Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 101: Sinh bệnh

Hoàng Phủ Quý đại hỉ vội vàng tiếp nhận phong thư, bên trong là ngân phiếu, chính là ngân phiếu của Đông Lai tiền trang, tuy ngân phiếu cũng có khi là giả nhưng Đông Lai tiền trang tuyệt đối không có, đó là sản nghiệp của tề vương không ai dám động thủ trên đầu thái tuế.

- Ha ha, thật vất vả cho ngươi rồi.

Hoàng Phủ Quý cao hứng vô cùng, đây chính là món lời lớn nhất từ khi tiệm cầm đồ Tấn Phúc Ký mở ra, một chuyến này được hai nghìn lượng bạc đương nhiên phong hiểm cũng rất lớn, bất kể là Dạ Minh Châu hay là bên bán, chỉ cần một khâu có vấn đề thì hắn thảm rồi.

Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới một thanh âm nữ tử giòn tan:

- Tỷ tỷ chính là chỗ này.

Mọi người nhìn về phía ngoài, chỉ thấy ở đó có một chiếc xe ngựa dừng lại, từ bên trong đi ra một tiểu cô nương xinh đẹp, phía sau nàng cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp khác, mặc váy màu vàng, thanh tú như hoa sen trên mặt nước, mỹ mạo vô cùng, mọi con mắt của mọi người đều sáng ngời, đây đúng là tiên nữ hạ phàm.

Đây dĩ nhiên là đường tỷ của Tô Y Cửu Thiên rồi, Cửu Thiên vừa vặn về, nàng đi Bình Giang huyện, cùng Triệu Thắng Nam thăm cha mẹ nhà gái, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nàng suốt đêm ngồi trên xe ngựa về Duy Dương huyện, tâm tình nàng lo lắng Vô Tấn sẽ hiểu lầm, nàng cảm thấy phải giải thích rõ ràng với Vô Tấn.

Cửu Thiên cảm thấy mình với Vô Tấn cũng không có ý tứ kia nhưng ít nhất với tư cách bằng hữu, nàng không hi vọng Vô Tấn nghĩ mình là một thiếu nữ lẳng lơ, nàng vừa mới tới Duy Dương huyện hai tháng làm sao có thể cùng với một nam tử khác thân mật như vậy, hơn nữa là lần đầu tiên quen biết. Có lẽ trong mắt nữ tử, lọt vào mắt xanh của trưởng tôn Quan gia là vinh quang nhưng nàng là người nào chứ? Tổ phụ của nàng chính là tế tửu quốc tử giám, Quan gia thì là cái gì, nàng hi vọng Vô Tấn có thể hiểu những điều này.

Tô Y vừa muốn tiến lên, Cửu Thiên đã giữ nàng lại:

- Muội tới hỏi.

Nàng vừa đi vào hiệu cầm đồ đã nhẹ nhàng cười cười, thi lễ với mọi người ôn nhu hỏi:

- Xin hỏi Hoàng Phủ Vô Tấn có ở nơi này không?

Cửu Thiên vừa rồi đi tới phủ Hoàng Phủ đại tẩu của Vô Tấn nói cho nàng biết Vô Tấn đã tới hiệu cầm đồ, nàng mới cùng Tô Y chạy tới đây.

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, lập tức luồng cuống tay chân, Hoàng Phủ Quý lập tức bước lên đáp lễ:

- Cô nương Vô Tấn ở chỗ này cô nương tìm hắn có chuyện gì sao?

Quả nhiên là ở nơi này, kỳ thật vừa rồi nàng cũng nhìn thấy đây là cửa hàng Tấn Phúc ký, nghĩ thầm cửa hàng này có quan hệ rất lớn với Vô Tấn.

Không hiểu tại sao, Cửu Thiên không hi vọng Vô Tấn có quan hệ với cửa tiệm này nàng không muốn Vô Tấn là một thương nhân nàng hi vọng Vô Tấn có thể đọc sách thi đậu công danh.

Cửu Thiên thầm thở dài một hơi, ôn nhu hỏi:

- Vậy huynh ấy có ở đây không?

Hoàng Phủ Quý quay đầu lại nhìn rồi cười hỏi:

- Hắn vừa mới trở về nửa canh giờ, thân thể không thoải mái cho nên đang ngủ đây này.

Cửu Thiên cả kinh trong lòng lập tức ân cần hỏi:

- Hắn... bị bệnh sao?

- Ta cảm thấy không giống như bị bệnh hình như tâm tình không tốt cho lắm.

Cô nương duyên dáng như vậy đến tìm Vô Tấn Hoàng Phủ Quý dĩ nhiên không thể nói Vô Tấn bị bệnh, hắn vội cười nói:

- Nếu không thì ta mang cô nương đến thăm hắn, ta biết tên tiểu tử kia không ngủ.

