Hoàng Kim Đích Tình Nhân
Chương 11
“Cạch" cửa mở, người đàn ông không chút tiếng động đẩy xe lăn đi tới bên giường lớn trắng tinh mềm mại, đôi mắt đen thăm thẳm chất chứa vô hạn nhu tình mà nhìn kiều nhan ngủ say…
“Hân Lam…" Nghe Trần Giai Kỳ kể lại mà biết hết mọi chuyện, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng đã thầm gọi cái tên này cả trăm ngàn lần, giờ nhìn thấy người ấy ngủ mới thanh thản làm sao, cuối cùng không nén được nữa mà bật ra.
Đến hôm nay, anh mới biết cô cũng từng là nạn nhân vụ tai nạn năm ấy, cũng biết cô là người năm ấy đã hiến máu cứu anh, lại là vào cái đêm cô đau đớn tận cùng chứng kiến người thân qua đời…
Thảo nào! Thảo nào lúc trước mỗi khi anh nhìn thấy cô lái xe, tinh thần vô cùng căng thẳng. Ai… Người thân đều qua đời trong tai nạn giao thông, khó trách cô lái xe cẩn thận đến thế.
Nhưng điều làm cho anh cảm động, thậm chí kích động là, khi anh từ lời Trần Giai Kỳ mà biết được tâm ý của cô, tình cảm của cô suốt bao nhiêu năm… Thiệu Duẫn Thiên anh có tài đức gì đây, mà bao nhiêu năm dù không hề hay biết, lại được một cô gái hoàn mỹ nhường ấy chân thành yêu thương?
Ôi… Vụ tai nạn ô tô năm đó, ông trời đã tàn nhẫn cướp đi của anh đôi chân, nhưng lại bù lại cho anh món quà tốt đẹp như thế, anh nên cảm kích chứ…
“Hân Lam, hóa ra em đã đợi ở bên anh rất nhiều năm, để chờ anh tìm thấy em…" Nhẹ giọng khẽ nói, Thiệu Duẫn Thiên ức chế không được kích động trong lòng, lặng lẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế lộ ra ngoài chăn của cô, dịu dàng mà than thở. Bao nhiêu năm, em cam chịu đứng ở một nơi trong bóng tối nhìn anh mà tự vừa lòng, nếu không phải có một buổi sáng như vậy, anh bị kẹt trong rãnh không thể động đậy, em cũng không đến tiếp cận anh, mà hai chúng ta có lẽ cũng đã không ở bên nhau như vậy… Thực sự may mắn, hôm ấy anh bị mắc kẹt trong cái rãnh đó… Ôi… Có lẽ là ông trời cũng không thể nhìn được nữa, mới khẽ kéo một sợi dây phải không…
“Hiện tại anh đang rất kích động, phải ôm em vào lòng mới có thể chắc chắn mọi việc không phải là mơ… Em không ngại anh trèo lên giường ôm em chứ?… Ân, không nói sao? Không nói là đồng ý…"
Lần thứ hai rất bỉ ổi mà thừa cơ người ta ngủ say, không thể đáp lời, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng mà cẩn thận, không làm kinh động người đang ngủ trên giường mà bò lên, chui vào trong chăn bông dày mềm mại, cánh tay dài trùm lấy cô gái ngủ say khẽ kéo vào lòng, không kìm được mà đặt nụ hôn thâm tình trên hai má phấn.
A… Không phải là mơ! Cô thực sự nằm trong lòng anh, anh hạnh phúc…
Ô… Thật là ấm áp… Toàn thân đều ấm, thật thoải mái…
Còn mơ màng chưa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm nhận, Nhan Hân Lam không nhịn được thoải mái cọ cọ cái “gối", sau đó mới hài lòng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp nhập nhèm….
“Duẫn Thiên…" Khuôn mặt tươi cười nhã nhặn tuấn dật đập vào mi mắt, cô còn cho là mình mộng đẹp chưa tỉnh, lầm bầm mỉm cười chào.
“Tỉnh rồi?" Nằm nghiêng bên người cô, ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào lúc mơ màng của cô, Thiệu Duẫn Thiên cười đầy vui sướng, trong lòng vô cùng khẳng định cô còn chưa tỉnh ngủ, có khi còn đang nghĩ mình nằm mơ.
“Không phải! Em đang mơ…" Thanh điệu mềm mại tuyên bố chính mình hãy còn đang trong mộng, lập tức mày liễu khẽ nhíu, có chút phiền não. “Nhưng mà em muốn đi vệ sinh." Nằm mơ có thể thật đến thế sao?
Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện cô thường ngày dịu dàng, cẩn trọng là vậy, mà khi vừa tỉnh ngủ, lại giống như vô cùng mơ màng, không biết gì cả.
“Vậy đi thôi!" Nhịn đi vệ sinh cũng không tốt cho sức khỏe.
“Vâng." Ngoan ngoãn đáp lại, rồi nghe lời bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Nhìn theo cô bình tĩnh đi vào phòng tắm, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu cười cười đếm người: Năm, bốn, ba, hai…
“Rầm!" Cửa phòng tắm bị người mở ra rất bạo lực.
Đến rồi! Cười nhìn cô hoảng loạn chạy vọt ra hỏi phòng tắm, trên khuôn mặt thất thố kinh ngạc đôi mắt ướt mở trừng trừng, không tin nổi nhìn chằm chằm, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười nghiêng ngả.
“Anh, anh, anh sao… lại…" Đây không phải là mơ! Anh đúng là đang cùng giường với cô! Nhan Hân Lam mặt đỏ, cả một câu cũng nói không xong, nghĩ không ra là có chuyện gì đây?
Nhìn cô ngượng ngùng lắp bắp không nói được thành lời. Thiệu Duẫn Thiên cười chống người lên, đang định lấy gối để đệm lưng, lại bị cô lập tức bước đến nhanh tay làm trước, để anh thoải mái mà dựa vào.
“Cảm ơn!" Thiệu Duẫn Thiên cảm động mỉm cười, nhận khi cô còn chưa lùi lại nắm lại tay nhỏ tinh tế, kéo cô lên ngồi trên giường, dịu dàng dò hỏi. “Em rõ ràng đang vừa sợ vừa hoảng, còn đang vô cùng nghi ngờ anh, sao vẫn không quên chăm sóc anh vậy?"
“A?" Ngẩng đầu ngắm hai mắt như đầm sâu, Nhan Hân Lam như bị mê hoặc, không hiểu anh hỏi thế là sao?
“Hân Lam…" Nhìn cánh môi phấn hé mở của cô, bộ dáng bị mê hoặc đáng yêu này, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được rên rỉ.
“Gì, gì cơ?"
“Khép môi em lại, không thì anh lại muốn hôn em."
“A!" Bị kinh sợ mà kêu lên một tiếng, cô nhanh tay che lại môi, dò xét từng chút ngó anh, mặt đỏ như bị thiêu… Anh, anh hôm nay sao lạ thế… Không không! Là từ tối qua bắt đầu là lạ!
Anh hôn trộm em…
Nghĩ đến câu nói tối qua của anh, hôm nay lại thấy anh chẳng hiểu thế nào mà lại nằm cùng giường với cô, Nhan Hân Lam lại càng đỏ mặt hơn.
“Duẫn Thiên, anh, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Từ, từ tối qua tự nhiên thật kì lạ! Anh cố ý trêu em đấy à?" Xác định anh sẽ không làm càn, Nhan Hân Lam buông tay che môi xuống, rất sợ anh có chỗ nào không bình thường.
“Anh rất bình thường?" Mỉm cười, anh vẫn vẻ mặt thành thật. “Hân Lam, em yêu anh đúng không?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng ý thì là khẳng định.
“Em… em…. Anh…" Bị câu hỏi bất thình lình dọa chết khiếp, cô tức khắc tim đập loạn, giống như bí mật cất giấu bao nhiêu năm bị vạch trần, trong chốc lát không biết đáp lại thế nào.
“Hân Lam, Giai Kỳ bạn em hôm nay đã kể hết cho anh rồi, bao gồm cả chuyện năm đó em hiến máu cho anh nữa." Thấy cô hoảng loạn, Thiệu Duẫn Thiên bất ngờ siết tay ôm chặt cô vào ngực, giọng nói chất chứa xúc động.
Giai kỳ kể hết cho anh? Nghe vậy, Nhan Hân Lam mặt lập tức trắng bệch, sợ vô cùng sẽ bị anh nghi là cố tình có ý đồ tiếp cận anh, lo lắng, hoảng loạn lắc đầu thật mạnh, không hề chú ý đến cảm xúc lộ ra rõ ràng của anh. “Em, không phải em cố ý tiếp cận anh… Em không có ý đồ gì cả, anh đừng hiểu lầm…"
“Đồ ngốc!" Thấy cô căng thẳng, kinh hoảng, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được khẽ cười. “Anh thật đau lòng, em lại không có ý đồ gì với anh! Em phải biết, anh rất có ý đồ với em đó…"
“Anh, anh rốt cuộc là đang nói gì?" Đầu óc đã loạn cào cào, kinh hoàng mà nhìn nhìn anh.
“Hân Lam…" Bất đắc dĩ cười, thâm tình mà chân thành nói hết lời yêu. “Anh cũng yêu em!"
Dứt lời, anh bất thình lình cúi đầu trên đôi môi đỏ mọng, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã đặt một nụ hôn nồng nhiệt triền miên…
Không biết bao lâu sau, anh mới thở hổn hển mà buông cô ra, đáy mắt nồng đậm sắc dục…
Anh yêu cô? Cô không nghe sai chứ? Nhan Hân Lam vừa vui mừng vừa sợ hại, trong lòng có dòng nước vừa chua vừa ngọt chảy qua, chóp mũi cay cay, con người ướt át giật mình ngây dại, hai mắt ngấn lệ. “Anh… không phải đang gạt em?"
“Đồ ngốc! Sao anh phải gạt em?" Đưa tay lau đi giọt nước lăn trào, Thiệu Duẫn Thiên không kìm được sóng ngầm trong lòng, lại ôm chặt cô vào trong ngực.
“Anh thật sự yêu em? Hay là bởi vì nghe Giai Kỳ nói những chuyện đó nên mới…"
“Đừng có nói cái chuyện em đang nghĩ!" Cắt ngang lời ngờ vực của cô, Thiệu Duẫn Thiên trầm giọng mà thể hiện sự tức giận với nghi ngờ ấy. “Nếu em còn nói những chuyện kiểu như thế, không phải là xúc phạm anh, mà cũng xúc phạm chính em, anh sẽ tức giận! Em phải hiểu anh không phải là loại người có thể đùa giỡn với hạnh phúc của chính mình như thế! Nếu anh không yêu em, thì dù có gì xảy ra anh cũng không lấy tình cảm của mình ra hồi báo em."
“Xin lỗi." Lúc này lại thành cô xin lỗi, vành mắt đã ướt nước, khóe miệng lại cười.
A ….. Hóa ra là anh thật sự yêu cô! Vốn nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ nhìn anh, đơn phương mà trả giá là có thể thỏa mãn. Nhưng không ngờ một ngày kia lại thực sự được đáp lại tình cảm này, vui sướng này, hạnh phúc này trước kia cô đâu dám tưởng tượng.
“Em tốt đẹp như thế, ở bên em, không có lẽ nào lại không yêu em…" Ôm chặt lấy cô, Thiệu Duẫn Thiên thấp giọng khẽ nói. “Vừa này ngắm em ngũ, anh lại nghĩ, anh thật có chút bực mình…"
“Tại, tại sao?" Kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại con người sâu thẳm của anh, hoảng hốt hỏi.
“Còn hỏi à?" Đem nhân nhi trong ngực ôm vào càng chặt, anh hơi lo sợ. “Em đã làm lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng ta rồi? Nếu như không phải vào sáng sớm hôm ấy, anh bị mắc kẹt, em cũng cơ bản chẳng đến gần anh, mà anh có lẽ đã bỏ lỡ em vĩnh viễn…" Cũng bỏ lỡ hạnh phúc của đời anh.
Nhan Hân Lam nghe vậy không khỏi cười. “Không lẽ anh muốn em hao tổn tâm sức đi đến thân thiết với anh?" Nếu không phải hôm đó trùng hợp như vậy, cơ bản cô sẽ không bao giờ tiếp xúc được với anh.
“Chính xác! Như vậy chúng ta đã yêu nhau sớm hơn mấy năm, cũng được hạnh phúc rồi."
“Biết đâu nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, anh lại không thích em." Dịu dàng cười nhạt, cô cũng không dám chắc chắn như anh. Nếu sớm hơn mấy năm, lúc đó anh vẫn còn chưa bước ra khỏi nỗi đau bị bạn gái vứt vỏ, có lẽ cũng không thể như bây giờ có thể bình tĩnh đến với tình yêu mới đâu!
“Có lẽ vậy!" Anh hiểu ngụ ý của cô, trầm ngâm thở dài. Thiệu Duẫn Thiên không dám nói, lời của cô khoong có lý. “Cho dù thế nào, bây giờ, anh yêu em."
“Em cũng yêu anh…"
Lời yêu đáp lại nhanh chóng biến mất giữa hai đôi môi từ từ hợp lại, một lúc lâu, rất lâu sau đó…
“Hân Lam, chúng ta tốt nhất là rời giường đi…" Thở hổn hển, trán đổ mồ hôi, giống như đang cực lực chịu đựng gì đó vậy.
“Tại sao… A! Em, em hiểu!" Xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cô cũng chậm chạp mà hiểu được anh có phản ứng, không ngừng loạn lên nhảy dựng, lắp bắp tự hỏi tự trả lời. “Em…. Em tưởng nửa người dưới của anh… Liệt… rồi… rồi… Không ngờ anh… anh còn…"
“Hân Lam!" Cố gắng ổn định lại nhịp thở, Thiệu Duẫn Thiên bình tĩnh tuyên bố. “Bác sĩ nói anh không có bị tổn thương thần kinh ở phương diện kia." Ồ… Không ngờ vậy mà cô lại xem anh là đàn ông “bất lực".
“A… Vậy, vậy à? Là em hiểu nhầm… Thật xin lỗi…" Càng nói, mặt càng đỏ hơn.
“Hân Lam!" Lại trầm giọng kêu lên, rất là nghiêm túc chất vấn. “Nếu em thật sự cho là anh không được, vậy sao còn đồng ý yêu anh?"
“Em, em có thể nhận tình yêu trên tinh thần…"
Tình yêu trên tinh thần? Thiệu Duẫn Thiên không biết nên khóc hay cười, thật không biết thế nào với sự thuần lương của cô đây. Thời buổi này, ngay cả phải nữ cũng nhao lên đòi tự chủ tình dục, vậy mà cô lại bằng lòng tiếp nhận một yêu một người không thể sinh hoạt vợ chồng! Chẳng lẽ cô là sinh vật kỷ Phấn trẳng?
kỷ Phấn trắng: Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 ± 4,0 triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng 65,5 ± 0,3 triệu năm, được đặc trưng bởi địa tầng đá phấn trải rộng. Động vật nổi bật của kỷ Phấn trắng là khủng long.
“Yên tâm!" Nhẹ giọng, nói chậm rãi, anh cười như không cười. “Anh cam đoan với em, chúng ta tuyệt đối không phải chỉ yêu trên tinh thần!"
**
“Xuân phong đắc ý chưa kìa!"
Cười gian như kẻ trộm, Thiệu Duẫn Cương vừa vào phòng tổng giám đốc, đã vô liêm sỉ trêu chọc anh trai nhà mình, “Gần đây nhìn mặt anh, đến cả khóe miệng cũng là ý xuân, nhất định là cùng với chị dâu tương lai của em tiến thêm một bước hả?"
“Mày học xem tướng từ bao giờ đấy?" Cười xì một tiếng, Thiệu Duẫn Thiên tâm tình rất tốt.
“Hô hô… Thiệu bán tiên ở đây, anh thành thật mà thú nhận đi!" Kéo ghế da, lười biếng co người ngồi lên.
“Sao lại quan tâm chuyện tình cảm của anh thế?" Thực sự không hiểu nổi, lão Nhị gần đây có vẻ vô cùng quan tâm tiếng triển tình cảm của anh và Hân Lam.
