Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 324: Đánh Chết

- Kính xin sư huynh hạ thủ lưu tình!

Năm tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần không những không tức giận mà còn kính cẩn nghe theo, phảng phất như người kia nói gì thì bọn hắn cũng phải làm theo vậy.

- Vậy các ngươi hãy bỏ cuộc đi!

Người trẻ tuổi này lạnh lùng nói.

Năm tên này sợ hãi nhìn thoáng qua đình đài, Ngu Thần ở đấy đã sớm xanh cả mặt lại, hừ lạnh một tiếng thật nặng.

- Sư huynh, thật xin lỗi. Chúng ta không thể bỏ cuộc được!

Một người đệ tử trọng yếu trong đó nói.

Quyền uy của đại trưởng lão ở trong các trưởng lão có thể nói là tuyệt đối. Môn hạ đệ tử của người này hiển nhiên cũng là những người ưu tú nhất, hơn nữa, đan dược hàng năm phân phát cũng được nhiều nhất, chính vì điều đó mà tu vi của Ma Thiên phong cũng là cao nhất.

- Vậy thì ra tay đi!

Âm thanh vừa phát ra thì hắn đã đánh một quyền, quyền vừa ra thì tiếng long ngâm đã vang đầy trời. Ngay lập tức có một con thiên long viễn cổ trải dài khắp Long Hổ Bình, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi một cái mà năm người đã hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.

- Người này tên Lưu Giản Ung, là nhị đệ tử của đại trưởng lão bên Ma Thiên phong, rất được yêu quý. Đại đệ tử có tên là Lý Húc Trần, người này sáu năm trước nhập môn, giờ đã là đệ tử chân truyền của chưởng môn Long Hổ tông. Nghe nói Lý Húc Trần đang bế sinh tử quan, chuẩn bị trùng kích vào Thiên Tượng cảnh!

Thanh Tâm Tử giải thích. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu hắn đi vào Long Hổ tông, nên rất hiểu rõ tình huống ở đây!

- Ma Thiên phong thắng!

Chỉ trong nháy mắt chiến đấu đã kết thúc, năm tên đệ tử của Ngu Thần ủ rủ quay trở lại!

Trong võ đạo, một con thiên long lực chính là một đại quan, đạt tới và không đạt tới là hoàn toàn khác xa nhau. Thấy ở bên trong Long Hổ tông cũng có cường giả đạt được đến một con thiên long lực, Phương Vân cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi.

Anh hùng thiên xạ xuất hiện lớp lớp, không ai dám coi thường người nào cả. Tất nhiên việc đạt đến một trăm con phi long lực khi đang ở Địa Biến cảnh cũng đã từng xuất hiện qua, Phương Vân còn không tự đại đến mức cho rằng mình là người duy nhất làm được điều này.

- Xin trưởng lão thứ tội!

Năm người trở về đình đài, khom người nói.

- Trở về đi!

Ngu Thần phất phất tay, thua ở trong tay Lưu Giản Ung cũng không phải là chuyện quá mất mặt.

Quần phong tranh đấu vẫn tiếp tục được tiến hành, năm tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần sau khi thua trận vừa rồi thì cũng coi như đã xong. Còn bản thân Phương Vân là người được mời đến xem, hiển nhiên là thờ ơ với chuyện đó.

- Hử?

Đột nhiên Phương Vân có một cảm giác khác thường, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy Lưu Giản Ung trong đình đài vừa thu hồi ánh mắt đang nhìn mình lại.

- Biểu ca, người này hình như có địch ý với huynh?

Tôn Thế Khôn cũng cảm thấy ánh mắt của Lưu Giản Ung.

Phương Vân khẽ vuốt cằm, khẽ thu ánh mắt lại. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, mình và tên Giản Ung này trước giờ chưa gặp mặt, hơn nữa khi tới đây cũng không có hành động gì. Sao hắn lại có địch ý với mình chứ?

Nhưng mà, Lưu Giản Ung đã không làm ra hành động gì khác thường thì Phương Vân cũng không quan tâm.

Sau hai canh giờ, cuộc chiến đấu giữa các đệ tử trọng yếu đã kết thúc, môn hạ của Ngu Thần xếp hạng thứ ba mươi chín, xem như vô duyên với phần thưởng dành cho ba mươi sáu vị trí đứng đầu.

Keng!

Tiếng chuông lần nữa vang lên, âm thanh của Đan Đỉnh trưởng lão lần nữa như sấm sét vang vọng khắp bầu trời Long Hổ Bình:

- Thời gian tiếp theo, các đệ tử trọng yếu có thể tùy ý khiêu chiến trợ viện của các trưởng lão.

Trưởng lão các núi rất thường đi ra ngoài kết giao bằng hữu, đây cũng là một sự thể hiện thực lực cùng ảnh hưởng của bản thân. Cho nên, các lần quần phong tranh đấu của Long Hổ tông cũng không cấm các trưởng lão mời bằng hữu bên ngoài tới trợ trận. Hơn nữa, việc các trưởng lão tạ ơn các bằng hữu của mình bằng đan dược cực phẩm cũng có lợi trong việc mượn hơi các môn phái khác, qua đó đề cao thực lực của Long Hổ tông!

Long Hổ tông dù sao cũng là đại phái, cũng có thể diện riêng cho mình. Trừ các bằng hữu của các trưởng lão ra, thì còn có rất nhiều tu sĩ trong giới tông phái tới xem. Nếu như các trưởng lão kết giao với những bằng hữu có thực lực thấp kém không ra gì, chưa đánh đã bại thì coi như Long Hổ tông cũng mất mặt trước các tu sĩ trong giới tông phái, chính vì thế mà có loại khiêu chiến này. Nhưng mà, trải qua nhiều năm thì loại khiêu chiến này cũng đã bị biến dạng đi, có rất nhiều đệ tử trọng yếu không ưa các trưởng lão khác đã thông qua việc này mà đi nhục nhã bằng hữu của người đó, cũng coi như đã làm nhục vị trưởng lão đó.

Nếu như bằng hữu của trưởng lão tới trợ trận có thực lực không mạnh, bị các đệ tử trọng yếu trong môn phái đánh bại thì mặt mũi của vị trưởng lão đó sẽ mất sạch. Sau này khi các đệ tử môn phái lựa chọn trưởng lão đi theo, sẽ không chọn các trưởng lão bị chiến bại!

Các đệ tử mạnh nhất của các núi rối rít đi xuống rồi bay qua các đình đài của các trưởng lão khác. Ánh mắt quét qua một cái, lập tức lựa chọn các tu sĩ bên ngoài.

Phải nói đây là một cảnh tượng rất đặc sắc, bởi vì có rất nhiều người không hề có thực lực mạnh mẽ như bên ngoài! Không ít các tu sĩ bên ngoài được mời vào trợ trận đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.

- Vị tiền bối này, thật không phải rồi. Mời người xuống đình đài đánh một trận đi!

- Người chính là Đoạt Mệnh Hùng Trình Đức? Xuống đây đi!

- Bạch Lai chân quân, mời xuống đây. Đã được Hoàng trưởng lão lượng thứ thì vãn bối cũng mạn phép vậy.

Chỉ một lúc sau, một số tán tu hoặc trưởng lão của các tiểu, trung tông phái đã bị gọi ra ngoài. Những người bị gọi ra đa phần đều thấp thỏm, có người còn xanh cả mặt lại, trông tức giận vô cùng.

Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân vang vọng khắp đình đài, đồng thời cũng có một âm thanh quát to lên:

- Ngươi chính là Phương Vân? Là chó săn của triều đình sao? Hừ! Xuống đây đi! Bản thân ta cũng muốn nhìn xem ngươi dựa vào cái gì lại được xếp hạng trước ta. Đệ nhất danh Địa Biến bảng ư? Thật đúng là bị tên chó săn triều đình như ngươi làm ô uế rồi!

Thấy Lưu Giản Ung xuyên qua Long Hổ Bình rồi kêu gọi như thế thì mọi người kinh nghi không thôi, mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.

Vẻ mặt của Thanh Long thư sinh, Kim Địch tú tài, Phi Hoàng chân quân lúc này vô cùng hả hê; Thanh Tâm Tử, Thanh Phong tiên sinh thì như có điều suy nghĩ; còn Ngu Thần thì ngồi yên đó, nhưng trong mắt đã có chút biểu hiện ngạc nhiên.

- Thanh Tâm Tử tiền bối, Địa Biến bảng mà hắn nói là cái gì vậy?

Phương Vân không hề thay đổi sắc mặt, truyền âm hỏi Thanh Tâm Tử. Hắn cảm giác nguyên nhân tên Lưu Giản Ung này tức giận với mình đến thế chính là vì cái Địa Biến bảng này.

- Địa Biến bảng chính là bảng xếp hạng thực lực các cường giả Địa Biến cảnh khắp thiên hạ, do ba vị Toàn Cơ, Xu Cơ, Hành Cơ tiên sinh ở Thiên Cơ Thai tạo ra. Trừ Địa Biến bảng thì còn có Linh Tuệ bảng, Thiên Tượng bảng cùng với Thiên Trùng bảng. Ba vị tiên sinh này thôi diễn sự biến hóa của thiên cơ, biết hết mọi chuyện tương lai. Cũng chính vì thế mà tu sĩ tông phái trong thiên hạ hết sức tin phục vào sự xếp hạng của Thiên Cơ Thai!

Dừng một chút, trong âm thanh của Thanh Tâm Tử còn có chút cảm xúc kỳ dị:

- Trước kia, Địa Biến bảng không có sắp xếp người của triều đình vào. Nhưng mà, vào năm ngoái thì đột nhiên Thiên Cơ Thai lại đem người của triều đình xếp hạng cùng với người giới tông phái! Mà theo ta được biết, tên của ngươi cách đây không lâu đã hiện ra tại vị trí đầu tiên của Địa Biến bảng!

Phương Vân nghe vậy thì hơi giật mình một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói giới tông phái còn có ba bảng này. Mà việc mình đứng ở vị trí thứ nhất trên Địa Biến bảng của Thiên Cơ Thai, phải được người khác nói nghe mới biết đó chứ!

Cả Long Hổ Bình vô cùng im ắng, từng ánh mắt nhìn về đình đài mà Lưu Giản Ung vừa mới kêu gọi kia.

- Sao rồi, bọn chó săn triều đình các ngươi lại không có chút can đảm sao? Nếu như ngay cả việc tỷ thí với ta mà không dám thì hãy lạy ra ba lạy, sau đó cút ra Long Hổ tông cho ta!

Lưu Giản Ung nhìn Phương Vân, châm chọc nói.

- Đồ con kiến con hôi mà dám khiêu chiến ta, thật không biết sống chết!

Phương Vân hừ lạnh một tiếng rồi ngồi dậy. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lưu Giản Ung, giống như là một vị thần đang quan sát cả thế gian vậy:

- Ta giết ngươi cũng giống như giết một con kiến vậy! Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện!

Lưu Giản Ung ngông cuồng, thì Phương Vân còn ngông cuồng, lớn lối hơn.

- Trấn áp cho ta!

Phương Vân vẫn đứng ở trên không Long Hổ Bình, ngón tay vừa duỗi ra thì Ngũ Ngục Phong đã phá không xuất hiện. Phương Vân thổi một ngụm tinh khí vào bên trong Ngũ Ngục Phong, Ngũ Ngục Phong lập tức bay tới trên đỉnh đầu Lưu Giản Ung.

- Hừ! Chỉ dựa vào cái này mà muốn trấn áp ta à, ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Long hỏa hổ phong, âm dương cùng khởi, phá cho ta!

Lưu Giản Ung đầu tiên là hơi cả kinh, không ngờ rằng Phương Vân nói động thủ là động thủ. Nhưng mà, hắn cũng phản ứng rất nhanh, quát mạnh lên một tiếng rồi tung một quyền ra.

Ngâm!

Rống!

Trên Long Hổ Bình lập tức xuất hiện tiếng rồng ngâm hổ rống, đồng thời hư không ở phía sau Long Hổ Bình cũng biến ảo thành hình hai con vật lớn. Đúng là một đầu cự long và một con hung hổ. Hai hung vật này vừa xuất hiện thì cứ như hai hung thần vậy, tản phát ra khí tức mênh mông cổ xưa, phảng phất nơi xuất phát của chúng là từ thời xa xưa vậy!

Ầm!

Hai con hung vật này nương theo quyền thế của Lưu Giản Ung mà xông ra, khí thế bàng bạc vô cùng. Trong lúc mơ hồ, mọi người còn thấy hai con hung vật kia đang có xu thế dung hợp vào nhau nữa, điều này cho thấy nội lực của Lưu Giản Ung là vô cùng kinh khủng.

- Ha ha! Đệ nhất phải là...

Lưu Giản Ung thấy quyền thế của mình đã hình thành thì lập tức cười như điên, định lên tiếng chế nhạo.

- Hừ! Phật Đà Khắc Bia, trấn áp muôn phương!

Lưu Giản Ung còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng quát to của Phương Vân, sau đó đã có một pho tượng Kim Cương Phật Đà khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đình đài. Phương Vân đang đứng như thiên thần ở trên bầu trời khẽ điểm tay một cái, pho tượng Kim Cương Phật Đà này liền hóa thành lưu quang nhập vào trong Ngũ Ngục Phong.

Sau khi Phương Vân tế luyện Thủy Ngục Phong lại thì uy lực của Ngũ Ngục Phong đã tăng lên gấp ba lần, mà bây giờ Ngũ Ngục Phong lại nhận được lực lượng của Phật Đà Khắc Bia thì có cường giả Địa Biến cảnh nào có thể chống nổi chứ? Một tiềng nổ ầm vang lên, máu tươi của Lưu Giản Ung bị bạo phát ra, đệ nhất cường giả Địa Biến cảnh của Long Hổ tông đã bị Phương Vân một chưởng đánh chết ngay trên Long Hổ Bình.

Phốc!

Cổ tay Phương Vân run lên, Ngũ Ngục Phong liền rút về lại. Hắn phun tiếp một ngụm tinh khí ra, Ngũ Ngục Phong lập tức tỏa ra màn sáng bao phủ xuống che chắn trước người Phương Vân.

Ầm!

Ngũ Ngục Phong vừa bị long trảo khổng lồ đánh trúng thì con lôi long bên trên lập tức bị đánh tan ngay. Thân thể Phương Vân cũng bị phản lực hơi chấn lui về sau!

- Nghiệt trướng! Ngươi dám giết đệ tử ta?

Bỗng nhiên có một bóng xám hiện lên ở phương bắc, lóe lên một cái thì đã có một lão giả xuất hiện ngay chỗ Lưu Giản Ung vừa đứng. Ánh mắt của người này giờ đây đỏ như máu, nổi giận vô cùng. Tay phải của hắn đánh về phía hư không một cái, lập tức có một bàn chưởng khổng lồ đánh xuống người Phương Vân.

Mà dường như Phương Vân đã sớm dự đoán người này sẽ hành động như vậy, không hề quan tâm tới bàn chưởng đang đánh xuống. Hắn nhìn về Ngu Thần, lạnh lùng nói:

- Ngu trưởng lão, ta tới đây là để giúp ngươi. Ngươi còn muốn xem cuộc vui đến khi nào?

Ngu Thần nghe vậy thì thở dài một tiếng. Hắn cũng không ngờ tâm địa Phương Vân lại ngoan độc như thế, nói giết là giết ngay, ngay cả hắn ở gần đó cũng hành động không kịp.

- Đại trưởng lão bớt giận, không thể giết người này được!

Ngu Thần đánh một chiêu ra ngăn cản chưởng thế của đại trưởng lão. Một tiếng nổ ầm vang lên, kình khí tản ra khắp nơi. Ngu Thần cũng phải thối lui về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Ngu Thần, chẳng lẽ ngươi vì nghiệt chướng này mà đối địch với ta sao?

Ánh mắt đại trưởng lão đỏ như máu, quát lên. Khi nãy thấy Ngu Thần xuất thủ, hắn đã thu hồi một phần chưởng lực lại. Nếu không, Ngu Thần tuyệt đối không chỉ bị thương như bây giờ.

- Hừ! Đại trưởng lão, ta khuyên ngươi đừng có manh động! Ngay cả ba đại Yêu Vương ở Mãng Hoang ta còn có thể đối phó được, chẳng lẽ ngươi cho là ta không thu thập ngươi nổi sao?

Phương Vân vươn thẳng người lại, sát khí liền hiện lên trong mắt, vô cùng đáng sợ!
Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Loan mat nhung 3 năm trước
Ko hieu dc mo hinh anh the nao hu...hu

Truyện cùng thể loại