Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 150: Về nhà
Bạch Nguyệt Diệu ôm ta ra khỏi phòng, vậy là ta sắp được gặp lại cha rồi, nhưng Bạch Nguyệt Diệu cùng ta trở về nhà thế này liệu có ổn không?
“Chàng cũng muốn đến nhà thiếp sao?"
“Thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn ta đi?" Bạch Nguyệt Diệu trêu đùa, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nhưng như vậy không đúng quy củ cho lắm?"
“Quy củ là do người định!" Bạch Nguyệt Diệu tuy là người cổ đại nhưng rất ít tuân theo những lề lối cũ đó, ngược lại, ta là người hiện đại lại răm rắp sợ nó, phải chăng ta đã thoái hóa?
“Thả thiếp xuống đi." Lý mama đã nói, thân thiết cùng thái tử điện hạ là tốt, nhưng không thể không chú ý đến lễ tiết, quả thật, nếu Bạch Nguyệt Diệu bế ta xuất cung như thế này, nhất định sẽ có người nói ta vô phép, không hiểu quy củ.
Có lẽ Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu ý ta, hắn không nhiều lời lập tức để ta xuống, nhưng vẫn dìu ta đi từng bước.
“Thái tử điện hạ, xe ngựa đã dừng ở bên ngoài cung." Lam Vân Triệt ca ca nói xong, lại theo Bạch Nguyệt Diệu cùng nhau đỡ ta, ta cảm thấy ca ca của ta cũng rất thương ta, đau thay cho nỗi đau của ta. Hiện giờ ta vô cùng hạnh phúc.
Đúng lúc bọn ta đi qua Ngự thư phòng thì Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân đi ra, nghĩ lại, lần đó ở Ngự Thư Phòng, ta vốn định lựa chọn Bạch Tinh Ngân, nếu không phải Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên lên tiếng, hiện giờ người bên cạnh ta đã là Bạch Tinh Ngân rồi.
Ha ha, lúc đó ta thật sự quá lỗ mãng, vì nghĩ tới hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu và Hồng Uyển Nghi mà suýt nữa đã hại ta đến với Bạch Tinh Ngân, nếu không phải Bạch Nguyệt Diệu vẫn không hắt hủi ta, chỉ sợ, ta bây giờ hối hận không kịp.
Mặc dù, hiện giờ trong lòng ta vẫn nghĩ tới Hồng Uyển Nghi, nhưng ít nhất, ta bây giờ rất hạnh phúc.
Lúc này ánh mắt Bạch Tinh Ngân nhìn ta đã khác trước, hắn đã thay đổi, ta nhận thấy ánh mắt của hắn giờ chỉ có sự âm u, không còn vẻ thấu đáo trước đây, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm của ta và hắn sao? Tam Hoàng tử ngày xưa đâu rồi? hay là, cuối cùng hắn cũng bị Bạch Nhật Uyên mê hoặc?
“Điệp nhi." Bạch Tinh Ngân thấy bước chân ta khập khiễng vội đi tới trước mắt ta, có lẽ ta nên cảm kích hắn còn quan tâm ta như vậy, nhưng bây giờ ta đã là hoàng tẩu của hắn rồi, trước kia hắn không gọi ta là Điệp nhi, mà bây giờ lại gọi thân thiết như vậy, nhìn sang Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu đang nhìn Bạch Tinh Ngân với ánh mắt xa lạ, chẳng lẽ tình huynh đệ ngày xưa đã không còn sao?
“Tam Hoàng đệ." Bạch Tinh Ngân không thèm chào hỏi Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng không để ý tới Bạch Tinh Ngân. Ta cứ theo lễ nghi gọi Bạch Tinh Ngân một tiếng ‘Tam Hoàng đệ’, có một phần là ta muốn nói cho hắn biết, ta bây giờ đã là chị dâu của hắn rồi.
Nghe ta xưng hô như thế, Bạch Tinh Ngân khẽ lặng người, hai mắt nhất thời hơi tức giận nhìn Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng huynh, huynh liều mạng cùng đệ tranh đoạt Điệp nhi, giờ lại đối đãi với Điệp nhi như vậy sao?"
Đủ rồi, đủ rồi, không phải lỗi của Bạch Nguyệt Diệu, không phải lỗi của ai cả, chỉ là mấy vết thương nhẹ, xin đừng vì ta mà cãi vã!
“Tam Hoàng đệ, nên gọi Điệp nhi là hoàng tẩu chứ?" Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu vừa lạnh như băng lại vừa xa lạ, ta quả thật hoàn toàn không thể tin nổi.
“Hoàng tẩu không phải là Nghi phi sao?" Giờ phút này, Bạch Tinh Ngân ngang nhiên tỏ ra đối đầu với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng chẳng lẽ hắn không biết, hắn nói lời này hoàn toàn là làm tổn thương ta sao?
“Ôi, ôi, Tam Hoàng đệ, nhị hoàng đệ tuy có hai vợ, nhưng theo quy củ, đệ vẫn phải gọi Lam Điệp Nhi một tiếng hoàng tẩu đó. Đúng không, tiểu muội!" Bạch Nhật Uyên vẫn giảo hoạt như vậy. Hắn gọi ta là tiểu muội, đơn giản nói trắng ra là Nguyệt Diệu có hai vợ, luận đi lên, ta là nhỏ, không sao cả! Bất kể lớn hay nhỏ, ta đều không quan tâm!
Nhưng, nếu không phải vì loại hồ ly này, nói không chừng hiện giờ ta còn ở trên quan trường làm Thượng Thư, nếu không phải hắn nhúng tay vào thì hiện giờ ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng không kết hôn, nhưng... Ta không hối hận! Hắn đã giúp ta và Bạch Nguyệt Diệu.
“Ha ha, Đại Hoàng Huynh, Điệp nhi rất hâm mộ Đại Hoàng Huynh thê thiếp thành đoàn, Điệp nhi bây giờ còn muốn vì thái tử điện hạ tuyển thêm phi tần nữa, coi như là giải bớt ưu phiền!" Ta cố ý tăng thêm âm lượng hai chữ ‘Thái tử’ để chọc tức Bạch Nhật Uyên. Ta cũng muốn nói với Bạch Nhật Uyên rằng đừng hòng đem những chuyện này ra để khích bác quan hệ giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu. Ta nói vậy khiến Bạch Tinh Ngân cúi đầu.
Bạch Nhật Uyên nghe xong lời của ta vẫn không chút biến hóa nào, mỉm cười như trước, hắn từ từ bước đến gần ta, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm trầm: “Nam tử thê thiếp thành đoàn thì càng tốt, nhưng nữ tử không trinh tiết thì chắc là không ổn rồi."
-
Thoáng chốc, lời của Bạch Nhật Uyên khiến đầu óc Lam Điệp Nhi trống rỗng, thậm chí cảm thấy trước mắt có chút mông lung, nàng biết Bạch Nhật Uyên đang nói đến cái gì, rõ ràng hắn đang nói đến chuyện nàng cùng Tử Thừa tướng, trời ơi, Lam Điệp Nhi vốn đã quên đi vết thương lòng này, nhất thời lại bị Bạch Nhật Uyên khơi lại.
Nàng túm chặt cánh tay Bạch Nguyệt Diệu, nước mắt chực tuôn rơi, giờ phút này Lam Điệp Nhi hận không tìm được một cái lỗ đễ chui xuống.
Bạch Nguyệt Diệu có thể cảm nhận được lòng Lam Điệp Nhi lúc này, hắn siết tay thành quả đấm, muốn cho Bạch Nhật Uyên một quyền thật mạnh, nhưng hắn biết, nếu một quyền này tung ra, Bạch Nhật Uyên chỉ càng đắc ý mà thôi.
“Ha ha ha, Đại Hoàng Huynh rảnh rỗi để ý những chuyện khác, không bằng nên cố gắng một chút, phụ hoàng đã nói trong năm nay sẽ đem ngôi vị hoàng đế giao cho đệ đấy." Bạch Nguyệt Diệu cười đắc ý, nụ cười rất tự nhiên, nhưng đằng sau đó ẩn chứa cái gì? Lời nói của Bạch Nhật Uyên không chỉ là làm tổn thương Lam Điệp Nhi, mà còn cả Bạch Nguyệt Diệu nữa!
Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức bế Lam Điệp Nhi lên nhanh chóng hướng ra ngoài cung, Bạch Nhật Uyên lúc này vẫn đang tức giận đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Tinh Ngân thì lưu luyến nhìn Lam Điệp Nhi rời đi.
“Điệp nhi! Điệp nhi!" Bạch Nguyệt Diệu gọi tên Lam Điệp Nhi, hắn thấy đôi mắt nàng giờ không khác gì ngày động phòng hôm ấy, xám xịt không ánh sáng, hắn sợ, hắn sợ Lam Điệp Nhi không thể chịu nổi đả kích.
Lam Điệp Nhi không đáp, hai mắt nén lệ, ngước nhìn bầu trời.
“Muội muội?" Lam Vân Triệt cũng đã nhận ra việc không bình thường: “Muội muội?"
Không nghe thấy, Lam Điệp Nhi cái gì cũng không nghe thấy, Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng ôm Lam Điệp Nhi đi về phía xe ngựa, Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực ngồi trước, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Lam Điệp Nhi cũng không nhịn được sự uất ức trong lòng, nước mắt rốt cuộc rơi ra, Bạch Nguyệt Diệu thấy Lam Điệp Nhi khóc nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, Lam Điệp Nhi khóc là tốt rồi, hắn chỉ sợ nàng giữ mãi trong lòng.
Lam Điệp Nhi vùi vào áo Bạch Nguyệt Diệu, rúc vào lồng ngực hắn, nàng như muốn trốn tránh tất cả.
“Muội muội..." Lam Vân Triệt rất muốn hỏi nàng.
Bạch Nguyệt Diệu thở dài một tiếng khiến Lam Vân Triệt dừng câu hỏi. Hai tay hắn ôm chặt lấy Lam Điệp Nhi trong lòng, giờ phút này hắn chỉ có thể làm thế, chỉ có thể yêu nàng bằng tình yêu vô tận, không bao giờ ghét bỏ nàng.
-
Nước mắt không cầm được cứ chảy mãi, ta sợ, ta sợ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu lúc này ôm chặt lấy ta, lồng ngực ấm nóng cho ta dựa vào, ta hiểu hắn đang nói cho ta biết, hắn không hề ghét bỏ ta. Ta chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nào với hắn, thậm chí chưa từng nói ta yêu hắn, thế nhưng hắn lại lần lượt làm cho ta bao nhiêu chuyện khiến ta không thể nào quên được.
Ta thật sự hiểu hắn chỉ muốn là người duy nhất trong lòng ta! Bất kể thế nào, hiện giờ điều duy nhất ta có thể làm là toàn tâm toàn ý với hắn, từ lúc nào ta muốn một lòng một dạ với Bạch Nguyệt Diệu vậy? Ta cũng không biết nữa.
Ta chỉ biết, ta thật sự yêu hắn!
Xe ngựa dừng lại rồi, ta đã về nhà, tuyệt đối không thể để cha lo lắng cho ta. Cố gạt nước mắt, ta cũng rời khỏi lồng ngực Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười dịu dàng, hắn đang khích lệ ta sao?
Ha ha...
“Điệp nhi, vừa rồi nàng nói muốn cho Thái tử nạp thêm phi tần là thật lòng sao?"
Bạch Nguyệt Diệu đang cố chọc giận ta, hắn biết, ta tức giận nghĩa là ta đã không sao: “Đúng vậy, là thật lòng."
“A? Vậy nàng cảm thấy bản thái tử nên nạp mấy người thì tốt nhỉ?" Bạch Nguyệt Diệu cố làm ta rơi vào chỗ khó nói.
“Miễn thái tử điện hạ thích, mà trước tiên phải để Điệp Nhi nghỉ ngơi đã!"
“Thôi đi, vậy ta cũng không cần." Hắn nói xong, ta cũng khẽ mỉm cười, nhưng hắn lại nói: “Đừng quá cao hứng, ta sợ ta bỏ nàng rồi sẽ không ai cần đến nàng nữa thôi."
...
...
“Ai nói? Coi như không ai muốn Điệp nhi, ca ca cũng sẽ nuôi Điệp nhi." Ta nói xong lại nhìn về phía Lam Vân Triệt ca ca: “Đúng không, ca ca?"
“Không được, ca ca bây giờ nuôi chị dâu cũng đã cùng cực lắm rồi, thêm cả muội nữa, chỉ sợ ngày sau Lam gia sẽ tàn mất, tốt nhất là muội cứ để thái tử điện hạ nuôi đi."
...
...
Nhất thời, ta cảm thấy mình không chỗ dung thân, chỉ là, ta quả thực vui vẻ, những lời Bạch Nhật Uyên vừa nói đã bỏ lại sau lưng.
Bước vào nhà, Bạch Nguyệt Diệu lại để ta xuống, ta và Bạch Nguyệt Diệu đi tới chỗ cha.
“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương."
“Cha ta bây giờ đang ngủ trưa sao?"
“Không ạ."
Nghe bọn nha hoàn nói xong, chúng ta lập tức bước vào phòng của phụ thân, vừa đẩy cửa ra, phụ thân ta lập tức nhìn thấy bọn ta. Ta cảm thấy người rất tiều tụy, nhưng vừa thấy chúng ta vào, thoáng chốc trong mắt hiện lên thần sắc vui mừng khôn xiết.
“Phụ thân."
“Con."
“Phụ thân, con rất nhớ người." Ta kích động nhào vào vòng tay phụ thân.
“Thật là, mới vừa gả đi được mấy ngày đã đòi về nhà rồi hả? Nếu thái tử điện hạ không cùng đi với con, cha cho là con bị đuổi về đấy."
... Ta phát hiện, bất kể là cha ta hay là ca ca, cũng đều tồn tại tế bào hài hước, giống như cả ngày hy vọng ta bị đuổi về vậy.
“Ta nào dám đuổi con gái cưng của Lam gia chứ?"
“Cựu thần tham kiến thái tử điện hạ." Cha ta nói xong định hành lễ, nhưng bị Bạch Nguyệt Diệu ngăn lại.
“Nhạc phụ không cần đa lễ."
“Mọi người hôm nay tới là...?"
“Điệp nhi nhớ nhà, nên ta đưa Điệp nhi về ở mấy ngày."
“Thái tử điện hạ, chuyện tốt này liệu có hơi trái quy củ?" Ta hiểu cha ta không phải là không muốn giữ chúng ta lại trong nhà, mà là sợ, ta ở cùng Bạch Nguyệt Diệu thế này sẽ rước phiền toái cho cả hai.
“Nhạc phụ không cần lo lắng, còn nữa... nhạc phụ sau này cứ gọi ta là Nguyệt Diệu, đừng gọi gì khác cả." Thôi đi, Bạch Nguyệt Diệu rõ là đang lấy lòng cha ta mà, nhưng ta biết hắn yêu ta, tự nhiên cũng sẽ yêu người nhà của ta, hắn rất tốt với ta, cũng tự nhiên sẽ đối xử tốt với người nhà ta.
Chúng ta ở phòng cha ta hàn huyên một lúc, bọn nha hoàn an bài cho ta và Bạch Nguyệt Diệu ở phòng khách, ăn xong bữa cơm, Hắc Mạc Dực cũng rời đi.
Nói thật, trước kia dù sao ta và cha cũng là quan đồng liêu, cha ta khi đó vốn không phải bên phe Bạch Nguyệt Diệu, cũng chưa từng ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu bây giờ đối với cha ta lại vô cùng tốt, nghe bọn họ nói chuyện trên triều, xem ra ca ca hiện giờ đã về bên Bạch Nguyệt Diệu rồi, đồng thời, ta cũng nghe được, dường như ở trên triều Bạch Nguyệt Diệu gặp không ít trở ngại, mà ta bây giờ căn bản đã không cách nào trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu được rồi, không biết bao giờ lại có thể ra mặt nữa đây? Cũng không biết ta có thể làm quan nữa hay không.
Chẳng lẽ ở chương một của ’Kinh đô Vân Long’, Lam Thừa tướng không phải là ta sao?
Sắc trời dần dần tối, ta và Bạch Nguyệt Diệu bước vào gian phòng bọn nha hoàn đã chuẩn bị, sau khi bước vào, Bạch Nguyệt Diệu lập tức ôm lấy ta từ phía sau: “Đầu gối còn đau không?" Tiếng Bạch Nguyệt Diệu rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn kèm thêm một ít mùi rượu, vừa rồi hắn đã uống không ít với cha và ca ca ta.
“Đỡ hơn nhiều rồi." Vì để tránh cho cha lo lắng, ta vẫn luôn cố gắng cho mình tự nhiên, nói không đau căn bản là không thể.
“Điệp nhi, thật xin lỗi." Không biết là do Bạch Nguyệt Diệu say, hay thế nào, đột nhiên nói xin lỗi ta? Ta có chút không hiểu.
Ta kéo lấy hai tay Bạch Nguyệt Diệu đang ôm ta, sau đó đỡ hắn ngồi vào giường: “Nghỉ ngơi đi." Ta nói xong định cởi quần áo cho hắn.
Đột nhiên hắn nắm lấy hai tay ta, sau đó kéo cả người ta gục trên ngực hắn, rồi xoay người, ta và hắn đã ở trên giường.
“Điệp nhi, tối nay không được cự tuyệt ta!" Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu có chút ra lệnh với ta, nghĩ lại ngoại trừ ba ngày liên tiếp động phòng kia, sau đấy ta chưa từng một lần thân thiết với hắn, hơn nữa thương thế của ta hắn cũng đã biết, nên không còn bất kì lí do nào mà cự tuyệt hắn nữa rồi.
Lam Điệp Nhi ngượng ngùng gật đầu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức không kịp chờ đợi cởi bỏ ngay quần áo của nàng ra, nhìn thân thể trắng nõn mịn màng trước mặt nay lại đầy vết thương, Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy thương yêu, hắn hôn vào từng vết thương trên người Lam Điệp Nhi, động tác hết sức nhẹ nhàng, lần này Bạch Nguyệt Diệu vô cùng cẩn thận, sợ mình sẽ làm Điệp Nhi đau đớn.
Nụ hôn của Bạch Nguyệt Diệu kéo dài từ cổ cho tới chỗ đầu gối sưng đỏ, sau đó đầu lưỡi của hắn lại từ chỗ đầu gối trượt lên phía trên, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu muốn cho Lam Điệp Nhi được hưởng thụ sự vui thích của một nữ tử.
Hắn không nóng lòng phát tiết dục vọng của mình, mà không ngừng hôn lên từng tấc da thịt của Lam Điệp Nhi.
“Ừm..." Lam Điệp Nhi nhẹ nhàng rên rỉ khiến Bạch Nguyệt Diệu sung sướng. Theo âm thanh tuyệt vời kia, Bạch Nguyệt Diệu càng ra sức khiến nàng vui vẻ.
Một tay của hắn véo nhẹ tiểu đậu đậu của nàng, tay kia xâm nhập nơi sâu kín bí ấn, đầu lưỡi cũng dần di chuyển đến đấy.
“A... Ưm..." Lam Điệp Nhi nhất thời cảm thấy toàn thân giống như có dòng điện chảy qua, theo một lúc co rút, Lam Điệp Nhi dần lên đỉnh.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không hề nóng lòng đem dục vọng vào trong cơ thể Điệp Nhi, mà một lần nữa hôn vào đôi môi nàng, Lam Điệp Nhi giờ phút này vội vàng cuốn theo đầu lưỡi của Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu ôm Lam Điệp Nhi, sau đó chuyển động một cái, hắn nằm ở trên giường, Lam Điệp Nhi lại ngồi ở trên người của hắn, đồng thời đem dục vọng của hắn đâm vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi.
Tư thế này khiến Lam Điệp Nhi ngượng ngùng vô cùng, nàng muốn tránh nhưng Bạch Nguyệt Diệu lại dang tay ôm lấy nàng: “Điệp nhi, hãy phối hợp cùng ta!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong, cũng chuyển động một cái, Lam Điệp Nhi khẽ hừ.
Theo Bạch Nguyệt Diệu chạy nước rút, Lam Điệp Nhi không tự chủ được phối hợp lên xuống theo Bạch Nguyệt Diệu, đúng như Bạch Nguyệt Diệu hy vọng, nàng ở trên người cùng hắn phối hợp.
Động tác của Bạch Nguyệt Diệu dần dần tăng nhanh, Lam Điệp Nhi lại cảm thấy như mình đang ở chốn mịt mù.
“Điệp nhi... ta ra đây." Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lại phát ra một tiếng gầm nhẹ vui sướng, đồng thời trút xuống dục vọng của mình.
Cuối cùng Lam Điệp Nhi xụi lơ ở trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, hai người vẫn chưa thỏa mãn mà đi ngủ...
-
Sáng sớm hôm sau, không biết ta đã ngủ thẳng tới mấy giờ, lúc mở mắt ra đã thấy Bạch Nguyệt Diệu quần áo chỉnh tề ngồi ở bên cạnh.
Hắn thấy ta tỉnh lại, cũng khẽ mỉm cười, có điều...
“Chàng không lâm triều ư?" Chuyện gì thế này? Ba ngày kết hôn đành mặc cho hắn càn quấy, nhưng còn hôm nay sao hắn lại không đi chứ?
“Ừ." Hắn gật đầu một cái rồi mỉm cười, chẳng lẽ hắn muốn ta bị người đời mắng là hồng nhan họa thủy sao?
“Chàng rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là quốc gia xã tắc, an nguy của bá tánh không? Chàng có hiểu đạo vua tôi? Chàng có hiểu cái gì gọi là hoang dâm vô đạo không hả?" Ta nói xong cũng tức giận dùng chăn đắp trùm qua đầu.
“Nếu ta cưng chiều nữ tử khác, nữ tử ấy chắc vui mừng không nói hết..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, ta đã tức giận cắt ngang: “Vậy chàng đi mà cưng chiều nữ tử khác!"
“Ha ha, điều ta thích ở nàng chính là luôn lấy đại cục làm trọng, hơn nữa, bảo bối của ta, Điệp nhi, nàng cũng không thèm xem giờ này là giờ nào rồi, mặt trời lên cao rồi, ta đã sớm lâm triều trở về rồi."
... Ngất, ta ngủ thẳng đến tận trưa sao? Còn nữa..., hắn đã lâm triều trở về, sao lại làm ta hiểu lầm là không đi? Chẳng lẽ, cả ngày hắn chỉ biết trêu chọc ta cho vui thôi sao? Chẳng qua ta đã biết, hắn không có hoang phế triều chánh, nghe hắn nói xong, ta lập tức nhấc chăn lên tức giận: “Có phải một ngày không bị thiếp mắng thì chàng sẽ cảm thấy khó chịu không hả?"
Nghe ta tức giận hỏi vậy, Bạch Nguyệt Diệu tựa đầu trên người ta nói: “Haiz, ta có một người vợ như nàng, nào dám lơ là chuyện triều chánh? Ta thật sự sợ, ta mà lơ là một chút, Điệp nhi sẽ lập tức bỏ rơi ta."
“Thôi đi, được rồi, thiếp muốn mặc quần áo."
“Không cần mặc."
“Tại sao?"
“Vì mặc vào rồi phải cởi ra mà!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong chẳng khác nào kẻ hảo sắc nhào tới trên người của ta.
“Điệp phi nương nương, lão gia cho gọi người ạ." Ngoài cửa vang lên tiếng của nha hoàn, Bạch Nguyệt Diệu có chút phật ý, còn ta lại đắc ý nở nụ cười với hắn.
Mặc quần áo xong, Bạch Nguyệt Diệu cùng với ta bước vào phòng của cha ta, ca ca của ta cũng ở đây, lúc này, ta thấy Lam Vân Triệt ca ca có chút khẩn trương, còn cha ta lại có chút nặng nề.
“Cha."
“Nhạc phụ đại nhân."
Nghe ta gọi, cha ta càng dùng sức với cái gậy trong tay.
“Cha, người cảm thấy trong người thế nào?" Ta thấy cha ta dường như đang rất tức giận.
“Nhạc phụ đại nhân?" Ta và Bạch Nguyệt Diệu cùng tiến đến chỗ cha ta.
Cha ta đứng lên, đi đến trước mặt ta cho một bạt tai, tại sao đột nhiên cha lại đánh ta vậy? Ta thật sự không biết, ta che gò má đỏ ửng của mình không hiểu nhìn cha.
“Nhạc phụ đại nhân sao lại đánh Điệp nhi?" Bạch Nguyệt Diệu hỏi xong vội đi tới vưốt vào má nơi ta bị đánh.
“Thái tử điện hạ, cựu thần không biết cách dạy dỗ con gái, để tiểu nữ ngủ thẳng tới tận lúc mặt trời lên cao mới rời giường đúng là thất lễ với điện hạ."
Nghe cha nói như vậy xong, ta hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, đây là lần đầu tiên cha đánh ta từ lúc nhận mặt nhau tới nay, cũng vì ta ngủ tới lúc mặt trời lên cao, nếu ta không xuất giá, dù có ngủ như thế chắc chắn cũng sẽ không bị đánh, nhưng mà ta lại xuất giá rồi, cho nên cha già mới nghiêm khắc với ta như vậy.
Bạch Nguyệt Diệu cũng không dám nói gì nhưng ta xem ra hắn có chút bất đắc dĩ, thật ra thì còn không phải vì hắn ta mới bị đánh đó sao?
Nghe cha dạy dỗ, mặc dù ta có rất nhiều bất mãn, nhưng ta không hề cãi lại một câu, dù sao người cũng là cha của ta.
Trở về phòng ngủ, Bạch Nguyệt Diệu vẫn cố dỗ dành ta, ta cũng mượn cơ hội này đem cục tức kia phát tiết trên người hắn, mà ta xem ra, đối với việc cố tình gây sự của ta, hắn chỉ cười cười, không có bất mãn, hắn thật sự rất thương ta, nhưng đối với phần cưng chiều này của hắn, ta có chút sợ, ta sợ một ngày kia, nếu hắn nổi giận thực sự với ta thì đến cơ hội làm hòa cũng không có.
“Điệp nhi, chúng ta đi chơi thôi."
“Không đi!" ta mới vừa bị cha dạy dỗ một trận, nào dám đi ra ngoài nữa? Nếu ra ngoài có khi cha còn đánh ta thêm, dù sao hiện giờ ta cũng là nữ tử, muốn tuân thủ ra cổng trước cũng phải bước qua được đạo lý cổng trong, hơn nữa Vân Long quốc còn có lệnh cấm túc nữ tử, nếu Bạch Nguyệt Diệu lấy thân phận thái tử đưa ta ra ngoài, khẳng định sẽ bị người ta nói xấu.
“Nàng chắc không? Vậy ta và ca ca của nàng ra ngoài nhé?"
“..." Lời của Bạch Nguyệt Diệu rất hấp dẫn, thật ra thì ta đã sớm rạo rức háo hức muốn đi chơi rồi, nhưng vẫn đành: “Không đi!"
“A?" Bạch Nguyệt Diệu cười xấu xa, đã đi tới cửa, khi cất bước ra ngoài còn quay đầu nhìn ta.
Cuối cùng, ta thật sự nhịn không được, vội gọi hắn lại, hắn đắc ý cười cười, Stop! Ta biết ngay là hắn cố ý trêu ta mà.
Ai bảo ta không phải loại người an phận thủ thường chứ? Không nhịn được cám dỗ của hắn! Hắn bảo ta đổi sang giả làm nam tử, còn hắn mặc thường phục, len lén cùng ta ra khỏi nhà, mà ca ca ta cùng với Hắc Mạc Dực cũng đã chờ sẵn ngoài cửa từ lâu, bọn họ cũng không mặc trang phục đặc biệt mà là thường phục.
Sao ta cảm thấy lần này Bạch Nguyệt Diệu gọi ta ra ngoài lại không giống như đi chơi? Giống như đi làm chuyện chính sự vậy? Có điều nếu là việc chính sự thật, lòng ta lại càng kích động, dù sao ta cũng không được nhúng tay vào chuyện chính sự lâu rồi!
“Chàng cũng muốn đến nhà thiếp sao?"
“Thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn ta đi?" Bạch Nguyệt Diệu trêu đùa, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nhưng như vậy không đúng quy củ cho lắm?"
“Quy củ là do người định!" Bạch Nguyệt Diệu tuy là người cổ đại nhưng rất ít tuân theo những lề lối cũ đó, ngược lại, ta là người hiện đại lại răm rắp sợ nó, phải chăng ta đã thoái hóa?
“Thả thiếp xuống đi." Lý mama đã nói, thân thiết cùng thái tử điện hạ là tốt, nhưng không thể không chú ý đến lễ tiết, quả thật, nếu Bạch Nguyệt Diệu bế ta xuất cung như thế này, nhất định sẽ có người nói ta vô phép, không hiểu quy củ.
Có lẽ Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu ý ta, hắn không nhiều lời lập tức để ta xuống, nhưng vẫn dìu ta đi từng bước.
“Thái tử điện hạ, xe ngựa đã dừng ở bên ngoài cung." Lam Vân Triệt ca ca nói xong, lại theo Bạch Nguyệt Diệu cùng nhau đỡ ta, ta cảm thấy ca ca của ta cũng rất thương ta, đau thay cho nỗi đau của ta. Hiện giờ ta vô cùng hạnh phúc.
Đúng lúc bọn ta đi qua Ngự thư phòng thì Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân đi ra, nghĩ lại, lần đó ở Ngự Thư Phòng, ta vốn định lựa chọn Bạch Tinh Ngân, nếu không phải Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên lên tiếng, hiện giờ người bên cạnh ta đã là Bạch Tinh Ngân rồi.
Ha ha, lúc đó ta thật sự quá lỗ mãng, vì nghĩ tới hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu và Hồng Uyển Nghi mà suýt nữa đã hại ta đến với Bạch Tinh Ngân, nếu không phải Bạch Nguyệt Diệu vẫn không hắt hủi ta, chỉ sợ, ta bây giờ hối hận không kịp.
Mặc dù, hiện giờ trong lòng ta vẫn nghĩ tới Hồng Uyển Nghi, nhưng ít nhất, ta bây giờ rất hạnh phúc.
Lúc này ánh mắt Bạch Tinh Ngân nhìn ta đã khác trước, hắn đã thay đổi, ta nhận thấy ánh mắt của hắn giờ chỉ có sự âm u, không còn vẻ thấu đáo trước đây, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm của ta và hắn sao? Tam Hoàng tử ngày xưa đâu rồi? hay là, cuối cùng hắn cũng bị Bạch Nhật Uyên mê hoặc?
“Điệp nhi." Bạch Tinh Ngân thấy bước chân ta khập khiễng vội đi tới trước mắt ta, có lẽ ta nên cảm kích hắn còn quan tâm ta như vậy, nhưng bây giờ ta đã là hoàng tẩu của hắn rồi, trước kia hắn không gọi ta là Điệp nhi, mà bây giờ lại gọi thân thiết như vậy, nhìn sang Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu đang nhìn Bạch Tinh Ngân với ánh mắt xa lạ, chẳng lẽ tình huynh đệ ngày xưa đã không còn sao?
“Tam Hoàng đệ." Bạch Tinh Ngân không thèm chào hỏi Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng không để ý tới Bạch Tinh Ngân. Ta cứ theo lễ nghi gọi Bạch Tinh Ngân một tiếng ‘Tam Hoàng đệ’, có một phần là ta muốn nói cho hắn biết, ta bây giờ đã là chị dâu của hắn rồi.
Nghe ta xưng hô như thế, Bạch Tinh Ngân khẽ lặng người, hai mắt nhất thời hơi tức giận nhìn Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng huynh, huynh liều mạng cùng đệ tranh đoạt Điệp nhi, giờ lại đối đãi với Điệp nhi như vậy sao?"
Đủ rồi, đủ rồi, không phải lỗi của Bạch Nguyệt Diệu, không phải lỗi của ai cả, chỉ là mấy vết thương nhẹ, xin đừng vì ta mà cãi vã!
“Tam Hoàng đệ, nên gọi Điệp nhi là hoàng tẩu chứ?" Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu vừa lạnh như băng lại vừa xa lạ, ta quả thật hoàn toàn không thể tin nổi.
“Hoàng tẩu không phải là Nghi phi sao?" Giờ phút này, Bạch Tinh Ngân ngang nhiên tỏ ra đối đầu với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng chẳng lẽ hắn không biết, hắn nói lời này hoàn toàn là làm tổn thương ta sao?
“Ôi, ôi, Tam Hoàng đệ, nhị hoàng đệ tuy có hai vợ, nhưng theo quy củ, đệ vẫn phải gọi Lam Điệp Nhi một tiếng hoàng tẩu đó. Đúng không, tiểu muội!" Bạch Nhật Uyên vẫn giảo hoạt như vậy. Hắn gọi ta là tiểu muội, đơn giản nói trắng ra là Nguyệt Diệu có hai vợ, luận đi lên, ta là nhỏ, không sao cả! Bất kể lớn hay nhỏ, ta đều không quan tâm!
Nhưng, nếu không phải vì loại hồ ly này, nói không chừng hiện giờ ta còn ở trên quan trường làm Thượng Thư, nếu không phải hắn nhúng tay vào thì hiện giờ ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng không kết hôn, nhưng... Ta không hối hận! Hắn đã giúp ta và Bạch Nguyệt Diệu.
“Ha ha, Đại Hoàng Huynh, Điệp nhi rất hâm mộ Đại Hoàng Huynh thê thiếp thành đoàn, Điệp nhi bây giờ còn muốn vì thái tử điện hạ tuyển thêm phi tần nữa, coi như là giải bớt ưu phiền!" Ta cố ý tăng thêm âm lượng hai chữ ‘Thái tử’ để chọc tức Bạch Nhật Uyên. Ta cũng muốn nói với Bạch Nhật Uyên rằng đừng hòng đem những chuyện này ra để khích bác quan hệ giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu. Ta nói vậy khiến Bạch Tinh Ngân cúi đầu.
Bạch Nhật Uyên nghe xong lời của ta vẫn không chút biến hóa nào, mỉm cười như trước, hắn từ từ bước đến gần ta, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm trầm: “Nam tử thê thiếp thành đoàn thì càng tốt, nhưng nữ tử không trinh tiết thì chắc là không ổn rồi."
-
Thoáng chốc, lời của Bạch Nhật Uyên khiến đầu óc Lam Điệp Nhi trống rỗng, thậm chí cảm thấy trước mắt có chút mông lung, nàng biết Bạch Nhật Uyên đang nói đến cái gì, rõ ràng hắn đang nói đến chuyện nàng cùng Tử Thừa tướng, trời ơi, Lam Điệp Nhi vốn đã quên đi vết thương lòng này, nhất thời lại bị Bạch Nhật Uyên khơi lại.
Nàng túm chặt cánh tay Bạch Nguyệt Diệu, nước mắt chực tuôn rơi, giờ phút này Lam Điệp Nhi hận không tìm được một cái lỗ đễ chui xuống.
Bạch Nguyệt Diệu có thể cảm nhận được lòng Lam Điệp Nhi lúc này, hắn siết tay thành quả đấm, muốn cho Bạch Nhật Uyên một quyền thật mạnh, nhưng hắn biết, nếu một quyền này tung ra, Bạch Nhật Uyên chỉ càng đắc ý mà thôi.
“Ha ha ha, Đại Hoàng Huynh rảnh rỗi để ý những chuyện khác, không bằng nên cố gắng một chút, phụ hoàng đã nói trong năm nay sẽ đem ngôi vị hoàng đế giao cho đệ đấy." Bạch Nguyệt Diệu cười đắc ý, nụ cười rất tự nhiên, nhưng đằng sau đó ẩn chứa cái gì? Lời nói của Bạch Nhật Uyên không chỉ là làm tổn thương Lam Điệp Nhi, mà còn cả Bạch Nguyệt Diệu nữa!
Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức bế Lam Điệp Nhi lên nhanh chóng hướng ra ngoài cung, Bạch Nhật Uyên lúc này vẫn đang tức giận đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Tinh Ngân thì lưu luyến nhìn Lam Điệp Nhi rời đi.
“Điệp nhi! Điệp nhi!" Bạch Nguyệt Diệu gọi tên Lam Điệp Nhi, hắn thấy đôi mắt nàng giờ không khác gì ngày động phòng hôm ấy, xám xịt không ánh sáng, hắn sợ, hắn sợ Lam Điệp Nhi không thể chịu nổi đả kích.
Lam Điệp Nhi không đáp, hai mắt nén lệ, ngước nhìn bầu trời.
“Muội muội?" Lam Vân Triệt cũng đã nhận ra việc không bình thường: “Muội muội?"
Không nghe thấy, Lam Điệp Nhi cái gì cũng không nghe thấy, Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng ôm Lam Điệp Nhi đi về phía xe ngựa, Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực ngồi trước, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Lam Điệp Nhi cũng không nhịn được sự uất ức trong lòng, nước mắt rốt cuộc rơi ra, Bạch Nguyệt Diệu thấy Lam Điệp Nhi khóc nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, Lam Điệp Nhi khóc là tốt rồi, hắn chỉ sợ nàng giữ mãi trong lòng.
Lam Điệp Nhi vùi vào áo Bạch Nguyệt Diệu, rúc vào lồng ngực hắn, nàng như muốn trốn tránh tất cả.
“Muội muội..." Lam Vân Triệt rất muốn hỏi nàng.
Bạch Nguyệt Diệu thở dài một tiếng khiến Lam Vân Triệt dừng câu hỏi. Hai tay hắn ôm chặt lấy Lam Điệp Nhi trong lòng, giờ phút này hắn chỉ có thể làm thế, chỉ có thể yêu nàng bằng tình yêu vô tận, không bao giờ ghét bỏ nàng.
-
Nước mắt không cầm được cứ chảy mãi, ta sợ, ta sợ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu lúc này ôm chặt lấy ta, lồng ngực ấm nóng cho ta dựa vào, ta hiểu hắn đang nói cho ta biết, hắn không hề ghét bỏ ta. Ta chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nào với hắn, thậm chí chưa từng nói ta yêu hắn, thế nhưng hắn lại lần lượt làm cho ta bao nhiêu chuyện khiến ta không thể nào quên được.
Ta thật sự hiểu hắn chỉ muốn là người duy nhất trong lòng ta! Bất kể thế nào, hiện giờ điều duy nhất ta có thể làm là toàn tâm toàn ý với hắn, từ lúc nào ta muốn một lòng một dạ với Bạch Nguyệt Diệu vậy? Ta cũng không biết nữa.
Ta chỉ biết, ta thật sự yêu hắn!
Xe ngựa dừng lại rồi, ta đã về nhà, tuyệt đối không thể để cha lo lắng cho ta. Cố gạt nước mắt, ta cũng rời khỏi lồng ngực Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười dịu dàng, hắn đang khích lệ ta sao?
Ha ha...
“Điệp nhi, vừa rồi nàng nói muốn cho Thái tử nạp thêm phi tần là thật lòng sao?"
Bạch Nguyệt Diệu đang cố chọc giận ta, hắn biết, ta tức giận nghĩa là ta đã không sao: “Đúng vậy, là thật lòng."
“A? Vậy nàng cảm thấy bản thái tử nên nạp mấy người thì tốt nhỉ?" Bạch Nguyệt Diệu cố làm ta rơi vào chỗ khó nói.
“Miễn thái tử điện hạ thích, mà trước tiên phải để Điệp Nhi nghỉ ngơi đã!"
“Thôi đi, vậy ta cũng không cần." Hắn nói xong, ta cũng khẽ mỉm cười, nhưng hắn lại nói: “Đừng quá cao hứng, ta sợ ta bỏ nàng rồi sẽ không ai cần đến nàng nữa thôi."
...
...
“Ai nói? Coi như không ai muốn Điệp nhi, ca ca cũng sẽ nuôi Điệp nhi." Ta nói xong lại nhìn về phía Lam Vân Triệt ca ca: “Đúng không, ca ca?"
“Không được, ca ca bây giờ nuôi chị dâu cũng đã cùng cực lắm rồi, thêm cả muội nữa, chỉ sợ ngày sau Lam gia sẽ tàn mất, tốt nhất là muội cứ để thái tử điện hạ nuôi đi."
...
...
Nhất thời, ta cảm thấy mình không chỗ dung thân, chỉ là, ta quả thực vui vẻ, những lời Bạch Nhật Uyên vừa nói đã bỏ lại sau lưng.
Bước vào nhà, Bạch Nguyệt Diệu lại để ta xuống, ta và Bạch Nguyệt Diệu đi tới chỗ cha.
“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương."
“Cha ta bây giờ đang ngủ trưa sao?"
“Không ạ."
Nghe bọn nha hoàn nói xong, chúng ta lập tức bước vào phòng của phụ thân, vừa đẩy cửa ra, phụ thân ta lập tức nhìn thấy bọn ta. Ta cảm thấy người rất tiều tụy, nhưng vừa thấy chúng ta vào, thoáng chốc trong mắt hiện lên thần sắc vui mừng khôn xiết.
“Phụ thân."
“Con."
“Phụ thân, con rất nhớ người." Ta kích động nhào vào vòng tay phụ thân.
“Thật là, mới vừa gả đi được mấy ngày đã đòi về nhà rồi hả? Nếu thái tử điện hạ không cùng đi với con, cha cho là con bị đuổi về đấy."
... Ta phát hiện, bất kể là cha ta hay là ca ca, cũng đều tồn tại tế bào hài hước, giống như cả ngày hy vọng ta bị đuổi về vậy.
“Ta nào dám đuổi con gái cưng của Lam gia chứ?"
“Cựu thần tham kiến thái tử điện hạ." Cha ta nói xong định hành lễ, nhưng bị Bạch Nguyệt Diệu ngăn lại.
“Nhạc phụ không cần đa lễ."
“Mọi người hôm nay tới là...?"
“Điệp nhi nhớ nhà, nên ta đưa Điệp nhi về ở mấy ngày."
“Thái tử điện hạ, chuyện tốt này liệu có hơi trái quy củ?" Ta hiểu cha ta không phải là không muốn giữ chúng ta lại trong nhà, mà là sợ, ta ở cùng Bạch Nguyệt Diệu thế này sẽ rước phiền toái cho cả hai.
“Nhạc phụ không cần lo lắng, còn nữa... nhạc phụ sau này cứ gọi ta là Nguyệt Diệu, đừng gọi gì khác cả." Thôi đi, Bạch Nguyệt Diệu rõ là đang lấy lòng cha ta mà, nhưng ta biết hắn yêu ta, tự nhiên cũng sẽ yêu người nhà của ta, hắn rất tốt với ta, cũng tự nhiên sẽ đối xử tốt với người nhà ta.
Chúng ta ở phòng cha ta hàn huyên một lúc, bọn nha hoàn an bài cho ta và Bạch Nguyệt Diệu ở phòng khách, ăn xong bữa cơm, Hắc Mạc Dực cũng rời đi.
Nói thật, trước kia dù sao ta và cha cũng là quan đồng liêu, cha ta khi đó vốn không phải bên phe Bạch Nguyệt Diệu, cũng chưa từng ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu bây giờ đối với cha ta lại vô cùng tốt, nghe bọn họ nói chuyện trên triều, xem ra ca ca hiện giờ đã về bên Bạch Nguyệt Diệu rồi, đồng thời, ta cũng nghe được, dường như ở trên triều Bạch Nguyệt Diệu gặp không ít trở ngại, mà ta bây giờ căn bản đã không cách nào trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu được rồi, không biết bao giờ lại có thể ra mặt nữa đây? Cũng không biết ta có thể làm quan nữa hay không.
Chẳng lẽ ở chương một của ’Kinh đô Vân Long’, Lam Thừa tướng không phải là ta sao?
Sắc trời dần dần tối, ta và Bạch Nguyệt Diệu bước vào gian phòng bọn nha hoàn đã chuẩn bị, sau khi bước vào, Bạch Nguyệt Diệu lập tức ôm lấy ta từ phía sau: “Đầu gối còn đau không?" Tiếng Bạch Nguyệt Diệu rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn kèm thêm một ít mùi rượu, vừa rồi hắn đã uống không ít với cha và ca ca ta.
“Đỡ hơn nhiều rồi." Vì để tránh cho cha lo lắng, ta vẫn luôn cố gắng cho mình tự nhiên, nói không đau căn bản là không thể.
“Điệp nhi, thật xin lỗi." Không biết là do Bạch Nguyệt Diệu say, hay thế nào, đột nhiên nói xin lỗi ta? Ta có chút không hiểu.
Ta kéo lấy hai tay Bạch Nguyệt Diệu đang ôm ta, sau đó đỡ hắn ngồi vào giường: “Nghỉ ngơi đi." Ta nói xong định cởi quần áo cho hắn.
Đột nhiên hắn nắm lấy hai tay ta, sau đó kéo cả người ta gục trên ngực hắn, rồi xoay người, ta và hắn đã ở trên giường.
“Điệp nhi, tối nay không được cự tuyệt ta!" Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu có chút ra lệnh với ta, nghĩ lại ngoại trừ ba ngày liên tiếp động phòng kia, sau đấy ta chưa từng một lần thân thiết với hắn, hơn nữa thương thế của ta hắn cũng đã biết, nên không còn bất kì lí do nào mà cự tuyệt hắn nữa rồi.
Lam Điệp Nhi ngượng ngùng gật đầu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức không kịp chờ đợi cởi bỏ ngay quần áo của nàng ra, nhìn thân thể trắng nõn mịn màng trước mặt nay lại đầy vết thương, Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy thương yêu, hắn hôn vào từng vết thương trên người Lam Điệp Nhi, động tác hết sức nhẹ nhàng, lần này Bạch Nguyệt Diệu vô cùng cẩn thận, sợ mình sẽ làm Điệp Nhi đau đớn.
Nụ hôn của Bạch Nguyệt Diệu kéo dài từ cổ cho tới chỗ đầu gối sưng đỏ, sau đó đầu lưỡi của hắn lại từ chỗ đầu gối trượt lên phía trên, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu muốn cho Lam Điệp Nhi được hưởng thụ sự vui thích của một nữ tử.
Hắn không nóng lòng phát tiết dục vọng của mình, mà không ngừng hôn lên từng tấc da thịt của Lam Điệp Nhi.
“Ừm..." Lam Điệp Nhi nhẹ nhàng rên rỉ khiến Bạch Nguyệt Diệu sung sướng. Theo âm thanh tuyệt vời kia, Bạch Nguyệt Diệu càng ra sức khiến nàng vui vẻ.
Một tay của hắn véo nhẹ tiểu đậu đậu của nàng, tay kia xâm nhập nơi sâu kín bí ấn, đầu lưỡi cũng dần di chuyển đến đấy.
“A... Ưm..." Lam Điệp Nhi nhất thời cảm thấy toàn thân giống như có dòng điện chảy qua, theo một lúc co rút, Lam Điệp Nhi dần lên đỉnh.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không hề nóng lòng đem dục vọng vào trong cơ thể Điệp Nhi, mà một lần nữa hôn vào đôi môi nàng, Lam Điệp Nhi giờ phút này vội vàng cuốn theo đầu lưỡi của Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu ôm Lam Điệp Nhi, sau đó chuyển động một cái, hắn nằm ở trên giường, Lam Điệp Nhi lại ngồi ở trên người của hắn, đồng thời đem dục vọng của hắn đâm vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi.
Tư thế này khiến Lam Điệp Nhi ngượng ngùng vô cùng, nàng muốn tránh nhưng Bạch Nguyệt Diệu lại dang tay ôm lấy nàng: “Điệp nhi, hãy phối hợp cùng ta!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong, cũng chuyển động một cái, Lam Điệp Nhi khẽ hừ.
Theo Bạch Nguyệt Diệu chạy nước rút, Lam Điệp Nhi không tự chủ được phối hợp lên xuống theo Bạch Nguyệt Diệu, đúng như Bạch Nguyệt Diệu hy vọng, nàng ở trên người cùng hắn phối hợp.
Động tác của Bạch Nguyệt Diệu dần dần tăng nhanh, Lam Điệp Nhi lại cảm thấy như mình đang ở chốn mịt mù.
“Điệp nhi... ta ra đây." Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lại phát ra một tiếng gầm nhẹ vui sướng, đồng thời trút xuống dục vọng của mình.
Cuối cùng Lam Điệp Nhi xụi lơ ở trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, hai người vẫn chưa thỏa mãn mà đi ngủ...
-
Sáng sớm hôm sau, không biết ta đã ngủ thẳng tới mấy giờ, lúc mở mắt ra đã thấy Bạch Nguyệt Diệu quần áo chỉnh tề ngồi ở bên cạnh.
Hắn thấy ta tỉnh lại, cũng khẽ mỉm cười, có điều...
“Chàng không lâm triều ư?" Chuyện gì thế này? Ba ngày kết hôn đành mặc cho hắn càn quấy, nhưng còn hôm nay sao hắn lại không đi chứ?
“Ừ." Hắn gật đầu một cái rồi mỉm cười, chẳng lẽ hắn muốn ta bị người đời mắng là hồng nhan họa thủy sao?
“Chàng rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là quốc gia xã tắc, an nguy của bá tánh không? Chàng có hiểu đạo vua tôi? Chàng có hiểu cái gì gọi là hoang dâm vô đạo không hả?" Ta nói xong cũng tức giận dùng chăn đắp trùm qua đầu.
“Nếu ta cưng chiều nữ tử khác, nữ tử ấy chắc vui mừng không nói hết..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, ta đã tức giận cắt ngang: “Vậy chàng đi mà cưng chiều nữ tử khác!"
“Ha ha, điều ta thích ở nàng chính là luôn lấy đại cục làm trọng, hơn nữa, bảo bối của ta, Điệp nhi, nàng cũng không thèm xem giờ này là giờ nào rồi, mặt trời lên cao rồi, ta đã sớm lâm triều trở về rồi."
... Ngất, ta ngủ thẳng đến tận trưa sao? Còn nữa..., hắn đã lâm triều trở về, sao lại làm ta hiểu lầm là không đi? Chẳng lẽ, cả ngày hắn chỉ biết trêu chọc ta cho vui thôi sao? Chẳng qua ta đã biết, hắn không có hoang phế triều chánh, nghe hắn nói xong, ta lập tức nhấc chăn lên tức giận: “Có phải một ngày không bị thiếp mắng thì chàng sẽ cảm thấy khó chịu không hả?"
Nghe ta tức giận hỏi vậy, Bạch Nguyệt Diệu tựa đầu trên người ta nói: “Haiz, ta có một người vợ như nàng, nào dám lơ là chuyện triều chánh? Ta thật sự sợ, ta mà lơ là một chút, Điệp nhi sẽ lập tức bỏ rơi ta."
“Thôi đi, được rồi, thiếp muốn mặc quần áo."
“Không cần mặc."
“Tại sao?"
“Vì mặc vào rồi phải cởi ra mà!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong chẳng khác nào kẻ hảo sắc nhào tới trên người của ta.
“Điệp phi nương nương, lão gia cho gọi người ạ." Ngoài cửa vang lên tiếng của nha hoàn, Bạch Nguyệt Diệu có chút phật ý, còn ta lại đắc ý nở nụ cười với hắn.
Mặc quần áo xong, Bạch Nguyệt Diệu cùng với ta bước vào phòng của cha ta, ca ca của ta cũng ở đây, lúc này, ta thấy Lam Vân Triệt ca ca có chút khẩn trương, còn cha ta lại có chút nặng nề.
“Cha."
“Nhạc phụ đại nhân."
Nghe ta gọi, cha ta càng dùng sức với cái gậy trong tay.
“Cha, người cảm thấy trong người thế nào?" Ta thấy cha ta dường như đang rất tức giận.
“Nhạc phụ đại nhân?" Ta và Bạch Nguyệt Diệu cùng tiến đến chỗ cha ta.
Cha ta đứng lên, đi đến trước mặt ta cho một bạt tai, tại sao đột nhiên cha lại đánh ta vậy? Ta thật sự không biết, ta che gò má đỏ ửng của mình không hiểu nhìn cha.
“Nhạc phụ đại nhân sao lại đánh Điệp nhi?" Bạch Nguyệt Diệu hỏi xong vội đi tới vưốt vào má nơi ta bị đánh.
“Thái tử điện hạ, cựu thần không biết cách dạy dỗ con gái, để tiểu nữ ngủ thẳng tới tận lúc mặt trời lên cao mới rời giường đúng là thất lễ với điện hạ."
Nghe cha nói như vậy xong, ta hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, đây là lần đầu tiên cha đánh ta từ lúc nhận mặt nhau tới nay, cũng vì ta ngủ tới lúc mặt trời lên cao, nếu ta không xuất giá, dù có ngủ như thế chắc chắn cũng sẽ không bị đánh, nhưng mà ta lại xuất giá rồi, cho nên cha già mới nghiêm khắc với ta như vậy.
Bạch Nguyệt Diệu cũng không dám nói gì nhưng ta xem ra hắn có chút bất đắc dĩ, thật ra thì còn không phải vì hắn ta mới bị đánh đó sao?
Nghe cha dạy dỗ, mặc dù ta có rất nhiều bất mãn, nhưng ta không hề cãi lại một câu, dù sao người cũng là cha của ta.
Trở về phòng ngủ, Bạch Nguyệt Diệu vẫn cố dỗ dành ta, ta cũng mượn cơ hội này đem cục tức kia phát tiết trên người hắn, mà ta xem ra, đối với việc cố tình gây sự của ta, hắn chỉ cười cười, không có bất mãn, hắn thật sự rất thương ta, nhưng đối với phần cưng chiều này của hắn, ta có chút sợ, ta sợ một ngày kia, nếu hắn nổi giận thực sự với ta thì đến cơ hội làm hòa cũng không có.
“Điệp nhi, chúng ta đi chơi thôi."
“Không đi!" ta mới vừa bị cha dạy dỗ một trận, nào dám đi ra ngoài nữa? Nếu ra ngoài có khi cha còn đánh ta thêm, dù sao hiện giờ ta cũng là nữ tử, muốn tuân thủ ra cổng trước cũng phải bước qua được đạo lý cổng trong, hơn nữa Vân Long quốc còn có lệnh cấm túc nữ tử, nếu Bạch Nguyệt Diệu lấy thân phận thái tử đưa ta ra ngoài, khẳng định sẽ bị người ta nói xấu.
“Nàng chắc không? Vậy ta và ca ca của nàng ra ngoài nhé?"
“..." Lời của Bạch Nguyệt Diệu rất hấp dẫn, thật ra thì ta đã sớm rạo rức háo hức muốn đi chơi rồi, nhưng vẫn đành: “Không đi!"
“A?" Bạch Nguyệt Diệu cười xấu xa, đã đi tới cửa, khi cất bước ra ngoài còn quay đầu nhìn ta.
Cuối cùng, ta thật sự nhịn không được, vội gọi hắn lại, hắn đắc ý cười cười, Stop! Ta biết ngay là hắn cố ý trêu ta mà.
Ai bảo ta không phải loại người an phận thủ thường chứ? Không nhịn được cám dỗ của hắn! Hắn bảo ta đổi sang giả làm nam tử, còn hắn mặc thường phục, len lén cùng ta ra khỏi nhà, mà ca ca ta cùng với Hắc Mạc Dực cũng đã chờ sẵn ngoài cửa từ lâu, bọn họ cũng không mặc trang phục đặc biệt mà là thường phục.
Sao ta cảm thấy lần này Bạch Nguyệt Diệu gọi ta ra ngoài lại không giống như đi chơi? Giống như đi làm chuyện chính sự vậy? Có điều nếu là việc chính sự thật, lòng ta lại càng kích động, dù sao ta cũng không được nhúng tay vào chuyện chính sự lâu rồi!
Tác giả :
Tô Nguyệt Vân