Hoàng Thúc Tân Khổ
Chương 44
CHƯƠNG 44
Thân thể của Nguyên Tiếu Ngôn bị Nguyên Ân làm cho lâng lâng, một chút sức lực cũng ko có. Dục vọng tích lũy càng lúc càng nồng đậm, cảm giác như sắp ào ạt phun ra vậy. Hắn biết đó là thời khắc vui sướng nhất. Bỗng nhớ đến lần đó, Nguyên Ân làm mình xém chút nữa bị sặc ra. Hắn ko muốn để y chịu cảnh khổ này, liền hơi đong đưa thân mình thì thầm: “Hoàng thúc ta sắp rồi…. thúc mau thả ra đi….."
Cả người hắn mềm nhũng ko cách nào giãy ra được. Ngược lại, Nguyên Ân càng tăng thêm hòa quyện liếm hút. Khoái cảm nhanh chóng được đẩy lên đến đỉnh điểm. Bao nhiêu tinh hoa đều phun trào vào miệng của y.
Cả người của Nguyên Tiếu Ngôn điều mềm hẳn xuống, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Lại thấy khóe miệng của Nguyên Ân hãy còn vươn chất lỏng đùn đụt màu trắng ngà khiến mặt hắn ko khỏi đỏ bừng lên.
“Bảo bối thẹn sao? Này có gì đâu nào, ngươi cũng đã nếm qua của hoàng thúc rồi mà. Thúc đương nhiên cũng muốn thử của Tiếu Ngôn 1 chút nha. Bảo bối, ngươi nếm thử hương vị của mình đi, cũng ko tệ lắm đâu."
Nguyên Tiếu Ngôn muốn nói ko cần, nhưng Nguyên Ân đã nhanh chóng chặn lấy môi hắn, tay lại tiếp tục dây dưa, một lần nữa làm hắn cứng rắn lên.
Nguyên Tiếu Ngôn ghen tuông kiến lòng Nguyên Ân vô cùng phấn khởi. Hai người tác cầu thêm vài ba lượt nữa, mãi đến khi thấy hắn đã buồn ngủ rũ người mới đồng ý tha cho. Sau khi rửa thân thể thật sạch thì Nguyên Tiếu Ngôn đã mệt rã rời, dính chặt lấy giường mà ngủ. Vì hôm nay chính sự cũng ko nhiều lắm, cả tinh thần và sức lực đều dư thừa, làm cho Nguyên Ân ngay tức thì khó lòng mà ngủ ngay được. Mắt y cứ nhìn chăm chăm vào Nguyên Tiếu Ngôn. Thấy hắn đang thả lỏng cơ thể, thật tin tưởng mà ngủ ngon lành, khiến y khỏi càng nhìn càng yêu, liền nhẹ nhàng đặt lên trán hắn 1 chiếc hôn.
Loại tình cảm yêu thương chìu chuộng này đã bắt đầu được bao lâu? 5 năm về trước, 7 năm hay thậm chí sớm hơn nữa? Ngay chính Nguyên Ân cũng ko biết rõ, chỉ biết từ khi y ý thức được bản thân mình thì toàn bộ tâm trí đều đã đặt hết lên người tên Nguyên Tiếu Ngôn kia rồi.
Thật ra thì, Nguyên Tiếu Ngôn là hoàng tử duy nhất trong cung. Bé trai khi ấy ít đến đáng thương. Nên dù y là hoàng thúc của hắn, dù lớn hơn hắn những 8 tuổi nhưng vốn dĩ chẳng có lấy ai chơi cùng, vẫn là Nguyên Tiếu Ngôn cùng bầu bạn bên cạnh y mà thôi.
Nguyên Ân từ nhỏ tính cánh đã thâm trầm. Đối với bất cứ chuyện gì trước giờ đều ko nói nhiều, khiến người khác khó lòng đoán được lòng y rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Mà Nguyên Tiếu Ngôn lại hoàn toàn tương phản. Tính cách hắn trẻ con hoạt bát, thích ồn ào, náo nhiệt. Con người lại bộc trực, chẳng quá chú tâm vào việc gì cả thật khó lòng gánh vác trọng trách quốc gia.
Lúc ấy phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn, tức là hoàng huynh của Nguyên Ân ấy, cũng thấy được điều này. Người đã định ko để đứa bé này kế thừa cơ nghiệp của mình, mà để cho Nguyên Ân hay một thành viên nào đó của hoàng thất có năng lực tiếp quản. Nhưng lại lo lắng, đứa con khờ khạo của mình chính là người có huyết thống thừa kế chính thức. Nên bất kể là kẻ nào ngồi vào vị trí tối cao cũng đều sẽ kiêng dè hắn, khó tránh thừa dịp giết người trừ hậu họa.
Nên phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn đã do dự rất lâu. Ko biết sao khi mình chết rồi thì ai mới có thể bảo vệ được đứa con đơn thuần của mình đây. Mãi một khoảng thời gian rất lâu sau, cho đến khi nhìn thấy Nguyên Ân cùng Nguyên Tiếu Ngôn ở cùng 1 chỗ chơi đùa, mới quyết định thuận theo số mệnh trao cho y ngôi vị nhiếp chính vương, phụ tá con trai của mình.
Trên thực tế, người cùng đệ đệ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này cũng ko có tình cảm gì mấy. Tuy miễn cưỡng có thể xem là quen biết lâu năm, nhưng tuổi tác chênh lệch nên suy nghĩ cũng chẳng tương đồng, nói chi đến tình cảm anh em như thể tay chân gì đó. Huống hồ, hoàng đệ này theo thời gian lớn lên thì lòng dạ lại sâu sắc khó lường. Mỗi lần nghĩ đến con mình bất tài, thì lại xem Nguyên Ân là cái gai trong mắt, là thêm 1 lần muốn giết y trừ đi hậu họa.
Bất quá Nguyên Ân đương nhiên ko phải là người dễ lộ ra sơ hở để người khác có thể diệt trừ mình. Phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn dù đã nhiều lần khó dễ, cuối cùng cũng ko mảy may động được đến y.
Lo ngại về Nguyên Ân càng lúc càng chất chồng ── nhưng dù gì cũng ko dám gây hại đến y, tránh cho thất bại thì y lại ghi hận trong lòng sau này tìm con mình trả thù thì thật chẳng hay ho chút nào ── Mãi đến một ngày, người vô tình thấy Nguyên Ân nhìn con mình thật trìu mến, ánh mắt kia quá đỗi hiền hòa và dịu dàng biết bao.
Người ko biết Nguyên Ân đối với con mình là loại tình yêu đôi lứa, cứ thầm nghĩ thì ra y ta cũng ko đáng sợ như mình tưởng tượng cho lắm. Ít ra đối với con mình vẫn rất hiền lành, thân thiện. Xem ra, đứa con của mình một chút năng lực cũng ko có. Nhưng trời độ người hiền, trong cung này y lại là người mạnh nhất, đánh đâu thắng đó ko gì cản nổi.
Thế nên nghĩ là làm. Thay vì tự tay giết đi hoàng đệ ruột thịt, để đứa con duy nhất của mình đối mặt với một tương lai mờ mịt, chi bằng để y phò tá con mình, thử xem đứa bé này có thể đạt được 1 mảnh trời riêng, có thêm người chăm sóc, tiếp tục sống cuộc sống vô tư vô lự đầy trong sáng kia ko.
Người đang đánh cuộc.
Dù sao con mình nếu không ai phụ tá, hơn phân nửa là xảy ra chuyện. Thôi thì cứ thử xem, ít nhất còn 1 nữa cơ hội hóa dữ thành lành, nửa đời người còn lại tiếp tục đại cát đại lợi.
Người chết là hết, nên lão hoàng đế kia đương nhiên ko cách nào biết được, con trai của người lúc này đây đã ngây ngô bị Nguyên Ân ăn sạch sẽ hết rồi ── May mắn ở chỗ ngây ngô đó. Nếu Nguyên Tiếu Ngôn biết thì ra Nguyên Ân cũng rất sung sướng khi cùng làm với hắn, kia dễ gì mà băng khoăn chuyện hoàng thúc thật vất vả nhá, còn muốn cái gì cũng chìu theo mức độ càng lúc càng nặng của thúc nữa chứ. Bởi mới nói, cái đầu ko chịu phát triển, suy nghĩ lúc nào cũng chậm hơn người khác của Nguyên Tiếu Ngôn thật làm người khác phải thống hận ko cách nào nhào vào thật nhanh mà ngấu nghiến nhai nuốt hắn vào bụng cho rồi luôn đi. Nhưng có đôi khi nó lại là một thứ phúc phần của hắn ah.
Cho đến hôm nay, Nguyên Ân vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên mình được gặp gỡ Nguyên Tiếu Ngôn.
Đó là chuyện khi hắn mới bảy tuổi.
Trước khi Nguyên Tiếu Ngôn được bảy tuổi, phụ hoàng của hắn luôn sợ hắn sẽ gặp phải chuyện ko may gì, nên vẫn giấu người thật kỹ trong cung. Mãi đến lúc hắn cứng cáp được 1 chút, tính mạng chắc cũng vững thêm ít nhiều thì người mới cảm thấy hắn nên đến Tiến Tông miếu để học chữ đọc sách ── đương nhiên khi ấy vẫn giữa muôn trùng bảo vệ thật nghiêm ngặt đi.
Nguyên Ân khi ấy cũng ở trong học đường kia. Y đương nhiên đã đọc qua rất nhiều sách rồi, vốn chẳng cần đến đó làm gì. Nhưng phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn lại muốn hắn có thêm vài người bạn cùng trang lứa, nên đã tuyển chọn những đứa trẻ từ 15 tuổi trở xuống, có tư chất mẫn tuệ trong nhà các quan lại từ tam phẩm trở lên trong kinh thành thêm vào học đường để Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy đông vui một chút.
Nguyên Ân lúc này đã được 15 tuổi, vẫn chưa vượt qua ngưỡng quy định nên buộc phải đến học đường, lần đầu tiên cùng làm quen với mấy đứa bé từ 8 đến 15 tuổi khác. Lúc này cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Nguyên Tiếu Ngôn.
Ngày đó, Nguyên Tiếu Ngôn mặc trang phục đỏ tươi của thái tử. Cái mặt nho nhỏ vờ như rất nghiêm chỉnh, đến cười 1 chút cũng ko dám. Đảo mắt qua cũng biết là đang rất khó khăn để giấu đi sự hoảng sợ. Vóc dáng be bé thoạt nhìn thật giống một bé đậu đỏ.
Khi vào học, bé đậu đỏ này hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, cái lưng nhỏ bé cứ cố ngồi thẳng lên đến cứng ngắt, trông thật nghiêm túc.
Bộ dáng này làm cho Nguyên Ân chẳng có cảm giác gì. Lúc này y vẫn còn tưởng mấy đứa trẻ trong hoàng thất đều như thế. Tuổi hãy còn nhỏ đã bị người lớn dạy cho một bộ dáng bắt chước máy móc. Khi ấy, y còn định xem tiểu quỷ Nguyên Tiếu Ngôn đáng ghét này sẽ làm gì tiếp theo ── Rõ rằng, người càng lớn thì bộ dáng lại chẳng xê dịch chút nào so với hoàng huynh của y. Rặt cha nào con nấy thôi.
Nhưng, chờ chưa đến nữa canh giờ, thì chuyện thú vị lại xảy ra.
