Hoàng Tộc
Quyển 2 - Chương 112: Tết trung thu
Chỗ ngắm trăng của Hoàng Phủ Cương bố trí ở hậu hoa viên vì sợ đèn ảnh hưởng tới trăng cho nên trong đó không đốt một chiếc đèn nào, ánh trăng rằm rực rỡ chiếu xuống làm cho hậu hoa viên ánh lên từng mảng bạc, cây cối cũng trở nên mông lung, bày ra tình thơ ý họa, khiến cho lòng người cũng trở nên yên lặng.
Chỗ cao nhất của hậu hoa viên là một ngôi lầu đình, nhưng kỳ thực kiến trúc bằng gỗ, trong đình cửa sổ tám mặt đều mở rộng, khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập một vẻ yên tĩnh.
Trong đình bày một bàn tiệc rượu, Lan Lăng quận vương cùng với vương phi ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có bốn chỗ trống, cho cháu trai Hoàng Phủ Võ Thực và mẫu thân của hắn, còn một chỗ khác là của Hoàng Phủ Bảo Châu, tuy nhiên bây giờ đã là vị trí cảu Vô Tấn.
Lan Lăng quận vương con cháu đơn bạc thiếu nhiều thân nhân, con trai trưởng mất sớm vợ hắn đã tái giá, không có con nối dõi, thứ tử Hoàng Phủ Trác thì đi Tây Lương làm Võ Uy đô đốc, Hà Lũng tiết độ phó sứ, không cách nào quay trở về kinh thành đoàn tụ, một trai một gái thê nhi đều ở lại kinh thành, tuy nhiên kinh thành bọn họ đều có phủ đệ không ở cùng một chỗ với phụ thân, chỉ có con gái Bảo Châu là ở cùng với tổ phụ, hôm nay là Trung thu, theo lý Hoàng Phủ Trác phải mang thê tử và nhi tử Hoàng Phủ Võ Thực tới Lan Lăng quận vương phủ ngắm trăng mới đúng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà chưa tới điều này khiến cho Lan Lăng quận vương vô cùng mất hứng, kỳ thật hắn cũng đoán được chuyện này liên quan tới việc Vô Tấn được nhận chức Lương quốc công.
Cháu của hắn là Hoàng Phủ Võ Thực đến nay không có tước vị, chỉ đảm nhiệm làm giáo úy mà thôi.
Hoàng Phủ Võ Thực chưa lập gia đình cho nên tạm thời không có tước vị chờ hắn lập gia đình sẽ được phong làm huyện công, còn nếu như phụ thân Hoàng Phủ Trác của hắn qua đời thì sẽ được phong làm quận công tuy nhiên nếu như lập được quân công thì tước vị cao hơn cũng có thể có.
Nhưng bất kể thế nào trong mắt bọ họ Vô Tấn chỉ là một con riêng mà có được tước quốc công khiến cho trong lòng họ cảm thấy rất không công bằng, lợi dụng phương thức này để kháng nghị mình.
Cho dù Hoàng Phủ Cương bình thường không thích đứa cháu trai chơi bời lêu lổng kia nhưng dù sao hiện tại cũng là tết trung thu bọn chúng không đến khiến cho Hoàng Phủ Cương cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Vương phi ở bên cạnh thấy vương gia rầu rĩ không vui liền khuyên hắn:
- Vương gia Vô Tấn tiếp nhận tước vị phu thân của nó cùng với Trác nhi không quan hệ có lẽ Võ Thực bọn họ cũng không phải là vì chuyện này, vương gia không nên để ở trong lòng thiếp cảm thấy Vô Tấn là người trọng nghĩa, nếu như bọn chúng mất hứng là bọn họ không hiểu chuyện, vương gia sắp xếp chuyện này không có vấn đề gì là không công bằng hết.
Lan Lăng quận vương phi họ Triệu năm nay đã ngoài năm mươi tuổi nàng không phải là vợ cả của Lan Lăng quận vương nàng theo Hoàng Phủ Cương ba mươi năm lão vương phi mười năm trước qua đời Lan Lăng quận vương liền khải tấu với hoàng thượng đem thiên phi Triệu thị sắc phong làm Lan Lăng quận vương phi.
Nàng đã sinh hai đứa con trai nhưng đều chết non, chỉ có một đứa con gái, mười năm trước đã xuất giá, trượng phu là thứ sử Lương quận, hiện cùng với trượng phu ở cạnh, cho nên đêm nay không cách nào đoàn tụ với cha mẹ.
Hoàng Phủ Cương thở dài nói:
- Ta một mực không thích Võ Thực tự đại vốn tưởng rằng là do cha mẹ của hắn sủng ái hắn giờ tay mới biết, mẫu thân của hắn là một người không hiểu lý lẽ, đứa con dĩ nhiên không khá hơn chút nào, aizzz, Hoàng Phủ Cương ta trước kia có lẽ giết người quá nhiều cho nên ông trời báo ứng, làm cho tử tôn ta bất hiếu, nối dõi đơn bạc.
Vương phi lại khuyên nhủ:
- Vương gia Vô Tấn không phải rất tốt sao?
Ta thấy đứa bé kia rất hiếu lễ, hơn nữa tâm địa thuần hậu, cảm thấy đây là phúc phận của vương gia.
Hoàng Phủ cương ngầm cười khổ, Vô Tấn không phải là cháu trai của mình người ta chính là cháu trai của Tấn An hoàng đế là con của Thiên phượng mình làm gì có phúc phận này, nhưng chuyện này hắn phải che giấu ngay cả thê tử cũng không thể nói.
Ở xung quanh hai người là năm thị nữ, một thị nữ cất tiếng:
- Tiểu thư cùng công tử đã tới.
Chỉ thấy Bảo Châu kéo Vô Tấn bước nhanh về phía đình, vương phi thị lực tốt hơn nhìn thấy bọn họ dắt tay nhau tới liền cười nói:
- Huynh muội bọn họ quan hệ rất tốt.
Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng, nếu như Bảo Châu gả cho Vô Tấn thì không tệ, chỉ tiếc bọn họ là tộc huynh muội hơn nữa cho dù huyết mạch cách xa cùng họ cũng không thể lập gia đình làm cho người ta tiếc nuối.
Kỳ thật Vô Tấn cũng có phần xấu hổ, Bảo Châu gọi hắn là ca ca một đường nắm tay hắn tới đây hắn nhất thời không tìm cớ giãy ra liền vội vàng nói:
- Để cho ta sửa sang y quan lại một chút.
Hắn thừa cơ giãy ra khỏi tay của Bảo Châu, sửa sang lại cẩm bào, Bảo Châu ở bên cạnh cười nói:
- Đều là người nhà của mình chú ý như vậy làm gì?
Vô Tấn cũng cười:
- Gặp trưởng bối không thể vô lễ.
Hắn sửa sang lại mũ bước nhanh vào trong lương đình, vương phi hôm qua đã gặp hắn một lần, Vô Tấn tiến tới hành lễ:
- Tôn nhi Vô Tấn thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.
Bảo Châu ở đằng sau sửng sốt cha mẹ của nàng có lẽ không nói với nàng trung thu phải bái lễ mặt nàng đỏ lên cũng bái lễ:
- Tôn nữ Bảo Châu cũng thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.
Tuy Vô Tấn không phải là cháu trai ruột nhưng vẫn khiên cho Hoàng Phủ Cương cảm thấy cảm động cháu của hắn Hoàng Phủ Võ Thực từ trước tới bây giờ vẫn chưa quỳ trước mặt họ bao giờ hơn nữa Vô Tấn còn dạy cháu gái của mình.
Vương phi cũng khen:
- Đúng là hảo hài tử.
Nàng vội vàng phân phó cho thị nữ:
- Còn không mau đem công tử và tiểu thư đỡ dậy.
Vài thị nữ nhanh chóng tiến tới đỡ Vô Tấn và Bảo Châu đứng dậy mời bọn họ nhập tọa, cho bọn họ bát đũa và chén rượu.
Hoàng Phủ Cương cười hỏi Vô Tấn:
- Hôm nay ngươi đi nơi nào?
Vô Tấn cung kính đáp:
- Sao?
Hoàng Phủ Cương kinh ngạc vừa cười vừa hỏi:
- Vậy có gặp được Tuê Minh thiền sư không?
- Gặp được Tôn nhi lần trước hơi vô lễ với ông ấy cho nên hôm nay muốn xin lỗi.
- Ha ha không sao hắn là người xuất gia là phương trượng một tự nhất định không để ý nhiều đến chuyện thế tục, cái gọi là Vô Tấn vô lễ hắn cũng không để trong lòng.
Vô Tấn ngẫm nghĩ:Lão phương trượng so với bất kỳ ai cũng quan tâm thế lực nhiều hơn.
Chỗ cao nhất của hậu hoa viên là một ngôi lầu đình, nhưng kỳ thực kiến trúc bằng gỗ, trong đình cửa sổ tám mặt đều mở rộng, khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập một vẻ yên tĩnh.
Trong đình bày một bàn tiệc rượu, Lan Lăng quận vương cùng với vương phi ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có bốn chỗ trống, cho cháu trai Hoàng Phủ Võ Thực và mẫu thân của hắn, còn một chỗ khác là của Hoàng Phủ Bảo Châu, tuy nhiên bây giờ đã là vị trí cảu Vô Tấn.
Lan Lăng quận vương con cháu đơn bạc thiếu nhiều thân nhân, con trai trưởng mất sớm vợ hắn đã tái giá, không có con nối dõi, thứ tử Hoàng Phủ Trác thì đi Tây Lương làm Võ Uy đô đốc, Hà Lũng tiết độ phó sứ, không cách nào quay trở về kinh thành đoàn tụ, một trai một gái thê nhi đều ở lại kinh thành, tuy nhiên kinh thành bọn họ đều có phủ đệ không ở cùng một chỗ với phụ thân, chỉ có con gái Bảo Châu là ở cùng với tổ phụ, hôm nay là Trung thu, theo lý Hoàng Phủ Trác phải mang thê tử và nhi tử Hoàng Phủ Võ Thực tới Lan Lăng quận vương phủ ngắm trăng mới đúng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà chưa tới điều này khiến cho Lan Lăng quận vương vô cùng mất hứng, kỳ thật hắn cũng đoán được chuyện này liên quan tới việc Vô Tấn được nhận chức Lương quốc công.
Cháu của hắn là Hoàng Phủ Võ Thực đến nay không có tước vị, chỉ đảm nhiệm làm giáo úy mà thôi.
Hoàng Phủ Võ Thực chưa lập gia đình cho nên tạm thời không có tước vị chờ hắn lập gia đình sẽ được phong làm huyện công, còn nếu như phụ thân Hoàng Phủ Trác của hắn qua đời thì sẽ được phong làm quận công tuy nhiên nếu như lập được quân công thì tước vị cao hơn cũng có thể có.
Nhưng bất kể thế nào trong mắt bọ họ Vô Tấn chỉ là một con riêng mà có được tước quốc công khiến cho trong lòng họ cảm thấy rất không công bằng, lợi dụng phương thức này để kháng nghị mình.
Cho dù Hoàng Phủ Cương bình thường không thích đứa cháu trai chơi bời lêu lổng kia nhưng dù sao hiện tại cũng là tết trung thu bọn chúng không đến khiến cho Hoàng Phủ Cương cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Vương phi ở bên cạnh thấy vương gia rầu rĩ không vui liền khuyên hắn:
- Vương gia Vô Tấn tiếp nhận tước vị phu thân của nó cùng với Trác nhi không quan hệ có lẽ Võ Thực bọn họ cũng không phải là vì chuyện này, vương gia không nên để ở trong lòng thiếp cảm thấy Vô Tấn là người trọng nghĩa, nếu như bọn chúng mất hứng là bọn họ không hiểu chuyện, vương gia sắp xếp chuyện này không có vấn đề gì là không công bằng hết.
Lan Lăng quận vương phi họ Triệu năm nay đã ngoài năm mươi tuổi nàng không phải là vợ cả của Lan Lăng quận vương nàng theo Hoàng Phủ Cương ba mươi năm lão vương phi mười năm trước qua đời Lan Lăng quận vương liền khải tấu với hoàng thượng đem thiên phi Triệu thị sắc phong làm Lan Lăng quận vương phi.
Nàng đã sinh hai đứa con trai nhưng đều chết non, chỉ có một đứa con gái, mười năm trước đã xuất giá, trượng phu là thứ sử Lương quận, hiện cùng với trượng phu ở cạnh, cho nên đêm nay không cách nào đoàn tụ với cha mẹ.
Hoàng Phủ Cương thở dài nói:
- Ta một mực không thích Võ Thực tự đại vốn tưởng rằng là do cha mẹ của hắn sủng ái hắn giờ tay mới biết, mẫu thân của hắn là một người không hiểu lý lẽ, đứa con dĩ nhiên không khá hơn chút nào, aizzz, Hoàng Phủ Cương ta trước kia có lẽ giết người quá nhiều cho nên ông trời báo ứng, làm cho tử tôn ta bất hiếu, nối dõi đơn bạc.
Vương phi lại khuyên nhủ:
- Vương gia Vô Tấn không phải rất tốt sao?
Ta thấy đứa bé kia rất hiếu lễ, hơn nữa tâm địa thuần hậu, cảm thấy đây là phúc phận của vương gia.
Hoàng Phủ cương ngầm cười khổ, Vô Tấn không phải là cháu trai của mình người ta chính là cháu trai của Tấn An hoàng đế là con của Thiên phượng mình làm gì có phúc phận này, nhưng chuyện này hắn phải che giấu ngay cả thê tử cũng không thể nói.
Ở xung quanh hai người là năm thị nữ, một thị nữ cất tiếng:
- Tiểu thư cùng công tử đã tới.
Chỉ thấy Bảo Châu kéo Vô Tấn bước nhanh về phía đình, vương phi thị lực tốt hơn nhìn thấy bọn họ dắt tay nhau tới liền cười nói:
- Huynh muội bọn họ quan hệ rất tốt.
Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng, nếu như Bảo Châu gả cho Vô Tấn thì không tệ, chỉ tiếc bọn họ là tộc huynh muội hơn nữa cho dù huyết mạch cách xa cùng họ cũng không thể lập gia đình làm cho người ta tiếc nuối.
Kỳ thật Vô Tấn cũng có phần xấu hổ, Bảo Châu gọi hắn là ca ca một đường nắm tay hắn tới đây hắn nhất thời không tìm cớ giãy ra liền vội vàng nói:
- Để cho ta sửa sang y quan lại một chút.
Hắn thừa cơ giãy ra khỏi tay của Bảo Châu, sửa sang lại cẩm bào, Bảo Châu ở bên cạnh cười nói:
- Đều là người nhà của mình chú ý như vậy làm gì?
Vô Tấn cũng cười:
- Gặp trưởng bối không thể vô lễ.
Hắn sửa sang lại mũ bước nhanh vào trong lương đình, vương phi hôm qua đã gặp hắn một lần, Vô Tấn tiến tới hành lễ:
- Tôn nhi Vô Tấn thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.
Bảo Châu ở đằng sau sửng sốt cha mẹ của nàng có lẽ không nói với nàng trung thu phải bái lễ mặt nàng đỏ lên cũng bái lễ:
- Tôn nữ Bảo Châu cũng thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.
Tuy Vô Tấn không phải là cháu trai ruột nhưng vẫn khiên cho Hoàng Phủ Cương cảm thấy cảm động cháu của hắn Hoàng Phủ Võ Thực từ trước tới bây giờ vẫn chưa quỳ trước mặt họ bao giờ hơn nữa Vô Tấn còn dạy cháu gái của mình.
Vương phi cũng khen:
- Đúng là hảo hài tử.
Nàng vội vàng phân phó cho thị nữ:
- Còn không mau đem công tử và tiểu thư đỡ dậy.
Vài thị nữ nhanh chóng tiến tới đỡ Vô Tấn và Bảo Châu đứng dậy mời bọn họ nhập tọa, cho bọn họ bát đũa và chén rượu.
Hoàng Phủ Cương cười hỏi Vô Tấn:
- Hôm nay ngươi đi nơi nào?
Vô Tấn cung kính đáp:
- Sao?
Hoàng Phủ Cương kinh ngạc vừa cười vừa hỏi:
- Vậy có gặp được Tuê Minh thiền sư không?
- Gặp được Tôn nhi lần trước hơi vô lễ với ông ấy cho nên hôm nay muốn xin lỗi.
- Ha ha không sao hắn là người xuất gia là phương trượng một tự nhất định không để ý nhiều đến chuyện thế tục, cái gọi là Vô Tấn vô lễ hắn cũng không để trong lòng.
Vô Tấn ngẫm nghĩ:Lão phương trượng so với bất kỳ ai cũng quan tâm thế lực nhiều hơn.
Tác giả :
Cao Nguyệt