Hoàng Tộc
Quyển 2 - Chương 91: Hoàng phủ hoành
Có đôi khi hắn hận không thể dùng một đao làm thịt Vô Tấn nhưng có lúc hắn lại muốn mời Vô Tấn đi uống rượu loại tâm tình này mâu thuẫn tâm lý này khiến cho hắn khó có thể thích ứng được.
Một lúc sau Thiệu Cảnh Văn mới bình tĩnh lại được hắn thở dài:
- Ta hi vọng về sau không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa.
Vô Tấn cũng thành khẩn nói với hắn:
- Thiệu huynh tuy huynh muốn là bằng hữu của ta nhưng ta vẫn muốn nói cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, huynh đã hết lực ông trời không giúp huynh, ta cũng thế hi vọng lần sau ta không phải là địch của huynh.
Lúc này hai gã giáo úy chạy trở về bẩm báo:
- Hồi bẩm tướng quân không phát hiện thấy người dị thường nào.
Thiệu Cảnh Văn thở dài một tiếng, hi vọng cuối cùng của hắn cũng đã tan vỡ rồi hắn không thể làm gì đành hạ lệnh:
- Nói cho các huynh đệ trở về.
Nhiều đội binh sĩ nhanh chóng rời khỏi Lan Lăng quận vương phủ, Vô Tấn một mực nhìn theo bọn họ, hắn lại khẽ mỉm cười nói với Thiệu Cảnh Văn:
- Thiệu huynh ta cho huynh một cái lời khuyên, hi vọng La Lâm Nhi không bị bắt lấy ở gần Lan Lăng quận vương phủ, nếu chọc giận lão vương gia huynh sẽ phải gánh lấy phiền phức không cần thiết.
Thiệu Cảnh Văn cười khổ một tiếng;
- Đa tạ.
Hắn quay người rời đi, đúng lúc Thiệu Cảnh Văn rời đi không đầy một khắc, Nam Hải quận vương phủ truyền tới tin tức, ở gần phát hiện hành tung của La Lâm Nhi vì hắn không đầu hàng cho nên đã bị bắn chết.
Một vụ án cuồng phong như mưa rào cứ đầu voi đuôi chuột như vậy mà chấm dứt, Tú Y vệ dàn thành một hàng rời khỏi Quy Nghĩa phường.
Trên bậc thang của Lan Lăng quận vương phủ, Vô Tấn ở trong bóng đêm hắn nhìn Tú Y vệ nhưng lang như hổ rời khỏi, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Hắn lấy ra kim bài của thái tử trong lòng cảm thấy kỳ quái, cho dù thái tử lần lượt lôi kéo hắn, mà Thân Quốc Cữu ra tay đối phó hắn hắn lại cảm thấy Thân Quốc Cữu đáng tin cậy hơn.
Ít nhất Thân Quốc Cữu cũng là đối thủ chân chính mà thái tử chính là độc xà.
Nhưng bất kể thế nào mà nói, mây đen trên đỉnh đầu của hắn tạm thời đã tiêu tán, hơn một tháng đấu tranh đã được dẹp loạn, hắn đã có thể hưởng thụ ánh sáng mặt trời mùa thu.
... Ở trong hoàng cung, hai gã hoạn quan dẫn Lan Lăng quận vương vào trong cung, ở thiên điện Hoàng Phủ Huyền Đức đang đi đi lại lại, hắn cũng hơi mỏi mệt, hiện tại đã là canh ba, xem ra hôm nay không thể ngủ tiếp rồi.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Hoàng Phủ Cương đang trầm trọng đi tới, khuôn mặt vì mệt mỏi mà nhíu chặt lông mày.
- Hoàng thúc muộn như vậy sao vẫn tìm ta?
Ở trong triều đình Hoàng Phủ Cương là quan bái thái úy là một trong tam lão nhưng ở trong hoàng tộc Hoàng Phủ Cương là thúc thúc của Hoàng Phủ Huyền Đức, cho dù không phải là thúc ruột, nhưng cũng là hoàng tộc dòng đích.
Huống chi Hà Lũng hai mươi vạn đại quân thực tế vẫn nằm ở trong tay của Lương Vương hệ, Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn là con rể của Hoàng Phủ Cương, con trai của hắn là Hoàng Phủ Trác cũng là tướng lãnh trọng yếu nơi đó.
Cũng bởi vì như vậy cho nên Hoàng Phủ Huyền Đức đối với Hoàng Phủ Cương vô cùng tôn trọng và tôn kính, vào canh ba cũng tiếp y.
Hoàng đế đã gọi mình là hoàng thúc mà không gọi là thái úy, Hoàng Phủ Cương cũng không dùng nghi lễ hạ thần, khẽ gật đầu tùy ý giống như thúc phụ với chất nhi của mình.
- Bệ hạ ta có một chuyện quan trọng cần thương lượng.
Ngữ khí cũng không cung kính như hạ thần, giống như một vị trưởng bối dặn dò vãn bối.
Kỳ thật Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ thuận miệng xưng là hoàng thúc nhưng trong mắt hắn xưng hô hoàng thúc thân thiết hơn so với thái úy, càng có thể kéo gần hai người bọn họ với nhau, hắn còn tưởng hoàng thúc nói đến chuyện điều tra phủ mình cũng muốn giải thích một phen.
Không ngờ hoàng thúc dùng thân phận thúc phụ nói chuyện Hoàng Phủ Huyền Đức lập tức ý thức, hoàng thúc không phải nói tới chuyện đó mà là một chuyện gia sự.
Nghĩ thông suốt điều này, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng biểu lộ nhẹ nhõm, hắn khoát tay chặn lại:
- Hoàng thúc ngồi xuống, ngồi xuống rồi hãy nói.
Thúc chất hai người giống như chủ khách phân biệt ngồi xuống, hai cung nữ dâng trà lên, Hoàng Phủ Huyền Đức liếc thấy Hoàng Phủ Cương tâm sự nặng nề liền nói thẳng:
- Hoàng thúc có chuyện gì xin cứ nói thẳng, thúc chất của chúng ta không cần phải giấu diếm.
- Aizzz, bí mật giấu diếm mười tám năm khiến cho lòng ta nặng như miếng sắt.
Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng, từ từ nói:
- Bệ hạ còn nhớ con trai trưởng của ta Hoàng Phủ Hoành mười chín năm trước đảm nhiệm chức sở châu thủy quân đô đốc không?
Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ giật mình, con trai trưởng của Hoàng Phủ Cương là Hoàng Phủ Hoành đã chết bệnh nhiều năm. Tại sao bây giờ lại nhắc tới chuyện này hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Trẫm có chút ấn tượng, hình như sau khi qua đời hắn không có con nối dõi thì phải.
Hoàng Phủ Hoành mấy năm trước bị bệnh qua đời bỏi vì không có con nối dõi nên dựa theo lệ cũ của hoàng tộc nhất định phải chọn một đứa con nuôi làm nối dõi nhưng Hoàng Phủ Cương kiên quyết phản đối, thậm chí không tiếc đối kháng với hoàng tộc.
Chuyện lúc ấy huyên náo rất nghiêm trọng, cuối cùng không giải quyết được gì, khiến cho Hoàng Phủ Huyền Đức khắc sâu ấn tượng, cho nên khi Hoàng Phủ Cương nhắc tới Hoàng Phủ Hoành, Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn còn nhớ.
- Bệ hạ có biết tại sao năm đó ta cực lực phản đối con nuôi của Hoành nhi năm đó làm người nối dõi không?
- Tại sao?
Vụ án này tuy đã qua nhiều năm nhưng nhắc lại chuyện này Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn có hứng thú, năm đó vì sao Hoàng Phủ Cương cực lực phản đối, hắn đứng thẳng lên hứng thú nhìn Hoàng Phủ Cương:
- Bởi vì Hoành Nhi chính mình có nhi tử.
Hoàng Phủ Huyền Đức nhất thời ngây dại, Hoàng Phủ Hoành không phải không có con sao? Tại sao bây giờ lại có nhi tử, rốt cuộc là sao?
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Bởi vì đứa nhỏ này không thể lộ ra ánh sáng mặt trời, hắn chính là do vợ lẽ của Hoành nhi sinh...
- Hóa ra là vậy.
Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ gật nhẹ đầu, y lúc này mới hiểu ra hóa ra Hoàng Phủ Hoành có con riêng khó trách Hoàng Phủ Cương không chịu cho con nuôi của hắn nối dõi nhưng mà tại sao Hoàng Phủ Cương hiện tại lại đem chuyện này nói với mình Hoàng Phủ Huyền Đức chuyển động tâm niệm sau đó bỗng nhiên nở ra nụ cười:
- Vậy chúc mừng hoàng thúc.
