Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 98: Kết cục
Chuyện Kỷ Vô Cữu muốn xuất cung này, đến chỗ Diệp Trăn Trăn lập tức bị phản đối.
Diệp Trăn Trăn biết chuyến này hắn xuôi nam tìm Đằng Ích giải cổ, nàng cũng ước gì hắn sớm ngày có thể gỡ bỏ cổ trùng kia, nhưng Kỷ Vô Cữu đã suy yếu đến mức không còn hình dáng, thêm đó lại bị Thái Hậu đả kích, hiện tại hắn quả thực giống như cái giấy đèn lồng, lúc nào cũng có khả năng bị gió thổi bay. Lần này xuôi nam đi xa hơn hai ngàn dặm, trên đường núi sông hiêm trở, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì đó, kết quả khẳng định bọn họ không thể tiếp nhận. Ngay cả khi đến Miêu trại, vạn nhất Đằng Ích biết hắn là Hoàng Đế, không chỉ không giải cổ, lại hạ thêm cho hắn cổ trùng khác...
Theo ý Diệp Trăn Trăn, nàng thân là thê tử người bị hại, nên đích thân đến Miêu trại, mời Đằng Ích về. Thai phụ tương đối dễ dàng nhận được đồng tình, lại có thể chứng minh người bị hạ Đào hoa cổ này là người đã có lão bà hài tử, thuần túy bị tai bay vạ gió, khi đối mặt Đằng Ích cũng càng có sức thuyết phục.
Kỷ Vô Cữu lại kiên quyết không đồng ý. Cái khác không nói, Diệp Trăn Trăn bụng đã to, không thể để nàng có nửa điểm sơ xuất, nàng nên đứng ở chỗ trọng điểm được người người bảo hộ, chỗ nào cũng không thể đi.
Hai người vì chuyện này sinh ra quan điểm khác nhau, nhất thời không ai nhường ai. Kéo dài vài ngày, thân thể Kỷ Vô Cữu càng ngày càng kém, số lần ho ra máu càng ngày càng nhiều, Diệp Trăn Trăn lại động thai khí, thái y hận không thể một ngày ba lần dặn dò, bảo nàng cần phải bảo trì tâm tình vui vẻ.
Hai người đều không thể chịu được đối phương khổ sở, cuối cùng dứt khoát dùng phương pháp búa kéo bao để quyết định ai đi.
Kết quả: Kỷ Vô Cữu thắng, hắn sẽ tự mình xuôi nam cầu y.
Kỷ Vô Cữu là một người mọi mặt đều chu toàn, trước khi đi hắn thu lại tất cả các mật chỉ đã hạ, lại lần nữa hạ một phần mật chiếu. Trong chiếu thư nói nếu hắn không thể trở về, như vậy liền lập hài tử trong bụng Diệp Trăn Trăn làm hoàng tử, vô luận nàng sinh hạ hài tử là nam hay là nữ, đều có thể kế thừa đại bảo. Trước khi hoàng tử chính thức đăng cơ, sẽ tạm thời do Diệp Trăn Trăn giám quốc nhiếp chính.
Đây là đem toàn bộ thiên hạ đều giao cho nàng.
Diệp Trăn Trăn chạm vào mặt sách lụa nhẹ nhàng kia, lại thấy nặng ngàn cân. Khóe mắt nàng đỏ lên, nói với Kỷ Vô Cữu, "Chàng nói những lời hồ ngôn loạn ngữ này làm gì, nên sớm trở về mới đúng!"
Kỷ Vô Cữu ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, "Trăn Trăn... Nếu ta chết rồi, sau khi tân đế lên ngôi, nàng có thể tái giá."
Diệp Trăn Trăn đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói, "Kỷ Vô Cữu, nếu chàng thật sự bỏ rơi ta, ta sẽ không tái giá. Ta sẽ sống cả đời này thống khổ, vô cùng thống khổ, sống không bằng chết."
Kỷ Vô Cữu chỉ nghe nàng nói như thế, lòng đã muốn đau đến mức rối tinh rối mù, hắn vuốt ve mặt nàng, động dung nói, "Ta nhất định trở về, chờ ta."
"Được, " Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, lại chủ động sát vào lòng hắn, ôm hông của hắn, nói, "Ta nghĩ đến một chuyện khác, vẫn nghi hoặc khó hiểu."
"Chuyện gì?"
"Bách Hương Như nói nàng đã sớm hạ cổ chàng, vì sao thời gian cổ trùng kia phát tác lại hơn nửa tháng sau? Ta đã hỏi qua Đạt Hưng, hắn nói bình thường sau khi hạ Đào hoa cổ ngày thứ hai đã có thể có phản ứng."
"Ta cũng khó hiểu, đại khái là có lòng khiên định đi."
"Không đúng; ngay cả ý chí chàng kiên định, thời gian cổ trùng này phát tác cũng không liên quan lắm, nhiều nhất là chính chàng có thể bảo trì thanh tỉnh, khắc chế hành vi của mình. Nói thật, ta hoài nghi trước đó chàng từng ăn thứ gì đó, có thể áp chế tác dụng cổ trùng. Chàng suy nghĩ một chút, chàng có ăn phải thứ gì đặc biệt hay không?"
Kỷ Vô Cữu lắc lắc đầu, "Không có."
"Ta hình như đã nghe chàng nói, chàng đã uống thuốc gì?"
"..."
Diệp Trăn Trăn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn, "Trước đó rốt cuộc chàng đã uống thuốc gì?"
Kỷ Vô Cữu đảo mắt, "Không có, nàng nhớ lộn rồi."
Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, "Không đúng; đúng là chàng đã nói qua, ta nhớ chính xác là đêm hôm chẩn ra ta mang thai đó, chính miệng chàng nói, nói chàng luôn luôn uống thuốc. Lúc đó ta đang nôn nên có chút mơ hồ, cũng không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại, có phải chàng luôn luôn dùng dược, nên cổ trùng không mới có tác dụng?"
"Tuyệt đối không có."
Diệp Trăn Trăn lại hồi tưởng một lần, càng xác định Kỷ Vô Cữu từng nói những lời này. Bây giờ nhìn thấy hắn phủ định, nàng cả giận, "Tại sao chàng lại không nói thật với ta! Chàng có biết ta lo lắng cho chàng nhiều như thế nào!"
"..." Kỷ Vô Cữu khó xử nhìn nàng.
Diệp Trăn Trăn dứt khoát che bụng, "Tức chết ta, ta đau bụng!"
Kỷ Vô Cữu nhanh chóng đỡ lấy nàng, "Ta nói, ta nói, nàng đừng tức giận..."
Cứ như vậy mấy việc ngốc hắn làm đều khai ra toàn bộ, Diệp Trăn Trăn cũng không có tâm tư giễu cợt hắn, tiếp tục hỏi có còn thuốc dư lại hay không, đáp án là đã ném đi hết rồi.
Vì thế nàng nhanh chóng hạ lệnh sai Thiết thái y lại chế thêm một ít.
Thiết thái y đối bệnh tình Kỷ Vô Cữu đã bất lực, hiện tại hắn liền ngóng trông ai có thể sinh hạ hoàng tự cho hoàng thượng, cũng coi như có thể ăn nói với giang sơn xã tắc. Diệp Trăn Trăn sai hắn điều phối thuốc, hắn cũng không nghĩ nhiều, ngày thứ hai liền mang đến.
Kỷ Vô Cữu trước ánh mắt soi mói của Diệp Trăn Trăn ăn một viên, hôm đó không xuất hiện bất kỳ bệnh trạng ý thức hỗn loạn, cũng không ho ra máu.
Kỷ Vô Cữu: "..."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Kết quả là kinh hỉ ngoài ý muốn, chỉ là phương thức có chút khó mà tha thứ. Nhưng trước khi hắn gần đi Diệp Trăn Trăn lại đưa cho hắn một gói thuốc, còn ép hắn phát thề mỗi ngày uống một viên. Lại dặn dò Phùng Hữu Đức giám sát Hoàng Thượng uống thuốc.
Kỷ Vô Cữu thực sự khóc không ra nước mắt.
Tuy rằng vạn phần không tình nguyện, nhưng Kỷ Vô Cữu vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn đầy mặt lo lắng, lòng cũng mềm lại, lại thêm Phùng Hữu Đức dong dài, thế mà hắn một ngày đều không ngừng liên tục uống loại thuốc này, từ kinh thành bắt đầu cho đến khi đến Miêu trại.
Chính hắn cũng muốn cúng bái mình.
Kỷ Vô Cữu làm việc thích suy nghĩ chu toàn, chưa vào đến Miêu trại phía trước, hắn đã điều động binh lính đóng quân quanh đó, kín vạn dặm, tạo thành tính thế vây kín toàn bộ.
Nếu Đằng Ích không trị cho hắn, hắn đành phải lấy tính mạng già trẻ nam nữ toàn trại ra uy hiếp, đến lúc đó không sợ này lão đầu không đáp ứng.
Đương nhiên, Kỷ Vô Cữu sẽ không thật sự lạm sát kẻ vô tội, chỉ là uy hiếp. Hơn nữa đây là hạ hạ chi sách, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không biết làm đến một bước này.
Nhưng phàm là chuyện quan trọng đều phải phòng ngừa vạn phần mới tốt.
Kỷ Vô Cữu trước đi vào Miêu trại, đem tất cả những khả năng có thể bị làm khó dễ có thể gặp phải suy nghĩ một lần, lại tìm biện pháp giải quyết cho tốt. Đến cuối cùng lại không nghĩ rằng, sự tình so với tưởng tượng của hắn dễ dàng hơn rất nhiều.
Kỳ thật, khó khắn lớn nhất Kỷ Vô Cữu gặp phải tại Miêu trại không phải đến từ Đằng Ích, mà là từ các cô nương Miêu trại. Các cô nương đa tình lại nhiệt tình nhìn thấy một tiểu tử tuấn tú bất phàm, lại nho nhã lễ độ ân cần, liền động tâm, mỗi ngày hát tình ca với hắn, đưa cho hắn các loại đồ vật nho nhỏ chứa đầy tính ý.
Có một lần Triệu Trí Thành có chút không lưu ý, Kỷ Vô Cữu liền bị một cô nương đoạt đi. Triệu Trí Thành bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng lại cướp hắn về.
Lúc này Kỷ Vô Cữu cũng không phải mềm yếu để người đắc thủ, chỉ là hắn ở chỗ này là khách, không cẩn thận đánh nhau với mấy cô nương của địa phương, liền sơ sẩy mọi chuyên.
Kỳ thật hắn không quá lo lắng cho vấn đề trinh tiết của mình.
Bởi vì hắn có dược...
Được rồi, lời nhàn rỗi đều đã nói, lại nói Đằng Ích. Lão đầu này mặc dù là người cực lực phản đối triều đình, nhưng cũng rất thông tình đạt lý. Đằng Ích biết được Kỷ Vô Cữu trúng đào hoa cổ, tự mình tới cửa, còn tưởng rằng là lúc đầu hắn cùng một chỗ với cô nương người ta sau đó chán ghét, muốn vứt bỏ nàng, cho nên mới tới giải cổ. Nhưng mà khi chính Đằng Ích xem qua thân thể cho Kỷ Vô Cữu, phát hiện một vấn đề thần kỳ: người này trúng đào hoa cổ không phải là giả, nhưng vẫn chưa giao hợp với người hạ cổ.
Lần đầu tiên Đằng Ích gặp phải loại tình huống này, nhịn không được hỏi Kỷ Vô Cữu làm sao có thể làm được.
"Ta đã có thê tử, ta rất yêu nàng." Kỷ Vô Cữu trả lời.
Người Miêu trọng tình nghĩa, Đằng Ích nghe xong thập phần xúc động. Trong mắt hắn Kỷ Vô Cữu có chút trở thành một hán tử có tình có nghĩa, hình tượng nhất thời cao lớn rất nhiều.
Kỳ thật, cổ thuật càng tinh xảo, khi dùng càng phải cẩn thận bởi vì lợi hại trong đó rất tinh diệu. lúc trước Đằng Ích gặp được Bách Hương Như ở Liêu Đông, cùng tiểu cô nương này có chút hợp ý, lúc ấy cảm thấy nàng ổn trọng có lễ phép, cho nên chỉ dạy nàng sau đó lại cho nàng một cái Đào hoa cổ. Bây giờ nghĩ lại, Bách Hương Như coi trọng đàn ông có vợ, phá hư hạnh phúc gia đình người ta, thật sự không nên.
Đằng Ích liền có chút dao động. Nhưng vừa nghĩ đến người trước mắt này là người Hoàng Đế thập phần để ý, hắn lại có chút chán ghét, vì thế hỏi Kỷ Vô Cữu, "Ngươi cùng Hoàng Đế là quan hệ thế nào?"
Kỷ Vô Cữu không chút nào có giấu diếm, "Ta chính là Hoàng Đế."
Hôm đó Đằng Ích liền đuổi Kỷ Vô Cữu ra ngoài, chính mình lại ngây người trong phòng hơn nửa ngày, sau thời gian ăn cơm xong lại chủ động tới tìm Kỷ Vô Cữu, "Ngươi vốn có thể gạt ta."
Kỷ Vô Cữu lắc lắc đầu, "Nếu như ngươi có thể cứu ta, ngươi chính là ân nhân của ta, ta không muốn ngươi trở thành ân nhân cứu mạng của ta sau đó lại phát hiện ta gạt ngươi."
Vì thế Đằng Ích đối Kỷ Vô Cữu thân là Hoàng Đế ấn tượng xấu nhạt đi một ít, nhưng vẫn như cũ không thích!
Kỷ Vô Cữu hỏi, "Trại các ngươi có bao nhiêu người?"
"Sáu ngàn."
"Ta cai trị dân chúng, có ít nhất sáu ngàn lần cái sáu ngàn kia."
Đằng Ích có chút kinh ngạc.
Kỷ Vô Cữu tiếp tục nói, "Càng nhiều người, tình huống càng phức tạp. Ta không dám nói biện pháp ta cai trị thiên hạ tuyệt đối chính xác, nhưng nếu lấy quy củ đơn giản trong trại để quản lý nhiều người như vậy, đại khái không thể thực hiện được, ngươi cũng biết, người Trung Nguyên không thuần phác thành thực như người Miêu."
Đằng Ích mạc danh kỳ diệu liền có chút đồng tình với hắn. Đúng vậy, người Trung Nguyên ma lanh quỷ quái, hắn quản lý một trại đã rất phiền toái rồi, người thanh niên này phải cai trị sáu ngàn cái trại như vậy...
Kỷ Vô Cữu còn nói thêm, "Ta luôn luôn kiểm điểm, có khả năng trước kia bởi vì ta cai trị vô phương, đối với ngươi có đắc tội chỗ, hi vọng ngươi đại nhân có đại lượng, đừng so do với vãn bối."
Đằng Ích sờ sờ râu, đối với Kỷ Vô Cữu ấn tượng lại tốt thêm một ít.
Cứ như vậy chung sống vài ngày, Kỷ Vô Cữu biểu hiện khiêm nhường lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cải biến ấn tượng của Đằng Ích về hắn. Vì thế lão đầu này rốt cuộc đáp ứng giải cổ cho hắn.
Kỷ Vô Cữu còn có một nghi hoặc, "Nếu giải cổ, Bách Hương Như nhất định phải chết?"
Trái lại Đằng Ích an ủi hắn, "Ngươi không cần lo lắng, chính nàng muốn chết. Lúc ta cho nàng đào hoa cổ đã dặn dò qua rất nhiều lần, dặn nàng đừng lấy thứ này đi hại người."
"Ta không phải sợ nàng chết, " Kỷ Vô Cữu giải thích, "Ta sợ thê tử của ta nhìn thấy nàng chết, sẽ cho rằng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thê tử ta đang mang thai, không thể chịu nổi kinh hách."
Đằng Ích bị hắn săn sóc tỉ mỉ với thê tử làm cho cảm động, đáp ứng theo hắn đến hoàng cung, cho Diệp Trăn Trăn thấy mình rồi mới lại giải cổ.
Bởi vì có bóng ma trong lòng mà mấy năm không ra cửa Cổ Vương, rốt cuộc bị Kỷ Vô Cữu lừa dối đi kinh thành.
Khi Kỷ Vô Cữu trở lại hoàng cung thì bụng Diệp Trăn Trăn đã muốn to lên rất nhiều. Nàng vuốt bụng đứng trước cửa Khôn Ninh cung nhìn quanh, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu đến, nhịn không được giang hai tay chạy vội tới chỗ hắn. Cung nhân phía sau nàng không nghĩ Hoàng Hậu nương nương dám chạy ra như vậy, bối rối chạy theo, sợ nàng có chuyện gì sơ xuất.
Kỷ Vô Cữu bị nàng dọa sợ tới mức tim cơ hồ ngừng đập, đứng tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám làm, đợi khi Diệp Trăn Trăn nhào vào lòng hắn, hắn ôm nàng lui về sau vài bước giảm lực đạo.
Kỳ thật Diệp Trăn Trăn cũng không liều lĩnh như vậy, bụng của nàng hơi nhích về sau, không ép đến hài tử, chỉ có ngực áp vào Kỷ Vô Cữu.
Vốn đã đầy đặn ngực hiện tại lại càng đầy đặn hơn, áp vào ngực Kỷ Vô Cữu, khiến cho hắn có một loại xúc động muốn phun máu mũi.
Kỷ Vô Cữu cười ha hả ôm nàng, rất muốn đè nàng xuống thân mật một phen, khổ nỗi chung quanh nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn đành phải buông nàng ra, kéo tay của nàng đi về phía Đằng Ích đằng sau, giới thiệu hai người với nhau.
Kỳ thật trên phương diện tính cách mà nói, tính tình Đằng Ích cùng Diệp Trăn Trăn có chút giống nhau, hai người đều thẳng thắn thành thật, có sao nói vậy, không thích vòng vèo, lòng dạ ngay thẳng.
Quả nhiên, không quá hai ngày, hai người này liền thành bạn vong niên. Đằng Ích rất thích Diệp Trăn Trăn, lại muốn đưa cho nàng một con tiểu trùng tử, chuyên dùng để đối phó với trượng phu không nghe lời, Kỷ Vô Cữu chống lỗ tai lên nghe đến mấy cái này, đen mặt vội vàng ngăn cản.
Chuẩn bị vài ngày, Đằng Ích bắt đầu giải cổ cho Kỷ Vô Cữu. Quá trình tương đối phức tạp, cũng tương đối hung tàn, có chút huyết tinh, không thích hợp vậy xem. Diệp Trăn Trăn có thai, càng không được phép xem, nàng chỉ biết là, lúc ấy nhân thủ hầu hạ tại hiện trường, lúc đi ra đều không nhịn được mà nôn ra.
Cùng lúc đó, Bách Hương Như chết một cách im ắng ở Ba Tiêu các, khi chết đi miệng mũi có máu đen, rất giống là trúng độc.
Kỷ Vô Cữu cứ như vậy nhặt về một mạng. Một hơi hắn đau khổ chống đỡ kia rốt cuộc có thể buông lỏng, vì thế liền biểu hiện ra bộ dáng bệnh nặng mới khỏi. Thiết thái y cùng Đằng Ích làm một phen thân thiết hữu hảo luận bàn, cuối cùng nhất trí đưa cho Kỷ Vô Cữu một đề nghị quan trọng: trong vòng nửa năm cấm làm chuyện phòng the.
Kỷ Vô Cữu lúc này siêu cấp nghe lời, bởi vì chuyện này quan hệ đến tính phúc nửa đời sau của hắn.
Vì thế mục tiêu kế tiếp của hắn nửa năm nay chủ yếu là điều trị thân thể cùng chiếu cố Diệp Trăn Trăn, quốc sự ngược lại cần chờ sau. Dù sao trong Nội Các cũng có người đáng tin cậy chống đỡ, Phương thị Diệp thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, trước đó để bọn họ tùy ý đi.
Không có chuyện phòng the hương diễm triền miên, thời gian Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn phu thê làm bạn càng thêm thuần túy, tựa như một đôi vợ chồng già, được bao quanh bởi tình cảm kiên định và dồi dào.
Đại khái, chờ bọn họ già đi chính là như vậy, loại cảm giác này cũng không xấu. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức nửa năm này, Kỷ Vô Cữu làm hai chuyện đại sự.
Chuyện thứ nhất, tìm kiếm thủ lĩnh mật thám năm đó bên cạnh phụ thân. Người khác có lẽ hiểu biết nông cạn đối với chuyện của tiên đế, nhưng người này chắc chắn biết được tương đối đầy đủ. Sau này người này được tìm ra, dưới sự truy vấn của Kỷ Vô Cữu, nói ra tình hình thực tế năm đó: tiên đế trúng độc, sanh ra hài tử đều chết yểu, nguyên nhân nhi tử Thái Hậu chết cũng là như thế. Sau này tiên đế cũng không muốn có hài tử nữa. Về phần vì sao hắn trúng độc, hình như là do một nữ nhân, đây cũng là nợ tình một bút xả không rõ ràng.
Kỷ Vô Cữu cùng người này đi gặp Thái Hậu nói ra tình hình thực tế, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không tin. Kỷ Vô Cữu cũng liền không có biện pháp. Mỗi ngày hạ triều hắn vẫn muốn cùng Diệp Trăn Trăn tới Từ Ninh Cung nhìn bà một cái, lại nói dù sao hắn cũng đã gọi là nương hai mươi năm, tuy rằng người mẹ này hận hắn, nhưng trước khi hắn hai mươi tuổi cũng không hề hại hắn, như vậy là đủ rồi. Sau này bà hiểu lầm, làm chút chuyện sai, kết quả cũng không thực sự gây hại cho hắn.
Chuyện thứ hai, từ dịch trì sửa chữa một nửa tòa viện đình phía tây, đề tự "Tây viên", hậu cung phi tần toàn bộ dời tới tây viên cư ngụ, lại phát cho phi tần lương tháng, hảo ăn hảo uống nuôi dưỡng các nàng, không để các nàng sinh sự. Trải qua chuyện Bách Hương Như nháo như vậy, Kỷ Vô Cữu cảm thấy nữ nhân nhiều chính là phiền toái, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đều di dời đến Tây viên. Sau này hắn cùng Diệp Trăn Trăn thương lượng, cảm thấy những nữ nhân kia cũng rất vô tội, một đời trói buộc trong Tây viên, ngày tháng cũng không dễ chịu. Vì thế hắn lại hạ một đạo thánh chỉ, phi tần ở Tây viên có thể tự lựa chọn xuất gia hoặc là lưu lại trong cung, sau khi xuất gia sẽ bị xóa tên trong hậu cung, nói cách khác, thời điểm ngươi hoàn tục liền trở thành một người bình thường, muốn đi chỗ nào tới chỗ nào, muốn gả cho ai cũng không có ai ngăn cản.
Hành động này vừa làm, hậu cung thanh tịnh đi không ít.
Lúc này thân mình Kỷ Vô Cữu cũng điều dưỡng rất khá, thân thể lại rắn chắc thêm, sắc mặt hồng nhuận. Vì thế hắn đem toàn bộ lực chú ý đặt trên bụng Diệp Trăn Trăn, nhìn nàng vì đứa nhỏ này ăn nhiều đau khổ như vậy, hắn thập phần đau lòng, mỗi ngày đều chiếu cố nàng chu toàn, ôn thanh nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng, Diệp Trăn Trăn nói một hắn không dám nói hai, Diệp Trăn Trăn chỉ đông hắn tuyệt không đi hướng tây, dần dần liền biến thành một phu quân tốt nhị thập tứ hiếu.
Mắt thấy Hoàng Thượng chân trước mắng mỏ các mỗ đại thần cho cẩu huyết lâm đầu, sau lưng đi tới Khôn Ninh cung liền nháy mắt liền hóa thành một con cừu nhỏ dịu ngoan, Phùng Hữu Đức nhìn thấy mà trong lòng nao nao, thế nên tại Khôn Ninh cung hắn cũng theo đó không dám lớn tiếng, nhìn thấy Vương Hữu Tài có khi còn nhe răng cười với vãn bối này một cái, trong nụ cười có ba phần hòa ái ba phần lấy lòng lại có ba phần khác quỷ dị không nói ra được, hù dọa Vương Hữu Tài sợ tới mức hai chân nhũn ra, đi đường chuếnh choáng.
Diệp Trăn Trăn tuy rằng bụng đã lớn, nhưng vẫn như cũ không an phận, khi nhàn rỗi liền thích đi bốn phía, sau khi hậu cung chuyển biến, liền muốn đi ra phía trước xem xem. Nói thật trước đó những cung điện kia đại bộ phận nàng đều không nhìn kỹ quá.
Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe nói, lập tức sai người nâng phượng liễn đến, mang theo Diệp Trăn Trăn đi dạo, vừa nói, "Đây là nhà mình, tự nhiên nàng muốn đi nơi nào liền đi nơi đó."
Đến trước Hoàng Cực điện, hai người xuống dưới đi bộ, đạp lên từng bậc từng bậc thềm đá Hán bạch ngọc, bước vào điện nội. Hoàng Cực điện là tòa điện trang nghiêm to lớn nhất Tử Cấm thành, là địa phương ngay mặt tiền Tử Cấm thành. Nội điện rộng lớn trống trải, bốn phía có bảy mươi hai cột gỗ chống trụ, trong điện bao quanh thiếp vàng Vân Long trụ, kim long ôm lấy một tấm biển lớn, trên đề "Kiến cực tuy du", phía dưới tấm biển chính có một Cửu Long kim tất bảo tọa, không động như núi, cao cao tại thượng, mặt ngoài tràn đầy vàng óng sáng bóng.
Kỷ Vô Cữu lôi kéo tay Diệp Trăn Trăn, đứng trước bảo tọa trước điện, chậm rãi mà bước lên. Diệp Trăn Trăn đứng tại chỗ không muốn động.
"Trăn Trăn, đến đây." Hắn thấp giọng gọi nàng.
Diệp Trăn Trăn liền đi theo hắn đi lên, bị hắn lôi kéo ngồi trên bảo tọa.
Hai người sóng vai ngồi trên kim tọa, phóng mắt nhìn xuống phía dưới, lướt qua khoảng trống trong đại điện, vẫn nhìn về phía đại ngắm trăng rộng lớn ngoài điện.
Nàng giống như thấy được quốc chi thịnh điển, nhìn thấy bách quan quỳ xuống, nhìn thấy quốc gia vạn nhà.
Nàng nhìn thấy thiên hạ của hắn.
Kỷ Vô Cữu gắt gao nắm tay Diệp Trăn, mười ngón đan xen cùng nàng.
Giang sơn nắm tay, bạch đầu gắn bó.
y
Diệp Trăn Trăn biết chuyến này hắn xuôi nam tìm Đằng Ích giải cổ, nàng cũng ước gì hắn sớm ngày có thể gỡ bỏ cổ trùng kia, nhưng Kỷ Vô Cữu đã suy yếu đến mức không còn hình dáng, thêm đó lại bị Thái Hậu đả kích, hiện tại hắn quả thực giống như cái giấy đèn lồng, lúc nào cũng có khả năng bị gió thổi bay. Lần này xuôi nam đi xa hơn hai ngàn dặm, trên đường núi sông hiêm trở, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì đó, kết quả khẳng định bọn họ không thể tiếp nhận. Ngay cả khi đến Miêu trại, vạn nhất Đằng Ích biết hắn là Hoàng Đế, không chỉ không giải cổ, lại hạ thêm cho hắn cổ trùng khác...
Theo ý Diệp Trăn Trăn, nàng thân là thê tử người bị hại, nên đích thân đến Miêu trại, mời Đằng Ích về. Thai phụ tương đối dễ dàng nhận được đồng tình, lại có thể chứng minh người bị hạ Đào hoa cổ này là người đã có lão bà hài tử, thuần túy bị tai bay vạ gió, khi đối mặt Đằng Ích cũng càng có sức thuyết phục.
Kỷ Vô Cữu lại kiên quyết không đồng ý. Cái khác không nói, Diệp Trăn Trăn bụng đã to, không thể để nàng có nửa điểm sơ xuất, nàng nên đứng ở chỗ trọng điểm được người người bảo hộ, chỗ nào cũng không thể đi.
Hai người vì chuyện này sinh ra quan điểm khác nhau, nhất thời không ai nhường ai. Kéo dài vài ngày, thân thể Kỷ Vô Cữu càng ngày càng kém, số lần ho ra máu càng ngày càng nhiều, Diệp Trăn Trăn lại động thai khí, thái y hận không thể một ngày ba lần dặn dò, bảo nàng cần phải bảo trì tâm tình vui vẻ.
Hai người đều không thể chịu được đối phương khổ sở, cuối cùng dứt khoát dùng phương pháp búa kéo bao để quyết định ai đi.
Kết quả: Kỷ Vô Cữu thắng, hắn sẽ tự mình xuôi nam cầu y.
Kỷ Vô Cữu là một người mọi mặt đều chu toàn, trước khi đi hắn thu lại tất cả các mật chỉ đã hạ, lại lần nữa hạ một phần mật chiếu. Trong chiếu thư nói nếu hắn không thể trở về, như vậy liền lập hài tử trong bụng Diệp Trăn Trăn làm hoàng tử, vô luận nàng sinh hạ hài tử là nam hay là nữ, đều có thể kế thừa đại bảo. Trước khi hoàng tử chính thức đăng cơ, sẽ tạm thời do Diệp Trăn Trăn giám quốc nhiếp chính.
Đây là đem toàn bộ thiên hạ đều giao cho nàng.
Diệp Trăn Trăn chạm vào mặt sách lụa nhẹ nhàng kia, lại thấy nặng ngàn cân. Khóe mắt nàng đỏ lên, nói với Kỷ Vô Cữu, "Chàng nói những lời hồ ngôn loạn ngữ này làm gì, nên sớm trở về mới đúng!"
Kỷ Vô Cữu ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, "Trăn Trăn... Nếu ta chết rồi, sau khi tân đế lên ngôi, nàng có thể tái giá."
Diệp Trăn Trăn đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói, "Kỷ Vô Cữu, nếu chàng thật sự bỏ rơi ta, ta sẽ không tái giá. Ta sẽ sống cả đời này thống khổ, vô cùng thống khổ, sống không bằng chết."
Kỷ Vô Cữu chỉ nghe nàng nói như thế, lòng đã muốn đau đến mức rối tinh rối mù, hắn vuốt ve mặt nàng, động dung nói, "Ta nhất định trở về, chờ ta."
"Được, " Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, lại chủ động sát vào lòng hắn, ôm hông của hắn, nói, "Ta nghĩ đến một chuyện khác, vẫn nghi hoặc khó hiểu."
"Chuyện gì?"
"Bách Hương Như nói nàng đã sớm hạ cổ chàng, vì sao thời gian cổ trùng kia phát tác lại hơn nửa tháng sau? Ta đã hỏi qua Đạt Hưng, hắn nói bình thường sau khi hạ Đào hoa cổ ngày thứ hai đã có thể có phản ứng."
"Ta cũng khó hiểu, đại khái là có lòng khiên định đi."
"Không đúng; ngay cả ý chí chàng kiên định, thời gian cổ trùng này phát tác cũng không liên quan lắm, nhiều nhất là chính chàng có thể bảo trì thanh tỉnh, khắc chế hành vi của mình. Nói thật, ta hoài nghi trước đó chàng từng ăn thứ gì đó, có thể áp chế tác dụng cổ trùng. Chàng suy nghĩ một chút, chàng có ăn phải thứ gì đặc biệt hay không?"
Kỷ Vô Cữu lắc lắc đầu, "Không có."
"Ta hình như đã nghe chàng nói, chàng đã uống thuốc gì?"
"..."
Diệp Trăn Trăn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn, "Trước đó rốt cuộc chàng đã uống thuốc gì?"
Kỷ Vô Cữu đảo mắt, "Không có, nàng nhớ lộn rồi."
Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, "Không đúng; đúng là chàng đã nói qua, ta nhớ chính xác là đêm hôm chẩn ra ta mang thai đó, chính miệng chàng nói, nói chàng luôn luôn uống thuốc. Lúc đó ta đang nôn nên có chút mơ hồ, cũng không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại, có phải chàng luôn luôn dùng dược, nên cổ trùng không mới có tác dụng?"
"Tuyệt đối không có."
Diệp Trăn Trăn lại hồi tưởng một lần, càng xác định Kỷ Vô Cữu từng nói những lời này. Bây giờ nhìn thấy hắn phủ định, nàng cả giận, "Tại sao chàng lại không nói thật với ta! Chàng có biết ta lo lắng cho chàng nhiều như thế nào!"
"..." Kỷ Vô Cữu khó xử nhìn nàng.
Diệp Trăn Trăn dứt khoát che bụng, "Tức chết ta, ta đau bụng!"
Kỷ Vô Cữu nhanh chóng đỡ lấy nàng, "Ta nói, ta nói, nàng đừng tức giận..."
Cứ như vậy mấy việc ngốc hắn làm đều khai ra toàn bộ, Diệp Trăn Trăn cũng không có tâm tư giễu cợt hắn, tiếp tục hỏi có còn thuốc dư lại hay không, đáp án là đã ném đi hết rồi.
Vì thế nàng nhanh chóng hạ lệnh sai Thiết thái y lại chế thêm một ít.
Thiết thái y đối bệnh tình Kỷ Vô Cữu đã bất lực, hiện tại hắn liền ngóng trông ai có thể sinh hạ hoàng tự cho hoàng thượng, cũng coi như có thể ăn nói với giang sơn xã tắc. Diệp Trăn Trăn sai hắn điều phối thuốc, hắn cũng không nghĩ nhiều, ngày thứ hai liền mang đến.
Kỷ Vô Cữu trước ánh mắt soi mói của Diệp Trăn Trăn ăn một viên, hôm đó không xuất hiện bất kỳ bệnh trạng ý thức hỗn loạn, cũng không ho ra máu.
Kỷ Vô Cữu: "..."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Kết quả là kinh hỉ ngoài ý muốn, chỉ là phương thức có chút khó mà tha thứ. Nhưng trước khi hắn gần đi Diệp Trăn Trăn lại đưa cho hắn một gói thuốc, còn ép hắn phát thề mỗi ngày uống một viên. Lại dặn dò Phùng Hữu Đức giám sát Hoàng Thượng uống thuốc.
Kỷ Vô Cữu thực sự khóc không ra nước mắt.
Tuy rằng vạn phần không tình nguyện, nhưng Kỷ Vô Cữu vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn đầy mặt lo lắng, lòng cũng mềm lại, lại thêm Phùng Hữu Đức dong dài, thế mà hắn một ngày đều không ngừng liên tục uống loại thuốc này, từ kinh thành bắt đầu cho đến khi đến Miêu trại.
Chính hắn cũng muốn cúng bái mình.
Kỷ Vô Cữu làm việc thích suy nghĩ chu toàn, chưa vào đến Miêu trại phía trước, hắn đã điều động binh lính đóng quân quanh đó, kín vạn dặm, tạo thành tính thế vây kín toàn bộ.
Nếu Đằng Ích không trị cho hắn, hắn đành phải lấy tính mạng già trẻ nam nữ toàn trại ra uy hiếp, đến lúc đó không sợ này lão đầu không đáp ứng.
Đương nhiên, Kỷ Vô Cữu sẽ không thật sự lạm sát kẻ vô tội, chỉ là uy hiếp. Hơn nữa đây là hạ hạ chi sách, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không biết làm đến một bước này.
Nhưng phàm là chuyện quan trọng đều phải phòng ngừa vạn phần mới tốt.
Kỷ Vô Cữu trước đi vào Miêu trại, đem tất cả những khả năng có thể bị làm khó dễ có thể gặp phải suy nghĩ một lần, lại tìm biện pháp giải quyết cho tốt. Đến cuối cùng lại không nghĩ rằng, sự tình so với tưởng tượng của hắn dễ dàng hơn rất nhiều.
Kỳ thật, khó khắn lớn nhất Kỷ Vô Cữu gặp phải tại Miêu trại không phải đến từ Đằng Ích, mà là từ các cô nương Miêu trại. Các cô nương đa tình lại nhiệt tình nhìn thấy một tiểu tử tuấn tú bất phàm, lại nho nhã lễ độ ân cần, liền động tâm, mỗi ngày hát tình ca với hắn, đưa cho hắn các loại đồ vật nho nhỏ chứa đầy tính ý.
Có một lần Triệu Trí Thành có chút không lưu ý, Kỷ Vô Cữu liền bị một cô nương đoạt đi. Triệu Trí Thành bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng lại cướp hắn về.
Lúc này Kỷ Vô Cữu cũng không phải mềm yếu để người đắc thủ, chỉ là hắn ở chỗ này là khách, không cẩn thận đánh nhau với mấy cô nương của địa phương, liền sơ sẩy mọi chuyên.
Kỳ thật hắn không quá lo lắng cho vấn đề trinh tiết của mình.
Bởi vì hắn có dược...
Được rồi, lời nhàn rỗi đều đã nói, lại nói Đằng Ích. Lão đầu này mặc dù là người cực lực phản đối triều đình, nhưng cũng rất thông tình đạt lý. Đằng Ích biết được Kỷ Vô Cữu trúng đào hoa cổ, tự mình tới cửa, còn tưởng rằng là lúc đầu hắn cùng một chỗ với cô nương người ta sau đó chán ghét, muốn vứt bỏ nàng, cho nên mới tới giải cổ. Nhưng mà khi chính Đằng Ích xem qua thân thể cho Kỷ Vô Cữu, phát hiện một vấn đề thần kỳ: người này trúng đào hoa cổ không phải là giả, nhưng vẫn chưa giao hợp với người hạ cổ.
Lần đầu tiên Đằng Ích gặp phải loại tình huống này, nhịn không được hỏi Kỷ Vô Cữu làm sao có thể làm được.
"Ta đã có thê tử, ta rất yêu nàng." Kỷ Vô Cữu trả lời.
Người Miêu trọng tình nghĩa, Đằng Ích nghe xong thập phần xúc động. Trong mắt hắn Kỷ Vô Cữu có chút trở thành một hán tử có tình có nghĩa, hình tượng nhất thời cao lớn rất nhiều.
Kỳ thật, cổ thuật càng tinh xảo, khi dùng càng phải cẩn thận bởi vì lợi hại trong đó rất tinh diệu. lúc trước Đằng Ích gặp được Bách Hương Như ở Liêu Đông, cùng tiểu cô nương này có chút hợp ý, lúc ấy cảm thấy nàng ổn trọng có lễ phép, cho nên chỉ dạy nàng sau đó lại cho nàng một cái Đào hoa cổ. Bây giờ nghĩ lại, Bách Hương Như coi trọng đàn ông có vợ, phá hư hạnh phúc gia đình người ta, thật sự không nên.
Đằng Ích liền có chút dao động. Nhưng vừa nghĩ đến người trước mắt này là người Hoàng Đế thập phần để ý, hắn lại có chút chán ghét, vì thế hỏi Kỷ Vô Cữu, "Ngươi cùng Hoàng Đế là quan hệ thế nào?"
Kỷ Vô Cữu không chút nào có giấu diếm, "Ta chính là Hoàng Đế."
Hôm đó Đằng Ích liền đuổi Kỷ Vô Cữu ra ngoài, chính mình lại ngây người trong phòng hơn nửa ngày, sau thời gian ăn cơm xong lại chủ động tới tìm Kỷ Vô Cữu, "Ngươi vốn có thể gạt ta."
Kỷ Vô Cữu lắc lắc đầu, "Nếu như ngươi có thể cứu ta, ngươi chính là ân nhân của ta, ta không muốn ngươi trở thành ân nhân cứu mạng của ta sau đó lại phát hiện ta gạt ngươi."
Vì thế Đằng Ích đối Kỷ Vô Cữu thân là Hoàng Đế ấn tượng xấu nhạt đi một ít, nhưng vẫn như cũ không thích!
Kỷ Vô Cữu hỏi, "Trại các ngươi có bao nhiêu người?"
"Sáu ngàn."
"Ta cai trị dân chúng, có ít nhất sáu ngàn lần cái sáu ngàn kia."
Đằng Ích có chút kinh ngạc.
Kỷ Vô Cữu tiếp tục nói, "Càng nhiều người, tình huống càng phức tạp. Ta không dám nói biện pháp ta cai trị thiên hạ tuyệt đối chính xác, nhưng nếu lấy quy củ đơn giản trong trại để quản lý nhiều người như vậy, đại khái không thể thực hiện được, ngươi cũng biết, người Trung Nguyên không thuần phác thành thực như người Miêu."
Đằng Ích mạc danh kỳ diệu liền có chút đồng tình với hắn. Đúng vậy, người Trung Nguyên ma lanh quỷ quái, hắn quản lý một trại đã rất phiền toái rồi, người thanh niên này phải cai trị sáu ngàn cái trại như vậy...
Kỷ Vô Cữu còn nói thêm, "Ta luôn luôn kiểm điểm, có khả năng trước kia bởi vì ta cai trị vô phương, đối với ngươi có đắc tội chỗ, hi vọng ngươi đại nhân có đại lượng, đừng so do với vãn bối."
Đằng Ích sờ sờ râu, đối với Kỷ Vô Cữu ấn tượng lại tốt thêm một ít.
Cứ như vậy chung sống vài ngày, Kỷ Vô Cữu biểu hiện khiêm nhường lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cải biến ấn tượng của Đằng Ích về hắn. Vì thế lão đầu này rốt cuộc đáp ứng giải cổ cho hắn.
Kỷ Vô Cữu còn có một nghi hoặc, "Nếu giải cổ, Bách Hương Như nhất định phải chết?"
Trái lại Đằng Ích an ủi hắn, "Ngươi không cần lo lắng, chính nàng muốn chết. Lúc ta cho nàng đào hoa cổ đã dặn dò qua rất nhiều lần, dặn nàng đừng lấy thứ này đi hại người."
"Ta không phải sợ nàng chết, " Kỷ Vô Cữu giải thích, "Ta sợ thê tử của ta nhìn thấy nàng chết, sẽ cho rằng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thê tử ta đang mang thai, không thể chịu nổi kinh hách."
Đằng Ích bị hắn săn sóc tỉ mỉ với thê tử làm cho cảm động, đáp ứng theo hắn đến hoàng cung, cho Diệp Trăn Trăn thấy mình rồi mới lại giải cổ.
Bởi vì có bóng ma trong lòng mà mấy năm không ra cửa Cổ Vương, rốt cuộc bị Kỷ Vô Cữu lừa dối đi kinh thành.
Khi Kỷ Vô Cữu trở lại hoàng cung thì bụng Diệp Trăn Trăn đã muốn to lên rất nhiều. Nàng vuốt bụng đứng trước cửa Khôn Ninh cung nhìn quanh, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu đến, nhịn không được giang hai tay chạy vội tới chỗ hắn. Cung nhân phía sau nàng không nghĩ Hoàng Hậu nương nương dám chạy ra như vậy, bối rối chạy theo, sợ nàng có chuyện gì sơ xuất.
Kỷ Vô Cữu bị nàng dọa sợ tới mức tim cơ hồ ngừng đập, đứng tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám làm, đợi khi Diệp Trăn Trăn nhào vào lòng hắn, hắn ôm nàng lui về sau vài bước giảm lực đạo.
Kỳ thật Diệp Trăn Trăn cũng không liều lĩnh như vậy, bụng của nàng hơi nhích về sau, không ép đến hài tử, chỉ có ngực áp vào Kỷ Vô Cữu.
Vốn đã đầy đặn ngực hiện tại lại càng đầy đặn hơn, áp vào ngực Kỷ Vô Cữu, khiến cho hắn có một loại xúc động muốn phun máu mũi.
Kỷ Vô Cữu cười ha hả ôm nàng, rất muốn đè nàng xuống thân mật một phen, khổ nỗi chung quanh nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn đành phải buông nàng ra, kéo tay của nàng đi về phía Đằng Ích đằng sau, giới thiệu hai người với nhau.
Kỳ thật trên phương diện tính cách mà nói, tính tình Đằng Ích cùng Diệp Trăn Trăn có chút giống nhau, hai người đều thẳng thắn thành thật, có sao nói vậy, không thích vòng vèo, lòng dạ ngay thẳng.
Quả nhiên, không quá hai ngày, hai người này liền thành bạn vong niên. Đằng Ích rất thích Diệp Trăn Trăn, lại muốn đưa cho nàng một con tiểu trùng tử, chuyên dùng để đối phó với trượng phu không nghe lời, Kỷ Vô Cữu chống lỗ tai lên nghe đến mấy cái này, đen mặt vội vàng ngăn cản.
Chuẩn bị vài ngày, Đằng Ích bắt đầu giải cổ cho Kỷ Vô Cữu. Quá trình tương đối phức tạp, cũng tương đối hung tàn, có chút huyết tinh, không thích hợp vậy xem. Diệp Trăn Trăn có thai, càng không được phép xem, nàng chỉ biết là, lúc ấy nhân thủ hầu hạ tại hiện trường, lúc đi ra đều không nhịn được mà nôn ra.
Cùng lúc đó, Bách Hương Như chết một cách im ắng ở Ba Tiêu các, khi chết đi miệng mũi có máu đen, rất giống là trúng độc.
Kỷ Vô Cữu cứ như vậy nhặt về một mạng. Một hơi hắn đau khổ chống đỡ kia rốt cuộc có thể buông lỏng, vì thế liền biểu hiện ra bộ dáng bệnh nặng mới khỏi. Thiết thái y cùng Đằng Ích làm một phen thân thiết hữu hảo luận bàn, cuối cùng nhất trí đưa cho Kỷ Vô Cữu một đề nghị quan trọng: trong vòng nửa năm cấm làm chuyện phòng the.
Kỷ Vô Cữu lúc này siêu cấp nghe lời, bởi vì chuyện này quan hệ đến tính phúc nửa đời sau của hắn.
Vì thế mục tiêu kế tiếp của hắn nửa năm nay chủ yếu là điều trị thân thể cùng chiếu cố Diệp Trăn Trăn, quốc sự ngược lại cần chờ sau. Dù sao trong Nội Các cũng có người đáng tin cậy chống đỡ, Phương thị Diệp thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, trước đó để bọn họ tùy ý đi.
Không có chuyện phòng the hương diễm triền miên, thời gian Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn phu thê làm bạn càng thêm thuần túy, tựa như một đôi vợ chồng già, được bao quanh bởi tình cảm kiên định và dồi dào.
Đại khái, chờ bọn họ già đi chính là như vậy, loại cảm giác này cũng không xấu. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức nửa năm này, Kỷ Vô Cữu làm hai chuyện đại sự.
Chuyện thứ nhất, tìm kiếm thủ lĩnh mật thám năm đó bên cạnh phụ thân. Người khác có lẽ hiểu biết nông cạn đối với chuyện của tiên đế, nhưng người này chắc chắn biết được tương đối đầy đủ. Sau này người này được tìm ra, dưới sự truy vấn của Kỷ Vô Cữu, nói ra tình hình thực tế năm đó: tiên đế trúng độc, sanh ra hài tử đều chết yểu, nguyên nhân nhi tử Thái Hậu chết cũng là như thế. Sau này tiên đế cũng không muốn có hài tử nữa. Về phần vì sao hắn trúng độc, hình như là do một nữ nhân, đây cũng là nợ tình một bút xả không rõ ràng.
Kỷ Vô Cữu cùng người này đi gặp Thái Hậu nói ra tình hình thực tế, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không tin. Kỷ Vô Cữu cũng liền không có biện pháp. Mỗi ngày hạ triều hắn vẫn muốn cùng Diệp Trăn Trăn tới Từ Ninh Cung nhìn bà một cái, lại nói dù sao hắn cũng đã gọi là nương hai mươi năm, tuy rằng người mẹ này hận hắn, nhưng trước khi hắn hai mươi tuổi cũng không hề hại hắn, như vậy là đủ rồi. Sau này bà hiểu lầm, làm chút chuyện sai, kết quả cũng không thực sự gây hại cho hắn.
Chuyện thứ hai, từ dịch trì sửa chữa một nửa tòa viện đình phía tây, đề tự "Tây viên", hậu cung phi tần toàn bộ dời tới tây viên cư ngụ, lại phát cho phi tần lương tháng, hảo ăn hảo uống nuôi dưỡng các nàng, không để các nàng sinh sự. Trải qua chuyện Bách Hương Như nháo như vậy, Kỷ Vô Cữu cảm thấy nữ nhân nhiều chính là phiền toái, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đều di dời đến Tây viên. Sau này hắn cùng Diệp Trăn Trăn thương lượng, cảm thấy những nữ nhân kia cũng rất vô tội, một đời trói buộc trong Tây viên, ngày tháng cũng không dễ chịu. Vì thế hắn lại hạ một đạo thánh chỉ, phi tần ở Tây viên có thể tự lựa chọn xuất gia hoặc là lưu lại trong cung, sau khi xuất gia sẽ bị xóa tên trong hậu cung, nói cách khác, thời điểm ngươi hoàn tục liền trở thành một người bình thường, muốn đi chỗ nào tới chỗ nào, muốn gả cho ai cũng không có ai ngăn cản.
Hành động này vừa làm, hậu cung thanh tịnh đi không ít.
Lúc này thân mình Kỷ Vô Cữu cũng điều dưỡng rất khá, thân thể lại rắn chắc thêm, sắc mặt hồng nhuận. Vì thế hắn đem toàn bộ lực chú ý đặt trên bụng Diệp Trăn Trăn, nhìn nàng vì đứa nhỏ này ăn nhiều đau khổ như vậy, hắn thập phần đau lòng, mỗi ngày đều chiếu cố nàng chu toàn, ôn thanh nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng, Diệp Trăn Trăn nói một hắn không dám nói hai, Diệp Trăn Trăn chỉ đông hắn tuyệt không đi hướng tây, dần dần liền biến thành một phu quân tốt nhị thập tứ hiếu.
Mắt thấy Hoàng Thượng chân trước mắng mỏ các mỗ đại thần cho cẩu huyết lâm đầu, sau lưng đi tới Khôn Ninh cung liền nháy mắt liền hóa thành một con cừu nhỏ dịu ngoan, Phùng Hữu Đức nhìn thấy mà trong lòng nao nao, thế nên tại Khôn Ninh cung hắn cũng theo đó không dám lớn tiếng, nhìn thấy Vương Hữu Tài có khi còn nhe răng cười với vãn bối này một cái, trong nụ cười có ba phần hòa ái ba phần lấy lòng lại có ba phần khác quỷ dị không nói ra được, hù dọa Vương Hữu Tài sợ tới mức hai chân nhũn ra, đi đường chuếnh choáng.
Diệp Trăn Trăn tuy rằng bụng đã lớn, nhưng vẫn như cũ không an phận, khi nhàn rỗi liền thích đi bốn phía, sau khi hậu cung chuyển biến, liền muốn đi ra phía trước xem xem. Nói thật trước đó những cung điện kia đại bộ phận nàng đều không nhìn kỹ quá.
Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe nói, lập tức sai người nâng phượng liễn đến, mang theo Diệp Trăn Trăn đi dạo, vừa nói, "Đây là nhà mình, tự nhiên nàng muốn đi nơi nào liền đi nơi đó."
Đến trước Hoàng Cực điện, hai người xuống dưới đi bộ, đạp lên từng bậc từng bậc thềm đá Hán bạch ngọc, bước vào điện nội. Hoàng Cực điện là tòa điện trang nghiêm to lớn nhất Tử Cấm thành, là địa phương ngay mặt tiền Tử Cấm thành. Nội điện rộng lớn trống trải, bốn phía có bảy mươi hai cột gỗ chống trụ, trong điện bao quanh thiếp vàng Vân Long trụ, kim long ôm lấy một tấm biển lớn, trên đề "Kiến cực tuy du", phía dưới tấm biển chính có một Cửu Long kim tất bảo tọa, không động như núi, cao cao tại thượng, mặt ngoài tràn đầy vàng óng sáng bóng.
Kỷ Vô Cữu lôi kéo tay Diệp Trăn Trăn, đứng trước bảo tọa trước điện, chậm rãi mà bước lên. Diệp Trăn Trăn đứng tại chỗ không muốn động.
"Trăn Trăn, đến đây." Hắn thấp giọng gọi nàng.
Diệp Trăn Trăn liền đi theo hắn đi lên, bị hắn lôi kéo ngồi trên bảo tọa.
Hai người sóng vai ngồi trên kim tọa, phóng mắt nhìn xuống phía dưới, lướt qua khoảng trống trong đại điện, vẫn nhìn về phía đại ngắm trăng rộng lớn ngoài điện.
Nàng giống như thấy được quốc chi thịnh điển, nhìn thấy bách quan quỳ xuống, nhìn thấy quốc gia vạn nhà.
Nàng nhìn thấy thiên hạ của hắn.
Kỷ Vô Cữu gắt gao nắm tay Diệp Trăn, mười ngón đan xen cùng nàng.
Giang sơn nắm tay, bạch đầu gắn bó.
y
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất