Hoàng Tộc Bại Hoại
Chương 64
Cái gì?!
Triệu Tĩnh bị đả kích không nhỏ, thân thể lay động một chút, trợn to mắt nhìn Triệu Hồng Lân. Một hồi lâu, mới mân miệng, cau mày nói: “Cửu hoàng thúc, Trẫm chỉ muốn ngươi giao kim sang dược ra."
Triệu Hồng Lân nheo mắt, trong con người lóe lên ngọn lửa không tên: “Ngươi muốn bao che cho kẻ kia? Hắn là ai? Kẻ dám ám sát bổn vương, làm sao bổn vương cho hắn sống khá giả được!"
Triệu Tĩnh cắn môi, do dự một chút rồi tàn nhẫn nói: “Là Trẫm sai nàng đi giết ngươi, ngươi muốn giết thì giết Trẫm đi."
Buổi sáng hôm nay biết được hoàng hậu bị thương, hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy thái y nói vết thương chảy máu không ngừng, mới biết hoàng hậu bị Xuất Vân kiếm đả thương!
Vẫy lui mọi người, lúc này hoàng hậu mới nói cho hắn, thì ra nàng đã sớm biết chuyện của hắn với Triệu Hồng Lân. Bởi vì nàng yêu hắn, cho nên yên lặng chịu đựng nhiều năm như vậy. Nhưng sự nhẫn nại của nàng đã tới cực điểm, không muốn chứng kiến hắn tiếp tục đau khổ nữa, cho nên nàng đã đi ám sát Cần vương!
Xem ra người bày mưu lừa mình tới sơn đình thành đông là hoàng hậu rồi.
Hận nàng sao?
Không! Hắn cũng từng yêu, nên hắn hiểu rõ vị đắng của tình yêu, cũng rõ ràng vì người mình yêu, mọi người có thể làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn… Chẳng lẽ… Ngọc Diệp vương phi là do nàng hạ độc cửu hoàng thúc mà lầm hại ư… Triệu Tĩnh thoáng cái đã nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề. Nhưng mà, Hồng Linh cũng không sai, người sai là hắn, đáng lẽ hắn không nên kéo nàng vào chuyện này… Cho nên, hắn thật sự không thể trách Hồng Linh, nếu phải chịu trừng phạt, vậy cứ để hắn chịu đi!
Nhìn thấy bộ dạng thấy chết không sờn của hắn, Triệu Hồng Lân hừ lạnh, quả nhiên là hắn phái tới?
“Hoàng thượng, kim sang dược ngài cần, vi thần đã dùng hết. Vết thương của người kia cũng không nghiêm trọng, chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường một tháng không cử động, vết thương tự nhiên sẽ khỏi. Vậy, vi thần xin cáo từ!" Nói xong y liền xoay người bước đi.
Hắn dĩ nhiên muốn giết mình? Trước kia bị mình nhục nhã thế nào, hắn cũng cam chịu, vậy mà bây giờ lại phái người tới giết mình!
Sau khi hồi phủ, Triệu Hồng Lân chuẩn bị chút quần áo rồi lên ngựa phóng đi.
Suốt nửa năm, y lưu lạc trong giang hồ. Mà thời gian này, Hồng Diệp sơn trang cùng Thanh Vân bảo, Mai Ngọc sơn trang càng lúc càng đối nghịch, nhân mã song phương chung quy sẽ tìm được lý do thích hợp để làm một trận ngươi sống ta chết. Bởi vì Hồng Diệp sơn trang là hoàng thân quốc thích, đại biểu cho triều đình, mà Thanh Vân bảo là võ lâm đệ nhất bảo, là hóa thân của võ lâm. Bởi vậy, người trong võ lâm càng bất mãn với triều đình hơn, càng đến kết minh với Thanh Vân bảo hơn, ý muốn tập hợp cùng kháng triều đình!
