Hoàng Tộc
Quyển 2 - Chương 60: Khinh người quá đáng
Hoàng Phủ Bảo Châu không vui hỏi.
- Tiểu thư, bên ngoài đến rất nhiều Tú Y vệ, có hơn một trăm người, vây quanh đại môn, khí thế rất hung hắng càn quấy, tất cả mọi người bị dọa đến hoảng sợ, ngươi mau ra xem đi!
Hoàng Phủ Bảo Châu giận dữ:
- Ai dám vô lễ với Vương phủ như vậy, các huynh đệ, theo ta ra ngoài nhìn xem!
Nàng vẫy tay một cái, mang theo hơn mười tên võ sĩ hướng đại môn chạy đi, Vô Tấn biết sự tình đã đến, hắn phân phó vài tên nô bộc:
- Các ngươi nhanh mang Trần cô nương tới thư phòng.
Trần Anh rất kinh ngạc:
- Vô Tấn, phát sinh chuyện gì vậy?
- Buổi trưa lúc ta ăn cơm, có chọc một tên quyền quý, giờ bọn hắn đến trả thù, ngươi vào trong nhà đi, ta ra ngoài ứng phó.
Trần Anh khẩn trương, nếu như nàng không bị thương, nàng sẽ là người thứ nhất lao ra, nhưng nàng không thể động đậy, nàng thấy Vô Tấn hướng vào trong phủ bước nhanh, biết hắn là đi lấy cung nỏ, nàng vội hướng ba huynh trưởng hô to:
- Ba người các ngươi đồ đần này, còn sững sờ ở đó làm cái gì? Còn không mau đi giúp Vô Tấn!
Kỳ thật Trần thị tam huynh đệ còn không biết phát sinh chuyện gì, đang lúc ngẩn người, nghe muội muội hô to, bọn hắn mới kịp phản ứng:
- Là Vô Tấn gặp chuyện không may sao?
- Có người tìm hắn gây phiền toái, các ngươi nhanh đi giúp hắn!
Trần Chúc cầm lên đồng côn, hướng Trần Hổ Trần Bưu nói:
- Chúng ta đi ra xem!
Ba người đi nhanh ra ngoài phủ, Trần Anh gấp đến độ muốn đứng dậy cùng đi, nhưng miệng vết thương bên hông đau đớn vô cùng, phảng phất giống như bị rách ra, đau đến mức làm nàng ngồi xuống trở lại, trong nội tâm vừa hận vừa tức, một quyền đánh lên rào chắn:
- Cái vết thương chết tiệt này!
Cửa Vương phủ, hơn trăm tên binh sĩ của Tú Y vệ đeo cung mang đao, đem đại môn của Lan Lăng Vương phủ bao vây, Hoàng Phủ Anh Tuấn ngồi trên lưng ngựa, mình mặc quân giáp, tay cầm trường thương. Trên mặt hắn dán một miếng cao, vùng bầm tím trên mặt thoáng dịu đi chút ít, nhưng lửa giận trong lòng hắn bùng nổ, đem lý trí của hắn nuốt hết
Hắn phải bắt được Vô Tấn, bầm thây vạn đoạn, hắn bất chấp hậu quả.
Hắn xúc động cùng Thân Kỳ Võ châm ngòi có quan hệ, Thân Kỳ Võ không ngừng khích tướng hắn, không để cho hắn có cơ hội tỉnh táo, kích động hắn nổi trận lôi đình, hoàn toàn quên mất hậu quả khiêu khích Lan Lăng Vương phủ.
- Đi ra! Cẩu tạp chủng đến từ Đông Hải quận, mau ra cho lão tử!
Ngoài cửa lớn, Hoàng Phủ Anh Tuấn hổn hển mà hét to.
Lúc này, Thân Kỳ Võ đang ở một hẻm nhỏ cách nơi này trăm bước, hắn thấy đại môn của Lan Lăng Vương phủ mở ra, không khỏi cười đắc ý. Mấy hôm trước, phụ thân hắn vẫn còn cảm thán, Hoàng Phủ Dật Biểu quá lặng yên, nên tìm biện pháp để cho hắn sinh động một chút, cái này không phải là cơ hội tới rồi sao.
Thân hình Thân Kỳ Võ lóe lên, liền hướng chỗ sâu trong hẻm đi đến, ở đây, hắn không cần phải nghe ngóng.
Đại môn của Lan Lăng Vương phủ mở ra. Hoàng Phủ Bảo Châu cưỡi ngựa, suất lĩnh hơn mười tên võ sĩ đi ra, nàng liếc nhìn liền nhận ra Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Hóa ra là ngươi!
