Hoàng Hôn Huyết Sắc
Chương 35
Gặp được
Penn nhớ Chesil từng nói qua, họ làm công việc kiểm kê dưới tầng hầm viện bảo tàng, liền cùng Ralph tìm kiếm đường xuống tầng hầm.
Ở trong cùng tầng trệt, tấm bảng “ Không phận sự miễn vào" đứng thẳng ở đầu cầu thang bị đá qua một bên, hai người theo cầu thang đi xuống, gió rét trộn lẫn mùi mốc thổi lên, trần nhà càng ngày càng thấp làm bọn họ bất giác có chút áp chế. Dưới cùng, trước mặt họ vắt ngang một cánh cửa sắt cực đại, trong khe cửa hé truyền ra một chút ánh sáng mơ hồ.
Penn cùng Ralph nháy mắt tận lực nhẹ nhàng đi vào, nếu thực sự có cái gọi là ăn trộm, vậy rất có thể chúng đã bắt cóc nhân viên kiểm kê vật phẩm ở bên trong, họ tận lực cẩn thận, cẩn thận.
Liếc thấy mười cái giá sắt cực đại xếp dãy ngang dọc trong không gian rộng lớn, mà con đường giữa hàng giá lại không nhìn thấy điểm cuối. Penn đi đến trước giá sắt gần nhất, nhìn cái hòm mở ra, trên miếng nhãn ố vàng viết một chuỗi số hiệu và nơi xuất xứ, Penn thầm tặc lưỡi, không ngờ ngoại trừ cổ vật trưng bày trong viện bảo tàng, trong kho hàng còn nhiều thứ phủ bụi như vậy.
Ánh lửa mờ nhạt truyền đến từ phía bên phải, họ đi xuống từ đường bên phải, ít nhất có năm mươi thước giá sắt bày đầy cổ vật. Đi đến giá sắt cuối, một loạt hòm gỗ cực đại dựa vào tường bày ra đó, hình như đặt một vài cổ vật khá lớn, trước hòm còn có mấy cái bàn lớn hợp lại, bên trên bày đầy văn kiện bừa bộn, mà ánh sáng họ thấy là truyền ra từ đèn không khói trên bàn.
Penn lướt nhìn xung quanh, ngay cả một bóng người cũng không có. Y đi đến trước hòm vươn tay gõ gõ, tiếng vọng bịt bùng truyền ra. Ngay lúc y nghĩ bọn trộm kia có thể nhốt người vào hòm hay không, Ralph vẫy vẫy tay về phía y, bảo y qua.
“ Phát hiện cái gì?"
Penn đến bên cạnh hắn, Ralph tỏ ý phát hiện một nắp hòm dường như bị cạy mở. Y lập tức im tiếng, động tác nhẹ nhàng bấu lên hai bên hòm gỗ. Y xốc tấm gỗ đậy hờ trên mặt lên, lập tức hít một hơi.
Trong cái hòm dài gần hai thước, đặt một quan tài đá Ai Cập cực đại, mà nằm trong quan tài lại là Chesil cùng Raymond, dưới ánh sáng màu vàng, sắc mặt hai người tái nhợt đến làm người kinh hãi.
“ Chesil!"
Penn cảm thấy tim mình nhảy từ cổ họng tới mắt, y lập tức nhảy xuống, lúc chạm đến động mạch còn đập của Chesil, thở phào một hơi, y nhìn Raymond, hai người họ cũng chỉ hôn mê thôi. Penn yên tâm, nhưng nhịn không được tán lên lửa giận, lại đặt họ vào quan tài đá! Nếu không được phát hiện, trong tầng hầm nhiệt độ cực thấp này chẳng phải liền… Penn cắn răng vang ken két, trong đầu mấy lần xé nát hung thủ.
Họ khiêng Chesil cùng Raymond từ trong quan tài đá ra. Phát hiện miệng hai người đều chuyển màu tím, thêm mấy tiếng nữa e rằng thật sự sẽ bị đông chết ở đây. Lúc gần đi, Penn dùng điện thoại ở phòng bảo vệ báo cho cảnh sát, hy vọng ngày mai có thể thấy bản tin liên quan trên báo chí.
Sau khi trở lại nhà Edy, Penn đặt hai người hầu như đông cứng trước lò sưởi, dặn Edy bỏ thêm chút rượu Brandy vào sữa, sau đó dùng nước ấm giúp bọn họ lau tay chân đông cứng. Lúc Penn giúp Raymond xoa bóp, đột ngột phát hiện nhẫn trên ngón tay Raymond vỡ thành hai nửa. Y nhíu mày nhặt nhẫn lên, bùa chú bên trên giống như bị axit ăn mòn không thể thấy rõ.
“ Sao thế?" Phát hiện biến hóa của Penn, Edy vừa xoa bóp tay Chesil vừa hỏi.
“ Nhẫn của cậu ấy bị đứt."
Penn cười trả lời, nhưng tâm tình y lại không thể thoải mái. Nhẫn này là bùa Chesil chế tạo, có thể trừ tà, rốt cuộc gặp cái gì mới ăn mòn làm nó gãy? Chẳng lẽ đụng phải axit? Y cẩn thận kiểm tra tay Raymond, làn da lại hoàn hảo ngay cả một vết thương cũng không có. Penn xoay người nhìn y phục hai người được cởi ra, bên trên ngoại trừ dính tro bụi cùng mạng nhện, cũng không có vết máu hay tổn hại nào.
“ Anh ta tỉnh rồi!"
Giọng nói không chút ngữ điệu của Ralph làm Penn lập tức quay đầu, y thấy Chesil chậm chạp mở mắt ra, trong mắt phảng phất như bị sương mù che phủ, không chút ánh sáng.
“ Bastet, ngươi giúp Ray xoa bóp!"
Penn cùng Bastet đổi vị trí, y đỡ Chesil dậy, ôm hắn cho hắn uống một ngụm sữa ấm, Chesil ho khan mấy tiếng, ngay lúc y muốn lau vết bẩn ở khóe miệng giúp hắn, Ralph cầm khăn tay lau khóe miệng Chesil trước y một bước.
Penn liếc Ralph mặt không chút biểu tình, cười khổ một cái làm Chesil ngồi dậy. Vị cay của rượu trong sữa làm Chesil khôi phục thần trí, hắn chớp chớp mắt, ý thức được mình bây giờ đang ở đâu, lập tức thẳng người.
“ Ray!"
“ Chesil, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Penn còn chưa hỏi xong, liền thấy Chesil bổ nhào vào bên cạnh Raymond, xác định không có việc gì, mới ôm lấy Raymond thì thào tự nói dường như đang cầu nguyện.
Penn xoa xoa bàn tay bị dùng sức gạt ra, cười gượng với Ralph – nhìn chằm chằm vào y, còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Y chuyển đầu nhìn Chesil gắt gao ôm người yêu, mười năm trước y là ghen tị, mà y bây giờ lại hâm mộ lạ lùng, hâm mộ đến mức ngực y phát đau.
“ Rốt cuộc là sao?"
Hình như bị không khí quỷ dị ép đến độ có chút bức bối, Edy gãi gãi đầu đánh vỡ trầm lặng. Nghe Edy nói, thân thể Chesil động mạnh một cái, hắn cẩn thận đặt Raymond lên đệm rồi xoay người. Penn phát hiện khóe miệng Chesil kéo căng, biểu tình trên mặt lại có chút tương tự đám bảo vệ.
Qua một lúc lâu, Chesil mới thở dài một hơi, chậm rãi nói ra chuyện gặp phải hôm nay.
Sau khi hai người tới viện bảo tàng, phát hiện cả viện bảo tàng tăng thêm không ít bảo vệ, họ vốn muốn tìm người phụ trách bảo tàng, lại thấy viên phụ trách cùng mấy người trang phục quan chức vẻ mặt nghiêm trọng đi vào phòng khách. Không còn cách nào khác, họ trước tiên tới tầng hầm xem xét tiến độ, mấy công nhân nói thứ bị đánh cắp chính là hòm đánh số SEA7006 nằm ở lô E, sau đó căn cứ vào tài liệu ban đầu, họ phát hiện đặt trong hòm chính là cổ vật khai quật từ di chỉ thành Amarna (di chỉ lân cận Thebes Ai Cập), nhưng lại không tìm thấy bản ghi chép cụ thể.
Chesil liếc Penn có ẩn ý.
“ Chờ một chút. Cậu là nói…?"
Penn nhíu mày, nếu là khai quật năm 1912 đó, không phải y cũng tham gia sao? Penn lâm vào trầm tư, y nhớ lúc ấy đội khảo cổ Đức phụ trách khai quật khu di chỉ kia, hơn nữa còn cùng chính phủ Ai Cập ký “Hiệp ước không bình đẳng", lấy đi gần một nửa cổ vật phát hiện. Nhưng những thứ đó tại sao lại xuất hiện ở viện bảo tàng Anh quốc?
“ Uhm, hẳn là lần có anh tham dự kia."
Chesil gật đầu khẳng định, tiếp tục nói với họ chuyện đã xảy ra. Chesil phát hiện việc này, cảm thấy rất kỳ quái, nhân viên công tác nói với hắn, vật phẩm cùng thời điểm và cùng xuất xứ chỉ có một cái này. Theo lý thuyết, cổ vật bất kể nguồn gốc ở đâu, phần lớn đều sẽ tập hợp một lượng lớn, rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy, ngay sau đó, Chesil liền bắt đầu tìm kiếm bản ghi chép của nhân viên khi đó, muốn biết rõ thứ thất lạc này rốt cuộc làm sao vào được đây.
Sau đó, nhân viên công tác bị người phụ trách kêu lên họp, trong kho hàng chỉ còn lại có Chesil cùng Ray, hai người tiếp tục tra xét. Không biết qua bao lâu, họ đột ngột nghe thấy tiếng ma sát do đá xê dịch truyền đến trong kho hàng. Chesil cùng Ray đã từng trải rất nhiều, đối với âm thanh quỷ dị này cũng không sợ hãi, họ nghe thấy âm thanh truyền đến là từ trong hòm gỗ phía sau cách đó không xa, liền quyết định đi xem rốt cuộc là sao, lúc ấy Chesil cho rằng bọn trộm mở hòm gỗ ra, không ngờ sau khi họ kéo ra lại phát hiện….
Chesil biểu tình quái dị ngậm miệng lại, qua một hồi lâu mới nói hắn không nhớ.
“ Không nhớ?"
Penn hỏi, nếu thật sự như Chesil đoán, chỉ vẻn vẹn là bọn trộm, sao hắn lại không nhớ? Lúc y phát hiện hai người trong quan tài đá cũng không thấy bất cứ dấu vết đánh nhau nào, mà trên người họ cũng không có vết thương.
“ Vậy cậu còn nhớ tại sao mình bị đặt vào quan tài đá không?"
“………." Miệng Chesil mở mở. Sắc mặt càng tái nhợt. “ Tôi là tự mình nằm vào."
“ Cái gì?"
Penn thẳng người lại, lời Chesil làm y cảm thấy rất bất thường, tự mình nằm vào quan tài đá? Vậy nắp bên trên là ai đậy?
“ Tôi chỉ nhớ bản thân mơ mơ màng màng cảm thấy phải nằm xuống, nhất định phải nằm xuống…"
Chesil thở một hơi, dường như cảm thấy rất đau đầu với chuyện phát sinh trên người mình.
Lúc này, Raymond phát ra một tiếng rên, cựa quậy thân thể có chút thống khổ, Chesil cuống quít xoay người ôm Ray lên kiểm tra tình trạng y.
“ Hôm nay đến đây! Hai người yên tĩnh nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta xem tình hình nói sau."
Thở một hơi, Penn cùng Edy đỡ Chesil và Ray trở lại phòng, sau khi thấy Edy cùng Bastet cũng trở về phòng, bản thân y ngồi ở đầu cầu thang châm thuốc, từ trong túi áo lấy ra miếng bùa bị ăn mòn kia, suy nghĩ lời Chesil nói ban nãy.
Penn nhớ Chesil từng nói qua, họ làm công việc kiểm kê dưới tầng hầm viện bảo tàng, liền cùng Ralph tìm kiếm đường xuống tầng hầm.
Ở trong cùng tầng trệt, tấm bảng “ Không phận sự miễn vào" đứng thẳng ở đầu cầu thang bị đá qua một bên, hai người theo cầu thang đi xuống, gió rét trộn lẫn mùi mốc thổi lên, trần nhà càng ngày càng thấp làm bọn họ bất giác có chút áp chế. Dưới cùng, trước mặt họ vắt ngang một cánh cửa sắt cực đại, trong khe cửa hé truyền ra một chút ánh sáng mơ hồ.
Penn cùng Ralph nháy mắt tận lực nhẹ nhàng đi vào, nếu thực sự có cái gọi là ăn trộm, vậy rất có thể chúng đã bắt cóc nhân viên kiểm kê vật phẩm ở bên trong, họ tận lực cẩn thận, cẩn thận.
Liếc thấy mười cái giá sắt cực đại xếp dãy ngang dọc trong không gian rộng lớn, mà con đường giữa hàng giá lại không nhìn thấy điểm cuối. Penn đi đến trước giá sắt gần nhất, nhìn cái hòm mở ra, trên miếng nhãn ố vàng viết một chuỗi số hiệu và nơi xuất xứ, Penn thầm tặc lưỡi, không ngờ ngoại trừ cổ vật trưng bày trong viện bảo tàng, trong kho hàng còn nhiều thứ phủ bụi như vậy.
Ánh lửa mờ nhạt truyền đến từ phía bên phải, họ đi xuống từ đường bên phải, ít nhất có năm mươi thước giá sắt bày đầy cổ vật. Đi đến giá sắt cuối, một loạt hòm gỗ cực đại dựa vào tường bày ra đó, hình như đặt một vài cổ vật khá lớn, trước hòm còn có mấy cái bàn lớn hợp lại, bên trên bày đầy văn kiện bừa bộn, mà ánh sáng họ thấy là truyền ra từ đèn không khói trên bàn.
Penn lướt nhìn xung quanh, ngay cả một bóng người cũng không có. Y đi đến trước hòm vươn tay gõ gõ, tiếng vọng bịt bùng truyền ra. Ngay lúc y nghĩ bọn trộm kia có thể nhốt người vào hòm hay không, Ralph vẫy vẫy tay về phía y, bảo y qua.
“ Phát hiện cái gì?"
Penn đến bên cạnh hắn, Ralph tỏ ý phát hiện một nắp hòm dường như bị cạy mở. Y lập tức im tiếng, động tác nhẹ nhàng bấu lên hai bên hòm gỗ. Y xốc tấm gỗ đậy hờ trên mặt lên, lập tức hít một hơi.
Trong cái hòm dài gần hai thước, đặt một quan tài đá Ai Cập cực đại, mà nằm trong quan tài lại là Chesil cùng Raymond, dưới ánh sáng màu vàng, sắc mặt hai người tái nhợt đến làm người kinh hãi.
“ Chesil!"
Penn cảm thấy tim mình nhảy từ cổ họng tới mắt, y lập tức nhảy xuống, lúc chạm đến động mạch còn đập của Chesil, thở phào một hơi, y nhìn Raymond, hai người họ cũng chỉ hôn mê thôi. Penn yên tâm, nhưng nhịn không được tán lên lửa giận, lại đặt họ vào quan tài đá! Nếu không được phát hiện, trong tầng hầm nhiệt độ cực thấp này chẳng phải liền… Penn cắn răng vang ken két, trong đầu mấy lần xé nát hung thủ.
Họ khiêng Chesil cùng Raymond từ trong quan tài đá ra. Phát hiện miệng hai người đều chuyển màu tím, thêm mấy tiếng nữa e rằng thật sự sẽ bị đông chết ở đây. Lúc gần đi, Penn dùng điện thoại ở phòng bảo vệ báo cho cảnh sát, hy vọng ngày mai có thể thấy bản tin liên quan trên báo chí.
Sau khi trở lại nhà Edy, Penn đặt hai người hầu như đông cứng trước lò sưởi, dặn Edy bỏ thêm chút rượu Brandy vào sữa, sau đó dùng nước ấm giúp bọn họ lau tay chân đông cứng. Lúc Penn giúp Raymond xoa bóp, đột ngột phát hiện nhẫn trên ngón tay Raymond vỡ thành hai nửa. Y nhíu mày nhặt nhẫn lên, bùa chú bên trên giống như bị axit ăn mòn không thể thấy rõ.
“ Sao thế?" Phát hiện biến hóa của Penn, Edy vừa xoa bóp tay Chesil vừa hỏi.
“ Nhẫn của cậu ấy bị đứt."
Penn cười trả lời, nhưng tâm tình y lại không thể thoải mái. Nhẫn này là bùa Chesil chế tạo, có thể trừ tà, rốt cuộc gặp cái gì mới ăn mòn làm nó gãy? Chẳng lẽ đụng phải axit? Y cẩn thận kiểm tra tay Raymond, làn da lại hoàn hảo ngay cả một vết thương cũng không có. Penn xoay người nhìn y phục hai người được cởi ra, bên trên ngoại trừ dính tro bụi cùng mạng nhện, cũng không có vết máu hay tổn hại nào.
“ Anh ta tỉnh rồi!"
Giọng nói không chút ngữ điệu của Ralph làm Penn lập tức quay đầu, y thấy Chesil chậm chạp mở mắt ra, trong mắt phảng phất như bị sương mù che phủ, không chút ánh sáng.
“ Bastet, ngươi giúp Ray xoa bóp!"
Penn cùng Bastet đổi vị trí, y đỡ Chesil dậy, ôm hắn cho hắn uống một ngụm sữa ấm, Chesil ho khan mấy tiếng, ngay lúc y muốn lau vết bẩn ở khóe miệng giúp hắn, Ralph cầm khăn tay lau khóe miệng Chesil trước y một bước.
Penn liếc Ralph mặt không chút biểu tình, cười khổ một cái làm Chesil ngồi dậy. Vị cay của rượu trong sữa làm Chesil khôi phục thần trí, hắn chớp chớp mắt, ý thức được mình bây giờ đang ở đâu, lập tức thẳng người.
“ Ray!"
“ Chesil, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Penn còn chưa hỏi xong, liền thấy Chesil bổ nhào vào bên cạnh Raymond, xác định không có việc gì, mới ôm lấy Raymond thì thào tự nói dường như đang cầu nguyện.
Penn xoa xoa bàn tay bị dùng sức gạt ra, cười gượng với Ralph – nhìn chằm chằm vào y, còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Y chuyển đầu nhìn Chesil gắt gao ôm người yêu, mười năm trước y là ghen tị, mà y bây giờ lại hâm mộ lạ lùng, hâm mộ đến mức ngực y phát đau.
“ Rốt cuộc là sao?"
Hình như bị không khí quỷ dị ép đến độ có chút bức bối, Edy gãi gãi đầu đánh vỡ trầm lặng. Nghe Edy nói, thân thể Chesil động mạnh một cái, hắn cẩn thận đặt Raymond lên đệm rồi xoay người. Penn phát hiện khóe miệng Chesil kéo căng, biểu tình trên mặt lại có chút tương tự đám bảo vệ.
Qua một lúc lâu, Chesil mới thở dài một hơi, chậm rãi nói ra chuyện gặp phải hôm nay.
Sau khi hai người tới viện bảo tàng, phát hiện cả viện bảo tàng tăng thêm không ít bảo vệ, họ vốn muốn tìm người phụ trách bảo tàng, lại thấy viên phụ trách cùng mấy người trang phục quan chức vẻ mặt nghiêm trọng đi vào phòng khách. Không còn cách nào khác, họ trước tiên tới tầng hầm xem xét tiến độ, mấy công nhân nói thứ bị đánh cắp chính là hòm đánh số SEA7006 nằm ở lô E, sau đó căn cứ vào tài liệu ban đầu, họ phát hiện đặt trong hòm chính là cổ vật khai quật từ di chỉ thành Amarna (di chỉ lân cận Thebes Ai Cập), nhưng lại không tìm thấy bản ghi chép cụ thể.
Chesil liếc Penn có ẩn ý.
“ Chờ một chút. Cậu là nói…?"
Penn nhíu mày, nếu là khai quật năm 1912 đó, không phải y cũng tham gia sao? Penn lâm vào trầm tư, y nhớ lúc ấy đội khảo cổ Đức phụ trách khai quật khu di chỉ kia, hơn nữa còn cùng chính phủ Ai Cập ký “Hiệp ước không bình đẳng", lấy đi gần một nửa cổ vật phát hiện. Nhưng những thứ đó tại sao lại xuất hiện ở viện bảo tàng Anh quốc?
“ Uhm, hẳn là lần có anh tham dự kia."
Chesil gật đầu khẳng định, tiếp tục nói với họ chuyện đã xảy ra. Chesil phát hiện việc này, cảm thấy rất kỳ quái, nhân viên công tác nói với hắn, vật phẩm cùng thời điểm và cùng xuất xứ chỉ có một cái này. Theo lý thuyết, cổ vật bất kể nguồn gốc ở đâu, phần lớn đều sẽ tập hợp một lượng lớn, rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy, ngay sau đó, Chesil liền bắt đầu tìm kiếm bản ghi chép của nhân viên khi đó, muốn biết rõ thứ thất lạc này rốt cuộc làm sao vào được đây.
Sau đó, nhân viên công tác bị người phụ trách kêu lên họp, trong kho hàng chỉ còn lại có Chesil cùng Ray, hai người tiếp tục tra xét. Không biết qua bao lâu, họ đột ngột nghe thấy tiếng ma sát do đá xê dịch truyền đến trong kho hàng. Chesil cùng Ray đã từng trải rất nhiều, đối với âm thanh quỷ dị này cũng không sợ hãi, họ nghe thấy âm thanh truyền đến là từ trong hòm gỗ phía sau cách đó không xa, liền quyết định đi xem rốt cuộc là sao, lúc ấy Chesil cho rằng bọn trộm mở hòm gỗ ra, không ngờ sau khi họ kéo ra lại phát hiện….
Chesil biểu tình quái dị ngậm miệng lại, qua một hồi lâu mới nói hắn không nhớ.
“ Không nhớ?"
Penn hỏi, nếu thật sự như Chesil đoán, chỉ vẻn vẹn là bọn trộm, sao hắn lại không nhớ? Lúc y phát hiện hai người trong quan tài đá cũng không thấy bất cứ dấu vết đánh nhau nào, mà trên người họ cũng không có vết thương.
“ Vậy cậu còn nhớ tại sao mình bị đặt vào quan tài đá không?"
“………." Miệng Chesil mở mở. Sắc mặt càng tái nhợt. “ Tôi là tự mình nằm vào."
“ Cái gì?"
Penn thẳng người lại, lời Chesil làm y cảm thấy rất bất thường, tự mình nằm vào quan tài đá? Vậy nắp bên trên là ai đậy?
“ Tôi chỉ nhớ bản thân mơ mơ màng màng cảm thấy phải nằm xuống, nhất định phải nằm xuống…"
Chesil thở một hơi, dường như cảm thấy rất đau đầu với chuyện phát sinh trên người mình.
Lúc này, Raymond phát ra một tiếng rên, cựa quậy thân thể có chút thống khổ, Chesil cuống quít xoay người ôm Ray lên kiểm tra tình trạng y.
“ Hôm nay đến đây! Hai người yên tĩnh nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta xem tình hình nói sau."
Thở một hơi, Penn cùng Edy đỡ Chesil và Ray trở lại phòng, sau khi thấy Edy cùng Bastet cũng trở về phòng, bản thân y ngồi ở đầu cầu thang châm thuốc, từ trong túi áo lấy ra miếng bùa bị ăn mòn kia, suy nghĩ lời Chesil nói ban nãy.
Tác giả :
Bất Tất Bất Tất.