Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 83: Phát hiện
Lần này Diệp Trăn Trăn cho quan lại Giang Tô một liều thuốc mãnh liệt, dựa theomanh mối do Thường Ngư cung cấp, nàng bắt thêm không ít quan viên đến đánh, nhưng tất cả đều chuẩn xác, mỗi người đều nhận tội.
Làm quan tất cả đều có lòng thương tiếc sinh mệnh, miệng luôn nói không sợ chết, trên thực tế đó là do mức độ uy hiếp độ không đủ, không thể để cho bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong sợ hãi đến gần. Diệp Trăn Trăn là hoàng hậu, bày ra một bộ dạng Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời), dầu muối gì đều không thấm, trực tiếp cầm roi mà quật, làm cho bọn họ tin rằng nàng là hoàng hậu, lại thuận lý thành chương tin rằng cho dù tiểu tổ tông này có đánh chết bọn họ, cũng không cần phải đền mạng. Có mấy người còn cố gắng dãy dụa, chờ cứu binh tới, đáng tiếc hoàng hậu làm việc quá tuyệt, trong ngoài đều khống chế không chút sơ hở, tin tức căn bản sẽ không có cách nào truyền ra bên ngoài. Hoàng hậu còn nói thêm, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ sai người phân thây các ngươi thành từng khối, ném vào sông Tần Hoài cho cá ăn. Đến lúc đó hài cốt không còn, chứng cớ tất nhiên cũng không còn, bất quá triều đình thiếu đi vài ngươi, mà các ngươi, ngay cả đầu thai sợ cũng không thể.
Loại lời nói vô tình vô sỉ cố tình gây sự này nói ra điều khiến bọn họ đều chấn nhiếp rồi.
Kỷ Vô Cữu nhìn lời khai của những quan viên này nhìn kỹ hai lần, phát hiện trong những bản khai này có tương tự rất cao: Có số bạc qua lại rõ ràng chi tiết, tham ô đến mức khổng lồ, nhưng nơi tập trung tiền tham ô nhiều nhất, là ở chỗ Giang Tô Bố Chính Sứ.
Bố Chính Sứ là Đại tướng biên cương, quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Vụ án này liên quan đến phần đông quan viên, quy mô lan rộng vô cùng, Kỷ Vô Cữu lập tức hạ chỉ nhanh chóng điều Hình bộ ở kinh thành cùng quan viên Đô Sát viện cùng nhau điều tra án này. Có nhân chứng vật chứng đầy đủ rõ ràng, vụ án này tất nhiên sẽ nhanh chóng sáng tỏ, chuyện quan trọng nhất hiện tại là tra rõ ràng bạc tang vật cuối cùng đang ở chỗ nào.
Nhưng mà quan viên kinh thành vừa tới Giang Tô, lại truyền tới một tin tức, Giang Tô Bố Chính Sứ Sài Chí Thoáibiết truyện, sợ tội tự sát.
Kỷ Vô Cữu sai người đến phủ của Sài Chí Thoái trước sau tra xét một lượt, cũng không phát hiện tung tích tiền bạc. Mà căn cứ theo lời khai của hạ nhân của phủ, cuộc sống bình thường của Sài Chí Thoái tương đối đơn giản, không có chuyện vung tiền như rác này.
Sài Chí Thoái, Sài Chí Thoái. Kỷ Vô Cữu cẩn thận hồi tưởng lại trước khi đến đây đã đến Lại bộ lật xem qua một lượt hồ sơ quan viên các cấp Giang Tô, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Sài Chí Thoái này, lúc tuổi còn trẻ đã từng làm đảm nhiệm chức vụ trong chiêm sự phủ của Thái tử
Chiêm sự phủ chuyên phục vụ thái tử, hai mươi mấy năm trước thái tử không phải là hắn Kỷ Vô Cữu, mà là bá bá của hắn, đã bị tiên đế phế bỏ! Cũng chính là phụ thân của Kỷ Ly Ưu!
Sài Chí Thoái lúc tuổi còn trẻ cũng không xuất hiện nhiều, chức vụ trong chiêm sự phủ cũng không cao, mà chiêm sự phủ lại có nhiều người như vậy, cho nên lúc Kỷ Vô Cữu nhìn thấy cũng không quá mức lưu ý.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trong chuyện này tất có chuyện cổ quái.
Còn có, lúc trước Bách Kiến Thành sau khi được đại xá trở về từ Liêu Đông, cũng bắt đầu ở Giang Tô. Lúc Kỷ Vô Cữu mới xem hồ sơ liền cảm thấy có chút kỳ quái, Bách Kiến Thành là người Phúc Kiến, được đại xá lại không trở về quê nhà, ngược lại chạy đến Giang Tô, lại từng bước một bò lên trên, trong đó nhất định có người nâng đỡ. Mà Diệp Tu Danh đề bạt Bách Kiến Thành là chuyện về sau, cho nên đề bạt che chở Bách Kiến Thành ngay từ đầu là Sài Chí Thoái.
