Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 75: Thụ phong
“Tử Thừa tướng, lời của ta nói sai sao? Tam hoàng tử là con ruột của Thánh thượng, mang trên người dòng máu của hoàng gia, Tam hoàng tử đề cử ta đến, ta nói ta là môn sinh của Thiên tử thì có gì khác nhau? Chẳng lẽ, Tử Thừa tướng cho là, Thánh thượng là Thánh thượng, Tam hoàng tử là Tam hoàng tử, giữa cha và con không có quan hệ sao?" Nói xong, khóe miệng của ta cũng giương lên một nụ cười thắng lợi, dáng vẻ của Tử Thừa tướng và Bạch Nguyệt Diệu bây giờ cũng là tràn đầy tức giận.
“To gan!!!" Những lời này hô lên, ta nhìn lại, từ nơi phát ra, là Bạch Tinh Ngân, lần đầu tiên ta nghe được âm giọng của hắn đầy đe dọa, tức giận như thế. Ta nói sai rồi sao?
“Tử Thừa tướng! Lời nói của Lam Điệp, là suy nghĩ trong lòng ngươi sao?!" A, thì ra nguyên nhân Bạch Tinh Ngân tức giận là chuyện này, cũng không phải là vì ta, haiz, lúc này Tử Thừa tướng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Khởi bẩm Tam hoàng tử..., vi thần không dám, vi thần chẳng qua là..."
“Được rồi, được rồi, hoàng nhi không nên tức giận, trẫm nghĩ Tử ái khanh cũng không có ý gì đâu."
Hành động của hoàng thượng rõ ràng là cố ý bao che cho Tử thừa tướng, chẳng lẽ hoàng thượng sợ Tử thừa tướng??? Hoàng thượng nói xong, Bạch Tinh Ngân lập tức không cam lòng trợn mắt nhìn Tử Thừa tướng một cái, mà Tử Thừa tướng cũng hơi có vẻ đắc ý.
“Thánh thượng, vi thần cũng muốn vấn đáp với kim khoa Trạng nguyên." Người nói lời này chính là một nam tử mặc áo màu vàng, nam tử kia khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao to, da màu đồng, ngũ quan rõ ràng mà thâm sâu, con ngươi cũng có vẻ rất hiền hòa, nhìn màu sắc quần áo ta đoán chừng hắn phải là Hoàng Thượng Thư? Oa, thật không ngờ, Hoàng Thượng Thư vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, hắn hướng tới Hoàng thượng xin phép xong, cho ta một nụ cười thiện ý, ta cảm thấy Hoàng Thượng Thư nhất định là một vị quan tốt, trước tiên hắn không có nhận hối lộ, hơn nữa lại hiểu được văn chương của ta, đơn giản coi như là tri âm.
“Vừa đúng, Hoàng ái khanh, trẫm cũng muốn bảo khanh tới hỏi thử Lam Điệp, dù sao hắn cũng là người khanh hết sức tiến cử với trẫm"
Hoàng đế nói xong, Hoàng Thượng Thư đi về phía ta, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ hiền hòa vô cùng, hắn khẽ suy tư, sau đó hỏi: “Nói cho ta biết cách nhìn của ngươi về Vân Long quốc."
Vấn đề này... Ha ha, khảo đề của Hoàng Thượng Thư không dễ dàng đây, nhưng ta cũng không cảm thấy hắn cố ý gây khó khăn cho ta, giống như Tử Thừa tướng mới vừa hỏi ta hai vấn đề đơn giản là so với thi cử đều không có chút liên can, hoàn toàn là thẩm vấn ta, nhưng Hoàng Thượng Thư thì khác hoàn toàn.
Ta suy tư một chút, ngay sau đó hồi đáp:
Long Tiêu trướng ca múa mừng cảnh thái bình,
Tử ký thành lão yếu lắm mồm tấn.
Sao trúng tuyển rượu thịt vượt qua tích,
Không biết mấy chục năm lao khổ.
Xin hỏi quân cái gì gọi là thiên hạ,
Đạo lý xưa nay trên vua có dân.
Bài thơ này của ta có ý muốn nói cho hoàng thượng biết trên đầu ông ta còn có dân chúng, cho nên đừng quên gốc rễ, nói cách khác nên xem dân là trời, bất quá nhìn vẻ mặt của hoàng thượng dường như hoàn toàn không hiểu ý của ta, haiz, thật là bi ai mà.
Ánh mắt của Hoàng Thượng Thư tràn đầy tán thưởng: “Thơ hay, thơ hay, hay cho câu ‘trên vua có dân’! Hoàng thượng, kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp tuyệt đối là nhân tài hiếm có!!"
“A? Ha ha ha, quả thật Lam Trạng nguyên tài trí hơn người, văn học xuất chúng, hoàng nhi, con quả nhiên là chọn lựa người rất tốt." Cắt, hoàng thượng kia hoàn toàn là phụ họa theo lời của Hoàng Thượng Thư..., haiz, mặc kệ đi, nhìn dáng dấp hoàng đế là có thể biết.
“Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp nghe phong!"
Hoàng thượng nói xong, ta là lại quỳ gối trên đất.
“Trẫm đặt hi vọng nơi ngươi, giữ ngươi ở lại bên người giúp trẫm trừ ưu giải nan, trẫm phong ngươi là tam phẩm Hàn lâm học sĩ!"
Tam phẩm Hàn lâm học sĩ? Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta rồi, ta vốn tưởng tối đa cũng sẽ là phủ doãn đâu đó thôi, nhưng không ngờ...