Chân mày nàng dựng thẳng lên, nghiêm nghị quát:
- Ngươi thật to gan lớn mật, dám đến vây công Lan Lăng Vương phủ?
Hoàng Phủ Anh Tuấn hừ một tiếng:
- Đem tên cẩu tạp chủng đến từ Đông Hải quận kia giao ra đây, ta liền hướng ngươi nhận lỗi!
Bảo Châu giờ mới hiểu được, nguyên lai là đến tìm Vô Tấn, đoán chừng là ân oán của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, người Kinh thành ai chẳng biết hai vệ có ân oán, nhưng Vô Tấn là khách nhân của quý phủ nàng, Hoàng Phủ Anh Tuấn đến phủ nàng đòi bắt người, cái này không khỏi khinh người quá đáng.
- Nếu ta không giao thì sao?
Nàng lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Anh Tuấn dữ tợn cười một tiếng, mặt không chút biểu tình, trong mắt của hắn bắn ra vẻ hung ác:
- Ngươi nếu không giao, chúng ta sẽ vào bắt người!
- Lớn mật!
Bảo Châu giận tím mặt, nàng rút kiếm ra, mũi kiếm rét căm chỉ vào Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Đây là Vương phủ, ngươi không nên khinh người quá đáng!
Hoàng Phủ Anh Tuấn hướng về phía sau khoát khoát tay, hơn trăm tên Tú Y vệ lui về phía sau hai mươi mấy bước, nhượng ra một bãi đất trống. Hoàng Phủ Anh Tuấn giương cung lắp tên, nhắm ngay võ sĩ sau lưng Bảo Châu, hắn không dám làm bị thương Hoàng Phủ Bảo Châu, nhưng giết vài võ sĩ hộ vệ, hắn sẽ không cau mày, hắn hung ác nói:
- Ta đếm ba tiếng, ngươi không giao người, vậy đừng trách ta vô tình!
- Ngươi dám!
- Một!
Hoàng Phủ Anh Tuấn đếm ra tiếng thứ nhất. Lúc này, tất cả Tú Y vệ đều rút đao, chuẩn bị xông lên.
Bảo Châu lạnh lùng nhìn qua hắn, vẫn không nhúc nhích, nàng cũng không tin, tên khốn này có can đảm ở Vương phủ giết người?
- Hai. . .
Thanh âm Hoàng Phủ Anh Tuấn có chút phát run, hắn không nghĩ tới đối phương lại chân tâm bất động, để cho hắn đâm lao thì phải theo lao, hơn trăm tên thủ hạ nhìn qua hắn, xa xa có hơn ngàn dân chúng vây xem náo nhiệt, nếu như hắn thu tên lại, cái này mặt mũi để đâu nữa.
- Có bản lĩnh thì ngươi đếm tiếng thứ ba đi!
Bảo Châu không cho hắn nấc thang xuống đài.
Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Ba!
Mũi tên hắn bắn ra, nhưng trong nháy mắt cuối cùng này, tay của hắn theo bản năng giơ lên cao một chút, mũi tên xẹt qua đỉnh đầu của tên gia đinh, "Két" một tiếng. Mũi tên bắn trúng biển bài của Lan Lăng Vương phủ, vừa vặn nằm ngay chữ “Vương", tựa như biến thành, Lan Lăng Quận phủ.
Cái này so với sát nhân còn muốn khinh người hơn, Bảo Châu giận đến quát to một tiếng:
- Ngươi dám nhục mạ tổ phụ ta!
Nàng thúc ngựa lao xuống bậc thang, như cuồng phong chạy lên, trường kiếm vung lên, Hoàng Phủ Anh Tuấn không kịp đề phòng, dùng cung ngăn cản "Răng rắc", trường cung bị chặt thành hai đoạn, Hoàng Phủ Anh Tuấn giận tím mặt, vung trường thương hướng bên hông nàng đâm tới, hắn không dám giết Bảo Châu, chỉ muốn đem nàng hất xuống ngựa. Đúng lúc này, một thiết hoàn như thiểm điện phóng tới, bắn trúng ngay mắt chiến mã của Hoàng Phủ Anh Tuấn. Chiến mã đau đớn hí lên, hai vó chổng cao, đem Hoàng Phủ Anh Tuấn hất té xuống đất.
Đằng sau, binh sĩ của Tú Y vệ thấy Giáo úy gặp chuyện không hay, lập tức vọt lên, trên bậc thang, gia đinh cũng liên tục lao xuống, hai nhóm người hỗn chiến cùng một chỗ, Trần thị huynh đệ cũng lao ra đại môn, bọn hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung côn đồng gia nhập chiến đoàn.
- Đã đánh nhau rồi!
- Tiểu thư, bên ngoài đến rất nhiều Tú Y vệ, có hơn một trăm người, vây quanh đại môn, khí thế rất hung hắng càn quấy, tất cả mọi người bị dọa đến hoảng sợ, ngươi mau ra xem đi!
Hoàng Phủ Bảo Châu giận dữ:
- Ai dám vô lễ với Vương phủ như vậy, các huynh đệ, theo ta ra ngoài nhìn xem!
Nàng vẫy tay một cái, mang theo hơn mười tên võ sĩ hướng đại môn chạy đi, Vô Tấn biết sự tình đã đến, hắn phân phó vài tên nô bộc:
- Các ngươi nhanh mang Trần cô nương tới thư phòng.
Trần Anh rất kinh ngạc:
- Vô Tấn, phát sinh chuyện gì vậy?
- Buổi trưa lúc ta ăn cơm, có chọc một tên quyền quý, giờ bọn hắn đến trả thù, ngươi vào trong nhà đi, ta ra ngoài ứng phó.
Trần Anh khẩn trương, nếu như nàng không bị thương, nàng sẽ là người thứ nhất lao ra, nhưng nàng không thể động đậy, nàng thấy Vô Tấn hướng vào trong phủ bước nhanh, biết hắn là đi lấy cung nỏ, nàng vội hướng ba huynh trưởng hô to:
- Ba người các ngươi đồ đần này, còn sững sờ ở đó làm cái gì? Còn không mau đi giúp Vô Tấn!
Kỳ thật Trần thị tam huynh đệ còn không biết phát sinh chuyện gì, đang lúc ngẩn người, nghe muội muội hô to, bọn hắn mới kịp phản ứng:
- Là Vô Tấn gặp chuyện không may sao?
- Có người tìm hắn gây phiền toái, các ngươi nhanh đi giúp hắn!
Trần Chúc cầm lên đồng côn, hướng Trần Hổ Trần Bưu nói:
- Chúng ta đi ra xem!
Ba người đi nhanh ra ngoài phủ, Trần Anh gấp đến độ muốn đứng dậy cùng đi, nhưng miệng vết thương bên hông đau đớn vô cùng, phảng phất giống như bị rách ra, đau đến mức làm nàng ngồi xuống trở lại, trong nội tâm vừa hận vừa tức, một quyền đánh lên rào chắn:
- Cái vết thương chết tiệt này!
Cửa Vương phủ, hơn trăm tên binh sĩ của Tú Y vệ đeo cung mang đao, đem đại môn của Lan Lăng Vương phủ bao vây, Hoàng Phủ Anh Tuấn ngồi trên lưng ngựa, mình mặc quân giáp, tay cầm trường thương. Trên mặt hắn dán một miếng cao, vùng bầm tím trên mặt thoáng dịu đi chút ít, nhưng lửa giận trong lòng hắn bùng nổ, đem lý trí của hắn nuốt hết
Hắn phải bắt được Vô Tấn, bầm thây vạn đoạn, hắn bất chấp hậu quả.
Hắn xúc động cùng Thân Kỳ Võ châm ngòi có quan hệ, Thân Kỳ Võ không ngừng khích tướng hắn, không để cho hắn có cơ hội tỉnh táo, kích động hắn nổi trận lôi đình, hoàn toàn quên mất hậu quả khiêu khích Lan Lăng Vương phủ.
- Đi ra! Cẩu tạp chủng đến từ Đông Hải quận, mau ra cho lão tử!
Ngoài cửa lớn, Hoàng Phủ Anh Tuấn hổn hển mà hét to.
Lúc này, Thân Kỳ Võ đang ở một hẻm nhỏ cách nơi này trăm bước, hắn thấy đại môn của Lan Lăng Vương phủ mở ra, không khỏi cười đắc ý. Mấy hôm trước, phụ thân hắn vẫn còn cảm thán, Hoàng Phủ Dật Biểu quá lặng yên, nên tìm biện pháp để cho hắn sinh động một chút, cái này không phải là cơ hội tới rồi sao.
Thân hình Thân Kỳ Võ lóe lên, liền hướng chỗ sâu trong hẻm đi đến, ở đây, hắn không cần phải nghe ngóng.
Đại môn của Lan Lăng Vương phủ mở ra. Hoàng Phủ Bảo Châu cưỡi ngựa, suất lĩnh hơn mười tên võ sĩ đi ra, nàng liếc nhìn liền nhận ra Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Hóa ra là ngươi!
Chân mày nàng dựng thẳng lên, nghiêm nghị quát:
- Ngươi thật to gan lớn mật, dám đến vây công Lan Lăng Vương phủ?
Hoàng Phủ Anh Tuấn hừ một tiếng:
- Đem tên cẩu tạp chủng đến từ Đông Hải quận kia giao ra đây, ta liền hướng ngươi nhận lỗi!
Bảo Châu giờ mới hiểu được, nguyên lai là đến tìm Vô Tấn, đoán chừng là ân oán của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, người Kinh thành ai chẳng biết hai vệ có ân oán, nhưng Vô Tấn là khách nhân của quý phủ nàng, Hoàng Phủ Anh Tuấn đến phủ nàng đòi bắt người, cái này không khỏi khinh người quá đáng.
- Nếu ta không giao thì sao?
Nàng lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Anh Tuấn dữ tợn cười một tiếng, mặt không chút biểu tình, trong mắt của hắn bắn ra vẻ hung ác:
- Ngươi nếu không giao, chúng ta sẽ vào bắt người!
- Lớn mật!
Bảo Châu giận tím mặt, nàng rút kiếm ra, mũi kiếm rét căm chỉ vào Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Đây là Vương phủ, ngươi không nên khinh người quá đáng!
Hoàng Phủ Anh Tuấn hướng về phía sau khoát khoát tay, hơn trăm tên Tú Y vệ lui về phía sau hai mươi mấy bước, nhượng ra một bãi đất trống. Hoàng Phủ Anh Tuấn giương cung lắp tên, nhắm ngay võ sĩ sau lưng Bảo Châu, hắn không dám làm bị thương Hoàng Phủ Bảo Châu, nhưng giết vài võ sĩ hộ vệ, hắn sẽ không cau mày, hắn hung ác nói:
- Ta đếm ba tiếng, ngươi không giao người, vậy đừng trách ta vô tình!
- Ngươi dám!
- Một!
Hoàng Phủ Anh Tuấn đếm ra tiếng thứ nhất. Lúc này, tất cả Tú Y vệ đều rút đao, chuẩn bị xông lên.
Bảo Châu lạnh lùng nhìn qua hắn, vẫn không nhúc nhích, nàng cũng không tin, tên khốn này có can đảm ở Vương phủ giết người?
- Hai. . .
Thanh âm Hoàng Phủ Anh Tuấn có chút phát run, hắn không nghĩ tới đối phương lại chân tâm bất động, để cho hắn đâm lao thì phải theo lao, hơn trăm tên thủ hạ nhìn qua hắn, xa xa có hơn ngàn dân chúng vây xem náo nhiệt, nếu như hắn thu tên lại, cái này mặt mũi để đâu nữa.
- Có bản lĩnh thì ngươi đếm tiếng thứ ba đi!
Bảo Châu không cho hắn nấc thang xuống đài.
Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Ba!
Mũi tên hắn bắn ra, nhưng trong nháy mắt cuối cùng này, tay của hắn theo bản năng giơ lên cao một chút, mũi tên xẹt qua đỉnh đầu của tên gia đinh, "Két" một tiếng. Mũi tên bắn trúng biển bài của Lan Lăng Vương phủ, vừa vặn nằm ngay chữ “Vương", tựa như biến thành, Lan Lăng Quận phủ.
Cái này so với sát nhân còn muốn khinh người hơn, Bảo Châu giận đến quát to một tiếng:
- Ngươi dám nhục mạ tổ phụ ta!
Nàng thúc ngựa lao xuống bậc thang, như cuồng phong chạy lên, trường kiếm vung lên, Hoàng Phủ Anh Tuấn không kịp đề phòng, dùng cung ngăn cản "Răng rắc", trường cung bị chặt thành hai đoạn, Hoàng Phủ Anh Tuấn giận tím mặt, vung trường thương hướng bên hông nàng đâm tới, hắn không dám giết Bảo Châu, chỉ muốn đem nàng hất xuống ngựa. Đúng lúc này, một thiết hoàn như thiểm điện phóng tới, bắn trúng ngay mắt chiến mã của Hoàng Phủ Anh Tuấn. Chiến mã đau đớn hí lên, hai vó chổng cao, đem Hoàng Phủ Anh Tuấn hất té xuống đất.
Đằng sau, binh sĩ của Tú Y vệ thấy Giáo úy gặp chuyện không hay, lập tức vọt lên, trên bậc thang, gia đinh cũng liên tục lao xuống, hai nhóm người hỗn chiến cùng một chỗ, Trần thị huynh đệ cũng lao ra đại môn, bọn hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung côn đồng gia nhập chiến đoàn.
- Đã đánh nhau rồi!
Tác giả :
Cao Nguyệt