Về phần vì sao Sài Chí Thoái phải đề bạt một tội thần, đáp án đã rất rõ ràng.
Mấy năm này Kỷ Ly Ưu trước buôn bán qua lại với tộc Nữ Chân, lại gặp được Bách Kiến Thành ở Liêu Đông, lôi kéo hắn gia nhập vào kế hoạch mưu phản của mình. Sau này Bách Kiến Thành trở lại Trung Nguyên, Sài Chí Thoái làm người trung gian trong kế hoạch mưu phản này, bồi dưỡng nâng đỡ Bách Kiến Thành, cũng đưa hắn vào kinh thành thành. Bách Kiến Thành dựa vào bản thân và tình cảm thầy trò với Diệp Tu Danh thuận lợi tiến vào Lại bộ.
Kỷ Ly Ưu, Sài Chí Thoái, Bách Kiến Thành. Trừ bọn họ ra, còn có những ai khác nữa? Căn cứ theo miêu tả của Diệp Tu Danh, Bách kiến Thành là một người mọi việc đều luồn cúi, lại dễ dàng nhượng bộ, có phải có người sẽ bị hắn lôi kéo vào? Mà Sài Chí Thoái ở Giang Tô vài chục năm, cây lớn rễ sâu, hắn rốt cuộc nuôi dưỡng bao nhiêu bộ hạ?
Những thứ này, dần dần sẽ biết được.
Cho nên, vụ án này, thực tế là hai vụ án. Thẩm tra xong án tham ô, nhưng hiện tại manh mối án mưu phản lại lộ ra quá ít, biện pháp tốt nhất là án binh bất động, bí mật tỉ mỉ tiếp tục tra xét.
Vì vậy Kỷ Vô Cữu sai người đem quan lại tham ô áp giải hồi kinh, Sài phủ tạm thời niêm phong, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần. Lại để cho ám vệ bên cạnh đưa mật chỉ hồi kinh cho mật thám đại nội.
Những chuyện này không vội, chuyện quan trọng nhất hiện tại là tìm được Kỷ Ly Ưu. Bên cạnh giường có người làm sao có thể ngủ yên, mặc dù Kỷ Vô Cữu biết rõ Kỷ Ly Ưu muốn làm phản kỳ thật so với lên trời còn khó hơn, nhưng trong tối luôn có người nhìn chằm chằm vào mình, hắncảm thấy khó chịu vô cùng.
Sài Chí Thoái ở Giang Tô kinh doanh nhiều năm, lại giấu nhiều tiền như vậy, chắc hẳn hang ổ của Kỷ Ly Ưu là ở Giang Tô.
Kế hoạch lúc trước của Kỷ Ly Ưu thất bại, hắn hiện tại rất có thể đã trở về Giang Tô.
Nói cách khác, bọn họ lần này tới tra tham ô án, thế nhưng chó ngáp phải ruồi tra ra đại án.
Nhưng Kỷ Ly Ưu ở chỗ nào? Rốt cuộc làm sao có thể dụ hắn lộ mặt ra?
Kỷ Vô Cữu cảm thấy, nếu Kỷ Ly Ưu biết rõ hành tung của hắn, rất có thể sẽ đến ám sát hắn. Thái bình thịnh thế, muốn thông qua phương thức khởi binh hoặc cung biến để soán vị, tỷ lệ thành công gần như bằng không. Nhưng hiện tại hoàng thất không con, chỉ cần giết chết Kỷ Vô Cữu hắn, Kỷ Ly Ưu liền có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi.
Thích khách cũng là người thông minh, bên cạnh Kỷ Vô Cữu nhiều ám vệ như vậy, mỗi người đều là cao thủ đệ nhất, nếu bọn họ liều lĩnh thích sát hắn, đó không phải là hành thích, đó là đi tìm chết.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Vô Cữu đành phải tích cực sáng tạo cơ hội cho đám thích khách kia. Hắn lệnh cho ám vệ phải trái gì đều cách hắn khoảng cách một dặm, trên người dấu vài viên đạn thả tín hiệu, nếu có việc gấp, liền phát tín hiệu, ám vệ tự nhiên sẽ xông lại ngay lập tức.
Trên người Diệp Trăn Trăn mặc tàm y, có thể bảo đảm không đáng ngại.
Chuyện này giải thích có phần tốn miệng lưỡi, Kỷ Vô Cữu tạm thời cũng không nói cho Diệp Trăn Trăn biết, chỉ muốn chờ sau khi chuyện có kết quả, sẽ nói cho nàng nghe liền một mạch. Dù sao nàng có biết hay không cũng không quá mức quan hệ, cũng không nhúng tay vào được.
Vì vậy vài ngày tiếp theo, Kỷ Vô Cữu dạo chơi cùng Diệp Trăn Trăn từ phố lớn đến ngõ nhỏ trong thành Kim Lăng, ăn chơi phóng túng. Diệp Trăn Trăn rất thích nghe đàn hát trong quán trà, y y nha nha, mặc dù nghe không hiểu, lại cảm giác thập phần dễ nghe. Nàng cơ hồ mỗi ngày đều đi nghe một đoạn, về sau được dân bản xứ giới thiệu, mới biết được khúc hát kia là về chuyện xưa phong nguyệt của hoàng đế cùng Huyền Nữ nương nương. Khúc hát kia dù lời nói có phần diễm tình, lại có phần văn nhã, trong đó có một câu là "Lộ giọt mẫu đơn tâm". Kỷ Vô Cữu đem mấy chữ này treo ở cửa miệng mà nghiền ngẫm kỹ càng, càng nghiền ngẫm càng cảm thấy có ý tứ, đêm đó hào hứng dạt dào giọt một hồi mẫu đơn, ngày kế liền vẽ bức mặt quạt, viết lưu niệm chính là "Lộ giọt mẫu đơn tâm", đưa cho Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn nhìn, giơ quạt lên muốn đánh lên đầu của hắn.
Xế chiều hôm đó, lúc Diệp Trăn Trăn đi dạo phố đi ngang qua y quán, từ trong đó mua được loại thuốc có thể khiến nam nhân nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngài. Chưởng quỹ y quán một mực tuyên truyền hắn giơ bình thuốc nhỏ màu trắng kia, nói thao thao bất tuyệt với Diệp Trăn Trăn, "Phu nhân xin ngài yên tâm, viên thuốc này là loại thuốc độc nhất vô nhị bí chế của tiểu quán, trải qua chín chín tám mươi mốt lần luyện chế mà thành, một viên nho nhỏ, bảo đảm có thể làm cho nam tử bất lực ít nhất mười ngày. Không cần quan tâm xem hắn khỏe mạnh như thế nào, thuốc bột này nhất định có thể quét sạch uy phong của hắn. Phu nhân ngài dung mạo như thiên tiên, quả thực cần dự phòng loại dược vật này nhiều hơn so với người khác, chuẩn bị thỉnh thoảng chỉ cần a..."
Kỷ Vô Cữu nghe đến sắc mặt trắng bệch, tóc dựng đứng lên, vươn tay lên muốn đoạt lấy, Diệp Trăn Trăn lại nhanh tay hơn hắn, cầm lấy lọ thuốc cất vào ngực, cười với hắn nói, "Lúc nào chàng muốn ăn, ta sẽ cho chàng an."
Kỷ Vô Cữu trong nháy mắt liền từ cọp biến thành mèo, ôn thuận vô cùng, nói chuyện với Diệp Trăn Trăn bằng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại giống như người vợ nhỏ, "Trăn Trăn, ta thay nàng bảo quản nó nhé."
Diệp Trăn Trăn che ngực, cười nói, "Ta sợ chàng ăn trộm."
... Rốt cuộc trong lòng suy nghĩ luẩn quẩn nhiều thế nào mới có thể ăn trộm loại vật này.
Hai người cãi nhau ầm ĩ ra khỏi y quán, bên ngoài một chút liền có mưa. Mưa bụi tinh tế phun xuống, rơi vào trên mặt người qua đường, mát lạnh vô cùng. Gạch đá xanh đã bị thấm ướt, đang được tắm rửa bởi mưa. Kỷ Vô Cữu bung một cây dù giấy thấm dầu, sóng vài đi trong mưa cùng Diệp Trăn Trăn.
Mặt ô màu vàng tơ, trên mặt vẽ hai cành hồng mai xinh đẹp. Dưới ô là hai người, một bạch y một hồng, nam anh tuấn cao ngất, nữ xinh đẹp linh lung, đứng chung một chỗ nhìn đẹp mắt giống như một đôi trích tiên, không giống người phàm. Hai người theo đường đá xanh đi đến vòm cầu đứng đá trú mưa, lại không biết một đường từ đó đến đây hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Cầu đá xây trên mặt sông Hoài, đứng trên cầu nhìn về nơi xa, sông Hoài xanh xanh nằm trọn trong cơn mưa bụi, mặt sông tí tách những giọt mưa, dâng lên một tầng khói xanh mỏng manh. Hai bờ sông lầu các san sát nối tiếp nhau, trong mưa thấy không rõ nét, nhìn từ xa y như một tầng sa mỏng.
Diệp Trăn Trăn kéo tay của Kỷ Vô Cữu, nói, "Chúng ta lên thuyền du ngoại trên sông đi."
"Được." Đối với đề nghị của nàng, hắn tựa hồ một mực đáp ứng.
Kim Lăng là nơi phồn hoa cố đô, thuyền hoa hai bên bờ sông Tần Hoài cho thuê đã hình thành sản nghiệp lâu đơi, không những có thể thuê thuyền, còn có thể thuê người. Các cậu ấm phong lưu tịch mịch, thuê vài hồng nhan tri kỉ, chơi thuyền trên sông, uống rượu tâm tình, tốt đẹp biết bao nhiêu.
Kỷ Vô Cữu cự tuyệt đề nghị mấy hồng nhan tri kỷ của chủ thuyền, chỉ thuê chiếc thuyền, ngay cả người chèo thuyền đều không cần. Hắn nâng Diệp Trăn Trăn lên thuyền, liền tự mình chèo thuyền ra ngoài mặt sông rẽ nước mà đi. Thì ra vì loại mục đích không thể nói nào đó, Kỷ Vô Cữu đã từng học qua chèo thuyền, vì vậy thuyền hai người rất thuận lợi bơi ra giữa sông, sau đó, Kỷ Vô Cữu liền bỏ mái chèo xuống, đi vào đầu thuyền tìm Diệp Trăn Trăn.
Bởi vì thuyền tương đối lớn, nếu hai người cùng đứng ở một đầu, cũng không cần lo lắng thuyền sẽ lật.
Diệp Trăn Trăn đang đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh. Đứng ở trên cầu ngắm sông Tân Hoài khác hoàn toàn đứng ngắm trên thuyền. Đứng ở trên cầu, có cảm giác mình đang nhìn một bức họa, mà lúc đứng ở trên thuyền, lại có cảm giác bản thân mình đang ở trong bức họa đó.
Màn mưa bụi trên mặt sông như một lớp tranh sơn dầu có thể chạm tay vào, trên mặt sông nổi lên làn khỏi xanh chậm rãi phủ hai bên bờ sông. Đỉnh lầu đài các hai bên bờ sông dường như cách rất gần, càng nhìn càng thấy rõ ràng.
Nàng một tay che dù, tay kia duỗi ra ngoài ô, lòng bàn tay ngửa lên để vài giọt mưa mềm mại đáp xuống.
Mưa bụi, dù vẽ giấy, hồng y mỹ nhân. Diệp Trăn Trăn chỉ cho rằng nàng đứng ở trong họa, lại không biết bản thân nàng chính là một bức họa.
Kỷ Vô Cữu nhìn bóng lưng của nàng, ầm ầm động tâm. Hai người đã thành thân một năm, thân mật khăng khít, vô cùng quen thuộc lẫn nhau nhưng mỗi lần thấy nàng đẹp không cách nào tả xiết như vậy, hắn luôn sẽ có cảm giác tim đập rộn ràng như thuở ban đầu. Giống như một tiểu tử lần đầu nếm trải tình ái.
Hắn đi tới, ôm lấy nàng từ sau lưng, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc đen của nàng.
"Thật đẹp." Diệp Trăn Trăn lẩm bẩm nói.
"Là, thật đẹp." Kỷ Vô Cữu phụ họa. Hắn khẽ cắn vành tai của nàng, tay từ eo từ từ sờ ngược lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn, bóp nhẹ ngực nàng.
Diệp Trăn Trăn: "..." Lúc nhiều tình thơ ý hoạ như vậy, tại sao hắn cũng muốn làm loại chuyện đó.
Đương nhiên, đối với Kỷ Vô Cữu mà nói, không khí tốt đẹp như vậy cũng nên làm những chuyện tốt đẹp khác, nếu không thật lãng phí. Hắn quay người Diệp Trăn Trăn lại, hôn nàng một cái thật sâu, mạnh mẽ ngăn mấy lời cự tuyệt của nàng.
Diệp Trăn Trăn ngay từ đầu còn muốn phản kháng một chút, nhưng rất nhanh liền bị Kỷ Vô Cữu hôn đến mất hết khí lực, trên người bị hắn xoa nắn mềm nhũn, không cẩn thận buông lỏng tay, dù vẽ bằng giấy xinh đẹp rơi xuống sông, bồng bềnh lão đảo bay xa trên mặt sông.
Trong mưa sương mù màu xanh nhạt, hai người chen chúc triền miên cùng một chỗ. Mưa phùn rơi vào trên người bọn họ, hai người tựa hồ cũng không có chút cảm giác nào.
Cho đến khi Diệp Trăn Trăn bị hôn phải thở hồng hộc. Nàng đưa tay lau trán một cái, sợi tóc đã bị nước mưa thấm ướt, dán trên trán. Nàng giãy giụa nói, "Chàng không định muốn.... tại chỗ này chứ..." Đi?
Kỷ Vô Cữu thở gấp cười nói, "Mặc dù ta rất muốn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nàng bị người khác nhìn." Nói xong liền kéo nàng đi vào trong thuyền.
Nơi xa trên bờ sông, vài bóng dáng chậm rãi chìm vào trong nước, vài con cá bình thường im hơi lặng tiếng bơi đi.
Làm quan tất cả đều có lòng thương tiếc sinh mệnh, miệng luôn nói không sợ chết, trên thực tế đó là do mức độ uy hiếp độ không đủ, không thể để cho bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong sợ hãi đến gần. Diệp Trăn Trăn là hoàng hậu, bày ra một bộ dạng Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời), dầu muối gì đều không thấm, trực tiếp cầm roi mà quật, làm cho bọn họ tin rằng nàng là hoàng hậu, lại thuận lý thành chương tin rằng cho dù tiểu tổ tông này có đánh chết bọn họ, cũng không cần phải đền mạng. Có mấy người còn cố gắng dãy dụa, chờ cứu binh tới, đáng tiếc hoàng hậu làm việc quá tuyệt, trong ngoài đều khống chế không chút sơ hở, tin tức căn bản sẽ không có cách nào truyền ra bên ngoài. Hoàng hậu còn nói thêm, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ sai người phân thây các ngươi thành từng khối, ném vào sông Tần Hoài cho cá ăn. Đến lúc đó hài cốt không còn, chứng cớ tất nhiên cũng không còn, bất quá triều đình thiếu đi vài ngươi, mà các ngươi, ngay cả đầu thai sợ cũng không thể.
Loại lời nói vô tình vô sỉ cố tình gây sự này nói ra điều khiến bọn họ đều chấn nhiếp rồi.
Kỷ Vô Cữu nhìn lời khai của những quan viên này nhìn kỹ hai lần, phát hiện trong những bản khai này có tương tự rất cao: Có số bạc qua lại rõ ràng chi tiết, tham ô đến mức khổng lồ, nhưng nơi tập trung tiền tham ô nhiều nhất, là ở chỗ Giang Tô Bố Chính Sứ.
Bố Chính Sứ là Đại tướng biên cương, quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Vụ án này liên quan đến phần đông quan viên, quy mô lan rộng vô cùng, Kỷ Vô Cữu lập tức hạ chỉ nhanh chóng điều Hình bộ ở kinh thành cùng quan viên Đô Sát viện cùng nhau điều tra án này. Có nhân chứng vật chứng đầy đủ rõ ràng, vụ án này tất nhiên sẽ nhanh chóng sáng tỏ, chuyện quan trọng nhất hiện tại là tra rõ ràng bạc tang vật cuối cùng đang ở chỗ nào.
Nhưng mà quan viên kinh thành vừa tới Giang Tô, lại truyền tới một tin tức, Giang Tô Bố Chính Sứ Sài Chí Thoáibiết truyện, sợ tội tự sát.
Kỷ Vô Cữu sai người đến phủ của Sài Chí Thoái trước sau tra xét một lượt, cũng không phát hiện tung tích tiền bạc. Mà căn cứ theo lời khai của hạ nhân của phủ, cuộc sống bình thường của Sài Chí Thoái tương đối đơn giản, không có chuyện vung tiền như rác này.
Sài Chí Thoái, Sài Chí Thoái. Kỷ Vô Cữu cẩn thận hồi tưởng lại trước khi đến đây đã đến Lại bộ lật xem qua một lượt hồ sơ quan viên các cấp Giang Tô, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Sài Chí Thoái này, lúc tuổi còn trẻ đã từng làm đảm nhiệm chức vụ trong chiêm sự phủ của Thái tử
Chiêm sự phủ chuyên phục vụ thái tử, hai mươi mấy năm trước thái tử không phải là hắn Kỷ Vô Cữu, mà là bá bá của hắn, đã bị tiên đế phế bỏ! Cũng chính là phụ thân của Kỷ Ly Ưu!
Sài Chí Thoái lúc tuổi còn trẻ cũng không xuất hiện nhiều, chức vụ trong chiêm sự phủ cũng không cao, mà chiêm sự phủ lại có nhiều người như vậy, cho nên lúc Kỷ Vô Cữu nhìn thấy cũng không quá mức lưu ý.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trong chuyện này tất có chuyện cổ quái.
Còn có, lúc trước Bách Kiến Thành sau khi được đại xá trở về từ Liêu Đông, cũng bắt đầu ở Giang Tô. Lúc Kỷ Vô Cữu mới xem hồ sơ liền cảm thấy có chút kỳ quái, Bách Kiến Thành là người Phúc Kiến, được đại xá lại không trở về quê nhà, ngược lại chạy đến Giang Tô, lại từng bước một bò lên trên, trong đó nhất định có người nâng đỡ. Mà Diệp Tu Danh đề bạt Bách Kiến Thành là chuyện về sau, cho nên đề bạt che chở Bách Kiến Thành ngay từ đầu là Sài Chí Thoái.
Về phần vì sao Sài Chí Thoái phải đề bạt một tội thần, đáp án đã rất rõ ràng.
Mấy năm này Kỷ Ly Ưu trước buôn bán qua lại với tộc Nữ Chân, lại gặp được Bách Kiến Thành ở Liêu Đông, lôi kéo hắn gia nhập vào kế hoạch mưu phản của mình. Sau này Bách Kiến Thành trở lại Trung Nguyên, Sài Chí Thoái làm người trung gian trong kế hoạch mưu phản này, bồi dưỡng nâng đỡ Bách Kiến Thành, cũng đưa hắn vào kinh thành thành. Bách Kiến Thành dựa vào bản thân và tình cảm thầy trò với Diệp Tu Danh thuận lợi tiến vào Lại bộ.
Kỷ Ly Ưu, Sài Chí Thoái, Bách Kiến Thành. Trừ bọn họ ra, còn có những ai khác nữa? Căn cứ theo miêu tả của Diệp Tu Danh, Bách kiến Thành là một người mọi việc đều luồn cúi, lại dễ dàng nhượng bộ, có phải có người sẽ bị hắn lôi kéo vào? Mà Sài Chí Thoái ở Giang Tô vài chục năm, cây lớn rễ sâu, hắn rốt cuộc nuôi dưỡng bao nhiêu bộ hạ?
Những thứ này, dần dần sẽ biết được.
Cho nên, vụ án này, thực tế là hai vụ án. Thẩm tra xong án tham ô, nhưng hiện tại manh mối án mưu phản lại lộ ra quá ít, biện pháp tốt nhất là án binh bất động, bí mật tỉ mỉ tiếp tục tra xét.
Vì vậy Kỷ Vô Cữu sai người đem quan lại tham ô áp giải hồi kinh, Sài phủ tạm thời niêm phong, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần. Lại để cho ám vệ bên cạnh đưa mật chỉ hồi kinh cho mật thám đại nội.
Những chuyện này không vội, chuyện quan trọng nhất hiện tại là tìm được Kỷ Ly Ưu. Bên cạnh giường có người làm sao có thể ngủ yên, mặc dù Kỷ Vô Cữu biết rõ Kỷ Ly Ưu muốn làm phản kỳ thật so với lên trời còn khó hơn, nhưng trong tối luôn có người nhìn chằm chằm vào mình, hắncảm thấy khó chịu vô cùng.
Sài Chí Thoái ở Giang Tô kinh doanh nhiều năm, lại giấu nhiều tiền như vậy, chắc hẳn hang ổ của Kỷ Ly Ưu là ở Giang Tô.
Kế hoạch lúc trước của Kỷ Ly Ưu thất bại, hắn hiện tại rất có thể đã trở về Giang Tô.
Nói cách khác, bọn họ lần này tới tra tham ô án, thế nhưng chó ngáp phải ruồi tra ra đại án.
Nhưng Kỷ Ly Ưu ở chỗ nào? Rốt cuộc làm sao có thể dụ hắn lộ mặt ra?
Kỷ Vô Cữu cảm thấy, nếu Kỷ Ly Ưu biết rõ hành tung của hắn, rất có thể sẽ đến ám sát hắn. Thái bình thịnh thế, muốn thông qua phương thức khởi binh hoặc cung biến để soán vị, tỷ lệ thành công gần như bằng không. Nhưng hiện tại hoàng thất không con, chỉ cần giết chết Kỷ Vô Cữu hắn, Kỷ Ly Ưu liền có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi.
Thích khách cũng là người thông minh, bên cạnh Kỷ Vô Cữu nhiều ám vệ như vậy, mỗi người đều là cao thủ đệ nhất, nếu bọn họ liều lĩnh thích sát hắn, đó không phải là hành thích, đó là đi tìm chết.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Vô Cữu đành phải tích cực sáng tạo cơ hội cho đám thích khách kia. Hắn lệnh cho ám vệ phải trái gì đều cách hắn khoảng cách một dặm, trên người dấu vài viên đạn thả tín hiệu, nếu có việc gấp, liền phát tín hiệu, ám vệ tự nhiên sẽ xông lại ngay lập tức.
Trên người Diệp Trăn Trăn mặc tàm y, có thể bảo đảm không đáng ngại.
Chuyện này giải thích có phần tốn miệng lưỡi, Kỷ Vô Cữu tạm thời cũng không nói cho Diệp Trăn Trăn biết, chỉ muốn chờ sau khi chuyện có kết quả, sẽ nói cho nàng nghe liền một mạch. Dù sao nàng có biết hay không cũng không quá mức quan hệ, cũng không nhúng tay vào được.
Vì vậy vài ngày tiếp theo, Kỷ Vô Cữu dạo chơi cùng Diệp Trăn Trăn từ phố lớn đến ngõ nhỏ trong thành Kim Lăng, ăn chơi phóng túng. Diệp Trăn Trăn rất thích nghe đàn hát trong quán trà, y y nha nha, mặc dù nghe không hiểu, lại cảm giác thập phần dễ nghe. Nàng cơ hồ mỗi ngày đều đi nghe một đoạn, về sau được dân bản xứ giới thiệu, mới biết được khúc hát kia là về chuyện xưa phong nguyệt của hoàng đế cùng Huyền Nữ nương nương. Khúc hát kia dù lời nói có phần diễm tình, lại có phần văn nhã, trong đó có một câu là "Lộ giọt mẫu đơn tâm". Kỷ Vô Cữu đem mấy chữ này treo ở cửa miệng mà nghiền ngẫm kỹ càng, càng nghiền ngẫm càng cảm thấy có ý tứ, đêm đó hào hứng dạt dào giọt một hồi mẫu đơn, ngày kế liền vẽ bức mặt quạt, viết lưu niệm chính là "Lộ giọt mẫu đơn tâm", đưa cho Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn nhìn, giơ quạt lên muốn đánh lên đầu của hắn.
Xế chiều hôm đó, lúc Diệp Trăn Trăn đi dạo phố đi ngang qua y quán, từ trong đó mua được loại thuốc có thể khiến nam nhân nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngài. Chưởng quỹ y quán một mực tuyên truyền hắn giơ bình thuốc nhỏ màu trắng kia, nói thao thao bất tuyệt với Diệp Trăn Trăn, "Phu nhân xin ngài yên tâm, viên thuốc này là loại thuốc độc nhất vô nhị bí chế của tiểu quán, trải qua chín chín tám mươi mốt lần luyện chế mà thành, một viên nho nhỏ, bảo đảm có thể làm cho nam tử bất lực ít nhất mười ngày. Không cần quan tâm xem hắn khỏe mạnh như thế nào, thuốc bột này nhất định có thể quét sạch uy phong của hắn. Phu nhân ngài dung mạo như thiên tiên, quả thực cần dự phòng loại dược vật này nhiều hơn so với người khác, chuẩn bị thỉnh thoảng chỉ cần a..."
Kỷ Vô Cữu nghe đến sắc mặt trắng bệch, tóc dựng đứng lên, vươn tay lên muốn đoạt lấy, Diệp Trăn Trăn lại nhanh tay hơn hắn, cầm lấy lọ thuốc cất vào ngực, cười với hắn nói, "Lúc nào chàng muốn ăn, ta sẽ cho chàng an."
Kỷ Vô Cữu trong nháy mắt liền từ cọp biến thành mèo, ôn thuận vô cùng, nói chuyện với Diệp Trăn Trăn bằng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại giống như người vợ nhỏ, "Trăn Trăn, ta thay nàng bảo quản nó nhé."
Diệp Trăn Trăn che ngực, cười nói, "Ta sợ chàng ăn trộm."
... Rốt cuộc trong lòng suy nghĩ luẩn quẩn nhiều thế nào mới có thể ăn trộm loại vật này.
Hai người cãi nhau ầm ĩ ra khỏi y quán, bên ngoài một chút liền có mưa. Mưa bụi tinh tế phun xuống, rơi vào trên mặt người qua đường, mát lạnh vô cùng. Gạch đá xanh đã bị thấm ướt, đang được tắm rửa bởi mưa. Kỷ Vô Cữu bung một cây dù giấy thấm dầu, sóng vài đi trong mưa cùng Diệp Trăn Trăn.
Mặt ô màu vàng tơ, trên mặt vẽ hai cành hồng mai xinh đẹp. Dưới ô là hai người, một bạch y một hồng, nam anh tuấn cao ngất, nữ xinh đẹp linh lung, đứng chung một chỗ nhìn đẹp mắt giống như một đôi trích tiên, không giống người phàm. Hai người theo đường đá xanh đi đến vòm cầu đứng đá trú mưa, lại không biết một đường từ đó đến đây hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Cầu đá xây trên mặt sông Hoài, đứng trên cầu nhìn về nơi xa, sông Hoài xanh xanh nằm trọn trong cơn mưa bụi, mặt sông tí tách những giọt mưa, dâng lên một tầng khói xanh mỏng manh. Hai bờ sông lầu các san sát nối tiếp nhau, trong mưa thấy không rõ nét, nhìn từ xa y như một tầng sa mỏng.
Diệp Trăn Trăn kéo tay của Kỷ Vô Cữu, nói, "Chúng ta lên thuyền du ngoại trên sông đi."
"Được." Đối với đề nghị của nàng, hắn tựa hồ một mực đáp ứng.
Kim Lăng là nơi phồn hoa cố đô, thuyền hoa hai bên bờ sông Tần Hoài cho thuê đã hình thành sản nghiệp lâu đơi, không những có thể thuê thuyền, còn có thể thuê người. Các cậu ấm phong lưu tịch mịch, thuê vài hồng nhan tri kỉ, chơi thuyền trên sông, uống rượu tâm tình, tốt đẹp biết bao nhiêu.
Kỷ Vô Cữu cự tuyệt đề nghị mấy hồng nhan tri kỷ của chủ thuyền, chỉ thuê chiếc thuyền, ngay cả người chèo thuyền đều không cần. Hắn nâng Diệp Trăn Trăn lên thuyền, liền tự mình chèo thuyền ra ngoài mặt sông rẽ nước mà đi. Thì ra vì loại mục đích không thể nói nào đó, Kỷ Vô Cữu đã từng học qua chèo thuyền, vì vậy thuyền hai người rất thuận lợi bơi ra giữa sông, sau đó, Kỷ Vô Cữu liền bỏ mái chèo xuống, đi vào đầu thuyền tìm Diệp Trăn Trăn.
Bởi vì thuyền tương đối lớn, nếu hai người cùng đứng ở một đầu, cũng không cần lo lắng thuyền sẽ lật.
Diệp Trăn Trăn đang đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh. Đứng ở trên cầu ngắm sông Tân Hoài khác hoàn toàn đứng ngắm trên thuyền. Đứng ở trên cầu, có cảm giác mình đang nhìn một bức họa, mà lúc đứng ở trên thuyền, lại có cảm giác bản thân mình đang ở trong bức họa đó.
Màn mưa bụi trên mặt sông như một lớp tranh sơn dầu có thể chạm tay vào, trên mặt sông nổi lên làn khỏi xanh chậm rãi phủ hai bên bờ sông. Đỉnh lầu đài các hai bên bờ sông dường như cách rất gần, càng nhìn càng thấy rõ ràng.
Nàng một tay che dù, tay kia duỗi ra ngoài ô, lòng bàn tay ngửa lên để vài giọt mưa mềm mại đáp xuống.
Mưa bụi, dù vẽ giấy, hồng y mỹ nhân. Diệp Trăn Trăn chỉ cho rằng nàng đứng ở trong họa, lại không biết bản thân nàng chính là một bức họa.
Kỷ Vô Cữu nhìn bóng lưng của nàng, ầm ầm động tâm. Hai người đã thành thân một năm, thân mật khăng khít, vô cùng quen thuộc lẫn nhau nhưng mỗi lần thấy nàng đẹp không cách nào tả xiết như vậy, hắn luôn sẽ có cảm giác tim đập rộn ràng như thuở ban đầu. Giống như một tiểu tử lần đầu nếm trải tình ái.
Hắn đi tới, ôm lấy nàng từ sau lưng, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc đen của nàng.
"Thật đẹp." Diệp Trăn Trăn lẩm bẩm nói.
"Là, thật đẹp." Kỷ Vô Cữu phụ họa. Hắn khẽ cắn vành tai của nàng, tay từ eo từ từ sờ ngược lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn, bóp nhẹ ngực nàng.
Diệp Trăn Trăn: "..." Lúc nhiều tình thơ ý hoạ như vậy, tại sao hắn cũng muốn làm loại chuyện đó.
Đương nhiên, đối với Kỷ Vô Cữu mà nói, không khí tốt đẹp như vậy cũng nên làm những chuyện tốt đẹp khác, nếu không thật lãng phí. Hắn quay người Diệp Trăn Trăn lại, hôn nàng một cái thật sâu, mạnh mẽ ngăn mấy lời cự tuyệt của nàng.
Diệp Trăn Trăn ngay từ đầu còn muốn phản kháng một chút, nhưng rất nhanh liền bị Kỷ Vô Cữu hôn đến mất hết khí lực, trên người bị hắn xoa nắn mềm nhũn, không cẩn thận buông lỏng tay, dù vẽ bằng giấy xinh đẹp rơi xuống sông, bồng bềnh lão đảo bay xa trên mặt sông.
Trong mưa sương mù màu xanh nhạt, hai người chen chúc triền miên cùng một chỗ. Mưa phùn rơi vào trên người bọn họ, hai người tựa hồ cũng không có chút cảm giác nào.
Cho đến khi Diệp Trăn Trăn bị hôn phải thở hồng hộc. Nàng đưa tay lau trán một cái, sợi tóc đã bị nước mưa thấm ướt, dán trên trán. Nàng giãy giụa nói, "Chàng không định muốn.... tại chỗ này chứ..." Đi?
Kỷ Vô Cữu thở gấp cười nói, "Mặc dù ta rất muốn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nàng bị người khác nhìn." Nói xong liền kéo nàng đi vào trong thuyền.
Nơi xa trên bờ sông, vài bóng dáng chậm rãi chìm vào trong nước, vài con cá bình thường im hơi lặng tiếng bơi đi.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất