Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?
Chương 89
Hắn đưa một tay đem áo choàng kéo vào, ánh mắt liếc về y phục cực mỏng của nàng, ác ý thẳng thắn đem đầu nàng ấn vào trong.
“Ngươi." A Cửu ngẩng đầu quan sát hắn, phát hiện phía sau ngựa chia làm hai nhóm theo hai địa phương khác nhau mà ly khai. Quân Khanh Vũ cùng Hữu Danh thì vòng qua hoàng cung.
“Nhắm mắt lại."
Trên đỉnh đầu truyền xuống thanh âm lạnh lùng phân phó, sau đó hắn xoay người nhảy xuống ngựa, đem nàng chặn ngang ôm lấy.
Tư thế như vậy cực kỳ ái muội, Quân Khanh Vũ cùng A Cửu hơi có vẻ xấu hổ. Nhưng trên mặt đất còn kết băng, chân nàng căn bản không có cách nào đứng xuống.
Trước bị kéo xuống ngựa, hai tay nàng đặt trong lòng đảo không sao cả, thế nhưng hiện tại bay lên không bị người chặn ngang ôm lấy, A Cửu trong lòng khó hiểu khủng hoảng.
Cố lão cảm thấy Quân Khanh Vũ hành vi cùng tư tưởng đều là việc xấu, thật đúng là sợ hãi đi tới đi lui, đối phương sẽ đem nàng ném xuống đất.
Nghĩ tới đây, tay cũng không tự chủ nắm lấy y phục bên hông hắn.
“Đừng đụng chỗ ấy."
Quân Khanh Vũ cúi đầu trừng A Cửu. A Cửu vội buông tay, mới nhớ tới phần eo là chỗ mẫn cảm của Quân Khanh Vũ.
“Ôm cổ trẫm."
Quân Khanh Vũ có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, “Còn có, nhắm mắt lại. Bằng không đừng trách trẫm không khách khí."
A Cửu biết mồm biết miệng, có chút không tình nguyện giơ tay ôm lấy cổ hắn, động tác này làm thân thể hai người gần nhau hơn, hơi thở thậm chí đan vào cùng một chỗ.
Trước mắt một mảnh hắc ám, Quân Khanh Vũ cũng không đi tới cửa cung, trái lại lựa chọn một bí ẩn mật đạo.
A Cửu yên lặng nhắm mắt, trong đầu dựa vào bước đi Quân Khanh Vũ mà biết phương vị mấy cái mật đạo.
Bởi vì nghiêm túc, ngược lại quên đi chính mình còn ôm cổ hắn, tư thế cũng không còn cứng ngắc.
Người trên đỉnh đầu, bên môi cũng chậm chậm thoáng qua một tia cười.
Đi một hồi liền nghe thấy thanh âm ám môn, sau đó ánh sáng gai mắt xuyên thấu mà đến.
“Ngươi sẽ không ngủ đi?"
Thanh âm như trước rất lạnh, A Cửu giương mắt chống lại ánh mắt Quân Khanh Vũ chế nhạo, sau đó bị đối phương ném tới nhuyễn tháp.
A Cửu hướng bốn phía nhìn lại, này mới phát hiện là tẩm cung của hắn, bên trong dị thường ấm áp, trong không khí còn có long diên hương nhàn nhạt tràn đầy.
Mưu đồ cá nhân muốn ngủ lại, lại đột nhiên nhìn đến hắn cúi người cầm chân nàng.
Cái chân trắng nõn, ngón chân xinh xắn bị bàn tay ấm áp nắm chặt, A Cửu cúi đầu vừa nhìn, mặt nhất thời đỏ bừng, nhớ tới trước khi lên đài cởi hài, sau đó chạy lung tung tới Tây nhai, còn có lướt qua nóc nhà, cho nên hiện tại thoạt nhìn có chút…
“Vì sao không đi hài?"
Chân nàng rất nhỏ, dường như có thể bị toàn bộ bàn tay hắn nắm hết. A Cửu vô thức muốn rút về, lại bị đối phương cầm thật chặt.
Hắn có tính sạch sẽ, theo lý thuyết mà nói hắn lúc này hẳn rất chán ghét mới đúng.
Nhưng mà hai ngày trước, hắn không phải còn hôn nàng sao? Mặc dù là trả thù, nhưng hắn càng chán ghét hôn môi hơn.
A Cửu cúi đầu nghĩ nghĩ, lại chuyển đề tài, “Thiệp mời, Mộ Dung Tự Tô đã nhận."
“Ân." Quân Khanh Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, không có sự vui sướng hoặc cao hứng nàng dự đoán, “Thu Mặc ngày mai sẽ tỉnh, Hữu Danh nói nàng ta giờ rất tốt."
“Cảm ơn."
“Đây là ngươi nên được."
Lúc này, Hữu Danh bưng tới một chậu thảo dược, cung kính đặt bên chân A Cửu.
“Rửa một chút."
Hắn đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, tự cố thì thầm, “Ngươi không sợ lạnh?"
A Cửu đem chân đặt trong nước, nhất thời thoải mái thở dài một hơi.
Nàng chỗ nào không sợ lạnh? Là lạnh đến nỗi mất đi tri giác thì đúng hơn. Lúc nàng ở trên tường chạy qua chạy lại đã cảm thấy hai chân này không còn phải của mình nữa.
Hữu Danh nhìn nàng rửa xong, lại thay một chậu thuốc đông y đậm hơn đặt dưới chân A Cửu, sau đó yên lặng lui xuống.
Còn rửa?
A Cửu liếc mắt nhìn chậu nước kia, trong lòng không khỏi thầm mắng —— Đúng là sạch sẽ đến biến thái! Nhưng mà nàng cũng không thể không đem chân buông xuống.
“Đây là thảo dược lưu thông máu."
Tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của nàng, Quân Khanh Vũ nói, thuận tiện cũng đem hài của mình bỏ đi, sau đó nhấc chân đặt vào.
“Cái kia, hoàng thượng?"
A Cửu cả kinh, vội muốn giơ chân lên, lại bị đối phương hung hăng giẫm xuống.
“Đã trễ rồi, chỉ là một chậu nước, trẫm cũng không để ý mà chấp nhận một chút." Đuôi mày hắn giương lên, dưới chân càng dùng sức giẫm nàng.
Đêm đó lúc uống say hắn cũng cởi hài, giẫm lên màu trắng hồ cừu…
Mà bây giờ, chân hai người chồng lên nhau, đều là tuyết trắng như bạch, coi lâu hơn chút thế nhưng thấy hết sức xinh đẹp, tinh xảo đến mức kinh người.
Hai người vì ngồi rất gần cho nên thân thể dán thân thể, chậu không lớn, hai người đầu gối cũng nhét chung một chỗ.
“Vành tai tóc mai chạm nhau, như giao tựa đầu gối."
Ở quá khứ, trong mười mấy năm làm sát thủ, mỗi lần đi ngang qua nhai đạo đều nhìn thấy tình lữ nắm tay ôm hôn, nhưng nàng cũng chỉ là xa xa đi qua.
Khi đó, nàng hi vọng chỉ là cùng Thập Nhất bình an sống qua ngày.
Chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người, sẽ cùng một người vành tai tóc mai chạm nhau, như keo sơn…
Bên tai bất tri bất giác đỏ lên, A Cửu cúi đầu rất thấp.
Quân Khanh Vũ cúi đầu nhìn nàng, vừa vặn có thể thấy tai nàng phấn hồng, còn có khuôn mặt chuế quang hoàn mỹ nghiêng nghiêng, nhu hòa động lòng.
Gan bàn chân nhẹ nhàng phất qua mu bàn chân nàng, tựa như khiêu khích, hắn giơ tay nâng hàm dưới nàng.
Nghĩ tới thiếu nữ đứng trên sân khấu, tiếng ca tươi đẹp, nhớ tới nàng kéo tay hắn, hát nói, “Ta nguyện đem ngươi thật sâu yêu say đắm, yêu say đắm."
