Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Chương 1: Làm trụ cột triều đình không dễ dàng chút nào
Hoàng đế tuổi còn nhỏ, thái hậu yếu đuối, tôn thất thưa thớt. Uy quốc công Lưu Hiết cầm giữ triều chính, không kiêng nể gì loại trừ phe đối lập. Các cựu thần của Tiên đế hôm nay ở trên triều đình nghị sự, chỉ còn lại bốn người: Phù đại thừa tướng, Lăng đại tướng quân, Lữ đại thượng thư và Chu đại tài tử.
Cuộc sống càng lúc càng khó khăn.
Ngày hôm đó sau khi hạ triều, thái hậu nương nương đặc biệt gọi Uy quốc công đến ngự thư phòng, bàn bạc chuyện tư mật.
Liếc thấy bóng lưng yểu điệu của thái hậu nương nương cùng bóng lưng anh tuấn của Uy quốc công, bốn trụ cột lớn nhất trong triều, theo thường lệ, lại tụ tập họp mặt.
Phù đại thừa tướng vuốt chòm râu bạc được chăm sóc kỹ lưỡng, híp mắt ra vẻ đăm chiêu, lại không nói lời nào.
Lăng đại tướng quân chờ đợi sốt ruột, dậm chân một cái nói: “Nếu ông không nói, lão tử sẽ vặt ria mép của ông!"
Bàn tay đang sờ râu của Phù đại tướng quân run rẩy một tí, rốt cuộc hắng giọng, nói: “Chuyện này, vô cùng huyền diệu nha."
Lăng đại tướng quân xúc động, chỉ muốn xông đến đánh hắn.
Chu đại tài tử cuống quýt ngăn cản Lăng đại tướng quân, nói: “Thừa tướng, ngài cứ dấu nhẹm không nói, tướng quân đại nhân sẽ phải rút đao!"
Phù đại tướng quân liếc đôi mắt nhỏ qua nhìn thanh đại khảm đao bên hông Lăng đại tướng quân, thở dài: “Ai, theo bản tướng phỏng đoán, đơn giản… chỉ là…"
Trên trán Lăng đại tướng quân lại nổi lên một sợi gân xanh, đại đao bên hông hắn đã được rút ra khỏi vò vài phần.
“… Kỳ thật chính là, Hoàng thượng đã đến tuổi thành thân."
“…"
Lăng đại tướng quân, Lữ đại Thượng Thư, Chu đại tài tử – ba người đều thở dốc.
Lữ đại thượng thư nói: “Hoàng thượng chỉ mới mười hai tuổi thôi mà, thành thân cái gì chứ? Huống chi, hôn sự của Hoàng thượng thì có liên quan gì đến Uy quốc công?"
Phù đại thừa tướng lại nheo đôi mắt nhỏ: “Chuyện này, nói đến lại càng huyền diệu…"
Sau một khắc, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của Phù đại thừa tướng liền phát hiện lưng mình đang tựa vào góc tường lạnh lẽo như băng, toàn thân bị bao phủ trong hơi thở mãnh liệt của Lăng đại tướng quân.
“Mụ nội nó…"
Phù đại thừa tướng vội vàng trấn an Lăng đại tướng quân đang phập phồng cơ ngực: “Đừng xúc động, đừng xúc động, xúc động là ma chướng…"
Chu đại tài tử nhíu mày: “Không phải thái hậu muốn cùng Uy quốc công kết tình thông gia đấy chứ?"
Phù đại thừa tướng gật đầu: “Chu đại tài tử quả là sâu sắc."
“Nhưng Uy quốc công đâu có con gái." Lăng đại tướng quân xua đuổi ma chướng trong cơ thể, bắt đầu suy tư vấn đề thực tế.
“Không có con gái, nhưng hắn có một cô cháu gái bà con xa. Nghe nói cô cháu gái đó nổi danh khắp kinh thành là sắc nghệ song tuyệt đó."
“Chính tiểu cô nương tài văn chương tung hoành, Lưu Bạch Ngọc sao? Nhưng xuất thân của nàng…"
“Mặc dù nàng mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng thúc phụ lại là Thủ phụ đại thần Uy quốc công. Thân phận như vậy cũng đủ rồi."
“Ai, Uy quốc công lần này thành một nửa nhạc phụ của Hoàng thượng, chẳng phải sẽ càng thêm ương ngạnh sao?"
Ba người lôi kéo vạt áo nhau, nhỏ giọng trao đổi tin tức, hồn nhiên không hề hay biết Lữ đại thượng thư vẫn ở một bên theo thói quen, ưỡn cao lồng ngực hiên ngang lẫm liệt.
“Thái hậu nương nương sao có thể khuất phục trước dâm uy của Uy quốc công, mang chung thân đại sự của Hoàng thượng ra mà nịnh nọt hắn chứ? Không được, chuyện này ngàn vạn lần không thể. Ta phải đến bẩm báo trực tiếp với thái hậu!"
Chu đại tài tử cuống quýt từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Không được, ông không thể đi!"
Lữ đại thượng thư lừ con mắt trắng dã: “Vì sao không được?"
Chu đại tài tử nhắm mắt lại: “Nếu ông đi, nhất định sẽ chọc giận Uy quốc công. Thái hậu nương nương cũng nhất định sẽ không để ý đến ông, ông nhất định lại muốn dập đầu tự sát. Đến lúc đó không có ai cản ông, chẳng phải ông sẽ hương tiêu ngọc vẫn sao?"
Lữ đại thượng thư sững sờ, lúc này mới nhớ đến trên đầu mình đúng là vẫn còn đang phải băng gạc. Tháng trước vì chuyện sửa đê, ở trên triều đình hủy thân can gián, vết thương vẫn còn chưa lành hẳn.
Thái hậu cùng Uy quốc công đều là người không có lương tâm. Đối với chuyện Lữ đại thượng thư hủy thân can gián, luôn vui mừng nếu chuyện thành công.
Mà chuyện hủy thân lại không có ai ngăn cản, đúng là cũng rất kỳ cục.
Lữ đại thượng thư suy nghĩ một chút, lúc này mới phát giác Chu đại tài tử dùng từ không đúng: “Ông nói ai hương tiêu ngọc vẫn?"
Chu đại tài tử mặt mày ửng hồng, chậm rãi buông cánh tay Lữ đại thượng thư ra.
Phù đại thừa tướng nhìn màn kịch này, cười híp mắt, vuốt vuốt chòm râu nói tiếp: “Chuyện này, đích xác là vô cùng huyền diệu nha."
******
Trong ngự thư phòng,
Thái hậu nương nương ngồi sau bức rèm che, dè dặt nhìn bóng dáng cao lớn lạnh lùng bên ngoài.
Tất cả mọi người đều hận Uy Quốc công Lưu Hiết thấu xương, thậm chí còn ở sau lưng gọi ông là Lưu Hiết Tử (Lưu Bọ Cạp). Nhưng không thể phủ nhận, ngoại hình của Lưu Hiết Tử thật sự là vô cùng tuấn lãng. Đặc biệt khi đến tuổi trung niên, Lưu Hiết lại càng toát nên khí phách lạnh lùng cao ngạo, càng thêm nam tính…
Có ai đó đã nói, khí thế nam nhân đều do sự nghiệp cùng quyền lực của hắn tạo nên.
Ách… Thái hậu nương nương khụ một tiếng: “Này Quốc công."
Uy Quốc công khẽ vuốt cằm: “Thái hậu nương nương có gì căn dặn?"
“Thực không dám giấu, hôm nay ai gia muốn cùng Uy Quốc công tham thảo một chút về hôn sự của Hoàng thượng."
Lưu Hiết nheo mắt: “Hôn sự của Hoàng thượng?"
Thái hậu nương nương nuốt nước bọt: “Hoàng thượng cũng đã mười hai tuổi rồi, mặc dù còn chưa đến tuổi có thể tự mình chấp chính, nhưng cũng nên thành hôn."
Lưu Hiết hừ một tiếng, không nói gì.
Tiểu hoàng đế muốn thành hôn, chính là bước đầu tiên bước lên con đường tự mình chấp chính mà thôi.
Thái hậu nương nương cảm thấy lo sợ, thầm mắng Từ thái phi đã đưa ra chủ ý này, lại cười lớn nói: “Lưu ái khanh, ai gia nghe nói điệt nữ (cháu gái) nhà khanh năm nay vừa tròn mười một, nhân phẩm tựa như một đóa hoa. Không biết Lưu ái khanh có muốn cùng ai gia kết tình thông gia hay không?"
Lưu Hiết ngẩn người, ông ngược lại, chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ông nhớ đến cô cháu gái tính tình hẻo lánh kia, không khỏi nhíu mày. Với tính cách không muốn để người khác sắp đặt của nha đầu đó, nếu trở thành hoàng hậu e rằng cũng không có lợi gì cho mình.
Qua thật lâu, Lưu Hiết chậm rãi nói: “Thái hậu muốn nói đến nữ nhi nhà thần sao?"
Thái hậu ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Lưu Hiết rõ ràng chỉ có ba người con trai, con gái ở đâu ra? Sau đó bà chợt nghĩ, có lẽ Lưu Hiết định sẽ nhận điệt nữ Lưu Bạch Ngọc làm con, thân càng thêm thân đi.
Cảm giác mình đoán được tâm tư của Lưu Hiết phúc hắc, Thái hậu nương nương vô cùng kiêu ngạo, vì vậy ưỡn thẳng sống lưng nói: “Nữ nhi cũng được, điệt nữ cũng được, đã là con cháu của Lưu gia thì đều là tiểu thư khuê các, nội ngoại kiêm tu. Nếu Lưu ái khanh đồng ý, ngày mai ta sẽ ban chỉ tứ hôn."
Lưu Hiết thoải mái cúi người quỳ xuống: “Đa tạ Thái hậu nương nương thánh ân."
Thái hậu nương nương trong lòng nhột nhạt.
Lưu Hiết quỳ, bà ngồi, vì cái gì bà vẫn thấy mình thấp hơn Lưu Hiết một cái đầu?
Bà thầm thở dài: Hoàng nhi à hoàng nhi, mẫu hậu cũng là bất đắc dĩ. Còn may là, nữ hài tử Lưu gia tài mạo xuất chúng, cũng không đến mức thiệt thòi cho con. Ai, chỉ hy vọng sau này, nhạc phụ đại nhân của con có thể đối với con hạ thủ lưu tình.
Trước Hiên La Điện, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng đang cùng hoàng đệ Đoàn Vân Trọng, mỗi người cầm một cành quế, hừ hừ ha ha khoa tay múa chân.
Đoàn Vân Trọng bị trúng một kích thật mạnh vào ngực, lập tức ôm ngực hô to, lảo đảo xoay tròn mấy vòng. Đoàn Vân Chướng thấy hắn mãi vẫn không chịu ngã xuống, liền hung hăng đạp thêm một cước vào mông hắn. Đoàn Vân Trọng bi phẫn liếc mắt nhìn hắn một cái, ngã ầm xuống đất, xùi bọt mép mà chết.
Vì vậy, Đoàn Vân Chướng cầm cành quế, ngọc thụ lâm phong, bễ nghễ thiên hạ.
Giờ khắc này, bất luận thế nào hắn cũng không thể đoán được, mình đã bị thân mẫu bán đứng hoàn toàn triệt để; lại càng không biết, khi tân hoàng hậu vừa đến thì tuổi thơ hạnh phúc của hắn sẽ như một con diều xinh đẹp, nhẹ nhàng linh hoạt bay vút qua thành cung, biến mất không còn bóng dáng.
******
Ngang qua đại điện, Lưu Hiết chứng kiến mấy trụ cột kia lại giống như mọi ngày, ngồi xổm trong một góc xó xỉnh bô lô ba la tán phét, vì vậy lạnh lùng liếc mắt về phía bọn họ một cái, trực tiếp rời đi.
Cái liếc mắt này, là sự kết tinh giữa nhãn lực tinh túy và thâm niên làm chính trị của Lưu Hiết, vô cùng nghệ thuật. Cái liếc mắt này, tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt hoàn toàn mọi sự hưng phấn của đám người nhiều chuyện Lăng, Lữ, Phù, Chu. Ngay cả người bình tĩnh như Phù đại thừa tướng cũng không nhịn được, vuốt vuốt ngực.
Lưu Hiết âm thầm cười lạnh. Một tổ bốn người trụ cột triều đình này luôn một mực tìm cách đối phó với ông, không phải là ông không biết, chỉ là không thèm để ý đến thôi.
Một lão già luôn ra vẻ huyền diệu, một tên mãng phu chỉ biết xông vào đánh đấm, một tên hủ nho đòi sống đòi chết, một tên lãng tử ngâm phong lộng nguyệt – Bốn người này gom vào một chỗ, có thể làm ra đại sự gì?
Kỳ thật, nữ nhi của ông có thể làm hoàng hậu hay không, Lưu Hiết cũng chẳng để ý lắm. Dựa vào địa vị của ông, còn cần đến cái danh hiệu quốc trượng sao. Nhưng nếu Thái hậu đã đề nghị, ông cũng không nên nghịch ý bà.
Khóe môi Lưu Hiết xẹt lên nụ cười tà nịnh gian giảo.
Nhớ tới nữ nhi của mình, ông lập tức thu hồi nụ cười tà nịnh gian giảo, khóe miệng co quắp muốn nổi gân.
Chỉ vì Lưu Hiết nhớ ra, ông, vô cùng xác thực, có nữ nhi.
******
Triều đình bây giờ do Uy Quốc công Lưu Hiết lĩnh chức Thủ phụ đại thần. Uy Quốc công cùng tiên đế Đoàn Bỉnh Nhật, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, ba người này vốn là bằng hữu chí giao, tình nghĩa không phải tầm thường. Tiên đế là con thứ phi, ngày đó phải nhờ đến Lưu Hiết và Đoàn Long Nguyệt dốc sức tương trợ, mới có thể kế vị thuận lợi.
Lúc Tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng chỉ mới bảy tuổi, cô nhi quả mẫu không chỗ nương tựa. Lưu Hiết liền ‘Việc nhân đức không nhường một ai’, tiếp quản triều chính, từ đó về sau, quyền khuynh thiên hạ. Còn về hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, mỗi ngày đều cầm cây quạt, lúc ẩn lúc hiện trong hoàng cung. Khi thì náo loạn với Thái hậu, khi lại cùng Thái Phó đánh mấy ván cờ, hay là đùa giỡn vài cô cung nữ, tóm lại là không màng để ý đến triều chính.
Thái hậu buông rèm chấp chính, Lưu Hiết thủ phụ dẫn chính, nhóm bốn người trụ cột tham chánh thảo luận chính sự; Bên trong một tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa, bên ngoài một hoàng thúc nhàn tản cùng một đám hoàng thân chắc chắn lại càng nhàn tản – Đó chính là thế cân bằng trên triều đình hiện nay. Trong thế cân bằng đó, ai ai cũng đang cố gắng phá vỡ nhưng lại không dám tùy tiện phá vỡ.
Chuyện tiểu hoàng đế lập hậu, lại tạo ra một cơ hội…
Cuộc sống càng lúc càng khó khăn.
Ngày hôm đó sau khi hạ triều, thái hậu nương nương đặc biệt gọi Uy quốc công đến ngự thư phòng, bàn bạc chuyện tư mật.
Liếc thấy bóng lưng yểu điệu của thái hậu nương nương cùng bóng lưng anh tuấn của Uy quốc công, bốn trụ cột lớn nhất trong triều, theo thường lệ, lại tụ tập họp mặt.
Phù đại thừa tướng vuốt chòm râu bạc được chăm sóc kỹ lưỡng, híp mắt ra vẻ đăm chiêu, lại không nói lời nào.
Lăng đại tướng quân chờ đợi sốt ruột, dậm chân một cái nói: “Nếu ông không nói, lão tử sẽ vặt ria mép của ông!"
Bàn tay đang sờ râu của Phù đại tướng quân run rẩy một tí, rốt cuộc hắng giọng, nói: “Chuyện này, vô cùng huyền diệu nha."
Lăng đại tướng quân xúc động, chỉ muốn xông đến đánh hắn.
Chu đại tài tử cuống quýt ngăn cản Lăng đại tướng quân, nói: “Thừa tướng, ngài cứ dấu nhẹm không nói, tướng quân đại nhân sẽ phải rút đao!"
Phù đại tướng quân liếc đôi mắt nhỏ qua nhìn thanh đại khảm đao bên hông Lăng đại tướng quân, thở dài: “Ai, theo bản tướng phỏng đoán, đơn giản… chỉ là…"
Trên trán Lăng đại tướng quân lại nổi lên một sợi gân xanh, đại đao bên hông hắn đã được rút ra khỏi vò vài phần.
“… Kỳ thật chính là, Hoàng thượng đã đến tuổi thành thân."
“…"
Lăng đại tướng quân, Lữ đại Thượng Thư, Chu đại tài tử – ba người đều thở dốc.
Lữ đại thượng thư nói: “Hoàng thượng chỉ mới mười hai tuổi thôi mà, thành thân cái gì chứ? Huống chi, hôn sự của Hoàng thượng thì có liên quan gì đến Uy quốc công?"
Phù đại thừa tướng lại nheo đôi mắt nhỏ: “Chuyện này, nói đến lại càng huyền diệu…"
Sau một khắc, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của Phù đại thừa tướng liền phát hiện lưng mình đang tựa vào góc tường lạnh lẽo như băng, toàn thân bị bao phủ trong hơi thở mãnh liệt của Lăng đại tướng quân.
“Mụ nội nó…"
Phù đại thừa tướng vội vàng trấn an Lăng đại tướng quân đang phập phồng cơ ngực: “Đừng xúc động, đừng xúc động, xúc động là ma chướng…"
Chu đại tài tử nhíu mày: “Không phải thái hậu muốn cùng Uy quốc công kết tình thông gia đấy chứ?"
Phù đại thừa tướng gật đầu: “Chu đại tài tử quả là sâu sắc."
“Nhưng Uy quốc công đâu có con gái." Lăng đại tướng quân xua đuổi ma chướng trong cơ thể, bắt đầu suy tư vấn đề thực tế.
“Không có con gái, nhưng hắn có một cô cháu gái bà con xa. Nghe nói cô cháu gái đó nổi danh khắp kinh thành là sắc nghệ song tuyệt đó."
“Chính tiểu cô nương tài văn chương tung hoành, Lưu Bạch Ngọc sao? Nhưng xuất thân của nàng…"
“Mặc dù nàng mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng thúc phụ lại là Thủ phụ đại thần Uy quốc công. Thân phận như vậy cũng đủ rồi."
“Ai, Uy quốc công lần này thành một nửa nhạc phụ của Hoàng thượng, chẳng phải sẽ càng thêm ương ngạnh sao?"
Ba người lôi kéo vạt áo nhau, nhỏ giọng trao đổi tin tức, hồn nhiên không hề hay biết Lữ đại thượng thư vẫn ở một bên theo thói quen, ưỡn cao lồng ngực hiên ngang lẫm liệt.
“Thái hậu nương nương sao có thể khuất phục trước dâm uy của Uy quốc công, mang chung thân đại sự của Hoàng thượng ra mà nịnh nọt hắn chứ? Không được, chuyện này ngàn vạn lần không thể. Ta phải đến bẩm báo trực tiếp với thái hậu!"
Chu đại tài tử cuống quýt từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Không được, ông không thể đi!"
Lữ đại thượng thư lừ con mắt trắng dã: “Vì sao không được?"
Chu đại tài tử nhắm mắt lại: “Nếu ông đi, nhất định sẽ chọc giận Uy quốc công. Thái hậu nương nương cũng nhất định sẽ không để ý đến ông, ông nhất định lại muốn dập đầu tự sát. Đến lúc đó không có ai cản ông, chẳng phải ông sẽ hương tiêu ngọc vẫn sao?"
Lữ đại thượng thư sững sờ, lúc này mới nhớ đến trên đầu mình đúng là vẫn còn đang phải băng gạc. Tháng trước vì chuyện sửa đê, ở trên triều đình hủy thân can gián, vết thương vẫn còn chưa lành hẳn.
Thái hậu cùng Uy quốc công đều là người không có lương tâm. Đối với chuyện Lữ đại thượng thư hủy thân can gián, luôn vui mừng nếu chuyện thành công.
Mà chuyện hủy thân lại không có ai ngăn cản, đúng là cũng rất kỳ cục.
Lữ đại thượng thư suy nghĩ một chút, lúc này mới phát giác Chu đại tài tử dùng từ không đúng: “Ông nói ai hương tiêu ngọc vẫn?"
Chu đại tài tử mặt mày ửng hồng, chậm rãi buông cánh tay Lữ đại thượng thư ra.
Phù đại thừa tướng nhìn màn kịch này, cười híp mắt, vuốt vuốt chòm râu nói tiếp: “Chuyện này, đích xác là vô cùng huyền diệu nha."
******
Trong ngự thư phòng,
Thái hậu nương nương ngồi sau bức rèm che, dè dặt nhìn bóng dáng cao lớn lạnh lùng bên ngoài.
Tất cả mọi người đều hận Uy Quốc công Lưu Hiết thấu xương, thậm chí còn ở sau lưng gọi ông là Lưu Hiết Tử (Lưu Bọ Cạp). Nhưng không thể phủ nhận, ngoại hình của Lưu Hiết Tử thật sự là vô cùng tuấn lãng. Đặc biệt khi đến tuổi trung niên, Lưu Hiết lại càng toát nên khí phách lạnh lùng cao ngạo, càng thêm nam tính…
Có ai đó đã nói, khí thế nam nhân đều do sự nghiệp cùng quyền lực của hắn tạo nên.
Ách… Thái hậu nương nương khụ một tiếng: “Này Quốc công."
Uy Quốc công khẽ vuốt cằm: “Thái hậu nương nương có gì căn dặn?"
“Thực không dám giấu, hôm nay ai gia muốn cùng Uy Quốc công tham thảo một chút về hôn sự của Hoàng thượng."
Lưu Hiết nheo mắt: “Hôn sự của Hoàng thượng?"
Thái hậu nương nương nuốt nước bọt: “Hoàng thượng cũng đã mười hai tuổi rồi, mặc dù còn chưa đến tuổi có thể tự mình chấp chính, nhưng cũng nên thành hôn."
Lưu Hiết hừ một tiếng, không nói gì.
Tiểu hoàng đế muốn thành hôn, chính là bước đầu tiên bước lên con đường tự mình chấp chính mà thôi.
Thái hậu nương nương cảm thấy lo sợ, thầm mắng Từ thái phi đã đưa ra chủ ý này, lại cười lớn nói: “Lưu ái khanh, ai gia nghe nói điệt nữ (cháu gái) nhà khanh năm nay vừa tròn mười một, nhân phẩm tựa như một đóa hoa. Không biết Lưu ái khanh có muốn cùng ai gia kết tình thông gia hay không?"
Lưu Hiết ngẩn người, ông ngược lại, chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ông nhớ đến cô cháu gái tính tình hẻo lánh kia, không khỏi nhíu mày. Với tính cách không muốn để người khác sắp đặt của nha đầu đó, nếu trở thành hoàng hậu e rằng cũng không có lợi gì cho mình.
Qua thật lâu, Lưu Hiết chậm rãi nói: “Thái hậu muốn nói đến nữ nhi nhà thần sao?"
Thái hậu ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Lưu Hiết rõ ràng chỉ có ba người con trai, con gái ở đâu ra? Sau đó bà chợt nghĩ, có lẽ Lưu Hiết định sẽ nhận điệt nữ Lưu Bạch Ngọc làm con, thân càng thêm thân đi.
Cảm giác mình đoán được tâm tư của Lưu Hiết phúc hắc, Thái hậu nương nương vô cùng kiêu ngạo, vì vậy ưỡn thẳng sống lưng nói: “Nữ nhi cũng được, điệt nữ cũng được, đã là con cháu của Lưu gia thì đều là tiểu thư khuê các, nội ngoại kiêm tu. Nếu Lưu ái khanh đồng ý, ngày mai ta sẽ ban chỉ tứ hôn."
Lưu Hiết thoải mái cúi người quỳ xuống: “Đa tạ Thái hậu nương nương thánh ân."
Thái hậu nương nương trong lòng nhột nhạt.
Lưu Hiết quỳ, bà ngồi, vì cái gì bà vẫn thấy mình thấp hơn Lưu Hiết một cái đầu?
Bà thầm thở dài: Hoàng nhi à hoàng nhi, mẫu hậu cũng là bất đắc dĩ. Còn may là, nữ hài tử Lưu gia tài mạo xuất chúng, cũng không đến mức thiệt thòi cho con. Ai, chỉ hy vọng sau này, nhạc phụ đại nhân của con có thể đối với con hạ thủ lưu tình.
Trước Hiên La Điện, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng đang cùng hoàng đệ Đoàn Vân Trọng, mỗi người cầm một cành quế, hừ hừ ha ha khoa tay múa chân.
Đoàn Vân Trọng bị trúng một kích thật mạnh vào ngực, lập tức ôm ngực hô to, lảo đảo xoay tròn mấy vòng. Đoàn Vân Chướng thấy hắn mãi vẫn không chịu ngã xuống, liền hung hăng đạp thêm một cước vào mông hắn. Đoàn Vân Trọng bi phẫn liếc mắt nhìn hắn một cái, ngã ầm xuống đất, xùi bọt mép mà chết.
Vì vậy, Đoàn Vân Chướng cầm cành quế, ngọc thụ lâm phong, bễ nghễ thiên hạ.
Giờ khắc này, bất luận thế nào hắn cũng không thể đoán được, mình đã bị thân mẫu bán đứng hoàn toàn triệt để; lại càng không biết, khi tân hoàng hậu vừa đến thì tuổi thơ hạnh phúc của hắn sẽ như một con diều xinh đẹp, nhẹ nhàng linh hoạt bay vút qua thành cung, biến mất không còn bóng dáng.
******
Ngang qua đại điện, Lưu Hiết chứng kiến mấy trụ cột kia lại giống như mọi ngày, ngồi xổm trong một góc xó xỉnh bô lô ba la tán phét, vì vậy lạnh lùng liếc mắt về phía bọn họ một cái, trực tiếp rời đi.
Cái liếc mắt này, là sự kết tinh giữa nhãn lực tinh túy và thâm niên làm chính trị của Lưu Hiết, vô cùng nghệ thuật. Cái liếc mắt này, tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt hoàn toàn mọi sự hưng phấn của đám người nhiều chuyện Lăng, Lữ, Phù, Chu. Ngay cả người bình tĩnh như Phù đại thừa tướng cũng không nhịn được, vuốt vuốt ngực.
Lưu Hiết âm thầm cười lạnh. Một tổ bốn người trụ cột triều đình này luôn một mực tìm cách đối phó với ông, không phải là ông không biết, chỉ là không thèm để ý đến thôi.
Một lão già luôn ra vẻ huyền diệu, một tên mãng phu chỉ biết xông vào đánh đấm, một tên hủ nho đòi sống đòi chết, một tên lãng tử ngâm phong lộng nguyệt – Bốn người này gom vào một chỗ, có thể làm ra đại sự gì?
Kỳ thật, nữ nhi của ông có thể làm hoàng hậu hay không, Lưu Hiết cũng chẳng để ý lắm. Dựa vào địa vị của ông, còn cần đến cái danh hiệu quốc trượng sao. Nhưng nếu Thái hậu đã đề nghị, ông cũng không nên nghịch ý bà.
Khóe môi Lưu Hiết xẹt lên nụ cười tà nịnh gian giảo.
Nhớ tới nữ nhi của mình, ông lập tức thu hồi nụ cười tà nịnh gian giảo, khóe miệng co quắp muốn nổi gân.
Chỉ vì Lưu Hiết nhớ ra, ông, vô cùng xác thực, có nữ nhi.
******
Triều đình bây giờ do Uy Quốc công Lưu Hiết lĩnh chức Thủ phụ đại thần. Uy Quốc công cùng tiên đế Đoàn Bỉnh Nhật, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, ba người này vốn là bằng hữu chí giao, tình nghĩa không phải tầm thường. Tiên đế là con thứ phi, ngày đó phải nhờ đến Lưu Hiết và Đoàn Long Nguyệt dốc sức tương trợ, mới có thể kế vị thuận lợi.
Lúc Tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng chỉ mới bảy tuổi, cô nhi quả mẫu không chỗ nương tựa. Lưu Hiết liền ‘Việc nhân đức không nhường một ai’, tiếp quản triều chính, từ đó về sau, quyền khuynh thiên hạ. Còn về hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, mỗi ngày đều cầm cây quạt, lúc ẩn lúc hiện trong hoàng cung. Khi thì náo loạn với Thái hậu, khi lại cùng Thái Phó đánh mấy ván cờ, hay là đùa giỡn vài cô cung nữ, tóm lại là không màng để ý đến triều chính.
Thái hậu buông rèm chấp chính, Lưu Hiết thủ phụ dẫn chính, nhóm bốn người trụ cột tham chánh thảo luận chính sự; Bên trong một tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa, bên ngoài một hoàng thúc nhàn tản cùng một đám hoàng thân chắc chắn lại càng nhàn tản – Đó chính là thế cân bằng trên triều đình hiện nay. Trong thế cân bằng đó, ai ai cũng đang cố gắng phá vỡ nhưng lại không dám tùy tiện phá vỡ.
Chuyện tiểu hoàng đế lập hậu, lại tạo ra một cơ hội…
Tác giả :
Giáo Ưởng