Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa
Chương 8-1
Lộ Tử Nam kinh hãi quỳ xuống.
“Nam Nhi, đừng sợ, đến trước mặt ta." Triệu Hằng trấn an nàng, lần này Phụ hoàng tới nhất định không thoát khỏi liên quan đến Nam Nhi.
Lộ Tử Nam không dám, chỉ có thể cúi đầu quỳ gối tại chỗ không dám cử động. Thậm chí thân thể khẽ run.
Lòng hắn nóng nảy, nhất định Nam Nhi bị dọa sợ, hắn cầu cứu Hoàng hậu: “Mẫu hậu!"
Hoàng hậu hiểu tâm tư của hắn, đi về phía Lộ Tử Nam, dắt nàng tới bên cạnh hắn. Đây là người Hoàng nhi yêu, quả thật như hoa sen mới nở: “Đừng sợ, Hoàng thượng luôn anh minh, nếu không phải lỗi của con, ngài sẽ không làm khó con." Hoàng hậu cố ý chặn đường trước, khiến Hoàng thượng không hoàn toàn bị Vương quý phi mê hoặc, trực tiếp định tội Lộ Tử Nam.
“Hừ!" Vương quý phi biết dụng ý của Hoàng hậu, không vui hừ.
“Lộ Tử Nam, ngươi có biết bản thân phạm tội gì?" Hoàng đế trầm giọng hỏi thẳng.
Lộ Tử Nam cả kinh lại quỳ xuống: “Tội phụ phạm vào liên lụy tính mạng Thái tử, cùng với trọng tội kháng chỉ chạy trốn."
“Nam Nhi, tại sao lại nói như vậy, chuyện này cũng không liên quan đến nàng!" Triệu Hằng nóng lòng bò từ trên giường xuống, thiếu chút nữa lại té xuống giường.
Tiểu Trụ Tử đứng một bên vội vàng đỡ lấy.
Hoàng đế thấy thế giận dữ: “Còn nói không liên quan đến nàng, thương thế của con vốn không còn đáng ngại, nếu không phải vì đến pháp trường cứu nàng, thương thế của con cũng sẽ không chuyển xấu như thế, hơn nữa nhìn con nghỉ ngơi mấy ngày, tới nay vẫn không khá hơn, thậm chí càng thêm nghiêm trọng, đây rõ ràng là do yêu nữ này đến gần, mang đến tai họa bất ngờ!"
“Phụ hoàng, không phải như thế --" Triệu Hằng nóng lòng giải thích.
“Không nên nói nữa, nữ tử này cũng thừa nhận, Phụ hoàng quyết định trừ đi tai họa này cho con, mới có thể bảo vệ con bình an."
“Phụ hoàng, không thể!" Triệu Hằng kinh hãi.
“Vì sao không thể? Trẫm thấy con trúng tà quá sâu, đừng ngăn cản chuyện này nữa, người đâu, kéo nữ tử này ra ngoài chém ngay tại chỗ cho ta." Hoàng đế quyết tâm hạ lệnh. Vì bảo vệ Thái tử, không thể để Thái tử trầm mê hơn nữa.
Lập tức hai bên có người tiến lên muốn kéo Lộ Tử Nam đi.
“Dừng tay!" Tình thế cấp bách Triệu Hằng bất chấp tất cả nhảy xuống giường, ôm lấy Lộ Tử Nam: “Ai cũng không được chém nàng!" Hắn thề bảo vệ nàng.
“Hằng Nhi, con dám kháng chỉ lần nữa!" Hoàng đế rất tức giận.
“Phụ hoàng, nếu ngài thật sự chém Nam Nhi! Cũng xử tử con luôn đi, không có Nam Nhi, con cũng không muốn sống tiếp nữa." Triệu Hằng ôm Lộ Tử Nam, quyết ý đồng sanh cộng tử.
“Thái tử, chàng buông tay, thiếp đáng chết, không nên làm như vậy!" Lộ Tử Nam sợ hãi muốn đẩy hắn ra.
Hoàng hậu thấy chuyện thành ra như vậy, cũng nóng lòng nói: “Hoàng nhi, mau đứng lên, đừng chọc giận Phụ hoàng con nữa."
“Không!" Ý hắn đã quyết: “Con và Nam Nhi đồng sanh cộng tử, xin Phụ hoàng thành toàn!" Hắn quỳ trên đất.
Hoàng đế giận đến toàn thân phát run: “Khá cho đồng sanh cộng tử, con thật sự cho rằng trẫm không dám giết con!"
“Hoàng thượng bớt giận." Hoàng hậu vội vàng nói.
“Phụ hoàng, ngài cũng có ái thiếp, hiểu được Nam Nhi trong lòng nhi thần, nếu ngài vẫn thương yêu nhi thần, không nên nhẫn tâm chia rẽ, bất luận sống chết, nhi thần cũng quyết định ở cùng một chỗ với Nam Nhi."
“Con – Con muốn Phụ hoàng tức chết hay sao?" Hoàng đế giận đến phất tay áo.
“Nhi thần không dám." Triệu Hằng cúi thấp đầu, nhưng thái độ vẫn kiên quyết.
Hoàng đế đi qua đi lại, phiền muộn không biết nên xử lý Hoàng nhi cố chấp này của hắn thế nào. Hắn không thể nào giết Hằng Nhi, đây là một người ưu tú kiêu ngạo nhất trong tất cả Hoàng nhi của hắn, nếu giết Hằng Nhi, Đại Tống sẽ không có người nối nghiệp.
“Hoàng thượng, Thái tử đã như thế, ngài….." Vương quý phi muốn mượn dịp cổ động Thái Tông giết Triệu Hằng.
Hoàng đến giận nàng đến tái mặt, hắn già rồi, cần phải dựa vào sắc đẹp của nàng để an ủi, nhưng hắn còn chưa có hồ đồ đến mức không biết dụng ý của nàng, hắn luôn mắt nhắm mắt mở với nàng, chỉ cần nàng không quá phận, hắn đều không chỉ trích, nhưng duy nhất chuyện Thái tử, trong lòng hắn rất rõ ràng, khi hắn sau trăm năm, chỉ có đứa nhi tử này mới có thể ổn định được cơ nghiệp Đại Tống: “Ái phi, nơi này không có chuyện của nàng, nàng cũng đừng mở miệng." Hắn rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc.
Vẻ mặt Vương quý phi buồn bực khó chịu lui ra, Hoàng thượng lại vì Thái tử mà dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng, nàng tức giận buồn bực trong lòng.
“Hoàng nhi, con thật sự không có nàng thì không được?" Hoàng đế chỉ vào Lộ Tử Nam không ngừng run rẩy bên cạnh Triệu Hằng.
Triệu Hằng kiên định ôm nàng: “Xin Phụ hoàng thành toàn."
Hoàng đế lại bắt đầu lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc khi hắn nổi giận, Triệu Hằng thấy vẫn không lùi bước, nếu ngay cả nữ nhân mình yêu mà không bảo vệ được, hắn còn là nam nhân sao? Còn trị thiên hạ như thế nào?
“Hoàng nhi, Phụ hoàng có thể đồng ý con giữ nữ tử này lại, nhưng có một điều kiện."
“Điều kiện gì nhi thần cũng đồng ý, chỉ cần Phụ hoàng tha cho Nam Nhi."
“Đây là con nói, Phụ hoàng muốn con lập tức lập cháu gái Vương quý phi Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi." Ái phi thủ thỉ bên tai hắn thật lâu, cố gắng ca tụng cháu gái mình, mà ngày đó hắn cũng gặp qua Vương Nhu Thủy ở đại điển tuyển phi của Thái tử, không tệ, hôm nay nàng phục vụ Thái tử ở Đông cung một thời gian, vừa đúng lúc mượn cơ hội này ép Thái tử lập nàng làm Thái tử phi, cũng đỡ hắn phải lo nghĩ, hơn nữa dựa vào cái này đền bù cho ái phi một chút vì thời gian qua không thể tấn vị chánh cung (vị trí Hoàng hậu) mà suốt ngày oán giận hắn.
Triệu Hằng chợt biến sắc: “Thứ cho nhi thần không thể đồng ý!"
“Không đồng ý? Cũng được, người đâu, trước chém Lộ Tử Nam, sau đó bắt một nhà Lộ thị lại hỏi tội."
“Không, xin Hoàng thượng bỏ qua cho một nhà Lộ thị, tất cả đều là tội của tội phụ." Lộ Tử Nam tuyệt đối không thể khiến cho người nhà gặp chuyện.
“Sống chết của ngươi và một nhà Lộ thị đều nằm ngay tại quyết định của Thái tử." Hoàng đế cố ý nhìn về phía Triệu Hằng, muốn buộc hắn lựa chọn.
Sắc mặt Triệu Hằng tái xanh khiếp người.
“Thái tử, Tử Nam chết không có gì đáng tiếc, nhưng một nhà Lộ thị có tội gì? Van chàng cứu bọn họ, coi như Tử Nam cầu xin chàng….." Nàng liều mạng dập đầu khẩn cầu hắn, khóc không thành tiếng.
“Nam Nhi, đủ rồi." Hắn xúc động ngăn cản nàng dập đầu đến chảy máu, đây là lựa chọn thống khổ dường nào, hắn tình nguyện Phụ hoàng chém đầu hắn.
“Nhu Thủy nhà chúng ta có cái gì không tốt? Lập nàng làm phi còn có thể giúp ngươi củng cố địa vị trong triều!" Vương quý phi nói.
“Thái tử, nương nương nói đúng, chàng đừng cố chấp với Tử Nam nữa, Tử Nam là ác ma hóa thân, hoàn toàn không xứng đứng bên cạnh chàng! Thiếp là yêu, là yêu!" Nàng khàn cả giọng.
“Ta không cho nàng nói mình như vậy!" Hắn vô cùng đau đớn.
Hoàng hậu muốn hắn tiếp tục ẩn nhẫn, cũng mở miệng khuyên hắn: “Hoàng nhi, nếu con còn muốn có Tử Nam thì theo ý Phụ hoàng con một lần đi, lập Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi, ta tin tưởng Tử Nam sẽ không so đo địa vị thấp hơn Nhu Thủy."
Hắn thở dài.
“Thôi, hay là chém Lộ Tử Nam trước rồi nói tiếp. Người đâu!" Hoàng đế thấy hắn vẫn chấp nhất, giận đến hét lớn.
“Khoan, Phụ hoàng, nhi thần đồng ý là được." Hắn không thể không bi thương hạ quyết định.
Cuối cùng cũng ép ngươi cúi đầu, Vương quý phi hết sức vui mừng: “Thật tốt quá, từ nay về sau Nhu Thủy chúng ta là Thái tử phi."
Triệu Hằng tức giận liếc nàng, lập tức nàng câm như hến.
“Phụ hoàng, ngài có thể thả Nam Nhi!" Hắn nhìn chằm chằm thị vệ nắm tay Lộ Tử Nam đến đỏ lên.
Hoàng đế gật đầu, thị vệ lập tức thả người. Lộ Tử Nam tê liệt ngồi trên đất, có vẻ mệt mỏi đau thương.
Hắn ôm vết thương đến bên cạnh nàng, ôm nàng thật chặt. Thiếu chút nữa hắn lại mất đi nàng: “Nàng không sao rồi." Hắn dỗ dành an ủi nói.
Nàng dựa vào trong lòng hắn khóc nức nở: “Thiếp không sợ chết, chỉ sợ liên lụy người nhà, sợ tình si của chàng."
“Các ngươi đừng có bộ dạng uyên ương số khổ, Thái tử, đã quyết định lập Nam Nhi làm Thái tử phi, liền cử hành đại điển, ngươi tính khi nào cử hành?" Vương quý phi không để hắn hối hận thừa thắng xông lên.
“Tùy tiện!" Chuyện đã tới nước này, hắn không cần thiết.
“Ngươi --, Hoàng thượng, nếu Thái tử không có ý kiến, vậy do ngài làm chủ quyết định đi!" Vương quý phi bực bội chuyển sang Hoàng đế.
“Vậy thì bảy ngày sau cử hành, do trẫm tự mình chủ trì." Việc này không nên chậm trễ, thật vất vả mới ép Hoàng nhi chịu lập phi, lâu ngày rồi sợ sẽ có biến. Hoàng đế cũng rất nóng lòng.
“Hoàng thượng, chuyện này có gấp quá hay không? Việc Thái tử phi quan hệ trọng đại, sao có thể làm việc qua loa." Hoàng hậu muốn trì hoãn thời gian, cố gắng tìm phương pháp thay thế.
“Hoàng hậu, vì việc này quan hệ trọng đại, nên chúng ta mới không thể bỏ lỡ." Vương quý phi cướp lời. Muốn dùng thuật trì hoãn, không có cửa đâu.
“Không sai, chuyện này cứ định như vậy, Hoàng nhi, bảy ngày sau con chờ lập phi." Hoàng đế dùng giọng điệu không thể kháng cự.
“Theo Phụ hoàng an bài." Hắn lạnh mặt.
“Được, ta sẽ thông báo cho Nhu Thủy, muốn nàng chuẩn bị một chút." Mặt mày Vương quý phi hớn hở, không kịp chờ đợi muốn nói tin tức trọng đại này nói cho Nhu Thủy biết.
Triệu Hằng cứng thân thể, thống hận bản thân không thể ra sức. Nắm chặt tay Lộ Tử Nam, không ngừng run rẩy.
“Thái tử….." Lộ Tử Nam tan nát cõi lòng cũng không thua gì hắn.
*****
“Nàng vẫn không chịu gặp ta?" Triệu Hằng buồn khổ hỏi Tiểu Trụ Tử.
Vẻ mặt Tiểu Trụ Tử đau khổ trả lời: “Bẩm Thái tử, lúc này, ngay cả Tiểu Trụ Tử, Nam phu nhân cũng không gặp."
Kể từ lúc Thái tử quyết định lập Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi, Nam phu nhân cự tuyệt gặp bất kỳ người nào, ngay cả Tiểu Trụ Tử cũng bị ăn canh bế môn (đóng cửa không gặp) ở Hồng Điện. Hại Thái tử buồn bực không vui, mấy ngày nay mặt ủ mày chau: “Thái tử, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là ngày đại hỉ….." Tiểu Trụ Tử ngừng nói.
Bởi vì Triệu Hằng hung hăng liếc nhìn hắn. Thật là đáng chết, không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
“Ngươi có hỏi qua Châu Nhi tình hình hiện tại của Nam Nhi như thế nào không?" Hắn chỉ quan tâm cái này, về phần đại điển lập phi ngày mai, hắn hoàn toàn không coi nó là sự kiện, người được tuyển chọn không phải là Nam Nhi, vậy đại điển lập phi ngày mai vô nghĩa rồi.
Tiểu Trụ Tử buông tiếng thở dài: “Châu Nhi nói mấy ngày nay Nam phu nhân cũng nhíu chặt mày, cơm nuốt không trôi, tiều tụy không ít." Thật sự hắn cũng rất đồng tình Nam phu nhân, rõ ràng rất yêu Thái tử, lại sợ vận rủi phủ xuống Thái tử, cứ tách mình ra khỏi Thái tử, khiến cho hai người đều đau khổ không chịu nổi.
“Vậy sao được chứ, thân thể sẽ hỏng mất." Triệu Hằng lập tức đau lòng nói.
“Thái tử, ngài vẫn nên quan tâm thân thể mình đi! Ngài mới vừa khỏi bệnh, vì Nam phu nhân mà gầy đi không ít." Tiểu Trụ Tử lo lắng nhìn khuôn mặt u sầu của hắn.
Hắn mất hồn than thở: “Khi nào Nam Nhi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, không quan tâm số mạng hoang đường này nữa?"
“Không phải ngài đã phái người đi thăm dò mấy trượng….. nam tử đã chết mấy lần trước của Nam phu nhân sao, cái chết của bọn họ thực sự có nguyên nhân?" Tiểu Trụ Tử dò hỏi.
“Còn chưa có tin tức báo lại, mắt thấy ngày mai sẽ lập phi rồi, sợ là không còn kịp."
“Thật ra thì không sao cả, chỉ cần ngài thật lòng yêu thương Nam phu nhân, nàng không phải là Thái tử phi thì có làm sao? Quan trọng nhất là hai người có thể ở chung một chỗ." Tiểu Trụ Tử nói, huống chi tương lai Thái tử đăng cơ, muốn lập ai làm Hậu, ai còn có thể ngăn cản, dĩ nhiên loại lời nói đại nghịch bất đạo này, Tiểu Trụ Tử không dám nói ra khỏi miệng.
Triệu Hằng đột nhiên hiểu ra: “Tiểu Trụ Tử, ngươi nói có lý, quan trọng nhất hai người có thể thật lòng đáp lại."
“Ngài có thể hiểu thật sự là quá tốt, chỉ là cố tình Nam phu nhân luôn nghĩ không thông." Tiểu Trụ Tử lắc đầu than thở.
Triệu Hằng lại chán nản: “Đúng vậy, khi nào nàng mới có thể xua đuổi ra khỏi ý nghĩ?"
“Chẳng lẽ hai người cứ chơi trò mèo vờn chuột cả đời?" Tiểu Trụ Tử cảm thấy Thái tử thật đáng thương, cố tình yêu Nam phu nhân có số mạng khổ như thế, ai! Thật là bất đắc dĩ.
“Không, ta sẽ không để tình huống đó tiếp tục xảy ra! Nam nhi phải trở lại bên cạnh ta!" Trong lòng ngực hắn lại dấy lên sự giận dữ và quyết tâm.
“Nô tài cũng nghĩ vậy, có ai thoát khỏi sức quyến rũ của Thái tử!" Tiểu Trụ Tử rất đồng ý điểm này.
*****
Đại điển qua đi, thần sắc Vương Nhu Thủy tràn đầy hài lòng ngồi ở mép giường chờ Thái tử sủng hạnh, cuối cùng nàng cũng được làm Thái tử phi rồi, từ nay về sau có thân phận tôn quý, thật sự là thay đổi lớn.
“Có ai không!" Nàng tức giận cao giọng quát.
“Nô tỳ ở đây." Mười mấy tiểu cung nữ lập tức tiến lên đáp lời. Họ cũng hoảng hốt biết vị Thái tử phi mới này là một người vô cùng khó hầu hạ, nếu như không chu đáo, sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Ừ, tại sao Thái tử còn không đến?" Đêm nay giống như dân gian từng nói, chính là “Đêm động phòng hoa chúc", nàng đã ăn mặc thỏa đáng, còn ngâm qua hương liệu, lúc này Thái tử nên ôm nàng trong ngực một phen loan đảo mới đúng.
“Khởi bẩm nương nương, Thái tử ngài….." Tiểu cung nữ có chút ấp úng.
“Nha đầu chết tiệt kia, nói chuyện ấp a ấp úng, nói, Thái tử có chuyện gì?" Nàng tức giận rống to.
Tiểu cung nữ sợ hết hồn, vội vàng nói: “Nghe nói Thái tử ngài….. ngài đang uống rượu trong Thành Đức Điện."
“Uống rượu? Hôm nay là ngày gì, hắn lại bỏ mặc Tân phi – khoan đã, hắn ở chung với ai? Sẽ không phải cùng với tiện phụ Lộ Tử Nam kia chứ?" Nghĩ đến đây, tức thì nàng giận không kiềm được.
Tiểu cung nữ vội vàng khoát tay: “Không phải, Thái tử uống rượu buồn một mình."
“Một người? Rượu buồn? Ngươi thật to gan, hôm nay là ngày mừng của Thái tử và Bổn nương nương, sao ngươi dám nói hắn đang uống rượu sầu, hắn là uống rượu mừng, ngươi là nô tài chua ngoa, người đâu, vả miệng cho ta." Nàng tức giận kêu lên.
“Nương nương, là nô tỳ nói sai, xin nương nương thứ tội." Tiểu cung nữ sợ đến quỳ trên mặt đất.
Nàng vênh vênh váo váo đá tiểu cung nữ một cước: “Tiện nha đầu, đắc tội nương nương ta, ngươi đừng hòng cầu xin. Các ngươi còn chưa động thủ."
Lập tức có hai cung nữ, một người giữ tiểu cung nữ nói bậy, cung nữ còn lại hung hăng tát tai nàng. Người cung nữ đánh đến mỏi tay! Vương Nhu Thủy còn chưa kêu dừng.
Cho đến khi hai gò má tiểu cung nữ sưng to lại ngất đi, nàng mới khịt mũi nói: “Tìm người mang tiểu nô tài kia đi ra, đừng để nơi này chọc xui xẻo." Bây giờ nàng là Thái tử phi, không ai có thể chọc nàng bực mình: “Mấy người các ngươi đi theo ta, nương nương ta muốn tự mình đi thỉnh Thái tử tới đây."
Nàng làm bộ làm tịch bày ra tư thái, dẫn theo mười mấy tên cung nữ chậm rãi tiến về điện Thành Đức.
“Nam Nhi, đừng sợ, đến trước mặt ta." Triệu Hằng trấn an nàng, lần này Phụ hoàng tới nhất định không thoát khỏi liên quan đến Nam Nhi.
Lộ Tử Nam không dám, chỉ có thể cúi đầu quỳ gối tại chỗ không dám cử động. Thậm chí thân thể khẽ run.
Lòng hắn nóng nảy, nhất định Nam Nhi bị dọa sợ, hắn cầu cứu Hoàng hậu: “Mẫu hậu!"
Hoàng hậu hiểu tâm tư của hắn, đi về phía Lộ Tử Nam, dắt nàng tới bên cạnh hắn. Đây là người Hoàng nhi yêu, quả thật như hoa sen mới nở: “Đừng sợ, Hoàng thượng luôn anh minh, nếu không phải lỗi của con, ngài sẽ không làm khó con." Hoàng hậu cố ý chặn đường trước, khiến Hoàng thượng không hoàn toàn bị Vương quý phi mê hoặc, trực tiếp định tội Lộ Tử Nam.
“Hừ!" Vương quý phi biết dụng ý của Hoàng hậu, không vui hừ.
“Lộ Tử Nam, ngươi có biết bản thân phạm tội gì?" Hoàng đế trầm giọng hỏi thẳng.
Lộ Tử Nam cả kinh lại quỳ xuống: “Tội phụ phạm vào liên lụy tính mạng Thái tử, cùng với trọng tội kháng chỉ chạy trốn."
“Nam Nhi, tại sao lại nói như vậy, chuyện này cũng không liên quan đến nàng!" Triệu Hằng nóng lòng bò từ trên giường xuống, thiếu chút nữa lại té xuống giường.
Tiểu Trụ Tử đứng một bên vội vàng đỡ lấy.
Hoàng đế thấy thế giận dữ: “Còn nói không liên quan đến nàng, thương thế của con vốn không còn đáng ngại, nếu không phải vì đến pháp trường cứu nàng, thương thế của con cũng sẽ không chuyển xấu như thế, hơn nữa nhìn con nghỉ ngơi mấy ngày, tới nay vẫn không khá hơn, thậm chí càng thêm nghiêm trọng, đây rõ ràng là do yêu nữ này đến gần, mang đến tai họa bất ngờ!"
“Phụ hoàng, không phải như thế --" Triệu Hằng nóng lòng giải thích.
“Không nên nói nữa, nữ tử này cũng thừa nhận, Phụ hoàng quyết định trừ đi tai họa này cho con, mới có thể bảo vệ con bình an."
“Phụ hoàng, không thể!" Triệu Hằng kinh hãi.
“Vì sao không thể? Trẫm thấy con trúng tà quá sâu, đừng ngăn cản chuyện này nữa, người đâu, kéo nữ tử này ra ngoài chém ngay tại chỗ cho ta." Hoàng đế quyết tâm hạ lệnh. Vì bảo vệ Thái tử, không thể để Thái tử trầm mê hơn nữa.
Lập tức hai bên có người tiến lên muốn kéo Lộ Tử Nam đi.
“Dừng tay!" Tình thế cấp bách Triệu Hằng bất chấp tất cả nhảy xuống giường, ôm lấy Lộ Tử Nam: “Ai cũng không được chém nàng!" Hắn thề bảo vệ nàng.
“Hằng Nhi, con dám kháng chỉ lần nữa!" Hoàng đế rất tức giận.
“Phụ hoàng, nếu ngài thật sự chém Nam Nhi! Cũng xử tử con luôn đi, không có Nam Nhi, con cũng không muốn sống tiếp nữa." Triệu Hằng ôm Lộ Tử Nam, quyết ý đồng sanh cộng tử.
“Thái tử, chàng buông tay, thiếp đáng chết, không nên làm như vậy!" Lộ Tử Nam sợ hãi muốn đẩy hắn ra.
Hoàng hậu thấy chuyện thành ra như vậy, cũng nóng lòng nói: “Hoàng nhi, mau đứng lên, đừng chọc giận Phụ hoàng con nữa."
“Không!" Ý hắn đã quyết: “Con và Nam Nhi đồng sanh cộng tử, xin Phụ hoàng thành toàn!" Hắn quỳ trên đất.
Hoàng đế giận đến toàn thân phát run: “Khá cho đồng sanh cộng tử, con thật sự cho rằng trẫm không dám giết con!"
“Hoàng thượng bớt giận." Hoàng hậu vội vàng nói.
“Phụ hoàng, ngài cũng có ái thiếp, hiểu được Nam Nhi trong lòng nhi thần, nếu ngài vẫn thương yêu nhi thần, không nên nhẫn tâm chia rẽ, bất luận sống chết, nhi thần cũng quyết định ở cùng một chỗ với Nam Nhi."
“Con – Con muốn Phụ hoàng tức chết hay sao?" Hoàng đế giận đến phất tay áo.
“Nhi thần không dám." Triệu Hằng cúi thấp đầu, nhưng thái độ vẫn kiên quyết.
Hoàng đế đi qua đi lại, phiền muộn không biết nên xử lý Hoàng nhi cố chấp này của hắn thế nào. Hắn không thể nào giết Hằng Nhi, đây là một người ưu tú kiêu ngạo nhất trong tất cả Hoàng nhi của hắn, nếu giết Hằng Nhi, Đại Tống sẽ không có người nối nghiệp.
“Hoàng thượng, Thái tử đã như thế, ngài….." Vương quý phi muốn mượn dịp cổ động Thái Tông giết Triệu Hằng.
Hoàng đến giận nàng đến tái mặt, hắn già rồi, cần phải dựa vào sắc đẹp của nàng để an ủi, nhưng hắn còn chưa có hồ đồ đến mức không biết dụng ý của nàng, hắn luôn mắt nhắm mắt mở với nàng, chỉ cần nàng không quá phận, hắn đều không chỉ trích, nhưng duy nhất chuyện Thái tử, trong lòng hắn rất rõ ràng, khi hắn sau trăm năm, chỉ có đứa nhi tử này mới có thể ổn định được cơ nghiệp Đại Tống: “Ái phi, nơi này không có chuyện của nàng, nàng cũng đừng mở miệng." Hắn rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc.
Vẻ mặt Vương quý phi buồn bực khó chịu lui ra, Hoàng thượng lại vì Thái tử mà dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng, nàng tức giận buồn bực trong lòng.
“Hoàng nhi, con thật sự không có nàng thì không được?" Hoàng đế chỉ vào Lộ Tử Nam không ngừng run rẩy bên cạnh Triệu Hằng.
Triệu Hằng kiên định ôm nàng: “Xin Phụ hoàng thành toàn."
Hoàng đế lại bắt đầu lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc khi hắn nổi giận, Triệu Hằng thấy vẫn không lùi bước, nếu ngay cả nữ nhân mình yêu mà không bảo vệ được, hắn còn là nam nhân sao? Còn trị thiên hạ như thế nào?
“Hoàng nhi, Phụ hoàng có thể đồng ý con giữ nữ tử này lại, nhưng có một điều kiện."
“Điều kiện gì nhi thần cũng đồng ý, chỉ cần Phụ hoàng tha cho Nam Nhi."
“Đây là con nói, Phụ hoàng muốn con lập tức lập cháu gái Vương quý phi Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi." Ái phi thủ thỉ bên tai hắn thật lâu, cố gắng ca tụng cháu gái mình, mà ngày đó hắn cũng gặp qua Vương Nhu Thủy ở đại điển tuyển phi của Thái tử, không tệ, hôm nay nàng phục vụ Thái tử ở Đông cung một thời gian, vừa đúng lúc mượn cơ hội này ép Thái tử lập nàng làm Thái tử phi, cũng đỡ hắn phải lo nghĩ, hơn nữa dựa vào cái này đền bù cho ái phi một chút vì thời gian qua không thể tấn vị chánh cung (vị trí Hoàng hậu) mà suốt ngày oán giận hắn.
Triệu Hằng chợt biến sắc: “Thứ cho nhi thần không thể đồng ý!"
“Không đồng ý? Cũng được, người đâu, trước chém Lộ Tử Nam, sau đó bắt một nhà Lộ thị lại hỏi tội."
“Không, xin Hoàng thượng bỏ qua cho một nhà Lộ thị, tất cả đều là tội của tội phụ." Lộ Tử Nam tuyệt đối không thể khiến cho người nhà gặp chuyện.
“Sống chết của ngươi và một nhà Lộ thị đều nằm ngay tại quyết định của Thái tử." Hoàng đế cố ý nhìn về phía Triệu Hằng, muốn buộc hắn lựa chọn.
Sắc mặt Triệu Hằng tái xanh khiếp người.
“Thái tử, Tử Nam chết không có gì đáng tiếc, nhưng một nhà Lộ thị có tội gì? Van chàng cứu bọn họ, coi như Tử Nam cầu xin chàng….." Nàng liều mạng dập đầu khẩn cầu hắn, khóc không thành tiếng.
“Nam Nhi, đủ rồi." Hắn xúc động ngăn cản nàng dập đầu đến chảy máu, đây là lựa chọn thống khổ dường nào, hắn tình nguyện Phụ hoàng chém đầu hắn.
“Nhu Thủy nhà chúng ta có cái gì không tốt? Lập nàng làm phi còn có thể giúp ngươi củng cố địa vị trong triều!" Vương quý phi nói.
“Thái tử, nương nương nói đúng, chàng đừng cố chấp với Tử Nam nữa, Tử Nam là ác ma hóa thân, hoàn toàn không xứng đứng bên cạnh chàng! Thiếp là yêu, là yêu!" Nàng khàn cả giọng.
“Ta không cho nàng nói mình như vậy!" Hắn vô cùng đau đớn.
Hoàng hậu muốn hắn tiếp tục ẩn nhẫn, cũng mở miệng khuyên hắn: “Hoàng nhi, nếu con còn muốn có Tử Nam thì theo ý Phụ hoàng con một lần đi, lập Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi, ta tin tưởng Tử Nam sẽ không so đo địa vị thấp hơn Nhu Thủy."
Hắn thở dài.
“Thôi, hay là chém Lộ Tử Nam trước rồi nói tiếp. Người đâu!" Hoàng đế thấy hắn vẫn chấp nhất, giận đến hét lớn.
“Khoan, Phụ hoàng, nhi thần đồng ý là được." Hắn không thể không bi thương hạ quyết định.
Cuối cùng cũng ép ngươi cúi đầu, Vương quý phi hết sức vui mừng: “Thật tốt quá, từ nay về sau Nhu Thủy chúng ta là Thái tử phi."
Triệu Hằng tức giận liếc nàng, lập tức nàng câm như hến.
“Phụ hoàng, ngài có thể thả Nam Nhi!" Hắn nhìn chằm chằm thị vệ nắm tay Lộ Tử Nam đến đỏ lên.
Hoàng đế gật đầu, thị vệ lập tức thả người. Lộ Tử Nam tê liệt ngồi trên đất, có vẻ mệt mỏi đau thương.
Hắn ôm vết thương đến bên cạnh nàng, ôm nàng thật chặt. Thiếu chút nữa hắn lại mất đi nàng: “Nàng không sao rồi." Hắn dỗ dành an ủi nói.
Nàng dựa vào trong lòng hắn khóc nức nở: “Thiếp không sợ chết, chỉ sợ liên lụy người nhà, sợ tình si của chàng."
“Các ngươi đừng có bộ dạng uyên ương số khổ, Thái tử, đã quyết định lập Nam Nhi làm Thái tử phi, liền cử hành đại điển, ngươi tính khi nào cử hành?" Vương quý phi không để hắn hối hận thừa thắng xông lên.
“Tùy tiện!" Chuyện đã tới nước này, hắn không cần thiết.
“Ngươi --, Hoàng thượng, nếu Thái tử không có ý kiến, vậy do ngài làm chủ quyết định đi!" Vương quý phi bực bội chuyển sang Hoàng đế.
“Vậy thì bảy ngày sau cử hành, do trẫm tự mình chủ trì." Việc này không nên chậm trễ, thật vất vả mới ép Hoàng nhi chịu lập phi, lâu ngày rồi sợ sẽ có biến. Hoàng đế cũng rất nóng lòng.
“Hoàng thượng, chuyện này có gấp quá hay không? Việc Thái tử phi quan hệ trọng đại, sao có thể làm việc qua loa." Hoàng hậu muốn trì hoãn thời gian, cố gắng tìm phương pháp thay thế.
“Hoàng hậu, vì việc này quan hệ trọng đại, nên chúng ta mới không thể bỏ lỡ." Vương quý phi cướp lời. Muốn dùng thuật trì hoãn, không có cửa đâu.
“Không sai, chuyện này cứ định như vậy, Hoàng nhi, bảy ngày sau con chờ lập phi." Hoàng đế dùng giọng điệu không thể kháng cự.
“Theo Phụ hoàng an bài." Hắn lạnh mặt.
“Được, ta sẽ thông báo cho Nhu Thủy, muốn nàng chuẩn bị một chút." Mặt mày Vương quý phi hớn hở, không kịp chờ đợi muốn nói tin tức trọng đại này nói cho Nhu Thủy biết.
Triệu Hằng cứng thân thể, thống hận bản thân không thể ra sức. Nắm chặt tay Lộ Tử Nam, không ngừng run rẩy.
“Thái tử….." Lộ Tử Nam tan nát cõi lòng cũng không thua gì hắn.
*****
“Nàng vẫn không chịu gặp ta?" Triệu Hằng buồn khổ hỏi Tiểu Trụ Tử.
Vẻ mặt Tiểu Trụ Tử đau khổ trả lời: “Bẩm Thái tử, lúc này, ngay cả Tiểu Trụ Tử, Nam phu nhân cũng không gặp."
Kể từ lúc Thái tử quyết định lập Vương Nhu Thủy làm Thái tử phi, Nam phu nhân cự tuyệt gặp bất kỳ người nào, ngay cả Tiểu Trụ Tử cũng bị ăn canh bế môn (đóng cửa không gặp) ở Hồng Điện. Hại Thái tử buồn bực không vui, mấy ngày nay mặt ủ mày chau: “Thái tử, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là ngày đại hỉ….." Tiểu Trụ Tử ngừng nói.
Bởi vì Triệu Hằng hung hăng liếc nhìn hắn. Thật là đáng chết, không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
“Ngươi có hỏi qua Châu Nhi tình hình hiện tại của Nam Nhi như thế nào không?" Hắn chỉ quan tâm cái này, về phần đại điển lập phi ngày mai, hắn hoàn toàn không coi nó là sự kiện, người được tuyển chọn không phải là Nam Nhi, vậy đại điển lập phi ngày mai vô nghĩa rồi.
Tiểu Trụ Tử buông tiếng thở dài: “Châu Nhi nói mấy ngày nay Nam phu nhân cũng nhíu chặt mày, cơm nuốt không trôi, tiều tụy không ít." Thật sự hắn cũng rất đồng tình Nam phu nhân, rõ ràng rất yêu Thái tử, lại sợ vận rủi phủ xuống Thái tử, cứ tách mình ra khỏi Thái tử, khiến cho hai người đều đau khổ không chịu nổi.
“Vậy sao được chứ, thân thể sẽ hỏng mất." Triệu Hằng lập tức đau lòng nói.
“Thái tử, ngài vẫn nên quan tâm thân thể mình đi! Ngài mới vừa khỏi bệnh, vì Nam phu nhân mà gầy đi không ít." Tiểu Trụ Tử lo lắng nhìn khuôn mặt u sầu của hắn.
Hắn mất hồn than thở: “Khi nào Nam Nhi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, không quan tâm số mạng hoang đường này nữa?"
“Không phải ngài đã phái người đi thăm dò mấy trượng….. nam tử đã chết mấy lần trước của Nam phu nhân sao, cái chết của bọn họ thực sự có nguyên nhân?" Tiểu Trụ Tử dò hỏi.
“Còn chưa có tin tức báo lại, mắt thấy ngày mai sẽ lập phi rồi, sợ là không còn kịp."
“Thật ra thì không sao cả, chỉ cần ngài thật lòng yêu thương Nam phu nhân, nàng không phải là Thái tử phi thì có làm sao? Quan trọng nhất là hai người có thể ở chung một chỗ." Tiểu Trụ Tử nói, huống chi tương lai Thái tử đăng cơ, muốn lập ai làm Hậu, ai còn có thể ngăn cản, dĩ nhiên loại lời nói đại nghịch bất đạo này, Tiểu Trụ Tử không dám nói ra khỏi miệng.
Triệu Hằng đột nhiên hiểu ra: “Tiểu Trụ Tử, ngươi nói có lý, quan trọng nhất hai người có thể thật lòng đáp lại."
“Ngài có thể hiểu thật sự là quá tốt, chỉ là cố tình Nam phu nhân luôn nghĩ không thông." Tiểu Trụ Tử lắc đầu than thở.
Triệu Hằng lại chán nản: “Đúng vậy, khi nào nàng mới có thể xua đuổi ra khỏi ý nghĩ?"
“Chẳng lẽ hai người cứ chơi trò mèo vờn chuột cả đời?" Tiểu Trụ Tử cảm thấy Thái tử thật đáng thương, cố tình yêu Nam phu nhân có số mạng khổ như thế, ai! Thật là bất đắc dĩ.
“Không, ta sẽ không để tình huống đó tiếp tục xảy ra! Nam nhi phải trở lại bên cạnh ta!" Trong lòng ngực hắn lại dấy lên sự giận dữ và quyết tâm.
“Nô tài cũng nghĩ vậy, có ai thoát khỏi sức quyến rũ của Thái tử!" Tiểu Trụ Tử rất đồng ý điểm này.
*****
Đại điển qua đi, thần sắc Vương Nhu Thủy tràn đầy hài lòng ngồi ở mép giường chờ Thái tử sủng hạnh, cuối cùng nàng cũng được làm Thái tử phi rồi, từ nay về sau có thân phận tôn quý, thật sự là thay đổi lớn.
“Có ai không!" Nàng tức giận cao giọng quát.
“Nô tỳ ở đây." Mười mấy tiểu cung nữ lập tức tiến lên đáp lời. Họ cũng hoảng hốt biết vị Thái tử phi mới này là một người vô cùng khó hầu hạ, nếu như không chu đáo, sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Ừ, tại sao Thái tử còn không đến?" Đêm nay giống như dân gian từng nói, chính là “Đêm động phòng hoa chúc", nàng đã ăn mặc thỏa đáng, còn ngâm qua hương liệu, lúc này Thái tử nên ôm nàng trong ngực một phen loan đảo mới đúng.
“Khởi bẩm nương nương, Thái tử ngài….." Tiểu cung nữ có chút ấp úng.
“Nha đầu chết tiệt kia, nói chuyện ấp a ấp úng, nói, Thái tử có chuyện gì?" Nàng tức giận rống to.
Tiểu cung nữ sợ hết hồn, vội vàng nói: “Nghe nói Thái tử ngài….. ngài đang uống rượu trong Thành Đức Điện."
“Uống rượu? Hôm nay là ngày gì, hắn lại bỏ mặc Tân phi – khoan đã, hắn ở chung với ai? Sẽ không phải cùng với tiện phụ Lộ Tử Nam kia chứ?" Nghĩ đến đây, tức thì nàng giận không kiềm được.
Tiểu cung nữ vội vàng khoát tay: “Không phải, Thái tử uống rượu buồn một mình."
“Một người? Rượu buồn? Ngươi thật to gan, hôm nay là ngày mừng của Thái tử và Bổn nương nương, sao ngươi dám nói hắn đang uống rượu sầu, hắn là uống rượu mừng, ngươi là nô tài chua ngoa, người đâu, vả miệng cho ta." Nàng tức giận kêu lên.
“Nương nương, là nô tỳ nói sai, xin nương nương thứ tội." Tiểu cung nữ sợ đến quỳ trên mặt đất.
Nàng vênh vênh váo váo đá tiểu cung nữ một cước: “Tiện nha đầu, đắc tội nương nương ta, ngươi đừng hòng cầu xin. Các ngươi còn chưa động thủ."
Lập tức có hai cung nữ, một người giữ tiểu cung nữ nói bậy, cung nữ còn lại hung hăng tát tai nàng. Người cung nữ đánh đến mỏi tay! Vương Nhu Thủy còn chưa kêu dừng.
Cho đến khi hai gò má tiểu cung nữ sưng to lại ngất đi, nàng mới khịt mũi nói: “Tìm người mang tiểu nô tài kia đi ra, đừng để nơi này chọc xui xẻo." Bây giờ nàng là Thái tử phi, không ai có thể chọc nàng bực mình: “Mấy người các ngươi đi theo ta, nương nương ta muốn tự mình đi thỉnh Thái tử tới đây."
Nàng làm bộ làm tịch bày ra tư thái, dẫn theo mười mấy tên cung nữ chậm rãi tiến về điện Thành Đức.
Tác giả :
Trương Du