Hoàng Hậu Rắc Rối
Chương 16: Hai đứa trẻ. .
Tôi trở về tẩm cung, bắt đầu... chờ kinh nguyệt đến, nếu đến lúc Vương Kim về mà chưa có thì tất nhiên đã có thai. Không ngờ... Vương Kim mạnh như thế, 1 phát là đến nơi. A Tú trở về, đặt cây nhân sâm lên bàn. Biết thế nào cũng không nhận đồ ăn cho nên mới đưa đến cho khỏi tốn kém, nhân sâm đó cũng đâu có rẻ, không ăn thì ta ăn.
- Nương nương, trong người cảm thấy thế nào?
- Kinh nguyệt không đều, hận cả thế giới. Hơ hơ...- Tôi nằm sải tay. A Tú đi đến bóp tay bóp chân cho tôi, nhíu mày suy nghĩ 1 chút rồi nói:
- Hình như 2 tháng rồi, quả thật nương nương không có kinh nguyệt!
Hả? Đúng vậy? Tôi ngồi bật dậy, vuốt vuốt cái bụng.Nếu sinh nó ra, chẳng phải bằng tuổi với con của công chúa ư? A Tú nhìn cái tay đặt trên bụng tôi, mắt chớp chớp:
- Nương nương đau bụng à?
- Hình như ta có thai rồi.- Đoán được tính tình của bà cô này sẽ gây hoạ, tôi liền bịt cái miệng chuẩn bị hét lên của A Tú.- Chuyện này không được để lọt ra ngoài, rõ chưa?- Tôi nhướn mày căn dặn. Đợi con bé gật đầu hiểu rồi tôi mới bỏ tay ra. A Tú khó hiểu gãi đầu:
- Nương nương có thai là chuyện tốt, hà cớ gì phải giấu giếm?
- Em nghĩ đây là chuyện tốt thật ư? A Tú, em ngây thơ quá rồi. Nếu biết ta có thai, tỷ muội Vi quý phi và công chúa có để cho ta sinh đứa nhỏ ra hay không? Nếu ta sinh con trai, ta có thể sẽ được lập làm hậu, bước lên chức thái hậu, vậy mẹ của Vương Kim có để yên cho ta thâu tóm quyền hành không? Còn nữa, chỉ sợ, ta chưa kịp sinh đã bị hạ độc chết. Tạm thời cứ giữ kín bí mật, đợi cha đứa trẻ về, ta sẽ xin ra bên ngoài dưỡng thai, lấy cớ đến Tịnh Thổ tự cầu phước 6 tháng!
- Em biết rồi, em nấu nhân sâm cho nương nương bồi bổ!- Sau khi được tôi giáo huấn chỉnh chu, A Tú vui mừng cầm cây nhân sâm trên bàn chạy ra ngoài, miệng cứ líu lo hát ca. Tôi thật sự không hiểu, tôi hay con bé có long thai vậy?
Không nói cho A Tú biết thì không sao, con bé biết tôi có thai nên chăm sóc tận tình giống 1 đứa trẻ mới tập đi. Nhân lúc thái hậu gửi thư cho Vương Kim nói công chúa có thai, tôi cũng viết 1 bức thư chứa đầy hàm ý:“ 2 tháng vun bón gốc đào, chờ 7 tháng nữa đào trổ quả. Đợi tháng 3 chàng về, di dời đào nơi khác!"
Tôi viết rành rạnh như thế, hắn không hiểu thì đúng là đồ đầu đất!
Một hôm, tôi rãnh rỗi đi ra ngoài hít khí trời, để đứa bé trong bụng sau này sẽ hoạt náo, lanh lợi như mẹ nó. Tôi chỉ mong, mình có thể mang lại cho con 1 gia đình hạnh phúc là quá đủ rồi!
Kẻ cố giấu bụng bầu, kẻ thì cố khoe ra. Con của công chúa tính ra cũng chỉ lớn hơn con tôi 7-8 ngày nhưng cô ta được bồi bổ bụng to hơn hẳn bụng tôi. Lúc đi ngang qua nhau, cô ta mỉm cười tự đắc. Tôi không rõ, cô ta quá thông minh hay quá ngu ngốc. Chỉ có những kẻ ngây thơ mới nghĩ rằng, việc mang long chủng vô cùng có lợi.
Tròn 1 tháng, Vương Kim trở về. Phi tần nghênh đón từ xa, duy chỉ có tôi, trốn trong nhà xí mà ói đến mật xanh. A Tú hoảng sợ vỗ vỗ lưng tôi, khóc lóc:
- Nương nương, người có sao không?
- Ta... chỉ hơi buồn nôn thôi!- Đứa con này đúng là không ngoan ngoãn, cha ngươi về cũng không để mẹ được ra đón. Đợi 1 lúc, hết hẳn cơn ói, A Tú mới dắt tôi đi về tẩm cung.
Tôi mở cửa, liền bắt gặp Vương Kim đang đứng bên trong. A Tú che miệng cười, đỡ tôi vào bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Kim nhào đến ôm tôi vào lòng thật chặt, tôi cũng vòng tay ôm lại, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc. Lúc lâu sau đó, tôi thấy đau bụng mới buông tay ra. Tôi đưa tay ôm bụng:
- Ây da...
- Nàng sao vậy?- Vương Kim đỡ tôi ngồi xuống giường hỏi.
- Hơi đau bụng ấy mà. Ta không sao!- Tôi ngượng ngùng mỉm cười, nũng nịu.- Đứa trẻ này rất không ngoan, cứ hành thiếp mãi, ăn uống cũng khó khăn.
Nụ cười trên khuôn mặt Vương Kim tắt ngúm. Sao vậy? Tôi hoang mang, đưa mắt nhìn hắn.
- Chàng không vui sao?
- Bức thư nàng viết, ta hiểu rất rõ... chỉ là...- Hắn cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt tôi, nói. Tôi hơi lo lắng, hỏi lại:
- Nó là con của chúng ta đó. Chàng không vui ư?
- Ta nghĩ đây không phải lúc nàng mang thai.- Nói xong, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi buông bàn tay đang nắm tay hắn, đẩy hắn ra.
- Chàng muốn thiếp bỏ con?- Hụt hẫng. Tim tôi đau nhói. Tên máu lạnh, ngươi đành tâm bỏ đi giọt máu của mình ư?
- Ta biết nàng không đồng ý nhưng ta chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của nàng!- Hắn ôm lấy tôi nói.
Tôi không kiềm chế được, khóc nức nở, đánh bôm bốp vào ngực hắn:
- Con của công chúa được phép giữ lại, còn ta thì không? Chàng rồi có thể có thêm nhiều đứa con, nhưng ta thì suốt cuộc đời có thể chỉ có nó. Chàng bảo ta phá thai, lỡ ta bị vô sinh thì sao? Chàng có nghĩ đến ta không? Cho dù hậu cung có giết ta chết, ta cũng có thể sinh đứa nhỏ này ra!
Tôi quá tức giận, không kiềm chế được liền thở gấp mấy cái, phổi như muốn nổ tung ra. Vương Kim hoảng hốt lay vai tôi:
- Nàng sao vậy? Nha Đầu...
Trước mắt tôi là 1 mảnh trời đen tối...
Tôi nằm mộng, thấy mình đang ngồi trên chiếc thuyền giữa hồ sen, chợt nghe tiếng con nít cười khúc khích. Có 2 đứa trẻ độ 3 tuổi ngồi trên lá sen, vương tay về phía tôi, vỗ vỗ cái tay béo múp, gọi:
- Mẹ, mẹ bế con!
2 đứa nó là con tôi sao? Tôi cũng vươn tay ra ôm lấy 2 đứa bế vào lòng. 2 đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm trông rất đáng yêu ôm vào cứ như 2 cục bông. Tôi hôn lên má 2 đứa nhỏ 2 cái rõ kêu. Bọn nó đột nhiên oà khóc:
- Có người muốn giết tụi con!
- Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ đây!- Tôi dỗ cho 2 đứa nín khóc. Đột nhiên, có con dao xuất hiện lởn vởn quanh 2 đứa trẻ. . .
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn tên đại phu đang hơ con dao trên lửa. Hét lên:
- Đi ra, tất cả ra ngoài, không ai được phép làm hại con ta! Đi ra, mau! Mau lên!- Vương Kim ôm tôi lại, nói:
- Nàng bình tĩnh, không ai làm hại con nàng cả!
- Nói dối. Ta không tin, nếu các người không rời khỏi đây, ta sẽ cắn lưỡi tự tử ngay tức khắc!
A Tú quỳ thụp xuống khóc nức nở, dập đầu đến chảy máu:
- Hoàng thượng vì nương nương mà giữ đứa trẻ lại đi, trẻ nhỏ không có lỗi. . .
- Nương nương, hạ thần sẽ đi ngay, bảo trọng thân thể!- Tên ngự y thấy thế lui bước, tôi mới bớt giảy nảy, xô Vương Kim ra, thất thần ôm lấy bụng mình, tự trấn an đứa trẻ:
- Không sao rồi, mẹ sẽ bảo vệ 2 đứa!
Vương Kim phất tay áo bỏ đi. Tôi bước xuống giường đỡ A Tú cả người bê bết máu lên, máu thấm ướt chiếc váy lụa hồng nhạt con bé mặc trên người. Nương nương và hầu cận ôm nhau khóc nức nở. . .
Buổi chiều, tôi ngồi thơ thẫn trong phòng ăn bát cháo tổ yến. Tuy miệng không thấy ngon nhưng tôi phải nuôi 2 đưa bé trong bụng nên cố ăn cho hết. Đầu A Tú quấn 2 vòng, che vết thương trên trán, máu thấm ra ngoài tạo nên 1 vòng tròn đỏ. Vương Kim không ghé vào tẩm cung của tôi nữa, vậy cũng tốt, cứ hễ hắn mở miệng lại bảo tôi bỏ con. A Tú biết rõ sự tình tôi đã lo lắng, cứ len lén khóc suốt. Có thai không được buồn, nên tôi đem chuyện mình mơ thấy kể cho A Tú nghe.
- Là song thai ư nương nương?
- Đúng vậy, là 1 trai 1 gái, rất bụ bẫm đáng yêu!- Tôi mỉm cười hạnh phúc nhớ đến 2 đứa bé.
- Vậy thì tốt quá!- Miệng nói tốt nhưng A Tú lại khóc khiến tâm trạng tôi chùn xuống. Không phải là 1 mạng, mà là 2 mạng, hỏi tôi đành tâm dứt bỏ nấm ruột của mình ư?
Qua mấy ngày ẩm ương, rốt cuộc tôi cũng thấy vui lên đôi chút, ra ngự hoa viên dạo cho khuây khỏa. Tôi và A Tú vừa ngắm hoa vừa trò chuyện. Nha đầu này cũng rất biết phối hợp, luôn miệng chọc tôi cười cho quên đi nỗi đau. Đúng lúc, tôi bắt gặp Vương Kim 1 tay vịn eo, 1 tay nắm tay dắt công chúa đi dạo. Có trăng quên đèn, đó chính là lòng dạ đàn ông. Thấy tôi, hắn hơi khựng lại, nửa muốn bỏ tay khỏi công chúa, nửa lại không.
Chỉ dựa vào sủng hạnh, đúng là khó cầm cự chốn hậu cung. A Tú liền bước lên 2 bước che tầm nhìn của tôi, vui vẻ như không có chuyện gì:
- Nương nương có muốn đến thăm Lão Phật Gia không?
- Được, chúng ta đi thôi!- Khóe môi tôi khó nhọc nhếch lên.
Đến Phụng Hoàng cung, thái hoàng thái hậu đang rãnh rỗi xem lại mấy bức tranh, quả thật bức tranh tôi thấy trong rừng trúc chính là vẽ người phụ nữ này. Thấy tôi, bà vui vẻ đứng dậy, kéo tay tôi ngồi xuống ghế.
- Lâu rồi mới thấy ngươi đến thăm ta!
- Con có khúc mắc, muốn hỏi người.- A Tú đỡ tôi ngồi xuống rồi lui ra ngoài.- Nếu con có thai, chẳng phải là việc tốt cho hoàng thượng hay sao?
- Đúng vậy, có cháu nối dõi, rất tốt là đằng khác!- Lão Phật Gia vỗ tay cái bốp, chắc bà cũng đang hy vọng có cháu cố.
- Vậy tại sao hoàng thượng lại bắt con phá thai?- Tôi bức xúc lên tiếng. Lão Phật Gia hoảng hốt đứng dậy vuốt lưng tôi:
- Từ từ hẳn nói. Uống trà đi!- Bà rót cho tôi tách trà rồi mới vui mừng, chắp tay cảm tạ trời đất.- Tạ trời, lão già đây cũng có cháu cố rồi!
Xong xuôi, bà mới đập bàn:
- Hoang đường, tại sao tiểu đế có thể bỏ đi đứa con của mình được chứ?
- Liêu công chúa cũng đang có thai, được chăm sóc rất tận tình!- Tôi đặt tách trà lên bàn, trong ánh mắt ngùn ngụt lửa hận. Tôi không so sánh mình với công chúa, tôi chỉ thấy thật hoang đường, bất công cho con của mình.
- Hồ ly, con cứ thoải mái dưỡng thai, đến lúc thái hoàng thái hậu ta ra tay rồi! Ta sẽ chỉnh 1 lúc 2 người ở đây...- Lão bà bà vuốt tóc mình, mỉm cười với tôi, còn mang bánh quế ra cho tôi ăn, miếng bánh ngọt hơn bình thường...
Đến tối, Vương Kim ghé qua chỗ tôi. Tôi không thèm nhìn hắn, bảo A Tú tiễn khách.
- Nếu nải nải bảo người đến đây thì ta không cần, ta sẽ không tha thứ cho ai làm hại đứa trẻ trong bụng mình.
Hắn chần chừ định nói gì đó nhưng rồi lại quay lưng bỏ đi.
Bẵng đi 2 tuần, biên cương có biến, Vương Kim đi dẹp loạn mất 3 tháng. . .
Bụng tôi đã khá to, không giấu được nữa đành mượn tay Lão Phật Gia xuất cung...
Thái hoàng thái hậu đột nhiên khỏi bệnh, quyền hành trong tay thái hậu mất trắng, mấy lần nghĩ cách hạ độc vào thức ăn nhưng so với lão bà 80 mấy tuổi thì còn non tay lắm...
Lấy cớ đến Tịnh Thổ tự cầu phúc, tôi chọn 1 ngày tốt để rời đi. Đêm ấy, Vương Kim quay về trong đêm, bảo tôi chọn ngày khác xuất cung nhưng thật ra cũng chỉ muốn tôi bỏ đứa bé trong bụng.
Đêm tối sấm chớp mù trời, tôi sắp xếp hành lí, chủ yếu là mang theo ngân lượng.
Vương Kim tức giận đẩy cửa xông vào, ép tôi vào tường, hắn không làm đau tôi, chỉ cảnh cáo:
- Mau phá bỏ cái thai trước khi quá muộn!
- Cho ta 1 lí do chính đáng.- Tôi uất hận chờ hắn giải thích. Không có lời phản hồi, chỉ có hơi thở dồn dập vì tức giận của hoàng thượng.
Cuối cùng, hắn nới lỏng tay ra, ép môi hôn tôi quên cả đất trời. Tôi quay mặt cố né tránh, cắn vào môi hắn. Vị mặn của máu tan vào lưỡi làm tôi tê dại. Rất lâu sau đó, hắn mới chịu rời đi, bờ môi đã rách 1 ít. Hắn buông tôi ra, mệt mỏi dụi mặt vào hõm vai tôi. 1 giọt nước mắt rơi xuống:
- Đứa trẻ được mấy tháng rồi?
- 6 tháng.- Tôi không nghĩ hắn cũng hỏi chuyện này.
- Không kịp nữa rồi!- Hắn lắc đầu, giọng nói đau đớn.
- Không kịp phá bỏ ư?- Tôi nhếch mép cười khinh.
- Nha Đầu, ta không muốn mất nàng.- Hắn ôm chầm lấy tôi, 2 dòng lệ rơi xuống cứ như tôi sắp biến mất. Tôi tức giận đẩy hắn ra, quát:
- Làm chuyện khó coi!
- Thật ra, nếu sinh đứa trẻ, có thể nàng sẽ chết!- Vương Kim đã bình tĩnh hơn, mạnh mẽ đối diện với tôi. Sinh con có rủi ro là chuyện bình thường nhưng đến độ chết thì không thể nào.
- Nàng còn nhớ lúc ngự y chuẩn đoán nhầm nàng có thai không? Ông ấy không chuẩn đoán lầm, mà là do nàng có khối u trong bụng. E là...- Hắn bỏ lấp lửng câu nói. Tôi rơi xuống địa ngục lần thứ 2...
- Ta suốt đời không thể sinh con? Nếu sinh có thể sẽ chết?- Tôi đã hiểu. Đây là lí do hắn phản đối việc tôi sinh con?
Vương Kim im lặng, không dám nhìn tôi. Không ngờ duyên phận mẹ con của tôi và 2 đứa trẻ lại ngắn ngủi đến vậy. Bên nhau chỉ được 9 tháng 10 ngày, 6 tháng qua tôi lại sống trong day dứt, muộn phiền. Chỉ còn 3 tháng nữa thôi. . .
Tôi cũng thầm cảm tạ Vương Kim đã nói ra chuyện này vào lúc đã không kịp cứu vãng, với tính cách tham sống sợ chết của mình, có lẽ 2 đứa trẻ sẽ trở thành 2 cục máu không có hình thù...
Tuy tôi mang song thai 6 tháng nhưng chỉ bằng công chúa mang thai thường 4 tháng, bụng không lớn, chắc 2 đứa trẻ chịu thiệt thòi lắm. Thấy tôi im lặng suy nghĩ, Vương Kim đi đến bên giường ôm lấy đôi vai bé nhỏ, thủ thỉ:
- Ta sẽ tìm thái y khắp kinh thành này, ta không tin sẽ không thể cứu được nàng!
- Ta đã biết chuyện nên biết. Tạ chủ long ân!- Tôi nhún chân hành lễ, mỉm cười hạnh phúc khi hoàng thượng chấp nhận đứa con của tôi. Chỉ cần có hoàng thượng bảo vệ, lão bà bà thương yêu thì tôi đã cam tâm tình nguyện nhắm mắt xuôi tay. Đi qua quỷ môn quan 2 lần không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là nhìn người mình yêu thương chết đi mà không biết cách cứu vãng...
Dù tôi có chết, tôi vẫn muốn sinh 2 đứa trẻ này...
Buổi tối, tôi ngủ cùng Vương Kim, hắn ôm tôi rất chặt như sợ tôi chạy mất. Tôi lại nằm mơ, lần này... tôi thấy Nha Đầu..
- Nương nương, trong người cảm thấy thế nào?
- Kinh nguyệt không đều, hận cả thế giới. Hơ hơ...- Tôi nằm sải tay. A Tú đi đến bóp tay bóp chân cho tôi, nhíu mày suy nghĩ 1 chút rồi nói:
- Hình như 2 tháng rồi, quả thật nương nương không có kinh nguyệt!
Hả? Đúng vậy? Tôi ngồi bật dậy, vuốt vuốt cái bụng.Nếu sinh nó ra, chẳng phải bằng tuổi với con của công chúa ư? A Tú nhìn cái tay đặt trên bụng tôi, mắt chớp chớp:
- Nương nương đau bụng à?
- Hình như ta có thai rồi.- Đoán được tính tình của bà cô này sẽ gây hoạ, tôi liền bịt cái miệng chuẩn bị hét lên của A Tú.- Chuyện này không được để lọt ra ngoài, rõ chưa?- Tôi nhướn mày căn dặn. Đợi con bé gật đầu hiểu rồi tôi mới bỏ tay ra. A Tú khó hiểu gãi đầu:
- Nương nương có thai là chuyện tốt, hà cớ gì phải giấu giếm?
- Em nghĩ đây là chuyện tốt thật ư? A Tú, em ngây thơ quá rồi. Nếu biết ta có thai, tỷ muội Vi quý phi và công chúa có để cho ta sinh đứa nhỏ ra hay không? Nếu ta sinh con trai, ta có thể sẽ được lập làm hậu, bước lên chức thái hậu, vậy mẹ của Vương Kim có để yên cho ta thâu tóm quyền hành không? Còn nữa, chỉ sợ, ta chưa kịp sinh đã bị hạ độc chết. Tạm thời cứ giữ kín bí mật, đợi cha đứa trẻ về, ta sẽ xin ra bên ngoài dưỡng thai, lấy cớ đến Tịnh Thổ tự cầu phước 6 tháng!
- Em biết rồi, em nấu nhân sâm cho nương nương bồi bổ!- Sau khi được tôi giáo huấn chỉnh chu, A Tú vui mừng cầm cây nhân sâm trên bàn chạy ra ngoài, miệng cứ líu lo hát ca. Tôi thật sự không hiểu, tôi hay con bé có long thai vậy?
Không nói cho A Tú biết thì không sao, con bé biết tôi có thai nên chăm sóc tận tình giống 1 đứa trẻ mới tập đi. Nhân lúc thái hậu gửi thư cho Vương Kim nói công chúa có thai, tôi cũng viết 1 bức thư chứa đầy hàm ý:“ 2 tháng vun bón gốc đào, chờ 7 tháng nữa đào trổ quả. Đợi tháng 3 chàng về, di dời đào nơi khác!"
Tôi viết rành rạnh như thế, hắn không hiểu thì đúng là đồ đầu đất!
Một hôm, tôi rãnh rỗi đi ra ngoài hít khí trời, để đứa bé trong bụng sau này sẽ hoạt náo, lanh lợi như mẹ nó. Tôi chỉ mong, mình có thể mang lại cho con 1 gia đình hạnh phúc là quá đủ rồi!
Kẻ cố giấu bụng bầu, kẻ thì cố khoe ra. Con của công chúa tính ra cũng chỉ lớn hơn con tôi 7-8 ngày nhưng cô ta được bồi bổ bụng to hơn hẳn bụng tôi. Lúc đi ngang qua nhau, cô ta mỉm cười tự đắc. Tôi không rõ, cô ta quá thông minh hay quá ngu ngốc. Chỉ có những kẻ ngây thơ mới nghĩ rằng, việc mang long chủng vô cùng có lợi.
Tròn 1 tháng, Vương Kim trở về. Phi tần nghênh đón từ xa, duy chỉ có tôi, trốn trong nhà xí mà ói đến mật xanh. A Tú hoảng sợ vỗ vỗ lưng tôi, khóc lóc:
- Nương nương, người có sao không?
- Ta... chỉ hơi buồn nôn thôi!- Đứa con này đúng là không ngoan ngoãn, cha ngươi về cũng không để mẹ được ra đón. Đợi 1 lúc, hết hẳn cơn ói, A Tú mới dắt tôi đi về tẩm cung.
Tôi mở cửa, liền bắt gặp Vương Kim đang đứng bên trong. A Tú che miệng cười, đỡ tôi vào bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Kim nhào đến ôm tôi vào lòng thật chặt, tôi cũng vòng tay ôm lại, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc. Lúc lâu sau đó, tôi thấy đau bụng mới buông tay ra. Tôi đưa tay ôm bụng:
- Ây da...
- Nàng sao vậy?- Vương Kim đỡ tôi ngồi xuống giường hỏi.
- Hơi đau bụng ấy mà. Ta không sao!- Tôi ngượng ngùng mỉm cười, nũng nịu.- Đứa trẻ này rất không ngoan, cứ hành thiếp mãi, ăn uống cũng khó khăn.
Nụ cười trên khuôn mặt Vương Kim tắt ngúm. Sao vậy? Tôi hoang mang, đưa mắt nhìn hắn.
- Chàng không vui sao?
- Bức thư nàng viết, ta hiểu rất rõ... chỉ là...- Hắn cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt tôi, nói. Tôi hơi lo lắng, hỏi lại:
- Nó là con của chúng ta đó. Chàng không vui ư?
- Ta nghĩ đây không phải lúc nàng mang thai.- Nói xong, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi buông bàn tay đang nắm tay hắn, đẩy hắn ra.
- Chàng muốn thiếp bỏ con?- Hụt hẫng. Tim tôi đau nhói. Tên máu lạnh, ngươi đành tâm bỏ đi giọt máu của mình ư?
- Ta biết nàng không đồng ý nhưng ta chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của nàng!- Hắn ôm lấy tôi nói.
Tôi không kiềm chế được, khóc nức nở, đánh bôm bốp vào ngực hắn:
- Con của công chúa được phép giữ lại, còn ta thì không? Chàng rồi có thể có thêm nhiều đứa con, nhưng ta thì suốt cuộc đời có thể chỉ có nó. Chàng bảo ta phá thai, lỡ ta bị vô sinh thì sao? Chàng có nghĩ đến ta không? Cho dù hậu cung có giết ta chết, ta cũng có thể sinh đứa nhỏ này ra!
Tôi quá tức giận, không kiềm chế được liền thở gấp mấy cái, phổi như muốn nổ tung ra. Vương Kim hoảng hốt lay vai tôi:
- Nàng sao vậy? Nha Đầu...
Trước mắt tôi là 1 mảnh trời đen tối...
Tôi nằm mộng, thấy mình đang ngồi trên chiếc thuyền giữa hồ sen, chợt nghe tiếng con nít cười khúc khích. Có 2 đứa trẻ độ 3 tuổi ngồi trên lá sen, vương tay về phía tôi, vỗ vỗ cái tay béo múp, gọi:
- Mẹ, mẹ bế con!
2 đứa nó là con tôi sao? Tôi cũng vươn tay ra ôm lấy 2 đứa bế vào lòng. 2 đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm trông rất đáng yêu ôm vào cứ như 2 cục bông. Tôi hôn lên má 2 đứa nhỏ 2 cái rõ kêu. Bọn nó đột nhiên oà khóc:
- Có người muốn giết tụi con!
- Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ đây!- Tôi dỗ cho 2 đứa nín khóc. Đột nhiên, có con dao xuất hiện lởn vởn quanh 2 đứa trẻ. . .
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn tên đại phu đang hơ con dao trên lửa. Hét lên:
- Đi ra, tất cả ra ngoài, không ai được phép làm hại con ta! Đi ra, mau! Mau lên!- Vương Kim ôm tôi lại, nói:
- Nàng bình tĩnh, không ai làm hại con nàng cả!
- Nói dối. Ta không tin, nếu các người không rời khỏi đây, ta sẽ cắn lưỡi tự tử ngay tức khắc!
A Tú quỳ thụp xuống khóc nức nở, dập đầu đến chảy máu:
- Hoàng thượng vì nương nương mà giữ đứa trẻ lại đi, trẻ nhỏ không có lỗi. . .
- Nương nương, hạ thần sẽ đi ngay, bảo trọng thân thể!- Tên ngự y thấy thế lui bước, tôi mới bớt giảy nảy, xô Vương Kim ra, thất thần ôm lấy bụng mình, tự trấn an đứa trẻ:
- Không sao rồi, mẹ sẽ bảo vệ 2 đứa!
Vương Kim phất tay áo bỏ đi. Tôi bước xuống giường đỡ A Tú cả người bê bết máu lên, máu thấm ướt chiếc váy lụa hồng nhạt con bé mặc trên người. Nương nương và hầu cận ôm nhau khóc nức nở. . .
Buổi chiều, tôi ngồi thơ thẫn trong phòng ăn bát cháo tổ yến. Tuy miệng không thấy ngon nhưng tôi phải nuôi 2 đưa bé trong bụng nên cố ăn cho hết. Đầu A Tú quấn 2 vòng, che vết thương trên trán, máu thấm ra ngoài tạo nên 1 vòng tròn đỏ. Vương Kim không ghé vào tẩm cung của tôi nữa, vậy cũng tốt, cứ hễ hắn mở miệng lại bảo tôi bỏ con. A Tú biết rõ sự tình tôi đã lo lắng, cứ len lén khóc suốt. Có thai không được buồn, nên tôi đem chuyện mình mơ thấy kể cho A Tú nghe.
- Là song thai ư nương nương?
- Đúng vậy, là 1 trai 1 gái, rất bụ bẫm đáng yêu!- Tôi mỉm cười hạnh phúc nhớ đến 2 đứa bé.
- Vậy thì tốt quá!- Miệng nói tốt nhưng A Tú lại khóc khiến tâm trạng tôi chùn xuống. Không phải là 1 mạng, mà là 2 mạng, hỏi tôi đành tâm dứt bỏ nấm ruột của mình ư?
Qua mấy ngày ẩm ương, rốt cuộc tôi cũng thấy vui lên đôi chút, ra ngự hoa viên dạo cho khuây khỏa. Tôi và A Tú vừa ngắm hoa vừa trò chuyện. Nha đầu này cũng rất biết phối hợp, luôn miệng chọc tôi cười cho quên đi nỗi đau. Đúng lúc, tôi bắt gặp Vương Kim 1 tay vịn eo, 1 tay nắm tay dắt công chúa đi dạo. Có trăng quên đèn, đó chính là lòng dạ đàn ông. Thấy tôi, hắn hơi khựng lại, nửa muốn bỏ tay khỏi công chúa, nửa lại không.
Chỉ dựa vào sủng hạnh, đúng là khó cầm cự chốn hậu cung. A Tú liền bước lên 2 bước che tầm nhìn của tôi, vui vẻ như không có chuyện gì:
- Nương nương có muốn đến thăm Lão Phật Gia không?
- Được, chúng ta đi thôi!- Khóe môi tôi khó nhọc nhếch lên.
Đến Phụng Hoàng cung, thái hoàng thái hậu đang rãnh rỗi xem lại mấy bức tranh, quả thật bức tranh tôi thấy trong rừng trúc chính là vẽ người phụ nữ này. Thấy tôi, bà vui vẻ đứng dậy, kéo tay tôi ngồi xuống ghế.
- Lâu rồi mới thấy ngươi đến thăm ta!
- Con có khúc mắc, muốn hỏi người.- A Tú đỡ tôi ngồi xuống rồi lui ra ngoài.- Nếu con có thai, chẳng phải là việc tốt cho hoàng thượng hay sao?
- Đúng vậy, có cháu nối dõi, rất tốt là đằng khác!- Lão Phật Gia vỗ tay cái bốp, chắc bà cũng đang hy vọng có cháu cố.
- Vậy tại sao hoàng thượng lại bắt con phá thai?- Tôi bức xúc lên tiếng. Lão Phật Gia hoảng hốt đứng dậy vuốt lưng tôi:
- Từ từ hẳn nói. Uống trà đi!- Bà rót cho tôi tách trà rồi mới vui mừng, chắp tay cảm tạ trời đất.- Tạ trời, lão già đây cũng có cháu cố rồi!
Xong xuôi, bà mới đập bàn:
- Hoang đường, tại sao tiểu đế có thể bỏ đi đứa con của mình được chứ?
- Liêu công chúa cũng đang có thai, được chăm sóc rất tận tình!- Tôi đặt tách trà lên bàn, trong ánh mắt ngùn ngụt lửa hận. Tôi không so sánh mình với công chúa, tôi chỉ thấy thật hoang đường, bất công cho con của mình.
- Hồ ly, con cứ thoải mái dưỡng thai, đến lúc thái hoàng thái hậu ta ra tay rồi! Ta sẽ chỉnh 1 lúc 2 người ở đây...- Lão bà bà vuốt tóc mình, mỉm cười với tôi, còn mang bánh quế ra cho tôi ăn, miếng bánh ngọt hơn bình thường...
Đến tối, Vương Kim ghé qua chỗ tôi. Tôi không thèm nhìn hắn, bảo A Tú tiễn khách.
- Nếu nải nải bảo người đến đây thì ta không cần, ta sẽ không tha thứ cho ai làm hại đứa trẻ trong bụng mình.
Hắn chần chừ định nói gì đó nhưng rồi lại quay lưng bỏ đi.
Bẵng đi 2 tuần, biên cương có biến, Vương Kim đi dẹp loạn mất 3 tháng. . .
Bụng tôi đã khá to, không giấu được nữa đành mượn tay Lão Phật Gia xuất cung...
Thái hoàng thái hậu đột nhiên khỏi bệnh, quyền hành trong tay thái hậu mất trắng, mấy lần nghĩ cách hạ độc vào thức ăn nhưng so với lão bà 80 mấy tuổi thì còn non tay lắm...
Lấy cớ đến Tịnh Thổ tự cầu phúc, tôi chọn 1 ngày tốt để rời đi. Đêm ấy, Vương Kim quay về trong đêm, bảo tôi chọn ngày khác xuất cung nhưng thật ra cũng chỉ muốn tôi bỏ đứa bé trong bụng.
Đêm tối sấm chớp mù trời, tôi sắp xếp hành lí, chủ yếu là mang theo ngân lượng.
Vương Kim tức giận đẩy cửa xông vào, ép tôi vào tường, hắn không làm đau tôi, chỉ cảnh cáo:
- Mau phá bỏ cái thai trước khi quá muộn!
- Cho ta 1 lí do chính đáng.- Tôi uất hận chờ hắn giải thích. Không có lời phản hồi, chỉ có hơi thở dồn dập vì tức giận của hoàng thượng.
Cuối cùng, hắn nới lỏng tay ra, ép môi hôn tôi quên cả đất trời. Tôi quay mặt cố né tránh, cắn vào môi hắn. Vị mặn của máu tan vào lưỡi làm tôi tê dại. Rất lâu sau đó, hắn mới chịu rời đi, bờ môi đã rách 1 ít. Hắn buông tôi ra, mệt mỏi dụi mặt vào hõm vai tôi. 1 giọt nước mắt rơi xuống:
- Đứa trẻ được mấy tháng rồi?
- 6 tháng.- Tôi không nghĩ hắn cũng hỏi chuyện này.
- Không kịp nữa rồi!- Hắn lắc đầu, giọng nói đau đớn.
- Không kịp phá bỏ ư?- Tôi nhếch mép cười khinh.
- Nha Đầu, ta không muốn mất nàng.- Hắn ôm chầm lấy tôi, 2 dòng lệ rơi xuống cứ như tôi sắp biến mất. Tôi tức giận đẩy hắn ra, quát:
- Làm chuyện khó coi!
- Thật ra, nếu sinh đứa trẻ, có thể nàng sẽ chết!- Vương Kim đã bình tĩnh hơn, mạnh mẽ đối diện với tôi. Sinh con có rủi ro là chuyện bình thường nhưng đến độ chết thì không thể nào.
- Nàng còn nhớ lúc ngự y chuẩn đoán nhầm nàng có thai không? Ông ấy không chuẩn đoán lầm, mà là do nàng có khối u trong bụng. E là...- Hắn bỏ lấp lửng câu nói. Tôi rơi xuống địa ngục lần thứ 2...
- Ta suốt đời không thể sinh con? Nếu sinh có thể sẽ chết?- Tôi đã hiểu. Đây là lí do hắn phản đối việc tôi sinh con?
Vương Kim im lặng, không dám nhìn tôi. Không ngờ duyên phận mẹ con của tôi và 2 đứa trẻ lại ngắn ngủi đến vậy. Bên nhau chỉ được 9 tháng 10 ngày, 6 tháng qua tôi lại sống trong day dứt, muộn phiền. Chỉ còn 3 tháng nữa thôi. . .
Tôi cũng thầm cảm tạ Vương Kim đã nói ra chuyện này vào lúc đã không kịp cứu vãng, với tính cách tham sống sợ chết của mình, có lẽ 2 đứa trẻ sẽ trở thành 2 cục máu không có hình thù...
Tuy tôi mang song thai 6 tháng nhưng chỉ bằng công chúa mang thai thường 4 tháng, bụng không lớn, chắc 2 đứa trẻ chịu thiệt thòi lắm. Thấy tôi im lặng suy nghĩ, Vương Kim đi đến bên giường ôm lấy đôi vai bé nhỏ, thủ thỉ:
- Ta sẽ tìm thái y khắp kinh thành này, ta không tin sẽ không thể cứu được nàng!
- Ta đã biết chuyện nên biết. Tạ chủ long ân!- Tôi nhún chân hành lễ, mỉm cười hạnh phúc khi hoàng thượng chấp nhận đứa con của tôi. Chỉ cần có hoàng thượng bảo vệ, lão bà bà thương yêu thì tôi đã cam tâm tình nguyện nhắm mắt xuôi tay. Đi qua quỷ môn quan 2 lần không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là nhìn người mình yêu thương chết đi mà không biết cách cứu vãng...
Dù tôi có chết, tôi vẫn muốn sinh 2 đứa trẻ này...
Buổi tối, tôi ngủ cùng Vương Kim, hắn ôm tôi rất chặt như sợ tôi chạy mất. Tôi lại nằm mơ, lần này... tôi thấy Nha Đầu..
Tác giả :
Winny