Một lúc sau Thiệu Cảnh Văn mới bình tĩnh lại được hắn thở dài:
- Ta hi vọng về sau không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa.
Vô Tấn cũng thành khẩn nói với hắn:
- Thiệu huynh tuy huynh muốn là bằng hữu của ta nhưng ta vẫn muốn nói cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, huynh đã hết lực ông trời không giúp huynh, ta cũng thế hi vọng lần sau ta không phải là địch của huynh.
Lúc này hai gã giáo úy chạy trở về bẩm báo:
- Hồi bẩm tướng quân không phát hiện thấy người dị thường nào.
Thiệu Cảnh Văn thở dài một tiếng, hi vọng cuối cùng của hắn cũng đã tan vỡ rồi hắn không thể làm gì đành hạ lệnh:
- Nói cho các huynh đệ trở về.
Nhiều đội binh sĩ nhanh chóng rời khỏi Lan Lăng quận vương phủ, Vô Tấn một mực nhìn theo bọn họ, hắn lại khẽ mỉm cười nói với Thiệu Cảnh Văn:
- Thiệu huynh ta cho huynh một cái lời khuyên, hi vọng La Lâm Nhi không bị bắt lấy ở gần Lan Lăng quận vương phủ, nếu chọc giận lão vương gia huynh sẽ phải gánh lấy phiền phức không cần thiết.
Thiệu Cảnh Văn cười khổ một tiếng;
- Đa tạ.
Hắn quay người rời đi, đúng lúc Thiệu Cảnh Văn rời đi không đầy một khắc, Nam Hải quận vương phủ truyền tới tin tức, ở gần phát hiện hành tung của La Lâm Nhi vì hắn không đầu hàng cho nên đã bị bắn chết.
Một vụ án cuồng phong như mưa rào cứ đầu voi đuôi chuột như vậy mà chấm dứt, Tú Y vệ dàn thành một hàng rời khỏi Quy Nghĩa phường.
Trên bậc thang của Lan Lăng quận vương phủ, Vô Tấn ở trong bóng đêm hắn nhìn Tú Y vệ nhưng lang như hổ rời khỏi, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Hắn lấy ra kim bài của thái tử trong lòng cảm thấy kỳ quái, cho dù thái tử lần lượt lôi kéo hắn, mà Thân Quốc Cữu ra tay đối phó hắn hắn lại cảm thấy Thân Quốc Cữu đáng tin cậy hơn.
Ít nhất Thân Quốc Cữu cũng là đối thủ chân chính mà thái tử chính là độc xà.
Nhưng bất kể thế nào mà nói, mây đen trên đỉnh đầu của hắn tạm thời đã tiêu tán, hơn một tháng đấu tranh đã được dẹp loạn, hắn đã có thể hưởng thụ ánh sáng mặt trời mùa thu.
... Ở trong hoàng cung, hai gã hoạn quan dẫn Lan Lăng quận vương vào trong cung, ở thiên điện Hoàng Phủ Huyền Đức đang đi đi lại lại, hắn cũng hơi mỏi mệt, hiện tại đã là canh ba, xem ra hôm nay không thể ngủ tiếp rồi.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Hoàng Phủ Cương đang trầm trọng đi tới, khuôn mặt vì mệt mỏi mà nhíu chặt lông mày.
- Hoàng thúc muộn như vậy sao vẫn tìm ta?
Ở trong triều đình Hoàng Phủ Cương là quan bái thái úy là một trong tam lão nhưng ở trong hoàng tộc Hoàng Phủ Cương là thúc thúc của Hoàng Phủ Huyền Đức, cho dù không phải là thúc ruột, nhưng cũng là hoàng tộc dòng đích.
Huống chi Hà Lũng hai mươi vạn đại quân thực tế vẫn nằm ở trong tay của Lương Vương hệ, Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn là con rể của Hoàng Phủ Cương, con trai của hắn là Hoàng Phủ Trác cũng là tướng lãnh trọng yếu nơi đó.
Cũng bởi vì như vậy cho nên Hoàng Phủ Huyền Đức đối với Hoàng Phủ Cương vô cùng tôn trọng và tôn kính, vào canh ba cũng tiếp y.
Hoàng đế đã gọi mình là hoàng thúc mà không gọi là thái úy, Hoàng Phủ Cương cũng không dùng nghi lễ hạ thần, khẽ gật đầu tùy ý giống như thúc phụ với chất nhi của mình.
- Bệ hạ ta có một chuyện quan trọng cần thương lượng.
Ngữ khí cũng không cung kính như hạ thần, giống như một vị trưởng bối dặn dò vãn bối.
Kỳ thật Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ thuận miệng xưng là hoàng thúc nhưng trong mắt hắn xưng hô hoàng thúc thân thiết hơn so với thái úy, càng có thể kéo gần hai người bọn họ với nhau, hắn còn tưởng hoàng thúc nói đến chuyện điều tra phủ mình cũng muốn giải thích một phen.
Không ngờ hoàng thúc dùng thân phận thúc phụ nói chuyện Hoàng Phủ Huyền Đức lập tức ý thức, hoàng thúc không phải nói tới chuyện đó mà là một chuyện gia sự.
Nghĩ thông suốt điều này, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng biểu lộ nhẹ nhõm, hắn khoát tay chặn lại:
- Hoàng thúc ngồi xuống, ngồi xuống rồi hãy nói.
Thúc chất hai người giống như chủ khách phân biệt ngồi xuống, hai cung nữ dâng trà lên, Hoàng Phủ Huyền Đức liếc thấy Hoàng Phủ Cương tâm sự nặng nề liền nói thẳng:
- Hoàng thúc có chuyện gì xin cứ nói thẳng, thúc chất của chúng ta không cần phải giấu diếm.
- Aizzz, bí mật giấu diếm mười tám năm khiến cho lòng ta nặng như miếng sắt.
Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng, từ từ nói:
- Bệ hạ còn nhớ con trai trưởng của ta Hoàng Phủ Hoành mười chín năm trước đảm nhiệm chức sở châu thủy quân đô đốc không?
Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ giật mình, con trai trưởng của Hoàng Phủ Cương là Hoàng Phủ Hoành đã chết bệnh nhiều năm. Tại sao bây giờ lại nhắc tới chuyện này hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Trẫm có chút ấn tượng, hình như sau khi qua đời hắn không có con nối dõi thì phải.
Hoàng Phủ Hoành mấy năm trước bị bệnh qua đời bỏi vì không có con nối dõi nên dựa theo lệ cũ của hoàng tộc nhất định phải chọn một đứa con nuôi làm nối dõi nhưng Hoàng Phủ Cương kiên quyết phản đối, thậm chí không tiếc đối kháng với hoàng tộc.
Chuyện lúc ấy huyên náo rất nghiêm trọng, cuối cùng không giải quyết được gì, khiến cho Hoàng Phủ Huyền Đức khắc sâu ấn tượng, cho nên khi Hoàng Phủ Cương nhắc tới Hoàng Phủ Hoành, Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn còn nhớ.
- Bệ hạ có biết tại sao năm đó ta cực lực phản đối con nuôi của Hoành nhi năm đó làm người nối dõi không?
- Tại sao?
Vụ án này tuy đã qua nhiều năm nhưng nhắc lại chuyện này Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn có hứng thú, năm đó vì sao Hoàng Phủ Cương cực lực phản đối, hắn đứng thẳng lên hứng thú nhìn Hoàng Phủ Cương:
- Bởi vì Hoành Nhi chính mình có nhi tử.
Hoàng Phủ Huyền Đức nhất thời ngây dại, Hoàng Phủ Hoành không phải không có con sao? Tại sao bây giờ lại có nhi tử, rốt cuộc là sao?
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Bởi vì đứa nhỏ này không thể lộ ra ánh sáng mặt trời, hắn chính là do vợ lẽ của Hoành nhi sinh...
- Hóa ra là vậy.
Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ gật nhẹ đầu, y lúc này mới hiểu ra hóa ra Hoàng Phủ Hoành có con riêng khó trách Hoàng Phủ Cương không chịu cho con nuôi của hắn nối dõi nhưng mà tại sao Hoàng Phủ Cương hiện tại lại đem chuyện này nói với mình Hoàng Phủ Huyền Đức chuyển động tâm niệm sau đó bỗng nhiên nở ra nụ cười:
- Vậy chúc mừng hoàng thúc.
Tác giả :
Cao Nguyệt