hỏi liệu hắn có buốn không nếu như nó không còn trên đời này nữa?

-Vậy từ đó anh vẫn sống với họ sao?

-Không! Từ đó trở đi, tôi chuyển đến sống ở đây. Đây là ngôi nhà mà mẹ tôi đã dành riêng cho tôi

-Vậy chắc anh cô đơn lắm phải không??

-Tôi ở cùng với Duy và Long, 3 năm trước tụi nó đi du học nên tôi mới ở một mình thôi. Dù gì thì cũng quen rồi, sống một mình vẫn tốt hơn

-Vậy………

-Thôi khuya rồi. Đi ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa, cô định thức tới sáng luôn sao?- hắn ngắt lời nó rồi đứng dậy bỏ lên phòng, thật ra thì hắn không muốn nhắc tới chuyện đó mẹ là người mà hắn thương nhất, nghĩ tới thì hắn đã đau rồi, chứ nói gì đến chuyện nói ra cho người khác biết. Hắn không thể khóc trước mặt nó được vậy nên phải đi ngủ thôi. Ngủ thì sẽ không còn nghĩ tới nữa.

Nó cũng hiểu, hắn đang đau, đi đến khẽ ôm hắn từ phía sau, nó nói thật khẽ

-Tôi biết là anh rất buồn, nhưng đừng buồn nữa được không? Mẹ anh có thể bà ấy đã mất. Nhưng ở thế giới bên kia bà chắc chắn là luôn dõi theo anh, nếu thấy anh buồn như vậy, bà sẽ không vui đâu. Vây nên….. hãy vui lên nhé!!

Nói dứt câu, nó buôn hắn ra rồi trở về phòng mình. Chắc có lẽ vì chịu nhiêu nổi đau nên hắn mới trở nên lạnh nhạt với mọi người như vậy. Nó cảm thấy hắn đang thương hơn là đáng gét nhỉ?

6:15 Am

-Này đi xe đi, đừng đi xe bus nữa. Dù sao thì qua hôm nay mọi người sẽ biết là cô đã đính hôn với tôi nên không trốn được đâu.

Hắn nói chuyện như bình thường, vậy là hắn đã vui trở lại rồi. Dù sao thì cũng không biết nên giải thích với mọi người chuyện đó như thế nào nhưng điều nó quan tâm hơn là hắn không buồn, chắc có lẽ là hắn làm theo lời nó nói.

Tới trường, xuống xe nó đứng trước cổng đợi hắn đi cất xe rồi cả hai cùng vào. Chợt điện thoại nó rung lên liên hồi “Số của ai vậy nhỉ?"

-Alô, ai vậy?

-Chị Nhi ơi!! Hức! Cứu em với!!- bên đầu dây bên kia, Nguyệt Mỹ vừa khóc vừa nói

-Nguyệt Mỹ à? Em bị sao vậy?

-Muốn cứu nó sao? Đến ngôi nhà hoang ở đường X đi

-Khoan đã……..

Tín hiệu bị ngắt. Nó phải làm gì đây?? Không được, phải cứu Nguyệt Mỹ. Nghĩ rồi nó vội chạy ngay đến ngôi nhà hoang.
Tác giả : Sandy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại