Hoàng Tộc Bại Hoại
Chương 58
Bầu trời u ám, gió lạnh ẩm ướt.
Triệu Hồng Lân trở về vương phủ, khuôn mặt tuyệt sắc vốn khiến người ta cảm thấy vui vẻ nay còn âm u hơn cả sắc trời. Hai tròng mắt câu hồn giờ phút này như ngọn lửa đủ để đốt cháy tất cả, nhưng mà, khi vừa tiếp xúc với nó, lại như rơi vào hầm băng nghìn năm, lạnh đến mức làm người ta đông cứng lại.
Vương gia đáng sợ như vậy, người trong vương phủ mới lần đầu nhìn thấy. Kể cả khi vương phi chết, bọn hắn cũng không thấy thần sắc điên cuồng như muốn hủy diệt hết thảy của vương gia lúc này. Vì vậy, đám hạ nhân thấy y là nhân tiện tránh đi, trốn được cứ nên trốn, ai cũng không muốn bị vương gia ăn sống nuốt tươi.
Cho dù vương gia tự nhốt mình trong thư phòng, bọn hạ nhân vẫn không dám gây ra chút tiếng động nào, nơm nớp lo sợ mà tự làm tròn bổn phận của mình. Tới lúc dùng bữa tối, vương gia vẫn không ra, bọn hạ nhân lại không dám vào gọi, ngay cả quản gia cũng lau lau mồ hôi lạnh đi qua đi lại trước cửa thư phòng, không biết có nên vào hay thôi.
Cần vương phủ bị bao phủ bởi bầu không khí đáng sợ, mà trong cung, không, xác thực phải nói là Thanh Trữ cung, lúc này lại im ắng đến mức đáng nghi ngờ.
Sau khi dùng bữa trưa xong, hoàng thượng đã đi nghỉ ngơi, bây giờ đã tới giờ dùng cơm tối, mà vẫn không thấy xuất hiện. Tiểu Hòa với Tiểu Thuận đừng ở ngoài nhàm chán đến chết, lúc này mới cảm thấy có gì không ổn. Vội vàng chạy vào tẩm cung xem xét, thấy long sàng vẫn gọn gàng, nào có bóng hình của hoàng đế?
Tiểu Hòa sốt ruột há mồm gào thét thị vệ, lại bị Tiểu Thuận che kin miệng, ý bảo hắn tỉnh táo lại. Tiếp theo liền ở trong cung tìm kiếm.
“Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Hòa gấp đến độ sắp khóc, thấy hắn còn đang loay hoay cái gì đó, rất muốn mở miệng mắng to một trận.
Tiểu Thuận tiếp tục tìm kiếm, cũng không quay đầu lại: “Tối hôm qua không phải có một phong thư sao? Ta có liếc nhìn, hình như là ai đó hẹn hoàng thượng gặp mặt, có thể hoàng thượng đã đi gặp rồi! A! Tìm được rồi!" Tiểu Thuận mở tờ giấy bị vò nát ra, vừa nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.
“Không ổn rồi! Là Cần vương!"
“Cái gì? Làm sao bây giờ? Hoàng thượng liệu có sao không? Oa oa…" Tiểu Hòa nước mắt nước mũi chảy tèm nhèm mà khóc lớn.
Tiểu Thuần lấy cái khăn sạch lau cho hắn, rồi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, để ta nghĩ xem sao…"
Tiểu Hòa quả nhiên nghe lời không khóc nữa, phải chịu thôi, ai bảo Tiểu Thuận thông minh chín chắn hơn hắn, lần nào nghe hắn nói cũng đúng.
Vì vậy Tiểu Thuận rất nhanh lâm vào suy tư, Cần vương hẹn hoàng thượng buổi trưa ở sơn đình thành đông, bây giờ đã gần giờ mẹo, cũng đã phải về rồi chứ, sao giờ vẫn không thấy đâu? Chẳng lẽ…
Bọn họ không phải gặp nhau một mình sao? Hừ, Cần vương mỗi lần gặp hoàng thượng còn có thể làm gì chứ!
Cất tờ giấy vào lòng, Tiểu Thuận kéo Tiểu Hòa chạy nhanh tới Cần vương phủ.
Người của Cần vương phủ thấy bọn họ, tất nhiên phải lấy lễ tiếp đãi, vừa nghe bọn họ muốn gặp vương gia, sắc mặt bọn họ đều đại biến. Chần chừ một chút, không biết có nên nói cho bọn họ biết, mấy ngày gần đây không nên đến gần vương gia không nhỉ? Nếu không chắc chắn sẽ như đống đồ cổ trang trí trong thư phòng mà tan xương nát thịt.
Tiểu Hòa không chờ được, vội vàng la lên: “Mau… mau dẫn chúng ta đi gặp… gặp vương gia! Nếu chậm trễ đại sự… các ngươi chắc chắn sẽ mất đầu!"
“Vương gia đang ở thư phòng…" Nếu hắn đã nói như vậy, hạ nhân vương phủ đành phải đưa bọn họ đi thôi.
Tới chỗ cách thư phòng khoảng năm trượng, đám hạ nhân không chịu đi tiếp, mà chỉ giơ tay chỉ về cánh cửa phía sau rừng trúc, nói: “Vương gia ở bên trong…"
Không rõ vì sao bọn họ lại sợ như thế, Tiểu Thuận cùng Tiểu Hòa vội vàng chạy vào thư phòng, tới cửa mời dừng lại. Nơi này tựa hồ như mới xảy ra đại chiến?
Đừng nói thư phòng không còn thứ nào, mà ngay cả cửa cũng khó tìm được nơi đặt chân.
Nhìn vào bên trong, chỉ thấy thân hình thon nhỏ đứng đó, tuy xung quanh đầy đất bừa bãi, nhưng vẫn xinh đẹp như một bức tranh. Mà bọn hắn cũng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, cùng không rảnh để ý người kia đang tản mát ra sát khí dọa người, mà chỉ tập trung tìm kiếm bóng dáng của hoàng thượng!
“Cần vương…"
Nghe thấy có người không sợ chết mà có dũng khí gọi y, Triệu Hồng Lân chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt đỏ rực như máu sau khi nhìn thấy hai người mới tới đã đỡ hơn, thoáng cái đã đổi thành ánh mắt lạnh như băng.
Tiểu Thuận và Tiểu Hòa vô thức run lên. Lạnh quá! Nhưng Tiểu Thuận vẫn kiên trì hỏi: “Vương gia, cho hỏi hoàng thượng đâu ạ?"
Vừa nghe thấy hai chữ hoàng thượng, quanh thân Triệu Hồng Lân như phát ra ngọn lửa thiêu đốt. Nhưng rất nhanh, lại lạnh lùng như cũ, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuyên thấu qua bọn họ, lạnh lùng nói: “Bây giờ hắn đang sung sướng như thần tiên đấy!"
“Cái gì?"
“Ta nói, các ngươi tìm hoàng thượng sao không tìm trong cung, lại chạy tới vương phủ tìm cái gì!" Triệu Hồng Lân nhìn họ chằm chằm, ý tứ là nhanh cút đi!
Tiểu Hòa sợ đến phát run, còn Tiểu Thuận vẫn cố gắng trấn tĩnh, lấy tờ giấy trong lòng ra đưa cho y: “Hoàng thượng không phải đi gặp ngài sao? Bây giờ hoàng thượng còn chưa hồi cung, nếu không đến chỗ ngài hỏi thì đi đâu đây?" Dù sao hắn cũng không vừa mắt Cần vương, ngữ khí cũng không cung kính lắm.
Vừa mở tờ giấy ra, Triệu Hồng Lân sắc mặt đại biến, đen rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh không còn chút máu. Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngay cả một câu cũng không nói, chỉ dùng khinh công tuyệt đỉnh phá cửa sổ bay về phía thành đông. Người qua đường chỉ thấy có bóng dáng lóe qua, nhưng nhìn kỹ lại không thấy bóng người nào, còn tưởng đã gặp quỷ rồi.