Thân phận của nàng là Thục phi, rốt cuộc vẫn là nữ nhân Quân Khanh Vũ hắn, không phải sao?
Ngón tay phác thảo vẽ cánh môi mềm mại, tình dục thiêu đốt, hắn hít sâu một hơi, nhớ tới ngày hôm trước ở Tây nhai hôn nàng.
Kỳ thực, mùi vị rất tốt.
“Mai Nhị."
Hắn hô một tiếng.
A Cửu sớm đã bị hắn làm cho toàn thân cứng ngắc không ngừng, vốn tưởng rằng thân thể hai người hỗ động là tương đối lạnh lùng.
Nàng đã trải qua rất nhiều việc, đối với mọi thứ đã có thể diện vô biểu tình. Hơn nữa gặp được Quân Khanh Vũ như thế trúc trắc người, hẳn là càng phải thêm bình tĩnh, thế nhưng nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy rất bất an.
“Ân." Nàng hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh ngẩng đầu, lại đột nhiên chống lại tử đồng thật sâu.
Cặp mắt kia, ôn hòa như nước, lại ba quang liễm diễm, câu nhân tâm phách.
Chưa kịp phản ứng, môi hắn đã bao trùm mà đến, lướt qua cánh môi nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn, dùng lưỡi thăm dò.
Đây là, lần thứ năm bọn họ hôn môi.
Lần đầu tiên, là hai người ở trong bóng đêm, ai cũng nhìn không thấy ai, vì muốn trộm ngọc bội, nàng hôn hắn.
Lần thứ hai, là nàng nhịn không được dụ hoặc, chủ động hôn hắn, khi đó, nàng là A Cửu che mặt.
Lần thứ ba, hai người đều uống rượu say, hắn quên nàng.
Lần thứ tư, hắn chỉ vì cấp Cảnh Nhất Bích một hạ mã uy, sau đó cắn nàng.
Còn lần này, không có nguyên nhân nào khác, hai người chỉ đơn thuần nhẹ nhàng hôn nhau, cùng nhau mang theo một tia khủng hoảng ý loạn tình mê. Thậm chí đều có chút trúc trắc, nhưng lại không che giấu được khát vọng.
Đèn tẩm cung chậm rãi tối xuống, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng chuyển qua tai nàng, sau đó ngậm lấy, nỉ non nói, “Mai Nhị, đêm nay lưu lại."
Lúc này, thanh âm thiếu niên rất thấp mà mị hoặc, khiến cho không người nào có thể chống cự.
Mà sâu trong đáy lòng, nàng đột nhiên nhớ lại thanh âm Tử Nguyệt.
Dường như vào thời khắc này trọng điệp lên.
Tay áo phất qua, đèn lưu ly tự nhiên tối xuống.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nặng nề thở dốc làm da nàng hơi run rẩy.
Nàng vốn nên cự tuyệt, nhưng mà không có cách nào cự tuyệt. Thậm chí tay nàng còn chậm rãi ôm lấy cổ hắn.
Nguyên lai, nàng cũng tham luyến cảm giác vành tai tóc mai chạm nhau. Nguyên lai, nàng cũng tham luyến được người khác ôm lấy và khẽ hôn. Thậm chí là tham luyến hắn sẽ nhìn về phía nàng.
Thân thể trong bóng đêm dần lộ ra. Dươi ánh trăng lại không có chút nào lãnh ý.
Phảng phất sa người, nàng nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.
Lúc hai thân thể chân thực ở thời điểm không có men say chặt chẽ kết hợp, nàng cảm giác được mạch đập chỗ sâu nhất trong cơ thể bọn họ cùng nhau nhảy lên…
Tiếng thở dốc thoải mái theo bên tai truyền đến. Trong nửa khắc, hắn không động, mà chỉ cúi đầu một chút cắn môi nàng, hung hăng hỏi, “Mai Nhị, đêm đó, chúng ta là như vậy?"
(Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~ *ôm tim* Oaoaaoaoaoao. Vũ ca. M chít vì ca lun á. Ca k wên nha ~ K giống mấy mẫu nam chính tệ hại khác!!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa *trái tim bấm loạn*<3)
“Ngươi." A Cửu ngẩng đầu quan sát hắn, phát hiện phía sau ngựa chia làm hai nhóm theo hai địa phương khác nhau mà ly khai. Quân Khanh Vũ cùng Hữu Danh thì vòng qua hoàng cung.
“Nhắm mắt lại."
Trên đỉnh đầu truyền xuống thanh âm lạnh lùng phân phó, sau đó hắn xoay người nhảy xuống ngựa, đem nàng chặn ngang ôm lấy.
Tư thế như vậy cực kỳ ái muội, Quân Khanh Vũ cùng A Cửu hơi có vẻ xấu hổ. Nhưng trên mặt đất còn kết băng, chân nàng căn bản không có cách nào đứng xuống.
Trước bị kéo xuống ngựa, hai tay nàng đặt trong lòng đảo không sao cả, thế nhưng hiện tại bay lên không bị người chặn ngang ôm lấy, A Cửu trong lòng khó hiểu khủng hoảng.
Cố lão cảm thấy Quân Khanh Vũ hành vi cùng tư tưởng đều là việc xấu, thật đúng là sợ hãi đi tới đi lui, đối phương sẽ đem nàng ném xuống đất.
Nghĩ tới đây, tay cũng không tự chủ nắm lấy y phục bên hông hắn.
“Đừng đụng chỗ ấy."
Quân Khanh Vũ cúi đầu trừng A Cửu. A Cửu vội buông tay, mới nhớ tới phần eo là chỗ mẫn cảm của Quân Khanh Vũ.
“Ôm cổ trẫm."
Quân Khanh Vũ có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, “Còn có, nhắm mắt lại. Bằng không đừng trách trẫm không khách khí."
A Cửu biết mồm biết miệng, có chút không tình nguyện giơ tay ôm lấy cổ hắn, động tác này làm thân thể hai người gần nhau hơn, hơi thở thậm chí đan vào cùng một chỗ.
Trước mắt một mảnh hắc ám, Quân Khanh Vũ cũng không đi tới cửa cung, trái lại lựa chọn một bí ẩn mật đạo.
A Cửu yên lặng nhắm mắt, trong đầu dựa vào bước đi Quân Khanh Vũ mà biết phương vị mấy cái mật đạo.
Bởi vì nghiêm túc, ngược lại quên đi chính mình còn ôm cổ hắn, tư thế cũng không còn cứng ngắc.
Người trên đỉnh đầu, bên môi cũng chậm chậm thoáng qua một tia cười.
Đi một hồi liền nghe thấy thanh âm ám môn, sau đó ánh sáng gai mắt xuyên thấu mà đến.
“Ngươi sẽ không ngủ đi?"
Thanh âm như trước rất lạnh, A Cửu giương mắt chống lại ánh mắt Quân Khanh Vũ chế nhạo, sau đó bị đối phương ném tới nhuyễn tháp.
A Cửu hướng bốn phía nhìn lại, này mới phát hiện là tẩm cung của hắn, bên trong dị thường ấm áp, trong không khí còn có long diên hương nhàn nhạt tràn đầy.
Mưu đồ cá nhân muốn ngủ lại, lại đột nhiên nhìn đến hắn cúi người cầm chân nàng.
Cái chân trắng nõn, ngón chân xinh xắn bị bàn tay ấm áp nắm chặt, A Cửu cúi đầu vừa nhìn, mặt nhất thời đỏ bừng, nhớ tới trước khi lên đài cởi hài, sau đó chạy lung tung tới Tây nhai, còn có lướt qua nóc nhà, cho nên hiện tại thoạt nhìn có chút…
“Vì sao không đi hài?"
Chân nàng rất nhỏ, dường như có thể bị toàn bộ bàn tay hắn nắm hết. A Cửu vô thức muốn rút về, lại bị đối phương cầm thật chặt.
Hắn có tính sạch sẽ, theo lý thuyết mà nói hắn lúc này hẳn rất chán ghét mới đúng.
Nhưng mà hai ngày trước, hắn không phải còn hôn nàng sao? Mặc dù là trả thù, nhưng hắn càng chán ghét hôn môi hơn.
A Cửu cúi đầu nghĩ nghĩ, lại chuyển đề tài, “Thiệp mời, Mộ Dung Tự Tô đã nhận."
“Ân." Quân Khanh Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, không có sự vui sướng hoặc cao hứng nàng dự đoán, “Thu Mặc ngày mai sẽ tỉnh, Hữu Danh nói nàng ta giờ rất tốt."
“Cảm ơn."
“Đây là ngươi nên được."
Lúc này, Hữu Danh bưng tới một chậu thảo dược, cung kính đặt bên chân A Cửu.
“Rửa một chút."
Hắn đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, tự cố thì thầm, “Ngươi không sợ lạnh?"
A Cửu đem chân đặt trong nước, nhất thời thoải mái thở dài một hơi.
Nàng chỗ nào không sợ lạnh? Là lạnh đến nỗi mất đi tri giác thì đúng hơn. Lúc nàng ở trên tường chạy qua chạy lại đã cảm thấy hai chân này không còn phải của mình nữa.
Hữu Danh nhìn nàng rửa xong, lại thay một chậu thuốc đông y đậm hơn đặt dưới chân A Cửu, sau đó yên lặng lui xuống.
Còn rửa?
A Cửu liếc mắt nhìn chậu nước kia, trong lòng không khỏi thầm mắng —— Đúng là sạch sẽ đến biến thái! Nhưng mà nàng cũng không thể không đem chân buông xuống.
“Đây là thảo dược lưu thông máu."
Tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của nàng, Quân Khanh Vũ nói, thuận tiện cũng đem hài của mình bỏ đi, sau đó nhấc chân đặt vào.
“Cái kia, hoàng thượng?"
A Cửu cả kinh, vội muốn giơ chân lên, lại bị đối phương hung hăng giẫm xuống.
“Đã trễ rồi, chỉ là một chậu nước, trẫm cũng không để ý mà chấp nhận một chút." Đuôi mày hắn giương lên, dưới chân càng dùng sức giẫm nàng.
Đêm đó lúc uống say hắn cũng cởi hài, giẫm lên màu trắng hồ cừu…
Mà bây giờ, chân hai người chồng lên nhau, đều là tuyết trắng như bạch, coi lâu hơn chút thế nhưng thấy hết sức xinh đẹp, tinh xảo đến mức kinh người.
Hai người vì ngồi rất gần cho nên thân thể dán thân thể, chậu không lớn, hai người đầu gối cũng nhét chung một chỗ.
“Vành tai tóc mai chạm nhau, như giao tựa đầu gối."
Ở quá khứ, trong mười mấy năm làm sát thủ, mỗi lần đi ngang qua nhai đạo đều nhìn thấy tình lữ nắm tay ôm hôn, nhưng nàng cũng chỉ là xa xa đi qua.
Khi đó, nàng hi vọng chỉ là cùng Thập Nhất bình an sống qua ngày.
Chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người, sẽ cùng một người vành tai tóc mai chạm nhau, như keo sơn…
Bên tai bất tri bất giác đỏ lên, A Cửu cúi đầu rất thấp.
Quân Khanh Vũ cúi đầu nhìn nàng, vừa vặn có thể thấy tai nàng phấn hồng, còn có khuôn mặt chuế quang hoàn mỹ nghiêng nghiêng, nhu hòa động lòng.
Gan bàn chân nhẹ nhàng phất qua mu bàn chân nàng, tựa như khiêu khích, hắn giơ tay nâng hàm dưới nàng.
Nghĩ tới thiếu nữ đứng trên sân khấu, tiếng ca tươi đẹp, nhớ tới nàng kéo tay hắn, hát nói, “Ta nguyện đem ngươi thật sâu yêu say đắm, yêu say đắm."
Thân phận của nàng là Thục phi, rốt cuộc vẫn là nữ nhân Quân Khanh Vũ hắn, không phải sao?
Ngón tay phác thảo vẽ cánh môi mềm mại, tình dục thiêu đốt, hắn hít sâu một hơi, nhớ tới ngày hôm trước ở Tây nhai hôn nàng.
Kỳ thực, mùi vị rất tốt.
“Mai Nhị."
Hắn hô một tiếng.
A Cửu sớm đã bị hắn làm cho toàn thân cứng ngắc không ngừng, vốn tưởng rằng thân thể hai người hỗ động là tương đối lạnh lùng.
Nàng đã trải qua rất nhiều việc, đối với mọi thứ đã có thể diện vô biểu tình. Hơn nữa gặp được Quân Khanh Vũ như thế trúc trắc người, hẳn là càng phải thêm bình tĩnh, thế nhưng nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy rất bất an.
“Ân." Nàng hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh ngẩng đầu, lại đột nhiên chống lại tử đồng thật sâu.
Cặp mắt kia, ôn hòa như nước, lại ba quang liễm diễm, câu nhân tâm phách.
Chưa kịp phản ứng, môi hắn đã bao trùm mà đến, lướt qua cánh môi nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn, dùng lưỡi thăm dò.
Đây là, lần thứ năm bọn họ hôn môi.
Lần đầu tiên, là hai người ở trong bóng đêm, ai cũng nhìn không thấy ai, vì muốn trộm ngọc bội, nàng hôn hắn.
Lần thứ hai, là nàng nhịn không được dụ hoặc, chủ động hôn hắn, khi đó, nàng là A Cửu che mặt.
Lần thứ ba, hai người đều uống rượu say, hắn quên nàng.
Lần thứ tư, hắn chỉ vì cấp Cảnh Nhất Bích một hạ mã uy, sau đó cắn nàng.
Còn lần này, không có nguyên nhân nào khác, hai người chỉ đơn thuần nhẹ nhàng hôn nhau, cùng nhau mang theo một tia khủng hoảng ý loạn tình mê. Thậm chí đều có chút trúc trắc, nhưng lại không che giấu được khát vọng.
Đèn tẩm cung chậm rãi tối xuống, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng chuyển qua tai nàng, sau đó ngậm lấy, nỉ non nói, “Mai Nhị, đêm nay lưu lại."
Lúc này, thanh âm thiếu niên rất thấp mà mị hoặc, khiến cho không người nào có thể chống cự.
Mà sâu trong đáy lòng, nàng đột nhiên nhớ lại thanh âm Tử Nguyệt.
Dường như vào thời khắc này trọng điệp lên.
Tay áo phất qua, đèn lưu ly tự nhiên tối xuống.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nặng nề thở dốc làm da nàng hơi run rẩy.
Nàng vốn nên cự tuyệt, nhưng mà không có cách nào cự tuyệt. Thậm chí tay nàng còn chậm rãi ôm lấy cổ hắn.
Nguyên lai, nàng cũng tham luyến cảm giác vành tai tóc mai chạm nhau. Nguyên lai, nàng cũng tham luyến được người khác ôm lấy và khẽ hôn. Thậm chí là tham luyến hắn sẽ nhìn về phía nàng.
Thân thể trong bóng đêm dần lộ ra. Dươi ánh trăng lại không có chút nào lãnh ý.
Phảng phất sa người, nàng nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.
Lúc hai thân thể chân thực ở thời điểm không có men say chặt chẽ kết hợp, nàng cảm giác được mạch đập chỗ sâu nhất trong cơ thể bọn họ cùng nhau nhảy lên…
Tiếng thở dốc thoải mái theo bên tai truyền đến. Trong nửa khắc, hắn không động, mà chỉ cúi đầu một chút cắn môi nàng, hung hăng hỏi, “Mai Nhị, đêm đó, chúng ta là như vậy?"
(Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~ *ôm tim* Oaoaaoaoaoao. Vũ ca. M chít vì ca lun á. Ca k wên nha ~ K giống mấy mẫu nam chính tệ hại khác!!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa *trái tim bấm loạn*<3)
Tác giả :
Đông Mật