Hoàng Hậu Rắc Rối - Sky Kaledin
Chương 16 Đùa vui
Nhưng, Tử Yên nàng vốn có chưa nói xong, "Nếu muội muội không dạy dỗ được thì để nàng ta ở chỗ ta, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng... "
"Hơn nữa muội muội thân là Quý phi chức cao vọng trọng, nếu ngay cả một tỳ nữ cũng không dạy bảo được, ta làm sao yên tâm... "
Tiêu Nhược Đình vì nén tức giận muốn bóp cổ nàng mà khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói có phần khó nghe, "Vậy tỷ tỷ đây muốn gì?! "
Nàng cười ngọt ngào, "Ta muốn gì, không phải cũng đã nói rồi sao?! "
Tiêu Nhược Đình hừ lạnh, "Buồn cười. Chỉ dựa vào một Hoàng hậu thất sủng như ngươi?..."
Nàng đứng dậy, đi tới gần, ánh mắt bỗng chốc sắc lạnh: "Thật ngại quá. Tâm của Hoàng thượng, ngươi có thể hiểu? "
"Ngươi... Nếu ta không hiểu, lý nào lại được sủng tới bây giờ?! " Tiêu Nhược Đình nghiến răng kèn kẹt, có chút kiêu ngạo nói.
Nàng hơi buồn cười, "Không phải nữ nhân thường là công cụ phát tiết hay sao?!..."
"Ngươi..." Tiêu Nhược Đình cả giận, mất hết lý trí, "Người đâu, tới vả miệng ả cho ta."
Đang lúc Tử Yên định đánh trả thì bên ngoài vang lên tiếng nói: "Quý phi gan cũng thực lớn. Ngay cả Hoàng hậu Nam Nguyệt quốc ta cũng muốn dạy dỗ...?!"
Tiêu Nhược Đình nghe giọng nói bên ngoài làm tâm tư hỗn loạn, chân run run, ánh mắt lo lắng.
Lăng Thiên Hàn từ cửa lớn tao nhã bước vào, trong mắt không có lấy một chút lửa giận khiến Tiêu Nhược Đình hơi sợ. Nàng ta chạy lại làm nũng: "Ai nha, Hoàng thượng, là tỷ tỷ nói thần thiếp không biết dạy dỗ cung nữ, muốn dạy dỗ thần thiếp. Thần thiếp đã xin lỗi đủ điều rồi nhưng tỷ tỷ lại... Hoàng thượng... "
"Hoàng thượng là đấng minh quân, chắc cũng biết gia quy chứ? Phận bề tôi mà xấc xược với chủ tử, đáng tội gì?!" Tử Yên nhìn hai con người dính vào nhau như kẹo, không nhịn được nhíu mày.
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp: "Đánh chết. "
Nàng nhìn Tiêu Nhược Đình, hơi cười. "Muội muội thấy rồi đấy, bổn cung giữ lại mạng sống cho nàng là nể mặt muội muội lắm rồi. Hơn nữa, bổn cung là Hoàng hậu của một nước, đáng lẽ ra phải phạt 50 trượng, sau đó ngũ mã phanh thây, cuối cùng ném ra sau núi cho sói ăn. Mà thân quản giáo không nghiêm người của mình, muội muội không định chịu trách nhiệm gì sao?!"
Tiêu Nhược Đình tuy bực tức nhưng trước mặt hắn lại phải làm bộ ủy khuất: "Hoàng thượng, thần thiếp... "
Hắn nhìn Tiêu Nhược Đình, nhẹ nhàng đáp: "Ái phi, cứ trở về trước đi.... "
Nàng ta nhõng nhẽo một hồi cũng phải để lại Lệ Xuân, mang một bộ mặt gϊếŧ người trở về. Lăng Thiên Hàn không những không đau lòng, mà còn đặc cách cho Tử Yên nhìn thấy hắn nở nụ cười tươi như hoa. Bây giờ nàng mới biết là hắn cười rất đẹp, còn lộ ra hai má lúm đồng tiền nữa cơ. Nàng không cẩn thận mê luôn. Hắn đúng là yêu nghiệt, rõ ràng biết nàng nhìn chằm chằm còn cố ý bày ra bộ dáng: Hôm nay tâm trạng bổn thiếu tốt, ta đặc biệt để ngươi nhìn cho đã mắt, xem ai mới là zai tân...
Tử Yên nhìn một hồi mới nhớ ra hiện tại mình hơi quá lố. Nàng trợn tròn mắt, sau đó xoay người đi. Lăng Thiên Hàn là một đối thủ nặng ký nhất trong cung, nàng không muốn san sẻ chồng, càng không muốn ở cạnh một tên yêu tinh sắc lang. Nàng tốt nhất nên "cách xa mười lăm mét cách mét mười lăm phân".
Lăng Thiên Hàn dường như có vẻ không vui, vừa ngồi xuống liền bẻ đôi chiếc cốc nước lớn của nàng. Còn nàng thì nuốt xuống nước bọt, ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Hắn ngược lại lại bước vào bên trong, tùy ý cởi ngoại y: "Lại đây. "
"Làm chi?! " Nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Còn chưa kịp nói một câu hắn liền kéo nàng ôm trọn vào lòng. Nàng muốn giãy ra nhưng hắn lại tà mị nói: "Nếu nàng còn giãy dụa, sẽ động chạm tới tiểu huynh đệ của trẫm đấy! "
Nàng ban đầu còn chưa hiểu cho lắm, nhưng nhìn ánh mắt sói già của tên kia và cái thứ đang chạm vào mông nàng, liền hiểu. Nàng hét lên, mặt đỏ bừng, lườm hắn: "A... A... Sắc lang!... Đại biếи ŧɦái!"
---------------
Tử Yên phờ phạc chống tay vào cằm, ngồi xuống thở dài. Haiz... Đời thật bạc bẽo.....
Nếu biết trước, nếu biết trước, nàng đã không chơi trò nhảy lầu, rồi bị xuyên không tới cái thời chó má này, gặp tên chết cha kia... Nàng sẽ cắn lưỡi tự sát, hoặc là đâm cho mình một phát, thế là đi, nàng cũng không gặp phải tên Đế vương kia...
Aiz...
"Nương nương, người ăn chút gì đi?!" Tiểu Thanh đem đồ ăn vào, nhìn nàng thở dài nói.
Tử Yên hằng ngày coi đồ ăn như mạng sống nhưng hôm nay bị hắn chọc cho thành vậy nên chẳng còn tâm trí mà ăn cơm, chỉ còn biết nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, và thở dài.
Thật là nhớ hiện đại quá đi!!!
--------------
Cuối cùng ad cũng đã trở về...
Hơi ngắn