Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 155: Tư hình của hoàng hậu

Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 155: Tư hình của hoàng hậu

Bạch Nguyệt Diệu rời cung ước chừng mười ngày, hoàng thượng tự mình phái Bạch Nguyệt Diệu làm việc cho nên Bạch Nguyệt Diệu vẫn không thể xuất hiện lâm triều. Khi bọn họ rời đi mười ngày, Bạch Nhật Uyên đã biết Bạch Nguyệt Diệu đi tìm Kiếm Thiên Tử rồi, cũng không phải là Bạch Nguyệt Diệu giấu giếm không tốt, mà là Bạch Nhật Uyên và Phong Việt Thần của Phong Minh Quốc có lui tới, cho nên Phong Việt Thần đem tất cả mọi chuyện trên núi đều nói cho Bạch Nhật Uyên nghe. Bạch Nhật Uyên nghe xong trong lòng vô cùng ghen tỵ, nghĩ tới đây, hắn cũng hiểu, xem ra phụ hoàng của mình không có ý định truyền ngôi cho mình rồi!

Bạch Nhật Uyên là người ti tiện, âm hiểm, cho nên thứ mà hắn không có được, cũng sẽ không để người khác lấy được, vậy chi bằng đem Vân Long quốc phá hủy đi, chi bằng phá hủy Bạch Nguyệt Diệu đi!

Hắn không biết Bạch Nguyệt Diệu bắt đầu dần dần lớn mạnh từ lúc nào, rõ ràng trước kia hàng đêm sênh ca, hưởng thụ nữ sắc, mà bây giờ không ngừng chuyên chú vào một nữ tử, hơn nữa còn có thể dụ dỗ hoàng thượng dến nỗi xoay vòng vòng.

“Hừ, chuyên chú!" Bạch Nhật Uyên khẽ hừ một tiếng, không thể nghi ngờ Lam Điệp Nhi là nhược điểm lớn nhất của Bạch Nguyệt Diệu, hắn thật sự muốn nhìn thử xem, sau này khi Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi tách rời ra, Bạch Nguyệt Diệu còn có thể giữ vững khí thế hừng hực như vậy nữa hay không!

Hồng Uyển Nghi mười ngày này không thể khi dễ Lam Điệp Nhi rồi, hơn nữa Lam Điệp Nhi lại cùng rời cung với Bạch Nguyệt Diệu, nàng ta chỉ nghĩ đến thôi mà đã ghen tị đến chết đi được! Đương nhiên nàng ta sẽ dùng Liễu Nhi để hả giận, dù sao Liễu Nhi cũng là nha hoàn cận thân của Lam Điệp Nhi, chỉ bao nhiêu đó cũng đã đủ giải trừ phẫn hận trong lòng đối với Lam Điệp Nhi!

Nhưng Liễu Nhi mấy ngày nay đã sớm đoán ra được, haiz, nàng không hiểu tại sao Lam Điệp Nhi rời cung mà không dẫn theo mình đi? Khiến nàng ở đây bị Hồng Uyển Nghi khi dễ. Lam Điệp Nhi cả ngày có Bạch Nguyệt Diệu thương không nói, hơn nữa còn cả ngày hưởng thụ ăn ngon, mặc đẹp, còn mình thì sao?? Nàng nhất thời nhớ tới câu nói kia của Hồng Uyển Nghi, làm nữ tử một là số mệnh làm nha hoàn, một là số mệnh làm tiểu thư!! Nàng tự nhận vẻ thùy mị của mình cũng đâu kém Lam Điệp nhi, cho nên nàng không cam lòng cả đời chỉ làm nha hoàn!!!

Rốt cuộc Bạch Nguyệt Diệu cũng hồi cung, Lam Điệp Nhi một mình trở về tẩm cung trước, Bạch Nguyệt Diệu thì mang theo Lam Vân Triệt cùng với Hắc Mạc Dực và U đến Ngự Thư Phòng của hoàng thượng. Đến trước cửa Ngự Thư Phòng, vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn nghiêm túc, dọc theo đường đi hắn và U đều là cãi vã, nhưng cũng không quá gấp.

Mà bây giờ toàn thân hắn tản mát ra vẻ uy lực khiếp người không thể nghi ngờ: “U, nếu ngươi muốn ở lại trong hoàng cung này, nếu thật sự xem Điệp nhi là chủ nhân của ngươi, thì phải giữ một khoảng cách với Điệp nhi, còn nữa, nếu nhìn thấy Điệp nhi, chỉ có thể gọi là Điệp phi nương nương. Quan trọng nhất là, ngươi tuyệt đối không thể nói Điệp nhi là chủ nhân của ngươi!" Lời của Bạch Nguyệt Diệu giờ phút này cũng không phải là đang ghen, mà là vì muốn tốt cho U và Điệp nhi thôi, dù sao hoàng cung cũng không giống với những địa phương khác, nhất định phải hiểu ai là quân ai là thần, nếu không xui xẻo nhất định là U.

“Hiểu." U là người nghĩa sĩ tài ba, tính khí có chút cổ quái là lẽ thường, mà hắn lại ở trong núi lâu năm cho nên có thể sẽ có rất nhiều thế thái nhân tình không hiểu lắm, nhưng hắn thông minh hơn người, thông qua thời gian ngắn ngủi chung đụng với đám người Bạch Nguyệt Diệu, hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cho nên giờ phút này hắn cũng có thể hiểu Bạch Nguyệt Diệu là đang muốn tốt cho hắn.

Mà hắn cũng biết rõ con đường tương lai của mình, và cả con đường tương lai của Lam Điệp Nhi, chỉ tiếc hắn không cách nào tính ra kết cục của mình cũng như kết cục của Lam Điệp Nhi!

Sau khi đây cửa bước vào, hoàng thượng nhìn thấy U mặc lụa trắng cùng với một đầu tóc bạc thì lập tức hiểu ngay, hắn chính là vị tiên trên đỉnh Thiên Sơn kia, có được người này Vân Long quốc không thể nghi ngờ sẽ như hổ thêm cánh.

“Hoàng nhi, con có Kiếm Thiên Tử rồi hả?"

Nghe xong câu hỏi của hoàng thượng, Bạch Nguyệt Diệu từ trong tay lấy ra một gói đồ nhỏ, sau khi mở ra, Kiếm Thiên Tử hiện ra trước mặt hoàng thượng.

Thấy thanh kiếm này hoàng thượng cực kỳ kích động, dù sao đó cũng là thanh kiếm mình đã từng lên ngọn núi đó tìm, nhưng lại thất bại quay về, vậy mà bây giờ con trai của mình lại lấy được. Đây không phải chứng minh Vân Long quốc ngày sau sẽ có thể có được thiên hạ sao! Nhưng ông cũng không biết về sự tồn tại của Kiếm Thiên nữ...

Hoàng thượng cầm thanh bảo kiếm Bạch Nguyệt Diệu dâng lên trong tay vốn định cẩn thận thưởng thức, nhưng ai biết thanh bảo kiếm kia lại biến thành màu đất, ảm đạm không có ánh sáng, hoàng thượng rất ngạc nhiên.

“Hoàng thượng, kiếm này chỉ nhận chủ nhân đầu tiên của nó." U nói rất mực cung kính, nghe xong lời nói của U, Bạch Nguyệt Diệu không nhịn được cười một tiếng, vốn mình còn lo lắng U sẽ chọc phụ hoàng tức giận, ai ngờ U lại lĩnh ngộ mau như thế? Hơn nữa U thậm chí còn biết, nếu nói thật cho hoàng thượng nghe, rằng kiếm này chỉ xứng với Thiên Tử, người không phải Thiên Tử cầm kiếm này sẽ mất đi hiệu lực, hoàng thượng nhất định sẽ tức giận. Cho nên U chỉ nói kiếm này nhận chủ.

“A, ngươi chính là tiên nhân trên núi ngày đó?" Hoàng thượng nhìn U từ trên xuống dưới, nhưng lại không cách nào xác định được giới tính của U, vì U xinh đẹp đến lạ thường, đến nỗi hoàng thượng nhìn cũng không tránh được nuốt nước miếng mãi.

“Hồi hoàng thượng, tiểu nhân tên là U, chỉ là cư ngụ ở trong núi sâu kia lâu năm, cũng không phải tiên nhân."

“Ha ha, U có bằng lòng ngày sau vì Vân Long quốc ta dốc sức hay không?"

“U rất vinh hạnh."

“Tốt! Trước tiên, ngươi phải nói cho trẫm biết ngươi là nam, hay nữ." Hoàng đế háo sắc này, trong lòng đang âm thầm nghĩ, nếu U là nam tử thì cho hắn quan vị, nếu U là nữ tử sẽ đem mỹ nhân ở lại bên cạnh ông ta. A, nếu Bạch Nguyệt Diệu không phải là con trai ông ta hơn nữa còn là nữ tử, vậy hoàng đế háo sắc kia nhất quyết sẽ lập Bạch Nguyệt Diệu làm hoàng hậu rồi.

Đôi mắt sắc bén của U nhìn thấu lòng người, lập tức xác định được hoàng đế háo sắc kia là loại người như thế nào, nhưng hắn biết nếu nói mình là nam tử, ngày sau muốn cùng Lam Điệp Nhi hơi tiếp xúc chắc chắn sẽ rất khó khăn, mà nói mình là nữ tử thì hoàng đế háo sắc này cũng sẽ không bỏ qua cho mình: “Hồi hoàng thượng, tiểu nhân không phải nam tử cũng chẳng phải nữ tử." U vừa cất lời nói xong, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời ngẩn người, những lời này có bao nhiêu khuất nhục? Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng nhất? hay thật sự U là người lưỡng tính? Bạch Nguyệt Diệu bắt đầu hoài nghi.

“Ah... Ha ha." Hoàng thượng có chút nhất thời mất mát, tất cả những chuyện này đều rơi vào trong mắt Bạch Nguyệt Diệu, suy nghĩ một chút nam tử trước mắt này là cha mình, là phu quân của mẫu thân mình, thấy hoàng thượng háo sắc như thế, Bạch Nguyệt Diệu cũng cảm thấy trong lòng hơi rối rắm, dù sao chính hắn trước kia cũng không phải là người tốt lành gì. Hoàng thượng sau khi suy tính thì nói: “Như vậy, trẫm ban thưởng quan vị cho ngươi, cư ngụ ở trong nội cung, hơn nữa có thể tự do đi lại trong hậu cung."

Hoàng thượng nói thế, không thể nghi ngờ đã làm U hoàn toàn đắc ý, vậy là mình có thể tận dụng năng lực lớn nhất để bảo vệ Điệp nhi rồi.

Nhưng cũng buồn khổ cho Bạch Nguyệt Diệu, nếu sau này có người muốn gán tội danh dâm loạn hậu cung cho U thì làm sao hắn thoát tội?

Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra một nụ cười tà mị, sau đó nhanh chóng xoay người đưa tay sờ vị trí ở bụng U: “A, quả nhiên là một nam tử bình thường, ngươi không sợ ngày sau sẽ bị người ta vạch trần chém đầu của ngươi sao?"

“Nếu cần thiết U sẽ tự cung." U vừa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân triệt cùng với Hắc Mạc Dực toàn bộ ngẩn người, nhớ lại những thái giám trong hoàng cung, nếu không phải trong nhà không có tiền, ai nguyện ý làm người lưỡng tính? Nhưng U lại...

“Ngươi..."

“U sống chỉ vì khổ đợi chủ nhân, bất luận là nam tử hay làm nữ tử, chỉ cần được làm bạn bên cạnh Điệp nhi." Đúng vậy, U vô tâm, hoàn toàn không quan tâm đến sự vui vẻ gì đó của nam tử, U không dính khói lửa của nhân gian, cho nên bất kể nam hay nữ, hắn vẫn là hắn, nhưng, sau này nếu hắn hiểu rõ tình yêu của nam nữ rồi, liệu hắn có còn nói thế nữa hay không?

Về điểm này, Bạch Nguyệt Diệu xem như có thể yên tâm, hắn biết U là một lòng bảo hộ cho chủ, đối với Lam Điệp Nhi tuyệt không có ý khác, cũng tốt, như vậy lại thêm một người bảo vệ Lam Điệp Nhi rồi...

Ta cùng với đám người Bạch Nguyệt Diệu sau khi tách ra thì tự trở về tẩm cung của mình, nhưng không ngờ.

Trong nháy mắt, lúc ta vừa đẩy cửa tẩm cung kia ra...

“Điệp phi tham kiến mẫu hậu." Vì sao hoàng hậu lại đến tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu? Ta nhớ từ sau buổi tân hôn đó, hoàng hậu không hề xuất hiện qua, hơn nữa còn có mối ân oán của ta và hoàng hậu trước kia, giờ bà ấy đến, tuyệt không phải chỉ là đơn thuần tới thăm ta, mà giờ phút này biểu tình của hoàng hậu cũng cực kỳ nặng nề

Bà ta nâng mí mắt khinh miệt nhìn ta một cái: “Điệp phi, nghe nói ngươi ở chỗ của Nghi phi học không ít lễ nghi quy củ?"

“Hồi mẫu hậu, đúng vậy."

Nghe xong lời của ta, hoàng hậu chậm rãi đứng lên đi về phía ta, mà trong lòng ta không khỏi có chút run rẩy, vì ta biết, ta sắp gặp xui xẻo rồi.

Quả nhiên, bà ta đi tới trước người của ta thì cho ta một bạt tai: “Học lễ nghi? Ta xem ngươi một chút cũng không học được! Về nhà mẹ đẻ lại dám đi đến mười ngày! Quả thực là hoang đường!"

Ta biết ngay mà, ta trở về nhà mẹ nhất định sẽ rước lấy rắc rối, nếu để hoàng hậu biết ta theo Bạch Nguyệt Diệu ra ngoài thì chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở một bạt tai đâu.

Ta cắn răng ăn nói khép nép nói: “Điệp phi biết sai rồi." Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngẫm lại Bạch Nguyệt Diệu cũng đối với hoàng hậu có mấy phần kính sợ, có thể nói người đàn bà này có chút khó dây dưa.

“Chát!"

Hoàng hậu lại vung một bạt tai đánh mạnh vào mặt của ta, lúc này ta thật sự không cách nào nhẫn nại nổi nữa, đánh một cái ta không lên tiếng bà ta lại đánh thêm? Quả thật quá đáng! “Hoàng hậu, xin hãy tôn trọng một chút!"

Nghe tiếng gầm giận dữ của ta, hoàng hậu không hề tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười âm trầm, bà ta từ từ dán sát vào bên tai của ta nhỏ giọng nói: “Mối hận đó, ai gia đang không biết làm sao báo đây, vừa đúng lúc tiểu tiện nhân ngươi lại giúp ai gia rồi." Hoàng hậu nói xong, ta nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, nếu mới vừa rồi ta nhịn một chút cũng sẽ trôi qua, nhưng bây giờ...

Ta không thể nghi ngờ đã phạm vào tội bất kính với hoàng hậu.

“Người đâu! Bắt Điệp phi lại cho ta!" Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, thị vệ tẩm cung vốn thuộc về ta toàn bộ phản bội đồng loạt ấn ta ở trên mặt đất: “Dẫn Điệp phi vào tẩm cung của ai gia!"

“Dạ!"

“Đợi chút, nếu hoàng hậu muốn xử trí Điệp phi có thể đưa ta đến Hình bộ, vì sao phải đến tẩm cung của hoàng hậu?" Ta nói xong lại vùng vẫy, nhưng thị vệ vẫn không chịu buông tay.

Hoàng hậu đưa tay véo hai má của ta, khẽ mỉm cười: “Uổng công ngươi đã từng làm qua chức Hàn lâm, chẳng lẽ không biết nữ tử toàn bộ hậu cung này là do ai gia trông coi sao?" Hoàng hậu nói xong cũng buông lỏng tay đang nắm má ta, sau đó dứt khoát nói một câu: “Dẫn đi!"

Xong đời, hoàng hậu dẫn ta đến tẩm cung của bà ấy nhất định sẽ dùng trọng hình hành hạ ta, ha ha, ta biết ngay mà, trở lại hậu cung này sẽ không có chuyện tốt!

“Điệp phi nương nương." Liễu Nhi khẩn trương gọi ta.

Ta khẽ nhíu chân mày, cũng không để ý tới Liễu Nhi, vì ta sợ hoàng hậu cũng sẽ bắt tội luôn Liễu Nhi.

Khi vừa đến tẩm cung của hoàng hậu, đám thị vệ đang giữ chặt ta lập tức y theo chỉ thị của hoàng hậu, ném ta vào một gian phòng tối, hơn nữa họ còn trói tay chân ta lại.

Hoàng hậu an vị ở trong phòng tối ngưng mắt nhìn ta, sau khi thị vệ rời khỏi, lập tức có mấy mama bước vào, trong đó có một mama cầm trong tay một ít bao đồ.

Hoàng hậu lộ ra nụ cười âm trầm, sau đó cầm nước trà trên bàn lên tinh tế thưởng thức: “Bắt đầu đi."

Hoàng hậu nói xong, một mama trong đó mở bọc nhỏ kia ra, ta thấy bên trong đựng tất cả đều là châm, ta hiểu! Ta đã từng xem qua trong phim cổ trang!

Hậu cung của Hoàng cung có một vài phương pháp đen tối xử lí người phạm lỗi, có thể làm cho người khác không nghiệm ra thương tích, hơn nữa còn có thể hành hạ người đến chết.

Xem ra ta chạy trời không khỏi nắng rồi, không cần thiết cầu xin tha thứ, không cần thiết kêu gào, khẽ cắn răng có lẽ sẽ trôi qua thôi.

“Không cầu xin sao?" Hoàng hậu nói xong cũng buông ly trà trong tay xuống, nhìn về phía ta.

