Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 411: Triều Đình Báo Tang
Sự tình mấy vị vương hầu bỏ mình, chấn động quá lớn. Cuối cùng kinh động Nhân Hoàng, đích thân điều tra lần này.
Năm ngày sau đó. Quân Cơ xử. Binh bộ, điện Thái hỏa phát ra báo tang: Vì ngăn cản tông phái nước ngoài cướp lấy tinh huyết hung thủ thần thủ âm mưu nguy hại Đại Chu. Triều đình phái Anh Vũ hầu Dương Hoằng cùng Thập Tam hoàng tử, đi trước ngăn cản, không ngờ. Yến Nguyệt hầu, Bá Hạ hầu mười ba vị vương hầu chết trận vì Đại Chu hy sinh thân mình!
Đây là bất hạnh của triều đình, bất hạnh của xã tắc, cả nước đều buồn. Theo như lễ, sẽ cử quốc táng!
Anh Vũ hầu Dương Hoằng cùng Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt dâng tặng ngự chỉ, thống lĩnh lần này hành động, cũng không rõ tình huống địch ta, có sự thất sách! Mười ba vị vương hầu chết trận, hai người khó tránh khỏi liên quan.
Nay. Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt sung quân biên cương ba tháng. Anh Vũ hầu Dương Hoằng, tạm tước vũ hầu tước vị, sung quân quáng sơn phục dịch ba tháng!
Phương Vân xem phần nội dung báo tang trong tay do thiêu thân từ kinh thành đưa tới, trầm mặc không nói.
Triều đình Đại Chu chế độ văn võ phân trị, đem hoàng quyền suy yếu rất nhiều. Nhưng cũng không phải Nhân Hoàng là một cái xác không. Nhân Hoàng nhúng tay, vẫn có thể ảnh hướng đến kết quả điều tra lần này. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì sự tình trong thượng cổ chiến trường, căn bản không có cách nào điều tra. Binh bộ, điện Thái hỏa, thậm chí Quân Cơ xử, muốn đi điều tra, đó là căn bản không có khả năng, cần chờ thêm ba mươi sáu năm nữa, thiên sát tinh, địa sát tinh một lần nữa hội tụ, mới có khả năng. Mà tu sĩ tông phái tại Đại Chu, chẳng khác nào yêu ma tà đạo, nói chuyện căn bản không thể tin! Cho nên, đây là chuyện chết không có đối chứng.
Nhưng mà, bình tĩnh mà xem xét. Kết quả này đã xem như khả dĩ. Dương Hoằng. Lưu Triệt hai bên đều bị khiển trách! Mà những trưởng tử vương hầu bỏ mình kia, theo tình báo mà Thiêu Thân thu được, đều được gia phong bá tước phong hiện. Mà loại đãi ngộ, vốn là quý tộc hầu nhất mạch, mới có thể hưởng thụ được.
“Những vương hầu này, toàn bộ đều là Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt điều tới. Cho nên Lục bộ, điện Thái hỏa, Quân Cơ xử liên hợp điều tra, mới có thể chi tìm Lưu Triệt. Nhưng hiện tại, lại có thể đem Dương Hoằng tiến vào. Còn đem hắn phạt đi quáng sơn phục dịch. Từ xưa gần vua như gần cọp, xem ra, Dương Hoằng trên người thừa nhận thánh ân, cũng không đơn giản giống ta nghỉ.
Theo Phương Vân thấy, sự tình trên thượng cổ chiến trường, không nhất định dấu điếm được Nhân Hoàng. Dương Hoằng nguyên vốn chỉ là một con cờ trong tay Nhân Hoàng, nhưng quân cờ này, hiện tại lại có thể dám tự đánh chết vương hầu do triều đình phong hiệu, cái này đã vượt ra khỏi sự khống chế của người quản lý. Cho nên phải trừng phạt.
Nhưng mà, Dương Hoằng rõ ràng còn có giá trị lợi dụng, vẫn có thể làm một thanh kiếm trong tay Nhân Hoàng, cho nên hắn vẫn không thể chết.
Nhân Hoàng dùng chiêu này, trực tiếp gõ Dương Hoằng một cái, khiến cho hắn không dám tùy ý làm bậy, lại theo như nho gia cùng binh gia, đem trách nhiệm gán lên trên người tông phái nước ngoài, cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng. Đồng thời, đem trưởng tử vương hầu đã chết đi làm bá tước, lại có vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay những con cái vương hầu này còn cảm ơn rơi nước mắt.
Đế vương tâm thuật của vị Nhân Hoàng trong Tử Khí điện kia, so với Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt, cường đại hơn nhiều.
Dương Hoằng dùng thân vũ hầu, phạt đi quáng sơn phục dịch, quả thực là mặt mũi gì cũng đều mất hết. Phương Vân tất nhiên rất vui vẻ muốn nhìn thấy một lần. Nhưng mà, Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt bị phạt đi biên cương sung quân ba tháng, cũng không phải là tin tức tốt gì.
“Thập Tam hoàng tử vừa đi, chuyện ta muốn đi Đại Doanh châu, chỉ sợ cũng sẽ kéo đài vô hạn. Về phần trong vòng ba tháng, là không thể trông cậy vào. Đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Phương Vân cầm lá thư từ kinh thành truyền đến, lâm vào trầm tư.
Thịch! Thịch! Thịch!
Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Phương Vân đem thư thu lại. Tựa ở trên ghế dựa, nhìn sang cửa ra vào mỉm cười.
“Vào đi".
Cửa thư phòng mở ra, Y Vi Lương một thân nhung trang, cười lạnh lùng đi đến.
“Thế nào? Tiểu hầu gia, đã suy nghĩ kỹ không. Chỉ cần ngươi đáp ứng đem đan được luyện thành, phân năm thành cho ta. Ta sẽ đem tuyệt phẩm đan đỉnh trong Thần Hành tông, thay ngươi đem tất cả linh hoa dị thảo, toàn bộ luyện chế thành đan dược. Phải biết rằng, đan đỉnh của thượng cổ Thần Hành tông chúng ta, luyện chế ra đan dược, dược tính đều có thể gia tăng ngoài bốn thành. Thay đổi là người thường, đó là cầu cũng cầu không được. Ngươi có thể đã suy nghĩ kỹ".
Lời nói như vậy, Y Vi Lương đã không phải là lần đầu tiên hỏi. Linh hoa dị thảo trong túi không gian của Phương Vân, hiển nhiên đối với nàng vô cùng có lực hấp dẫn.
“Không cần suy nghĩ nữa. Loại chuyện này, ta sẽ không đáp ứng".
Phương Vân khoát tay áo từ chối, sau đó tùy ý cầm qua một quyển công văn trong quân, bắt đầu xem.
Y Vi Lương một lần nữa nghe cùng một lời nói, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại đánh không lại Phương Vân.
Trong mắt hào quang biến ảo. Y Vi Lương mãnh liệt cắn răng một cái, giống như hạ quyết tâm thật lớn: “Bốn thành!"
“Nửa thành!"
Phương Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua vẻ mỉm cười.
“Không có khả năng! Của ta là tuyệt phẩm đan đỉnh. Ngươi có linh hoa dị thảo tuy hiếm có, nhưng không thể cùng tuyệt phẩm đan đỉnh so sánh. Huống chi, tuyệt phẩm đan đỉnh này, mỗi luyện một lò đan dược, phải tiêu hao một khối dược tinh!"
Y Vi Lương lúc này đã khôn khéo hơn nhiều.
“Không có khả năng thì thôi" Phương Vân nói xong lại cúi đầu đi.
“Được rồi, ba thành! Không thể ít hơn nữa. Một túi không gian linh hoa cũng thảo, muốn luyện thành đan dược, ít nhất phải hao phí của ta ba tháng thời gian. Ta không có khả năng làm không!"
“Một thành!" Phương Vân dựng thẳng lên một ngón tay: “Dược tinh tuy khác phái không có, nhưng Thượng cổ thần hành tông các người vẫn có. Ta tuy không biết đó là vật gì. Nhưng mà, cô dám cầm nó đi luyện đan dược cấp bậc bình thường, khẳng định cũng không thể quá trân quý. Rất có thể, cô trực tiếp có thể luyện chế, chỉ là, tất phải dùng công pháp đặc thù của thượng cổ Thân Hành tông các cô mà thôi".
Phương Vân qua “Cận cổ thời đại", hiểu rõ cũng không phải tất cả tinh thạch, đều tự nhiên sinh thành. Có một số tinh thạch, chính là võ giả luyện chế mà ra. Chỉ là, những tinh thạch này đối với người luyện chế yêu cầu cực cao. Hơn nữa bình thường đều phải tiêu hao rất nhiều thời gian.