Thân thể của Nguyên Tiếu Ngôn bị Nguyên Ân làm cho lâng lâng, một chút sức lực cũng ko có. Dục vọng tích lũy càng lúc càng nồng đậm, cảm giác như sắp ào ạt phun ra vậy. Hắn biết đó là thời khắc vui sướng nhất. Bỗng nhớ đến lần đó, Nguyên Ân làm mình xém chút nữa bị sặc ra. Hắn ko muốn để y chịu cảnh khổ này, liền hơi đong đưa thân mình thì thầm: “Hoàng thúc ta sắp rồi…. thúc mau thả ra đi….."
Cả người hắn mềm nhũng ko cách nào giãy ra được. Ngược lại, Nguyên Ân càng tăng thêm hòa quyện liếm hút. Khoái cảm nhanh chóng được đẩy lên đến đỉnh điểm. Bao nhiêu tinh hoa đều phun trào vào miệng của y.
Cả người của Nguyên Tiếu Ngôn điều mềm hẳn xuống, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Lại thấy khóe miệng của Nguyên Ân hãy còn vươn chất lỏng đùn đụt màu trắng ngà khiến mặt hắn ko khỏi đỏ bừng lên.
“Bảo bối thẹn sao? Này có gì đâu nào, ngươi cũng đã nếm qua của hoàng thúc rồi mà. Thúc đương nhiên cũng muốn thử của Tiếu Ngôn 1 chút nha. Bảo bối, ngươi nếm thử hương vị của mình đi, cũng ko tệ lắm đâu."
Nguyên Tiếu Ngôn muốn nói ko cần, nhưng Nguyên Ân đã nhanh chóng chặn lấy môi hắn, tay lại tiếp tục dây dưa, một lần nữa làm hắn cứng rắn lên.
Nguyên Tiếu Ngôn ghen tuông kiến lòng Nguyên Ân vô cùng phấn khởi. Hai người tác cầu thêm vài ba lượt nữa, mãi đến khi thấy hắn đã buồn ngủ rũ người mới đồng ý tha cho. Sau khi rửa thân thể thật sạch thì Nguyên Tiếu Ngôn đã mệt rã rời, dính chặt lấy giường mà ngủ. Vì hôm nay chính sự cũng ko nhiều lắm, cả tinh thần và sức lực đều dư thừa, làm cho Nguyên Ân ngay tức thì khó lòng mà ngủ ngay được. Mắt y cứ nhìn chăm chăm vào Nguyên Tiếu Ngôn. Thấy hắn đang thả lỏng cơ thể, thật tin tưởng mà ngủ ngon lành, khiến y khỏi càng nhìn càng yêu, liền nhẹ nhàng đặt lên trán hắn 1 chiếc hôn.
Loại tình cảm yêu thương chìu chuộng này đã bắt đầu được bao lâu? 5 năm về trước, 7 năm hay thậm chí sớm hơn nữa? Ngay chính Nguyên Ân cũng ko biết rõ, chỉ biết từ khi y ý thức được bản thân mình thì toàn bộ tâm trí đều đã đặt hết lên người tên Nguyên Tiếu Ngôn kia rồi.
Thật ra thì, Nguyên Tiếu Ngôn là hoàng tử duy nhất trong cung. Bé trai khi ấy ít đến đáng thương. Nên dù y là hoàng thúc của hắn, dù lớn hơn hắn những 8 tuổi nhưng vốn dĩ chẳng có lấy ai chơi cùng, vẫn là Nguyên Tiếu Ngôn cùng bầu bạn bên cạnh y mà thôi.
Nguyên Ân từ nhỏ tính cánh đã thâm trầm. Đối với bất cứ chuyện gì trước giờ đều ko nói nhiều, khiến người khác khó lòng đoán được lòng y rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Mà Nguyên Tiếu Ngôn lại hoàn toàn tương phản. Tính cách hắn trẻ con hoạt bát, thích ồn ào, náo nhiệt. Con người lại bộc trực, chẳng quá chú tâm vào việc gì cả thật khó lòng gánh vác trọng trách quốc gia.
Lúc ấy phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn, tức là hoàng huynh của Nguyên Ân ấy, cũng thấy được điều này. Người đã định ko để đứa bé này kế thừa cơ nghiệp của mình, mà để cho Nguyên Ân hay một thành viên nào đó của hoàng thất có năng lực tiếp quản. Nhưng lại lo lắng, đứa con khờ khạo của mình chính là người có huyết thống thừa kế chính thức. Nên bất kể là kẻ nào ngồi vào vị trí tối cao cũng đều sẽ kiêng dè hắn, khó tránh thừa dịp giết người trừ hậu họa.
Nên phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn đã do dự rất lâu. Ko biết sao khi mình chết rồi thì ai mới có thể bảo vệ được đứa con đơn thuần của mình đây. Mãi một khoảng thời gian rất lâu sau, cho đến khi nhìn thấy Nguyên Ân cùng Nguyên Tiếu Ngôn ở cùng 1 chỗ chơi đùa, mới quyết định thuận theo số mệnh trao cho y ngôi vị nhiếp chính vương, phụ tá con trai của mình.
Trên thực tế, người cùng đệ đệ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này cũng ko có tình cảm gì mấy. Tuy miễn cưỡng có thể xem là quen biết lâu năm, nhưng tuổi tác chênh lệch nên suy nghĩ cũng chẳng tương đồng, nói chi đến tình cảm anh em như thể tay chân gì đó. Huống hồ, hoàng đệ này theo thời gian lớn lên thì lòng dạ lại sâu sắc khó lường. Mỗi lần nghĩ đến con mình bất tài, thì lại xem Nguyên Ân là cái gai trong mắt, là thêm 1 lần muốn giết y trừ đi hậu họa.
Bất quá Nguyên Ân đương nhiên ko phải là người dễ lộ ra sơ hở để người khác có thể diệt trừ mình. Phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn dù đã nhiều lần khó dễ, cuối cùng cũng ko mảy may động được đến y.
Lo ngại về Nguyên Ân càng lúc càng chất chồng ── nhưng dù gì cũng ko dám gây hại đến y, tránh cho thất bại thì y lại ghi hận trong lòng sau này tìm con mình trả thù thì thật chẳng hay ho chút nào ── Mãi đến một ngày, người vô tình thấy Nguyên Ân nhìn con mình thật trìu mến, ánh mắt kia quá đỗi hiền hòa và dịu dàng biết bao.
Người ko biết Nguyên Ân đối với con mình là loại tình yêu đôi lứa, cứ thầm nghĩ thì ra y ta cũng ko đáng sợ như mình tưởng tượng cho lắm. Ít ra đối với con mình vẫn rất hiền lành, thân thiện. Xem ra, đứa con của mình một chút năng lực cũng ko có. Nhưng trời độ người hiền, trong cung này y lại là người mạnh nhất, đánh đâu thắng đó ko gì cản nổi.
Thế nên nghĩ là làm. Thay vì tự tay giết đi hoàng đệ ruột thịt, để đứa con duy nhất của mình đối mặt với một tương lai mờ mịt, chi bằng để y phò tá con mình, thử xem đứa bé này có thể đạt được 1 mảnh trời riêng, có thêm người chăm sóc, tiếp tục sống cuộc sống vô tư vô lự đầy trong sáng kia ko.
Người đang đánh cuộc.
Dù sao con mình nếu không ai phụ tá, hơn phân nửa là xảy ra chuyện. Thôi thì cứ thử xem, ít nhất còn 1 nữa cơ hội hóa dữ thành lành, nửa đời người còn lại tiếp tục đại cát đại lợi.
Người chết là hết, nên lão hoàng đế kia đương nhiên ko cách nào biết được, con trai của người lúc này đây đã ngây ngô bị Nguyên Ân ăn sạch sẽ hết rồi ── May mắn ở chỗ ngây ngô đó. Nếu Nguyên Tiếu Ngôn biết thì ra Nguyên Ân cũng rất sung sướng khi cùng làm với hắn, kia dễ gì mà băng khoăn chuyện hoàng thúc thật vất vả nhá, còn muốn cái gì cũng chìu theo mức độ càng lúc càng nặng của thúc nữa chứ. Bởi mới nói, cái đầu ko chịu phát triển, suy nghĩ lúc nào cũng chậm hơn người khác của Nguyên Tiếu Ngôn thật làm người khác phải thống hận ko cách nào nhào vào thật nhanh mà ngấu nghiến nhai nuốt hắn vào bụng cho rồi luôn đi. Nhưng có đôi khi nó lại là một thứ phúc phần của hắn ah.
Cho đến hôm nay, Nguyên Ân vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên mình được gặp gỡ Nguyên Tiếu Ngôn.
Đó là chuyện khi hắn mới bảy tuổi.
Trước khi Nguyên Tiếu Ngôn được bảy tuổi, phụ hoàng của hắn luôn sợ hắn sẽ gặp phải chuyện ko may gì, nên vẫn giấu người thật kỹ trong cung. Mãi đến lúc hắn cứng cáp được 1 chút, tính mạng chắc cũng vững thêm ít nhiều thì người mới cảm thấy hắn nên đến Tiến Tông miếu để học chữ đọc sách ── đương nhiên khi ấy vẫn giữa muôn trùng bảo vệ thật nghiêm ngặt đi.
Nguyên Ân khi ấy cũng ở trong học đường kia. Y đương nhiên đã đọc qua rất nhiều sách rồi, vốn chẳng cần đến đó làm gì. Nhưng phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn lại muốn hắn có thêm vài người bạn cùng trang lứa, nên đã tuyển chọn những đứa trẻ từ 15 tuổi trở xuống, có tư chất mẫn tuệ trong nhà các quan lại từ tam phẩm trở lên trong kinh thành thêm vào học đường để Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy đông vui một chút.
Nguyên Ân lúc này đã được 15 tuổi, vẫn chưa vượt qua ngưỡng quy định nên buộc phải đến học đường, lần đầu tiên cùng làm quen với mấy đứa bé từ 8 đến 15 tuổi khác. Lúc này cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Nguyên Tiếu Ngôn.
Ngày đó, Nguyên Tiếu Ngôn mặc trang phục đỏ tươi của thái tử. Cái mặt nho nhỏ vờ như rất nghiêm chỉnh, đến cười 1 chút cũng ko dám. Đảo mắt qua cũng biết là đang rất khó khăn để giấu đi sự hoảng sợ. Vóc dáng be bé thoạt nhìn thật giống một bé đậu đỏ.
Khi vào học, bé đậu đỏ này hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, cái lưng nhỏ bé cứ cố ngồi thẳng lên đến cứng ngắt, trông thật nghiêm túc.
Bộ dáng này làm cho Nguyên Ân chẳng có cảm giác gì. Lúc này y vẫn còn tưởng mấy đứa trẻ trong hoàng thất đều như thế. Tuổi hãy còn nhỏ đã bị người lớn dạy cho một bộ dáng bắt chước máy móc. Khi ấy, y còn định xem tiểu quỷ Nguyên Tiếu Ngôn đáng ghét này sẽ làm gì tiếp theo ── Rõ rằng, người càng lớn thì bộ dáng lại chẳng xê dịch chút nào so với hoàng huynh của y. Rặt cha nào con nấy thôi.
Nhưng, chờ chưa đến nữa canh giờ, thì chuyện thú vị lại xảy ra.
Tác giả :
Sinh Sinh Tử Tử