Mà lúc này, bảo chủ Tống Thanh Vân của Thanh Vân bảo lại du lãng bên ngoài, rất ít khi trở về Thanh Vân bảo, mà hết thảy đều giao cho người của Mai Ngọc sơn trang quyết định.
Lúc này, Triệu Hồng Lân cảm giác như sắp thở không nổi, mặc kệ ở nơi nào, chứng kiến có người cười, y sẽ nghĩ tới khuôn mặt ngây thơ thuần khiết vui vẻ của Triệu Tĩnh. Chứng kiến có người thở dài, y sẽ nghĩ đến thân ảnh gầy gò ưu thương của Triệu Tĩnh. Chứng kiến có người khóc, y sẽ nghĩ đến ánh mắt thương tâm gần chết của Triệu Tĩnh… Tưởng rằng cách xa hắn sẽ quên được hắn, nhưng trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, làm cho y ngay cả nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt Triệu Tĩnh…
Triệu Hồng Lân nắm chặt tay, một năm, đã một năm rồi, y chưa chạm vào hắn, y là một nam nhân bình thường, tự nhiên sẽ có sinh lý cần giải quyết. Y vốn đi tìm kỹ nữ giải quyết, nhưng y lại không thể cương lên được. Nghĩ đến bao năm qua, y lại đi tìm nam kỹ… Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của bọn họ, Triệu Hồng Lân lại không nhịn được mà một cước đá văng họ ra. Đáng chết! Đối với bọn họ, y cũng không hề hứng thú. Nhưng là, chỉ cần vừa nghĩ đến Triệu Tĩnh, dục vọng đã nhịn hơn năm của y sẽ nhanh chóng đứng thẳng…
Đáng chết!
Đột nhiên nghĩ tới Triệu Tĩnh cao lớn uy nghiêm, lạnh lùng hờ hững, khác hẳn với mỹ thiếu niên nhu mỵ nhỏ nhắn… Triệu Hồng Lân liền đen mặt, quay đầu ngựa phi thẳng về kinh thành.
Trở lại vương phủ đã là tối đêm, nhưng chỉ cần nghĩ tới rất nhanh là được nhìn thấy Triệu Tĩnh, cơn buồn ngủ của y cũng không cánh mà bay. Chờ tới giờ tý, y liền cao hứng lẻn vào trong cung.
Ban đêm tĩnh lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt. Rời bước đến trước giường, trái tim Triệu Hồng Lân bỗng nhiên xao động. Hắn còn gầy hơn so với trước kia, nếp nhăn giữa mi gian cũng ngày càng sâu, ngay cả trong khi ngủ cũng chưa từng giãn ra… Ánh mắt y rơi vào đôi môi hắn, chậm rãi khom lưng xuống, nhẹ nhàng liếm, chỉ như vậy, cũng khiến từng mạch máu trong người y như sôi trào.
Cảm thấy có tay ai đang di động trên người mình, Triệu Tĩnh sợ đến mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt mị hoặc kia, hắn chớp mắt một cái, nghĩ mình đang nằm mơ. Nhưng bàn tay đó lại đang xâm nhập vào nơi riêng tư của hắn, khiến hắn sợ đến lùi sát vào trong: “Cửu hoàng thúc! Ngươi… ngươi… ngươi tới đây làm gì?"
Nhìn hắn quần áo không chỉnh vừa lại đáng thương, Triệu Hồng Lân cảm thấy dục vọng của mình như núi lửa sắp bùng phát. Túm hắn đến trước mặt, khí tức cực nóng phun lên mặt hắn, trong con ngươi không biết lóe lên lửa giận hay dục hỏa: “Đều tại ngươi, hại bổn vương đã cấm dục hơn một năm! Ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Hả? Cái gì?
Triệu Tĩnh không rõ Triệu Hồng Lân đang nói gì, chỉ thấy y kéo tay hắn đặt vào dục vọng cương cứng của y. Cây cực đại nóng rực đó làm Triệu Tĩnh sợ hãi vội rút tay lại, sững sờ nhìn Triệu Hồng Lân… Chẳng lẽ y muốn…
“Quả nhiên… không phải ngươi không được…" Triệu Hồng Lân cười khổ: “Ta đi tìm không ít người, cả nam nhân, lẫn phụ nữ, kết quả… những người đó làm bổn vương trở thành vô dụng. Ngươi hại bổn vương mất mặt! Ngươi nói xem, ngươi có đáng chịu trách nhiệm không?" Nhẹ nhàng đến gần hắn, Triệu Hồng Lân vươn tay xé toạc quần áo hắn ra.
Triệu Tĩnh ngơ ngác nhìn đống vải nát trên đất, rồi lại ngơ ngác nhìn y.
Lời y vừa nói nghĩa là sao?
Mặc kệ ý gì, Triệu Tĩnh vẫn chạy không thoát vận mệnh mười ngày không thể vào triều,
Tựa hồ bởi vì Triệu Hồng Lân cấm dục đã lâu, một khi phát tiết như núi lửa bộc phát, càng không thể vãn hồi. Triệu Tĩnh không biết mình bất tỉnh bao lần, chỉ biết mỗi lần tỉnh lại, dục vọng nóng rực kia vẫn ở trong cơ thể mình mà tàn phá bữa bãi. Còn mình, trừ ra thở dốc cùng rên rỉ, đã không thể phát ra được câu nào.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, không phải y đã nói tuyệt không chạm vào thứ người khác đã chạm sao?
Không nhịn được hỏi y, kết quả lại bị y kịch liệt mà quất đỉnh, cùng tiếng hung tợn kêu hắn câm miệng.
Hắn không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc cửu hoàng thúc muốn làm gì hắn? Y hình như có ý làm trái tim tuyệt vọng của hắn trở nên bất ổn. Hay đây là phương pháp hành hạ mới của y?
Cửu hoàng thúc… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Triệu Tĩnh bị đả kích không nhỏ, thân thể lay động một chút, trợn to mắt nhìn Triệu Hồng Lân. Một hồi lâu, mới mân miệng, cau mày nói: “Cửu hoàng thúc, Trẫm chỉ muốn ngươi giao kim sang dược ra."
Triệu Hồng Lân nheo mắt, trong con người lóe lên ngọn lửa không tên: “Ngươi muốn bao che cho kẻ kia? Hắn là ai? Kẻ dám ám sát bổn vương, làm sao bổn vương cho hắn sống khá giả được!"
Triệu Tĩnh cắn môi, do dự một chút rồi tàn nhẫn nói: “Là Trẫm sai nàng đi giết ngươi, ngươi muốn giết thì giết Trẫm đi."
Buổi sáng hôm nay biết được hoàng hậu bị thương, hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy thái y nói vết thương chảy máu không ngừng, mới biết hoàng hậu bị Xuất Vân kiếm đả thương!
Vẫy lui mọi người, lúc này hoàng hậu mới nói cho hắn, thì ra nàng đã sớm biết chuyện của hắn với Triệu Hồng Lân. Bởi vì nàng yêu hắn, cho nên yên lặng chịu đựng nhiều năm như vậy. Nhưng sự nhẫn nại của nàng đã tới cực điểm, không muốn chứng kiến hắn tiếp tục đau khổ nữa, cho nên nàng đã đi ám sát Cần vương!
Xem ra người bày mưu lừa mình tới sơn đình thành đông là hoàng hậu rồi.
Hận nàng sao?
Không! Hắn cũng từng yêu, nên hắn hiểu rõ vị đắng của tình yêu, cũng rõ ràng vì người mình yêu, mọi người có thể làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn… Chẳng lẽ… Ngọc Diệp vương phi là do nàng hạ độc cửu hoàng thúc mà lầm hại ư… Triệu Tĩnh thoáng cái đã nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề. Nhưng mà, Hồng Linh cũng không sai, người sai là hắn, đáng lẽ hắn không nên kéo nàng vào chuyện này… Cho nên, hắn thật sự không thể trách Hồng Linh, nếu phải chịu trừng phạt, vậy cứ để hắn chịu đi!