Ta không để ý đến lời nói của hoàng hậu, lúc này, một mama trừng mắt, rút ra một cây châm lập tức cắm ở phía sau lưng ta.

Chịu đựng! Ta cảm thấy môi của ta co quắp, cũng không phát ra bất kỳ tiếng thống khổ nào, nhưng ngược lại hoàng hậu thấy ta như thế nhất định là rất khó chịu, bà ta nhíu mày thật sâu, mấy mama còn lại cũng rút châm ra ghim vào trên người ta. Một mama trong đó cầm tay của ta lên, lại đem kim châm bén nhọn đâm vào ngón tay của ta...

Kim châm ở trên thịt làm sao có thể không đau? Tay đứt ruột xót xa, lòng của ta nhoi nhói, cả người cũng bốc lên mồ hôi lạnh, hơn nữa môi cũng bị ta cắn nát, nước mắt quẩn quanh trong mắt nhưng không hề bật khóc, giờ phút này, ta cảm giác thân thể của ta đã sắp không phải là của ta nữa rồi, ta thật sự hi vọng, hoàng hậu có thể chém ta mà không phải hành hạ ta như thế này.

Hoàng hậu thấy ta vẫn không cầu xin tha thứ cùng kêu gào nên có chút ngồi không yên, bà ta đi nhanh tới chỗ ta, tiến lên thì cho ta một bạt tai: “Ngươi quả nhiên tiện nhân không khác gì mẹ của thái tử!"

Mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu? Ha ha ha ha ha, từ trong lời nói của hoàng hậu ta có thể biết, bà ta cũng đã từng hành hạ mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu như thế này. Hơn nữa ta nhìn ra mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu nhất định cũng giống ta, không cúi đầu trước hoàng hậu, hiện giờ, ta thật sự rất muốn biết mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc là một nữ tử vĩ đại như thế nào? Chỉ là, không có cơ hội, bà đã không có ở đây.

Nếu là ở hiện đại, ta nên gọi thân mẫu của Bạch Nguyệt Diệu một tiếng mẹ chứ? Ha ha, dáng vẻ của bà ấy nhất định rất xinh đẹp, nếu không hoàng hậu tuyệt đối sẽ không hành hạ bà như vậy! Bà nhất định rất tao nhã, nếu không hoàng hậu sẽ không coi bà là cây đinh trong mắt! “Bà đúng là ác phụ đố kị mà!!" Ta gian nan phun ra mấy chữ với bà ta!

Nghe xong lời của ta, hai mắt hoàng hậu nhất thời tràn đầy lửa giận: “Dùng sức hành hạ nó cho ta!" Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy mama kia đồng loạt giơ kim châm lên ghim vào khắp người ta.

Ha ha, nếu Hồng Uyển Nghi cũng ác như vị hoàng hậu này, vậy mười ta cũng không đủ chết rồi, ta hiện giờ thật may mắn, có tỷ muội tốt như Hồng Uyển Nghi vậy...

Lam Điệp Nhi vì kim châm đau đớn đã mất đi tri giác, ngất đi, trước khi ngất đi, nàng không cầu xin tha thứ một tiếng, cũng không hề kêu gào một tiếng.

Nhưng trong trí óc của nàng hơi có chút thất lạc, đó chính là tại sao hoàng hậu lại đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung của nàng? Đáp án lập tức được công bố rồi.

“Hoàng hậu, Nghi phi nương nương tới."

“Biết rồi." Nghe xong âm thanh này truyền đến, hoàng hậu đi ra khỏi phòng tối, lúc sắp ra đến cửa hoàng hậu quay đầu hướng mấy mama nói một câu: “Khiến nó tỉnh lại! Tiếp tục hành hạ!"

Hoàng hậu nói xong cũng đã đi đến thiên sảnh của mình, Hồng Uyển Nghi đã sớm đợi từ lâu: “Uyển Nghi tham kiến mẫu hậu."

“Uyển Nghi, con tới có chuyện gì?"

Hoàng hậu hỏi xong, Hồng Uyển Nghi liếc nhìn người bên cạnh của hoàng hậu, hoàng hậu lập tức phất tay đuổi tất cả đi, Hồng Uyển Nghi lúc này mới há mồm nói: “Mẫu hậu, Lam Điệp Nhi đâu?"

“Ai gia cũng biết con tới là muốn hỏi chuyện này, mới vừa ngất đi."

Nghe xong lời nói của hoàng hậu, trong lòng Hồng Uyển Nghi vô cùng vui mừng gần như không ngậm miệng được, nhưng mặt lại tràn đầy thương tiếc: “Mẫu hậu, đừng nghiêm khắc với Điệp phi muội muội như vậy?"

“Uyển Nghi, ai gia nhìn con lớn lên, con cũng không cần ở trước mặt ai gia giả bộ nữa đâu, con len lén nói cho ai gia biết chuyện Lam Điệp Nhi về nhà mẹ đẻ mười ngày, không phải là muốn mượn tay ai gia sửa chữa Lam Điệp Nhi sao?"

Không sai! Thông báo cho hoàng hậu tới chính là hồng Uyển Nghi, nàng ta biết mình không cách nào mượn cơ hội khi dễ Lam Điệp Nhi nữa rồi, cho nên muốn mượn tay hoàng hậu sửa chữa Lam Điệp Nhi, nhưng nàng ta nào dám nói rõ? Nghe xong lời nói của hoàng hậu, nàng ta lập tức khẩn trương quỳ gối trên đất: “Mẫu hậu, Uyển Nghi tuyệt không ý đó."

“Có ý đó cũng tốt, không ý đó cũng được, ai gia cũng không phải kẻ ngu, chỉ là ai gia quả thật muốn sửa chữa Lam Điệp Nhi mà thôi, cho nên cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của con đấy!"

Hoàng hậu nói xong lại cười quỷ dị một tiếng, thật ra thì hoàng hậu đã tràn đầy kinh nghiệm ở hậu cung, làm sao có thể không nhìn ra Hồng Uyển Nghi đang tranh giành tình nhân? Hơn nữa bất luận là Hồng Uyển Nghi hay Lam Điệp Nhi cũng đều là phi tử của Bạch Nguyệt Diệu, theo lý thuyết hoàng hậu không nên nhúng tay vào chuyện của các nàng ta, mặc cho các nàng tranh nhau đến lưới rách cá chết, nhưng quả thật bà ta cũng muốn trả mối thù với Lam Điệp Nhi mà thôi!

Cho nên, Hồng Uyển Nghi cũng không phải là tìm được núi dựa chân chính, tâm lý của nữ tử trong hậu cung này, ai ai cũng có tính toán riêng, đơn giản đều là nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng hậu này, mà Hồng Uyển Nghi cũng biết rõ hoàng hậu không thể nào thật lòng giúp mình, chỉ là, chỉ cần nàng ta biết Lam Điệp Nhi bị hành hạ là nàng ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi...

Liễu Nhi thấy Lam Điệp Nhi bị đưa đi, thật ra thì không hề lo lắng gì, bản thân mấy ngày nay cũng bị Hồng Uyển Nghi ngược đãi, nên Liễu Nhi cũng muốn để cho Lam Điệp Nhi nếm thử một chút cảm giác bị ngược đãi, nàng ta khẽ mỉm cười, còn ngồi vào vị trí Lam Điệp Nhi thường ngồi.

“Vị trí của ngươi là của ta, nam tử của ngươi cũng phải thuộc về ta!" Liễu Nhi lầm bầm lầu bầu câu nói kinh khủng này như đang nói cho ai nghe? Nàng ta vô cùng muốn nói cho Lam Điệp Nhi và Hồng Uyển Nghi nghe, vì giờ khắc này nàng ta hận hồng Uyển Nghi, ghen tỵ Lam Điệp Nhi.

Đột nhiên, ngoài đại sảnh truyền tới tiếng bước chân, Liễu Nhi nhanh chóng từ vị trí của Lam Điệp Nhi đứng bất dậy, sau đó hai mắt tràn đầy nước mắt, Liễu Nhi biết, nếu như không ngoài suy đoán, người tới chính là Bạch Nguyệt Diệu.

Quả nhiên, người đẩy cửa bước vào là Bạch Nguyệt Diệu, nhìn thấy Liễu Nhi một thân một mình khóc thút thít, Bạch Nguyệt Diệu có chút không hiểu, hắn tiến lên hỏi: “Liễu Nhi? Đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Nhi chậm rãi nâng hai mắt hoa lê đẫm lệ của mình lên nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương người..."

Lời Liễu Nhi nói đến một nửa, trái tim của Bạch Nguyệt Diệu đã muốn thót lên tới cổ họng, hắn kích động nắm lấy bả vai Liễu Nhi hỏi: “Điệp nhi thế nào?"

Liễu Nhi mượn cơ hội này lập tức té nhào vào trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, thút thít nói: “Nghi phi nương nương báo cho hoàng hậu nương nương, nói Điệp phi nương nương về nhà mẹ đẻ mười ngày, sau đó Điệp phi nương nương đã bị hoàng hậu nương nương dẫn đi rồi." Liễu Nhi vốn nghĩ sau khi nghe lời nói này, Bạch Nguyệt Diệu sẽ an ủi mình, bảo mình đừng khóc, nhưng ai ngờ Bạch Nguyệt Diệu vừa nghe xong lời nói của Liễu Nhi, đã đẩy Liễu Nhi ra, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Liễu Nhi nhíu mày, không cam lòng hầm hừ, sau đó khóe miệng lập tức nở nụ cười âm trầm, mục đích của Hồng Uyển Nghi là muốn làm cho Lam Điệp Nhi bị hành hạ nhiều hơn, nhưng Liễu Nhi không nghĩ vậy, ả ta cảm thấy hành hạ chân chính đó chính là dùng đầu óc! Nếu muốn chia rẽ Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi nhất định cần phải để oán hận tích lũy, đương nhiên Bạch Nguyệt Diệu muốn cứu Lam Điệp Nhi sẽ cùng hoàng hậu xảy ra tranh chấp, mà hoàng hậu cũng sẽ vì tranh chấp đó mà đặc biệt chú ý Lam Điệp Nhi rồi.

Mà Liễu Nhi thì hoàn toàn không cần thiết phải thông báo với hoàng hậu.

Chap¬ter_13

Là Hồng Uyển Nghi, ả ta cố ý đem tội danh này đổ hết lên đầu của Hồng Uyển Nghi, sau khi Bạch Nguyệt Diệu biết, khẳng định cũng sẽ không dễ dàng tha cho hồng Uyển Nghi, nếu như vậy Hồng Uyển Nghi sẽ càng thêm hận Lam Điệp Nhi thôi.

Thật đúng là ngao cò tranh nhau Ngư Ông Đắc Lợi, chính là đạo lý này rồi, người mà Liễu Nhi ả muốn thanh trừ, không chỉ là Lam Điệp Nhi còn có hồng Uyển Nghi nữa!!!

Lúc này U được thị vệ trong cung dẫn hắn đến thần điện tương lai hắn sẽ ở, tòa thần điện này rất lớn, rất trống trải, hơn nữa không khí rất lạnh, thị vệ kia sau khi bước vào cả người không khỏi rùng mình một cái vội vã rời đi. Nhưng U căn bản là không cảm giác được bất kỳ lạnh lẽo nào, ngẫm lại hắn một thân một mình ở trên sơn dã sinh sống cũng hơn mười năm rồi, cho dù cực nóng hay rét lạnh, hắn sớm đã thành thói quen.

Cây đàn cổ trong tay hắn cũng không rời tay, vì đó là thứ duy nhất có thể giúp hắn phát tiết buồn bực của mình, chỉ có chiếc đàn cổ này. Hắn đem cầm đặt ngang ở trên bàn, tay nhè nhẹ đùa bỡn dây đàn, nhưng đột nhiên một sợi dây đàn cứng lại, bắn ra đả thương ngón tay của U.

U đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, nhất thời lộ ra một nụ cười khổ: “Điệp nhi, khó khăn cho nàng chỉ vừa mới bắt đầu thôi." U có năng lực biết trước tương lai, cho nên Lam Điệp Nhi chịu khổ ở chỗ hoàng hậu hắn cũng đã nhận ra, đáng tiếc hắn không cách nào đi ngăn cản, vì chuyện này đều là ý trời an bài, nếu hắn cố ý nghịch thiên, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn. Bây giờ nhất thời hắn cảm thấy ngực có một chút đau đớn, hắn không hiểu đây là cảm giác gì, tóm lại vừa nghĩ đến tương lai của Lam Điệp Nhi, tim hắn cũng không ngừng nhói lên.

Bạch Nguyệt Diệu đã chạy đến cửa tẩm cung của hoàng hậu, hai mắt hắn đầy tức giận muốn xông vào, nhưng bị thị vệ ở cửa chặn lại: “Tham kiến thái tử điện hạ."

“Cút ngay!!!!" Bạch Nguyệt Diệu giận dữ mắng một tiếng, hai thị vệ kia lập tức run rẩy. Nhưng vẫn chặn lại Bạch Nguyệt Diệu.

Hai hàng chân mày của Bạch Nguyệt Diệu gần như giao sát nhau, hắn nhấc chân lập tức đá vào trên người một thị vệ, thị vệ kia bị một cước này của Bạch Nguyệt Diệu đá văng ra vài mét, mấy tên thị vệ còn lại thấy thế cũng ngoan ngoãn tránh đường.

Bạch Nguyệt Diệu tăng nhanh bước chân xông thẳng vào tẩm cung của hoàng hậu, lúc này Hồng Uyển Nghi đã rời đi, chỉ còn lại một mình hoàng hậu ngồi ở trong đại sảnh, thấy Bạch Nguyệt Diệu, hoàng hậu khẽ mỉm cười nói: “Không biết ngọn gió nào lại đem thái tử điện hạ thổi qua tẩm cung của ai gia vậy?"

“Hoàng hậu! Điệp phi đâu?" Bạch Nguyệt Diệu mất đi tỉnh táo trong quá khứ, tức giận chất vấn hoàng hậu.

“Hừ!" Hoàng hậu dùng sức vỗ vào bàn, tức giận đứng lên nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Đây là giọng điệu ngươi nói chuyện với ai gia sao? Có phải ngươi đã bị Lam Điệp Nhi đê tiện đó lây nhiễm đến mức không biết lễ nghi luôn rồi không?"

Nghe xong lời nói của hoàng hậu, Bạch Nguyệt Diệu nắm quả đấm thật chặt, hắn đối với việc hoàng hậu vũ nhục Lam Điệp Nhi như vậy tràn đầy bất mãn, nhưng người đàn bà hắn vô cùng căm hận trước mắt này chính là hoàng hậu, hiện giờ hắn không có cách nào sửa chữa bà ta được cả! Nếu không phải tới cứu Lam Điệp Nhi, hắn thật sự cả đời cũng không muốn nhìn mặt người đàn bà ghê tởm này, bất đắc dĩ Bạch Nguyệt Diệu khôi phục biểu tình bình thản, giọng nói cũng hơi có vẻ bình thản nói: “Mẫu hậu, nếu Điệp phi thật sự phạm sai lầm, cũng không nên do mẫu hậu tự mình xử lý chứ?"

“Ai gia là người nắm quyền hậu cung này, nữ tử hậu cung này phạm sai lầm, không để ai gia xử lý thì do ai xử lý?"

“Ha ha, mẫu hậu người phải biết, Điệp phi là Thái Tử Phi của nhi thần! Trước khi người xử lí cũng nên hỏi qua nhi thần một tiếng!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng dùng sức phất mạnh tay áo, vẻ mặt cũng chứa vô tận uy nghiêm: “Bây giờ người đem vị trí thái tử của nhi thần đặt ở chỗ nào rồi?"

Bạch Nguyệt Diệu không muốn hỏi hoàng hậu rốt cuộc Lam Điệp Nhi phạm vào lỗi gì, phải bị phạt như thế nào?

Bạch Nguyệt Diệu cũng biết, hắn tuy là thái tử, nhưng cũng không thể cản hoàng hậu xử lí hậu cung.

Điều duy nhất hắn có thể tìm hoàng hậu chất vấn đó là hoàng hậu không có thông báo với hắn đã tự mình mang Lam Điệp Nhi đi.

“Thái tử cả ngày vì quốc sự vất vả, cho nên ai gia mới không thông báo với thái tử, nếu ai gia sơ sót quy củ, ai gia cũng không nên truy cứu tội thất lễ của Lam Điệp Nhi rồi, mời thái tử mang Lam Điệp Nhi đi thôi." Hoàng hậu nói xong cũng liếc nhìn cung nữ bên cạnh...

Ha ha, thật vất vả thoát khỏi bể khổ, rồi lại bị một chậu nước lạnh làm tỉnh lại.

Hiện giờ điều duy nhất ta có thể cảm thấy, chính là toàn thân cao thấp gần như đều tê dại, đau tới cực điểm, nên cũng không biết đau nhất là ở chỗ nào.

Nhìn lỗ kim thật nhỏ trên mười ngón tay ta, rồi lại nhìn về nhóm mama mặt mày dữ tợn trước mặt ta, ta lạnh nhạt cười một tiếng.

Ha ha ha ha, đều là một đám nữ tử đáng thương? Chẳng lẽ họ chưa từng nghĩ tới tất cả đều là nữ tử sao?? Nữ tử tội gì làm khó nữ tử chứ?

“Cười?" Một mama trong đó thấy ta bật cười, lại lấy ra một cây châm đâm vào bắp chân ta.

“Ha, ha ha, ha ha ha." Ngửa mặt lên trời cười dài, vì muốn nước mắt không rơi xuống, khóc có tác dụng gì? Cười để đối mặt với tất cả trước mắt mới có thể không cho bọn họ đắc ý.

“Á!" Lại một cây kim đâm vào thân thể của ta, ta không khỏi rên lên một tiếng.

Lúc này, một cung nữ bước vào phòng tối, lúc nàng nhìn thấy ta nhất thời ngẩn người, cũng khó trách, hiện giờ ta giống như một con nhím, toàn thân ghim đầy châm nhỏ, nàng ta không ngẩn người mới là lạ.

Cung nữ run rẩy dường như cũng không dám nhìn ta, nàng ta từ từ đi về hướng các mama sau đó nói mấy câu, các mama kia rõ ràng có chút mất mát, sau đó mấy người bọn họ lại đem ghim châm trên người ta toàn bộ rút xuống.

Theo cách làm này, là hoàng hậu cho phép ta đi?

Ha, ta thật sự không ngờ mấy mama này sẽ có biểu tình mất mát? Lam Điệp Nhi ta có ân oán gì với họ chứ? hay bọn họ là loại người dựa vào hành hạ người khác làm thú vui?

“Hoàng hậu nương nương khai ân thả ngươi, ngươi ra ngoài đáp tạ hoàng hậu nương nương đi!"

Các mama nói với ta xong, ta khinh thường khẽ hừ một tiếng, đáp tạ? Nếu Lam Điệp Nhi ta có một ngày có thời gian xoay sở, ta nhất định sẽ để cho hoàng hậu nhận được thống khổ hơn ta ngày hôm nay gấp nghìn lần vạn lần!

Ta vốn định dựa vào chút cốt khí duy nhất, trước mặt họ ngẩng cao đầu đi ra, nhưng cuối cùng ta vẫn không có cách nào đứng lên.

Trong đó có một cung nữ muốn đỡ ta dậy, nhưng ta cao ngạo từ chối ý tốt của nàng ta, gian nan từ trong phòng tối bò ra ngoài, hôm nay Lam Điệp Nhi ta không cần bất cứ người nào trong tẩm cung này tội nghiệp ta, hôm nay ta sẽ một mình bò ra khỏi tẩm cung này! Ta muốn nói cho bà ta biết, Lam Điệp Nhi ta không hề bị bà ta hành hạ đến không dậy nổi!!!!

Mỗi một cử động của ta đều vô cùng khó khăn, nhưng ta vốn cố chấp như thế, ha ha, có lẽ ta có chút tự cho là thanh cao?

Rốt cuộc ta cũng bò ra khỏi gian phòng tối đó, ta vốn muốn vịn vào một chậu hoa trên hành lang mượn lực đứng lên, nhưng một đôi tay có chút run rẩy kéo lấy cánh tay ta, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Bạch Nguyệt Diệu...

Hắn nhìn ta lộ ra nụ cười, nhưng trong tròng mắt của hắn lại tràn đầy nước mắt.

“Thái tử điện hạ." Ta cũng miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại hắn, hắn không nói gì, cũng không ôm ta vào trong ngực, chỉ là dùng đôi tay hơi run rẩy dìu ta lên.

Ta dựa cả người vào trong ngực của hắn, gần như mỗi bước chân của ta đều được hắn cứng rắn kéo đi.

Từ từ chúng ta cũng đã rời khỏi tẩm cung của hoàng hậu rồi, nhưng ta lại cảm thấy có một đôi mắt thắng lợi đang nhìn chăm chú vào ta, quay đầu nhìn lại, ấy là hoàng hậu đang đứng ở cửa sổ nhìn ta, thoáng chốc, ta nở nụ cười, nụ cười vô cùng rực rỡ. Ta đang nói cho hoàng hậu biết, Lam Điệp Nhi ta đi tới tẩm cung của bà, khi đi ra cũng là đi!!! Hoàng hậu bà sẽ không dễ dàng đánh ngã Lam Điệp Nhi ta như vậy đâu!!!

Ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, Bạch Nguyệt Diệu vung tay bế ta lên, ta mới phát hiện, thì ra Bạch Nguyệt Diệu vô cùng hiểu rõ ta, mà ta cũng không còn cách nào chống đỡ nổi nữa rồi, lập tức ngất đi...

Bạch Nguyệt Diệu ôm Lam Điệp Nhi vào lòng, đi từng bước khó khăn, dường như hắn cảm nhận được tất cả những khổ sở mà mẫu thân từng phải chịu trước kia đều trút hết trên người của Lam Điệp Nhi.

Hiện giờ hai tay của Bạch Nguyệt Diệu vẫn còn đang run rẩy, hắn tức giận! Hắn tức giận! Còn có chính là, hắn không biết Lam Điệp Nhi bị hành hạ như thế nào, vì trên mặt Lam Điệp Nhi hắn không phát hiện chút thương tích nào, quần áo cũng chỉnh tề như vậy, nhưng Lam Điệp Nhi lại vô cùng khó khăn từ phòng tối bò ra ngoài như thế, hắn hiểu, hắn hiểu rõ, những chiêu trò giày vò trong hậu cung, không có vết thương mới chính là đáng sợ nhất!!!

“Nhị hoàng huynh! Có phải nhị hoàng tẩu lại khi dễ Điệp nhi rồi không?!"

Tiếng chất vấn này là từ sau lưng Bạch Nguyệt Diệu truyền tới, Bạch Nguyệt Diệu nghe ra tiếng này là của Bạch Tinh Ngân phát ra, nhưng hắn không hề để ý tới, vì hắn không biết nên nói với Bạch Tinh Ngân như thế nào về vết thương của Lam Điệp Nhi, rằng đó là do chính mẹ ruột của hắn hành hạ mà ra!

Bạch Tinh Ngân thấy Bạch Nguyệt Diệu không để ý tới mình rất tức giận, hắn tiến lên chặn lại ở trước người Bạch Nguyệt Diệu: “Tại sao Điệp nhi ở chung với huynh luôn chịu khổ chứ????"

Những lời này của Bạch Tinh Ngân giống như phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Bạch Nguyệt Diệu rồi, thoáng chốc đôi mắt của Bạch Nguyệt Diệu nhỏ một giọt nước mắt, giọt lệ này rơi vì Lam Điệp Nhi.

Ngẫm lại từ khi Lam Điệp Nhi vào cung tới nay chưa có một ngày được sống yên ổn, tất cả những chuyện này đều do mình làm hại! Tất cả đều là mình!

Nhưng...

Hắn vẫn không muốn buông Lam Điệp Nhi ra, có lẽ là do hắn quá ích kỷ...

“Đệ đi hỏi mẫu hậu của đệ đi!" Ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu không còn chút thần thái, nói xong lập tức đi nhanh về hướng tẩm cung của mình.

Mà Bạch Tinh Ngân vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn vừa nghe đã hiểu lời của Bạch Nguyệt Diệu, hắn biết mẫu thân của mình đã hại Lam Điệp Nhi rồi. Nhưng! Hắn vẫn hận Bạch Nguyệt Diệu, hắn đang nghĩ, nếu Lam Điệp nhi trở thành phi tử của mình, có lẽ mẫu thân cũng sẽ không hại Lam Điệp Nhi.

Từ lúc nào Bạch Tinh Ngân lại bắt đầu thay đổi thành cố chấp như thế?

Có lẽ là bắt đầu từ lúc hắn yêu Lam Điệp Nhi.

Bạch Nguyệt Diệu biết mình không cách nào vãn hồi được tình huynh đệ của mình cùng Bạch Tinh Ngân nữa rồi, hắn chỉ hi vọng, ngày sau sau khi hắn nhất thống giang sơn, sẽ không tự tay giết huynh đệ đã từng tốt với mình...

“Thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương, người?" Đôi mắt Liễu Nhi tràn đầy nước mắt cá sấu, hiện giờ nàng ta đã làm cho Lam Điệp Nhi nếm thử khổ sở mà nàng ta đã từng chịu.

Bắt đầu từ khi nào Liễu Nhi thuần khiết đó lại biến thành người có lòng dạ rắn rết như thế này?

Đại khái là vì quyền lợi, đại khái là vì dục vọng, đại khái là vì yêu đi!

Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không để ý tới Liễu Nhi, chỉ ôm Lam Điệp Nhi trở về gian phòng ngọt ngào đó của bọn họ, mà Liễu Nhi cũng đi theo phía sau hắn, hắn đặt Lam Điệp Nhi lên giường, sau đó tay gắt gao nắm lấy tay của Lam Điệp Nhi, nước mắt cũng không cách nào khống chế được không ngừng tuôn rơi.

Nước mắt này là hắn đang sám hối, sám hối phần ích kỷ của mình, nhốt một con buớm xinh đẹp ở hậu cung của mình.

Liễu Nhi nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu chảy nước mắt, cũng tiến lên ôm lấy Bạch Nguyệt Diệu, làm Bạch Nguyệt Diệu khẽ giật mình.

“Thái tử ngài đừng thương tâm, là lỗi của Liễu Nhi, Liễu Nhi đã không bảo vệ Điệp phi nương nương cho tốt."

“Liễu Nhi ngươi ra ngoài đi." Bạch Nguyệt Diệu bị nữ tử mình không thích ôm, cảm giác cả người rất không thoải mái, nhưng nể tình tỷ muội của Liễu Nhi đối với Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu ngượng ngùng đẩy Liễu Nhi ra, chỉ đành phải tìm cớ gọi Liễu Nhi buông mình ra.

Nghe xong lời nói này của Bạch Nguyệt Diệu, Liễu Nhi mới lưu luyến không rời buông Bạch Nguyệt Diệu ra, đi ra ngoài cửa rồi, nhưng mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người Bạch Nguyệt Diệu, khiến ả ta không cách nào quên...

Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại mình và Lam Điệp Nhi rồi, hắn run rẩy đưa đôi tay ra muốn cởi quần áo của Lam Điệp Nhi, nhưng lại rụt trở về.

Trong lòng hắn đang giãy giụa, hắn sợ khi mình nhìn thấy những vết thương trên người Lam Điệp Nhi giống như mẫu thân đã từng phải chịu, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu cắn răng, nhanh tay cởi quần áo của Lam Điệp Nhi ra.

Giờ phút này, trên da thịt trắng như tuyết của Lam Điệp Nhi tràn ngập chằng chịt những chấm đỏ nhỏ rậm rạp.

“Điệp... Nhi." Trời ơi, khi Bạch Nguyệt Diệu nhìn thấy những thứ này, quả thực như là đang hành hạ lòng của hắn, hắn hoàn toàn không ngờ, Lam Điệp Nhi quả thật đã phải chịu hành hạ giống mẫu thân của mình.

Hắn nhanh chóng lấy chút nước thuốc, đều đều thoa lên trên người Lam Điệp Nhi, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, vì hắn sợ chỉ cần mình vừa dùng lực, Lam Điệp Nhi sẽ đau mà tỉnh dậy.

Thuốc nước đã thoa xong, Bạch Nguyệt Diệu trùm chăn lên trên người Lam Điệp Nhi, sau đó nắm đôi tay thật chặt vọt ra khỏi gian phòng của mình, hướng về phía phòng của Hồng Uyển Nghi phóng đi.

“Điện hạ ngài..." Không đợi Hồng Uyển Nghi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu tiến lên hung hăng vung một bạt tai.

“Hồng Uyển Nghi! Lần trước ta đã nói với ngươi rồi! Nếu ngươi còn tiếp tục gây sóng gió ta sẽ chặt ngươi ra làm trăm mảnh!!!!" Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy tức giận nói, còn tung một cước đá vào trên bụng của Hồng Uyển Nghi. Sau đó phất tay áo rời đi.

Hồng Uyển Nghi biết sự việc đã bại lộ rồi, nhưng ai nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết? Lúc này, một vết máu từ khóe miệng Hồng Uyển Nghi chảy xuống, mà tất cả những chuyện này đều bị Liễu Nhi nhìn ở trong mắt, khóe miệng của nàng ta nhất thời cong thành nụ cười nham hiểm...
Tác giả : Tô Nguyệt Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại