Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 39: Báo thù
Edit + Beta: Như Heo.
Chương 39: Báo thù.
Nhóm nữ sinh nhìn Tống Tranh nói chuyện với đàn anh đẹp trai, lập tức bị hấp dẫn chú ý.
Tống Tiêu nhìn Tống Tranh một cái, hơi cau mày, vì lễ nghi quân tử, Tống Tiêu không tiện nhìn chằm chằm vào những nữ sinh ở đây, cho nên bây giờ mới phát hiện ra Tống Tranh cũng có trong đoàn người.
"Không nhìn thấy." Tống Tiêu thành thật trả lời.
"Phì..." Đám nữ sinh đó bật cười, còn bày đặt làm bộ quen biết, người ta căn bản là không quen cô.
Tống Tranh tức đến phát nghẹn, cô ta nghĩ trong trường hợp này Tống Tiêu dù thế nào cũng sẽ nói với mình đôi câu, nhưng không ngờ y lại nói ra một câu như vậy. Cô ta là một người sống sờ sờ ra đấy, làm sao mà không nhìn thấy cho được?
"Đây là hệ thống lấy nước sôi tự động, chỉ cần quẹt thẻ vào là có thể lấy được nước nóng, hiện tại trung học phổ thông Thánh Mông đang nâng cấp lại hệ thống kiểm soát, chờ lúc các em lên năm hai thì thẻ cơm, thẻ nước, thẻ thư viện và thẻ vào cổng sẽ được gộp lại thành một." Phó hội trưởng rút một tấm thẻ ra, "Có ai muốn lại đây trải nghiệm một chút không?"
Tống Tranh bị mất hết mặt mũi, giờ lại đang đứng ở vị trí dễ thấy trong đám người, có chút lúng túng, nghe nói như thế, lập tức giơ tay lên: "Em!"
Phó hội trưởng thấy Tống Tranh tích cực như vậy, khó chịu khi bị quấy rầy vừa rồi tiêu tán không ít, mỉm cười đưa cho Tống Tranh một cái phích nước: "Cẩn thận nước nóng."
Lúc trước nghe nói Hội trưởng muốn thêm phân đoạn lấy nước nóng này, hắn còn lo không ai hưởng ứng, nếu như không ai tiến lên thì hắn đành phải đích thân làm mẫu. Bây giờ có người xung phong, vậy thì tốt rồi.
Học sinh cấp hai phần lớn không trọ ở trường, cho nên rất tò mò đối với những thứ mới mẻ, vài nam sinh đã nóng lòng muốn lên chơi thử.
Quét lần một nước bắt đầu chảy ra, quét lần hai để đóng chốt mở, Tống Tranh lấy nước xong, chuẩn bị quét thẻ đóng chốt, cánh tay đột nhiên tê rần, phích nước nóng trong tay "Xoảng" một tiếng rơi xuống đất, phích nước vỡ tan tành, nước nóng vừa lấy bên trong bắn ra tung toé, vòi nước sôi chưa kịp đóng lại cũng "Ào ào" xối xuống.
"Á!" Tống Tranh hét lên thành tiếng, những học sinh khác giật mình, nhanh chóng lùi về sau né tránh.
Ngu Đường không chút hoang mang kéo vòi phanh khẩn cấp lại, trong nháy mắt đã đóng được vòi nước, quay sang Phó hội trưởng vẫn còn đang đang hoảng hốt: "Gọi phòng y tế đưa cáng đến đây."
"A... phải, Lý Manh, cậu đi đi." Phó hội trưởng chỉ vào một thành viên dự bị nói.
Nam sinh kia đáp một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài. Dẫn đoàn là một thầy giáo trẻ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm, chỉ biết vội vàng mà đỡ lấy Tống Tranh: "Trò đừng cử động, coi chừng thuỷ tinh cứa vào chân."
Tống Tiêu nhìn Tống Tranh bị doạ bắt đầu khóc lên, thở dài, xoay người đi lấy một chậu nước lạnh, dội xuống dưới chân cô ta, đẩy hết mãnh vở thuỷ tinh qua một bên, bế Tống Tranh ra khỏi đống thuỷ tinh vỡ nát.
Tống Tranh lớn lên không gầy, thân thể nhỏ bé của Tống Tiêu ôm cô ta lên có chút cố sức. Ngu Đường nhìn không vừa mắt, bèn hất hàm hướng trưởng ban ban thể dục, Binh bộ Thượng thư dáng người cao lớn đi qua, một phen đỡ được Tống Tranh: "Để anh."
Mới vừa đi tới trước cửa ký túc xá, phòng y tế đã đưa cáng tới. Vì hội học sinh đã thông báo từ trước, bảo bọn họ ngày hôm nay đợi lệnh bất cứ lúc nào, không được để xảy ra bất kỳ một sai sót, vậy nên phòng y tế luôn có bác sĩ túc trực, còn có học sinh chuyên môn tình nguyện khiêng cáng.
