Hoàng Hậu Tái Hôn
Chương 3
"Nói về những thứ khác? Bệ hạ, ta không hề đề nghị cái gì bất thường. Dưới tư cách nữ chủ nhân của Cung điện Hoàng gia, ta chỉ hỏi người rằng có phải người đã đưa về đây một người phụ nữ bị thương hay không. Điều này chưa từng xảy ra trước đây."
Ta có đang làm quá không? Ta dùng tông giọng bình thường và nở một nụ cười dịu dàng. Ta nói một cách thản nhiên, chẳng hề tỏ ra hách dịch, như thể đang bàn bạc về việc chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm mới.
Tuy vậy, Sovieshu trông có vẻ rất khó chịu. Hắn dường như muốn trốn tránh chủ đề này hết mức có thể, và bầu không khí ngày càng trở nên khó chịu.
"Nàng hỏi chỉ vì nàng tò mò ư?"
"Cô ta vô tình mắc vào mấy cái bẫy của ta, và ta đem cô về để chữa trị. Dù sao thì cũng không bị thương quá nghiêm trọng, nên ta để cô ta trong một căn phòng với một tì nữ để chăm sóc."
".. Ta hiểu rồi."
"Đừng lo, ta sẽ không cho gọi các nữ hầu của nàng nữa."
Sovieshu tiếp tục cắt miếng bít tết, tiếng dao va chạm với đĩa tựa như một con chim gõ kiến, vang vọng trong phòng. Thường thì hắn sẽ nói về rất nhiều thứ, nhưng lần này hắn chỉ im lặng.
* * *
"Bệ hạ đã nói gì vậy?"
Khi ta trở về Tây cung sau bữa tối, các thị tùng đang chờ trong phòng lo lắng tiến về phía ta.
"Chàng.. chẳng nói gì nhiều."
Nữ bá tước Eliza nhướng mày trước câu trả lời hờ hững của ta. Cô có vẻ không hề tin điều ấy.
"Nếu là như vậy thì người sẽ không ủ rũ như thế"
"..."
"Không sao mà, xin hãy nói cho chúng thần, thưa Hoàng hậu. Bằng cách đó, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng."
"Chàng nói người phụ nữ đó vô tình rơi vào một trong những cái bẫy của chàng, chẳng hề nhắc đến việc cô gái đó là nô lệ bỏ trốn hay bất kì thứ gì như vậy.."
Nghĩ lại, ta còn không được biết tên cô ấy.
"Bệ hạ nói rằng đang chăm sóc cho cô ta, và chàng trông có vẻ không vui khi cứ nói mãi về việc ấy."
Ngay khi ta nói xong, Laura giậm chân thình thình với vẻ tức giận. Những phu nhân khác dịu dàng, nhìn cô ấy, nhưng cô còn đang bĩu môi mà chả quan tâm tới họ.
"Thưa Hoàng hậu, người có biết không? Đó chính là những gì mà cha của thần đã làm khi ông ta bắt đầu ngoại tình."
Laura nâng giọng và nữ bá tước Eliza phải gọi tên cô bé để cảnh cáo. Dù sao thì Laura đã đi quá xa và chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.
"Chính là như vậy đấy, đó là những dấu hiệu ban đầu của việc ngoại tình mà. Tại sao ngài ấy lại không muốn nói chuyện về điều đó chứ?"
Các phu nhân mắng Laura vì nói quá thẳng thắn, nhưng họ cũng chẳng phủ nhận điều cô bé nói.
Nữ bá tước Eliza đã đứng lên đuổi các thị tùng khác ra ngoài khi ta nhìn trông thật ủ rũ, rồi để ta ngồi xuống trước bàn trang điểm và chải tóc cho ta.
"Hoàng đế là một người thích săn bắn mà, ngài ấy làm điều này có lẽ bởi dường như đây là một điều thần kì khi ngài tìm thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong cái bẫy của mình mà thôi."
"Bá tước."
"Vâng, thưa Hoàng hậu."
"Trước kia.. Mẹ đã từng bảo ta rằng, nếu Hoàng đế có tình nhân, ta cũng không nên để mình đau thương. Đã từng có nhiều trường hợp như vậy và ta cũng chẳng hi vọng nó có thể khác đi."
Nữ bá tước Eliza nhăn mày. Bà có một cuộc hôn nhân vì tình yêu với chồng mình – quả thực điều đó rất hiếm – và bởi vì vậy, lời khuyên của mẹ nghe có vẻ rất nực cười.
Ta tiếp tục.
"Ta không thể nói điều này trước các thị tùng khác, nhưng đúng là ta đã có chuẩn bị một chút cho việc Hoàng đế đón một nô lệ về làm phi."
"Hoàng hậu.."
"Nhưng khi chàng chẳng nói gì với ta.. Ta có chút buồn."
Nữ bá tước đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm. Ta nhìn bà, hỏi một cách thật lòng.
"Dẫu chàng có mười, hay một trăm người thiếp, thì họ cũng chỉ là thiếp mà thôi, còn ta mới là Hoàng hậu. Chàng và ta chẳng bao giờ yêu nhau đến mức có thể chết vì nhau.. Trên lí thuyết, chúng ta đáng ra phải ổn. Vậy tại sao ta vẫn thấy trống rỗng đến thế?"
Eliza ôm lấy đầu và vai tôi một lúc, rồi rời ra khi nói.
"Mặc dù cuộc hôn nhân của người là vì chính trị nhưng hai người đã ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu người cảm thấy buồn phiền. Thần cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu con thần đưa về một người nào đó và nhận họ làm bố mẹ nuôi. Thần cũng sẽ khó chịu nếu bố mẹ thần đưa một đứa trẻ khác về và chiều chuộng nó hơn vì nó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Và thần cũng sẽ không vui nếu bạn thân nhất của thần đưa người khác về và tỏ ra thân thiện với họ hơn. Đó là cảm xúc tự nhiên."
"Vậy Hoàng đế cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu có một người đàn ông ở bên ta chứ?"
Nữ bá tước cầm cái lược lên, tiếp tục chải tóc ta. Ta sẽ coi như sự im lặng đó chính là câu trả lời "Không" vậy. Sau một lúc, bà mới nói.
"Thú thực thì thần cũng không biết, thưa Hoàng hậu. Tình yêu của người càng mạnh mẽ thì sẽ càng khó khăn để chú ý tới những điều khác."
Vậy là ta chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đối mặt với cơn đau lòng. Ta bắt bản thân phải nở một nụ cười.
"Ta hiểu, chắc chắn rồi ta sẽ cảm thấy ổn hơn thôi. Cô ấy và ta chẳng cần phải giáp mặt nhau.."
"Vâng, kể cả khi ả nô lệ đó trở thành phi tử của Bệ hạ, cô ta vẫn sẽ không thể bước vào giới thượng lưu."
Là nô lệ có nghĩa là không thể trèo cao trên nấc thang địa vị. Điều đó cũng xảy ra với những con người vô tội trở thành nô lệ do sự trừng phạt gây ra bởi thành viên gia đình họ. Mỗi năm, đế quốc khôi phục địa vị cho một số nô lệ nhất định về địa vị thường dân, nhưng không bao giờ một nô lệ bỏ trốn lại được khôi phục địa vị.
Là nô lệ có nghĩa là phải nhận cái án chung thân cho tội ác mình đã gây ra. Khi một nô lệ trốn chạy mà không trả đủ tiền, đồng nghĩa với việc hắn như một kẻ vượt ngục, thêm một tội danh nữa. Chính vì vậy, nô lệ bỏ trốn bị giới quý tộc coi như là cặn bã của xã hội. Cho dù Sovieshu có yêu thích cô ta bao nhiêu đi chăng nữa thì cô ả cũng không có cơ hội để ra mắt với giới thượng lưu hay phải giáp mặt với ta. Ta gật đầu và thu mình lại.
Phải rồi, bá tước Eliza, điều đó hoàn toàn bình thường khi ta thấy người chồng gắn bó với mình nhiều năm bỗng nhiên yêu thích một ả nhân tình khác.
Nhưng ta không thể nào buồn hơn lúc này được nữa. Cho dù Hoàng đế có người tình đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không thể chấm dứt với ta. Bởi dẫu sao, đế quốc này cũng chỉ có một Hoàng hậu duy nhất.
* * *
"Hoàng đế tới chỗ ả nô lệ mỗi ngày ư?"
"Tôi nghe nói ngài ấy còn tự mình đem đồ ăn cho ả mỗi ngày nữa đấy."
"Ngài ấy còn hành động rất bình tĩnh nữa, táo bạo thật."
"Hoàng đế còn cho gọi bác sĩ Hoàng gia để chữa trị vết thương ở chân cho cô ta nữa."
Có những giọng nói thì thầm giữa những bụi cây. Mặc dù khu vườn Hoàng gia có những bức tường hoa cao quá đầu, ta vẫn có thể nghe thấy những người khác bàn tán. Ta đã tự thiết kế ra khu vườn này và cố ý để một chiếc xích đu hình tổ ong ở nơi không nhiều người tới. Đó là nơi bí mật của ta. Ta không đưa các thị tùng theo, vì vậy mọi người cứ trò chuyện mà chẳng ai để ý tới ta.
"Khoảng một tuần trôi qua rồi nhỉ.."
Ta gập quyển sách lại và đặt lên đùi. Sự thích thú của Sovieshu dành cho nữ nô lệ cứ thế tăng lên, kéo theo đó là cả những câu chuyện. Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào người phụ nữ đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Không phải quá là may mắn khi ta chưa từng gặp cô ấy hay sao?
Lần tiếp theo ăn tối cùng Sovieshu, ta không hỏi gì về cô ấy. Thay vào đó, ta tỏ ra thản nhiên như chẳng có chuyện gì, chỉ nói về sự chuẩn bị cho năm mới.
Ta quyết định sẽ thỏa hiệp vào lúc này. Lờ đi. Tỏ ra mình chẳng biết.
Nhưng những sự tình cờ cứ thế mà đến.
Ta có đang làm quá không? Ta dùng tông giọng bình thường và nở một nụ cười dịu dàng. Ta nói một cách thản nhiên, chẳng hề tỏ ra hách dịch, như thể đang bàn bạc về việc chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm mới.
Tuy vậy, Sovieshu trông có vẻ rất khó chịu. Hắn dường như muốn trốn tránh chủ đề này hết mức có thể, và bầu không khí ngày càng trở nên khó chịu.
"Nàng hỏi chỉ vì nàng tò mò ư?"
"Cô ta vô tình mắc vào mấy cái bẫy của ta, và ta đem cô về để chữa trị. Dù sao thì cũng không bị thương quá nghiêm trọng, nên ta để cô ta trong một căn phòng với một tì nữ để chăm sóc."
".. Ta hiểu rồi."
"Đừng lo, ta sẽ không cho gọi các nữ hầu của nàng nữa."
Sovieshu tiếp tục cắt miếng bít tết, tiếng dao va chạm với đĩa tựa như một con chim gõ kiến, vang vọng trong phòng. Thường thì hắn sẽ nói về rất nhiều thứ, nhưng lần này hắn chỉ im lặng.
* * *
"Bệ hạ đã nói gì vậy?"
Khi ta trở về Tây cung sau bữa tối, các thị tùng đang chờ trong phòng lo lắng tiến về phía ta.
"Chàng.. chẳng nói gì nhiều."
Nữ bá tước Eliza nhướng mày trước câu trả lời hờ hững của ta. Cô có vẻ không hề tin điều ấy.
"Nếu là như vậy thì người sẽ không ủ rũ như thế"
"..."
"Không sao mà, xin hãy nói cho chúng thần, thưa Hoàng hậu. Bằng cách đó, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng."
"Chàng nói người phụ nữ đó vô tình rơi vào một trong những cái bẫy của chàng, chẳng hề nhắc đến việc cô gái đó là nô lệ bỏ trốn hay bất kì thứ gì như vậy.."
Nghĩ lại, ta còn không được biết tên cô ấy.
"Bệ hạ nói rằng đang chăm sóc cho cô ta, và chàng trông có vẻ không vui khi cứ nói mãi về việc ấy."
Ngay khi ta nói xong, Laura giậm chân thình thình với vẻ tức giận. Những phu nhân khác dịu dàng, nhìn cô ấy, nhưng cô còn đang bĩu môi mà chả quan tâm tới họ.
"Thưa Hoàng hậu, người có biết không? Đó chính là những gì mà cha của thần đã làm khi ông ta bắt đầu ngoại tình."
Laura nâng giọng và nữ bá tước Eliza phải gọi tên cô bé để cảnh cáo. Dù sao thì Laura đã đi quá xa và chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.
"Chính là như vậy đấy, đó là những dấu hiệu ban đầu của việc ngoại tình mà. Tại sao ngài ấy lại không muốn nói chuyện về điều đó chứ?"
Các phu nhân mắng Laura vì nói quá thẳng thắn, nhưng họ cũng chẳng phủ nhận điều cô bé nói.
Nữ bá tước Eliza đã đứng lên đuổi các thị tùng khác ra ngoài khi ta nhìn trông thật ủ rũ, rồi để ta ngồi xuống trước bàn trang điểm và chải tóc cho ta.
"Hoàng đế là một người thích săn bắn mà, ngài ấy làm điều này có lẽ bởi dường như đây là một điều thần kì khi ngài tìm thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong cái bẫy của mình mà thôi."
"Bá tước."
"Vâng, thưa Hoàng hậu."
"Trước kia.. Mẹ đã từng bảo ta rằng, nếu Hoàng đế có tình nhân, ta cũng không nên để mình đau thương. Đã từng có nhiều trường hợp như vậy và ta cũng chẳng hi vọng nó có thể khác đi."
Nữ bá tước Eliza nhăn mày. Bà có một cuộc hôn nhân vì tình yêu với chồng mình – quả thực điều đó rất hiếm – và bởi vì vậy, lời khuyên của mẹ nghe có vẻ rất nực cười.
Ta tiếp tục.
"Ta không thể nói điều này trước các thị tùng khác, nhưng đúng là ta đã có chuẩn bị một chút cho việc Hoàng đế đón một nô lệ về làm phi."
"Hoàng hậu.."
"Nhưng khi chàng chẳng nói gì với ta.. Ta có chút buồn."
Nữ bá tước đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm. Ta nhìn bà, hỏi một cách thật lòng.
"Dẫu chàng có mười, hay một trăm người thiếp, thì họ cũng chỉ là thiếp mà thôi, còn ta mới là Hoàng hậu. Chàng và ta chẳng bao giờ yêu nhau đến mức có thể chết vì nhau.. Trên lí thuyết, chúng ta đáng ra phải ổn. Vậy tại sao ta vẫn thấy trống rỗng đến thế?"
Eliza ôm lấy đầu và vai tôi một lúc, rồi rời ra khi nói.
"Mặc dù cuộc hôn nhân của người là vì chính trị nhưng hai người đã ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu người cảm thấy buồn phiền. Thần cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu con thần đưa về một người nào đó và nhận họ làm bố mẹ nuôi. Thần cũng sẽ khó chịu nếu bố mẹ thần đưa một đứa trẻ khác về và chiều chuộng nó hơn vì nó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Và thần cũng sẽ không vui nếu bạn thân nhất của thần đưa người khác về và tỏ ra thân thiện với họ hơn. Đó là cảm xúc tự nhiên."
"Vậy Hoàng đế cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu có một người đàn ông ở bên ta chứ?"
Nữ bá tước cầm cái lược lên, tiếp tục chải tóc ta. Ta sẽ coi như sự im lặng đó chính là câu trả lời "Không" vậy. Sau một lúc, bà mới nói.
"Thú thực thì thần cũng không biết, thưa Hoàng hậu. Tình yêu của người càng mạnh mẽ thì sẽ càng khó khăn để chú ý tới những điều khác."
Vậy là ta chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đối mặt với cơn đau lòng. Ta bắt bản thân phải nở một nụ cười.
"Ta hiểu, chắc chắn rồi ta sẽ cảm thấy ổn hơn thôi. Cô ấy và ta chẳng cần phải giáp mặt nhau.."
"Vâng, kể cả khi ả nô lệ đó trở thành phi tử của Bệ hạ, cô ta vẫn sẽ không thể bước vào giới thượng lưu."
Là nô lệ có nghĩa là không thể trèo cao trên nấc thang địa vị. Điều đó cũng xảy ra với những con người vô tội trở thành nô lệ do sự trừng phạt gây ra bởi thành viên gia đình họ. Mỗi năm, đế quốc khôi phục địa vị cho một số nô lệ nhất định về địa vị thường dân, nhưng không bao giờ một nô lệ bỏ trốn lại được khôi phục địa vị.
Là nô lệ có nghĩa là phải nhận cái án chung thân cho tội ác mình đã gây ra. Khi một nô lệ trốn chạy mà không trả đủ tiền, đồng nghĩa với việc hắn như một kẻ vượt ngục, thêm một tội danh nữa. Chính vì vậy, nô lệ bỏ trốn bị giới quý tộc coi như là cặn bã của xã hội. Cho dù Sovieshu có yêu thích cô ta bao nhiêu đi chăng nữa thì cô ả cũng không có cơ hội để ra mắt với giới thượng lưu hay phải giáp mặt với ta. Ta gật đầu và thu mình lại.
Phải rồi, bá tước Eliza, điều đó hoàn toàn bình thường khi ta thấy người chồng gắn bó với mình nhiều năm bỗng nhiên yêu thích một ả nhân tình khác.
Nhưng ta không thể nào buồn hơn lúc này được nữa. Cho dù Hoàng đế có người tình đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không thể chấm dứt với ta. Bởi dẫu sao, đế quốc này cũng chỉ có một Hoàng hậu duy nhất.
* * *
"Hoàng đế tới chỗ ả nô lệ mỗi ngày ư?"
"Tôi nghe nói ngài ấy còn tự mình đem đồ ăn cho ả mỗi ngày nữa đấy."
"Ngài ấy còn hành động rất bình tĩnh nữa, táo bạo thật."
"Hoàng đế còn cho gọi bác sĩ Hoàng gia để chữa trị vết thương ở chân cho cô ta nữa."
Có những giọng nói thì thầm giữa những bụi cây. Mặc dù khu vườn Hoàng gia có những bức tường hoa cao quá đầu, ta vẫn có thể nghe thấy những người khác bàn tán. Ta đã tự thiết kế ra khu vườn này và cố ý để một chiếc xích đu hình tổ ong ở nơi không nhiều người tới. Đó là nơi bí mật của ta. Ta không đưa các thị tùng theo, vì vậy mọi người cứ trò chuyện mà chẳng ai để ý tới ta.
"Khoảng một tuần trôi qua rồi nhỉ.."
Ta gập quyển sách lại và đặt lên đùi. Sự thích thú của Sovieshu dành cho nữ nô lệ cứ thế tăng lên, kéo theo đó là cả những câu chuyện. Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào người phụ nữ đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Không phải quá là may mắn khi ta chưa từng gặp cô ấy hay sao?
Lần tiếp theo ăn tối cùng Sovieshu, ta không hỏi gì về cô ấy. Thay vào đó, ta tỏ ra thản nhiên như chẳng có chuyện gì, chỉ nói về sự chuẩn bị cho năm mới.
Ta quyết định sẽ thỏa hiệp vào lúc này. Lờ đi. Tỏ ra mình chẳng biết.
Nhưng những sự tình cờ cứ thế mà đến.
Tác giả :
Alpha Tart