Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Chương 77: Một mảnh băng tâm tại bình ngọc
Editor: Docke
Kim Phượng vội vàng bò lên vài bước, chợt phát hiện trước mắt là một động băng tự nhiên cực to. Đoàn Vân Chướng đang nằm dưới đáy động, không rõ sống chết.
Bên thái dương hình như có máu tươi chảy xuống, nhưng nàng lại không hề hay biết. Mới vừa rồi hắn cảnh giác tầng băng sụt lở, vượt lên trước xô ngã nàng, còn mình lại rơi vào động băng sao ?
Kim Phượng kêu to lên, gọi Đoàn Vân Chướng nhiều lần.
Rốt cuộc, Đoàn Vân Chướng ở dưới động băng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt với nàng. Hắn chậm rãi di chuyển thân thể, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy được, dựa vào vách băng.
« Ngài có sao không ? Có bị thương ở đâu không ? » Kim Phượng hỏi.
Đoàn Vân Chướng cúi đầu kiểm tra bản thân một chút, sau đó ngẩng đầu lên cười khổ, « Gãy chân rồi. »
Kim Phương mờ mịt nhìn hắn, lần đầu tiên cảm giác được mùi vị không biết phải làm sao là như thế nào. Động băng rất sâu, chân hắn bị gãy, khẳng định là không có cách nào tự leo lên được. Mà nàng lại không có dây thừng, cũng không có xẻng tuyết.
Càng không có cách nào giúp đỡ hắn đi lên.
« Ta… ta xuống núi tìm người giúp ! » Nàng đứng dậy, đinh chạy ngay xuống núi.
« … Đừng ! » Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng, vội vàng hét lên bảo nàng ngừng. « Bây giờ nàng xuống núi, ít nhất cũng phải hai ngày hai đêm mới có thể tìm được người giúp, lại dẫn họ trở lại, đến lúc đó, ta đã bị băng tuyết vùi lấp, chết rét rồi. »
Kim Phượng kinh ngạc nhìn hắn.
“Hắc Bàn?" Đoàn Vân Chướng thổ ra một búng máu, ngửa đầu gọi nàng một tiếng, cho rằng nàng không nghe được.
“Vậy… bây giờ phải làm thế nào?" Kim Phượng lẩm bẩm nói.
Đoàn Vân Chướng bị nàng hỏi khó. Hai người đều im lặng thật lâu.
Bọn họ đều không phải là người quen hành tẩu giang hồ, cho tới bây giờ đều là ăn sung mặc sướng, càng chưa từng rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân. Hiện nay, chính thức lưu lạc trong dân gian, tựa như hai kẻ phế nhân, không nghĩ ra được biện pháp gì.
“Vậy ta sẽ đào mở động băng, đưa ngài ra." Kim Phượng cắn răng, bắt đầu dùng tay của mình làm xẻng, bới mở bờ băng tuyết của động băng.
“Nàng điên rồi?" Đoàn Vân Chướng kinh hãi. Động băng cứng rắn vô cùng, nàng muốn đào một con đường xuyên qua lớp băng này, chẳng khác gì Ngu Công dời núi.
Bàn tay Kim Phượng vẫn không buông lỏng, trong miệng lại thất vọng hô lớn: “Vậy ngài nói nên làm cái gì bây giờ?"
Dưới động băng thật lâu cũng không có tiếng trả lời.
Kim Phượng cắn chặt môi dưới, tiếp tục ra sức khai quật. Giờ phút này, nàng không rảnh suy nghĩ vì sao bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, không rảnh suy nghĩ đến yêu hận tình thù giữa nàng cùng Đoàn Vân Chướng, trong đầu lòng nàng chỉ có một ý niệm…
Phải cứu hắn ra.
Đào hồi lâu, cũng chỉ đào sâu được nửa thước, ngón tay Kim Phượng đã sưng lên như chày gỗ thô.
Dưới động băng, Đoàn Vân Chướng đột nhiên âm trầm lên tiếng. “Hắc Bàn, đừng đào nữa."
“Vì sao?" Kim Phượng thở phì phò, bàn tay vẫn không ngừng nghỉ.
