Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?
Chương 45
“Thế nhưng, ngươi lại không thể thiếu nàng." A Cửu ngón tay ái muội xẹt qua cái yếm Mạc Hải Đường, “Bởi vì, nàng là Thừa tướng nữ nhi, Biên quan thủ trấn Tướng quân muội muội. Huống chi, kỳ lân ngọc tựa hồ đối với hoàng thượng mà nói, cũng thập phần trân quý."
“Hảo, trẫm đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi."
Lòng bàn tay Quân Khanh Vũ nắm chặt, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Mười mấy năm qua, hắn ngấm ngầm nắm giữ người khác. Chỉ có hắn mới có thể chèn ép họ.
Mười mấy năm qua, cũng chỉ có người thần bí trước mắt này dám áp chế hắn.
Đáng sợ hơn chính là, người này lần lượt chọc tức hắn, lại toàn nhằm vào nhược điểm của hắn!
Gió ở bên tai gào thét mà qua, Quân Khanh Vũ hai mắt mơ hồ ngồi trên ngựa, trên tay bị dây thừng quái dị trói lại, càng giãy dụa thì dây càng thít chặt.
“Hoàng thượng, ngươi không cần lo lắng, phía sau không có truy binh." A Cửu ngồi phía sau hắn, cầm roi ngựa nhắc nhở.
“Ngươi, vừa làm cái gì?" Vừa nãy ở trước cung, rõ ràng có người. Thế nhưng đã đột nhiên đã phát sinh cái gì mà bây giờ lại một mảnh yên lặng?
“Nga ~~ Ta chẳng qua là đem Quý phi của ngươi ném xuống đất."
“Cái gì?" Nghe thấy ngữ khí nàng đạm mạc, Quân Khanh Vũ hận không thể hất A Cửu xuống ngựa, “Ngươi đem nàng ném xuống đất? Ngươi có biết lúc này đang là mùa đông hay không? Ngươi còn là nam nhân sao?"
“Hu!" A Cửu đột nhiên kéo dây cương ngựa, dùng sức nắm cằm Quân Khanh Vũ, buộc hắn quay mặt quay về phía mình, “Quân Khanh Vũ, thế nào? Ngươi còn hiểu được thương hương tiếc ngọc? Những lời này, ngươi tựa hồ không có tư cách nói."
Phải biết rằng, mười mấy ngày trước hắn còn bắt nàng quỳ trên tuyết một canh giờ, thậm chí còn ép buộc nàng đến ao kết băng!
Làn da hắn so với nữ tử còn trắng nõn hơn, lúc này vì bị nắm mà hơi hông. Mắt bị bịt kín nên chỉ lộ ra cánh mũi tinh xảo cùng môi mỏng đẹp đẽ, tóc đen bay lượn, y sam như tuyết.
Yêu nghiệt!
“Ngươi còn dám làm thế, ngày khác trẫm nhất định sẽ chém đứt tay ngươi." Bị người khác nắm cằm làm cho hắn kinh khủng nhớ tới màn hôn môi trong màn phù dung kia, có thể nói đó chính là khuất nhục lớn nhất của hắn.
Lời vừa rơi xuống, người phía sau thế nhưng một phen đặt tay lên thắt lưng hắn, xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó bịt kín miệng hắn.
Hơn thế đồng thời, Quân Khanh Vũ cảm giác được không khí bỗng có gió rét lạnh thổi qua, sát khí sắc bén gào thét mà đến.
A Cửu phủ phục trong bụi cỏ, chăm chú nhìn lại. Dưới ánh trăng ngân bạch, hồng ô như cái liềm lượn vòng mà đến, như một tấm lưới đem nàng cùng Quân Khanh Vũ vây quanh.
Phía trước lập tức xuất hiện một người mặc áo bào màu đen tĩnh tĩnh đứng dưới trăng.
Tay hắn cầm ô giấy dầu màu trắng, tóc đen bay lượn, y khuyết tung bay, giấu dưới mặt nạ là cặp mắt thâm thúy mà u lãnh.
Đám ô xoay tròn bên cạnh hắn lại giống như hồng sắc hồ điệp bay tán loạn, quỷ dị mà mỹ lệ.
Rốt cuộc là người hay là quỷ?
A Cửu trong lòng có một tia kinh sợ, lại đột nhiên nghe thấy người nọ nói, “Đem vật kia cho ta."
Thanh âm sau mặt nạ mơ hồ mờ ảo, như cách ngàn năm thời không mà truyền tới.
“Hảo, trẫm đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi."
Lòng bàn tay Quân Khanh Vũ nắm chặt, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Mười mấy năm qua, hắn ngấm ngầm nắm giữ người khác. Chỉ có hắn mới có thể chèn ép họ.
Mười mấy năm qua, cũng chỉ có người thần bí trước mắt này dám áp chế hắn.
Đáng sợ hơn chính là, người này lần lượt chọc tức hắn, lại toàn nhằm vào nhược điểm của hắn!
Gió ở bên tai gào thét mà qua, Quân Khanh Vũ hai mắt mơ hồ ngồi trên ngựa, trên tay bị dây thừng quái dị trói lại, càng giãy dụa thì dây càng thít chặt.
“Hoàng thượng, ngươi không cần lo lắng, phía sau không có truy binh." A Cửu ngồi phía sau hắn, cầm roi ngựa nhắc nhở.
“Ngươi, vừa làm cái gì?" Vừa nãy ở trước cung, rõ ràng có người. Thế nhưng đã đột nhiên đã phát sinh cái gì mà bây giờ lại một mảnh yên lặng?
“Nga ~~ Ta chẳng qua là đem Quý phi của ngươi ném xuống đất."
“Cái gì?" Nghe thấy ngữ khí nàng đạm mạc, Quân Khanh Vũ hận không thể hất A Cửu xuống ngựa, “Ngươi đem nàng ném xuống đất? Ngươi có biết lúc này đang là mùa đông hay không? Ngươi còn là nam nhân sao?"
“Hu!" A Cửu đột nhiên kéo dây cương ngựa, dùng sức nắm cằm Quân Khanh Vũ, buộc hắn quay mặt quay về phía mình, “Quân Khanh Vũ, thế nào? Ngươi còn hiểu được thương hương tiếc ngọc? Những lời này, ngươi tựa hồ không có tư cách nói."
Phải biết rằng, mười mấy ngày trước hắn còn bắt nàng quỳ trên tuyết một canh giờ, thậm chí còn ép buộc nàng đến ao kết băng!
Làn da hắn so với nữ tử còn trắng nõn hơn, lúc này vì bị nắm mà hơi hông. Mắt bị bịt kín nên chỉ lộ ra cánh mũi tinh xảo cùng môi mỏng đẹp đẽ, tóc đen bay lượn, y sam như tuyết.
Yêu nghiệt!
“Ngươi còn dám làm thế, ngày khác trẫm nhất định sẽ chém đứt tay ngươi." Bị người khác nắm cằm làm cho hắn kinh khủng nhớ tới màn hôn môi trong màn phù dung kia, có thể nói đó chính là khuất nhục lớn nhất của hắn.
Lời vừa rơi xuống, người phía sau thế nhưng một phen đặt tay lên thắt lưng hắn, xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó bịt kín miệng hắn.
Hơn thế đồng thời, Quân Khanh Vũ cảm giác được không khí bỗng có gió rét lạnh thổi qua, sát khí sắc bén gào thét mà đến.
A Cửu phủ phục trong bụi cỏ, chăm chú nhìn lại. Dưới ánh trăng ngân bạch, hồng ô như cái liềm lượn vòng mà đến, như một tấm lưới đem nàng cùng Quân Khanh Vũ vây quanh.
Phía trước lập tức xuất hiện một người mặc áo bào màu đen tĩnh tĩnh đứng dưới trăng.
Tay hắn cầm ô giấy dầu màu trắng, tóc đen bay lượn, y khuyết tung bay, giấu dưới mặt nạ là cặp mắt thâm thúy mà u lãnh.
Đám ô xoay tròn bên cạnh hắn lại giống như hồng sắc hồ điệp bay tán loạn, quỷ dị mà mỹ lệ.
Rốt cuộc là người hay là quỷ?
A Cửu trong lòng có một tia kinh sợ, lại đột nhiên nghe thấy người nọ nói, “Đem vật kia cho ta."
Thanh âm sau mặt nạ mơ hồ mờ ảo, như cách ngàn năm thời không mà truyền tới.
Tác giả :
Đông Mật