“Ngươi!" Y Vi Lương trong lòng nhảy dựng, có loại cảm giác chột dạ. Phương Vân này quá tinh minh rồi, căn bản không thể lừa gạt.
“Không được. Muốn luyện được, ta tối thiểu mất ít nhất ba tháng thời gian, không thể làm chuyện khác. Một thành mà nói, ta quá có hại!" Y Vi Lương nói.
“Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Phương Vân lần này thật không có quá kiên trì.
Y Vi Lương lộ ánh mắt giãy dụa, cắn răng một cái: “Một phần rưỡi! Tuyệt đối không thể ít hơn nữa, bằng không, ta cũng không cần!"
Phương Vân nỡ nụ cười:"Có thể".
Đan đỉnh là không có lực công kích, tuy là tuyệt phẩm, nhưng chỉ thể hiện ở trên được tính.
Dược thảo trong túi không gian, nếu như có thể dùng đan đỉnh thượng cổ Thần Hành tông luyện chế, dược tính khẳng định sẽ gia tăng rất lớn.
Hắn vốn định đáp ứng cho nàng hai thành. Không ngờ Y Vi Lương tự mình chỉ cần một thành rưỡi, ngược lại thay Phương Vân tiết kiệm nửa thành. Hiện tại, cho dù Y Vi Lương trong lúc luyện chế, có ăn bớt một chút, hắn cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao, lại tham cũng tham không được nhiều hơn nửa thành.
“Vẫn là tiểu hầu gia, thật keo kiệt!" Y Vi Lương tức giận bất bình mắng một câu.
“Cô không phải là vương hầu triều đình thiết phong sao?"
Phương Vân cười nói, cũng không tức giận. Y Vi Lương là nữ hầu duy nhất của Đại Chu triều, cộng thêm mọi người ở cùng một chỗ tại thượng cổ chiến trường kính lịch qua rất nhiều, quan hệ thân cận không ít.
“Thiên Ma công chúa đâu? Nàng thời gian gần đây không phải với ngươi như keo như sơn? Tại sao không thấy cùng tới?"
Phương Vân ngồi ở trên ghế dựa, thuận miệng hỏi.
Y Vi Lương thời gian gần đây nhiều lần ra vào Bình Yêu tướng quân phủ, cùng Thiên Ma công chúa tất nhiên gặp mặt. Biết được vị này chính là nữ hầu duy nhất truyền kỳ của Đại Chu triều. Tạ Phiên Nhiên lập tức hứng thú nổi lên, mỗi ngày quấn lấy nàng, hỏi thăm sự tích truyền kỳ của nàng.
Bởi vậy Phương Vân mới có thể yên thân được một đoạn thời gian.
“Ta hôm nay, chính là thuận tiện thay nàng nói cho ngươi biết, nàng trong khoảng thời gian này, giống như có chuyện gì. Phải về Thiên Ma tông, trong thời gian ngắn, có khả năng không tới được Bình Yêu tướng quân phủ. Đặc biệt nhờ ta nói cho ngươi biết".
Y Vi Lương nói, đối với Thiên Ma công chúa, nàng cũng rất có hảo cảm. Tuy xuất thân ma đạo, nhưng tính tình tuyệt đối không xấu. Hơn nữa hai người tính cách cũng hợp.
“Ồ?" Phương Vân lạnh nhạt gật gật đầu, cũng không quá để ý. Vị công chúa này tùy tính tự nhiên, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Thiên Ma tông, Tụ Bảo các, kể cả Bình Yêu tướng quân phủ, cũng ngăn không nổi nàng.
“Có nói khi nào thì trở về hay không?" Phương Vân hỏi.
“Ha ha," Y Vi Lương ngẩn ra, tiếp đó chỉ vào Phương Vân cười trêu nói: “Thiên Ma công chúa dung mạo tú lệ, thiên tính thiện lương, ngươi không phải là thấy sắc khởi dị, yêu thích nàng chứ?"
Phương Vân một câu nói xong, cũng cảm giác được bất an. Trong tai nghe được Y Vi Lương giễu cợt, hơi có chút khó xử. Nhưng mà, hắn cũng không phải loại người dễ xấu hổ, nghe vậy cũng không phủ nhận, chỉ là lạnh nhạt nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta cho dù thích nàng, cũng rất bình thường".
Y Vi Lương mở trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi rất thẳng thắn, ta vốn đang cho rằng, ngươi sẽ tìm lý do hiên ngang lẫm liệt gì đó để che dấu".
Phương Vân ngược lại thần sắc thản nhiên: “Thích chính là thích, tại sao phải phủ nhận. Đại Chu triều tam thê tứ thiếp, vương công tử đệ còn nhiều hơn nữa. Ta nói như thế nào cũng là sống ở trong gia đình vương hầu, xuất thân cao quý. Yêu mến một người, đường đường chính chính, có gì phải khiếp sợ?"
Y Vi Lương giật mình, tự đáy lòng nói một câu: “Ngươi có xuất thân phú quý, ta cũng không thèm ngó tới. Nhưng mà, một câu sau đó, ta cũng có điểm bội phục ngươi".
Phương Vân chỉ cười cười, cũng không có tiếp lời.
“Những linh hoa dị thảo kia, cô muốn lập tức, hay là muốn qua một thời gian ngắn thì giao cho cô".
“Qua một thời gian ngắn đi. Ta phải đem những dược thảo trong túi không gian kia, luyện thành đan dược rồi nói sau".
Y Vi Lương lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Phương Vân cũng không nói gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoài trong thành Hoài An một mảng bình thản. Tông phái giới cũng tương đối bình tĩnh. Phương Vân trong lòng biết, bản thân trong thời gian ngắn muốn đi Đại Doanh châu cũng không được.
Đại Chu triều luật chế là phi thường nghiêm khắc. Phương Vân là tướng quân Trấn thủ thành Hoài AN căn bản không được rời khỏi. Đương nhiên cái này bản thân cũng không phải là vấn đề. Phương Vân vẫn có thể qua mặt được. Nhưng mà, nếu muốn đi được tới Đại Doanh châu, nhất định phải mượn nhờ lực lượng thủy sư của triều đình.
Hải dương rộng lớn khôn cùng, cộng thêm phong bạo, lôi bạo, biển gầm tự nhiên cùng hải tộc biển sâu uy hiếp. Phương Vân cũng không có tự tin có thể tiêu tốn hơn nửa tháng, vượt qua biển tới được Đại Doanh châu. Hơn nữa, trên biển mênh mông, nếu muốn tới được Đại Doanh châu, cũng phải mượn nhờ la bàn do công bộ ngự chế cho thủy sư triều đình!
Năm ngày sau đó. Quân Cơ xử. Binh bộ, điện Thái hỏa phát ra báo tang: Vì ngăn cản tông phái nước ngoài cướp lấy tinh huyết hung thủ thần thủ âm mưu nguy hại Đại Chu. Triều đình phái Anh Vũ hầu Dương Hoằng cùng Thập Tam hoàng tử, đi trước ngăn cản, không ngờ. Yến Nguyệt hầu, Bá Hạ hầu mười ba vị vương hầu chết trận vì Đại Chu hy sinh thân mình!
Đây là bất hạnh của triều đình, bất hạnh của xã tắc, cả nước đều buồn. Theo như lễ, sẽ cử quốc táng!
Anh Vũ hầu Dương Hoằng cùng Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt dâng tặng ngự chỉ, thống lĩnh lần này hành động, cũng không rõ tình huống địch ta, có sự thất sách! Mười ba vị vương hầu chết trận, hai người khó tránh khỏi liên quan.
Nay. Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt sung quân biên cương ba tháng. Anh Vũ hầu Dương Hoằng, tạm tước vũ hầu tước vị, sung quân quáng sơn phục dịch ba tháng!
Phương Vân xem phần nội dung báo tang trong tay do thiêu thân từ kinh thành đưa tới, trầm mặc không nói.
Triều đình Đại Chu chế độ văn võ phân trị, đem hoàng quyền suy yếu rất nhiều. Nhưng cũng không phải Nhân Hoàng là một cái xác không. Nhân Hoàng nhúng tay, vẫn có thể ảnh hướng đến kết quả điều tra lần này. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì sự tình trong thượng cổ chiến trường, căn bản không có cách nào điều tra. Binh bộ, điện Thái hỏa, thậm chí Quân Cơ xử, muốn đi điều tra, đó là căn bản không có khả năng, cần chờ thêm ba mươi sáu năm nữa, thiên sát tinh, địa sát tinh một lần nữa hội tụ, mới có khả năng. Mà tu sĩ tông phái tại Đại Chu, chẳng khác nào yêu ma tà đạo, nói chuyện căn bản không thể tin! Cho nên, đây là chuyện chết không có đối chứng.
Nhưng mà, bình tĩnh mà xem xét. Kết quả này đã xem như khả dĩ. Dương Hoằng. Lưu Triệt hai bên đều bị khiển trách! Mà những trưởng tử vương hầu bỏ mình kia, theo tình báo mà Thiêu Thân thu được, đều được gia phong bá tước phong hiện. Mà loại đãi ngộ, vốn là quý tộc hầu nhất mạch, mới có thể hưởng thụ được.
“Những vương hầu này, toàn bộ đều là Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt điều tới. Cho nên Lục bộ, điện Thái hỏa, Quân Cơ xử liên hợp điều tra, mới có thể chi tìm Lưu Triệt. Nhưng hiện tại, lại có thể đem Dương Hoằng tiến vào. Còn đem hắn phạt đi quáng sơn phục dịch. Từ xưa gần vua như gần cọp, xem ra, Dương Hoằng trên người thừa nhận thánh ân, cũng không đơn giản giống ta nghỉ.
Theo Phương Vân thấy, sự tình trên thượng cổ chiến trường, không nhất định dấu điếm được Nhân Hoàng. Dương Hoằng nguyên vốn chỉ là một con cờ trong tay Nhân Hoàng, nhưng quân cờ này, hiện tại lại có thể dám tự đánh chết vương hầu do triều đình phong hiệu, cái này đã vượt ra khỏi sự khống chế của người quản lý. Cho nên phải trừng phạt.
Nhưng mà, Dương Hoằng rõ ràng còn có giá trị lợi dụng, vẫn có thể làm một thanh kiếm trong tay Nhân Hoàng, cho nên hắn vẫn không thể chết.
Nhân Hoàng dùng chiêu này, trực tiếp gõ Dương Hoằng một cái, khiến cho hắn không dám tùy ý làm bậy, lại theo như nho gia cùng binh gia, đem trách nhiệm gán lên trên người tông phái nước ngoài, cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng. Đồng thời, đem trưởng tử vương hầu đã chết đi làm bá tước, lại có vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay những con cái vương hầu này còn cảm ơn rơi nước mắt.
Đế vương tâm thuật của vị Nhân Hoàng trong Tử Khí điện kia, so với Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt, cường đại hơn nhiều.
Dương Hoằng dùng thân vũ hầu, phạt đi quáng sơn phục dịch, quả thực là mặt mũi gì cũng đều mất hết. Phương Vân tất nhiên rất vui vẻ muốn nhìn thấy một lần. Nhưng mà, Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt bị phạt đi biên cương sung quân ba tháng, cũng không phải là tin tức tốt gì.
“Thập Tam hoàng tử vừa đi, chuyện ta muốn đi Đại Doanh châu, chỉ sợ cũng sẽ kéo đài vô hạn. Về phần trong vòng ba tháng, là không thể trông cậy vào. Đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Phương Vân cầm lá thư từ kinh thành truyền đến, lâm vào trầm tư.
Thịch! Thịch! Thịch!
Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Phương Vân đem thư thu lại. Tựa ở trên ghế dựa, nhìn sang cửa ra vào mỉm cười.
“Vào đi".
Cửa thư phòng mở ra, Y Vi Lương một thân nhung trang, cười lạnh lùng đi đến.
“Thế nào? Tiểu hầu gia, đã suy nghĩ kỹ không. Chỉ cần ngươi đáp ứng đem đan được luyện thành, phân năm thành cho ta. Ta sẽ đem tuyệt phẩm đan đỉnh trong Thần Hành tông, thay ngươi đem tất cả linh hoa dị thảo, toàn bộ luyện chế thành đan dược. Phải biết rằng, đan đỉnh của thượng cổ Thần Hành tông chúng ta, luyện chế ra đan dược, dược tính đều có thể gia tăng ngoài bốn thành. Thay đổi là người thường, đó là cầu cũng cầu không được. Ngươi có thể đã suy nghĩ kỹ".
Lời nói như vậy, Y Vi Lương đã không phải là lần đầu tiên hỏi. Linh hoa dị thảo trong túi không gian của Phương Vân, hiển nhiên đối với nàng vô cùng có lực hấp dẫn.
“Không cần suy nghĩ nữa. Loại chuyện này, ta sẽ không đáp ứng".
Phương Vân khoát tay áo từ chối, sau đó tùy ý cầm qua một quyển công văn trong quân, bắt đầu xem.
Y Vi Lương một lần nữa nghe cùng một lời nói, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại đánh không lại Phương Vân.
Trong mắt hào quang biến ảo. Y Vi Lương mãnh liệt cắn răng một cái, giống như hạ quyết tâm thật lớn: “Bốn thành!"
“Nửa thành!"
Phương Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua vẻ mỉm cười.
“Không có khả năng! Của ta là tuyệt phẩm đan đỉnh. Ngươi có linh hoa dị thảo tuy hiếm có, nhưng không thể cùng tuyệt phẩm đan đỉnh so sánh. Huống chi, tuyệt phẩm đan đỉnh này, mỗi luyện một lò đan dược, phải tiêu hao một khối dược tinh!"
Y Vi Lương lúc này đã khôn khéo hơn nhiều.
“Không có khả năng thì thôi" Phương Vân nói xong lại cúi đầu đi.
“Được rồi, ba thành! Không thể ít hơn nữa. Một túi không gian linh hoa cũng thảo, muốn luyện thành đan dược, ít nhất phải hao phí của ta ba tháng thời gian. Ta không có khả năng làm không!"
“Một thành!" Phương Vân dựng thẳng lên một ngón tay: “Dược tinh tuy khác phái không có, nhưng Thượng cổ thần hành tông các người vẫn có. Ta tuy không biết đó là vật gì. Nhưng mà, cô dám cầm nó đi luyện đan dược cấp bậc bình thường, khẳng định cũng không thể quá trân quý. Rất có thể, cô trực tiếp có thể luyện chế, chỉ là, tất phải dùng công pháp đặc thù của thượng cổ Thân Hành tông các cô mà thôi".
Phương Vân qua “Cận cổ thời đại", hiểu rõ cũng không phải tất cả tinh thạch, đều tự nhiên sinh thành. Có một số tinh thạch, chính là võ giả luyện chế mà ra. Chỉ là, những tinh thạch này đối với người luyện chế yêu cầu cực cao. Hơn nữa bình thường đều phải tiêu hao rất nhiều thời gian.
“Ngươi!" Y Vi Lương trong lòng nhảy dựng, có loại cảm giác chột dạ. Phương Vân này quá tinh minh rồi, căn bản không thể lừa gạt.
“Không được. Muốn luyện được, ta tối thiểu mất ít nhất ba tháng thời gian, không thể làm chuyện khác. Một thành mà nói, ta quá có hại!" Y Vi Lương nói.
“Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Phương Vân lần này thật không có quá kiên trì.
Y Vi Lương lộ ánh mắt giãy dụa, cắn răng một cái: “Một phần rưỡi! Tuyệt đối không thể ít hơn nữa, bằng không, ta cũng không cần!"
Phương Vân nỡ nụ cười:"Có thể".
Đan đỉnh là không có lực công kích, tuy là tuyệt phẩm, nhưng chỉ thể hiện ở trên được tính.
Dược thảo trong túi không gian, nếu như có thể dùng đan đỉnh thượng cổ Thần Hành tông luyện chế, dược tính khẳng định sẽ gia tăng rất lớn.
Hắn vốn định đáp ứng cho nàng hai thành. Không ngờ Y Vi Lương tự mình chỉ cần một thành rưỡi, ngược lại thay Phương Vân tiết kiệm nửa thành. Hiện tại, cho dù Y Vi Lương trong lúc luyện chế, có ăn bớt một chút, hắn cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao, lại tham cũng tham không được nhiều hơn nửa thành.
“Vẫn là tiểu hầu gia, thật keo kiệt!" Y Vi Lương tức giận bất bình mắng một câu.
“Cô không phải là vương hầu triều đình thiết phong sao?"
Phương Vân cười nói, cũng không tức giận. Y Vi Lương là nữ hầu duy nhất của Đại Chu triều, cộng thêm mọi người ở cùng một chỗ tại thượng cổ chiến trường kính lịch qua rất nhiều, quan hệ thân cận không ít.
“Thiên Ma công chúa đâu? Nàng thời gian gần đây không phải với ngươi như keo như sơn? Tại sao không thấy cùng tới?"
Phương Vân ngồi ở trên ghế dựa, thuận miệng hỏi.