Nhìn thấy bộ dạng thấy chết không sờn của hắn, Triệu Hồng Lân hừ lạnh, quả nhiên là hắn phái tới?
“Hoàng thượng, kim sang dược ngài cần, vi thần đã dùng hết. Vết thương của người kia cũng không nghiêm trọng, chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường một tháng không cử động, vết thương tự nhiên sẽ khỏi. Vậy, vi thần xin cáo từ!" Nói xong y liền xoay người bước đi.
Hắn dĩ nhiên muốn giết mình? Trước kia bị mình nhục nhã thế nào, hắn cũng cam chịu, vậy mà bây giờ lại phái người tới giết mình!
Sau khi hồi phủ, Triệu Hồng Lân chuẩn bị chút quần áo rồi lên ngựa phóng đi.
Suốt nửa năm, y lưu lạc trong giang hồ. Mà thời gian này, Hồng Diệp sơn trang cùng Thanh Vân bảo, Mai Ngọc sơn trang càng lúc càng đối nghịch, nhân mã song phương chung quy sẽ tìm được lý do thích hợp để làm một trận ngươi sống ta chết. Bởi vì Hồng Diệp sơn trang là hoàng thân quốc thích, đại biểu cho triều đình, mà Thanh Vân bảo là võ lâm đệ nhất bảo, là hóa thân của võ lâm. Bởi vậy, người trong võ lâm càng bất mãn với triều đình hơn, càng đến kết minh với Thanh Vân bảo hơn, ý muốn tập hợp cùng kháng triều đình!
Mà lúc này, bảo chủ Tống Thanh Vân của Thanh Vân bảo lại du lãng bên ngoài, rất ít khi trở về Thanh Vân bảo, mà hết thảy đều giao cho người của Mai Ngọc sơn trang quyết định.
Lúc này, Triệu Hồng Lân cảm giác như sắp thở không nổi, mặc kệ ở nơi nào, chứng kiến có người cười, y sẽ nghĩ tới khuôn mặt ngây thơ thuần khiết vui vẻ của Triệu Tĩnh. Chứng kiến có người thở dài, y sẽ nghĩ đến thân ảnh gầy gò ưu thương của Triệu Tĩnh. Chứng kiến có người khóc, y sẽ nghĩ đến ánh mắt thương tâm gần chết của Triệu Tĩnh… Tưởng rằng cách xa hắn sẽ quên được hắn, nhưng trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, làm cho y ngay cả nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt Triệu Tĩnh…
Triệu Hồng Lân nắm chặt tay, một năm, đã một năm rồi, y chưa chạm vào hắn, y là một nam nhân bình thường, tự nhiên sẽ có sinh lý cần giải quyết. Y vốn đi tìm kỹ nữ giải quyết, nhưng y lại không thể cương lên được. Nghĩ đến bao năm qua, y lại đi tìm nam kỹ… Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của bọn họ, Triệu Hồng Lân lại không nhịn được mà một cước đá văng họ ra. Đáng chết! Đối với bọn họ, y cũng không hề hứng thú. Nhưng là, chỉ cần vừa nghĩ đến Triệu Tĩnh, dục vọng đã nhịn hơn năm của y sẽ nhanh chóng đứng thẳng…
Đáng chết!
Đột nhiên nghĩ tới Triệu Tĩnh cao lớn uy nghiêm, lạnh lùng hờ hững, khác hẳn với mỹ thiếu niên nhu mỵ nhỏ nhắn… Triệu Hồng Lân liền đen mặt, quay đầu ngựa phi thẳng về kinh thành.
Trở lại vương phủ đã là tối đêm, nhưng chỉ cần nghĩ tới rất nhanh là được nhìn thấy Triệu Tĩnh, cơn buồn ngủ của y cũng không cánh mà bay. Chờ tới giờ tý, y liền cao hứng lẻn vào trong cung.
Ban đêm tĩnh lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt. Rời bước đến trước giường, trái tim Triệu Hồng Lân bỗng nhiên xao động. Hắn còn gầy hơn so với trước kia, nếp nhăn giữa mi gian cũng ngày càng sâu, ngay cả trong khi ngủ cũng chưa từng giãn ra… Ánh mắt y rơi vào đôi môi hắn, chậm rãi khom lưng xuống, nhẹ nhàng liếm, chỉ như vậy, cũng khiến từng mạch máu trong người y như sôi trào.
Cảm thấy có tay ai đang di động trên người mình, Triệu Tĩnh sợ đến mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt mị hoặc kia, hắn chớp mắt một cái, nghĩ mình đang nằm mơ. Nhưng bàn tay đó lại đang xâm nhập vào nơi riêng tư của hắn, khiến hắn sợ đến lùi sát vào trong: “Cửu hoàng thúc! Ngươi… ngươi… ngươi tới đây làm gì?"
Nhìn hắn quần áo không chỉnh vừa lại đáng thương, Triệu Hồng Lân cảm thấy dục vọng của mình như núi lửa sắp bùng phát. Túm hắn đến trước mặt, khí tức cực nóng phun lên mặt hắn, trong con ngươi không biết lóe lên lửa giận hay dục hỏa: “Đều tại ngươi, hại bổn vương đã cấm dục hơn một năm! Ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Hả? Cái gì?
Triệu Tĩnh không rõ Triệu Hồng Lân đang nói gì, chỉ thấy y kéo tay hắn đặt vào dục vọng cương cứng của y. Cây cực đại nóng rực đó làm Triệu Tĩnh sợ hãi vội rút tay lại, sững sờ nhìn Triệu Hồng Lân… Chẳng lẽ y muốn…
“Quả nhiên… không phải ngươi không được…" Triệu Hồng Lân cười khổ: “Ta đi tìm không ít người, cả nam nhân, lẫn phụ nữ, kết quả… những người đó làm bổn vương trở thành vô dụng. Ngươi hại bổn vương mất mặt! Ngươi nói xem, ngươi có đáng chịu trách nhiệm không?" Nhẹ nhàng đến gần hắn, Triệu Hồng Lân vươn tay xé toạc quần áo hắn ra.
Triệu Tĩnh ngơ ngác nhìn đống vải nát trên đất, rồi lại ngơ ngác nhìn y.
Lời y vừa nói nghĩa là sao?
Mặc kệ ý gì, Triệu Tĩnh vẫn chạy không thoát vận mệnh mười ngày không thể vào triều,
Tựa hồ bởi vì Triệu Hồng Lân cấm dục đã lâu, một khi phát tiết như núi lửa bộc phát, càng không thể vãn hồi. Triệu Tĩnh không biết mình bất tỉnh bao lần, chỉ biết mỗi lần tỉnh lại, dục vọng nóng rực kia vẫn ở trong cơ thể mình mà tàn phá bữa bãi. Còn mình, trừ ra thở dốc cùng rên rỉ, đã không thể phát ra được câu nào.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, không phải y đã nói tuyệt không chạm vào thứ người khác đã chạm sao?
Không nhịn được hỏi y, kết quả lại bị y kịch liệt mà quất đỉnh, cùng tiếng hung tợn kêu hắn câm miệng.
Hắn không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc cửu hoàng thúc muốn làm gì hắn? Y hình như có ý làm trái tim tuyệt vọng của hắn trở nên bất ổn. Hay đây là phương pháp hành hạ mới của y?
Cửu hoàng thúc… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Tác giả :
Hôi Hồ