Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Chương 127: Thức thời
" Các ngươi làm gì vậy?! Không nghe hiểu lời bổn vương nói hả?! " Chu Duệ biến sắc.
Hoa Ngu nâng mắt nhìn Chu Duệ, cười nói:
" Chỉ là xử lý mấy kẻ không nghe lời thôi mà, Đại hoàng tử cần gì làm quá. "
Dứt lời, không đợi Chu Duệ đáp trả, nàng lại nói:
" Đại hoàng tử lại không biết rồi, người này thái độ như vậy, tất nhiên là không coi Thái tử ra gì. Hơn nữa nha... "
Nàng tiến lên, tà tứ cười:
" Nghe nói vị Lưu đại nhân này làm quan mới 5 năm, có rất nhiều nhà cửa, trong nhà còn có hơn mười thiếp thất, thậm chí còn có người từng có phu quân. Lưu đại nhân cũng thật uy nha, nói đoạt liền đoạt! "
" Nói đến việc này, nô gia cũng thật tò mò, chỉ là một viên quan tứ phẩm, lại có năng lực như vậy. A, đúng rồi! Nghiêm đại nhân. "
Nàng thấy Nghiêm Kha đang ở phía sau nàng, cụp mí mắt, nói:
" Công công có gì phân phó? "
" Đem theo vài huynh đệ vào phủ Lưu đại nhân, hảo hảo mà kiểm kê tài sản, hắn phát đạt như vậy, chắc tiền cũng không thiếu. "
Không ai dám ho he nửa lời.
Ai cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hoa Ngu.
Việc chém Lưu đại nhân này quả thực có chút kỳ cục, nhưng hắn tham ô, đủ để xử tử.
Một khi đã là quan kinh thành, đại đa số đều có chút bạc đỉnh.
Bọn hắn cũng phải sống a!
Chút bổng lộc đó làm sao nuôi nổi gia đình.
Chỉ là mọi người cũng không làm trắng trợn như Lưu đại nhân thôi.
Ai mà chả biết, hành sự kiểu Lưu đại nhân, sớm hay muộn cũng bị trị tội!
Thuận An đế trong mấy việc thế này cũng không phải là hồ đồ, chỉ là rất ít quản, vậy nên Lưu đại nhân mới làm càn như vậy.
Tháng trước còn giết người.
Chuyện này rất nhiều người biết.
Nhưng bọn hắn trăm triệu đều không nghĩ tới, người xử tử Lưu đại nhân, là Hoa Ngu!
Hơn nữa không hề do dự, lập tức chém đầu!
Dù đối phương có sai cũng cần thẩm tra rồi tìm chứng cứ, cho dù có chém đầu cũng cần đến sau thu.
*theo quan niệm phong kiến thì mùa xuân và mùa hạ cây cối tươi tốt, là điềm lành nên không thích hợp để xử tử, vậy nên các vụ tử hình thường diễn ra vào mùa đông ( theo tui biết là thế:)))
Vậy mà chỉ một câu, liền đoạt mạng người ta!
Này...
Chưa cần nói đến cái khác, chỉ riêng thủ đoạn tàn khốc máu lạnh cũng đủ làm người ta sợ hãi.
" Vâng." Càng khiến người người khó tin là, Nghiêm Kha nhận lệnh, một chút phản bác cũng không.
" Ngươi... " Lạc thái phó vẫn chỉ vào Hoa Ngu, một câu ngắc ngứ không thành.
" Thái phó bị sợ hãi, nếu ngài không chịu nổi, thì đi nghỉ ngơi đi. " Hoa Ngu cười ha hả, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo.
" Vậy, chư vị đại nhân có đồng ý cùng nô gia đi xem phân phó của Thái tử? " Nàng cũng mặc kệ Lạc thái phó, cười híp mắt.
Đám quan viên im lặng.
Rất nhiều người mang theo phẫn hận mãnh liệt, nhưng trải qua sự việc của Lưu đại nhân, ai cũng sợ Hoa Ngu phát điên, chém đầu mình.
Mà thủ lĩnh cấm quân Nghiêm Kha kia cũng kỳ quái, vậy mà lại nghe lời một thái giám!
" Các đại nhân đúng là biết thức thời, Thái tử mà thấy, hẳn rất cao hứng! "
Hoa Ngu vẫn giữ nguyên nụ cười tà mị.
Hoa Ngu nâng mắt nhìn Chu Duệ, cười nói:
" Chỉ là xử lý mấy kẻ không nghe lời thôi mà, Đại hoàng tử cần gì làm quá. "
Dứt lời, không đợi Chu Duệ đáp trả, nàng lại nói:
" Đại hoàng tử lại không biết rồi, người này thái độ như vậy, tất nhiên là không coi Thái tử ra gì. Hơn nữa nha... "
Nàng tiến lên, tà tứ cười:
" Nghe nói vị Lưu đại nhân này làm quan mới 5 năm, có rất nhiều nhà cửa, trong nhà còn có hơn mười thiếp thất, thậm chí còn có người từng có phu quân. Lưu đại nhân cũng thật uy nha, nói đoạt liền đoạt! "
" Nói đến việc này, nô gia cũng thật tò mò, chỉ là một viên quan tứ phẩm, lại có năng lực như vậy. A, đúng rồi! Nghiêm đại nhân. "
Nàng thấy Nghiêm Kha đang ở phía sau nàng, cụp mí mắt, nói:
" Công công có gì phân phó? "
" Đem theo vài huynh đệ vào phủ Lưu đại nhân, hảo hảo mà kiểm kê tài sản, hắn phát đạt như vậy, chắc tiền cũng không thiếu. "
Không ai dám ho he nửa lời.
Ai cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hoa Ngu.
Việc chém Lưu đại nhân này quả thực có chút kỳ cục, nhưng hắn tham ô, đủ để xử tử.
Một khi đã là quan kinh thành, đại đa số đều có chút bạc đỉnh.
Bọn hắn cũng phải sống a!
Chút bổng lộc đó làm sao nuôi nổi gia đình.
Chỉ là mọi người cũng không làm trắng trợn như Lưu đại nhân thôi.
Ai mà chả biết, hành sự kiểu Lưu đại nhân, sớm hay muộn cũng bị trị tội!
Thuận An đế trong mấy việc thế này cũng không phải là hồ đồ, chỉ là rất ít quản, vậy nên Lưu đại nhân mới làm càn như vậy.
Tháng trước còn giết người.
Chuyện này rất nhiều người biết.
Nhưng bọn hắn trăm triệu đều không nghĩ tới, người xử tử Lưu đại nhân, là Hoa Ngu!
Hơn nữa không hề do dự, lập tức chém đầu!
Dù đối phương có sai cũng cần thẩm tra rồi tìm chứng cứ, cho dù có chém đầu cũng cần đến sau thu.
*theo quan niệm phong kiến thì mùa xuân và mùa hạ cây cối tươi tốt, là điềm lành nên không thích hợp để xử tử, vậy nên các vụ tử hình thường diễn ra vào mùa đông ( theo tui biết là thế:)))
Vậy mà chỉ một câu, liền đoạt mạng người ta!
Này...
Chưa cần nói đến cái khác, chỉ riêng thủ đoạn tàn khốc máu lạnh cũng đủ làm người ta sợ hãi.
" Vâng." Càng khiến người người khó tin là, Nghiêm Kha nhận lệnh, một chút phản bác cũng không.
" Ngươi... " Lạc thái phó vẫn chỉ vào Hoa Ngu, một câu ngắc ngứ không thành.
" Thái phó bị sợ hãi, nếu ngài không chịu nổi, thì đi nghỉ ngơi đi. " Hoa Ngu cười ha hả, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo.
" Vậy, chư vị đại nhân có đồng ý cùng nô gia đi xem phân phó của Thái tử? " Nàng cũng mặc kệ Lạc thái phó, cười híp mắt.
Đám quan viên im lặng.
Rất nhiều người mang theo phẫn hận mãnh liệt, nhưng trải qua sự việc của Lưu đại nhân, ai cũng sợ Hoa Ngu phát điên, chém đầu mình.
Mà thủ lĩnh cấm quân Nghiêm Kha kia cũng kỳ quái, vậy mà lại nghe lời một thái giám!
" Các đại nhân đúng là biết thức thời, Thái tử mà thấy, hẳn rất cao hứng! "
Hoa Ngu vẫn giữ nguyên nụ cười tà mị.
Tác giả :
Phù Ngư