Y Vi Lương thời gian gần đây nhiều lần ra vào Bình Yêu tướng quân phủ, cùng Thiên Ma công chúa tất nhiên gặp mặt. Biết được vị này chính là nữ hầu duy nhất truyền kỳ của Đại Chu triều. Tạ Phiên Nhiên lập tức hứng thú nổi lên, mỗi ngày quấn lấy nàng, hỏi thăm sự tích truyền kỳ của nàng.
Bởi vậy Phương Vân mới có thể yên thân được một đoạn thời gian.
“Ta hôm nay, chính là thuận tiện thay nàng nói cho ngươi biết, nàng trong khoảng thời gian này, giống như có chuyện gì. Phải về Thiên Ma tông, trong thời gian ngắn, có khả năng không tới được Bình Yêu tướng quân phủ. Đặc biệt nhờ ta nói cho ngươi biết".
Y Vi Lương nói, đối với Thiên Ma công chúa, nàng cũng rất có hảo cảm. Tuy xuất thân ma đạo, nhưng tính tình tuyệt đối không xấu. Hơn nữa hai người tính cách cũng hợp.
“Ồ?" Phương Vân lạnh nhạt gật gật đầu, cũng không quá để ý. Vị công chúa này tùy tính tự nhiên, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Thiên Ma tông, Tụ Bảo các, kể cả Bình Yêu tướng quân phủ, cũng ngăn không nổi nàng.
“Có nói khi nào thì trở về hay không?" Phương Vân hỏi.
“Ha ha," Y Vi Lương ngẩn ra, tiếp đó chỉ vào Phương Vân cười trêu nói: “Thiên Ma công chúa dung mạo tú lệ, thiên tính thiện lương, ngươi không phải là thấy sắc khởi dị, yêu thích nàng chứ?"
Phương Vân một câu nói xong, cũng cảm giác được bất an. Trong tai nghe được Y Vi Lương giễu cợt, hơi có chút khó xử. Nhưng mà, hắn cũng không phải loại người dễ xấu hổ, nghe vậy cũng không phủ nhận, chỉ là lạnh nhạt nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta cho dù thích nàng, cũng rất bình thường".
Y Vi Lương mở trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi rất thẳng thắn, ta vốn đang cho rằng, ngươi sẽ tìm lý do hiên ngang lẫm liệt gì đó để che dấu".
Phương Vân ngược lại thần sắc thản nhiên: “Thích chính là thích, tại sao phải phủ nhận. Đại Chu triều tam thê tứ thiếp, vương công tử đệ còn nhiều hơn nữa. Ta nói như thế nào cũng là sống ở trong gia đình vương hầu, xuất thân cao quý. Yêu mến một người, đường đường chính chính, có gì phải khiếp sợ?"
Y Vi Lương giật mình, tự đáy lòng nói một câu: “Ngươi có xuất thân phú quý, ta cũng không thèm ngó tới. Nhưng mà, một câu sau đó, ta cũng có điểm bội phục ngươi".
Phương Vân chỉ cười cười, cũng không có tiếp lời.
“Những linh hoa dị thảo kia, cô muốn lập tức, hay là muốn qua một thời gian ngắn thì giao cho cô".
“Qua một thời gian ngắn đi. Ta phải đem những dược thảo trong túi không gian kia, luyện thành đan dược rồi nói sau".
Y Vi Lương lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Phương Vân cũng không nói gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoài trong thành Hoài An một mảng bình thản. Tông phái giới cũng tương đối bình tĩnh. Phương Vân trong lòng biết, bản thân trong thời gian ngắn muốn đi Đại Doanh châu cũng không được.
Đại Chu triều luật chế là phi thường nghiêm khắc. Phương Vân là tướng quân Trấn thủ thành Hoài AN căn bản không được rời khỏi. Đương nhiên cái này bản thân cũng không phải là vấn đề. Phương Vân vẫn có thể qua mặt được. Nhưng mà, nếu muốn đi được tới Đại Doanh châu, nhất định phải mượn nhờ lực lượng thủy sư của triều đình.
Hải dương rộng lớn khôn cùng, cộng thêm phong bạo, lôi bạo, biển gầm tự nhiên cùng hải tộc biển sâu uy hiếp. Phương Vân cũng không có tự tin có thể tiêu tốn hơn nửa tháng, vượt qua biển tới được Đại Doanh châu. Hơn nữa, trên biển mênh mông, nếu muốn tới được Đại Doanh châu, cũng phải mượn nhờ la bàn do công bộ ngự chế cho thủy sư triều đình!
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