Hoàng Hậu Của Trẫm
Chương 33
Lần trước Mạc tiểu công bỗng nhiên tỏ tình khiến Hạ tiểu thụ kinh ngạc không thôi, thế là ~
“Thiên Tiếu……Ngươi đùa gì thế!" Sau khi sửng sốt vài giây, Hạ Ly Lạc hồng thấu mặt, “Ngươi và ta đều là nam nhân!" Theo bản năng dùng tay sờ sờ nơi Mạc Thiên Tiếu vừa hôn qua, Hạ Ly Lạc trong lòng run sợ một hồi, y hoảng loạn che giấu bất an của mình, không dám nhìn Mạc Thiên Tiếu, chân mượn lực đạp đất bay lên các rào chắn của lầu gác, cứ như vậy trước con mắt nhìn chăm chú của mọi người mà phi thân đi không thấy bóng dáng, chỉ còn nghe được âm thanh lanh lảnh của y, “Sau này gặp lại!"
“Ly Lạc!" Mạc Thiên Tiếu làm sao cũng không nghĩ đến Hạ Ly Lạc sẽ làm như thế, y dĩ nhiên cứ vậy mà đi mất!
“Hoàng thượng…. Người xem…."
“Đi, phái ngươi theo y, chờ trẫm sau khi xử lý tốt chuyện nơi này, các ngươi trở về kinh để Tứ vương gia bắt đầu thay trẫm phê duyệt tấu chương! Trẫm ngược lại muốn xem xem, y có thể chạy trốn tới đâu!"
“Vâng, hoàng thượng!"
Mạc Thiên Tiếu phất tay áo ngồi xuống ghế, nhìn phương hướng Hạ Ly Lạc ly khai, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
….. Ngay lúc Mạc Thiên Tiếu chế phục được thủ hạ của La Tố, Mạc Thiên Hàm cùng Hạ Ly Uyển ở trong phòng cũng là một phen ác chiến.
“Ngươi!" Mạc Thiên Hàm trợn to hai mắt, bất luận làm sao y cũng đều không nghĩ đến sự tình dĩ nhiên sẽ phát triển theo hướng này, lần trước ở thanh lâu hiểu ra, nếu không phải y uống nhầm rượu có bỏ thuốc sao có thể bị người này đặt dưới thân, nhưng…… Hiện nay hắn rõ ràng trên người không có thuốc, lại là một thư sinh yếu đuối không có nội lực….. Sao… Sao lại có thể biến thành tình cảnh thế này! Bất luận làm sao y cũng phải ở trên người kia mới đúng chứ! Mạc Thiên Hàm giờ khắc này trong đầu chỉ có Hạ Ly Uyển đang không ngừng nỗ lực cày cấy trên người mình, y trong mắt chứa đầy lửa giận, muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, “Nếu thật sự là đại trượng phu thì hãy thả bản vương ra!"
Hạ Ly Uyển ngẩng đầu lên, đối với Mạc Thiên Hàm nở ra một nụ cười mê hoặc, “Vương gia hình như….không có tư cách nói với Hạ mỗ như thế, không phải Vương gia … đem Hạ mỗ mời tới sao?" Cúi đầu cắn cắn cổ họng của Mạc Thiên Hàm, Hạ Ly Uyển tâm tình vô cùng tốt cười nói, “Hạ mỗ nghĩ, vương gia nhất định là vô cùng nhớ nhung sự hậu hạ của Hạ mỗ, vì thế mới có thể đặc biệt sai người đi mời Hạ mỗ lại đây ~ "
Mạc Thiên Hàm giận đến nhăn cả lông mày, giơ tay lên muốn cho Hạ Ly Uyển một bạt tai nhưng không ngờ tay vừa mới tới được mặt của người kia liền mềm nhũn, “Làm càn!" Cảm thấy tay người kia đặt lên nơi nóng rực của mình Mạc Thiên Hàm trong lòng quýnh lên, “Ngươi nếu như hiện tại thả bản vương ra, bản vương tạm tha cho ngươi tội chết!"
“Ha ha……"Hạ Ly Uyển cười khinh bỉ, vẻ mặt mê người khiến Mạc Thiên Hàm có chút sững sờ, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau cả người y tức giận đến không thể nói thành lời, “Vương gia lẽ nào không cảm thấy cả người vô lực sao? Vương gia cho rằng, đem tất cả mọi thứ trên người ta lấy đi thì ta sẽ không có biện pháp sao?"
“Ngươi! Chẳng trách vừa rồi bản vương một trận thoát lực, ngươi quả thực không phải là kẻ đơn giản, nếu ngươi đồng ý giúp bản vương hồi phục sức lực, bản vương nhất định sẽ trọng dụng ngươi!" Hạ Ly Uyển đưa tay véo nhẹ lên địa phương đã đứng thẳng kia của y, hồi tưởng lại dáng vẻ của y lần trước khi ở dưới thân hắn, Mạc Thiên Hàm nổi giận đùng đùng nhưng cũng không dám làm thêm cử động gì, là y quá khinh thường người đang ở trên người mình rồi.
“Bản vương có thể cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý!" Sau khi nghe được một tiếng cười khẽ của Hạ Ly Uyển, Mạc Thiên Hàm triệt để tức giận, “Hừ…. Thả bản vương ra! Bản vương há lại là người để dạng người như ngươi có thể sỉ nhục!" Y trên mặt ửng hồng, dưới thân không an phận không ngừng giãy dụa, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ mặt nhẫn nại. Trên làn da màu mật là một tẩng ửng đỏ nhàn nhạt.
“Vương gia……" Hạ Ly Uyển cúi đầu tới gần Mạc Thiên Hàm, hướng về phía tai y thổi một hơi, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Vương gia ngài đều phản ứng như vậy rồi." Ngón tay gảy gảy ở địa phương thẳng đứng của người kia, Hạ Ly Uyển cười, “Còn muốn Hạ mỗ thả ngài ra sao? Hạ mỗ sao lại cảm thấy Vương gia thật sự không nghĩ như vậy nhỉ?"
“A….. Không……." Khoái cảm khó nhịn từ nơi kia truyền đến, thời điểm da thịt trắng nõn của người kia dán sát vào cơ thể của y, Mạc Thiên Hàm cảm thấy một trận khoái ý, cảm giác xấu hổ dần dần nổi lên, lúc bắt đầu người kia ngoan ngoãn nằm ở dưới thân y, ngoan ngoãn phối hợp động tác của mình…….
“A…….." Gầm nhẹ một tiếng, phóng thích dòng chất lỏng trên tay người kia, Mạc Thiên Hàm mặt ửng hồng, cảm giác bị sỉ nhục lập tức xông tới, y giận, nhưng không cách nào phản kháng, người kia vẫn như cũ mang theo cái nụ cười đáng ghét kia khiến y hận không thể xé nát!
Muốn khiến hắn ở dưới thân mình trằn trọc hầu hạ, muốn xem dáng vẻ của hắn bị chính mình dằn vặt đến rơi lệ, muốn xem dáng vẻ của hắn dưới thân mình cuồng nhiệt vang dội…. Chẳng biết vì sao lại có suy nghĩ muốn dằn vặt hắn đến như vậy! Vì thế liền bảo người đi bắt hắn, vì lẽ đó lại đem đại sự của mình bỏ sang một bên.
Vậy mà…. Vậy mà ngay lúc bản thân trực tiếp muốn tiến vào bỗng nhiên cảm thấy một trận xụi lơ, ngã xuống trên người người kia, nhìn thấy nụ cười giống như hồ ly của hắn, Mạc Thiên Hàm biết chính mình đã trúng kế, chẳng trách người kia lại thuận theo như vậy, nguyên lai chính là đang đợi thời cơ này! Y biết vậy ngày từ đầu đã chẳng làm, nhưng giờ không có cách nào quay đầu lại.
Mạc Thiên Tiếu bên kia sớm đã bị quăng vào một xó, giờ khắc này chỉ muôn hung hăng lăng nhục cái kẻ cưỡng ép y có nụ cười đáng ghét này!
“Không?" Hạ Ly Uyển cười, “Vương gia nếu đã nói như thế, vậy thì Hạ mỗ càng không thể dừng tay….." Cảm nhận được hơi thở hổn hển của Mạc Thiên Hàm ngay bên tai mình, Hạ Ly Uyển cảm thấy dưới thân một trận rối loạn, nhìn một dáng vẻ của Mạc Thiên Hàm lúc này, một dòng nước nóng từ nơi kia truyền đến, hắn hưng phấn nói, “Vóc dáng cảu vương gia thật sự là rất khỏe mạnh!"
Dứt lời, Hạ Ly Uyển đưa tay ra nặn nặn bắp thịt rắn chắc của Mạc Thiên Hàm, lại đem một cái tay khác duỗi xuống, nhìn thấy đối phương không hề có một tia phản kháng, hắn cười nói, “Vương gia, lần trước Hạ mộ rất dịu dàng, ai cũng bảo lần đầu tiên sẽ đau, Vương gia đây cũng không phải lần đầu tiên…. Vì thế, Hạ mỗ….sẽ không cần phải dịu dàng nữa chứ?"
Mạc Thiên Hàm quả nhiên cảm nhận được người kia trên người bắt đầu có khí tức nguy hiểm, không giống như lần thứ nhất ôn nhu như vậy, hắn trực tiếp tìm được nơi đó, ngón tay tinh tế thon dài bao phủ bởi thứ chất lỏng trắng đục cứ như vậy trực tiếp đâm vào.
“Ân……" Mạc Thiên Hàm than nhẹ một tiếng, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn người kia.
“Ánh mắt của Vương gia cũng thật nhiệt tình a~" Mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người kia, Hạ Ly Uyển hưng phấn làm những chuyện hắn muốn, không ai biết được rằng, cơ thể dưới y này dẻo dai đến chừng nào, căng mịn khiến người ta lạc lối đến thế nào.
“Hừ……" Gầm nhẹ một tiếng, Hạ Ly Uyển tiến vào trong thân thể của Mạc Thiên Hàm.
…….
Mắt thấy phiến cửa lớn này không có chút dấu hiệu gì là mở ra, Mạc Thiên Tiếu không có đủ kiên trì, tâm trạng một mảnh mê man, trái tim của hắn phảng phất ngay lúc Hạ Ly Lạc rời đi cũng đã đi theo y rồi, hắn cùng Hạ Ly Lạc biết nhau cũng đã được hai tháng rồi, nhưng sự tín nhiệm của đối phương lúc này…… Hạ Ly Lạc thậm chí còn….. Lần thứ hai nhìn chằm chằm phiến cửa lớn đóng chặt kia, Mạc Thiên Tiếu hơi nhướng mày, “Trẫm không chờ được, tiếp nhận liền giao cho Tứ vương gia đi!"
“Hoàng thượng, người muốn đi đâu!"
“Kêu ám vệ tránh ra, trẫm muốn đuổi theo Ly Lạc." Mạc Thiên Tiếu nhíu mày, không vui nhìn ám vệ đứng trước mặt, “Chuyện trẫm muốn làm khi nào đến phiên các ngươi nhúng tay vào? Tránh ra cho trẫm! Bên phía Tứ vương gia xem chừng kỹ cho trẫm, nếu xuất hiện một điểm nhiễu loạn nào trẫm liền hỏi tội các ngươi!"
“Hoàng thượng, vết thương trên người ngài….." Một ám vệ lớn gán tiến lên một bước, đưa qua một bình thuốc cao, chờ cho Mạc Thiên Tiếu nhận lấy, ám vệ này liền quỳ xuống dập đầu, “Việc hoàng thượng giao phó, chúng thần quyết không phụ lòng mong đợi!"
Hài lòng gật đầu, Mạc Thiên Tiếu cười trong lòng, không hổ là ám vệ hoàng gia đời đời kiếp kiếp, “Tứ vương gia là khả tạo nhân tài(*), ngươi cũng biết chỉ cần phụ tá hắn, hắn nhất định sẽ là một minh quân còn tốt hơn trẫm, lòng trẫm vốn cũng không ở triều chính, coi như muốn trẫm trở lại, trẫm cũng sẽ không quản lý triều chính, với lại, trẫm cả đời này cũng không thể có dòng dõi, người mà trẫm thích, ngươi cũng biết rõ."
(*) khả tạo nhân tài – ngọc bất trác bất thành khí: cả hai câu này đều nói đến một đạo lý, người hoặc vật được nói đến đều có tiền cốt rất tốt nhưng phải trải qua gian nan khổ luyện cùng mài giũa mới trở nên tuyệt hảo.
Như một câu nói của Lý Bạch: trời sinh ta ắt có dụng.
Không phải vô dụng mà chỉ là chưa gặp đúng thời, đúng vận, đúng người.
“Vâng! Chúng thần nhất định không phụ nhờ vả, đem Tứ vương gia phụ tá thượng vị!"
“Trong lúc này, nếu Tứ vương gia có gì không ứng phó được, hay hoàng đế đóng thế có xảy ra chuyện gì, liền dùng vật này liên hệ trẫm, có biết không?" Mạc Thiên Tiếu đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại, “Còn về Ngũ vương gia, các ngươi cũng không cần xen vào nữa, để Tứ vương gia lột bỏ binh quyền của y, nơi nay cũng không cần ở lâu, Ngũ vương gia chỉ sợ hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc đoạt giang sơn."
“Vâng!"
Mạc Thiên Tiếu lần nữa liếc nhìn đại môn đóng chặt kia, khẽ cười một tiếng, bi thương rời đi.
“Thiên Tiếu……Ngươi đùa gì thế!" Sau khi sửng sốt vài giây, Hạ Ly Lạc hồng thấu mặt, “Ngươi và ta đều là nam nhân!" Theo bản năng dùng tay sờ sờ nơi Mạc Thiên Tiếu vừa hôn qua, Hạ Ly Lạc trong lòng run sợ một hồi, y hoảng loạn che giấu bất an của mình, không dám nhìn Mạc Thiên Tiếu, chân mượn lực đạp đất bay lên các rào chắn của lầu gác, cứ như vậy trước con mắt nhìn chăm chú của mọi người mà phi thân đi không thấy bóng dáng, chỉ còn nghe được âm thanh lanh lảnh của y, “Sau này gặp lại!"
“Ly Lạc!" Mạc Thiên Tiếu làm sao cũng không nghĩ đến Hạ Ly Lạc sẽ làm như thế, y dĩ nhiên cứ vậy mà đi mất!
“Hoàng thượng…. Người xem…."
“Đi, phái ngươi theo y, chờ trẫm sau khi xử lý tốt chuyện nơi này, các ngươi trở về kinh để Tứ vương gia bắt đầu thay trẫm phê duyệt tấu chương! Trẫm ngược lại muốn xem xem, y có thể chạy trốn tới đâu!"
“Vâng, hoàng thượng!"
Mạc Thiên Tiếu phất tay áo ngồi xuống ghế, nhìn phương hướng Hạ Ly Lạc ly khai, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
….. Ngay lúc Mạc Thiên Tiếu chế phục được thủ hạ của La Tố, Mạc Thiên Hàm cùng Hạ Ly Uyển ở trong phòng cũng là một phen ác chiến.
“Ngươi!" Mạc Thiên Hàm trợn to hai mắt, bất luận làm sao y cũng đều không nghĩ đến sự tình dĩ nhiên sẽ phát triển theo hướng này, lần trước ở thanh lâu hiểu ra, nếu không phải y uống nhầm rượu có bỏ thuốc sao có thể bị người này đặt dưới thân, nhưng…… Hiện nay hắn rõ ràng trên người không có thuốc, lại là một thư sinh yếu đuối không có nội lực….. Sao… Sao lại có thể biến thành tình cảnh thế này! Bất luận làm sao y cũng phải ở trên người kia mới đúng chứ! Mạc Thiên Hàm giờ khắc này trong đầu chỉ có Hạ Ly Uyển đang không ngừng nỗ lực cày cấy trên người mình, y trong mắt chứa đầy lửa giận, muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, “Nếu thật sự là đại trượng phu thì hãy thả bản vương ra!"
Hạ Ly Uyển ngẩng đầu lên, đối với Mạc Thiên Hàm nở ra một nụ cười mê hoặc, “Vương gia hình như….không có tư cách nói với Hạ mỗ như thế, không phải Vương gia … đem Hạ mỗ mời tới sao?" Cúi đầu cắn cắn cổ họng của Mạc Thiên Hàm, Hạ Ly Uyển tâm tình vô cùng tốt cười nói, “Hạ mỗ nghĩ, vương gia nhất định là vô cùng nhớ nhung sự hậu hạ của Hạ mỗ, vì thế mới có thể đặc biệt sai người đi mời Hạ mỗ lại đây ~ "
Mạc Thiên Hàm giận đến nhăn cả lông mày, giơ tay lên muốn cho Hạ Ly Uyển một bạt tai nhưng không ngờ tay vừa mới tới được mặt của người kia liền mềm nhũn, “Làm càn!" Cảm thấy tay người kia đặt lên nơi nóng rực của mình Mạc Thiên Hàm trong lòng quýnh lên, “Ngươi nếu như hiện tại thả bản vương ra, bản vương tạm tha cho ngươi tội chết!"
“Ha ha……"Hạ Ly Uyển cười khinh bỉ, vẻ mặt mê người khiến Mạc Thiên Hàm có chút sững sờ, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau cả người y tức giận đến không thể nói thành lời, “Vương gia lẽ nào không cảm thấy cả người vô lực sao? Vương gia cho rằng, đem tất cả mọi thứ trên người ta lấy đi thì ta sẽ không có biện pháp sao?"
“Ngươi! Chẳng trách vừa rồi bản vương một trận thoát lực, ngươi quả thực không phải là kẻ đơn giản, nếu ngươi đồng ý giúp bản vương hồi phục sức lực, bản vương nhất định sẽ trọng dụng ngươi!" Hạ Ly Uyển đưa tay véo nhẹ lên địa phương đã đứng thẳng kia của y, hồi tưởng lại dáng vẻ của y lần trước khi ở dưới thân hắn, Mạc Thiên Hàm nổi giận đùng đùng nhưng cũng không dám làm thêm cử động gì, là y quá khinh thường người đang ở trên người mình rồi.
“Bản vương có thể cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý!" Sau khi nghe được một tiếng cười khẽ của Hạ Ly Uyển, Mạc Thiên Hàm triệt để tức giận, “Hừ…. Thả bản vương ra! Bản vương há lại là người để dạng người như ngươi có thể sỉ nhục!" Y trên mặt ửng hồng, dưới thân không an phận không ngừng giãy dụa, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ mặt nhẫn nại. Trên làn da màu mật là một tẩng ửng đỏ nhàn nhạt.
“Vương gia……" Hạ Ly Uyển cúi đầu tới gần Mạc Thiên Hàm, hướng về phía tai y thổi một hơi, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Vương gia ngài đều phản ứng như vậy rồi." Ngón tay gảy gảy ở địa phương thẳng đứng của người kia, Hạ Ly Uyển cười, “Còn muốn Hạ mỗ thả ngài ra sao? Hạ mỗ sao lại cảm thấy Vương gia thật sự không nghĩ như vậy nhỉ?"
“A….. Không……." Khoái cảm khó nhịn từ nơi kia truyền đến, thời điểm da thịt trắng nõn của người kia dán sát vào cơ thể của y, Mạc Thiên Hàm cảm thấy một trận khoái ý, cảm giác xấu hổ dần dần nổi lên, lúc bắt đầu người kia ngoan ngoãn nằm ở dưới thân y, ngoan ngoãn phối hợp động tác của mình…….
“A…….." Gầm nhẹ một tiếng, phóng thích dòng chất lỏng trên tay người kia, Mạc Thiên Hàm mặt ửng hồng, cảm giác bị sỉ nhục lập tức xông tới, y giận, nhưng không cách nào phản kháng, người kia vẫn như cũ mang theo cái nụ cười đáng ghét kia khiến y hận không thể xé nát!
Muốn khiến hắn ở dưới thân mình trằn trọc hầu hạ, muốn xem dáng vẻ của hắn bị chính mình dằn vặt đến rơi lệ, muốn xem dáng vẻ của hắn dưới thân mình cuồng nhiệt vang dội…. Chẳng biết vì sao lại có suy nghĩ muốn dằn vặt hắn đến như vậy! Vì thế liền bảo người đi bắt hắn, vì lẽ đó lại đem đại sự của mình bỏ sang một bên.
Vậy mà…. Vậy mà ngay lúc bản thân trực tiếp muốn tiến vào bỗng nhiên cảm thấy một trận xụi lơ, ngã xuống trên người người kia, nhìn thấy nụ cười giống như hồ ly của hắn, Mạc Thiên Hàm biết chính mình đã trúng kế, chẳng trách người kia lại thuận theo như vậy, nguyên lai chính là đang đợi thời cơ này! Y biết vậy ngày từ đầu đã chẳng làm, nhưng giờ không có cách nào quay đầu lại.
Mạc Thiên Tiếu bên kia sớm đã bị quăng vào một xó, giờ khắc này chỉ muôn hung hăng lăng nhục cái kẻ cưỡng ép y có nụ cười đáng ghét này!
“Không?" Hạ Ly Uyển cười, “Vương gia nếu đã nói như thế, vậy thì Hạ mỗ càng không thể dừng tay….." Cảm nhận được hơi thở hổn hển của Mạc Thiên Hàm ngay bên tai mình, Hạ Ly Uyển cảm thấy dưới thân một trận rối loạn, nhìn một dáng vẻ của Mạc Thiên Hàm lúc này, một dòng nước nóng từ nơi kia truyền đến, hắn hưng phấn nói, “Vóc dáng cảu vương gia thật sự là rất khỏe mạnh!"
Dứt lời, Hạ Ly Uyển đưa tay ra nặn nặn bắp thịt rắn chắc của Mạc Thiên Hàm, lại đem một cái tay khác duỗi xuống, nhìn thấy đối phương không hề có một tia phản kháng, hắn cười nói, “Vương gia, lần trước Hạ mộ rất dịu dàng, ai cũng bảo lần đầu tiên sẽ đau, Vương gia đây cũng không phải lần đầu tiên…. Vì thế, Hạ mỗ….sẽ không cần phải dịu dàng nữa chứ?"
Mạc Thiên Hàm quả nhiên cảm nhận được người kia trên người bắt đầu có khí tức nguy hiểm, không giống như lần thứ nhất ôn nhu như vậy, hắn trực tiếp tìm được nơi đó, ngón tay tinh tế thon dài bao phủ bởi thứ chất lỏng trắng đục cứ như vậy trực tiếp đâm vào.
“Ân……" Mạc Thiên Hàm than nhẹ một tiếng, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn người kia.
“Ánh mắt của Vương gia cũng thật nhiệt tình a~" Mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người kia, Hạ Ly Uyển hưng phấn làm những chuyện hắn muốn, không ai biết được rằng, cơ thể dưới y này dẻo dai đến chừng nào, căng mịn khiến người ta lạc lối đến thế nào.
“Hừ……" Gầm nhẹ một tiếng, Hạ Ly Uyển tiến vào trong thân thể của Mạc Thiên Hàm.
…….
Mắt thấy phiến cửa lớn này không có chút dấu hiệu gì là mở ra, Mạc Thiên Tiếu không có đủ kiên trì, tâm trạng một mảnh mê man, trái tim của hắn phảng phất ngay lúc Hạ Ly Lạc rời đi cũng đã đi theo y rồi, hắn cùng Hạ Ly Lạc biết nhau cũng đã được hai tháng rồi, nhưng sự tín nhiệm của đối phương lúc này…… Hạ Ly Lạc thậm chí còn….. Lần thứ hai nhìn chằm chằm phiến cửa lớn đóng chặt kia, Mạc Thiên Tiếu hơi nhướng mày, “Trẫm không chờ được, tiếp nhận liền giao cho Tứ vương gia đi!"
“Hoàng thượng, người muốn đi đâu!"
“Kêu ám vệ tránh ra, trẫm muốn đuổi theo Ly Lạc." Mạc Thiên Tiếu nhíu mày, không vui nhìn ám vệ đứng trước mặt, “Chuyện trẫm muốn làm khi nào đến phiên các ngươi nhúng tay vào? Tránh ra cho trẫm! Bên phía Tứ vương gia xem chừng kỹ cho trẫm, nếu xuất hiện một điểm nhiễu loạn nào trẫm liền hỏi tội các ngươi!"
“Hoàng thượng, vết thương trên người ngài….." Một ám vệ lớn gán tiến lên một bước, đưa qua một bình thuốc cao, chờ cho Mạc Thiên Tiếu nhận lấy, ám vệ này liền quỳ xuống dập đầu, “Việc hoàng thượng giao phó, chúng thần quyết không phụ lòng mong đợi!"
Hài lòng gật đầu, Mạc Thiên Tiếu cười trong lòng, không hổ là ám vệ hoàng gia đời đời kiếp kiếp, “Tứ vương gia là khả tạo nhân tài(*), ngươi cũng biết chỉ cần phụ tá hắn, hắn nhất định sẽ là một minh quân còn tốt hơn trẫm, lòng trẫm vốn cũng không ở triều chính, coi như muốn trẫm trở lại, trẫm cũng sẽ không quản lý triều chính, với lại, trẫm cả đời này cũng không thể có dòng dõi, người mà trẫm thích, ngươi cũng biết rõ."
(*) khả tạo nhân tài – ngọc bất trác bất thành khí: cả hai câu này đều nói đến một đạo lý, người hoặc vật được nói đến đều có tiền cốt rất tốt nhưng phải trải qua gian nan khổ luyện cùng mài giũa mới trở nên tuyệt hảo.
Như một câu nói của Lý Bạch: trời sinh ta ắt có dụng.
Không phải vô dụng mà chỉ là chưa gặp đúng thời, đúng vận, đúng người.
“Vâng! Chúng thần nhất định không phụ nhờ vả, đem Tứ vương gia phụ tá thượng vị!"
“Trong lúc này, nếu Tứ vương gia có gì không ứng phó được, hay hoàng đế đóng thế có xảy ra chuyện gì, liền dùng vật này liên hệ trẫm, có biết không?" Mạc Thiên Tiếu đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại, “Còn về Ngũ vương gia, các ngươi cũng không cần xen vào nữa, để Tứ vương gia lột bỏ binh quyền của y, nơi nay cũng không cần ở lâu, Ngũ vương gia chỉ sợ hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc đoạt giang sơn."
“Vâng!"
Mạc Thiên Tiếu lần nữa liếc nhìn đại môn đóng chặt kia, khẽ cười một tiếng, bi thương rời đi.
Tác giả :
Văn Thư Mặc