"Á..." Tống Tranh bị bỏng, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bị người di chuyển một chút liền la lên.
Thầy dẫn đoàn cũng sợ hãi, một đường đi theo đến phòng y tế.
"Chỉ bị nổi vài bọt nước, không có chuyện gì, nước sôi trong trường cũng không quá nóng." Cô ý tế vừa xử lý vết thương cho Tống Tranh, vừa an ủi.
"Thầy, bạn ấy có phải là người biểu diễn vũ đạo tối nay không?" Phụ trách tiết mục văn nghệ của Trình Hân Nhiên nhìn thoáng qua tờ danh sách, hỏi thầy dẫn đoàn bên cạnh, sau khi nhận được câu trả lời, liền lấy bút ra gạch một đường lên tên Tống Tranh.
Tống Tranh nghe đến tiết mục biểu diễn, khóc càng thương tâm hơn. Vốn cứ tưởng hôm nay mình sẽ nhảy ra một điệu nhảy kinh diễm, lôi kéo sự chú ý của mọi người, bây giờ thì hay rồi, chân bị bỏng, không những đau mà còn phá huỷ luôn buổi biễu diễn cô ta đã dày công tập luyện.
"Gọi phụ huynh của trò đi." Thầy dẫn đoàn đưa điện thoại cho Tống Tranh. Tống Tranh lúc đầu tính gọi Khâu Minh Diễm, nhưng lúc bấm số lại thay đổi chủ ý, trực tiếp gọi cho Tống Tử Thành, chờ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, lập tức khóc lóc thê thảm: "Ba, con đang ở trường cấp ba Thánh Mông, con bị phỏng rồi!"
Tống Tử Thành bị âm thành bén nhọn đầu dây bên kia làm cho hết hồn, hỏi cô ta xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Tranh vẫn luôn khóc lóc: "Đưa điện thoại cho thầy con."
Hỏi rõ tình huống xong, đáp ứng lát nữa sẽ đến đón Tống Tranh đi bệnh viện, lúc này cô ta mới chịu ngưng khóc.
Hoạt động tham quan vườn trường còn chưa kết thúc, hội học sinh khởi động tình huống khẩn cấp, để vài đàn lưu lại chăm sóc Tống Tranh, những người còn lại tiếp tục dẫn nhóm học sinh cấp hai đi tham quan. Tống Tiêu vừa nãy có nói chuyện với Tống Tranh, bị cho là người quen, cũng bị bắt ở lại.
"Lúc em đứng lấy nước, chắc chắn có người đã đẩy em!" Tống Tranh thề thốt nói với thầy dẫn đoàn.
Lúc đó xung quanh đều là người trong hội hoc sinh, thầy giáo dẫn đoàn không khỏi lúng túng: "Lúc đó mọi người cách trò rất xa, thầy cũng nhìn thấy, đừng có đoán mò."
"Thật mà!" Tống Tranh trừng mắt nhìn một vòng, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tống Tiêu, linh quang chợt loé, "Tống Tiêu, có phải là anh không?"
Thầy giáo dẫn đoàn vội kéo cô ta: "Nói linh tinh cái gì đấy! Nếu không phải anh này bế trò ra, không chừng bây giờ trò còn đang ngâm mình trong nước sôi đấy!"
"Nếu không phải hắn đuối lý, tại sao lại phải giúp em?" Tông Tranh càng nói càng cảm thấy có lý, lần nước cô ta làm Tống Tiêu bị phỏng, lần này Tống Tiêu liền nhân cơ hội trả thù cô ta, không sai vào đâu được, "Ký túc xá có camera theo dõi, thầy hãy xem giúp em đi."
Tống Tiêu nhìn "thứ muội" ngậm máu phun người, chỉ thấy chuyện này thật hoang đường: "Làm phiền mọi người chăm sóc, tôi đi trước." Nói xong liền quay người rời khỏi phòng y tế.
"Thứ muội" không có đầu óc như vậy, so với những muội muội trước kia của y còn kém xa.
Vừa mở cửa ra, điện thoại Tống Tử Thành đánh tới: "Tiêu Tiêu, Tống Tranh bị thương ở trường con, Tiểu Tư sẽ qua đó ngay, con giúp ba xem xem thế nào."
"Con đang ở phòng y tế," Tống Tiêu nhìn Tống Tranh vẫn còn đang khóc nháo bên trong, "Không có việc gì lớn, nổi lên vài bọt nước."
"À, không nghiêm trọng lắm là được rồi, vậy con lên lớp đi." Tống Tử Thành nghe giọng nói lạnh nhạt của con trai trong điện thoại, cũng không dám nhiều lời nữa, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Tống Tử Thành không tự mình đến mà phái Tư Đạt Thư đến xử lý, đoán chừng là sợ bị truyền thông tóm được, tình cảnh này rất giống lúc Tống Tiêu nằm viện, có điều lần này là đổi thành đứa con gái mà hắn đã từng thương yêu.
Tình cảm dù có sâu đến đâu cũng không tránh được bị hao mòn, tình yêu như vậy, tình thân cũng như vậy.
Tống Tiêu cất di động vào túi, chậm rãi đi tới trước mặt Ngu Đường đứng chờ bên ngoài, lẳng lặng mà nhìn hắn, đợi lúc Ngu Đường giương mắt nhìn lên, liền rũ mắt xuống, nhìn thẳng đế vương là đại bất kính: "... Đi thôi." Vừa rồi bên trong ký túc xá Tống Tiêu cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi hoàng thượng một chút, nhưng nơi này hiển nhiên không phải nơi thích hợp để nói chuyện, đành phải im lặng. Ngu Đường không nói một lời rút tay ra khỏi túi quần, quay người đi trước, có điều bàn tay không quên đưa ra phía sau, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Tống Tiêu lại nắm.
Tống Tiêu nhìn chung quanh một lượt, bây giờ là thời gian đi học, trong sân trường không có một bóng người, hành lang y tế cũng trống không, liền ngoan ngoãn đưa tay ra cho hắn.
...
"Được rồi, đừng khóc nữa, trò có người quen nào ở đây không? Thầy sẽ gọi người đó tới thăm trò." Thầy dẫn đoàn nỗ lực an ủi Tống Tranh, lúc trước trên đường đến đây Tống Tranh vô cùng hào hứng, nghe nói có quen mấy người anh trong trường, còn rất nổi tiếng...
"Phải đó, Trống Tranh, anh trai cậu đâu? Tớ đi gọi giúp cậu." Nữ sinh quan hệ khá tốt với Tống Tranh cũng ở lại đây cùng cô ta, nghe thầy dẫn đoàn nói vậy cũng nóng lòng muốn xem thử.
Tống Tranh cúi đầu suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên, đúng rồi, hiện tại chính là thời điểm giả vờ đáng thương tốt nhất. Để bốn người kia nhìn thấy thảm trạng của mình, sau đó bảo bọn họ giúp mình giáo huấn Tống Tiêu một lần nữa: "Được."
Lúc này là tiết tự học cuối cùng của buổi sáng, tất cả mọi người trong lớp đều liều mạng làm bài tập, 4G đương nhiên không cần làm bài tập, bài tập trong lớp đều giao cho các tiểu tuỳ tùng viết, lão đại Tưởng Vân Thiên đang chơi game, ba người còn lại ở cuối lớp chơi cờ tỉ phú.
"Chào anh, xin hỏi đây có phải là lớp của Tưởng Vân Thiên không?" Một tiểu nữ sinh dáng vẻ đáng yêu đứng trước cửa phòng học ló đầu vào. 4G bỏ đồ cầm trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Lớp tự học quá tẻ nhạt, có lý do rời khỏi đây, 4G đương nhiên tích cực hưởng ứng, ra ngoài cùng nữ sinh kia.
Tiểu nữ sinh nhìn thấy bốn anh chàng đẹp trai đi với mình, vô cùng hưng phấn: "Các anh thật sự là anh của Tống Tranh, em là bạn thân nhất của cậu ấy, tên là Trương Hảo Hảo."
"Cô nói ai?" Hàn thiếu ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Tống Tranh đó." Trương Hảo hảo thật sự nhấn mạnh một lần nữa.
4G đưa mắt nhìn nhau, chân dài vừa bước vào phòng y tế lập tức đồng loạt thu lại.
"Này, sao các anh lại không vào?" Vẻ mặt Trương Hảo Hảo rất mờ mịt.
Tống Tranh bên trong nghe tiếng, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Anh Vân Thiên, anh Thiệu Dương, có phải là các anh không?"
Tưởng Vân Thiên chà xát da gà trên cánh tay, liếc mắt ra hiệu Thẩm Thiệu Dương: "Gọi mày đấy, mau vào đi."
"Rõ ràng là gọi mày mà!" Thẩm thiếu gia buồn bực phản bác.
Cuối cùng Dương thiếu gia ít nói dễ bị ức hiếp nhất bị đẩy mạnh đi: "Mày đi đi, em Tống Tranh đang chờ mày đấy."
Thầy dẫn đoàn đã bị Tống Tranh tìm cớ đuổi đi, Trương Hảo Hảo cũng không theo vào, hiện tại trong phòng chỉ có một mình Tống Tranh. Tống Tranh nhìn thấy Dương thiếu lập tức oà khóc, vừa khóc vừa kể lễ mình bị "ác ma Tống Tiêu" ức hiếp như thế nào, làm chân cô ta bị bỏng nổi mấy cái bong bóng nước.
Dương thiếu gia ít lời nhưng nói năng thẳng thắng, bị ba tên đồng bọn hãm hại, vốn đã bực tức, không đủ kiên nhẫn nghe Tống Tranh nói tiếp: "Đủ rồi đủ rồi, trước đây thấy cô đáng thương nên mới giúp cô hả giận, làm nửa ngày thì ra chỉ là một đứa con riêng."
Những đại thiếu gia như thế này, vì còn nhỏ nên vẫn thích chơi trò ân cừu ngây thơ, nhưng bọn họ vẫn có nguyên tắc của bọn họ, ghét nhất là loại con riêng. Lúc trước cho rằng Tống Tranh là con gái của ngôi sao, cảm thấy khá thú vị, sau đó vì chuyện Tống Tiêu mà biết được thì ra Tống Tranh mới là con riêng, hứng thú gì cũng bay đi hết.
Tống Tranh khóc một nửa nước mắt còn treo trên mặt, muốn rơi cũng không được, há hốc miệng, sợ ngây người. Trơ mắt mà nhìn bốn người rời đi, chỉ để lại Trương Hảo Hảo cũng đang trợn mắt há mồm giống cô ta.
...
Tư Đạt Thư làm việc rất có năng suất, chưa tới giữa trưa đã đến đón Tống Tranh. Tống Tiêu không ra gặp hắn mà vùi đầu trong phòng ngủ trưa cùng hoàng đế bệ hạ.
"Chắc chắn là có người đẩy cháu!" Tống Tranh nhìn thấy Tư Đạt Thư, rốt cuộc tìm đuojwc chỗ dựa, nháo nhào nhất định đòi kiểm tra camera.
Tư Đạt Thư không còn cách nào khác, đành đi tìm thầy giáo thương lượng, trường học nghe Tống Tranh nói như vậy cũng cảm thấy có vấn đề. Thầy chủ nhiệm trấn an Tư Đạt Thư xong, sau đó quay người đi ra ngoài, nhanh chóng gọi điện thoại đến phòng bảo vệ.
"Chú Tiểu Tư, lát nữa nhìn thấy những gì chú cứ việc thành thật nói với ba cháu." Tống Tranh kéo ống tay áo của Tư Đạt Thư, vô cùng đáng thương mà nói.
Tư Đạt Thư cảm thấy tình huống có chút không ổn, bèn gọi điện cho Tống Tiếu.
Tống Tiêu đang nằm trên giường đôi rộng lớn ngáp dài, tiếp điện thoại, quay đầu sang nhìn hoàng thượng đang chơi xếp gỗ: "Chuyện của Tống Tranh cậu có tham dự hay không?"
Ngu Đường đưa khối gỗ xếp vào chỗ trống, triệt tiêu được mấy hàng một lúc, hơi cau mày: "Cậu đừng xen vào."
"Thật là cậu làm?" Tống Tiêu ngồi dậy, cau mày nhìn hắn. Xã hội hiện đại khác với Đại Ngu khi đó, hoàng thượng khi đó nắm giữ quyền sinh quyền sát, thấy ai không vừa mắt thì "Roẹt--" một cái là xong, bây giờ thì không thể được.
Bởi vì lắp sai một khối mà liên tiếp những cái sau không có chỗ thả, rất nhanh đã dâng đến đỉnh, Ngu Đường đóng máy chơi game lại, nâng mắt nhìn về phía Tống Tiêu: "Trẫm không phá huỷ mặt của nàng là đã nương tay rồi."
Nhìn dáng vẻ tức giận của Tống Tiêu, Ngu Đường có chút không vui, đưa tay, tóm được Tống Tiêu, nhéo lấy cằm y: "Làm sao, đau lòng?" Thứ nữ kia tâm tư ác độc, suýt chút nữa đã phá huỷ mặt Tống Tiêu. Chính mình báo thù cho y, không tạ ơn thì thôi, còn thay nữ nhân kia đòi lại công bằng?
"Bây giờ Tống Tranh đang muốn kiểm tra camera!" Tống Tiêu tức giận nói, trước đây hoàng thượng am hiểu nhất là mượn đao giết người, lần này tại sao lại đơn giản trực tiếp đến như vậy?
[Heo: =.= ]
Ngu Đường sửng sốt một chút, tay ngắt cằm lập tức chuyển sang vuốt nhẹ: "Hoàng hậu, đây là lo lắng cho trẫm?"
==========
Tiểu kịch trường:
《Lam nhan hoạ quốc》
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, Tống Tranh tạt nước sôi vào người ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, Trương Hiếu Nhân cắn hư giày của ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, đệ đệ tiểu lên người ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "... Này không thể chém nha."
Ngư Đường: (đoạt lấy tả lót của đệ đệ) Roẹt roẹt roẹt.
Đệ đệ: QAQ
[Heo: Đáng thương cho một số phận
Chương 39: Báo thù.
Nhóm nữ sinh nhìn Tống Tranh nói chuyện với đàn anh đẹp trai, lập tức bị hấp dẫn chú ý.
Tống Tiêu nhìn Tống Tranh một cái, hơi cau mày, vì lễ nghi quân tử, Tống Tiêu không tiện nhìn chằm chằm vào những nữ sinh ở đây, cho nên bây giờ mới phát hiện ra Tống Tranh cũng có trong đoàn người.
"Không nhìn thấy." Tống Tiêu thành thật trả lời.
"Phì..." Đám nữ sinh đó bật cười, còn bày đặt làm bộ quen biết, người ta căn bản là không quen cô.
Tống Tranh tức đến phát nghẹn, cô ta nghĩ trong trường hợp này Tống Tiêu dù thế nào cũng sẽ nói với mình đôi câu, nhưng không ngờ y lại nói ra một câu như vậy. Cô ta là một người sống sờ sờ ra đấy, làm sao mà không nhìn thấy cho được?
"Đây là hệ thống lấy nước sôi tự động, chỉ cần quẹt thẻ vào là có thể lấy được nước nóng, hiện tại trung học phổ thông Thánh Mông đang nâng cấp lại hệ thống kiểm soát, chờ lúc các em lên năm hai thì thẻ cơm, thẻ nước, thẻ thư viện và thẻ vào cổng sẽ được gộp lại thành một." Phó hội trưởng rút một tấm thẻ ra, "Có ai muốn lại đây trải nghiệm một chút không?"
Tống Tranh bị mất hết mặt mũi, giờ lại đang đứng ở vị trí dễ thấy trong đám người, có chút lúng túng, nghe nói như thế, lập tức giơ tay lên: "Em!"
Phó hội trưởng thấy Tống Tranh tích cực như vậy, khó chịu khi bị quấy rầy vừa rồi tiêu tán không ít, mỉm cười đưa cho Tống Tranh một cái phích nước: "Cẩn thận nước nóng."
Lúc trước nghe nói Hội trưởng muốn thêm phân đoạn lấy nước nóng này, hắn còn lo không ai hưởng ứng, nếu như không ai tiến lên thì hắn đành phải đích thân làm mẫu. Bây giờ có người xung phong, vậy thì tốt rồi.
Học sinh cấp hai phần lớn không trọ ở trường, cho nên rất tò mò đối với những thứ mới mẻ, vài nam sinh đã nóng lòng muốn lên chơi thử.
Quét lần một nước bắt đầu chảy ra, quét lần hai để đóng chốt mở, Tống Tranh lấy nước xong, chuẩn bị quét thẻ đóng chốt, cánh tay đột nhiên tê rần, phích nước nóng trong tay "Xoảng" một tiếng rơi xuống đất, phích nước vỡ tan tành, nước nóng vừa lấy bên trong bắn ra tung toé, vòi nước sôi chưa kịp đóng lại cũng "Ào ào" xối xuống.
"Á!" Tống Tranh hét lên thành tiếng, những học sinh khác giật mình, nhanh chóng lùi về sau né tránh.
Ngu Đường không chút hoang mang kéo vòi phanh khẩn cấp lại, trong nháy mắt đã đóng được vòi nước, quay sang Phó hội trưởng vẫn còn đang đang hoảng hốt: "Gọi phòng y tế đưa cáng đến đây."
"A... phải, Lý Manh, cậu đi đi." Phó hội trưởng chỉ vào một thành viên dự bị nói.
Nam sinh kia đáp một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài. Dẫn đoàn là một thầy giáo trẻ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm, chỉ biết vội vàng mà đỡ lấy Tống Tranh: "Trò đừng cử động, coi chừng thuỷ tinh cứa vào chân."
Tống Tiêu nhìn Tống Tranh bị doạ bắt đầu khóc lên, thở dài, xoay người đi lấy một chậu nước lạnh, dội xuống dưới chân cô ta, đẩy hết mãnh vở thuỷ tinh qua một bên, bế Tống Tranh ra khỏi đống thuỷ tinh vỡ nát.
Tống Tranh lớn lên không gầy, thân thể nhỏ bé của Tống Tiêu ôm cô ta lên có chút cố sức. Ngu Đường nhìn không vừa mắt, bèn hất hàm hướng trưởng ban ban thể dục, Binh bộ Thượng thư dáng người cao lớn đi qua, một phen đỡ được Tống Tranh: "Để anh."
Mới vừa đi tới trước cửa ký túc xá, phòng y tế đã đưa cáng tới. Vì hội học sinh đã thông báo từ trước, bảo bọn họ ngày hôm nay đợi lệnh bất cứ lúc nào, không được để xảy ra bất kỳ một sai sót, vậy nên phòng y tế luôn có bác sĩ túc trực, còn có học sinh chuyên môn tình nguyện khiêng cáng.
"Á..." Tống Tranh bị bỏng, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bị người di chuyển một chút liền la lên.
Thầy dẫn đoàn cũng sợ hãi, một đường đi theo đến phòng y tế.
"Chỉ bị nổi vài bọt nước, không có chuyện gì, nước sôi trong trường cũng không quá nóng." Cô ý tế vừa xử lý vết thương cho Tống Tranh, vừa an ủi.
"Thầy, bạn ấy có phải là người biểu diễn vũ đạo tối nay không?" Phụ trách tiết mục văn nghệ của Trình Hân Nhiên nhìn thoáng qua tờ danh sách, hỏi thầy dẫn đoàn bên cạnh, sau khi nhận được câu trả lời, liền lấy bút ra gạch một đường lên tên Tống Tranh.
Tống Tranh nghe đến tiết mục biểu diễn, khóc càng thương tâm hơn. Vốn cứ tưởng hôm nay mình sẽ nhảy ra một điệu nhảy kinh diễm, lôi kéo sự chú ý của mọi người, bây giờ thì hay rồi, chân bị bỏng, không những đau mà còn phá huỷ luôn buổi biễu diễn cô ta đã dày công tập luyện.
"Gọi phụ huynh của trò đi." Thầy dẫn đoàn đưa điện thoại cho Tống Tranh. Tống Tranh lúc đầu tính gọi Khâu Minh Diễm, nhưng lúc bấm số lại thay đổi chủ ý, trực tiếp gọi cho Tống Tử Thành, chờ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, lập tức khóc lóc thê thảm: "Ba, con đang ở trường cấp ba Thánh Mông, con bị phỏng rồi!"
Tống Tử Thành bị âm thành bén nhọn đầu dây bên kia làm cho hết hồn, hỏi cô ta xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Tranh vẫn luôn khóc lóc: "Đưa điện thoại cho thầy con."
Hỏi rõ tình huống xong, đáp ứng lát nữa sẽ đến đón Tống Tranh đi bệnh viện, lúc này cô ta mới chịu ngưng khóc.
Hoạt động tham quan vườn trường còn chưa kết thúc, hội học sinh khởi động tình huống khẩn cấp, để vài đàn lưu lại chăm sóc Tống Tranh, những người còn lại tiếp tục dẫn nhóm học sinh cấp hai đi tham quan. Tống Tiêu vừa nãy có nói chuyện với Tống Tranh, bị cho là người quen, cũng bị bắt ở lại.
"Lúc em đứng lấy nước, chắc chắn có người đã đẩy em!" Tống Tranh thề thốt nói với thầy dẫn đoàn.
Lúc đó xung quanh đều là người trong hội hoc sinh, thầy giáo dẫn đoàn không khỏi lúng túng: "Lúc đó mọi người cách trò rất xa, thầy cũng nhìn thấy, đừng có đoán mò."
"Thật mà!" Tống Tranh trừng mắt nhìn một vòng, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tống Tiêu, linh quang chợt loé, "Tống Tiêu, có phải là anh không?"
Thầy giáo dẫn đoàn vội kéo cô ta: "Nói linh tinh cái gì đấy! Nếu không phải anh này bế trò ra, không chừng bây giờ trò còn đang ngâm mình trong nước sôi đấy!"
"Nếu không phải hắn đuối lý, tại sao lại phải giúp em?" Tông Tranh càng nói càng cảm thấy có lý, lần nước cô ta làm Tống Tiêu bị phỏng, lần này Tống Tiêu liền nhân cơ hội trả thù cô ta, không sai vào đâu được, "Ký túc xá có camera theo dõi, thầy hãy xem giúp em đi."
Tống Tiêu nhìn "thứ muội" ngậm máu phun người, chỉ thấy chuyện này thật hoang đường: "Làm phiền mọi người chăm sóc, tôi đi trước." Nói xong liền quay người rời khỏi phòng y tế.
"Thứ muội" không có đầu óc như vậy, so với những muội muội trước kia của y còn kém xa.
Vừa mở cửa ra, điện thoại Tống Tử Thành đánh tới: "Tiêu Tiêu, Tống Tranh bị thương ở trường con, Tiểu Tư sẽ qua đó ngay, con giúp ba xem xem thế nào."
"Con đang ở phòng y tế," Tống Tiêu nhìn Tống Tranh vẫn còn đang khóc nháo bên trong, "Không có việc gì lớn, nổi lên vài bọt nước."
"À, không nghiêm trọng lắm là được rồi, vậy con lên lớp đi." Tống Tử Thành nghe giọng nói lạnh nhạt của con trai trong điện thoại, cũng không dám nhiều lời nữa, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Tống Tử Thành không tự mình đến mà phái Tư Đạt Thư đến xử lý, đoán chừng là sợ bị truyền thông tóm được, tình cảnh này rất giống lúc Tống Tiêu nằm viện, có điều lần này là đổi thành đứa con gái mà hắn đã từng thương yêu.
Tình cảm dù có sâu đến đâu cũng không tránh được bị hao mòn, tình yêu như vậy, tình thân cũng như vậy.
Tống Tiêu cất di động vào túi, chậm rãi đi tới trước mặt Ngu Đường đứng chờ bên ngoài, lẳng lặng mà nhìn hắn, đợi lúc Ngu Đường giương mắt nhìn lên, liền rũ mắt xuống, nhìn thẳng đế vương là đại bất kính: "... Đi thôi." Vừa rồi bên trong ký túc xá Tống Tiêu cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi hoàng thượng một chút, nhưng nơi này hiển nhiên không phải nơi thích hợp để nói chuyện, đành phải im lặng. Ngu Đường không nói một lời rút tay ra khỏi túi quần, quay người đi trước, có điều bàn tay không quên đưa ra phía sau, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Tống Tiêu lại nắm.
Tống Tiêu nhìn chung quanh một lượt, bây giờ là thời gian đi học, trong sân trường không có một bóng người, hành lang y tế cũng trống không, liền ngoan ngoãn đưa tay ra cho hắn.
...
"Được rồi, đừng khóc nữa, trò có người quen nào ở đây không? Thầy sẽ gọi người đó tới thăm trò." Thầy dẫn đoàn nỗ lực an ủi Tống Tranh, lúc trước trên đường đến đây Tống Tranh vô cùng hào hứng, nghe nói có quen mấy người anh trong trường, còn rất nổi tiếng...
"Phải đó, Trống Tranh, anh trai cậu đâu? Tớ đi gọi giúp cậu." Nữ sinh quan hệ khá tốt với Tống Tranh cũng ở lại đây cùng cô ta, nghe thầy dẫn đoàn nói vậy cũng nóng lòng muốn xem thử.
Tống Tranh cúi đầu suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên, đúng rồi, hiện tại chính là thời điểm giả vờ đáng thương tốt nhất. Để bốn người kia nhìn thấy thảm trạng của mình, sau đó bảo bọn họ giúp mình giáo huấn Tống Tiêu một lần nữa: "Được."
Lúc này là tiết tự học cuối cùng của buổi sáng, tất cả mọi người trong lớp đều liều mạng làm bài tập, 4G đương nhiên không cần làm bài tập, bài tập trong lớp đều giao cho các tiểu tuỳ tùng viết, lão đại Tưởng Vân Thiên đang chơi game, ba người còn lại ở cuối lớp chơi cờ tỉ phú.
"Chào anh, xin hỏi đây có phải là lớp của Tưởng Vân Thiên không?" Một tiểu nữ sinh dáng vẻ đáng yêu đứng trước cửa phòng học ló đầu vào. 4G bỏ đồ cầm trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Lớp tự học quá tẻ nhạt, có lý do rời khỏi đây, 4G đương nhiên tích cực hưởng ứng, ra ngoài cùng nữ sinh kia.
Tiểu nữ sinh nhìn thấy bốn anh chàng đẹp trai đi với mình, vô cùng hưng phấn: "Các anh thật sự là anh của Tống Tranh, em là bạn thân nhất của cậu ấy, tên là Trương Hảo Hảo."
"Cô nói ai?" Hàn thiếu ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Tống Tranh đó." Trương Hảo hảo thật sự nhấn mạnh một lần nữa.
4G đưa mắt nhìn nhau, chân dài vừa bước vào phòng y tế lập tức đồng loạt thu lại.
"Này, sao các anh lại không vào?" Vẻ mặt Trương Hảo Hảo rất mờ mịt.
Tống Tranh bên trong nghe tiếng, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Anh Vân Thiên, anh Thiệu Dương, có phải là các anh không?"
Tưởng Vân Thiên chà xát da gà trên cánh tay, liếc mắt ra hiệu Thẩm Thiệu Dương: "Gọi mày đấy, mau vào đi."
"Rõ ràng là gọi mày mà!" Thẩm thiếu gia buồn bực phản bác.
Cuối cùng Dương thiếu gia ít nói dễ bị ức hiếp nhất bị đẩy mạnh đi: "Mày đi đi, em Tống Tranh đang chờ mày đấy."
Thầy dẫn đoàn đã bị Tống Tranh tìm cớ đuổi đi, Trương Hảo Hảo cũng không theo vào, hiện tại trong phòng chỉ có một mình Tống Tranh. Tống Tranh nhìn thấy Dương thiếu lập tức oà khóc, vừa khóc vừa kể lễ mình bị "ác ma Tống Tiêu" ức hiếp như thế nào, làm chân cô ta bị bỏng nổi mấy cái bong bóng nước.
Dương thiếu gia ít lời nhưng nói năng thẳng thắng, bị ba tên đồng bọn hãm hại, vốn đã bực tức, không đủ kiên nhẫn nghe Tống Tranh nói tiếp: "Đủ rồi đủ rồi, trước đây thấy cô đáng thương nên mới giúp cô hả giận, làm nửa ngày thì ra chỉ là một đứa con riêng."
Những đại thiếu gia như thế này, vì còn nhỏ nên vẫn thích chơi trò ân cừu ngây thơ, nhưng bọn họ vẫn có nguyên tắc của bọn họ, ghét nhất là loại con riêng. Lúc trước cho rằng Tống Tranh là con gái của ngôi sao, cảm thấy khá thú vị, sau đó vì chuyện Tống Tiêu mà biết được thì ra Tống Tranh mới là con riêng, hứng thú gì cũng bay đi hết.
Tống Tranh khóc một nửa nước mắt còn treo trên mặt, muốn rơi cũng không được, há hốc miệng, sợ ngây người. Trơ mắt mà nhìn bốn người rời đi, chỉ để lại Trương Hảo Hảo cũng đang trợn mắt há mồm giống cô ta.
...
Tư Đạt Thư làm việc rất có năng suất, chưa tới giữa trưa đã đến đón Tống Tranh. Tống Tiêu không ra gặp hắn mà vùi đầu trong phòng ngủ trưa cùng hoàng đế bệ hạ.
"Chắc chắn là có người đẩy cháu!" Tống Tranh nhìn thấy Tư Đạt Thư, rốt cuộc tìm đuojwc chỗ dựa, nháo nhào nhất định đòi kiểm tra camera.
Tư Đạt Thư không còn cách nào khác, đành đi tìm thầy giáo thương lượng, trường học nghe Tống Tranh nói như vậy cũng cảm thấy có vấn đề. Thầy chủ nhiệm trấn an Tư Đạt Thư xong, sau đó quay người đi ra ngoài, nhanh chóng gọi điện thoại đến phòng bảo vệ.
"Chú Tiểu Tư, lát nữa nhìn thấy những gì chú cứ việc thành thật nói với ba cháu." Tống Tranh kéo ống tay áo của Tư Đạt Thư, vô cùng đáng thương mà nói.
Tư Đạt Thư cảm thấy tình huống có chút không ổn, bèn gọi điện cho Tống Tiếu.
Tống Tiêu đang nằm trên giường đôi rộng lớn ngáp dài, tiếp điện thoại, quay đầu sang nhìn hoàng thượng đang chơi xếp gỗ: "Chuyện của Tống Tranh cậu có tham dự hay không?"
Ngu Đường đưa khối gỗ xếp vào chỗ trống, triệt tiêu được mấy hàng một lúc, hơi cau mày: "Cậu đừng xen vào."
"Thật là cậu làm?" Tống Tiêu ngồi dậy, cau mày nhìn hắn. Xã hội hiện đại khác với Đại Ngu khi đó, hoàng thượng khi đó nắm giữ quyền sinh quyền sát, thấy ai không vừa mắt thì "Roẹt--" một cái là xong, bây giờ thì không thể được.
Bởi vì lắp sai một khối mà liên tiếp những cái sau không có chỗ thả, rất nhanh đã dâng đến đỉnh, Ngu Đường đóng máy chơi game lại, nâng mắt nhìn về phía Tống Tiêu: "Trẫm không phá huỷ mặt của nàng là đã nương tay rồi."
Nhìn dáng vẻ tức giận của Tống Tiêu, Ngu Đường có chút không vui, đưa tay, tóm được Tống Tiêu, nhéo lấy cằm y: "Làm sao, đau lòng?" Thứ nữ kia tâm tư ác độc, suýt chút nữa đã phá huỷ mặt Tống Tiêu. Chính mình báo thù cho y, không tạ ơn thì thôi, còn thay nữ nhân kia đòi lại công bằng?
"Bây giờ Tống Tranh đang muốn kiểm tra camera!" Tống Tiêu tức giận nói, trước đây hoàng thượng am hiểu nhất là mượn đao giết người, lần này tại sao lại đơn giản trực tiếp đến như vậy?
[Heo: =.= ]
Ngu Đường sửng sốt một chút, tay ngắt cằm lập tức chuyển sang vuốt nhẹ: "Hoàng hậu, đây là lo lắng cho trẫm?"
==========
Tiểu kịch trường:
《Lam nhan hoạ quốc》
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, Tống Tranh tạt nước sôi vào người ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, Trương Hiếu Nhân cắn hư giày của ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, đệ đệ tiểu lên người ta."
Ngư Đường: "Chém!"
Tiêu Tiêu: "... Này không thể chém nha."
Ngư Đường: (đoạt lấy tả lót của đệ đệ) Roẹt roẹt roẹt.
Đệ đệ: QAQ
[Heo: Đáng thương cho một số phận
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc