Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Quyển 1 - Chương 6: Động phòng (1)
Khi Hạ Lan Tuyết đỡ Y Nhân bước xuống kiệu hoa thì tên thị vệ chuồn đi tra xét đã chạy về, ghé tai báo cáo tình hình cho Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết càng sa sầm mặt xuống nhưng ngại mọi người ở đó nên không tiện phát tác.
Thế là, vào phủ.
Thế là, đóng cửa.
Phải, đóng cửa. Tân nhân vừa bước vào phủ vương gia, quản gia liền khép hai cánh cửa lớn lại, ngăn toàn bộ đám người qua đường xem nhiệt náo lại bên ngoài.
Khi cánh cửa lớn kèn kẹt khép lại, Hạ Lan Tuyết liền buông ngay cánh tay đang đỡ Y Nhân ra.
Y Nhân bị hẫng, nhất thời đứng không vững liền ngã nhào, cắm mặt xuống đất.
Châu ngọc trên đầu rơi lộp độp, y phục lấm đầy đất cát, trông cực kỳ nhếch nhác.
Y Nhân chẳng nói chẳng rằng, gắng gượng tự bò dậy.
Hạ Lan Tuyết có phần kinh ngạc nhìn cô, nhưng vừa trông thấy bộ dạng vụng về lóng ngóng, y lại thấy chán ghét.
Y cũng chẳng hề xin lỗi.
Giữa lúc hai người lặng thinh, tiếng cười đùa huyên náo trong phòng lại rộ lên một chập, tuy đám người qua đường đã bị chặn lại bên ngoài, nhưng trong phủ vẫn còn những tân khách khác.
Có điều đám tân khách này chẳng phải mệnh quan triều đình, phần lớn là con ông cháu cha, quý tộc lưu manh và những kẻ được gọi là danh sĩ phong nhã trong kinh thành mà thôi.
Thấy tình cảnh đó, đám tân khách cười cười cợt cợt đợi coi kịch đó tất nhiên chẳng chịu bỏ qua, ai nấy đều xúm lại, mang rượu đến trêu chọc Hạ Lan Tuyết: “Vương gia, tuy đã cưới nhầm muội muội nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, vương gia nên thương hương tiếc ngọc mới phải."
Lại có người nói: “Hôm khác lại tới Y gia cầu thân, cưới cả hai tỷ muội không phải càng tốt sao?"
Còn có kẻ nói: “Xem ra Y Lâm một lòng muốn nhập cung, vương gia cũng đừng tranh làm gì, nhường lại cho hoàng đế bệ hạ đi."
…
Trước những lời xúc xiểm đó, Hạ Lan Tuyết càng sa sầm mặt xuống, đi thẳng đến đại sảnh mặc xác Y Nhân: “Được rồi, dù sao cũng được một phen náo nhiệt, chúng ta uống rượu tiếp đi, người đâu, kêu các vương phi ra đây bồi tiếp khách khứa của bản vương uống rượu. Mọi người không say không về, đừng vì chuyện này mà mất hứng nhé."
“Vương gia không mất hứng là được rồi." Mọi người nhao nhao lên rồi tản ra, chen nhau tới đại sảnh.
Dọc đường Hạ Lan Tuyết đã cởi bỏ hỉ phục trên mình, bên trong chỉ mặc một tấm áo chẽn màu xám bạc, càng lộ rõ thân hình dong dỏng, đẹp trai ngời ngời.
Sự chú ý của mọi người chuyển ngay sang Hạ Lan Tuyết đang bắt đầu uống thả cửa, Y Nhân bị bỏ lại trơ trọi một mình, bên cạnh chỉ còn một tiểu a hoàn từ Y phủ bồi giá theo.
Ánh mắt tiểu a hoàn này cũng dán chặt vào thân hình Hạ Lan Tuyết ở đằng xa, trước sau cũng chẳng nhìn ngó gì đến tiểu thư nhà mình.
Y Nhân cũng chẳng muốn cản trở người khác ngắm giai đẹp, tự mình phủi phủi áo rồi tự đi tìm tân phòng, rất có phong thái chủ nhân.
Không nhìn thì thôi, thoạt nhìn cô đã lặng người líu lưỡi, không rời mắt được.
Sao một phủ vương gia nhỏ xíu cũng tu tạo hệt như hoàng cung vậy, so với vẻ nguy nga tráng lệ của Y gia chỉ có hơn chứ không kém.
Đình đài lầu các, đường nhỏ lối quanh, văn trúc trùng trùng, giả sơn điệp điệp.
Dù cảnh vật rất nhiều nhưng không hề ngổn ngang, trái lại rất nhã nhặn quý phái, vừa có vẻ mơ màng huyền hoặc của khói sóng Tô Hàng, lại vừa có sự thực dụng của kiến trúc phương Bắc.
Tìm một tân phòng nhỏ xíu ở một nơi như thế này sao?
Y Nhân thấy mình như đang nằm mơ.
Người giàu nhất thế giới cũng không xa xỉ thế này, cô bắt đầu nhớ nhung căn phòng của mình ở hiện đại.
Không phải là một căn phòng sao? Còn gì nữa chứ?
Thế là, vào phủ.
Thế là, đóng cửa.
Phải, đóng cửa. Tân nhân vừa bước vào phủ vương gia, quản gia liền khép hai cánh cửa lớn lại, ngăn toàn bộ đám người qua đường xem nhiệt náo lại bên ngoài.
Khi cánh cửa lớn kèn kẹt khép lại, Hạ Lan Tuyết liền buông ngay cánh tay đang đỡ Y Nhân ra.
Y Nhân bị hẫng, nhất thời đứng không vững liền ngã nhào, cắm mặt xuống đất.
Châu ngọc trên đầu rơi lộp độp, y phục lấm đầy đất cát, trông cực kỳ nhếch nhác.
Y Nhân chẳng nói chẳng rằng, gắng gượng tự bò dậy.
Hạ Lan Tuyết có phần kinh ngạc nhìn cô, nhưng vừa trông thấy bộ dạng vụng về lóng ngóng, y lại thấy chán ghét.
Y cũng chẳng hề xin lỗi.
Giữa lúc hai người lặng thinh, tiếng cười đùa huyên náo trong phòng lại rộ lên một chập, tuy đám người qua đường đã bị chặn lại bên ngoài, nhưng trong phủ vẫn còn những tân khách khác.
Có điều đám tân khách này chẳng phải mệnh quan triều đình, phần lớn là con ông cháu cha, quý tộc lưu manh và những kẻ được gọi là danh sĩ phong nhã trong kinh thành mà thôi.
Thấy tình cảnh đó, đám tân khách cười cười cợt cợt đợi coi kịch đó tất nhiên chẳng chịu bỏ qua, ai nấy đều xúm lại, mang rượu đến trêu chọc Hạ Lan Tuyết: “Vương gia, tuy đã cưới nhầm muội muội nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, vương gia nên thương hương tiếc ngọc mới phải."
Lại có người nói: “Hôm khác lại tới Y gia cầu thân, cưới cả hai tỷ muội không phải càng tốt sao?"
Còn có kẻ nói: “Xem ra Y Lâm một lòng muốn nhập cung, vương gia cũng đừng tranh làm gì, nhường lại cho hoàng đế bệ hạ đi."
…
Trước những lời xúc xiểm đó, Hạ Lan Tuyết càng sa sầm mặt xuống, đi thẳng đến đại sảnh mặc xác Y Nhân: “Được rồi, dù sao cũng được một phen náo nhiệt, chúng ta uống rượu tiếp đi, người đâu, kêu các vương phi ra đây bồi tiếp khách khứa của bản vương uống rượu. Mọi người không say không về, đừng vì chuyện này mà mất hứng nhé."
“Vương gia không mất hứng là được rồi." Mọi người nhao nhao lên rồi tản ra, chen nhau tới đại sảnh.
Dọc đường Hạ Lan Tuyết đã cởi bỏ hỉ phục trên mình, bên trong chỉ mặc một tấm áo chẽn màu xám bạc, càng lộ rõ thân hình dong dỏng, đẹp trai ngời ngời.
Sự chú ý của mọi người chuyển ngay sang Hạ Lan Tuyết đang bắt đầu uống thả cửa, Y Nhân bị bỏ lại trơ trọi một mình, bên cạnh chỉ còn một tiểu a hoàn từ Y phủ bồi giá theo.
Ánh mắt tiểu a hoàn này cũng dán chặt vào thân hình Hạ Lan Tuyết ở đằng xa, trước sau cũng chẳng nhìn ngó gì đến tiểu thư nhà mình.
Y Nhân cũng chẳng muốn cản trở người khác ngắm giai đẹp, tự mình phủi phủi áo rồi tự đi tìm tân phòng, rất có phong thái chủ nhân.
Không nhìn thì thôi, thoạt nhìn cô đã lặng người líu lưỡi, không rời mắt được.
Sao một phủ vương gia nhỏ xíu cũng tu tạo hệt như hoàng cung vậy, so với vẻ nguy nga tráng lệ của Y gia chỉ có hơn chứ không kém.
Đình đài lầu các, đường nhỏ lối quanh, văn trúc trùng trùng, giả sơn điệp điệp.
Dù cảnh vật rất nhiều nhưng không hề ngổn ngang, trái lại rất nhã nhặn quý phái, vừa có vẻ mơ màng huyền hoặc của khói sóng Tô Hàng, lại vừa có sự thực dụng của kiến trúc phương Bắc.
Tìm một tân phòng nhỏ xíu ở một nơi như thế này sao?
Y Nhân thấy mình như đang nằm mơ.
Người giàu nhất thế giới cũng không xa xỉ thế này, cô bắt đầu nhớ nhung căn phòng của mình ở hiện đại.
Không phải là một căn phòng sao? Còn gì nữa chứ?
Tác giả :
Mỗ R