Cửu Thiên do dự một chút nàng muốn đi xem Vô Tấn nhưng cứ thế này đi vào sao, hơn nữa Vô Tấn đang ngủ, người khác sẽ cho rằng nàng với Vô Tấn có quan hệ gì đó.

Nàng lắc đầu, hé miệng cười cười:

- Tạ ơn hảo ý của thúc thúc, phiền thúc nói với Vô Tấn, có một bằng hữu tên là Cửu Thiên đến tìm huynh ấy.

Hoàng Phủ Quý đối với Cửu Thiên có ấn tượng vô cùng tốt hắn vội vàng cười nói:

- Cô nương chờ một chút, ta đi gọi tên tiểu tử kia.

Hoàng Phủ Quý nhanh chóng mang thân thể tròn vo chạy vào hậu viện, đập cửa phòng của Vô Tấn:

- Vô Tấn đừng có ngủ mở cửa phòng ra.

- Ngũ thúc con van thúc để cho con yên một lát thôi con thực sự rất đau đầu.

Ở trong phòng truyền ra thanh âm năn nỉ bất đắc dĩ của Vô Tấn, Hoàng Phủ Quý lại không hề thương cảm:

- Đau nhức cái đầu của ngươi mau đi ra, bên ngoài có một cô nương tên là Cửu Thiên đang tìm ngươi kìa.

Trong phòng thoáng cái đã trở nên yên tĩnh, Hoàng Phủ Quý tựa hồ nghe thanh âm lầm bầu của Vô Tấn:

- Nàng tại sao lại trở lại rồi?

Trong phòng lặng yên không một tiếng động Hoàng Phủ Quý đợi cả buổi thấy không có động tĩnh hắn buồn bực gõ cửa tipế:

- Ngươi rốt cuộc có ra hay không, nói rõ ràng đi, đừng để con gái người ta chờ ngươi ở ngoài.

Sau nửa ngày Vô Tấn giống như hờn dỗi nói:

- Thúc nói cho nàng biết, con hiện tại bị bệnh không muốn gặp ai.

Hoàng Phủ Quý nháy mắt một cái, hắn nghe được trong lời của Vô Tấn tràn ngập mùi thuốc súng, tiểu tử này giống như tức giận rồi hắn xem ra minh bạch điều gì đó liền gật đầu:

- Được rồi ta chuyển cáo cho nàng.

Hoàng Phủ Quý từ từ trở về đại đường, thấy trên mặt của Cửu Thiên cô nương tràn ngập vẻ ân cần mà nhìn hắn thì cười khổ một tiếng:

- Hắn bị bệnh rồi ai cũng không gặp nhìn có vẻ rất không cao hứng.

Cửu Thiên ngây ngốc một chút, trên mặt lộ một vẻ bất đắc dĩ, nàng biết Vô Tấn nhất định là hiểu lầm nàng, cho rằng nàng và Quan Hiền Câu có quan hệ gì đó, hắn mới tức giận như vậy. Nàng cũng nghe nhị thúc nói, Vô Tấn đại ca cách đây không lâu đã cùng với Quan Hiền Câu tranh chức hộ tào chủ sự, có lẽ trong lòng hắn không thích tên Quan Hiền Câu kia, aizzz, đúng là hài tử hờn dỗi.

Cửu Thiên biết rằng Vô Tấn đang tức giận, trước hết phải để hắn bớt giận đã, qua mấy ngày sau sẽ giải thích cho hắn, thế nhưng mà trong lòng nàng lại có tâm sự khác nàng sáng sớm hôm nay sau khi trở về nhận được một phong gia tín, phụ thân nàng viết rằng tổ phụ của nàng bất hạnh nhiễm bệnh, bệnh tình càng ngày càng không thấy chuyển biến, đối với nàng rất nhớ hi vọng nàng có thể về kinh thăm tổ phụ.

Cửu Thiên tức giận phụ thân lấy mẹ kế không muốn gặp phụ thân nhưng đối với tổ phụ thì vẫn có tình thương, tổ phụ bình thường rất yêu nàng, bây giờ tổ phụ sinh bệnh nàng làm sao không thể quay về nàng quyết định sáng mai sẽ đi nhưng nàng tiếc nuối không thể giải thích rõ ràng cho Vô Tấn được, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nàng không muốn Vô Tấn lưu lại một ấn tượng xấu với nàng, nàng không muốn mất đi bằng hữu này.

Thế nhưng mà Vô Tấn lại không chịu gặp nàng, trong mắt nàng lộ ra vẻ ảm đạm được rồi trở về trao thư cho hắn, nàng khẽ thở dài muốn cáo từ.
Tác giả : Cao Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại