Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly
Chương 43
Tổng quản Ích Châu đại nhân trở về mà uất ức không thôi, một tiểu nha đầu cư nhiên không coi tứ phẩm đại nhân ra gì, làm hắn bẽ mặt trước bao nhiêu người.
– Đại nhân có gì căn dặn? – Một nam nhân mang mặt nạ tiến vào, nhìn thoáng qua cũng có7 – 8 phần là nhân sĩ giang hồ
– Phái toàn bộ người trong phủ đi tìm con nha đầu đó về đây? Dù phải lật tung cả thành Ích Châu cũng phải tìm ra!
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Trên mặt Tổng quản đại nhân hiện ra nụ cười âm ngoan tàn độc, quả là một kẻ không đơn giản. Chỉ là một tiếng động từ trên nóc nhà vang lên khiến nụ cười tắt ngấm trên mặt hắn:
– Dương đại nhân lá gan không nhỏ nha, ngay cả Hiểu Phi nương nương cũng dám đắc tội! – Tiếng nói lanh lảnh trong trẻo như suối mát, rất dễ nghe, nhưng tới tai của Dương đại nhân kialại giống như sấm sét ngang trời.
– Ai? – Dương đại nhân nọ không khỏi kinh hoảng co rúm một góc nhìn đông nhìn tây
Chỉ thấy cửa đột nhiên mở toang Trần Ngự Phong bay từ bên ngoài vào phòng, y phục màu lam, thắt lưng nguyệt sắc hòa vào bóng đêm mênh mông; cặp mắt sáng ngời, tuấn mạo nho nhã chiếu rọi ngàn sao ngoài trời; mũi chân chạm đất lặng không tiếng động, tựa như lông hồng trên nước, tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Dương Trung chỉ nhìn dáng người cũng biết là Hoàng thượng giá lâm, thảm thảm không may để người nghe được chuyện vừa rồi thì cái mũ ô sai nhỏ nhoi trên đầu hắn…
– Vi thần tham kiến Hoàng thượng, không biết người hạ giá quang lâm xin Hoàng thượng trách tội!
– Ai… Dương Đại nhân mau đứng lên, ta ban thưởng cho khanh còn không kịp? – Trần Ngự Phong vẫn giữ giọng nói ôn nhu nhè nhẹ, gương mặt rõ là tươi cười nhưng cũng đem cho người ta cảm giác không biết mình sẽ chết lúc nào
– Vi thần vô đức vô năng thực sự không đáng được Hoàng thượng ban thưởng! – Dương Trung ôm quyền cúi đầu khảng khái nói, kì thực thì trong lòng khẩn trương muốn chết a.
– Dương ái khanh quá khiêm tốn rồi! – Trần Ngự Phong nhàn nhã ngồi xuống ghế – Chắc khanh cũng đã nhận được công văn ta sẽ tới đây, doanh trại ta đã xem qua, vị trí không tệ, vài ngày nữa ta sẽ trực tiếp huấn luyện quân đội!
– …
Dương Trung lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, những việc này hắn đã sớm biết cũng có chuẩn bị đợi thánh thượng giá lâm, có điều lời Hoàng thượng nói lúc nãy… cái gì mà gan to…. rồi còn Hiểu Phi gì gì đó….
Trần Ngự Phong vẫn thản nhiên như không nhấp một ngụm trà, phong thái cực kì cao quý rồi bình thản đặt ly trà xuống nói tiếp:
– Sáng nay mĩ nhân của trẫm có chút thất lễ, mong Dương đại nhan bỏ qua cho!
Chết tiệt, nha đầu lúc sáng hóa ra là…. là… Hỏng! Đắc tội với nương nương rồi!!! Dương Trung than thầm.
Bịch!
Dương Trung quỳ xuống, dập đầu như thế sao:
– Vi thần không biết đó là nương nương… Hoàng thượng…. xin người miễn tội….
– Đứng lên đi! Nàng ta xác thực rất thích chơi nháo, nếu ngươi có bản lĩnh đem nàng ta về đây, trẫm nhất định trọng thưởng!
– Thần xin gắng sức! – Dương Trung lúc này mới hoàn hồn đứng lên, tim vẫn đập bình bịch, chỉ sợ Hoàng thượng trách tội.
…
Nửa đêm canh ba
Hiểu Tuyết lặng lẽ phi thân khỏi khách điếm, cuối cùng đáp xuống nhẹ nhàng bên một cành cây. Ngước nhìn tấm biển đề Ích Châu Tổng quản phủ, nàng cười thầm:
– Tổng quản đại nhân, thứ hách dịch nhà ngươi ngày mai sẽ được bẽ mặt một thể trước bàn dân thiên hạ… hắc hắc
Một thân hồng y mị hoặc phi thẳng xuống hậu viện không một tiếng động, sắp xếp đâu ra đó nàng cười nhạt lại phi thân ra ngoài, không quên quăng xuống một mồi lửa
– Ta tránh xa một chút cho chắc ăn, Tổng quản đại nhân, nói vĩnh biệt với cái nhà vệ sinh đê!!
Nàng lanh lẹ vọt ra xa, mãn nguyện nhìn thành quả của mình. Cả Tổng quản phủ vang lên tiếng động long trời nổ đất với một mùi cực khó ngửi bay xa tới hàng trăm mét. Hiển nhiên ai cũng hiểu cái gì bị nổ. Quà này ta chuẩn bị riêng cho ngài đấy đại nhân hắc hắc…
Cực kì thỏa mãn, nàng tản bộ dạo mát bên cầu, cũng không rõ thứ gì đã thúc giục nàng tới đây… Ngồi trong tiểu đình, ngẩng đầu nhìn trăng tròn tỏa sáng, cảm giác binh yên như vậy đã lâu nàng mới có… Khắp hồ sen hồng ngào ngạt, hương thơm theo gió đưa lại khiến nàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu vô cùng…
Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình cảm của anh là chân thật,
Tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật,
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh.
Tiếng sáo quen thuộc cất lên ngay bên tai khiến nàng giật mình quay đầu. Đây là khúc ca thờ hiện đại mà nàng từng dạy Trần Ngự Phong… Không lẽ nào…
Trần Ngự Phong đứng sau nàng, sáo đặt trên môi vẫn đang thổi hệt như không thấy nàng. Đã lâu không gặp từ lúc ở Ninh Gia Trấn đến nay, hắn vẫn không thay đổi gì cả. Ánh mắt phong tình sáng ngời nhưng cũng đầy lãnh ý khiến người ta phải rùng mình, môi cong quyến rũ như ma quỷ tỏa ra lãnh khốc vô tình nhưng cũng cực kì mê hoặc.
– Trần Ngự Phong?
– Tiểu Tuyết Nhi! – Trần Ngự phong rốt cuộc cũng đi tới, cúi đầu nhìn nàng trong mắt toàn là thâm tình và chua xót.
Hiểu Tuyết lập tức quay đầu đi, nàng có cảm giác nếu nhìn vào mắt hắn lâu hơn chút nữa nàng sẽ bị nhấn chìm trong đó, sẽ quên đi mình cần hận hắn, sẽ không kiềm chế được tình cảm tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Nàng nghìn lần vạn lần không muốn điều đó xảy ra!
– Nhìn vào mắt ta! – Trần Ngự Phong lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói vẫn phảng phất vài tia ôn nhu, tay nâng cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Ngươi vẫn cố chấp như trước! – Hiểu Tuyết lạnh lùng đáp lại, giọng điệu nhàn nhạt không có một tia cảm tình, kì thực trong lòng run rẩy, chỉ sợ không kìm nén nổi tình cảm sẽ bổ nhào vào lòng hắn mất, lòng nàng hiện tại thật sự rất mâu thuẫn không rõ là yêu hay hận.
– Tiểu Tuyết Nhi, ta biết lòng nàng hận ta nhưng ta đối với nàng thật sự là chân tâm – Trần Ngự Phong nói xong, cúi đầu hôn nàng.
Hiểu Tuyết không nhúc nhích tùy ý hắn hôn mình, nàng muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận rằng tình cảm của nàng đối với hắn vẫn còn đó. Nàng tâm phiền ý loạn rất muốn đẩy hắn ra cấp cho hắn một chưởng hoặc một ám khí độc dược nào đó để hắn trải qua đau đớn khổ sở, nhưng cũng lại muốn ôm chặt lấy hắn vì bản thân thực sự không thể chối bỏ nghiệt duyên. Cuối cùng vẫn là không tự chủ ôm lấy thắt lưng hắn. Kì thực dù nàng không cấp cho hắn độc dược thì lòng hắn vốn đã chịu không ít dày vò đâu đớn rồi, quả thực so với đau đớn mà Thác cốt phân gân chưởng đem lại còn đau đớn hơn vạn lần.
….
Ánh mặt trời rọi vào căn phòng chói mắt, mở mắt nhìn bên cạnh đã trống không. Hiểu Tuyết cười khổ nghĩ lại mình hôm qua không kiềm chế nổi tình cảm, không những không cho hắn sống không được chết không xong như từng phất lời thề mà ngược lại còn bị “nam nhân kế" dẫn dụ, đầu óc mờ mịt thành ra thế này.
Nàng thay y phục trắng, tóc vấn cao bên trên cài một đóa bạch liên, trông nàng xinh đẹp thoát tục như một tiên nữ hạ phàm. Mở cửa bước ra, cảnh sắc đập vào mắt khiến nàng buồn cười mà không dám cười, ruột non ruột già xoắn vào nhau thắt hình nơ bướm.
Trần Ngự Phong đứng trong sân viện, gương mặt anh tuấn khí chất bất phàm, một thân y phục đen huyền càng tôn thêm nam tính đi nha, nhưng mà hành động mới thực kinh điển, tay đưa lên ngắt một đóa hoa anh đào lại còn trưng vẻ mặt si ngốc khiến nàng không khỏi buồn cười.
– Nàng tỉnh rồi à?
Hiểu Tuyết lập tức chỉnh đốn thái độ, trưng vẻ mặt lạnh như băng ra, nhìn hắn không cười dời đi. Chỉ là loáng cái thấy bóng dáng hắn chắn trước mặt:
– Nàng muốn đi đâu?
Nàng không nói không rằng lườm hắn một cái thi triển tuyệt kĩ Phù Quang Việt Ảnh của Bạch cốt Ma Quân bay đi. Quay về phía sau quả nhiên không thấy Trần Ngự Phong đuổi theo đi, nàng còn vui vẻ tưởng mình đã tiến bộ tới mức thân thủ hắn không đuổi kịp, kì thật là không muốn đuổi. Trần Ngự phong nhìn theo bóng dáng nàng , đóa hoa trong tay bất giác rơi xuống đất. Không sao! Rồi nàng sẽ phải quay về với ta!
– Đại nhân có gì căn dặn? – Một nam nhân mang mặt nạ tiến vào, nhìn thoáng qua cũng có7 – 8 phần là nhân sĩ giang hồ
– Phái toàn bộ người trong phủ đi tìm con nha đầu đó về đây? Dù phải lật tung cả thành Ích Châu cũng phải tìm ra!
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Trên mặt Tổng quản đại nhân hiện ra nụ cười âm ngoan tàn độc, quả là một kẻ không đơn giản. Chỉ là một tiếng động từ trên nóc nhà vang lên khiến nụ cười tắt ngấm trên mặt hắn:
– Dương đại nhân lá gan không nhỏ nha, ngay cả Hiểu Phi nương nương cũng dám đắc tội! – Tiếng nói lanh lảnh trong trẻo như suối mát, rất dễ nghe, nhưng tới tai của Dương đại nhân kialại giống như sấm sét ngang trời.
– Ai? – Dương đại nhân nọ không khỏi kinh hoảng co rúm một góc nhìn đông nhìn tây
Chỉ thấy cửa đột nhiên mở toang Trần Ngự Phong bay từ bên ngoài vào phòng, y phục màu lam, thắt lưng nguyệt sắc hòa vào bóng đêm mênh mông; cặp mắt sáng ngời, tuấn mạo nho nhã chiếu rọi ngàn sao ngoài trời; mũi chân chạm đất lặng không tiếng động, tựa như lông hồng trên nước, tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Dương Trung chỉ nhìn dáng người cũng biết là Hoàng thượng giá lâm, thảm thảm không may để người nghe được chuyện vừa rồi thì cái mũ ô sai nhỏ nhoi trên đầu hắn…
– Vi thần tham kiến Hoàng thượng, không biết người hạ giá quang lâm xin Hoàng thượng trách tội!
– Ai… Dương Đại nhân mau đứng lên, ta ban thưởng cho khanh còn không kịp? – Trần Ngự Phong vẫn giữ giọng nói ôn nhu nhè nhẹ, gương mặt rõ là tươi cười nhưng cũng đem cho người ta cảm giác không biết mình sẽ chết lúc nào
– Vi thần vô đức vô năng thực sự không đáng được Hoàng thượng ban thưởng! – Dương Trung ôm quyền cúi đầu khảng khái nói, kì thực thì trong lòng khẩn trương muốn chết a.
– Dương ái khanh quá khiêm tốn rồi! – Trần Ngự Phong nhàn nhã ngồi xuống ghế – Chắc khanh cũng đã nhận được công văn ta sẽ tới đây, doanh trại ta đã xem qua, vị trí không tệ, vài ngày nữa ta sẽ trực tiếp huấn luyện quân đội!
– …
Dương Trung lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, những việc này hắn đã sớm biết cũng có chuẩn bị đợi thánh thượng giá lâm, có điều lời Hoàng thượng nói lúc nãy… cái gì mà gan to…. rồi còn Hiểu Phi gì gì đó….
Trần Ngự Phong vẫn thản nhiên như không nhấp một ngụm trà, phong thái cực kì cao quý rồi bình thản đặt ly trà xuống nói tiếp:
– Sáng nay mĩ nhân của trẫm có chút thất lễ, mong Dương đại nhan bỏ qua cho!
Chết tiệt, nha đầu lúc sáng hóa ra là…. là… Hỏng! Đắc tội với nương nương rồi!!! Dương Trung than thầm.
Bịch!
Dương Trung quỳ xuống, dập đầu như thế sao:
– Vi thần không biết đó là nương nương… Hoàng thượng…. xin người miễn tội….
– Đứng lên đi! Nàng ta xác thực rất thích chơi nháo, nếu ngươi có bản lĩnh đem nàng ta về đây, trẫm nhất định trọng thưởng!
– Thần xin gắng sức! – Dương Trung lúc này mới hoàn hồn đứng lên, tim vẫn đập bình bịch, chỉ sợ Hoàng thượng trách tội.
…
Nửa đêm canh ba
Hiểu Tuyết lặng lẽ phi thân khỏi khách điếm, cuối cùng đáp xuống nhẹ nhàng bên một cành cây. Ngước nhìn tấm biển đề Ích Châu Tổng quản phủ, nàng cười thầm:
– Tổng quản đại nhân, thứ hách dịch nhà ngươi ngày mai sẽ được bẽ mặt một thể trước bàn dân thiên hạ… hắc hắc
Một thân hồng y mị hoặc phi thẳng xuống hậu viện không một tiếng động, sắp xếp đâu ra đó nàng cười nhạt lại phi thân ra ngoài, không quên quăng xuống một mồi lửa
– Ta tránh xa một chút cho chắc ăn, Tổng quản đại nhân, nói vĩnh biệt với cái nhà vệ sinh đê!!
Nàng lanh lẹ vọt ra xa, mãn nguyện nhìn thành quả của mình. Cả Tổng quản phủ vang lên tiếng động long trời nổ đất với một mùi cực khó ngửi bay xa tới hàng trăm mét. Hiển nhiên ai cũng hiểu cái gì bị nổ. Quà này ta chuẩn bị riêng cho ngài đấy đại nhân hắc hắc…
Cực kì thỏa mãn, nàng tản bộ dạo mát bên cầu, cũng không rõ thứ gì đã thúc giục nàng tới đây… Ngồi trong tiểu đình, ngẩng đầu nhìn trăng tròn tỏa sáng, cảm giác binh yên như vậy đã lâu nàng mới có… Khắp hồ sen hồng ngào ngạt, hương thơm theo gió đưa lại khiến nàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu vô cùng…
Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình cảm của anh là chân thật,
Tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật,
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh.
Tiếng sáo quen thuộc cất lên ngay bên tai khiến nàng giật mình quay đầu. Đây là khúc ca thờ hiện đại mà nàng từng dạy Trần Ngự Phong… Không lẽ nào…
Trần Ngự Phong đứng sau nàng, sáo đặt trên môi vẫn đang thổi hệt như không thấy nàng. Đã lâu không gặp từ lúc ở Ninh Gia Trấn đến nay, hắn vẫn không thay đổi gì cả. Ánh mắt phong tình sáng ngời nhưng cũng đầy lãnh ý khiến người ta phải rùng mình, môi cong quyến rũ như ma quỷ tỏa ra lãnh khốc vô tình nhưng cũng cực kì mê hoặc.
– Trần Ngự Phong?
– Tiểu Tuyết Nhi! – Trần Ngự phong rốt cuộc cũng đi tới, cúi đầu nhìn nàng trong mắt toàn là thâm tình và chua xót.
Hiểu Tuyết lập tức quay đầu đi, nàng có cảm giác nếu nhìn vào mắt hắn lâu hơn chút nữa nàng sẽ bị nhấn chìm trong đó, sẽ quên đi mình cần hận hắn, sẽ không kiềm chế được tình cảm tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Nàng nghìn lần vạn lần không muốn điều đó xảy ra!
– Nhìn vào mắt ta! – Trần Ngự Phong lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói vẫn phảng phất vài tia ôn nhu, tay nâng cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Ngươi vẫn cố chấp như trước! – Hiểu Tuyết lạnh lùng đáp lại, giọng điệu nhàn nhạt không có một tia cảm tình, kì thực trong lòng run rẩy, chỉ sợ không kìm nén nổi tình cảm sẽ bổ nhào vào lòng hắn mất, lòng nàng hiện tại thật sự rất mâu thuẫn không rõ là yêu hay hận.
– Tiểu Tuyết Nhi, ta biết lòng nàng hận ta nhưng ta đối với nàng thật sự là chân tâm – Trần Ngự Phong nói xong, cúi đầu hôn nàng.
Hiểu Tuyết không nhúc nhích tùy ý hắn hôn mình, nàng muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận rằng tình cảm của nàng đối với hắn vẫn còn đó. Nàng tâm phiền ý loạn rất muốn đẩy hắn ra cấp cho hắn một chưởng hoặc một ám khí độc dược nào đó để hắn trải qua đau đớn khổ sở, nhưng cũng lại muốn ôm chặt lấy hắn vì bản thân thực sự không thể chối bỏ nghiệt duyên. Cuối cùng vẫn là không tự chủ ôm lấy thắt lưng hắn. Kì thực dù nàng không cấp cho hắn độc dược thì lòng hắn vốn đã chịu không ít dày vò đâu đớn rồi, quả thực so với đau đớn mà Thác cốt phân gân chưởng đem lại còn đau đớn hơn vạn lần.
….
Ánh mặt trời rọi vào căn phòng chói mắt, mở mắt nhìn bên cạnh đã trống không. Hiểu Tuyết cười khổ nghĩ lại mình hôm qua không kiềm chế nổi tình cảm, không những không cho hắn sống không được chết không xong như từng phất lời thề mà ngược lại còn bị “nam nhân kế" dẫn dụ, đầu óc mờ mịt thành ra thế này.
Nàng thay y phục trắng, tóc vấn cao bên trên cài một đóa bạch liên, trông nàng xinh đẹp thoát tục như một tiên nữ hạ phàm. Mở cửa bước ra, cảnh sắc đập vào mắt khiến nàng buồn cười mà không dám cười, ruột non ruột già xoắn vào nhau thắt hình nơ bướm.
Trần Ngự Phong đứng trong sân viện, gương mặt anh tuấn khí chất bất phàm, một thân y phục đen huyền càng tôn thêm nam tính đi nha, nhưng mà hành động mới thực kinh điển, tay đưa lên ngắt một đóa hoa anh đào lại còn trưng vẻ mặt si ngốc khiến nàng không khỏi buồn cười.
– Nàng tỉnh rồi à?
Hiểu Tuyết lập tức chỉnh đốn thái độ, trưng vẻ mặt lạnh như băng ra, nhìn hắn không cười dời đi. Chỉ là loáng cái thấy bóng dáng hắn chắn trước mặt:
– Nàng muốn đi đâu?
Nàng không nói không rằng lườm hắn một cái thi triển tuyệt kĩ Phù Quang Việt Ảnh của Bạch cốt Ma Quân bay đi. Quay về phía sau quả nhiên không thấy Trần Ngự Phong đuổi theo đi, nàng còn vui vẻ tưởng mình đã tiến bộ tới mức thân thủ hắn không đuổi kịp, kì thật là không muốn đuổi. Trần Ngự phong nhìn theo bóng dáng nàng , đóa hoa trong tay bất giác rơi xuống đất. Không sao! Rồi nàng sẽ phải quay về với ta!