Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa
Chương 4-1
“Nương nương, làm sao bây giờ? Thái tử hồi cung rồi." Vừa nghe thấy tin tức Thái tử hồi cung, Vương Nhu Thủy bị dọa luống cuống vứt bỏ kim châm, mặt trắng bệch.
Vương quý phi cũng có chút sốt ruột. Không ngờ Thái tử hồi cung sớm như vậy: “Trước đừng khẩn trương." Nàng trấn an Vương Nhu Thủy, bình tĩnh lại chuyển qua Lộ Tử Nam: “Ngươi còn không mau mang giày vào, đổi bộ y phục sạch sẽ, thuận tiện lau sạch vết máu trên khóe miệng cho ai gia. Đừng để một bộ dáng bị làm nhục, ai gia cảnh cáo ngươi, nếu dám lộ ra hay kể khổ một chữ, ai gia sẽ cho ngươi thấy được hậu quả, nên suy nghĩ cho người nhà của ngươi, tin tưởng Lộ đại nhân cũng không hi vọng đắc tội với sủng phi của Hoàng thượng." Nàng uy hiếp nói.
Nàng đang ám chỉ sẽ làm phụ thân bị thương, thật ác độc: “Ta sẽ không nói." Nàng cắn răng. Vì phụ thân và người nhà, nàng không thể không nhịn.
“Rất tốt, coi như ngươi thức thời. Nhu Thủy, mau giúp nàng, có lẽ Thái tử hồi cung sẽ tới nơi này của nàng, trước giúp nàng ăn mặc chỉnh tề."
Lộ Tử Nam mới cố hết sức đổi xong một bộ y phục mới, Triệu Hằng liền đi tới: “Nam Nhi, xem ta mang cho nàng thứ gì –“ Hắn vừa vào cửa thấy Vương quý phi và Vương Nhu Thủy cũng ở đây, không khỏi cứng lại nụ cười, sắc mặt hoài nghi từ từ nổi lên tức giận: “Tại sao các ngươi cũng ở đây?" Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không hai nữ nhân này cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện tại tẩm điện của Nam Nhi. Hắn nhanh chóng đi lại giường Lộ Tử Nam, thấy nàng hoàn hảo, chỉ là sắc mặt trắng bệch. Hắn thở ra. Cũng may, nàng bình an vô sự.
“Nô tì bái kiến Thái tử." Giọng nói Vương Nhu Thủy run run hành lễ với hắn.
Hắn liếc nàng một cái, không đúng, nàng cần gì sợ như vậy, trừ phi nàng làm chuyện gì chột dạ, trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ càng lúc càng lớn: “Miễn lễ." Hắn đi về phía Lộ Tử Nam: “Nàng không sao chứ?" Hắn lo lắng hỏi.
“Ta –"
“Đương nhiên nàng không có chuyện gì, Thái tử, tốt xấu gì ta cũng là nương nương, ngươi thấy ai gia lại làm như không biết, chào cũng không chào, không khỏi quá xem thường người." Vương quý phi cố ý dời sự chú ý của hắn.
Hắn cười lạnh: “Thất lễ, xin hỏi nương nương đại giá quang lâm Đông cung là có chuyện gì?" Hắn lạnh lùng liếc nàng.
Nàng không tự chủ được nuốt nước miếng. Nếu không phải vì quyền thế, nàng thật sự không muốn đấu với người như thế, quá đáng sợ, luôn khiến người kinh hãi: “Ai gia tới thăm Nhu Thủy."
“Tại sao thăm cháu gái mà lại tới tẩm điện Nam Nhi?" Hắn hoài nghi hỏi.
“Chuyện này….. Ta nghe nói Nam phu nhân bị bệnh, tiện đường tới nhìn một cái….." Nàng chột dạ nói.
“Nam Nhi bị bệnh?" Hắn kinh hãi: “Nam Nhi, nàng đau ở đâu, buổi sáng lúc ta ra ngoài nàng còn tốt, tại sao chớp mắt lại bị bệnh, nhất định là bọn nô tài không có phục vụ tốt – bọn nô tài ta phái tới phục vụ đã đi chỗ nào hết rồi hả?" Hắn giật mình phát hiện trong phòng không có một tên thái giám nô tỳ nào.
Vì để tránh cho lộ chuyện, bọn họ sớm bị Vương quý phi đuổi đi.
“Bọn họ….. Ta kêu bọn họ lui xuống toàn bộ." Lộ Tử Nam liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của Vương quý phi truyền tới, mất tự nhiên nói.
“Tại sao?" Hắn càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhất định nàng có chuyện gì lừa gạt hắn.
“Bởi vì….. Bởi vì ta muốn một mình yên tĩnh, bọn họ đứng lỳ ở đây, ta cảm thấy không được thoải mái." Nàng miễn cưỡng nói.
“Thì ra là vậy, nhưng không phải nàng bị bệnh sao? Bọn họ chăm sóc thế nào vậy?" Hắn không yên lòng nói.
“Ta chỉ hơi…..choáng váng, không có gì đáng ngại." Bây giờ nàng đâu chỉ choáng váng, gần như nàng sắp hôn mê, mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống sau lưng nàng, mồ hôi mặn mặn vừa chạm đến vết thương, đau đớn đến mức nàng chỉ muốn thét lên.
Thấy Thái tử căng thẳng vì Lộ Tử Nam, Vương Nhu Thủy giận đến kéo Vương quý phi, muốn nàng làm chủ. Vương quý phi trấn an bằng ánh mắt, muốn nàng bình tĩnh đừng nóng, sau đó không vui đi về phía Lộ Tử Nam: “Thái tử đau lòng vì ngươi như vậy, ngươi may mắn thật đấy, không giống Nhu Thủy nhà chúng ta, mỗ mỗ (bà ngoại) không đau, phụ thân không thương." Nàng châm chọc nói.
“Làm sao có thể, làm cháu ngoại được nương nương yêu mến như vậy, nói thế nào không có người thương đây?" Hắn cũng lập tức lạnh lùng trả lời.
“Ngươi – Nhu Thủy muốn cũng không phải là sự yêu thương của cô cô ta đây, cần chính là phu quân – Thái tử, ngươi là phu quân của Nhu Thủy, lẽ ra phải quan tâm Nhu Thủy nhiều hơn mới đúng."
“Nếu như nàng cảm thấy ở Đông cung rất tủi thân, không bằng xin nương nương dẫn nàng trở về, Bổn cung vô cùng biết ơn."
“Ngài muốn đuổi ta đi?" Vương Nhu Thủy kinh hoảng kêu gào với Vương quý phi: “Nương nương, ngài không thể để cho Thái tử làm như vậy, cái này không khác gì kêu con đi chết cho rồi."
“Yên tâm, ai gia sẽ không để cho hắn làm vậy với con." Vương quý phi trấn an nàng: “Thái tử, mặc kệ nói như thế nào, Nhu Thủy là do Hoàng thượng khâm điểm, không phải ngươi nói dẫn về là dẫn về, nàng vẫn chờ ngươi lập phi!"
“Lập phi." Hắn hừ lạnh: “Sợ rằng sẽ không có chuyện này." Hắn cười nhạt.
“Thái tử -- ngươi –" Vương quý phi giận đến phát run.
“Ta chỉ nói ra sự thật thôi." Vẻ mặt hắn khinh thường.
“Nương nương, con không muốn sống." Vương Nhu Thủy khó chịu muốn tìm sống tìm chết.
“Nhu Thủy, đừng sợ, có nương nương ở đây ai cũng đừng nghĩ khi dễ con."
“Khi dễ nàng, nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hiển nhiên là được nương nương chân truyền, thử hỏi ai dám khi dễ." Hắn cảm thấy buồn cười.
“Triệu Hằng, đừng tưởng rằng không ai có thể làm gì ngươi… Ngươi chỉ là Thái tử, còn chưa làm Hoàng đế!" Vương quý phi thật sự tức giận nói.
“Đừng nghĩ lôi Phụ hoàng ra ép ta, Bổn cung đã tuân chỉ cho phép nữ nhân này vào Đông cung, Phụ hoàng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ta và phi tần."
Hắn nói không sai, trừ phi hắn đuổi Nhu Thủy ra khỏi Đông cung, nếu không Phụ hoàng sẽ không hỏi tới chuyện nhà của hắn.
“Tử Nam, nàng làm sao vậy?" Triệu Hằng kêu lên.
Lộ Tử Nam cắn chặt răng chống đỡ, đáng tiếc lòng bàn chân bị thương khiến cho mồ hôi nàng chảy ròng ròng, cũng không chống đỡ được nữa té quỵ xuống đất.
Triệu Hằng giật mình nhìn nàng đột nhiên ngã xuống đất, vội vàng tiến tới ôm nàng lên, muốn đưa nàng lên giường kiểm tra cẩn thận xem rốt cuộc nàng bị sao, ai ngờ nàng vừa mới đụng phải giường liền không ngừng kinh hô lên tiếng.
Mông của nàng bị thương ngồi không được nằm cũng không thể, bộ y phục nàng mới thay trong chốc lát lại dính một mảng máu. Nàng cắn răng chịu đựng, vội vàng nắm trụ giường muốn đứng lên, không để cho vết thương đụng giường.
“Nàng làm sao vậy?" Sắc mặt hắn thay đổi.
Mặt nàng phờ phạc, giờ phút này đứng không được ngồi cũng không xong, đau đớn muốn chết: “Không có….. Không có gì….. Chỉ là….."
“Không có gì? Nhìn cả người nàng run rẩy toàn mồ hôi, sắc mặt lại trắng bệch, trời ạ, chân của nàng sao vậy, làm sao ngay cả đôi giày cũng nhuộm thành màu đỏ?" Hắn sợ hãi muốn cởi giày nàng ra.
“Không cần –" Nàng ngăn cản.
Nhưng không kịp nữa. hắn nhìn thấy vết thương kinh người, hoảng sợ rồi, tất cả đều do kim châm thương tổn: “Vết thương này là thế nào?" Hắn cực kỳ đau lòng, lửa giận ngút trời.
“Ta….."
Vương quý phi và Vương Nhu Thủy thấy giấy không thể gói được lửa, muốn rời đi.
“Đứng lại!" Hắn tức giận không kiềm được rống to, hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Thái tử, vết thương kia là do ta không cẩn thận, không liên quan đến các nàng." Lộ Tử Nam vội vàng giải vây cho bọn họ.
“Nam Nhi, nàng quá khẩn trương, ta chưa nói vết thương của nàng là do bọn họ làm." Hắn trừng mắt nhìn hai người đã ra tới cửa: “Nam Nhi, nàng rất tốt bụng." Hắn mở miệng.
“Thật sự không liên quan đến các nàng." Nàng nhỏ giọng nói.
“Nàng vẫn vì họ nói chuyện, họ dám làm nàng bị thương thành như vậy, mà không có can đảm thừa nhận?" Lửa giận của hắn càng không thể thu lại. Hắn cỡ nào yêu thương trân trọng, không để cho nàng chịu một vết thương nhỏ, mà họ lại dám làm nàng bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho người nào làm tổn thương Nam Nhi.
“Đúng, là ai gia kêu người làm, ngươi muốn như thế nào?" Nếu đã không dối gạt được, Vương quý phi cũng làm rõ ràng với hắn.
Tức giận khiến mạch máu nổi lên: “Rất tốt." Trước tiên hắn xoay người ôm lấy Lộ Tử Nam, không đành lòng để cho chân nàng đụng đất đau thêm, hắn đang muốn an bày cho nàng trên giường.
“Không --" Lộ Tử Nam sợ hãi kêu thành tiếng. Nàng sợ chịu đựng loại đau đớn xuyên tim này.
Hắn ngẩn ra, mới vừa rồi cũng vậy, chẳng lẽ hắn khinh thường bỏ quên mất những nơi khác trên người nàng cũng bị thương? Hắn phát hiện tay ôm nàng thấm ướt một mảng. Là máu? Hắn muốn giết người! Hắn thề nhất định hôm nay sẽ đại khai sát giới: “Tiểu Trụ Tử, truyền thái y, mau!" Hắn lớn tiếng ra lệnh cho Tiểu Trụ Tử đứng ngoài cửa.
“Thái tử….." Thấy vẻ mặt hắn xanh mét, Lộ Tử Nam không khỏi lo lắng.
Hắn cứng thân thể, cẩn thận tránh đụng chạm đến vết thương của nàng, lật người để cho nàng nằm ngang, đau lòng không để cho nàng tăng thêm đau đớn.
“Nam Nhi, nàng chịu đựng thêm chút nữa, thái y lập tức tới ngay." Bi thương của hắn khó có thể diễn tả bằng lời.
Lửa giận trong lòng hắn nổi lên điên cuồng, quay lại đối mặt với Vương quý phi và Vương Nhu Thủy: “Tội của các ngươi quả thật không thể tha!"
Vương Nhu Thủy hoảng sợ ôm lấy Vương quý phi tìm kiếm bảo vệ, lần này dáng vẻ nổi giận của hắn còn đáng sợ hơn so với lần trước sinh giận muốn giết nàng. Lần này nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng sợ hãi run rẩy không ngừng.
Vương quý phi cũng sợ hãi, nàng không ngờ hắn sẽ vì một phi tần mà giận dữ đến vậy. Chẳng lẽ hắn thật sự động thủ với nàng? Nàng cũng kinh hãi.
“Người đâu!" Hắn rống to.
Ngoài cửa một đám người lập tức đi vào.
“Bắt các nàng lại cho Bổn cung." Hắn muốn họ nhận trừng phạt.
“Dừng tay, các ngươi không được vô lễ." Vương quý phi đuổi thị vệ tiến lên, cố giữ vững bình tĩnh nói. Hắn dám bắt nàng, nói thế nào nàng cũng là sủng phi của Hoàng thượng, sao cho phép hắn càn rỡ: “Thái tử, ngươi dám động đến ai gia?"
“Tại sao không dám, ngày thường ngươi nghịch hành vô đạo (hành sự trái với đạo đức), hậu cung cấu kết triều thần, vốn nên bị xử tử, nể Phụ hoàng sủng ái ngươi có thêm, Bổn cung nhẫn nhịn không tính toán với ngươi khắp nơi, không ngờ lúc này ngươi càng quá đáng hơn, đến Đông cung của ta lấn át thê tử của ta, lần này ta nhất định không tha cho ngươi."
“Ngươi dám, ngươi không sợ Phụ hoàng ngươi tức giận, phế bỏ Thái tử vị, chém đầu ngươi sao!" Vương quý phi cả giận nói.
“Phụ hoàng nên sớm hiểu ngài đang sủng ái dạng nữ nhân gì. Bổn cung muốn trói ngươi mang vào cung, nói ra tất cả việc ác của ngươi, muốn Phụ hoàng định đoạt."
“Ai gia….. Có làm điều ác gì để cho ngươi kiện, chỉ là mẹ chồng dạy dỗ con dâu mới thôi." Nàng có chút chột dạ.
“Dạy dỗ con dâu mới? Sợ rằng không chỉ như vậy đâu, ngươi xui khiến Vương Cổ Triều ám sát Đinh đại nhân, chỉ vì hắn không muốn thông đồng làm bậy với các ngươi, lại lợi cụng sủng ái của Phụ hoàng với ngươi, mượn dịp chiêu mộ ngoại thích chiếm lấy chức vị quan trọng, mưu đồ của ngươi là cái gì? Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, còn nữa, ngươi thông đồng với Vương Cổ Triều làm mưa làm gió trong triều, muốn hắn lôi kéo quan phủ lấy tiền, mua quan bán chức, nếu như ta nhớ không sai, một quan lại Lục phẩm cần sáu trăm lượng bạc với –"
“Đủ rồi, không cần nói nữa." Sắc mặt nàng trắng bệch, không sai, tất cả đều do nàng gây nên.
“Không chỉ chừng này, còn gì nữa không –"
“Tất cả những thứ này đều là vu cáo hãm hại, ta không biết ngươi đang nói gì?" Nàng cố gắng phủ nhận.
“Có phải vu cáo hay không, đến chỗ Phụ hoàng, tin tưởng Phụ hoàng tự có định đoạt, dù sao ta có chứng cớ xác thật." Hắn sớm muốn vạch trần tội ác Vương quý phi, nhưng Phụ hoàng đã già không còn nhiều thời gian, không nhẫn tâm thấy ông bị đả kích thương tâm, cho nên mới chậm chạp không có hành động! Bởi vì nàng ngày càng làm xằng làm bậy, hôm nay hắn không tài nào chịu được, hắn muốn nàng trả giá thật lớn cho hành động sai trái của mình.
Nàng gần như tê liệt.
“Nương nương!" Vương Nhu Thủy thấy thế, kịp thời đỡ nàng.
Nàng tuyệt đối không thể để cho hắn làm vậy, nếu không nàng sẽ xong đời. Nàng quỳ trên mặt đất: “Coi như ai gia van ngươi, đừng làm vậy, ngươi có thể sỉ nhục ta trơ trẽn, xem như nể mặt Phụ hoàng! Ngươi nhẫn tâm khiến hắn đau lòng sao?" Vương quý phi vì giữ mạng và mọi thứ, nàng không tiếc hạ thấp cầu xin.
“Nếu ngươi thật sự quan tâm cảm nhận của Phụ hoàng, cũng không làm ra những chuyện này.'' Hắn hất đầu nói.
Vương quý phi cũng có chút sốt ruột. Không ngờ Thái tử hồi cung sớm như vậy: “Trước đừng khẩn trương." Nàng trấn an Vương Nhu Thủy, bình tĩnh lại chuyển qua Lộ Tử Nam: “Ngươi còn không mau mang giày vào, đổi bộ y phục sạch sẽ, thuận tiện lau sạch vết máu trên khóe miệng cho ai gia. Đừng để một bộ dáng bị làm nhục, ai gia cảnh cáo ngươi, nếu dám lộ ra hay kể khổ một chữ, ai gia sẽ cho ngươi thấy được hậu quả, nên suy nghĩ cho người nhà của ngươi, tin tưởng Lộ đại nhân cũng không hi vọng đắc tội với sủng phi của Hoàng thượng." Nàng uy hiếp nói.
Nàng đang ám chỉ sẽ làm phụ thân bị thương, thật ác độc: “Ta sẽ không nói." Nàng cắn răng. Vì phụ thân và người nhà, nàng không thể không nhịn.
“Rất tốt, coi như ngươi thức thời. Nhu Thủy, mau giúp nàng, có lẽ Thái tử hồi cung sẽ tới nơi này của nàng, trước giúp nàng ăn mặc chỉnh tề."
Lộ Tử Nam mới cố hết sức đổi xong một bộ y phục mới, Triệu Hằng liền đi tới: “Nam Nhi, xem ta mang cho nàng thứ gì –“ Hắn vừa vào cửa thấy Vương quý phi và Vương Nhu Thủy cũng ở đây, không khỏi cứng lại nụ cười, sắc mặt hoài nghi từ từ nổi lên tức giận: “Tại sao các ngươi cũng ở đây?" Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không hai nữ nhân này cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện tại tẩm điện của Nam Nhi. Hắn nhanh chóng đi lại giường Lộ Tử Nam, thấy nàng hoàn hảo, chỉ là sắc mặt trắng bệch. Hắn thở ra. Cũng may, nàng bình an vô sự.
“Nô tì bái kiến Thái tử." Giọng nói Vương Nhu Thủy run run hành lễ với hắn.
Hắn liếc nàng một cái, không đúng, nàng cần gì sợ như vậy, trừ phi nàng làm chuyện gì chột dạ, trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ càng lúc càng lớn: “Miễn lễ." Hắn đi về phía Lộ Tử Nam: “Nàng không sao chứ?" Hắn lo lắng hỏi.
“Ta –"
“Đương nhiên nàng không có chuyện gì, Thái tử, tốt xấu gì ta cũng là nương nương, ngươi thấy ai gia lại làm như không biết, chào cũng không chào, không khỏi quá xem thường người." Vương quý phi cố ý dời sự chú ý của hắn.
Hắn cười lạnh: “Thất lễ, xin hỏi nương nương đại giá quang lâm Đông cung là có chuyện gì?" Hắn lạnh lùng liếc nàng.
Nàng không tự chủ được nuốt nước miếng. Nếu không phải vì quyền thế, nàng thật sự không muốn đấu với người như thế, quá đáng sợ, luôn khiến người kinh hãi: “Ai gia tới thăm Nhu Thủy."
“Tại sao thăm cháu gái mà lại tới tẩm điện Nam Nhi?" Hắn hoài nghi hỏi.
“Chuyện này….. Ta nghe nói Nam phu nhân bị bệnh, tiện đường tới nhìn một cái….." Nàng chột dạ nói.
“Nam Nhi bị bệnh?" Hắn kinh hãi: “Nam Nhi, nàng đau ở đâu, buổi sáng lúc ta ra ngoài nàng còn tốt, tại sao chớp mắt lại bị bệnh, nhất định là bọn nô tài không có phục vụ tốt – bọn nô tài ta phái tới phục vụ đã đi chỗ nào hết rồi hả?" Hắn giật mình phát hiện trong phòng không có một tên thái giám nô tỳ nào.
Vì để tránh cho lộ chuyện, bọn họ sớm bị Vương quý phi đuổi đi.
“Bọn họ….. Ta kêu bọn họ lui xuống toàn bộ." Lộ Tử Nam liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của Vương quý phi truyền tới, mất tự nhiên nói.
“Tại sao?" Hắn càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhất định nàng có chuyện gì lừa gạt hắn.
“Bởi vì….. Bởi vì ta muốn một mình yên tĩnh, bọn họ đứng lỳ ở đây, ta cảm thấy không được thoải mái." Nàng miễn cưỡng nói.
“Thì ra là vậy, nhưng không phải nàng bị bệnh sao? Bọn họ chăm sóc thế nào vậy?" Hắn không yên lòng nói.
“Ta chỉ hơi…..choáng váng, không có gì đáng ngại." Bây giờ nàng đâu chỉ choáng váng, gần như nàng sắp hôn mê, mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống sau lưng nàng, mồ hôi mặn mặn vừa chạm đến vết thương, đau đớn đến mức nàng chỉ muốn thét lên.
Thấy Thái tử căng thẳng vì Lộ Tử Nam, Vương Nhu Thủy giận đến kéo Vương quý phi, muốn nàng làm chủ. Vương quý phi trấn an bằng ánh mắt, muốn nàng bình tĩnh đừng nóng, sau đó không vui đi về phía Lộ Tử Nam: “Thái tử đau lòng vì ngươi như vậy, ngươi may mắn thật đấy, không giống Nhu Thủy nhà chúng ta, mỗ mỗ (bà ngoại) không đau, phụ thân không thương." Nàng châm chọc nói.
“Làm sao có thể, làm cháu ngoại được nương nương yêu mến như vậy, nói thế nào không có người thương đây?" Hắn cũng lập tức lạnh lùng trả lời.
“Ngươi – Nhu Thủy muốn cũng không phải là sự yêu thương của cô cô ta đây, cần chính là phu quân – Thái tử, ngươi là phu quân của Nhu Thủy, lẽ ra phải quan tâm Nhu Thủy nhiều hơn mới đúng."
“Nếu như nàng cảm thấy ở Đông cung rất tủi thân, không bằng xin nương nương dẫn nàng trở về, Bổn cung vô cùng biết ơn."
“Ngài muốn đuổi ta đi?" Vương Nhu Thủy kinh hoảng kêu gào với Vương quý phi: “Nương nương, ngài không thể để cho Thái tử làm như vậy, cái này không khác gì kêu con đi chết cho rồi."
“Yên tâm, ai gia sẽ không để cho hắn làm vậy với con." Vương quý phi trấn an nàng: “Thái tử, mặc kệ nói như thế nào, Nhu Thủy là do Hoàng thượng khâm điểm, không phải ngươi nói dẫn về là dẫn về, nàng vẫn chờ ngươi lập phi!"
“Lập phi." Hắn hừ lạnh: “Sợ rằng sẽ không có chuyện này." Hắn cười nhạt.
“Thái tử -- ngươi –" Vương quý phi giận đến phát run.
“Ta chỉ nói ra sự thật thôi." Vẻ mặt hắn khinh thường.
“Nương nương, con không muốn sống." Vương Nhu Thủy khó chịu muốn tìm sống tìm chết.
“Nhu Thủy, đừng sợ, có nương nương ở đây ai cũng đừng nghĩ khi dễ con."
“Khi dễ nàng, nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hiển nhiên là được nương nương chân truyền, thử hỏi ai dám khi dễ." Hắn cảm thấy buồn cười.
“Triệu Hằng, đừng tưởng rằng không ai có thể làm gì ngươi… Ngươi chỉ là Thái tử, còn chưa làm Hoàng đế!" Vương quý phi thật sự tức giận nói.
“Đừng nghĩ lôi Phụ hoàng ra ép ta, Bổn cung đã tuân chỉ cho phép nữ nhân này vào Đông cung, Phụ hoàng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ta và phi tần."
Hắn nói không sai, trừ phi hắn đuổi Nhu Thủy ra khỏi Đông cung, nếu không Phụ hoàng sẽ không hỏi tới chuyện nhà của hắn.
“Tử Nam, nàng làm sao vậy?" Triệu Hằng kêu lên.
Lộ Tử Nam cắn chặt răng chống đỡ, đáng tiếc lòng bàn chân bị thương khiến cho mồ hôi nàng chảy ròng ròng, cũng không chống đỡ được nữa té quỵ xuống đất.
Triệu Hằng giật mình nhìn nàng đột nhiên ngã xuống đất, vội vàng tiến tới ôm nàng lên, muốn đưa nàng lên giường kiểm tra cẩn thận xem rốt cuộc nàng bị sao, ai ngờ nàng vừa mới đụng phải giường liền không ngừng kinh hô lên tiếng.
Mông của nàng bị thương ngồi không được nằm cũng không thể, bộ y phục nàng mới thay trong chốc lát lại dính một mảng máu. Nàng cắn răng chịu đựng, vội vàng nắm trụ giường muốn đứng lên, không để cho vết thương đụng giường.
“Nàng làm sao vậy?" Sắc mặt hắn thay đổi.
Mặt nàng phờ phạc, giờ phút này đứng không được ngồi cũng không xong, đau đớn muốn chết: “Không có….. Không có gì….. Chỉ là….."
“Không có gì? Nhìn cả người nàng run rẩy toàn mồ hôi, sắc mặt lại trắng bệch, trời ạ, chân của nàng sao vậy, làm sao ngay cả đôi giày cũng nhuộm thành màu đỏ?" Hắn sợ hãi muốn cởi giày nàng ra.
“Không cần –" Nàng ngăn cản.
Nhưng không kịp nữa. hắn nhìn thấy vết thương kinh người, hoảng sợ rồi, tất cả đều do kim châm thương tổn: “Vết thương này là thế nào?" Hắn cực kỳ đau lòng, lửa giận ngút trời.
“Ta….."
Vương quý phi và Vương Nhu Thủy thấy giấy không thể gói được lửa, muốn rời đi.
“Đứng lại!" Hắn tức giận không kiềm được rống to, hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Thái tử, vết thương kia là do ta không cẩn thận, không liên quan đến các nàng." Lộ Tử Nam vội vàng giải vây cho bọn họ.
“Nam Nhi, nàng quá khẩn trương, ta chưa nói vết thương của nàng là do bọn họ làm." Hắn trừng mắt nhìn hai người đã ra tới cửa: “Nam Nhi, nàng rất tốt bụng." Hắn mở miệng.
“Thật sự không liên quan đến các nàng." Nàng nhỏ giọng nói.
“Nàng vẫn vì họ nói chuyện, họ dám làm nàng bị thương thành như vậy, mà không có can đảm thừa nhận?" Lửa giận của hắn càng không thể thu lại. Hắn cỡ nào yêu thương trân trọng, không để cho nàng chịu một vết thương nhỏ, mà họ lại dám làm nàng bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho người nào làm tổn thương Nam Nhi.
“Đúng, là ai gia kêu người làm, ngươi muốn như thế nào?" Nếu đã không dối gạt được, Vương quý phi cũng làm rõ ràng với hắn.
Tức giận khiến mạch máu nổi lên: “Rất tốt." Trước tiên hắn xoay người ôm lấy Lộ Tử Nam, không đành lòng để cho chân nàng đụng đất đau thêm, hắn đang muốn an bày cho nàng trên giường.
“Không --" Lộ Tử Nam sợ hãi kêu thành tiếng. Nàng sợ chịu đựng loại đau đớn xuyên tim này.
Hắn ngẩn ra, mới vừa rồi cũng vậy, chẳng lẽ hắn khinh thường bỏ quên mất những nơi khác trên người nàng cũng bị thương? Hắn phát hiện tay ôm nàng thấm ướt một mảng. Là máu? Hắn muốn giết người! Hắn thề nhất định hôm nay sẽ đại khai sát giới: “Tiểu Trụ Tử, truyền thái y, mau!" Hắn lớn tiếng ra lệnh cho Tiểu Trụ Tử đứng ngoài cửa.
“Thái tử….." Thấy vẻ mặt hắn xanh mét, Lộ Tử Nam không khỏi lo lắng.
Hắn cứng thân thể, cẩn thận tránh đụng chạm đến vết thương của nàng, lật người để cho nàng nằm ngang, đau lòng không để cho nàng tăng thêm đau đớn.
“Nam Nhi, nàng chịu đựng thêm chút nữa, thái y lập tức tới ngay." Bi thương của hắn khó có thể diễn tả bằng lời.
Lửa giận trong lòng hắn nổi lên điên cuồng, quay lại đối mặt với Vương quý phi và Vương Nhu Thủy: “Tội của các ngươi quả thật không thể tha!"
Vương Nhu Thủy hoảng sợ ôm lấy Vương quý phi tìm kiếm bảo vệ, lần này dáng vẻ nổi giận của hắn còn đáng sợ hơn so với lần trước sinh giận muốn giết nàng. Lần này nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng sợ hãi run rẩy không ngừng.
Vương quý phi cũng sợ hãi, nàng không ngờ hắn sẽ vì một phi tần mà giận dữ đến vậy. Chẳng lẽ hắn thật sự động thủ với nàng? Nàng cũng kinh hãi.
“Người đâu!" Hắn rống to.
Ngoài cửa một đám người lập tức đi vào.
“Bắt các nàng lại cho Bổn cung." Hắn muốn họ nhận trừng phạt.
“Dừng tay, các ngươi không được vô lễ." Vương quý phi đuổi thị vệ tiến lên, cố giữ vững bình tĩnh nói. Hắn dám bắt nàng, nói thế nào nàng cũng là sủng phi của Hoàng thượng, sao cho phép hắn càn rỡ: “Thái tử, ngươi dám động đến ai gia?"
“Tại sao không dám, ngày thường ngươi nghịch hành vô đạo (hành sự trái với đạo đức), hậu cung cấu kết triều thần, vốn nên bị xử tử, nể Phụ hoàng sủng ái ngươi có thêm, Bổn cung nhẫn nhịn không tính toán với ngươi khắp nơi, không ngờ lúc này ngươi càng quá đáng hơn, đến Đông cung của ta lấn át thê tử của ta, lần này ta nhất định không tha cho ngươi."
“Ngươi dám, ngươi không sợ Phụ hoàng ngươi tức giận, phế bỏ Thái tử vị, chém đầu ngươi sao!" Vương quý phi cả giận nói.
“Phụ hoàng nên sớm hiểu ngài đang sủng ái dạng nữ nhân gì. Bổn cung muốn trói ngươi mang vào cung, nói ra tất cả việc ác của ngươi, muốn Phụ hoàng định đoạt."
“Ai gia….. Có làm điều ác gì để cho ngươi kiện, chỉ là mẹ chồng dạy dỗ con dâu mới thôi." Nàng có chút chột dạ.
“Dạy dỗ con dâu mới? Sợ rằng không chỉ như vậy đâu, ngươi xui khiến Vương Cổ Triều ám sát Đinh đại nhân, chỉ vì hắn không muốn thông đồng làm bậy với các ngươi, lại lợi cụng sủng ái của Phụ hoàng với ngươi, mượn dịp chiêu mộ ngoại thích chiếm lấy chức vị quan trọng, mưu đồ của ngươi là cái gì? Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, còn nữa, ngươi thông đồng với Vương Cổ Triều làm mưa làm gió trong triều, muốn hắn lôi kéo quan phủ lấy tiền, mua quan bán chức, nếu như ta nhớ không sai, một quan lại Lục phẩm cần sáu trăm lượng bạc với –"
“Đủ rồi, không cần nói nữa." Sắc mặt nàng trắng bệch, không sai, tất cả đều do nàng gây nên.
“Không chỉ chừng này, còn gì nữa không –"
“Tất cả những thứ này đều là vu cáo hãm hại, ta không biết ngươi đang nói gì?" Nàng cố gắng phủ nhận.
“Có phải vu cáo hay không, đến chỗ Phụ hoàng, tin tưởng Phụ hoàng tự có định đoạt, dù sao ta có chứng cớ xác thật." Hắn sớm muốn vạch trần tội ác Vương quý phi, nhưng Phụ hoàng đã già không còn nhiều thời gian, không nhẫn tâm thấy ông bị đả kích thương tâm, cho nên mới chậm chạp không có hành động! Bởi vì nàng ngày càng làm xằng làm bậy, hôm nay hắn không tài nào chịu được, hắn muốn nàng trả giá thật lớn cho hành động sai trái của mình.
Nàng gần như tê liệt.
“Nương nương!" Vương Nhu Thủy thấy thế, kịp thời đỡ nàng.
Nàng tuyệt đối không thể để cho hắn làm vậy, nếu không nàng sẽ xong đời. Nàng quỳ trên mặt đất: “Coi như ai gia van ngươi, đừng làm vậy, ngươi có thể sỉ nhục ta trơ trẽn, xem như nể mặt Phụ hoàng! Ngươi nhẫn tâm khiến hắn đau lòng sao?" Vương quý phi vì giữ mạng và mọi thứ, nàng không tiếc hạ thấp cầu xin.
“Nếu ngươi thật sự quan tâm cảm nhận của Phụ hoàng, cũng không làm ra những chuyện này.'' Hắn hất đầu nói.
Tác giả :
Trương Du