Triệu Hồng Lân trở về vương phủ, khuôn mặt tuyệt sắc vốn khiến người ta cảm thấy vui vẻ nay còn âm u hơn cả sắc trời. Hai tròng mắt câu hồn giờ phút này như ngọn lửa đủ để đốt cháy tất cả, nhưng mà, khi vừa tiếp xúc với nó, lại như rơi vào hầm băng nghìn năm, lạnh đến mức làm người ta đông cứng lại.
Vương gia đáng sợ như vậy, người trong vương phủ mới lần đầu nhìn thấy. Kể cả khi vương phi chết, bọn hắn cũng không thấy thần sắc điên cuồng như muốn hủy diệt hết thảy của vương gia lúc này. Vì vậy, đám hạ nhân thấy y là nhân tiện tránh đi, trốn được cứ nên trốn, ai cũng không muốn bị vương gia ăn sống nuốt tươi.
Cho dù vương gia tự nhốt mình trong thư phòng, bọn hạ nhân vẫn không dám gây ra chút tiếng động nào, nơm nớp lo sợ mà tự làm tròn bổn phận của mình. Tới lúc dùng bữa tối, vương gia vẫn không ra, bọn hạ nhân lại không dám vào gọi, ngay cả quản gia cũng lau lau mồ hôi lạnh đi qua đi lại trước cửa thư phòng, không biết có nên vào hay thôi.
Cần vương phủ bị bao phủ bởi bầu không khí đáng sợ, mà trong cung, không, xác thực phải nói là Thanh Trữ cung, lúc này lại im ắng đến mức đáng nghi ngờ.
Sau khi dùng bữa trưa xong, hoàng thượng đã đi nghỉ ngơi, bây giờ đã tới giờ dùng cơm tối, mà vẫn không thấy xuất hiện. Tiểu Hòa với Tiểu Thuận đừng ở ngoài nhàm chán đến chết, lúc này mới cảm thấy có gì không ổn. Vội vàng chạy vào tẩm cung xem xét, thấy long sàng vẫn gọn gàng, nào có bóng hình của hoàng đế?
Tiểu Hòa sốt ruột há mồm gào thét thị vệ, lại bị Tiểu Thuận che kin miệng, ý bảo hắn tỉnh táo lại. Tiếp theo liền ở trong cung tìm kiếm.
“Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Hòa gấp đến độ sắp khóc, thấy hắn còn đang loay hoay cái gì đó, rất muốn mở miệng mắng to một trận.
Tiểu Thuận tiếp tục tìm kiếm, cũng không quay đầu lại: “Tối hôm qua không phải có một phong thư sao? Ta có liếc nhìn, hình như là ai đó hẹn hoàng thượng gặp mặt, có thể hoàng thượng đã đi gặp rồi! A! Tìm được rồi!" Tiểu Thuận mở tờ giấy bị vò nát ra, vừa nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.
“Không ổn rồi! Là Cần vương!"
“Cái gì? Làm sao bây giờ? Hoàng thượng liệu có sao không? Oa oa…" Tiểu Hòa nước mắt nước mũi chảy tèm nhèm mà khóc lớn.
Tiểu Thuần lấy cái khăn sạch lau cho hắn, rồi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, để ta nghĩ xem sao…"
Tiểu Hòa quả nhiên nghe lời không khóc nữa, phải chịu thôi, ai bảo Tiểu Thuận thông minh chín chắn hơn hắn, lần nào nghe hắn nói cũng đúng.
Vì vậy Tiểu Thuận rất nhanh lâm vào suy tư, Cần vương hẹn hoàng thượng buổi trưa ở sơn đình thành đông, bây giờ đã gần giờ mẹo, cũng đã phải về rồi chứ, sao giờ vẫn không thấy đâu? Chẳng lẽ…
Bọn họ không phải gặp nhau một mình sao? Hừ, Cần vương mỗi lần gặp hoàng thượng còn có thể làm gì chứ!
Cất tờ giấy vào lòng, Tiểu Thuận kéo Tiểu Hòa chạy nhanh tới Cần vương phủ.
Người của Cần vương phủ thấy bọn họ, tất nhiên phải lấy lễ tiếp đãi, vừa nghe bọn họ muốn gặp vương gia, sắc mặt bọn họ đều đại biến. Chần chừ một chút, không biết có nên nói cho bọn họ biết, mấy ngày gần đây không nên đến gần vương gia không nhỉ? Nếu không chắc chắn sẽ như đống đồ cổ trang trí trong thư phòng mà tan xương nát thịt.
Tiểu Hòa không chờ được, vội vàng la lên: “Mau… mau dẫn chúng ta đi gặp… gặp vương gia! Nếu chậm trễ đại sự… các ngươi chắc chắn sẽ mất đầu!"
“Vương gia đang ở thư phòng…" Nếu hắn đã nói như vậy, hạ nhân vương phủ đành phải đưa bọn họ đi thôi.
Tới chỗ cách thư phòng khoảng năm trượng, đám hạ nhân không chịu đi tiếp, mà chỉ giơ tay chỉ về cánh cửa phía sau rừng trúc, nói: “Vương gia ở bên trong…"
Không rõ vì sao bọn họ lại sợ như thế, Tiểu Thuận cùng Tiểu Hòa vội vàng chạy vào thư phòng, tới cửa mời dừng lại. Nơi này tựa hồ như mới xảy ra đại chiến?
Đừng nói thư phòng không còn thứ nào, mà ngay cả cửa cũng khó tìm được nơi đặt chân.
Nhìn vào bên trong, chỉ thấy thân hình thon nhỏ đứng đó, tuy xung quanh đầy đất bừa bãi, nhưng vẫn xinh đẹp như một bức tranh. Mà bọn hắn cũng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, cùng không rảnh để ý người kia đang tản mát ra sát khí dọa người, mà chỉ tập trung tìm kiếm bóng dáng của hoàng thượng!
“Cần vương…"
Nghe thấy có người không sợ chết mà có dũng khí gọi y, Triệu Hồng Lân chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt đỏ rực như máu sau khi nhìn thấy hai người mới tới đã đỡ hơn, thoáng cái đã đổi thành ánh mắt lạnh như băng.
Tiểu Thuận và Tiểu Hòa vô thức run lên. Lạnh quá! Nhưng Tiểu Thuận vẫn kiên trì hỏi: “Vương gia, cho hỏi hoàng thượng đâu ạ?"
Vừa nghe thấy hai chữ hoàng thượng, quanh thân Triệu Hồng Lân như phát ra ngọn lửa thiêu đốt. Nhưng rất nhanh, lại lạnh lùng như cũ, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuyên thấu qua bọn họ, lạnh lùng nói: “Bây giờ hắn đang sung sướng như thần tiên đấy!"
“Cái gì?"
“Ta nói, các ngươi tìm hoàng thượng sao không tìm trong cung, lại chạy tới vương phủ tìm cái gì!" Triệu Hồng Lân nhìn họ chằm chằm, ý tứ là nhanh cút đi!
Tiểu Hòa sợ đến phát run, còn Tiểu Thuận vẫn cố gắng trấn tĩnh, lấy tờ giấy trong lòng ra đưa cho y: “Hoàng thượng không phải đi gặp ngài sao? Bây giờ hoàng thượng còn chưa hồi cung, nếu không đến chỗ ngài hỏi thì đi đâu đây?" Dù sao hắn cũng không vừa mắt Cần vương, ngữ khí cũng không cung kính lắm.
Vừa mở tờ giấy ra, Triệu Hồng Lân sắc mặt đại biến, đen rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh không còn chút máu. Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngay cả một câu cũng không nói, chỉ dùng khinh công tuyệt đỉnh phá cửa sổ bay về phía thành đông. Người qua đường chỉ thấy có bóng dáng lóe qua, nhưng nhìn kỹ lại không thấy bóng người nào, còn tưởng đã gặp quỷ rồi.
Tác giả :
Hôi Hồ