Ha ha ha, ta nghĩ hoàng thượng có thể phong chức quan lớn như thế cho ta, cũng hoàn toàn là công lao của Hoàng Thượng Thư, ta nhìn Tử Thừa tướng mặt tái xanh!
“Tạ ân Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
“To gan!!!" Những lời này hô lên, ta nhìn lại, từ nơi phát ra, là Bạch Tinh Ngân, lần đầu tiên ta nghe được âm giọng của hắn đầy đe dọa, tức giận như thế. Ta nói sai rồi sao?
“Tử Thừa tướng! Lời nói của Lam Điệp, là suy nghĩ trong lòng ngươi sao?!" A, thì ra nguyên nhân Bạch Tinh Ngân tức giận là chuyện này, cũng không phải là vì ta, haiz, lúc này Tử Thừa tướng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Khởi bẩm Tam hoàng tử..., vi thần không dám, vi thần chẳng qua là..."
“Được rồi, được rồi, hoàng nhi không nên tức giận, trẫm nghĩ Tử ái khanh cũng không có ý gì đâu."
Hành động của hoàng thượng rõ ràng là cố ý bao che cho Tử thừa tướng, chẳng lẽ hoàng thượng sợ Tử thừa tướng??? Hoàng thượng nói xong, Bạch Tinh Ngân lập tức không cam lòng trợn mắt nhìn Tử Thừa tướng một cái, mà Tử Thừa tướng cũng hơi có vẻ đắc ý.
“Thánh thượng, vi thần cũng muốn vấn đáp với kim khoa Trạng nguyên." Người nói lời này chính là một nam tử mặc áo màu vàng, nam tử kia khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao to, da màu đồng, ngũ quan rõ ràng mà thâm sâu, con ngươi cũng có vẻ rất hiền hòa, nhìn màu sắc quần áo ta đoán chừng hắn phải là Hoàng Thượng Thư? Oa, thật không ngờ, Hoàng Thượng Thư vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, hắn hướng tới Hoàng thượng xin phép xong, cho ta một nụ cười thiện ý, ta cảm thấy Hoàng Thượng Thư nhất định là một vị quan tốt, trước tiên hắn không có nhận hối lộ, hơn nữa lại hiểu được văn chương của ta, đơn giản coi như là tri âm.
“Vừa đúng, Hoàng ái khanh, trẫm cũng muốn bảo khanh tới hỏi thử Lam Điệp, dù sao hắn cũng là người khanh hết sức tiến cử với trẫm"
Hoàng đế nói xong, Hoàng Thượng Thư đi về phía ta, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ hiền hòa vô cùng, hắn khẽ suy tư, sau đó hỏi: “Nói cho ta biết cách nhìn của ngươi về Vân Long quốc."
Vấn đề này... Ha ha, khảo đề của Hoàng Thượng Thư không dễ dàng đây, nhưng ta cũng không cảm thấy hắn cố ý gây khó khăn cho ta, giống như Tử Thừa tướng mới vừa hỏi ta hai vấn đề đơn giản là so với thi cử đều không có chút liên can, hoàn toàn là thẩm vấn ta, nhưng Hoàng Thượng Thư thì khác hoàn toàn.
Ta suy tư một chút, ngay sau đó hồi đáp:
Long Tiêu trướng ca múa mừng cảnh thái bình,
Tử ký thành lão yếu lắm mồm tấn.
Sao trúng tuyển rượu thịt vượt qua tích,
Không biết mấy chục năm lao khổ.
Xin hỏi quân cái gì gọi là thiên hạ,
Đạo lý xưa nay trên vua có dân.
Bài thơ này của ta có ý muốn nói cho hoàng thượng biết trên đầu ông ta còn có dân chúng, cho nên đừng quên gốc rễ, nói cách khác nên xem dân là trời, bất quá nhìn vẻ mặt của hoàng thượng dường như hoàn toàn không hiểu ý của ta, haiz, thật là bi ai mà.
Ánh mắt của Hoàng Thượng Thư tràn đầy tán thưởng: “Thơ hay, thơ hay, hay cho câu ‘trên vua có dân’! Hoàng thượng, kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp tuyệt đối là nhân tài hiếm có!!"
“A? Ha ha ha, quả thật Lam Trạng nguyên tài trí hơn người, văn học xuất chúng, hoàng nhi, con quả nhiên là chọn lựa người rất tốt." Cắt, hoàng thượng kia hoàn toàn là phụ họa theo lời của Hoàng Thượng Thư..., haiz, mặc kệ đi, nhìn dáng dấp hoàng đế là có thể biết.
“Kim khoa Trạng nguyên Lam Điệp nghe phong!"
Hoàng thượng nói xong, ta là lại quỳ gối trên đất.
“Trẫm đặt hi vọng nơi ngươi, giữ ngươi ở lại bên người giúp trẫm trừ ưu giải nan, trẫm phong ngươi là tam phẩm Hàn lâm học sĩ!"
Tam phẩm Hàn lâm học sĩ? Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta rồi, ta vốn tưởng tối đa cũng sẽ là phủ doãn đâu đó thôi, nhưng không ngờ...
Ha ha ha, ta nghĩ hoàng thượng có thể phong chức quan lớn như thế cho ta, cũng hoàn toàn là công lao của Hoàng Thượng Thư, ta nhìn Tử Thừa tướng mặt tái xanh!
“Tạ ân Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Tác giả :
Tô Nguyệt Vân