“Đã đào suốt mấy canh giờ rồi, tay của nàng sẽ bị phế mất."
“Ta dùng chân đào."
“Chân cũng sẽ đông lạnh mà tàn."
“Ta dùng miệng cắn."
“…" Đoàn Vân Chướng trầm mặc một hồi. “Hắc Bàn, nàng cần gì phải khổ như thế? Vì một người nàng không cần quan tâm ư?"
Kim Phượng ngẩn ngơ, không phản bác hắn, ngược lại càng liều mạng để đào.
Đoàn Vân Chướng thở dài. “Nàng không cần phải để ý đến ta, cứ tiếp tục đi về phía trước đi."
Kim Phượng dừng động tác lại, “Ngài nói cái gì? Kêu ta tiếp tục đi về phía trước ư?"
“Đúng vậy."
“Ngài kêu ta bỏ lại ngài, tiếp tục đi về phía trước ư?" Kim Phượng không dám tin, hỏi lại.
Đoàn Vân Chướng cứng lại, hồi lâu, có chút khó khăn nói: “Hắc Bàn, ta biết rõ, nàng vất vả chạy đoạn đường xa như vậy để đến Côn Lôn, là vì muốn hoàn thành giấc mộng của mình. Từ trước đến nay nàng chưa từng chính thức sống vì bản thân, đây là giấc mộng duy nhất của nàng, cho nên, dọc đường đi ta cũng không ngăn cản nàng, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng. Hôm nay, đã sắp đến được đỉnh núi, nàng càng không nên từ bỏ."
“Vậy còn ngài? Người xử lý ra sao?"
“Xem tình hình hôm nay, có lẽ ta không sống nổi. Sau khi nàng xuống núi, nhớ báo tin về kinh thành, để bọn họ tới tìm thi thể của ta."
Kim Phượng không nói gì. Nàng nhìn nhìn núi tuyết như ngọc trên đỉnh đầu. Cảnh trí tuyệt đẹp giống như không phải thuộc về thế gian này, hiện tại lại có vẻ tàn khốc và lạnh lẽo như băng.
Nàng nói. “Ta không lên nữa."
“Vì sao chứ?" Đoàn Vân Chướng kinh ngạc.
“Ta cũng không đào nữa."
« Hắc Bàn… »
« Vân Chướng, ta xuống đó cùng chàng. » Nàng ở trên mặt băng, lẳng lặng tự mỉm cười với mình, sau đó, từ biên giới động băng tuột xuống.
Nhịp tim của Đoàn Vân Chướng hỗn loạn, hồi hộp nhìn nàng từ trên lăn xuống đến trước mặt mình tựa như một quả cầu, nhìn nàng thong thả đứng dậy, nhìn nàng có chút ngây ngốc đi về phía hắn.
« Lưu Hắc Bàn, nàng điên thật rồi có đúng không ? » Hắn bỗng nhiên tức giận chửi ầm lên.
Kim Phượng hồn nhiên chưa phát giác ra sự phẫn nộ của hắn, ánh mắt yên tĩnh cúi đầu.
« Có đau không ? » Nàng tra xét vết thương nơi chân hắn.
Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng, trên trán lại khẽ thấm ra mồ hôi lạnh. Kim Phượng duỗi tay nắm chặt lấy tay hắn, lại bị hắn hất ra.
« Nàng làm vậy mà cho là thỏa đáng lắm sao ? Lúc ta hoàn hảo không hao tổn gì, nàng lại muốn bỏ ta mà đi. Hôm nay ta sắp chết, nàng lại muốn cùng ta sống chết có nhau sao ? » Hắn cười lạnh.
Kim Phượng lại nắm lấy tay hắn, lúc này không để cho hắn hất ra nữa. « Đừng giận thiếp. »
Đoàn Vân Chướng tức giận quay mặt đi. « Nàng là đồ ngốc ư ? Vì sao lại nhảy xuống đây ? »
Kim Phượng nhất thời sững sờ, sau đó dựa người vào vách băng, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Vân Chướng. « Tóm lại, thiếp muốn được cùng chết với chàng. Đó là sự thật, chàng có tin hay không ? »
Đoàn Vân Chướng lạnh nhạt quay đầu đi.
Kim Phượng cười cười, sau đó nhìn gò má anh tuấn của nam nhân bên cạnh, bắt đầu ngây ngốc.
« Nàng nhìn đủ chưa ? Nhìn đủ rồi thì đi lên đi ! » Đoàn Vân Chướng chật vật mắng nàng.
Kim Phượng ôm lấy cánh tay hắn, dở trò vô lại. « Dù sao cũng không lên được. Động băng này nhỏ như vậy, chàng đuổi thiếp đi đâu. »
Đoàn Vân Chướng hết cách, trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp. Đoàn Vân Chướng cúi đầu nhìn, trông thấy Kim Phượng đang áp gò má nàng lên cánh tay hắn.
« Vân Chướng, không phải là thiếp không tin chàng. » Nàng thì thào. « Dù cho có phải đem cả tính mạng của mình giao vào tay chàng, thiếp cũng cam tâm tình nguyện. »
Trong lòng Đoàn Vân Chướng vô cùng chấn động.
« Chàng nói thiếp không đủ yêu chàng, điều đó sai rồi. Thiếp yêu chàng, còn vượt xa những gì chàng có thể tưởng tượng. Thiếp không phải là người có dũng khí, nhưng vì yêu chàng, mới dần dần có được dũng khí. »
« Có dũng khí, cho nên mới dám bỏ ta mà đi ư ? » Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng phun ra một câu.
Kim Phượng ngượng ngùng mỉm cười. « Khi đó, rời đi, hình như đối với chàng có vẻ tương đối khá nha! Thiếp không hy vọng con đường chàng đi quá mức nhấp nhô. Chẳng lẽ, thiếp thật sự đã sai rồi sao ? »
« Cho nên, nàng liền để lại một chiếu thư phế hậu, chạy đến núi Côn Lôn ? »
Kim Phượng cúi đầu. « Thiếp muốn đến nhìn xem ‘Ngàn dặm Côn Lôn’ là như thế nào. Có điều, cũng không phải là vì muốn hoàn thành một giấc mộng không thôi, đây là một cách để thiếp có thể tưởng niệm về chàng. »
Đoàn Vân Chướng khẽ nhếch hàng mày kiếm, đôi con ngươi đen nhánh dần dần chuyển sâu. « Lặp lại lần nữa. »
« Cái gì ? »
« Lời nàng vừa mới nói đó, lặp lại lần nữa. »
Kim Phượng hơi đỏ mặt. « Nhiều như vậy, làm sao có thể lặp lại lần nữa ? »
« Vậy nàng nói cho ta biết, ba tháng qua, nàng có nhớ đến ta hay không ? »
Kim Phượng khép hờ hai mắt, thân thể run rẩy. « Mỗi một ngày, thiếp đều nhớ đến chàng. »
Vừa dứt lời, đôi môi nóng hổi liền rơi lên môi nàng, nuốt chửng toàn bộ những lời nói tiếp sau của nàng.
« Lưu Hắc Bàn, nàng thật biết gạt người ! » Hắn cắn cánh môi nàng, nói qua kẽ răng và môi nàng. « Nàng quả thật là khắc tinh trong đời của ta. »
Còn nàng, dịu dàng thừa nhận bão tố hắn dành cho, cũng ôm cổ hắn, dựa hẳn cả người vào hắn. « Chàng cũng vậy. » Trong khi dục vọng của hắn đang lan tràn, nàng uyển chuyển thì thầm. Toàn thân nàng chưa từng có được cảm giác sung sướng như giờ phút này. Không hề cố kỵ, nàng thậm chí còn đưa tay đi kéo thắt lưng của hắn.
Đoàn Vân Chướng ngăn chặn bàn tay không biết quy củ của nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào nàng. “Nàng có biết mình đang làm gì không?"
Kim Phượng gật đầu.
“Nơi này rất lạnh." Hắn còn có điều cố kỵ.
Kim Phượng nhướng mi. “Thiếp không quan tâm, ngược lại, vết thương trên chân của chàng…"
“Không có gì đáng ngại, hoàn toàn không có gì đáng ngại." Hắn vỗ ngực đảm bảo, trên mặt là vẻ hưng phấn trăm năm khó gặp."
Kim Phượng mỉm cười.
Giữa lúc sinh tử, nơi này không có đám cung nhân chuyên phá hư chuyện tốt của người ta, cũng không có quốc gia đại sự phiền chán, chỉ có một nam một nữ cùng ngàn dặm Côn Lôn mênh mông.
Vào giây phút như chỉ mành treo chuông kia, nàng thần trí bất minh hỏi một câu. “Chàng… còn giận thiếp không?"
Đoàn Vân Chướng sắc bén hỏi ngược lại nàng. “Còn nàng, còn dám rời bỏ ta không?"
Nàng khóc lên, “Không dám, vĩnh viễn không dám!"
Đến đây, hoàng đế điện hạ cùng hoàng hậu nương nương, rốt cuộc công đức viên mãn.
Ba canh giờ sau, Kim Phượng tỉnh lại trên chiếc thảm bằng da dê mềm mại trong xe ngựa.
Nàng nhìn nhìn mui xe sơn đỏ, cửa xe không kẽ hở, lò sưởi lửa than ấm áp, cuối cùng, đưa mắt dừng trên người Đoàn Vân Chướng đang ngồi một bên thích thú nấu bình trà thơm.
“Đây là đâu vậy?" Nàng lẩm bẩm bói, bỗng dưng bắt lấy tay áo của hắn. “Chúng ta… đã chết rồi sao?"
Đoàn Vân Chướng nhướng mi. “Nàng nói thử xem?"
Kim Phượng bù thêm, “Không giống như đã chết…"
Đoàn Vân Chướng cười cười, sờ sờ đầu nàng làm như khích lệ. “Chúng ta đang trên đường hồi kinh."
“Thiếp, mẹ thiếp đâu?" Kim Phượng theo bản năng, nhớ đến mẫu thân đầu tiên.
“Bà ấy đang ở cỗ xe phía sau."
“Ồ…" Kim Phương yên tâm, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn. Nếu nhớ không lầm, giờ phút này bọn họ phải ở trong động băng trên núi Côn Lôn mới đúng chứ.
“Chúng ta được cứu rồi à?" Nàng mừng rỡ nghiêng người qua.
« Khụ khụ, » Đoàn Vân Chướng che miệng. « Cũng có thể nói như vậy. »
« Là ai đã cứu chúng ta ? »
« Đại nội thị vệ. »
« …Cái gì ? »
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kim Phượng, Đoàn Vân Chướng từ từ ngồi thẳng người dậy. « Mọi chuyện, thật ra là thế này. Nàng xem, ta đã muốn rời khỏi hoàng cung, tại sao có thể lẻ loi một mình được đây ? Trên thực tế, có hai mươi tên đại nội thị vệ vẫn luôn đi theo phía sau ta… Khụ khụ, chuẩn xác mà nói, là theo sau lưng hai chúng ta. Ta chỉ cần thả pháo hiệu luôn mang theo người ra, bọn họ lập tức sẽ chạy đến… »
Kim Phượng dần dần biến sắc.
Đoàn Vân Chướng cẩn thận quan sát sắc mặt nàng. « Mọi chuyện, chính là như vậy. » E ngại vẻ mặt biến sắc của nàng, hắn vội vã nói. « Nàng đã hứa vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, không được đổi ý đâu đó ! »
« Thiếp đã hứa khi nào chứ ? » Kim Phượng cả giận nói.
Đoàn Vân Chướng cười hắc hắc. « Nàng không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể cùng nhau ôn lại tình cảnh lúc ấy một tý… »
« Đoạn, Vân, Chướng ! »
Trên đường lên núi, trong một chiếc xe ngựa bỗng dưng phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc. Bọn thị vệ lái xe đồng loạt run lên một cái, đều hiểu được con sư tử mẹ ở Hà Đông nào bắt đầu phát uy.
Trong một chiếc xe ngựa ở đằng sau, nửa cô nửa bà – Vĩnh Phúc đang vui mừng rạo rực nhìn gương trang điểm. Trong căn nhà ở kinh thành, Triệu đồ tể đang chờ bà.
Kim Phượng vội vàng bò lên vài bước, chợt phát hiện trước mắt là một động băng tự nhiên cực to. Đoàn Vân Chướng đang nằm dưới đáy động, không rõ sống chết.
Bên thái dương hình như có máu tươi chảy xuống, nhưng nàng lại không hề hay biết. Mới vừa rồi hắn cảnh giác tầng băng sụt lở, vượt lên trước xô ngã nàng, còn mình lại rơi vào động băng sao ?
Kim Phượng kêu to lên, gọi Đoàn Vân Chướng nhiều lần.
Rốt cuộc, Đoàn Vân Chướng ở dưới động băng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt với nàng. Hắn chậm rãi di chuyển thân thể, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy được, dựa vào vách băng.
« Ngài có sao không ? Có bị thương ở đâu không ? » Kim Phượng hỏi.
Đoàn Vân Chướng cúi đầu kiểm tra bản thân một chút, sau đó ngẩng đầu lên cười khổ, « Gãy chân rồi. »
Kim Phương mờ mịt nhìn hắn, lần đầu tiên cảm giác được mùi vị không biết phải làm sao là như thế nào. Động băng rất sâu, chân hắn bị gãy, khẳng định là không có cách nào tự leo lên được. Mà nàng lại không có dây thừng, cũng không có xẻng tuyết.
Càng không có cách nào giúp đỡ hắn đi lên.
« Ta… ta xuống núi tìm người giúp ! » Nàng đứng dậy, đinh chạy ngay xuống núi.
« … Đừng ! » Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng, vội vàng hét lên bảo nàng ngừng. « Bây giờ nàng xuống núi, ít nhất cũng phải hai ngày hai đêm mới có thể tìm được người giúp, lại dẫn họ trở lại, đến lúc đó, ta đã bị băng tuyết vùi lấp, chết rét rồi. »
Kim Phượng kinh ngạc nhìn hắn.
“Hắc Bàn?" Đoàn Vân Chướng thổ ra một búng máu, ngửa đầu gọi nàng một tiếng, cho rằng nàng không nghe được.
“Vậy… bây giờ phải làm thế nào?" Kim Phượng lẩm bẩm nói.
Đoàn Vân Chướng bị nàng hỏi khó. Hai người đều im lặng thật lâu.
Bọn họ đều không phải là người quen hành tẩu giang hồ, cho tới bây giờ đều là ăn sung mặc sướng, càng chưa từng rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân. Hiện nay, chính thức lưu lạc trong dân gian, tựa như hai kẻ phế nhân, không nghĩ ra được biện pháp gì.
“Vậy ta sẽ đào mở động băng, đưa ngài ra." Kim Phượng cắn răng, bắt đầu dùng tay của mình làm xẻng, bới mở bờ băng tuyết của động băng.
“Nàng điên rồi?" Đoàn Vân Chướng kinh hãi. Động băng cứng rắn vô cùng, nàng muốn đào một con đường xuyên qua lớp băng này, chẳng khác gì Ngu Công dời núi.
Bàn tay Kim Phượng vẫn không buông lỏng, trong miệng lại thất vọng hô lớn: “Vậy ngài nói nên làm cái gì bây giờ?"
Dưới động băng thật lâu cũng không có tiếng trả lời.
Kim Phượng cắn chặt môi dưới, tiếp tục ra sức khai quật. Giờ phút này, nàng không rảnh suy nghĩ vì sao bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, không rảnh suy nghĩ đến yêu hận tình thù giữa nàng cùng Đoàn Vân Chướng, trong đầu lòng nàng chỉ có một ý niệm…
Phải cứu hắn ra.
Đào hồi lâu, cũng chỉ đào sâu được nửa thước, ngón tay Kim Phượng đã sưng lên như chày gỗ thô.
Dưới động băng, Đoàn Vân Chướng đột nhiên âm trầm lên tiếng. “Hắc Bàn, đừng đào nữa."
“Vì sao?" Kim Phượng thở phì phò, bàn tay vẫn không ngừng nghỉ.
“Đã đào suốt mấy canh giờ rồi, tay của nàng sẽ bị phế mất."
“Ta dùng chân đào."
“Chân cũng sẽ đông lạnh mà tàn."
“Ta dùng miệng cắn."
“…" Đoàn Vân Chướng trầm mặc một hồi. “Hắc Bàn, nàng cần gì phải khổ như thế? Vì một người nàng không cần quan tâm ư?"
Kim Phượng ngẩn ngơ, không phản bác hắn, ngược lại càng liều mạng để đào.
Đoàn Vân Chướng thở dài. “Nàng không cần phải để ý đến ta, cứ tiếp tục đi về phía trước đi."
Kim Phượng dừng động tác lại, “Ngài nói cái gì? Kêu ta tiếp tục đi về phía trước ư?"
“Đúng vậy."
“Ngài kêu ta bỏ lại ngài, tiếp tục đi về phía trước ư?" Kim Phượng không dám tin, hỏi lại.
Đoàn Vân Chướng cứng lại, hồi lâu, có chút khó khăn nói: “Hắc Bàn, ta biết rõ, nàng vất vả chạy đoạn đường xa như vậy để đến Côn Lôn, là vì muốn hoàn thành giấc mộng của mình. Từ trước đến nay nàng chưa từng chính thức sống vì bản thân, đây là giấc mộng duy nhất của nàng, cho nên, dọc đường đi ta cũng không ngăn cản nàng, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng. Hôm nay, đã sắp đến được đỉnh núi, nàng càng không nên từ bỏ."
“Vậy còn ngài? Người xử lý ra sao?"
“Xem tình hình hôm nay, có lẽ ta không sống nổi. Sau khi nàng xuống núi, nhớ báo tin về kinh thành, để bọn họ tới tìm thi thể của ta."
Kim Phượng không nói gì. Nàng nhìn nhìn núi tuyết như ngọc trên đỉnh đầu. Cảnh trí tuyệt đẹp giống như không phải thuộc về thế gian này, hiện tại lại có vẻ tàn khốc và lạnh lẽo như băng.
Nàng nói. “Ta không lên nữa."
“Vì sao chứ?" Đoàn Vân Chướng kinh ngạc.
“Ta cũng không đào nữa."
« Hắc Bàn… »
« Vân Chướng, ta xuống đó cùng chàng. » Nàng ở trên mặt băng, lẳng lặng tự mỉm cười với mình, sau đó, từ biên giới động băng tuột xuống.
Nhịp tim của Đoàn Vân Chướng hỗn loạn, hồi hộp nhìn nàng từ trên lăn xuống đến trước mặt mình tựa như một quả cầu, nhìn nàng thong thả đứng dậy, nhìn nàng có chút ngây ngốc đi về phía hắn.
« Lưu Hắc Bàn, nàng điên thật rồi có đúng không ? » Hắn bỗng nhiên tức giận chửi ầm lên.
Kim Phượng hồn nhiên chưa phát giác ra sự phẫn nộ của hắn, ánh mắt yên tĩnh cúi đầu.
« Có đau không ? » Nàng tra xét vết thương nơi chân hắn.
Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng, trên trán lại khẽ thấm ra mồ hôi lạnh. Kim Phượng duỗi tay nắm chặt lấy tay hắn, lại bị hắn hất ra.
« Nàng làm vậy mà cho là thỏa đáng lắm sao ? Lúc ta hoàn hảo không hao tổn gì, nàng lại muốn bỏ ta mà đi. Hôm nay ta sắp chết, nàng lại muốn cùng ta sống chết có nhau sao ? » Hắn cười lạnh.
Kim Phượng lại nắm lấy tay hắn, lúc này không để cho hắn hất ra nữa. « Đừng giận thiếp. »
Đoàn Vân Chướng tức giận quay mặt đi. « Nàng là đồ ngốc ư ? Vì sao lại nhảy xuống đây ? »
Kim Phượng nhất thời sững sờ, sau đó dựa người vào vách băng, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Vân Chướng. « Tóm lại, thiếp muốn được cùng chết với chàng. Đó là sự thật, chàng có tin hay không ? »
Đoàn Vân Chướng lạnh nhạt quay đầu đi.
Kim Phượng cười cười, sau đó nhìn gò má anh tuấn của nam nhân bên cạnh, bắt đầu ngây ngốc.
« Nàng nhìn đủ chưa ? Nhìn đủ rồi thì đi lên đi ! » Đoàn Vân Chướng chật vật mắng nàng.
Kim Phượng ôm lấy cánh tay hắn, dở trò vô lại. « Dù sao cũng không lên được. Động băng này nhỏ như vậy, chàng đuổi thiếp đi đâu. »
Đoàn Vân Chướng hết cách, trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp. Đoàn Vân Chướng cúi đầu nhìn, trông thấy Kim Phượng đang áp gò má nàng lên cánh tay hắn.
« Vân Chướng, không phải là thiếp không tin chàng. » Nàng thì thào. « Dù cho có phải đem cả tính mạng của mình giao vào tay chàng, thiếp cũng cam tâm tình nguyện. »
Trong lòng Đoàn Vân Chướng vô cùng chấn động.
« Chàng nói thiếp không đủ yêu chàng, điều đó sai rồi. Thiếp yêu chàng, còn vượt xa những gì chàng có thể tưởng tượng. Thiếp không phải là người có dũng khí, nhưng vì yêu chàng, mới dần dần có được dũng khí. »
« Có dũng khí, cho nên mới dám bỏ ta mà đi ư ? » Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng phun ra một câu.
Kim Phượng ngượng ngùng mỉm cười. « Khi đó, rời đi, hình như đối với chàng có vẻ tương đối khá nha! Thiếp không hy vọng con đường chàng đi quá mức nhấp nhô. Chẳng lẽ, thiếp thật sự đã sai rồi sao ? »
« Cho nên, nàng liền để lại một chiếu thư phế hậu, chạy đến núi Côn Lôn ? »
Kim Phượng cúi đầu. « Thiếp muốn đến nhìn xem ‘Ngàn dặm Côn Lôn’ là như thế nào. Có điều, cũng không phải là vì muốn hoàn thành một giấc mộng không thôi, đây là một cách để thiếp có thể tưởng niệm về chàng. »
Đoàn Vân Chướng khẽ nhếch hàng mày kiếm, đôi con ngươi đen nhánh dần dần chuyển sâu. « Lặp lại lần nữa. »
« Cái gì ? »
« Lời nàng vừa mới nói đó, lặp lại lần nữa. »
Kim Phượng hơi đỏ mặt. « Nhiều như vậy, làm sao có thể lặp lại lần nữa ? »
« Vậy nàng nói cho ta biết, ba tháng qua, nàng có nhớ đến ta hay không ? »
Kim Phượng khép hờ hai mắt, thân thể run rẩy. « Mỗi một ngày, thiếp đều nhớ đến chàng. »
Vừa dứt lời, đôi môi nóng hổi liền rơi lên môi nàng, nuốt chửng toàn bộ những lời nói tiếp sau của nàng.
« Lưu Hắc Bàn, nàng thật biết gạt người ! » Hắn cắn cánh môi nàng, nói qua kẽ răng và môi nàng. « Nàng quả thật là khắc tinh trong đời của ta. »
Còn nàng, dịu dàng thừa nhận bão tố hắn dành cho, cũng ôm cổ hắn, dựa hẳn cả người vào hắn. « Chàng cũng vậy. » Trong khi dục vọng của hắn đang lan tràn, nàng uyển chuyển thì thầm. Toàn thân nàng chưa từng có được cảm giác sung sướng như giờ phút này. Không hề cố kỵ, nàng thậm chí còn đưa tay đi kéo thắt lưng của hắn.
Đoàn Vân Chướng ngăn chặn bàn tay không biết quy củ của nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào nàng. “Nàng có biết mình đang làm gì không?"
Kim Phượng gật đầu.
“Nơi này rất lạnh." Hắn còn có điều cố kỵ.
Kim Phượng nhướng mi. “Thiếp không quan tâm, ngược lại, vết thương trên chân của chàng…"
“Không có gì đáng ngại, hoàn toàn không có gì đáng ngại." Hắn vỗ ngực đảm bảo, trên mặt là vẻ hưng phấn trăm năm khó gặp."
Kim Phượng mỉm cười.
Giữa lúc sinh tử, nơi này không có đám cung nhân chuyên phá hư chuyện tốt của người ta, cũng không có quốc gia đại sự phiền chán, chỉ có một nam một nữ cùng ngàn dặm Côn Lôn mênh mông.
Vào giây phút như chỉ mành treo chuông kia, nàng thần trí bất minh hỏi một câu. “Chàng… còn giận thiếp không?"
Đoàn Vân Chướng sắc bén hỏi ngược lại nàng. “Còn nàng, còn dám rời bỏ ta không?"
Nàng khóc lên, “Không dám, vĩnh viễn không dám!"
Đến đây, hoàng đế điện hạ cùng hoàng hậu nương nương, rốt cuộc công đức viên mãn.
Ba canh giờ sau, Kim Phượng tỉnh lại trên chiếc thảm bằng da dê mềm mại trong xe ngựa.
Nàng nhìn nhìn mui xe sơn đỏ, cửa xe không kẽ hở, lò sưởi lửa than ấm áp, cuối cùng, đưa mắt dừng trên người Đoàn Vân Chướng đang ngồi một bên thích thú nấu bình trà thơm.
“Đây là đâu vậy?" Nàng lẩm bẩm bói, bỗng dưng bắt lấy tay áo của hắn. “Chúng ta… đã chết rồi sao?"
Đoàn Vân Chướng nhướng mi. “Nàng nói thử xem?"
Kim Phượng bù thêm, “Không giống như đã chết…"
Đoàn Vân Chướng cười cười, sờ sờ đầu nàng làm như khích lệ. “Chúng ta đang trên đường hồi kinh."
“Thiếp, mẹ thiếp đâu?" Kim Phượng theo bản năng, nhớ đến mẫu thân đầu tiên.
“Bà ấy đang ở cỗ xe phía sau."
“Ồ…" Kim Phương yên tâm, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn. Nếu nhớ không lầm, giờ phút này bọn họ phải ở trong động băng trên núi Côn Lôn mới đúng chứ.
“Chúng ta được cứu rồi à?" Nàng mừng rỡ nghiêng người qua.
« Khụ khụ, » Đoàn Vân Chướng che miệng. « Cũng có thể nói như vậy. »
« Là ai đã cứu chúng ta ? »
« Đại nội thị vệ. »
« …Cái gì ? »
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kim Phượng, Đoàn Vân Chướng từ từ ngồi thẳng người dậy. « Mọi chuyện, thật ra là thế này. Nàng xem, ta đã muốn rời khỏi hoàng cung, tại sao có thể lẻ loi một mình được đây ? Trên thực tế, có hai mươi tên đại nội thị vệ vẫn luôn đi theo phía sau ta… Khụ khụ, chuẩn xác mà nói, là theo sau lưng hai chúng ta. Ta chỉ cần thả pháo hiệu luôn mang theo người ra, bọn họ lập tức sẽ chạy đến… »
Kim Phượng dần dần biến sắc.
Đoàn Vân Chướng cẩn thận quan sát sắc mặt nàng. « Mọi chuyện, chính là như vậy. » E ngại vẻ mặt biến sắc của nàng, hắn vội vã nói. « Nàng đã hứa vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, không được đổi ý đâu đó ! »
« Thiếp đã hứa khi nào chứ ? » Kim Phượng cả giận nói.
Đoàn Vân Chướng cười hắc hắc. « Nàng không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể cùng nhau ôn lại tình cảnh lúc ấy một tý… »
« Đoạn, Vân, Chướng ! »
Trên đường lên núi, trong một chiếc xe ngựa bỗng dưng phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc. Bọn thị vệ lái xe đồng loạt run lên một cái, đều hiểu được con sư tử mẹ ở Hà Đông nào bắt đầu phát uy.
Trong một chiếc xe ngựa ở đằng sau, nửa cô nửa bà – Vĩnh Phúc đang vui mừng rạo rực nhìn gương trang điểm. Trong căn nhà ở kinh thành, Triệu đồ tể đang chờ bà.
Tác giả :
Giáo Ưởng