“Liên quan đến hạnh phúc của em đấy!" Liếc mắt cực kì u oán. “Lão đại, anh quên rồi sao? Em có thể thuận lợi làm cho bà đàn ông nhận lời lấy em hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào anh đây!"
Anh? Bỗng dưng, Thiệu Duẫn Thiên nhớ tới mấy tháng trước, Đỗ Lan ra điều kiện, phải đợi cả ba anh em cùng làm đám cưới, thế là hiểu ra.
“Sẽ không để chú thất vọng!" Nham hiểm cười, anh tiết lộ một chút thông tin.
“À ——“ Cười kì quái, Thiệu Duẫn Cương hưng phấn nhướng mày. “Xem ra là có kế hoạch hết rồi!"
Cười nhạt không nói gì gật đầu, Thiệu Duẫn Thiên thoải mái thừa nhận.
“Lão đại, em nói không sai chứ! Chị dâu tương lai nhất định có ý với anh mà. Xem đi! Không phải em nói quá chuẩn sao!" Ngửa đầu cười ầm ầm, Thiệu Duẫn Cương phục mình quá.
“Đúng là không thể xem nhẹ công lực của cao thủ tình trường mày được." Chuyện liên quan đến tình cảm nam nữ, Thiệu Duẫn Thiên không thể không bái phục nhị đệ này được.
“Không dám! Không dám!" Mặt mũi đắc ý, lại giả vờ khiêm tốn.
“Nói ít thôi!" Chán nói nhảm, Thiệu Duẫn Thiên xì cười một tiếng, trở lại chuyện chính. “Bên Đại Hoa đã gửi hợp đồng đến chưa?" Từ khi gặp mặt Tôn lão ở Cúc phương lâu, cũng đã ba ngày rồi, tính ra, cũng đã hòm hòm thời gian soạn hợp đồng.
“À! Cái này ấy hả!" Đặt hợp đồng dầy mấy tờ đặt trên mặt bàn, Thiệu Duẫn Cương mới nhớ mục đích hắn đến.
Chăm chú đọc xong, anh hỏi dò: “Công ty luật có phát hiện ra chỗ nào nghi vấn hoặc nguy hiểm không?"
“Không! Em cũng xem rồi, không thấy có vấn đề gì."
“Tốt lắm!" Mỉm cười, anh kí tên, đóng dấu. “Chuyển lời cho Tôn lão, nói không có vấn đề gì." Dứt lời, chuyển người mình sang xe lăn, chuẩn bị đi.
“Gì? Lão đại, anh trốn việc đi đâu đấy?" Quá đáng! Mới ký cái tên, đã muốn chạy rồi, không phải là quá mức tắc trách à.
“Anh hẹn Hân Lam đi uống trà chiều rồi…" Ngừng lại, giống như biết rõ hắn muốn kháng nghị, lập tức vừa cười vừa bổ sung một câu —— “Để không cho mày “thân phận không rõ", có thể nhanh chóng có cái danh phận, anh phải cố gắng với Hân Lam nhiều hơn đúng không!"
“Lão đại——“ Dao nhỏ phi tới, Thiệu Duẫn Cương kéo dài giọng, vô cùng oán hận. “Lý do này của anh cũng quá không đường hoàng đi!" Hứ! Còn nói là vì hắn a, chẳng qua là muốn đi tình tự! Nhưng mà khiến người ta đau đớn nhất là — hắn, kháng nghị không nổi!
Ô… Bởi vì hắn thật đúng là rất muốn mau mau có chút danh phận với bà đàn ông!
Trong phòng ăn khí thế phi phàm của nhà hàng năm sao, giờ trà chiều, không ít phu nhân danh viện, nhân vật nổi tiếng đang thưởng thức ẩm thực ở đây, có vẻ là một buổi chiều rảnh rỗi. Mà bên cửa sổ ánh sáng chan hòa, không khí ưu nhã, giờ có một đôi nam nữ xứng đôi, nói cười vui vẻ.
Chàng trai nhã nhặn, tướng mạo xuất chúng; cô gái ôn nhu kiều mị, động lòng người; có thể nói là đôi trai tài gái sắc, mà tuấn nam mỹ nữ cạnh nhau không tránh được thu hút ánh nhìn của người khác. Chẳng qua khi mọi người nhìn đến xe lăn cạnh chàng trai, ánh mặt lại mang sắc thương xót. Nhưng để ý thấy cô gái cẩn thận tỉ mỉ lấy đồ ăn, nước uống cho anh, tình cảm mà chăm sóc, lại nổi lên một tầng yêu mến, ngưỡng mộ…
“Duẫn Thiên, thịt dê xiên nướng trên than ở đây không tệ, anh nhìn đây này." Không hề để ý đến ánh mắt bên ngoài, Nhan Hân Lam luôn tay lấy đồ ăn cho vào đĩa của anh.
“Đúng là không tệ." Ăn một miếng, Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười tán thành.
“Anh còn muốn ăn gì không? Em lại đi lấy."
“Không cần! Dạ dày không chứa được nữa." Lắc đầu, thần sắc ôn nhu cười nói. “Chỉ thấy em chăm cho anh, lại chẳng chịu ăn mấy."
“Có mà! Em cũng ăn không ít bánh ngọt đâu!" Chỉ chỉ bánh ga tô tinh xảo trên đĩa của mình, cô cười phản đối anh nói không đúng gì cả.
“Hóa ra em đến để thăm dò tình hình địch hả?" Chính mình cũng làm bánh, đi ăn cơm ngoài còn chọn bánh ga tô, chẳng lẽ là muốn làm chút nhận xét? Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười phá lên.
“Đúng đấy!" Nghe lời anh nói, Nhan Hân Lam hơi nghiêng người về phía trước, cố ý cười hỏi: “Vừa nãy anh cũng ăn không ít, anh nói xem, là em làm ngon hơn, hay là đầu bếp món ngọt của nhà hàng làm ngon hơn?"
“Đương nhiên là em ngon hơn!" Học cô nghiêng người về phía trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn trộm một cái, mới lùi lại, đáy mắt ranh ma đầy ý cười tuyên bố ý kiến.
“Anh… Anh không đứng đắn!" Mặt đỏ bừng lên gắt khẽ, khẩn trương nhìn một vòng ghế bàn bốn phía, phát hiện khi nãy bị bao nhiêu người nhìn thấy anh hôn, còn đang nhìn cười cười, làm cô xấu hổ vội vàng quay đầu, vành tai trắng noãn nháy mắt đỏ ửng.
Thấy thế, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được nở nụ cười, lại nghiêng người nói gì đó bên tai cô, chỉ thấy cô vừa cười vừa ngượng, hờn dỗi mà đập nhẹ tay anh, lại khiến anh càng cười to hơn…
“Duẫn Thiên!"
Bỗng nhiên, cạnh bàn vang lên một giọng nữ giới vừa quen vừa lạ, hai người còn đang cười cười đùa đùa ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Kỷ Tình Vân.
Là cô ấy! Vừa thấy người mới đến là ai, Nhan Hân Lam ngẩn người.
“Tình Vân, em cũng tới uống trà chiều sao? Trùng hợp quá!" Thiệu Duẫn Thiên vẻ mặt không thay đổi, giống như gặp bạn cũ nói chuyện mà thôi.
“Đúng vậy! Cũng đi với mấy người bạn thân, đang định về không ngờ lại gặp anh." Cười nhàn nhạt, liếc nhìn Nhan Hân Lam, rồi ánh mắt lại chuyên chú theo dõi anh. “Em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
“Anh…"
“Xin lỗi, em đi trang điểm lại chút." Không đợi Thiệu Duẫn Thiên đáp lại, Nhan Hân Lam đã đứng dậy rời đi, để cho hai người có thể nói chuyện riêng.
Nhìn theo bóng hình cô biến mất, Kỷ Tình Vân ngồi vào chỗ của cô, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt tao nhã không chút gợn sóng của anh, đáy mắt có tia không thoải mái.
“Có việc gì sao?" Cười một tiếng nhàn nhạt rõ ràng, làm như không thấy sự không thoải mái trong mắt Kỷ Tình Vân.
“Duẫn Thiên, năm ấy em… có làm tổn thương anh không?"
“Nếu bảo không có thì là nói dối!" Không nghĩ cô lại nhắc đến tình xưa, nhưng nếu đã nhắc lại, Thiệu Duẫn Thiên cũng không ngại, giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn, thần thái lạnh nhạt. “Nhưng mà chuyện cũng đã qua rồi."
“Vậy sao? Đã qua a…" Thì thào lẩm nhẩm, cô có phần buồn bã và mất mát. “Năm ấy, em còn trẻ, vẫn là một đóa hoa nở kì rộ nhất, khi anh bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói anh không thể đi lại, em lúc ấy còn yêu anh không thể nào chấp nhận sống bên một người đàn ông tàn phế trọn đời, còn chăm sóc người đó suốt quãng đời còn lại, mà tương lai em vẫn mong muốn rõ ràng có thể tốt đẹp, xán lạn như thế… Cho nên đối mặt với anh đã liệt nửa người, em đã rũ bỏ, ngược lại đồng ý đi theo Minh Vĩ lúc ấy cũng yêu em suốt bao năm… A, năm ấy anh đại khái cũng không biết là Minh Vĩ cũng thích em đi?"
“Về sau thì biết." Vào nửa năm sau vụ tai nạn, bọn họ thông báo tin kết hôn ở khắp mọi nơi.
“Thật xin lỗi!" Bất ngờ, cô thở dài, thành thật nhận lỗi. “Đây là câu nói bọn em đã nợ anh rất nhiều năm."
“Không có gì phải xin lỗi cả." Mỉm cười, hôm nay Thiệu Duẫn Thiên với chuyện này cũng vân đạm phong khinh. “Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc! Em và Minh Vĩ khi ấy đi theo hạnh phúc của mình, mà anh bây giờ cũng đã tìm thấy hạnh phúc của anh, không phải là rất tốt rồi sao?"
“Em và Minh Vĩ…" Bỗng nhiên, Kỷ Tình Vân lộ ra vẻ mặt rất kì quái, lại không nói tiếp nữa.
“Có chuyện gì vậy?" Nhận thấy cô muốn nói lại thôi, Thiệu Duẫn Thiên quan tâm hỏi.
Cười khô khan một tiếng, cô không nhịn được thở dài. “Em và Minh Vĩ cũng là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng trong lòng anh ấy có lẽ vẫn nghi ngờ, cho là người trong đáy lòng em vẫn là anh, thậm chí lo rằng lần này trở về, chúng ta sẽ quay lại với nhau…"
“Cậu ấy quá lo lắng thôi!" Lắc đầu, đây là chuyện không đời nào xảy ra.
“Cũng không phải vậy!" Nhịn không được cười khổ, cô cũng rất bất đắc dĩ, “Năm ấy em gả cho anh ấy, có lẽ đúng là yêu anh nhiều hơn anh ấy. Nhưng đã nhiều năm rồi, con người có phải động vật vô cảm đâu, tình cảm của em với anh ấy chỉ tăng chứ không hề giảm!"
“Tìm cậu ấy nói chuyện rõ ràng đi! Nếu không nghi ngờ của cậu ấy sẽ càng ngày càng lớn hơn."
“Em biết!" Nhịn không được lại thở dài tiếp, rồi lại cười cười đùa: “Thành thật mà nói, lần này trở về, phát hiện anh không còn dịu dàng nhu thuận với em như trước, thậm chí còn thẳng thừng từ chối đề nghị của em, em thật cũng thấy mất mát lắm!" Giọng nói đúng là đùa, nhưng cảm xúc thì chân thật.
“Về tìm Minh Vĩ ấy! Cậu ấy chắc chắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em." Nho nhã cười nhạt, rất cao minh dùng chiêu tứ lạng bạt thiên cân.
“Hạnh phúc của anh là cô gái vừa nãy phải không?"
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên không nói gì, nhưng trên mặt lại là nụ cười thâm tình quyến luyến.
Đúng rồi! Chính là cô ấy! Giật mình nhìn thần thái tình cảm sâu đậm trước kia chỉ dùng trên chính mình, mà nay lại là vị một cô gái khác, chẳng biết vì sao, Kỷ Tình Vân cảm thấy đố kị và ghen tuông.
Bỗng, cô phát hiện cảm xúc không nên có này, không khỏi âm thầm trào phúng mình đúng là lòng tham không đáy… Chính mình vứt bỏ anh, gả cho người khác, lại còn vọng tưởng anh vẫn tình sâu bất biến với cô sao? A… thật quá nực cười.
“Chúc anh… hạnh phúc!" Rút lại tâm trạng, rũ bỏ tâm tư không nên có, đột nhiên cô đứng dậy. “Không hàn huyên với anh nữa! Em đi trước, tạm biệt."
Nhìn theo cô biến mất sau cánh cửa, không lâu sau, thoáng cải thân ảnh tinh tể mà giờ anh rất rất yêu đã trở lại rồi.
“Cô ấy đi rồi à?" Nhan Hân Lam tò mò hỏi.
“Ừ." Gật đầu một cái, đột nhiên, Thiệu Duẫn Thiên chất vấn, “Hân Lam, để cho anh và cô ấy một mình nói chuyện với nhau, em không ăn dấm à?"
“Cũng, cũng không phải là không!" Mặt đỏ ừng, cô thành thật nhận tội, nhưng lại nở nụ cười đầy tin tưởng. “Nhưng mà em tin tưởng anh! Anh không phải là người đùa giỡn với tình cảm, nếu như anh nói anh thích em, vậy chắc chắn anh cũng sẽ không hai lòng."
“Cho dù là bạn gái cũ của anh, em cũng yên tâm vậy à?"
“Chuyện của hai người cũng qua lâu rồi mà, em còn để ý làm gì?" Nhẹ giọng nói, cười khẽ, cô khó có lúc lại hài hước thế. “Nếu thật anh muốn bắt cá hai tayy, vậy em chắc chắn sẽ quăng anh trước! Em mới không học làm hạ đường thê, tào khang phụ đáng thương đâu!"
“Hạ đường thê? Tào khang phụ?" Đáy mắt hiện lên một tia gian tà, anh nở nụ cười. “Em muốn lấy anh đến vậy à?"
Hạ đường thê: người vợ bị hưu (ly hôn) hoặc hưu chồng. Tào khang phụ: còn nhớ Trần Thế Mỹ là thằng nào không? Tào khang phụ giống như vợ TTM ấy, là vợ từ khi còn nghèo hèn, ( nhưng đến khi chồng giàu có rồi thì lại bị đá bay, không nhận nữa)
“Á… Em…. Em không phải ý đó…" Phát hiện mình lỡ miệng, lập tức mặt trái xoan đỏ bừng.
“Nhưng mà anh coi như đó là câu hôn đấy!"
“Anh… Anh… Em…. Anh đừng trêu em nữa!"
“Ô hay… Anh rất nghiêm túc mà…"
“Không nói chuyện với anh nữa! Đáng ghét…"
“Ha ha…"
Trong phòng ăn, cô gái vừa thẹn vừa giận, chân tay luống cuống để cho chàng trai trêu chọc, mà chỉ biết hờn dỗi, cũng chẳng thể làm gì…
Rất lâu sau, khi chàng trai được cô gái đẩy ra ngoài nhà hàng, nhìn thấy trên đường những đôi tình nhân nắm tay nhau, cười cười đi qua hai người, vẻ mặt anh cứng lại…
“Hân Lam, đời này anh mãi mãi không thể giống như họ dắt tay em vai kề vai mà đi…"
Theo ánh mắt của anh nhìn lại, cô gái lại chỉ vào một đôi vợ chồng già khác đi trên đường, dịu dàng mỉm cười. “Chúng ta lấy cuộc sống 40 năm sau ra sống bây giờ, không phải cũng rất tốt sao? Không sợ không có cơ hội thực tập."
Nhìn theo tay cô, chỉ thấy một bà cụ cẩn thận đẩy xe lăn cho bạn già đi qua đường, trên gương mặt hai người cũng vẫn là tình cảm sâu sắc ấm áp vun đắp bao nhiêu năm…
“Thực tập cho cuộc sống bốn mươi năm sau à…" Bất ngờ, anh cười cảm động.
“Không phải sao!" Nhẹ giọng cười đáp.
Bên con đường lớn, trên vỉa hè rộng, cô gái đẩy xe lăn cho chàng trai, chậm rãi bước về phía hạnh phúc của riêng họ…
“Hân Lam…" Nghe Trần Giai Kỳ kể lại mà biết hết mọi chuyện, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng đã thầm gọi cái tên này cả trăm ngàn lần, giờ nhìn thấy người ấy ngủ mới thanh thản làm sao, cuối cùng không nén được nữa mà bật ra.
Đến hôm nay, anh mới biết cô cũng từng là nạn nhân vụ tai nạn năm ấy, cũng biết cô là người năm ấy đã hiến máu cứu anh, lại là vào cái đêm cô đau đớn tận cùng chứng kiến người thân qua đời…
Thảo nào! Thảo nào lúc trước mỗi khi anh nhìn thấy cô lái xe, tinh thần vô cùng căng thẳng. Ai… Người thân đều qua đời trong tai nạn giao thông, khó trách cô lái xe cẩn thận đến thế.
Nhưng điều làm cho anh cảm động, thậm chí kích động là, khi anh từ lời Trần Giai Kỳ mà biết được tâm ý của cô, tình cảm của cô suốt bao nhiêu năm… Thiệu Duẫn Thiên anh có tài đức gì đây, mà bao nhiêu năm dù không hề hay biết, lại được một cô gái hoàn mỹ nhường ấy chân thành yêu thương?
Ôi… Vụ tai nạn ô tô năm đó, ông trời đã tàn nhẫn cướp đi của anh đôi chân, nhưng lại bù lại cho anh món quà tốt đẹp như thế, anh nên cảm kích chứ…
“Hân Lam, hóa ra em đã đợi ở bên anh rất nhiều năm, để chờ anh tìm thấy em…" Nhẹ giọng khẽ nói, Thiệu Duẫn Thiên ức chế không được kích động trong lòng, lặng lẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế lộ ra ngoài chăn của cô, dịu dàng mà than thở. Bao nhiêu năm, em cam chịu đứng ở một nơi trong bóng tối nhìn anh mà tự vừa lòng, nếu không phải có một buổi sáng như vậy, anh bị kẹt trong rãnh không thể động đậy, em cũng không đến tiếp cận anh, mà hai chúng ta có lẽ cũng đã không ở bên nhau như vậy… Thực sự may mắn, hôm ấy anh bị mắc kẹt trong cái rãnh đó… Ôi… Có lẽ là ông trời cũng không thể nhìn được nữa, mới khẽ kéo một sợi dây phải không…
“Hiện tại anh đang rất kích động, phải ôm em vào lòng mới có thể chắc chắn mọi việc không phải là mơ… Em không ngại anh trèo lên giường ôm em chứ?… Ân, không nói sao? Không nói là đồng ý…"
Lần thứ hai rất bỉ ổi mà thừa cơ người ta ngủ say, không thể đáp lời, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng mà cẩn thận, không làm kinh động người đang ngủ trên giường mà bò lên, chui vào trong chăn bông dày mềm mại, cánh tay dài trùm lấy cô gái ngủ say khẽ kéo vào lòng, không kìm được mà đặt nụ hôn thâm tình trên hai má phấn.
A… Không phải là mơ! Cô thực sự nằm trong lòng anh, anh hạnh phúc…
Ô… Thật là ấm áp… Toàn thân đều ấm, thật thoải mái…
Còn mơ màng chưa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm nhận, Nhan Hân Lam không nhịn được thoải mái cọ cọ cái “gối", sau đó mới hài lòng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp nhập nhèm….
“Duẫn Thiên…" Khuôn mặt tươi cười nhã nhặn tuấn dật đập vào mi mắt, cô còn cho là mình mộng đẹp chưa tỉnh, lầm bầm mỉm cười chào.
“Tỉnh rồi?" Nằm nghiêng bên người cô, ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào lúc mơ màng của cô, Thiệu Duẫn Thiên cười đầy vui sướng, trong lòng vô cùng khẳng định cô còn chưa tỉnh ngủ, có khi còn đang nghĩ mình nằm mơ.
“Không phải! Em đang mơ…" Thanh điệu mềm mại tuyên bố chính mình hãy còn đang trong mộng, lập tức mày liễu khẽ nhíu, có chút phiền não. “Nhưng mà em muốn đi vệ sinh." Nằm mơ có thể thật đến thế sao?
Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện cô thường ngày dịu dàng, cẩn trọng là vậy, mà khi vừa tỉnh ngủ, lại giống như vô cùng mơ màng, không biết gì cả.
“Vậy đi thôi!" Nhịn đi vệ sinh cũng không tốt cho sức khỏe.
“Vâng." Ngoan ngoãn đáp lại, rồi nghe lời bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Nhìn theo cô bình tĩnh đi vào phòng tắm, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu cười cười đếm người: Năm, bốn, ba, hai…
“Rầm!" Cửa phòng tắm bị người mở ra rất bạo lực.
Đến rồi! Cười nhìn cô hoảng loạn chạy vọt ra hỏi phòng tắm, trên khuôn mặt thất thố kinh ngạc đôi mắt ướt mở trừng trừng, không tin nổi nhìn chằm chằm, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười nghiêng ngả.
“Anh, anh, anh sao… lại…" Đây không phải là mơ! Anh đúng là đang cùng giường với cô! Nhan Hân Lam mặt đỏ, cả một câu cũng nói không xong, nghĩ không ra là có chuyện gì đây?
Nhìn cô ngượng ngùng lắp bắp không nói được thành lời. Thiệu Duẫn Thiên cười chống người lên, đang định lấy gối để đệm lưng, lại bị cô lập tức bước đến nhanh tay làm trước, để anh thoải mái mà dựa vào.
“Cảm ơn!" Thiệu Duẫn Thiên cảm động mỉm cười, nhận khi cô còn chưa lùi lại nắm lại tay nhỏ tinh tế, kéo cô lên ngồi trên giường, dịu dàng dò hỏi. “Em rõ ràng đang vừa sợ vừa hoảng, còn đang vô cùng nghi ngờ anh, sao vẫn không quên chăm sóc anh vậy?"
“A?" Ngẩng đầu ngắm hai mắt như đầm sâu, Nhan Hân Lam như bị mê hoặc, không hiểu anh hỏi thế là sao?
“Hân Lam…" Nhìn cánh môi phấn hé mở của cô, bộ dáng bị mê hoặc đáng yêu này, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được rên rỉ.
“Gì, gì cơ?"
“Khép môi em lại, không thì anh lại muốn hôn em."
“A!" Bị kinh sợ mà kêu lên một tiếng, cô nhanh tay che lại môi, dò xét từng chút ngó anh, mặt đỏ như bị thiêu… Anh, anh hôm nay sao lạ thế… Không không! Là từ tối qua bắt đầu là lạ!
Anh hôn trộm em…
Nghĩ đến câu nói tối qua của anh, hôm nay lại thấy anh chẳng hiểu thế nào mà lại nằm cùng giường với cô, Nhan Hân Lam lại càng đỏ mặt hơn.
“Duẫn Thiên, anh, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Từ, từ tối qua tự nhiên thật kì lạ! Anh cố ý trêu em đấy à?" Xác định anh sẽ không làm càn, Nhan Hân Lam buông tay che môi xuống, rất sợ anh có chỗ nào không bình thường.
“Anh rất bình thường?" Mỉm cười, anh vẫn vẻ mặt thành thật. “Hân Lam, em yêu anh đúng không?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng ý thì là khẳng định.
“Em… em…. Anh…" Bị câu hỏi bất thình lình dọa chết khiếp, cô tức khắc tim đập loạn, giống như bí mật cất giấu bao nhiêu năm bị vạch trần, trong chốc lát không biết đáp lại thế nào.
“Hân Lam, Giai Kỳ bạn em hôm nay đã kể hết cho anh rồi, bao gồm cả chuyện năm đó em hiến máu cho anh nữa." Thấy cô hoảng loạn, Thiệu Duẫn Thiên bất ngờ siết tay ôm chặt cô vào ngực, giọng nói chất chứa xúc động.
Giai kỳ kể hết cho anh? Nghe vậy, Nhan Hân Lam mặt lập tức trắng bệch, sợ vô cùng sẽ bị anh nghi là cố tình có ý đồ tiếp cận anh, lo lắng, hoảng loạn lắc đầu thật mạnh, không hề chú ý đến cảm xúc lộ ra rõ ràng của anh. “Em, không phải em cố ý tiếp cận anh… Em không có ý đồ gì cả, anh đừng hiểu lầm…"
“Đồ ngốc!" Thấy cô căng thẳng, kinh hoảng, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được khẽ cười. “Anh thật đau lòng, em lại không có ý đồ gì với anh! Em phải biết, anh rất có ý đồ với em đó…"
“Anh, anh rốt cuộc là đang nói gì?" Đầu óc đã loạn cào cào, kinh hoàng mà nhìn nhìn anh.
“Hân Lam…" Bất đắc dĩ cười, thâm tình mà chân thành nói hết lời yêu. “Anh cũng yêu em!"
Dứt lời, anh bất thình lình cúi đầu trên đôi môi đỏ mọng, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã đặt một nụ hôn nồng nhiệt triền miên…
Không biết bao lâu sau, anh mới thở hổn hển mà buông cô ra, đáy mắt nồng đậm sắc dục…
Anh yêu cô? Cô không nghe sai chứ? Nhan Hân Lam vừa vui mừng vừa sợ hại, trong lòng có dòng nước vừa chua vừa ngọt chảy qua, chóp mũi cay cay, con người ướt át giật mình ngây dại, hai mắt ngấn lệ. “Anh… không phải đang gạt em?"
“Đồ ngốc! Sao anh phải gạt em?" Đưa tay lau đi giọt nước lăn trào, Thiệu Duẫn Thiên không kìm được sóng ngầm trong lòng, lại ôm chặt cô vào trong ngực.
“Anh thật sự yêu em? Hay là bởi vì nghe Giai Kỳ nói những chuyện đó nên mới…"
“Đừng có nói cái chuyện em đang nghĩ!" Cắt ngang lời ngờ vực của cô, Thiệu Duẫn Thiên trầm giọng mà thể hiện sự tức giận với nghi ngờ ấy. “Nếu em còn nói những chuyện kiểu như thế, không phải là xúc phạm anh, mà cũng xúc phạm chính em, anh sẽ tức giận! Em phải hiểu anh không phải là loại người có thể đùa giỡn với hạnh phúc của chính mình như thế! Nếu anh không yêu em, thì dù có gì xảy ra anh cũng không lấy tình cảm của mình ra hồi báo em."
“Xin lỗi." Lúc này lại thành cô xin lỗi, vành mắt đã ướt nước, khóe miệng lại cười.
A ….. Hóa ra là anh thật sự yêu cô! Vốn nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ nhìn anh, đơn phương mà trả giá là có thể thỏa mãn. Nhưng không ngờ một ngày kia lại thực sự được đáp lại tình cảm này, vui sướng này, hạnh phúc này trước kia cô đâu dám tưởng tượng.
“Em tốt đẹp như thế, ở bên em, không có lẽ nào lại không yêu em…" Ôm chặt lấy cô, Thiệu Duẫn Thiên thấp giọng khẽ nói. “Vừa này ngắm em ngũ, anh lại nghĩ, anh thật có chút bực mình…"
“Tại, tại sao?" Kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại con người sâu thẳm của anh, hoảng hốt hỏi.
“Còn hỏi à?" Đem nhân nhi trong ngực ôm vào càng chặt, anh hơi lo sợ. “Em đã làm lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng ta rồi? Nếu như không phải vào sáng sớm hôm ấy, anh bị mắc kẹt, em cũng cơ bản chẳng đến gần anh, mà anh có lẽ đã bỏ lỡ em vĩnh viễn…" Cũng bỏ lỡ hạnh phúc của đời anh.
Nhan Hân Lam nghe vậy không khỏi cười. “Không lẽ anh muốn em hao tổn tâm sức đi đến thân thiết với anh?" Nếu không phải hôm đó trùng hợp như vậy, cơ bản cô sẽ không bao giờ tiếp xúc được với anh.
“Chính xác! Như vậy chúng ta đã yêu nhau sớm hơn mấy năm, cũng được hạnh phúc rồi."
“Biết đâu nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, anh lại không thích em." Dịu dàng cười nhạt, cô cũng không dám chắc chắn như anh. Nếu sớm hơn mấy năm, lúc đó anh vẫn còn chưa bước ra khỏi nỗi đau bị bạn gái vứt vỏ, có lẽ cũng không thể như bây giờ có thể bình tĩnh đến với tình yêu mới đâu!
“Có lẽ vậy!" Anh hiểu ngụ ý của cô, trầm ngâm thở dài. Thiệu Duẫn Thiên không dám nói, lời của cô khoong có lý. “Cho dù thế nào, bây giờ, anh yêu em."
“Em cũng yêu anh…"
Lời yêu đáp lại nhanh chóng biến mất giữa hai đôi môi từ từ hợp lại, một lúc lâu, rất lâu sau đó…
“Hân Lam, chúng ta tốt nhất là rời giường đi…" Thở hổn hển, trán đổ mồ hôi, giống như đang cực lực chịu đựng gì đó vậy.
“Tại sao… A! Em, em hiểu!" Xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cô cũng chậm chạp mà hiểu được anh có phản ứng, không ngừng loạn lên nhảy dựng, lắp bắp tự hỏi tự trả lời. “Em…. Em tưởng nửa người dưới của anh… Liệt… rồi… rồi… Không ngờ anh… anh còn…"
“Hân Lam!" Cố gắng ổn định lại nhịp thở, Thiệu Duẫn Thiên bình tĩnh tuyên bố. “Bác sĩ nói anh không có bị tổn thương thần kinh ở phương diện kia." Ồ… Không ngờ vậy mà cô lại xem anh là đàn ông “bất lực".
“A… Vậy, vậy à? Là em hiểu nhầm… Thật xin lỗi…" Càng nói, mặt càng đỏ hơn.
“Hân Lam!" Lại trầm giọng kêu lên, rất là nghiêm túc chất vấn. “Nếu em thật sự cho là anh không được, vậy sao còn đồng ý yêu anh?"
“Em, em có thể nhận tình yêu trên tinh thần…"
Tình yêu trên tinh thần? Thiệu Duẫn Thiên không biết nên khóc hay cười, thật không biết thế nào với sự thuần lương của cô đây. Thời buổi này, ngay cả phải nữ cũng nhao lên đòi tự chủ tình dục, vậy mà cô lại bằng lòng tiếp nhận một yêu một người không thể sinh hoạt vợ chồng! Chẳng lẽ cô là sinh vật kỷ Phấn trẳng?
kỷ Phấn trắng: Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 ± 4,0 triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng 65,5 ± 0,3 triệu năm, được đặc trưng bởi địa tầng đá phấn trải rộng. Động vật nổi bật của kỷ Phấn trắng là khủng long.
“Yên tâm!" Nhẹ giọng, nói chậm rãi, anh cười như không cười. “Anh cam đoan với em, chúng ta tuyệt đối không phải chỉ yêu trên tinh thần!"
**
“Xuân phong đắc ý chưa kìa!"
Cười gian như kẻ trộm, Thiệu Duẫn Cương vừa vào phòng tổng giám đốc, đã vô liêm sỉ trêu chọc anh trai nhà mình, “Gần đây nhìn mặt anh, đến cả khóe miệng cũng là ý xuân, nhất định là cùng với chị dâu tương lai của em tiến thêm một bước hả?"
“Mày học xem tướng từ bao giờ đấy?" Cười xì một tiếng, Thiệu Duẫn Thiên tâm tình rất tốt.
“Hô hô… Thiệu bán tiên ở đây, anh thành thật mà thú nhận đi!" Kéo ghế da, lười biếng co người ngồi lên.
“Sao lại quan tâm chuyện tình cảm của anh thế?" Thực sự không hiểu nổi, lão Nhị gần đây có vẻ vô cùng quan tâm tiếng triển tình cảm của anh và Hân Lam.
“Liên quan đến hạnh phúc của em đấy!" Liếc mắt cực kì u oán. “Lão đại, anh quên rồi sao? Em có thể thuận lợi làm cho bà đàn ông nhận lời lấy em hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào anh đây!"
Anh? Bỗng dưng, Thiệu Duẫn Thiên nhớ tới mấy tháng trước, Đỗ Lan ra điều kiện, phải đợi cả ba anh em cùng làm đám cưới, thế là hiểu ra.
“Sẽ không để chú thất vọng!" Nham hiểm cười, anh tiết lộ một chút thông tin.
“À ——“ Cười kì quái, Thiệu Duẫn Cương hưng phấn nhướng mày. “Xem ra là có kế hoạch hết rồi!"
Cười nhạt không nói gì gật đầu, Thiệu Duẫn Thiên thoải mái thừa nhận.
“Lão đại, em nói không sai chứ! Chị dâu tương lai nhất định có ý với anh mà. Xem đi! Không phải em nói quá chuẩn sao!" Ngửa đầu cười ầm ầm, Thiệu Duẫn Cương phục mình quá.
“Đúng là không thể xem nhẹ công lực của cao thủ tình trường mày được." Chuyện liên quan đến tình cảm nam nữ, Thiệu Duẫn Thiên không thể không bái phục nhị đệ này được.
“Không dám! Không dám!" Mặt mũi đắc ý, lại giả vờ khiêm tốn.
“Nói ít thôi!" Chán nói nhảm, Thiệu Duẫn Thiên xì cười một tiếng, trở lại chuyện chính. “Bên Đại Hoa đã gửi hợp đồng đến chưa?" Từ khi gặp mặt Tôn lão ở Cúc phương lâu, cũng đã ba ngày rồi, tính ra, cũng đã hòm hòm thời gian soạn hợp đồng.
“À! Cái này ấy hả!" Đặt hợp đồng dầy mấy tờ đặt trên mặt bàn, Thiệu Duẫn Cương mới nhớ mục đích hắn đến.
Chăm chú đọc xong, anh hỏi dò: “Công ty luật có phát hiện ra chỗ nào nghi vấn hoặc nguy hiểm không?"
“Không! Em cũng xem rồi, không thấy có vấn đề gì."
“Tốt lắm!" Mỉm cười, anh kí tên, đóng dấu. “Chuyển lời cho Tôn lão, nói không có vấn đề gì." Dứt lời, chuyển người mình sang xe lăn, chuẩn bị đi.
“Gì? Lão đại, anh trốn việc đi đâu đấy?" Quá đáng! Mới ký cái tên, đã muốn chạy rồi, không phải là quá mức tắc trách à.
“Anh hẹn Hân Lam đi uống trà chiều rồi…" Ngừng lại, giống như biết rõ hắn muốn kháng nghị, lập tức vừa cười vừa bổ sung một câu —— “Để không cho mày “thân phận không rõ", có thể nhanh chóng có cái danh phận, anh phải cố gắng với Hân Lam nhiều hơn đúng không!"
“Lão đại——“ Dao nhỏ phi tới, Thiệu Duẫn Cương kéo dài giọng, vô cùng oán hận. “Lý do này của anh cũng quá không đường hoàng đi!" Hứ! Còn nói là vì hắn a, chẳng qua là muốn đi tình tự! Nhưng mà khiến người ta đau đớn nhất là — hắn, kháng nghị không nổi!
Ô… Bởi vì hắn thật đúng là rất muốn mau mau có chút danh phận với bà đàn ông!
Trong phòng ăn khí thế phi phàm của nhà hàng năm sao, giờ trà chiều, không ít phu nhân danh viện, nhân vật nổi tiếng đang thưởng thức ẩm thực ở đây, có vẻ là một buổi chiều rảnh rỗi. Mà bên cửa sổ ánh sáng chan hòa, không khí ưu nhã, giờ có một đôi nam nữ xứng đôi, nói cười vui vẻ.
Chàng trai nhã nhặn, tướng mạo xuất chúng; cô gái ôn nhu kiều mị, động lòng người; có thể nói là đôi trai tài gái sắc, mà tuấn nam mỹ nữ cạnh nhau không tránh được thu hút ánh nhìn của người khác. Chẳng qua khi mọi người nhìn đến xe lăn cạnh chàng trai, ánh mặt lại mang sắc thương xót. Nhưng để ý thấy cô gái cẩn thận tỉ mỉ lấy đồ ăn, nước uống cho anh, tình cảm mà chăm sóc, lại nổi lên một tầng yêu mến, ngưỡng mộ…
“Duẫn Thiên, thịt dê xiên nướng trên than ở đây không tệ, anh nhìn đây này." Không hề để ý đến ánh mắt bên ngoài, Nhan Hân Lam luôn tay lấy đồ ăn cho vào đĩa của anh.
“Đúng là không tệ." Ăn một miếng, Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười tán thành.
“Anh còn muốn ăn gì không? Em lại đi lấy."
“Không cần! Dạ dày không chứa được nữa." Lắc đầu, thần sắc ôn nhu cười nói. “Chỉ thấy em chăm cho anh, lại chẳng chịu ăn mấy."
“Có mà! Em cũng ăn không ít bánh ngọt đâu!" Chỉ chỉ bánh ga tô tinh xảo trên đĩa của mình, cô cười phản đối anh nói không đúng gì cả.
“Hóa ra em đến để thăm dò tình hình địch hả?" Chính mình cũng làm bánh, đi ăn cơm ngoài còn chọn bánh ga tô, chẳng lẽ là muốn làm chút nhận xét? Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười phá lên.
“Đúng đấy!" Nghe lời anh nói, Nhan Hân Lam hơi nghiêng người về phía trước, cố ý cười hỏi: “Vừa nãy anh cũng ăn không ít, anh nói xem, là em làm ngon hơn, hay là đầu bếp món ngọt của nhà hàng làm ngon hơn?"
“Đương nhiên là em ngon hơn!" Học cô nghiêng người về phía trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn trộm một cái, mới lùi lại, đáy mắt ranh ma đầy ý cười tuyên bố ý kiến.
“Anh… Anh không đứng đắn!" Mặt đỏ bừng lên gắt khẽ, khẩn trương nhìn một vòng ghế bàn bốn phía, phát hiện khi nãy bị bao nhiêu người nhìn thấy anh hôn, còn đang nhìn cười cười, làm cô xấu hổ vội vàng quay đầu, vành tai trắng noãn nháy mắt đỏ ửng.
Thấy thế, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được nở nụ cười, lại nghiêng người nói gì đó bên tai cô, chỉ thấy cô vừa cười vừa ngượng, hờn dỗi mà đập nhẹ tay anh, lại khiến anh càng cười to hơn…
“Duẫn Thiên!"
Bỗng nhiên, cạnh bàn vang lên một giọng nữ giới vừa quen vừa lạ, hai người còn đang cười cười đùa đùa ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Kỷ Tình Vân.
Là cô ấy! Vừa thấy người mới đến là ai, Nhan Hân Lam ngẩn người.
“Tình Vân, em cũng tới uống trà chiều sao? Trùng hợp quá!" Thiệu Duẫn Thiên vẻ mặt không thay đổi, giống như gặp bạn cũ nói chuyện mà thôi.
“Đúng vậy! Cũng đi với mấy người bạn thân, đang định về không ngờ lại gặp anh." Cười nhàn nhạt, liếc nhìn Nhan Hân Lam, rồi ánh mắt lại chuyên chú theo dõi anh. “Em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
“Anh…"
“Xin lỗi, em đi trang điểm lại chút." Không đợi Thiệu Duẫn Thiên đáp lại, Nhan Hân Lam đã đứng dậy rời đi, để cho hai người có thể nói chuyện riêng.
Nhìn theo bóng hình cô biến mất, Kỷ Tình Vân ngồi vào chỗ của cô, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt tao nhã không chút gợn sóng của anh, đáy mắt có tia không thoải mái.
“Có việc gì sao?" Cười một tiếng nhàn nhạt rõ ràng, làm như không thấy sự không thoải mái trong mắt Kỷ Tình Vân.
“Duẫn Thiên, năm ấy em… có làm tổn thương anh không?"
“Nếu bảo không có thì là nói dối!" Không nghĩ cô lại nhắc đến tình xưa, nhưng nếu đã nhắc lại, Thiệu Duẫn Thiên cũng không ngại, giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn, thần thái lạnh nhạt. “Nhưng mà chuyện cũng đã qua rồi."
“Vậy sao? Đã qua a…" Thì thào lẩm nhẩm, cô có phần buồn bã và mất mát. “Năm ấy, em còn trẻ, vẫn là một đóa hoa nở kì rộ nhất, khi anh bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói anh không thể đi lại, em lúc ấy còn yêu anh không thể nào chấp nhận sống bên một người đàn ông tàn phế trọn đời, còn chăm sóc người đó suốt quãng đời còn lại, mà tương lai em vẫn mong muốn rõ ràng có thể tốt đẹp, xán lạn như thế… Cho nên đối mặt với anh đã liệt nửa người, em đã rũ bỏ, ngược lại đồng ý đi theo Minh Vĩ lúc ấy cũng yêu em suốt bao năm… A, năm ấy anh đại khái cũng không biết là Minh Vĩ cũng thích em đi?"
“Về sau thì biết." Vào nửa năm sau vụ tai nạn, bọn họ thông báo tin kết hôn ở khắp mọi nơi.
“Thật xin lỗi!" Bất ngờ, cô thở dài, thành thật nhận lỗi. “Đây là câu nói bọn em đã nợ anh rất nhiều năm."
“Không có gì phải xin lỗi cả." Mỉm cười, hôm nay Thiệu Duẫn Thiên với chuyện này cũng vân đạm phong khinh. “Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc! Em và Minh Vĩ khi ấy đi theo hạnh phúc của mình, mà anh bây giờ cũng đã tìm thấy hạnh phúc của anh, không phải là rất tốt rồi sao?"
“Em và Minh Vĩ…" Bỗng nhiên, Kỷ Tình Vân lộ ra vẻ mặt rất kì quái, lại không nói tiếp nữa.
“Có chuyện gì vậy?" Nhận thấy cô muốn nói lại thôi, Thiệu Duẫn Thiên quan tâm hỏi.
Cười khô khan một tiếng, cô không nhịn được thở dài. “Em và Minh Vĩ cũng là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng trong lòng anh ấy có lẽ vẫn nghi ngờ, cho là người trong đáy lòng em vẫn là anh, thậm chí lo rằng lần này trở về, chúng ta sẽ quay lại với nhau…"
“Cậu ấy quá lo lắng thôi!" Lắc đầu, đây là chuyện không đời nào xảy ra.
“Cũng không phải vậy!" Nhịn không được cười khổ, cô cũng rất bất đắc dĩ, “Năm ấy em gả cho anh ấy, có lẽ đúng là yêu anh nhiều hơn anh ấy. Nhưng đã nhiều năm rồi, con người có phải động vật vô cảm đâu, tình cảm của em với anh ấy chỉ tăng chứ không hề giảm!"
“Tìm cậu ấy nói chuyện rõ ràng đi! Nếu không nghi ngờ của cậu ấy sẽ càng ngày càng lớn hơn."
“Em biết!" Nhịn không được lại thở dài tiếp, rồi lại cười cười đùa: “Thành thật mà nói, lần này trở về, phát hiện anh không còn dịu dàng nhu thuận với em như trước, thậm chí còn thẳng thừng từ chối đề nghị của em, em thật cũng thấy mất mát lắm!" Giọng nói đúng là đùa, nhưng cảm xúc thì chân thật.
“Về tìm Minh Vĩ ấy! Cậu ấy chắc chắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em." Nho nhã cười nhạt, rất cao minh dùng chiêu tứ lạng bạt thiên cân.
“Hạnh phúc của anh là cô gái vừa nãy phải không?"
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên không nói gì, nhưng trên mặt lại là nụ cười thâm tình quyến luyến.
Đúng rồi! Chính là cô ấy! Giật mình nhìn thần thái tình cảm sâu đậm trước kia chỉ dùng trên chính mình, mà nay lại là vị một cô gái khác, chẳng biết vì sao, Kỷ Tình Vân cảm thấy đố kị và ghen tuông.
Bỗng, cô phát hiện cảm xúc không nên có này, không khỏi âm thầm trào phúng mình đúng là lòng tham không đáy… Chính mình vứt bỏ anh, gả cho người khác, lại còn vọng tưởng anh vẫn tình sâu bất biến với cô sao? A… thật quá nực cười.
“Chúc anh… hạnh phúc!" Rút lại tâm trạng, rũ bỏ tâm tư không nên có, đột nhiên cô đứng dậy. “Không hàn huyên với anh nữa! Em đi trước, tạm biệt."
Nhìn theo cô biến mất sau cánh cửa, không lâu sau, thoáng cải thân ảnh tinh tể mà giờ anh rất rất yêu đã trở lại rồi.
“Cô ấy đi rồi à?" Nhan Hân Lam tò mò hỏi.
“Ừ." Gật đầu một cái, đột nhiên, Thiệu Duẫn Thiên chất vấn, “Hân Lam, để cho anh và cô ấy một mình nói chuyện với nhau, em không ăn dấm à?"
“Cũng, cũng không phải là không!" Mặt đỏ ừng, cô thành thật nhận tội, nhưng lại nở nụ cười đầy tin tưởng. “Nhưng mà em tin tưởng anh! Anh không phải là người đùa giỡn với tình cảm, nếu như anh nói anh thích em, vậy chắc chắn anh cũng sẽ không hai lòng."
“Cho dù là bạn gái cũ của anh, em cũng yên tâm vậy à?"
“Chuyện của hai người cũng qua lâu rồi mà, em còn để ý làm gì?" Nhẹ giọng nói, cười khẽ, cô khó có lúc lại hài hước thế. “Nếu thật anh muốn bắt cá hai tayy, vậy em chắc chắn sẽ quăng anh trước! Em mới không học làm hạ đường thê, tào khang phụ đáng thương đâu!"
“Hạ đường thê? Tào khang phụ?" Đáy mắt hiện lên một tia gian tà, anh nở nụ cười. “Em muốn lấy anh đến vậy à?"
Hạ đường thê: người vợ bị hưu (ly hôn) hoặc hưu chồng. Tào khang phụ: còn nhớ Trần Thế Mỹ là thằng nào không? Tào khang phụ giống như vợ TTM ấy, là vợ từ khi còn nghèo hèn, ( nhưng đến khi chồng giàu có rồi thì lại bị đá bay, không nhận nữa)
“Á… Em…. Em không phải ý đó…" Phát hiện mình lỡ miệng, lập tức mặt trái xoan đỏ bừng.
“Nhưng mà anh coi như đó là câu hôn đấy!"
“Anh… Anh… Em…. Anh đừng trêu em nữa!"
“Ô hay… Anh rất nghiêm túc mà…"
“Không nói chuyện với anh nữa! Đáng ghét…"
“Ha ha…"
Trong phòng ăn, cô gái vừa thẹn vừa giận, chân tay luống cuống để cho chàng trai trêu chọc, mà chỉ biết hờn dỗi, cũng chẳng thể làm gì…
Rất lâu sau, khi chàng trai được cô gái đẩy ra ngoài nhà hàng, nhìn thấy trên đường những đôi tình nhân nắm tay nhau, cười cười đi qua hai người, vẻ mặt anh cứng lại…
“Hân Lam, đời này anh mãi mãi không thể giống như họ dắt tay em vai kề vai mà đi…"
Theo ánh mắt của anh nhìn lại, cô gái lại chỉ vào một đôi vợ chồng già khác đi trên đường, dịu dàng mỉm cười. “Chúng ta lấy cuộc sống 40 năm sau ra sống bây giờ, không phải cũng rất tốt sao? Không sợ không có cơ hội thực tập."
Nhìn theo tay cô, chỉ thấy một bà cụ cẩn thận đẩy xe lăn cho bạn già đi qua đường, trên gương mặt hai người cũng vẫn là tình cảm sâu sắc ấm áp vun đắp bao nhiêu năm…
“Thực tập cho cuộc sống bốn mươi năm sau à…" Bất ngờ, anh cười cảm động.
“Không phải sao!" Nhẹ giọng cười đáp.
Bên con đường lớn, trên vỉa hè rộng, cô gái đẩy xe lăn cho chàng trai, chậm rãi bước về phía hạnh phúc của riêng họ…
Tác giả :
Trạm Lượng