Hoàng Thượng Vạn Tuế
Chương 98
Ed: Jang Bò
Thẩm Cảnh bắt đầu bắt tay vào việc mở Bệnh viên Nha khoa, tiền bạc trên căn bản đã gom đủ rồi, thậm chí còn thừa lại một ít, gửi vào ngân hàng để chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ, mặc dù cổ phần của Cao Nhất Suất không tính là nhiều, nhưng bình thường khi làm việc anh lại cực kỳ nghiêm túc, cộng thêm tính anh lại sôi nổi năng động, nên chuyện quản lý bệnh viện này anh là thích hợp nhất.
Nhìn tòa nhà sừng sững đứng ở giữa trung tâm, Cao Nhất Suất nghiêng đầu nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Như thế nào? Bệnh viện của chúng ta đây."
Thẩm Cảnh nâng môi, không nói gì.
Cao Nhất Suất tiếp tục nói: "Lập tức khai trương, chơi lớn như vậy, cậu không sợ sẽ xảy ra bất trắc gì sao?"
Thẩm Cảnh quay đầu nhìn anh trả lời: "Cậu sẽ làm nó xảy ra vấn đề sao?"
Cao Nhất Suất lập tức trả lời: "Dĩ nhiên là không rồi."
Thẩm Cảnh nhún vai, nói: "Vậy thì đúng rồi, tớ tin tưởng cậu."
Cao Nhất Suất lắc đầu một cái, thở dài bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết, rốt cuộc cổ đông lớn nhất của bệnh viện này là cậu hay là tớ đây?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Là của chúng ta không phải sao?"
Cao Nhất Suất vươn tay đấm một cái vào bả vai Thẩm Cảnh, khóe mắt cong cong, trả lời: "Chỉ cần có những lời này của cậu, cậu hãy yên tâm đi đi, khi cậu trở về, khẳng định bệnh viện đầy ắp người."
Thẩm Cảnh cười lên: "Tớ chờ mong."
Sau khi từ biệt Cao Nhất Suất, Thẩm Cảnh thu dọn một túi hành lý, nhìn lại cũng đã tới lúc lên đường.
Ngày tiếp theo, Thẩm Cảnh lên máy bay bay tới chỗ Tống Hiểu Hoa, chỉ không ngờ tới bây giờ vẫn có thể gặp phải người quen, khi máy bay hạ cánh, anh nhìn thấy Kaafila đang bị mọi người vây quanh.
Vật đổi sao dời, trước kia Kaafila vốn đã là nữ thần hiện tại lại càng thêm mỹ lệ không gì sánh được, ngoại hình hoàn hảo như búp bê, đôi mắt màu xanh dương thâm thúy, tóc màu vàng, đôi môi căng mọng đỏ thẫm, cô mặc một bộ váy xinh đẹp, hôm nay bóng dáng của cô còn xuất hiện cả trên lĩnh vực điện ảnh.
Là một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu, Kaafila đúng là tài mạo song toàn.
Thẩm Cảnh cũng không đi tới chào hỏi, vốn định giống như một người qua đường yên lặng rời đi, ngược lại đột nhiên nghe thấy Kaafila nói bằng tiếng Trung lơ lớ: "A, anh Thẩm Cảnh!"
Tiếng trung của cô thật sự là không đúng tiêu chuẩn, lại phát âm từ Thẩm Cảnh thành thần kinh, cũng may đây là nước ngoài không có nhiều người nghe hiểu được điểm kỳ lạ trong cách phát âm của cô.
Thẩm Cảnh đứng tại chỗ nhìn cô hơi gật đầu.
Kaafila đi tới, người ái mộ bên cạnh tự động tránh ra, trong ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn Thẩm Cảnh, cô nâng lên đôi môi đỏ mọng, thật là có chút gợi cảm, lại dùng tiếng Anh, nói: "Thật là đã lâu không gặp."
Thẩm Cảnh trả lời: "Ừ, đã lâu không gặp."
Kaafila ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Cảnh, cười nói: "Anh thật là càng ngày càng cao, nhìn xem rất có tư vị đàn ông."
Thẩm Cảnh có chút xấu hổ, bên trong những người ái mộ Kaafila có mấy thanh niên da trắng, lập tức nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện, anh nói: "Em cũng càng ngày càng xinh đẹp."
Kaafila đưa mắt nói: "Thế nào? Sao anh lại tới nơi này, không phải là tới để tham dự giải dương cầm chứ?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Chỉ là tới xem biểu diễn mà thôi."
Kaafila giống như là đã hiểu ra điều gì, trầm mặc mấy giây, nói: "Đến xem nàng Thiên Nga đen của Phương Đông biểu diễn sao?"
Thẩm Cảnh còn chưa hiểu, thật ra thì anh không có quan tâm nhiều tới nghệ thuật múa Ba-lê, cho nên cũng không rõ Tống Hiểu Hoa có biệt hiệu, liền trả lời: "Cái gì?"
Kaafila bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Cái gì? Anh đừng nói mình không biết Tống Hiểu Hoa là nàng Thiên Nga đen của Phương Đông."
Thẩm Cảnh giờ mới hiểu ra.
Kaafila vươn tay đỡ trán của mình, nói: "Trời ạ, ngay cả em là người ngoài nghề cũng biết, anh và cô ấy quen nhau lâu như vậy cũng không biết sao?"
Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, trả lời: "Anh và cô ấy trước đây đã có một thời gian xa nhau."
Kaafila gật đầu một cái, nói: "Vậy cũng không trách được, ban đầu lúc nhìn thấy cô ấy trên ti vi em liền nhận ra, không ngờ trong nháy mắt vịt con mập mạp đã biến thành một con Thiên Nga, thời gian đúng là kỳ tích."
"Ừ." Thẩm Cảnh nhẹ giọng trả lời.
Kaafila cười lên, nói: "Tốt lắm, ôn chuyện đến đây là kết thúc, nếu như còn có cơ hội gặp mặt, em sẽ mời anh ăn cơm, lần này em còn có chút việc."
Thẩm Cảnh cười khẽ, trả lời: "Được, có cơ hội hẹn gặp lại."
Kaafila xoay người đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Em đã từng động lòng với anh." Sau đó rời đi, cô không giống như là tỏ tình, mà giống như là đang trần thuật một chuyện.
Cô sống thẳng thắn vô tư, lại nảy sinh tình cảm với đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng mà lúc nhìn thấy anh và một cô gái khác thân mật, cô cũng hiểu, hôm nay tất cả đều đã trở thành quá khứ, cho nên mới nói chuyện lúc còn trẻ cho Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh quay đầu, tiếp tục đi sang bên kia, dù biết thì như thế nào, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Trên thế giới này, mỗi người đều có vô số lần động lòng, nhưng đối với Thẩm Cảnh mà nói, tình yêu không phải là việc nhất thời xúc động, mà là vô số tình cảm tích lũy mà thành.
Anh với Tống Hiểu Hoa chính là như thế.
......
Đi tới nơi biểu diễn, đây là nơi đứng đầu trong các sân diễn được coi là Thánh Địa, bất kể là ca sĩ, nghệ sĩ dương cầm, hay là diễn viên múa cũng đều tha thiết ước mơ được biển diễn ở nơi này, anh cầm vé đi vào, trong hội trường chỗ ngồi sớm kín người, mọi người đều đang rất mong chờ đến giờ diễn, mà thời điểm anh tìm thấy chỗ ngồi, không ngờ lại nhìn thấy Tống Đông với Phương Lộ còn có Khương Hồng Cầm và Thương Hợp Thuấn.
Anh nói: "Mọi người tới thật là sớm."
Khương Hồng Cầm cười híp mắt nói: "Con dâu tương lai chuẩn bị biểu diễn mẹ có thể không tới sao?"
Tống Đông và Phương Lộ len lén cười.
Thẩm Cảnh đã lâu rồi không có đỏ mặt, bây giờ mặt lại có chút nóng lên, anh vốn là muốn chờ Tống Hiểu Hoa trở về nước sau đó sẽ dẫn cô về nhà nói rõ, không nghĩ tới hôm nay mọi người sợ là đã sớm biết hết.
Anh nói: "Mọi người biết từ lúc nào?"
Tống Đông và Phương Lộ nhìn nhau, Phương Lộ nở nụ cười, trả lời: "Trước khi Hiểu Hoa ra nước ngoài, con bé sớm đã nói cho chúng ta biết."
Thẩm Cảnh nói: "Thật xin lỗi, là lúc đầu con đã không bảo vệ Hiểu Hoa thật tốt."
Phương Lộ lắc đầu một cái, nói: "Việc kia sao có thể trách con được đây? Hơn nữa Hiểu Hoa có thể cố gắng được như ngày hôm nay, đều là vì con."
Tống Đông nói: "Từ lúc con nhảy vượt cấp trung học, Hiểu Hoa liền coi con làm mục tiêu phấn đấu, nó học múa ba-lê cũng là bởi vì muốn đuổi kịp con, nó không ngừng không ngừng luyện tập, món ăn tinh thần, đúng, con chính là món ăn tinh thần của Hiểu Hoa nhà chúng ta."
Phương Lộ tiếp lời nói: "Lúc nghe nó nói, chúng ta không hề cảm thấy ngạc nhiên, nói thật, thậm chí còn cảm thấy đó là đương nhiên, Hiểu Hoa đứa bé này từ trước tới giờ hễ mở miệng đều là nói tới con, đối với Hiểu Hoa con ưu tú như vậy, nó thích con đối với chúng ta mà nói chính là chuyện tốt nhất, con ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trong cuộc sống bình thường có thể hỗ trợ nhau."
"Cho nên mới nói như vậy là thích hợp nhất, cô và bố nó đều cảm thấy hai người các con có thể ở cùng nhau, là tốt nhất."
Khương Hồng Cầm nói: "Đừng nói như vậy, tôi cũng coi như là nhìn Hiểu Hoa lớn lên, nói thật trước kia tôi cũng tính toán muốn tác hợp hai đứa với nhau, Thẩm Cảnh nhà chúng ta ít nói tính tình lại trầm ổn, Hiểu Hoa từ nhỏ đã là một đứa bé khiến người khác vui vẻ, hôm nay có thể có thành tựu như vậy, tôi cảm thấy Thẩm Cảnh thật không xứng với nó!"
Phương Lộ trả lời: "Sao có thể đây!"
Thương Hợp Thuấn cười cười, trả lời: "Được rồi, chúng ta đều ủng hộ các con."
Thẩm Cảnh nâng môi, nhẹ giọng trả lời: "Cám ơn."
"Người một nhà cám ơn cái gì chứ." Tống Đông cười trả lời.
Phương Lộ che miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Ánh đèn từ từ hạ xuống, tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên sân khấu, phía bên cạnh là dàn nhạc công, một nhóm nghệ sĩ Violin, còn có nghệ sĩ dương cầm, đàn vi-ô-lông-xen, đội hình cực kỳ hoành tráng, quả thật là đứng đầu sân khấu.
Không khí hoàn toàn bất đồng, mọi người không tự chủ đều tĩnh lặng, tầm mắt nhìn lên phía trên.
Âm nhạc vang lên, Thẩm Cảnh khẽ ngẩn người, điệu nhạc này chẳng phải là điệu nhạc trước đây Tống Hiểu Hoa chuẩn bị để dự thi cuộc thi Ba-lê toàn quốc “Mỹ nhân say giấc" sao?
Thẩm Cảnh bắt đầu bắt tay vào việc mở Bệnh viên Nha khoa, tiền bạc trên căn bản đã gom đủ rồi, thậm chí còn thừa lại một ít, gửi vào ngân hàng để chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ, mặc dù cổ phần của Cao Nhất Suất không tính là nhiều, nhưng bình thường khi làm việc anh lại cực kỳ nghiêm túc, cộng thêm tính anh lại sôi nổi năng động, nên chuyện quản lý bệnh viện này anh là thích hợp nhất.
Nhìn tòa nhà sừng sững đứng ở giữa trung tâm, Cao Nhất Suất nghiêng đầu nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Như thế nào? Bệnh viện của chúng ta đây."
Thẩm Cảnh nâng môi, không nói gì.
Cao Nhất Suất tiếp tục nói: "Lập tức khai trương, chơi lớn như vậy, cậu không sợ sẽ xảy ra bất trắc gì sao?"
Thẩm Cảnh quay đầu nhìn anh trả lời: "Cậu sẽ làm nó xảy ra vấn đề sao?"
Cao Nhất Suất lập tức trả lời: "Dĩ nhiên là không rồi."
Thẩm Cảnh nhún vai, nói: "Vậy thì đúng rồi, tớ tin tưởng cậu."
Cao Nhất Suất lắc đầu một cái, thở dài bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết, rốt cuộc cổ đông lớn nhất của bệnh viện này là cậu hay là tớ đây?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Là của chúng ta không phải sao?"
Cao Nhất Suất vươn tay đấm một cái vào bả vai Thẩm Cảnh, khóe mắt cong cong, trả lời: "Chỉ cần có những lời này của cậu, cậu hãy yên tâm đi đi, khi cậu trở về, khẳng định bệnh viện đầy ắp người."
Thẩm Cảnh cười lên: "Tớ chờ mong."
Sau khi từ biệt Cao Nhất Suất, Thẩm Cảnh thu dọn một túi hành lý, nhìn lại cũng đã tới lúc lên đường.
Ngày tiếp theo, Thẩm Cảnh lên máy bay bay tới chỗ Tống Hiểu Hoa, chỉ không ngờ tới bây giờ vẫn có thể gặp phải người quen, khi máy bay hạ cánh, anh nhìn thấy Kaafila đang bị mọi người vây quanh.
Vật đổi sao dời, trước kia Kaafila vốn đã là nữ thần hiện tại lại càng thêm mỹ lệ không gì sánh được, ngoại hình hoàn hảo như búp bê, đôi mắt màu xanh dương thâm thúy, tóc màu vàng, đôi môi căng mọng đỏ thẫm, cô mặc một bộ váy xinh đẹp, hôm nay bóng dáng của cô còn xuất hiện cả trên lĩnh vực điện ảnh.
Là một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu, Kaafila đúng là tài mạo song toàn.
Thẩm Cảnh cũng không đi tới chào hỏi, vốn định giống như một người qua đường yên lặng rời đi, ngược lại đột nhiên nghe thấy Kaafila nói bằng tiếng Trung lơ lớ: "A, anh Thẩm Cảnh!"
Tiếng trung của cô thật sự là không đúng tiêu chuẩn, lại phát âm từ Thẩm Cảnh thành thần kinh, cũng may đây là nước ngoài không có nhiều người nghe hiểu được điểm kỳ lạ trong cách phát âm của cô.
Thẩm Cảnh đứng tại chỗ nhìn cô hơi gật đầu.
Kaafila đi tới, người ái mộ bên cạnh tự động tránh ra, trong ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn Thẩm Cảnh, cô nâng lên đôi môi đỏ mọng, thật là có chút gợi cảm, lại dùng tiếng Anh, nói: "Thật là đã lâu không gặp."
Thẩm Cảnh trả lời: "Ừ, đã lâu không gặp."
Kaafila ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Cảnh, cười nói: "Anh thật là càng ngày càng cao, nhìn xem rất có tư vị đàn ông."
Thẩm Cảnh có chút xấu hổ, bên trong những người ái mộ Kaafila có mấy thanh niên da trắng, lập tức nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện, anh nói: "Em cũng càng ngày càng xinh đẹp."
Kaafila đưa mắt nói: "Thế nào? Sao anh lại tới nơi này, không phải là tới để tham dự giải dương cầm chứ?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Chỉ là tới xem biểu diễn mà thôi."
Kaafila giống như là đã hiểu ra điều gì, trầm mặc mấy giây, nói: "Đến xem nàng Thiên Nga đen của Phương Đông biểu diễn sao?"
Thẩm Cảnh còn chưa hiểu, thật ra thì anh không có quan tâm nhiều tới nghệ thuật múa Ba-lê, cho nên cũng không rõ Tống Hiểu Hoa có biệt hiệu, liền trả lời: "Cái gì?"
Kaafila bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Cái gì? Anh đừng nói mình không biết Tống Hiểu Hoa là nàng Thiên Nga đen của Phương Đông."
Thẩm Cảnh giờ mới hiểu ra.
Kaafila vươn tay đỡ trán của mình, nói: "Trời ạ, ngay cả em là người ngoài nghề cũng biết, anh và cô ấy quen nhau lâu như vậy cũng không biết sao?"
Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, trả lời: "Anh và cô ấy trước đây đã có một thời gian xa nhau."
Kaafila gật đầu một cái, nói: "Vậy cũng không trách được, ban đầu lúc nhìn thấy cô ấy trên ti vi em liền nhận ra, không ngờ trong nháy mắt vịt con mập mạp đã biến thành một con Thiên Nga, thời gian đúng là kỳ tích."
"Ừ." Thẩm Cảnh nhẹ giọng trả lời.
Kaafila cười lên, nói: "Tốt lắm, ôn chuyện đến đây là kết thúc, nếu như còn có cơ hội gặp mặt, em sẽ mời anh ăn cơm, lần này em còn có chút việc."
Thẩm Cảnh cười khẽ, trả lời: "Được, có cơ hội hẹn gặp lại."
Kaafila xoay người đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Em đã từng động lòng với anh." Sau đó rời đi, cô không giống như là tỏ tình, mà giống như là đang trần thuật một chuyện.
Cô sống thẳng thắn vô tư, lại nảy sinh tình cảm với đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng mà lúc nhìn thấy anh và một cô gái khác thân mật, cô cũng hiểu, hôm nay tất cả đều đã trở thành quá khứ, cho nên mới nói chuyện lúc còn trẻ cho Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh quay đầu, tiếp tục đi sang bên kia, dù biết thì như thế nào, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Trên thế giới này, mỗi người đều có vô số lần động lòng, nhưng đối với Thẩm Cảnh mà nói, tình yêu không phải là việc nhất thời xúc động, mà là vô số tình cảm tích lũy mà thành.
Anh với Tống Hiểu Hoa chính là như thế.
......
Đi tới nơi biểu diễn, đây là nơi đứng đầu trong các sân diễn được coi là Thánh Địa, bất kể là ca sĩ, nghệ sĩ dương cầm, hay là diễn viên múa cũng đều tha thiết ước mơ được biển diễn ở nơi này, anh cầm vé đi vào, trong hội trường chỗ ngồi sớm kín người, mọi người đều đang rất mong chờ đến giờ diễn, mà thời điểm anh tìm thấy chỗ ngồi, không ngờ lại nhìn thấy Tống Đông với Phương Lộ còn có Khương Hồng Cầm và Thương Hợp Thuấn.
Anh nói: "Mọi người tới thật là sớm."
Khương Hồng Cầm cười híp mắt nói: "Con dâu tương lai chuẩn bị biểu diễn mẹ có thể không tới sao?"
Tống Đông và Phương Lộ len lén cười.
Thẩm Cảnh đã lâu rồi không có đỏ mặt, bây giờ mặt lại có chút nóng lên, anh vốn là muốn chờ Tống Hiểu Hoa trở về nước sau đó sẽ dẫn cô về nhà nói rõ, không nghĩ tới hôm nay mọi người sợ là đã sớm biết hết.
Anh nói: "Mọi người biết từ lúc nào?"
Tống Đông và Phương Lộ nhìn nhau, Phương Lộ nở nụ cười, trả lời: "Trước khi Hiểu Hoa ra nước ngoài, con bé sớm đã nói cho chúng ta biết."
Thẩm Cảnh nói: "Thật xin lỗi, là lúc đầu con đã không bảo vệ Hiểu Hoa thật tốt."
Phương Lộ lắc đầu một cái, nói: "Việc kia sao có thể trách con được đây? Hơn nữa Hiểu Hoa có thể cố gắng được như ngày hôm nay, đều là vì con."
Tống Đông nói: "Từ lúc con nhảy vượt cấp trung học, Hiểu Hoa liền coi con làm mục tiêu phấn đấu, nó học múa ba-lê cũng là bởi vì muốn đuổi kịp con, nó không ngừng không ngừng luyện tập, món ăn tinh thần, đúng, con chính là món ăn tinh thần của Hiểu Hoa nhà chúng ta."
Phương Lộ tiếp lời nói: "Lúc nghe nó nói, chúng ta không hề cảm thấy ngạc nhiên, nói thật, thậm chí còn cảm thấy đó là đương nhiên, Hiểu Hoa đứa bé này từ trước tới giờ hễ mở miệng đều là nói tới con, đối với Hiểu Hoa con ưu tú như vậy, nó thích con đối với chúng ta mà nói chính là chuyện tốt nhất, con ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trong cuộc sống bình thường có thể hỗ trợ nhau."
"Cho nên mới nói như vậy là thích hợp nhất, cô và bố nó đều cảm thấy hai người các con có thể ở cùng nhau, là tốt nhất."
Khương Hồng Cầm nói: "Đừng nói như vậy, tôi cũng coi như là nhìn Hiểu Hoa lớn lên, nói thật trước kia tôi cũng tính toán muốn tác hợp hai đứa với nhau, Thẩm Cảnh nhà chúng ta ít nói tính tình lại trầm ổn, Hiểu Hoa từ nhỏ đã là một đứa bé khiến người khác vui vẻ, hôm nay có thể có thành tựu như vậy, tôi cảm thấy Thẩm Cảnh thật không xứng với nó!"
Phương Lộ trả lời: "Sao có thể đây!"
Thương Hợp Thuấn cười cười, trả lời: "Được rồi, chúng ta đều ủng hộ các con."
Thẩm Cảnh nâng môi, nhẹ giọng trả lời: "Cám ơn."
"Người một nhà cám ơn cái gì chứ." Tống Đông cười trả lời.
Phương Lộ che miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Ánh đèn từ từ hạ xuống, tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên sân khấu, phía bên cạnh là dàn nhạc công, một nhóm nghệ sĩ Violin, còn có nghệ sĩ dương cầm, đàn vi-ô-lông-xen, đội hình cực kỳ hoành tráng, quả thật là đứng đầu sân khấu.
Không khí hoàn toàn bất đồng, mọi người không tự chủ đều tĩnh lặng, tầm mắt nhìn lên phía trên.
Âm nhạc vang lên, Thẩm Cảnh khẽ ngẩn người, điệu nhạc này chẳng phải là điệu nhạc trước đây Tống Hiểu Hoa chuẩn bị để dự thi cuộc thi Ba-lê toàn quốc “Mỹ nhân say giấc" sao?
Tác giả :
Đại Ôn