Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 2 - Chương 75: Mây đen trước trận chiến
Mặc dù những binh lính này cũng mặc y phục của gia tộc Ba Đồ Cáp, nhưng bọn họ hàng năm đóng quân ở phía Tây Nam đế đô, đã sớm quen mặt đám quân binh thường xuyên diễu võ giương oai. Vì vậy Hạ Tiêu dù có ngốc cũng hiểu một màn gọi là ám sát này bất quá chính là công cuộc tru sát thí mạng của đế quốc. Mà hắn, người mang binh mã đi giết sạch người của đế quốc, cứu sống Yến thế tử, liệu sẽ nhận được kết quả như thế nào?
Trong nháy mắt đó, trong đầu Hạ Tiêu chỉ có một ý niệm đó chính là bắt lấy Yến Tuân để lấy công chuộc tội.
“Người muốn giết ta chính là hoàng đế Đại Hạ."
Tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa nhàn nhạt nhìn qua đông đảo binh sĩ một cái rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Tiêu, nhẹ giọng nói: “Hạ thống lĩnh, khiến ngươi bị liên lụy vào trong chuyện này, ta thật xin lỗi. Nếu như các ngươi không phải là quân nhân của trấn phủ sứ Tây Nam xuất thân từ Bắc Yến thì cứ bắt ta lại là có thể thoát khỏi tai nạn lần này."
Một câu này như thức tỉnh người khỏi giấc mộng. Hạ Tiêu mở to mắt nhìn vẻ mặt bí hiểm của Yến Tuân, nhất thời phục hồi tinh thần.
Trấn phủ sứ Tây Nam đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu như là đội quân khác đánh bậy đánh bạ giết nhầm Ba Lôi và kiêu kỵ binh thì vẫn có thể dùng một câu không biết nội tình để giải thích cho qua chuyện, nhưng đối với trấn phủ sứ Tâu Nam vốn đã bị đế quốc chú ý cao độ, nhiều lần bị hoài nghi che giấu quân phản nghịch đến từ Tây Bắc mà nói thì vô luận như thế nào cũng sẽ không thể giữ lại mạng. Đế quốc sẽ không bỏ qua, cung Thịnh Kim càng sẽ không tha cho bọn họ, quay đầu lại chỉ còn một con đường chết.
Hai mắt Hạ Tiêu đỏ bừng, hắn hung hăng nhìn nam tử một thân hồng bào tuấn lãng trước mặt, trong đầu như có tiếng hét không ngừng điên cuồng nói với bản thân, “Toàn bộ hắn đều biết, hắn là cố ý đẩy mình lên tử lộ!"
Song, một câu Hạ Tiêu cũng không nói nên lời. Chỉ chốc lát sau, lệ khí trong mắt hắn chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại liều mạng điên cuồng.
Hơn vạn người hội tụ trên con đường nhất thời cũng sáng tỏ mọi tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân như lay động, trong đầu trống rỗng sợ hãi. Tất cả đều ngửng đầu nhìn Hạ Tiêu hoặc nhìn Yến Tuân hoặc nhìn ông trời, đau khổ suy tư tìm đường sống cho bản thân.
Tất cả đường lui đều bị phá hỏng, quay đầu lại chính là tử lộ, con đường duy nhất có lẽ chính là liều chết đánh một trận.
Hạ Tiêu đột nhiên nhảy xuống khỏi chiến mã, giơ cao hai tay lớn tiếng nói với đám binh sĩ ở phía sau: “Các huynh đệ! Ta có mấy lời đã nín nhịn tám năm rồi, hôm nay vừa đúng lúc muốn nói ra! Năm đó là ai tiêu diệt Thương Lan vương làm phản, liều chết vào cung Thịnh Kim cứu hoàng đế ra? Là ai bôn ba ngàn dặm chạy tới Bạch Mã Quan cứu toàn bộ quan viên trưởng lão của đế quốc? Là ai ở trấn thủ cao nguyên ở Bắc Yến kiên trì chống lại người Khuyển Nhung, không cho phép bọn họ tiến vào nội quan dù chỉ một bước, bảo vệ phụ mẫu cùng thê nhi của chúng ta? Chính là vương của Bắc Yến, là lão vương gia Yến Thế Thành! Nhưng làm trung thần cuối cùng lại nhận được cái gì? Là trở thành tử tội bị thu tài sản, bị chém đầu thị chúng! Binh tướng Bắc Yến chúng ta ở đế đô nhận đủ mọi khuất nhục, bị đám cho con kiêu kỵ binh cùng lục doanh quân xem thường nhưng chúng ta đều nhịn. Nhưng bây giờ đế quốc lại vô duyên vô cớ muốn hạ thủ với huyết mạch duy nhất của lão vương gia, dùng thủ đoạn hèn hạ mưu toan diệt trừ Thế tử điện hạ. Thân là quân binh Bắc Yến, chúng ta có thể phục sao?"
“Không phục!"
Tiếng hô như sấm nhất thời vang lên, vô số binh sĩ giơ cao ngọn thương trong tay. Sự tích vô địch của Yến Thế Thành đã khiến nhiệt huyết lại một lần nữa trổi dậy trong lồng ngực chúng binh sĩ. Nhiều năm bị áp bách đã khiến tinh thần chiến đấu trong họ sôi trào như nham thạch, thanh thế kinh người.
“Các huynh đệ, chúng ta là quân nhân của Bắc Yến, tối nay chúng ta đã giết chết tay sai của đế quốc. Số phận của chúng ta đã buộc chặt trên người Thế tử điện hạ, nếu Thế tử mất, chúng ta cũng không có kết quả tốt. Các ngươi nói, chúng ta sẽ ngồi chờ chết sao?"
“Tuyệt sẽ không!"
“Chúng ta không thể chết!"
“Hoàng đế vong ân phụ nghĩa! Không xứng thống trị chúng ta!"
“Hôn quân thí mạng như cỏ rác! Chúng ta phải vùng lên phản lại!"
Không biết là ai hô lên một câu cuối cùng, cả đội ngũ chỉ một thoáng một mảnh tĩnh mịch. Rốt cuộc cũng có người hô lên những lời này, theo sát sau đó là vô số tiếng hô đầy nhiệt huyết lan tràn nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ, “Hôm quân thí mạng như cỏ! Chúng ta phải vùng lên!"
Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn xuống vô số cánh tay giơ lên cao, chậm rãi nheo mắt lại, trầm giọng kiên định nói: “Hỡi các chiến sĩ Bắc Yến! Từ khi gia phụ chịu án oan hơn tám năm trước, quê hương chúng ta trở nên suy bại, quang vinh của chiến sĩ Bắc Yến cũng bị đế đô phá hủy. Chúng ta đều là thần tử trung thành của đế quốc, một mực trấn thủ biên cương, chống chọi man di phương Bắc nhằm bảo vệ thái bình của đất nước. Nhưng qua một thời gian dài, phồn vinh cùng xa hoa lãng phí đã che mờ ánh mắt của viện trưởng lão và hoàng đế. Bọn họ đã quên là ai bỏ mình chốn biên cương, là ai đã dùng máu tươi cùng xương trắng đắp nên tường thành bảo vệ cho quốc gia. Bọn họ đã quên là ai đội tuyết vượt đèo đánh đuổi đám người Khuyển Nhung ra khỏi quan ngoại. Bọn họ đã quên là ai đã hết lần này đến lần khác không ngần ngại biển lửa cứu nguy cho đế quốc."
“Là chúng ta!" Bọn lính cùng hô to.
“Là Bắc Yến chúng ta!"
“Đúng! Là chúng ta!"
Một cơn cuồng phong quét tới thổi tung vạt áo của Yến Tuân, hắn đưa tay lột hỉ phục đỏ thẫm xuống để lộ ra chiến bào màu đen như mực bên trong, mặt trên y phục có thêu một con chiến ưng màu vàng rực rỡ, chính là chiến kỳ của Bắc Yến.
Yến Tuân lớn tiếng nói: “Chúa thượng ngu ngốc, giết trung giữ gian (‘trung’ là trung thần, ‘gian’ là gian thần)! Hắn đã quên mất chiến công của chúng ta, không ngợi khen mà ngược lại hạ sát thủ! Chúng ta có công vô tội, kiên quyết không từ bỏ!"
“Kiên quyết chống cự, thề không từ bỏ!"
Vô số âm thanh khàn khàn cùng nhau hô to: “Chúng ta phải vùng lên, thề không từ bỏ!"
Yến Tuân rút trường kiếm bên hông ra, cuồng phong thổi tung chiến bào đen như mực trên người hắn, huy hiệu hoàng ưng bay phần phật, giống như tùy thời sẽ vỗ cánh bay vụt lên.
Vị Thế tử bị vây hãm trong suốt tám năm trời phát ra một tiếng hô như sư tử gầm, “Các chiến sĩ! Đi theo ta! Ngoài nhuộm máu đế đô, trở lại Bắc Yến thì chúng ta không có lựa chọn nào khác. Chỉ có binh biến thì Bắc Yến ta mới có được lại độc lập!"
“Nhuộm máu đế đô! Trở lại Bắc Yến!"
Tiếng hô kích động xuyên thấu trời cao, từng đợt lửa khói liên tiếp bốc lên không trung, bụi mù bay khắp nơi.
Cùng lúc đó, bên trong Oanh Ca viện, thiếu nữ một thân chiến bào đen đứng trong màn đêm thâm trầm, phía sau lưng nàng là một đội hắc y nhân. Một trường ưng trắng như tuyết xẹt qua bầu trời đêm rồi đáp xuống trên đầu vai thiếu nữ. Nàng mở thư ra, chân mày khẽ chau rồi liền giãn ra.
“Các chiến sĩ! Thời khắc khảo nghiệm đã đến!"
Sở Kiều quay ngoắt người sang chỗ khác, ánh mắt trong trẻo như sao, mái tóc được buộc cao, cất giọng sang sảng: “Bắc Yến cần các ngươi! Đại Đồng cần các ngươi! Trăm họ trong thiên hạ cùng vạn tộc bá tánh cần các ngươi! Đi, dùng máu của kẻ mưu quyền tới tế chính quyền mới của chúng ta!"
Tiếng hưởng ứng thi nhau vang lên, chỉ chốc lát sau, trong đình viện ngoại trừ Sở Kiều đã không còn một người.
Tiểu nha hoàn Liễu Lục chạy lên khẩn trương nói: “Cô nương, chúng ta phải đi thôi!"
“Không!" Thiếu nữ kiên định lắc đầu, “Chúng ta còn một việc chưa làm xong!"
Dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử bất giác chững lại, chăm chú nhìn vào các đại thế gia của Đại Hạ và hoàng quyền đương triều, chờ đợi một sự kiện chấn động lòng người. Ánh mắt của dân chúng trong thiên hạ nhất tề đều ngưng tụ tại đế đô, bọn họ đầu óc đơn thuần có lẽ không cách nào hiểu được đám chính khách bản chất ngươi lừa ta gạt, nhưng nhiều năm cầu sinh trong chiến loạn đã khiến họ nhạy cảm phát hiện được một cơn bão binh biến khổng lồ rất nhanh sẽ phải tới, chân trời đã xuất hiện gió nổi mây phun. Dân chúng nhìn tương lai chông gai mờ mịt mà cảm thấy lo âu cho ngày mai của mình.
Hoàng triều Đại Hạ đã tồn tại hơn ba trăm năm, cộng thêm lịch sử ngược dòng cũng hơn ngàn năm. Kinh qua bao nhiêu phản loạn, ngoại phiên xâm lăng, phân chia, quốc chiến, nội chiến cùng binh biến các loại, nhưng hoàng quyền Đại Hạ vẫn ngoan cường đứng vững cho đến nay hôm nay. Trong mắt thế nhân, hoàng triều Đại Hạ là biểu tượng của sự kiên cố thiết huyết, nhờ vào thế lực quân đội cường hãn cùng lòng trung quân ái quốc của binh sĩ mà tổ tiên hoàng triều Đại Hạ đã không ngừng mở rộng diện tích quốc thổ, tạo dựng một nền móng vững chắc khó suy suyển. Vô luận là thất đại gia tộc cường đại tỷ như Mục Hợp thị, hoặc giả là Biện Đường hay Hoài Tống đều không thể hạ bệ vị thế hoàng thất đông lục chính thống của bọn họ.
Song, không một ai có thể ngờ, đêm khuya ngày 20 tháng 5, tại góc Tây Nam vắng vẻ của đế đô, một vạn binh sĩ cùng đường nổi giận đã suýt chút nữa phá hủy nền thống trị lâu năm của hoàng triều Đại Hạ.
Ngày đó, ưng kỳ Bắc Yến đón gió bay phấp phới, tiếng hét như tiếng gầm rống giận của sư tử đã chấn động toàn thế gian.
……………………………………………………………………………………
“Công chúa điện hạ!"
Nữ quan đầu tóc búi cao, một thân lễ phục cung đình rườm rà, ống tay thêu đồ đằng thanh loan tinh tế, đang vội vàng kinh hoảng chạy đến cửa chính nội cung, kéo tay thiếu nữ trong điện nói:“Đại điển sắp bắt đầu rồi, vì sao ngài vẫn còn ở đây? Hà đại nhân, Tống đại nhân và Lục đại nhân ở lễ bộ đều đang ở trong phủ công chúa đợi ngài. Mấy vị cáo mệnh phu nhân cũng đang quỳ tại Bách Hợp đường chờ đấy."
*Đồ đằng thanh loan
“Miêu cô cô." Thiếu nữ mặc hỷ phục đỏ thẫm thất kinh kéo tay nữ quan, “Làm sao bây giờ? Đã qua canh giờ mà huynh ấy vẫn chưa trở về? Có khi nào gặp chuyện không may hay không?"
Vị nữ quan niên kỷ chỉ chừng hơn hai mươi nhưng ra vẻ hết sức kinh nghiệm, an ủi vỗ vỗ vai Triệu Thuần, ôn nhu nói: “Hiện tại ngoài cung dân chúng đang tụ tập ăn mừng, khó tránh khỏi khó khăn trong di chuyển, khiến thời gian có chút trễ nãi cũng là chuyện thường, ngài không cần phải lo lắng."
Triệu Thuần cắn môi dưới, tuy cảm giác bất an trong lòng làm sao cũng không mất nhưng vẫn thuyết phục bản thân nghe theo lời nữ quan, không suy nghĩ nữa mà theo nữ quan đi về phía hậu cung.
Trong bóng tối, nữ quan chậm rãi nhíu mày. Xa giá hoàng gia đều có ký hiệu đặc biệt, thường dân làm sao dám cản trở. Nhất định đã xảy ra điều gì mà bọn họ không biết rồi.
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng khoái mã từ cửa cung truyền lại, Triệu Thuần quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy tên binh sĩ chật vật xuống ngựa chạy đến nhưng lại bị thủ vệ cửa cung ngăn cản.
“Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với hoàng thượng, mau để ta đi vào!"
Thủ vệ cửa cung vẫn bất động như núi ngăn ở trước người gã binh lính, trầm giọng nói: “Mời trình ra chỉ thị hay lệnh bài của bệ hạ."
Gã binh sĩ đầu đầy mồ hôi, tức giận quát: “Chuyện cực kỳ trọng đại, chậm trễ thì mười cái đầu của nhà ngươi cũng không đủ đền!"
“Xảy ra chuyện gì?" Triệu Thuần nhướng mày, xoay người tiến lại gần.
“Công chúa điện hạ?" Chỉ nhìn thoáng qua trang phục của Triệu Thuần là gã binh lính liền nhận ra thân phận của người trước mặt, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng tiến đến nói bên tai nàng: “Công chúa điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi! Bắc Yến thế tử – Yến Tuân – ở thành Nam giơ cao phản kỳ, đang dẫn binh mã của trấn phủ sứ Tây Nam giết tới đây!"
*Thịch*
Cái lò sưởi tay trên tay Thuần công chúa rơi phịch xuống đất, thiếu nữ con thiên tử tái mặt, đôi môi xanh tím, khiếp sợ đến nói không ra lời.
“Người của bọn họ đã không chế con đường từ viện trưởng lão đến phủ doãn nha môn của đế đô mà các trưởng lão đại nhân và chư vị tướng quân đều đang ở trong cung. Công chúa điện hạ, chuyện này cần phải sớm được bẩm báo lên trên để xin đối sách! Công chúa điện hạ? Công chúa?"
“A, phải, ngươi nói rất đúng." Thuần công chúa phục hồi tinh thần, cứng ngắc gật đầu, chậm rãi thu lại vẻ kinh sợ trên mặt, cố gắng trấn định nói: “Ngươi đi theo ta."
Gã binh sĩ vui mừng đi theo Thuần công chúa vào cung. Thủ vệ cửa cung thấy vậy thì nhướng mày, lớn gan tiến đến trầm giọng nói: “Công chúa điện hạ, này không hợp quy củ."
“Quy củ gì?" Nữ quan cau mày cả giận nói: “Công chúa điện hạ muốn mang người đi còn cần sự phê chuẩn của ngươi sao? Ngươi là bộ hạ của ai, gan lại lớn như vậy?"
“Miêu cô cô, đừng nói nữa." Triệu Thuần sắc mặt tái nhợt, xoay người đi về phía đại điện thuộc nội cung. Nghi thức thành hôn tối nay sẽ được cử hành tại đó, hiện tại quan viên toàn triều đều đã đến đông đủ.
Mấy người theo sau Triệu Thuần nối đuôi đi qua cửa cung, thị vệ giữ cửa nhíu chặt mày, nháy mắt ra hiệu với mấy tên thị vệ khác.
Gió lạnh thê lương thổi qua mái hiên, đi qua Xuân Hoa các, Tử Vi hiên, Thánh Hiền môn chính là ngự hoa viên. Hiện tại trời đã tối mịt, khắp nơi đã lên đèn, không trung một mảnh tĩnh mịch. Triệu Thuần đột nhiên dừng bước, sắc mặt trắng đến dọa người, nàng quay người lại ra hiệu với gã binh sĩ kia, nói: “Ngươi tới đây, ta có lời muốn hỏi."
Gã binh sĩ vội vàng tiến lên, khom người cung kính cúi đầu.
Triệu Thuần tiến lên phía trước, cơ hồ như đứng rất gần gã binh lính kia. Nữ quan phía sau thấy vậy thì nhướng mày, vừa định lên tiếng thì nhất thời chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến. Chỉ thấy gã binh sĩ kia đột nhiên dựng người lên bổ nhào về phía công chúa. Thiếu nữ nghiêng sang một bên rồi ngã mạnh xuống, trường bào hoa lệ kéo thành mảng dài trên hành lang gấp khúc.
Nữ quan kinh hãi, lớn tiếng hô lên: “Có thích…"
Thanh âm vừa mới ra khỏi miệng liền ngừng bặt, chỉ thấy gã binh sĩ kia cả người đầy máu tươi, đang nằm trên mặt đất co giật. Còn Triệu Thuần thì đang chật vật bò dậy, lại một lần nữa giơ chủy thủ bằng vàng trong tay lên hung hăng cắm xuống ngực gã binh sĩ.
Máu tươi đỏ thẫm túa ra, mùi máu tanh nồng chậm rãi phiêu tán trong không khí. Mặt mũi cùng y phục thiếu nữ dính đầy máu nhưng nàng vẫn không ngừng vung dao lên rồi lại đâm xuống. Tiếng dao đâm vào máu thịt quanh quẩn trong không trung, khiến người nghe lạnh lòng.
“Công chúa! Công chúa!" Nữ quan sợ ngây người, nức nở tiến lên ôm lấy người Triệu Thuần, giữ chặt tay nàng lại, không ngừng gọi: “Hắn đã chết, hắn chết rồi."
*Cạch* một tiếng, thanh chủy thủ nhất thời rơi xuống trên mặt đất. Thiếu nữ mở to hai mắt, chán nản ngồi xuống, tay chân không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Ta đã giết người, ta đã giết người."
“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì? Hắn mạo phạm ngài sao?"
“Miêu cô cô!" Triệu Thuần đột nhiên siết chặt tay nữ quan, ánh mắt đỏ bừng, trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi lập tức ra khỏi thành, đi thành Nam tìm Yến thế tử, nói cho huynh ấy biết, đừng nên vọng động, không nên làm chuyện điên rồ, đừng tự tìm đường chết. Ta biết huynh ấy không nguyện ý, ta tất cả đều hiểu, ta không ép huynh ấy nữa, ta ngay bây giờ sẽ đi nói rõ với phụ hoàng."
“Công chúa, ngài đang nói cái gì vậy?"
“Nhanh đi!" Triệu Thuần giận dữ đứng vọt dậy, nói: “Lập tức đi tìm huynh ấy, chuyển đạt lời của ta. Ta bây giờ phải đi xin chỉ của phụ hoàng. Ta không lấy chồng, ta không ép huynh ấy nữa."
“Công chúa!"
“Miêu cô cô, nhờ cậy ngươi."
Từng chuỗi dài nước mắt rơi ra từ mắt Triệu Thuần, mặt nàng trắng bệch như giấy, hai môi xanh tím, trong mắt hằn tia máu. Tiểu công chúa cắn chặt môi dưới cố nén không khóc thành tiếng, trên cổ còn dính một vệt máu lớn, hai tay vẫn nắm chặt tay vị nữ quan, giống như muốn cắm cả móng tay vào da thịt đối phương.
Nữ quan dù sao tuổi cũng không lớn, bị dọa đến phát khóc, không ngừng gật đầu, nói: “Công chúa, ngài yên tâm đi. Ta nhất định sẽ tìm được Yến thế tử."
“Tốt lắm." Triệu Thuần nhanh nhảu đưa tay lau nước mắt, gật đầu nói: “Vậy ngươi nhanh đi đi, ngoài cung bây giờ rất loạn, phải cẩn thận."
“Dạ, công chúa hãy yên tâm."
Hai người ngắn gọn trao đổi một chút rồi xoay người chia hướng Nam Bắc rời đi. Gió lạnh gào thét quét qua, thổi tung bụi đất cùng lá rụng trên mặt đất, nữ quan vội vàng rẽ vào đường nhỏ, nhưng mới vừa chạy ngang một ngọn núi giả thì một tia chớp trắng đột nhiên xẹt qua, nàng mở to hai mắt, còn chưa nhìn rõ người trước mặt thì đã gục xuống trong vũng máu.
Trong bóng tối xuất hiện vài nam nhân chậm rãi đi ra, người cầm đầu rõ ràng là viên thủ vệ cửa thành khi nãy.
“Vu ca, Thuần công chúa…"
“Không sao, nàng sẽ không nói ra." Nam nhân mặt mũi kiên nghị, trầm giọng nói: “Phong kín cửa thành phía Bắc, đi cửa phía Tây tiếp ứng cho cô nương."
Giữa đêm khuya, Trình phó tướng của kiêu kỵ binh vẫn còn chìm trong giấc mộng, lúc nãy hắn vừa mới cùng bọn lính uống chút rượu nên giờ đang ôm một nữ quân kỹ thân thể đầy đặn ngủ say sưa.
“Đại nhân! Đại nhân, mai tỉnh lại!"
Gã lính cần vụ vội vàng lay lay cánh tay hắn, Trình phó tướng cau mày, đùng đùng mở mắt ra, nhìn gã lính bực bội trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên cho ta một lý do hợp tình hợp lý một chút."
“Đại nhân, Hoa thống lĩnh của trấn phủ sứ Tây Nam tới, bộ dáng rất vội, nói có chuyện gấp tìm ngài."
Hoa Kiệt?
Trình phó tướng nhanh chóng ngồi dậy, trầm giọng nói: “Hắn tới tìm ta làm gì?"
“Thuộc hạ cũng không biết, bất quá thần sắc của Hoa thống lĩnh rất kinh hoảng, giống như đã xảy ra chuyện lớn."
“Đi xem một chút." Trình phó tướng mặc y phục tử tế rồi sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Nữ quân kỹ trẻ tuổi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như ngân hồ.
*Đọc chương này tự nhiên thấy thương thương Triệu Thuần.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Hạ Tiêu chỉ có một ý niệm đó chính là bắt lấy Yến Tuân để lấy công chuộc tội.
“Người muốn giết ta chính là hoàng đế Đại Hạ."
Tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa nhàn nhạt nhìn qua đông đảo binh sĩ một cái rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Tiêu, nhẹ giọng nói: “Hạ thống lĩnh, khiến ngươi bị liên lụy vào trong chuyện này, ta thật xin lỗi. Nếu như các ngươi không phải là quân nhân của trấn phủ sứ Tây Nam xuất thân từ Bắc Yến thì cứ bắt ta lại là có thể thoát khỏi tai nạn lần này."
Một câu này như thức tỉnh người khỏi giấc mộng. Hạ Tiêu mở to mắt nhìn vẻ mặt bí hiểm của Yến Tuân, nhất thời phục hồi tinh thần.
Trấn phủ sứ Tây Nam đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu như là đội quân khác đánh bậy đánh bạ giết nhầm Ba Lôi và kiêu kỵ binh thì vẫn có thể dùng một câu không biết nội tình để giải thích cho qua chuyện, nhưng đối với trấn phủ sứ Tâu Nam vốn đã bị đế quốc chú ý cao độ, nhiều lần bị hoài nghi che giấu quân phản nghịch đến từ Tây Bắc mà nói thì vô luận như thế nào cũng sẽ không thể giữ lại mạng. Đế quốc sẽ không bỏ qua, cung Thịnh Kim càng sẽ không tha cho bọn họ, quay đầu lại chỉ còn một con đường chết.
Hai mắt Hạ Tiêu đỏ bừng, hắn hung hăng nhìn nam tử một thân hồng bào tuấn lãng trước mặt, trong đầu như có tiếng hét không ngừng điên cuồng nói với bản thân, “Toàn bộ hắn đều biết, hắn là cố ý đẩy mình lên tử lộ!"
Song, một câu Hạ Tiêu cũng không nói nên lời. Chỉ chốc lát sau, lệ khí trong mắt hắn chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại liều mạng điên cuồng.
Hơn vạn người hội tụ trên con đường nhất thời cũng sáng tỏ mọi tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân như lay động, trong đầu trống rỗng sợ hãi. Tất cả đều ngửng đầu nhìn Hạ Tiêu hoặc nhìn Yến Tuân hoặc nhìn ông trời, đau khổ suy tư tìm đường sống cho bản thân.
Tất cả đường lui đều bị phá hỏng, quay đầu lại chính là tử lộ, con đường duy nhất có lẽ chính là liều chết đánh một trận.
Hạ Tiêu đột nhiên nhảy xuống khỏi chiến mã, giơ cao hai tay lớn tiếng nói với đám binh sĩ ở phía sau: “Các huynh đệ! Ta có mấy lời đã nín nhịn tám năm rồi, hôm nay vừa đúng lúc muốn nói ra! Năm đó là ai tiêu diệt Thương Lan vương làm phản, liều chết vào cung Thịnh Kim cứu hoàng đế ra? Là ai bôn ba ngàn dặm chạy tới Bạch Mã Quan cứu toàn bộ quan viên trưởng lão của đế quốc? Là ai ở trấn thủ cao nguyên ở Bắc Yến kiên trì chống lại người Khuyển Nhung, không cho phép bọn họ tiến vào nội quan dù chỉ một bước, bảo vệ phụ mẫu cùng thê nhi của chúng ta? Chính là vương của Bắc Yến, là lão vương gia Yến Thế Thành! Nhưng làm trung thần cuối cùng lại nhận được cái gì? Là trở thành tử tội bị thu tài sản, bị chém đầu thị chúng! Binh tướng Bắc Yến chúng ta ở đế đô nhận đủ mọi khuất nhục, bị đám cho con kiêu kỵ binh cùng lục doanh quân xem thường nhưng chúng ta đều nhịn. Nhưng bây giờ đế quốc lại vô duyên vô cớ muốn hạ thủ với huyết mạch duy nhất của lão vương gia, dùng thủ đoạn hèn hạ mưu toan diệt trừ Thế tử điện hạ. Thân là quân binh Bắc Yến, chúng ta có thể phục sao?"
“Không phục!"
Tiếng hô như sấm nhất thời vang lên, vô số binh sĩ giơ cao ngọn thương trong tay. Sự tích vô địch của Yến Thế Thành đã khiến nhiệt huyết lại một lần nữa trổi dậy trong lồng ngực chúng binh sĩ. Nhiều năm bị áp bách đã khiến tinh thần chiến đấu trong họ sôi trào như nham thạch, thanh thế kinh người.
“Các huynh đệ, chúng ta là quân nhân của Bắc Yến, tối nay chúng ta đã giết chết tay sai của đế quốc. Số phận của chúng ta đã buộc chặt trên người Thế tử điện hạ, nếu Thế tử mất, chúng ta cũng không có kết quả tốt. Các ngươi nói, chúng ta sẽ ngồi chờ chết sao?"
“Tuyệt sẽ không!"
“Chúng ta không thể chết!"
“Hoàng đế vong ân phụ nghĩa! Không xứng thống trị chúng ta!"
“Hôn quân thí mạng như cỏ rác! Chúng ta phải vùng lên phản lại!"
Không biết là ai hô lên một câu cuối cùng, cả đội ngũ chỉ một thoáng một mảnh tĩnh mịch. Rốt cuộc cũng có người hô lên những lời này, theo sát sau đó là vô số tiếng hô đầy nhiệt huyết lan tràn nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ, “Hôm quân thí mạng như cỏ! Chúng ta phải vùng lên!"
Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn xuống vô số cánh tay giơ lên cao, chậm rãi nheo mắt lại, trầm giọng kiên định nói: “Hỡi các chiến sĩ Bắc Yến! Từ khi gia phụ chịu án oan hơn tám năm trước, quê hương chúng ta trở nên suy bại, quang vinh của chiến sĩ Bắc Yến cũng bị đế đô phá hủy. Chúng ta đều là thần tử trung thành của đế quốc, một mực trấn thủ biên cương, chống chọi man di phương Bắc nhằm bảo vệ thái bình của đất nước. Nhưng qua một thời gian dài, phồn vinh cùng xa hoa lãng phí đã che mờ ánh mắt của viện trưởng lão và hoàng đế. Bọn họ đã quên là ai bỏ mình chốn biên cương, là ai đã dùng máu tươi cùng xương trắng đắp nên tường thành bảo vệ cho quốc gia. Bọn họ đã quên là ai đội tuyết vượt đèo đánh đuổi đám người Khuyển Nhung ra khỏi quan ngoại. Bọn họ đã quên là ai đã hết lần này đến lần khác không ngần ngại biển lửa cứu nguy cho đế quốc."
“Là chúng ta!" Bọn lính cùng hô to.
“Là Bắc Yến chúng ta!"
“Đúng! Là chúng ta!"
Một cơn cuồng phong quét tới thổi tung vạt áo của Yến Tuân, hắn đưa tay lột hỉ phục đỏ thẫm xuống để lộ ra chiến bào màu đen như mực bên trong, mặt trên y phục có thêu một con chiến ưng màu vàng rực rỡ, chính là chiến kỳ của Bắc Yến.
Yến Tuân lớn tiếng nói: “Chúa thượng ngu ngốc, giết trung giữ gian (‘trung’ là trung thần, ‘gian’ là gian thần)! Hắn đã quên mất chiến công của chúng ta, không ngợi khen mà ngược lại hạ sát thủ! Chúng ta có công vô tội, kiên quyết không từ bỏ!"
“Kiên quyết chống cự, thề không từ bỏ!"
Vô số âm thanh khàn khàn cùng nhau hô to: “Chúng ta phải vùng lên, thề không từ bỏ!"
Yến Tuân rút trường kiếm bên hông ra, cuồng phong thổi tung chiến bào đen như mực trên người hắn, huy hiệu hoàng ưng bay phần phật, giống như tùy thời sẽ vỗ cánh bay vụt lên.
Vị Thế tử bị vây hãm trong suốt tám năm trời phát ra một tiếng hô như sư tử gầm, “Các chiến sĩ! Đi theo ta! Ngoài nhuộm máu đế đô, trở lại Bắc Yến thì chúng ta không có lựa chọn nào khác. Chỉ có binh biến thì Bắc Yến ta mới có được lại độc lập!"
“Nhuộm máu đế đô! Trở lại Bắc Yến!"
Tiếng hô kích động xuyên thấu trời cao, từng đợt lửa khói liên tiếp bốc lên không trung, bụi mù bay khắp nơi.
Cùng lúc đó, bên trong Oanh Ca viện, thiếu nữ một thân chiến bào đen đứng trong màn đêm thâm trầm, phía sau lưng nàng là một đội hắc y nhân. Một trường ưng trắng như tuyết xẹt qua bầu trời đêm rồi đáp xuống trên đầu vai thiếu nữ. Nàng mở thư ra, chân mày khẽ chau rồi liền giãn ra.
“Các chiến sĩ! Thời khắc khảo nghiệm đã đến!"
Sở Kiều quay ngoắt người sang chỗ khác, ánh mắt trong trẻo như sao, mái tóc được buộc cao, cất giọng sang sảng: “Bắc Yến cần các ngươi! Đại Đồng cần các ngươi! Trăm họ trong thiên hạ cùng vạn tộc bá tánh cần các ngươi! Đi, dùng máu của kẻ mưu quyền tới tế chính quyền mới của chúng ta!"
Tiếng hưởng ứng thi nhau vang lên, chỉ chốc lát sau, trong đình viện ngoại trừ Sở Kiều đã không còn một người.
Tiểu nha hoàn Liễu Lục chạy lên khẩn trương nói: “Cô nương, chúng ta phải đi thôi!"
“Không!" Thiếu nữ kiên định lắc đầu, “Chúng ta còn một việc chưa làm xong!"
Dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử bất giác chững lại, chăm chú nhìn vào các đại thế gia của Đại Hạ và hoàng quyền đương triều, chờ đợi một sự kiện chấn động lòng người. Ánh mắt của dân chúng trong thiên hạ nhất tề đều ngưng tụ tại đế đô, bọn họ đầu óc đơn thuần có lẽ không cách nào hiểu được đám chính khách bản chất ngươi lừa ta gạt, nhưng nhiều năm cầu sinh trong chiến loạn đã khiến họ nhạy cảm phát hiện được một cơn bão binh biến khổng lồ rất nhanh sẽ phải tới, chân trời đã xuất hiện gió nổi mây phun. Dân chúng nhìn tương lai chông gai mờ mịt mà cảm thấy lo âu cho ngày mai của mình.
Hoàng triều Đại Hạ đã tồn tại hơn ba trăm năm, cộng thêm lịch sử ngược dòng cũng hơn ngàn năm. Kinh qua bao nhiêu phản loạn, ngoại phiên xâm lăng, phân chia, quốc chiến, nội chiến cùng binh biến các loại, nhưng hoàng quyền Đại Hạ vẫn ngoan cường đứng vững cho đến nay hôm nay. Trong mắt thế nhân, hoàng triều Đại Hạ là biểu tượng của sự kiên cố thiết huyết, nhờ vào thế lực quân đội cường hãn cùng lòng trung quân ái quốc của binh sĩ mà tổ tiên hoàng triều Đại Hạ đã không ngừng mở rộng diện tích quốc thổ, tạo dựng một nền móng vững chắc khó suy suyển. Vô luận là thất đại gia tộc cường đại tỷ như Mục Hợp thị, hoặc giả là Biện Đường hay Hoài Tống đều không thể hạ bệ vị thế hoàng thất đông lục chính thống của bọn họ.
Song, không một ai có thể ngờ, đêm khuya ngày 20 tháng 5, tại góc Tây Nam vắng vẻ của đế đô, một vạn binh sĩ cùng đường nổi giận đã suýt chút nữa phá hủy nền thống trị lâu năm của hoàng triều Đại Hạ.
Ngày đó, ưng kỳ Bắc Yến đón gió bay phấp phới, tiếng hét như tiếng gầm rống giận của sư tử đã chấn động toàn thế gian.
……………………………………………………………………………………
“Công chúa điện hạ!"
Nữ quan đầu tóc búi cao, một thân lễ phục cung đình rườm rà, ống tay thêu đồ đằng thanh loan tinh tế, đang vội vàng kinh hoảng chạy đến cửa chính nội cung, kéo tay thiếu nữ trong điện nói:“Đại điển sắp bắt đầu rồi, vì sao ngài vẫn còn ở đây? Hà đại nhân, Tống đại nhân và Lục đại nhân ở lễ bộ đều đang ở trong phủ công chúa đợi ngài. Mấy vị cáo mệnh phu nhân cũng đang quỳ tại Bách Hợp đường chờ đấy."
*Đồ đằng thanh loan
“Miêu cô cô." Thiếu nữ mặc hỷ phục đỏ thẫm thất kinh kéo tay nữ quan, “Làm sao bây giờ? Đã qua canh giờ mà huynh ấy vẫn chưa trở về? Có khi nào gặp chuyện không may hay không?"
Vị nữ quan niên kỷ chỉ chừng hơn hai mươi nhưng ra vẻ hết sức kinh nghiệm, an ủi vỗ vỗ vai Triệu Thuần, ôn nhu nói: “Hiện tại ngoài cung dân chúng đang tụ tập ăn mừng, khó tránh khỏi khó khăn trong di chuyển, khiến thời gian có chút trễ nãi cũng là chuyện thường, ngài không cần phải lo lắng."
Triệu Thuần cắn môi dưới, tuy cảm giác bất an trong lòng làm sao cũng không mất nhưng vẫn thuyết phục bản thân nghe theo lời nữ quan, không suy nghĩ nữa mà theo nữ quan đi về phía hậu cung.
Trong bóng tối, nữ quan chậm rãi nhíu mày. Xa giá hoàng gia đều có ký hiệu đặc biệt, thường dân làm sao dám cản trở. Nhất định đã xảy ra điều gì mà bọn họ không biết rồi.
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng khoái mã từ cửa cung truyền lại, Triệu Thuần quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy tên binh sĩ chật vật xuống ngựa chạy đến nhưng lại bị thủ vệ cửa cung ngăn cản.
“Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với hoàng thượng, mau để ta đi vào!"
Thủ vệ cửa cung vẫn bất động như núi ngăn ở trước người gã binh lính, trầm giọng nói: “Mời trình ra chỉ thị hay lệnh bài của bệ hạ."
Gã binh sĩ đầu đầy mồ hôi, tức giận quát: “Chuyện cực kỳ trọng đại, chậm trễ thì mười cái đầu của nhà ngươi cũng không đủ đền!"
“Xảy ra chuyện gì?" Triệu Thuần nhướng mày, xoay người tiến lại gần.
“Công chúa điện hạ?" Chỉ nhìn thoáng qua trang phục của Triệu Thuần là gã binh lính liền nhận ra thân phận của người trước mặt, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng tiến đến nói bên tai nàng: “Công chúa điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi! Bắc Yến thế tử – Yến Tuân – ở thành Nam giơ cao phản kỳ, đang dẫn binh mã của trấn phủ sứ Tây Nam giết tới đây!"
*Thịch*
Cái lò sưởi tay trên tay Thuần công chúa rơi phịch xuống đất, thiếu nữ con thiên tử tái mặt, đôi môi xanh tím, khiếp sợ đến nói không ra lời.
“Người của bọn họ đã không chế con đường từ viện trưởng lão đến phủ doãn nha môn của đế đô mà các trưởng lão đại nhân và chư vị tướng quân đều đang ở trong cung. Công chúa điện hạ, chuyện này cần phải sớm được bẩm báo lên trên để xin đối sách! Công chúa điện hạ? Công chúa?"
“A, phải, ngươi nói rất đúng." Thuần công chúa phục hồi tinh thần, cứng ngắc gật đầu, chậm rãi thu lại vẻ kinh sợ trên mặt, cố gắng trấn định nói: “Ngươi đi theo ta."
Gã binh sĩ vui mừng đi theo Thuần công chúa vào cung. Thủ vệ cửa cung thấy vậy thì nhướng mày, lớn gan tiến đến trầm giọng nói: “Công chúa điện hạ, này không hợp quy củ."
“Quy củ gì?" Nữ quan cau mày cả giận nói: “Công chúa điện hạ muốn mang người đi còn cần sự phê chuẩn của ngươi sao? Ngươi là bộ hạ của ai, gan lại lớn như vậy?"
“Miêu cô cô, đừng nói nữa." Triệu Thuần sắc mặt tái nhợt, xoay người đi về phía đại điện thuộc nội cung. Nghi thức thành hôn tối nay sẽ được cử hành tại đó, hiện tại quan viên toàn triều đều đã đến đông đủ.
Mấy người theo sau Triệu Thuần nối đuôi đi qua cửa cung, thị vệ giữ cửa nhíu chặt mày, nháy mắt ra hiệu với mấy tên thị vệ khác.
Gió lạnh thê lương thổi qua mái hiên, đi qua Xuân Hoa các, Tử Vi hiên, Thánh Hiền môn chính là ngự hoa viên. Hiện tại trời đã tối mịt, khắp nơi đã lên đèn, không trung một mảnh tĩnh mịch. Triệu Thuần đột nhiên dừng bước, sắc mặt trắng đến dọa người, nàng quay người lại ra hiệu với gã binh sĩ kia, nói: “Ngươi tới đây, ta có lời muốn hỏi."
Gã binh sĩ vội vàng tiến lên, khom người cung kính cúi đầu.
Triệu Thuần tiến lên phía trước, cơ hồ như đứng rất gần gã binh lính kia. Nữ quan phía sau thấy vậy thì nhướng mày, vừa định lên tiếng thì nhất thời chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến. Chỉ thấy gã binh sĩ kia đột nhiên dựng người lên bổ nhào về phía công chúa. Thiếu nữ nghiêng sang một bên rồi ngã mạnh xuống, trường bào hoa lệ kéo thành mảng dài trên hành lang gấp khúc.
Nữ quan kinh hãi, lớn tiếng hô lên: “Có thích…"
Thanh âm vừa mới ra khỏi miệng liền ngừng bặt, chỉ thấy gã binh sĩ kia cả người đầy máu tươi, đang nằm trên mặt đất co giật. Còn Triệu Thuần thì đang chật vật bò dậy, lại một lần nữa giơ chủy thủ bằng vàng trong tay lên hung hăng cắm xuống ngực gã binh sĩ.
Máu tươi đỏ thẫm túa ra, mùi máu tanh nồng chậm rãi phiêu tán trong không khí. Mặt mũi cùng y phục thiếu nữ dính đầy máu nhưng nàng vẫn không ngừng vung dao lên rồi lại đâm xuống. Tiếng dao đâm vào máu thịt quanh quẩn trong không trung, khiến người nghe lạnh lòng.
“Công chúa! Công chúa!" Nữ quan sợ ngây người, nức nở tiến lên ôm lấy người Triệu Thuần, giữ chặt tay nàng lại, không ngừng gọi: “Hắn đã chết, hắn chết rồi."
*Cạch* một tiếng, thanh chủy thủ nhất thời rơi xuống trên mặt đất. Thiếu nữ mở to hai mắt, chán nản ngồi xuống, tay chân không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Ta đã giết người, ta đã giết người."
“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì? Hắn mạo phạm ngài sao?"
“Miêu cô cô!" Triệu Thuần đột nhiên siết chặt tay nữ quan, ánh mắt đỏ bừng, trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi lập tức ra khỏi thành, đi thành Nam tìm Yến thế tử, nói cho huynh ấy biết, đừng nên vọng động, không nên làm chuyện điên rồ, đừng tự tìm đường chết. Ta biết huynh ấy không nguyện ý, ta tất cả đều hiểu, ta không ép huynh ấy nữa, ta ngay bây giờ sẽ đi nói rõ với phụ hoàng."
“Công chúa, ngài đang nói cái gì vậy?"
“Nhanh đi!" Triệu Thuần giận dữ đứng vọt dậy, nói: “Lập tức đi tìm huynh ấy, chuyển đạt lời của ta. Ta bây giờ phải đi xin chỉ của phụ hoàng. Ta không lấy chồng, ta không ép huynh ấy nữa."
“Công chúa!"
“Miêu cô cô, nhờ cậy ngươi."
Từng chuỗi dài nước mắt rơi ra từ mắt Triệu Thuần, mặt nàng trắng bệch như giấy, hai môi xanh tím, trong mắt hằn tia máu. Tiểu công chúa cắn chặt môi dưới cố nén không khóc thành tiếng, trên cổ còn dính một vệt máu lớn, hai tay vẫn nắm chặt tay vị nữ quan, giống như muốn cắm cả móng tay vào da thịt đối phương.
Nữ quan dù sao tuổi cũng không lớn, bị dọa đến phát khóc, không ngừng gật đầu, nói: “Công chúa, ngài yên tâm đi. Ta nhất định sẽ tìm được Yến thế tử."
“Tốt lắm." Triệu Thuần nhanh nhảu đưa tay lau nước mắt, gật đầu nói: “Vậy ngươi nhanh đi đi, ngoài cung bây giờ rất loạn, phải cẩn thận."
“Dạ, công chúa hãy yên tâm."
Hai người ngắn gọn trao đổi một chút rồi xoay người chia hướng Nam Bắc rời đi. Gió lạnh gào thét quét qua, thổi tung bụi đất cùng lá rụng trên mặt đất, nữ quan vội vàng rẽ vào đường nhỏ, nhưng mới vừa chạy ngang một ngọn núi giả thì một tia chớp trắng đột nhiên xẹt qua, nàng mở to hai mắt, còn chưa nhìn rõ người trước mặt thì đã gục xuống trong vũng máu.
Trong bóng tối xuất hiện vài nam nhân chậm rãi đi ra, người cầm đầu rõ ràng là viên thủ vệ cửa thành khi nãy.
“Vu ca, Thuần công chúa…"
“Không sao, nàng sẽ không nói ra." Nam nhân mặt mũi kiên nghị, trầm giọng nói: “Phong kín cửa thành phía Bắc, đi cửa phía Tây tiếp ứng cho cô nương."
Giữa đêm khuya, Trình phó tướng của kiêu kỵ binh vẫn còn chìm trong giấc mộng, lúc nãy hắn vừa mới cùng bọn lính uống chút rượu nên giờ đang ôm một nữ quân kỹ thân thể đầy đặn ngủ say sưa.
“Đại nhân! Đại nhân, mai tỉnh lại!"
Gã lính cần vụ vội vàng lay lay cánh tay hắn, Trình phó tướng cau mày, đùng đùng mở mắt ra, nhìn gã lính bực bội trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên cho ta một lý do hợp tình hợp lý một chút."
“Đại nhân, Hoa thống lĩnh của trấn phủ sứ Tây Nam tới, bộ dáng rất vội, nói có chuyện gấp tìm ngài."
Hoa Kiệt?
Trình phó tướng nhanh chóng ngồi dậy, trầm giọng nói: “Hắn tới tìm ta làm gì?"
“Thuộc hạ cũng không biết, bất quá thần sắc của Hoa thống lĩnh rất kinh hoảng, giống như đã xảy ra chuyện lớn."
“Đi xem một chút." Trình phó tướng mặc y phục tử tế rồi sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Nữ quân kỹ trẻ tuổi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như ngân hồ.
*Đọc chương này tự nhiên thấy thương thương Triệu Thuần.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi