Hoàng Hậu Anh Túc
Chương 82
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của tôi, ánh mắt Hàm Mặc lợi hại đảo qua một vòng, trong nháy mắt nhóm quan viên cúi đầu xuống nhìn chén rượu của mình. Tôi cười nhạt ngồi cạnh Hàm Mặc, còn bên kia nhóm quan viên bắt đầu mời rượu.
Hàm Mặc là Vương gia, địa vị tôn quý gần với hoàng thượng, có khối người muốn nịnh nọt lấy lòng , còn tôi đi theo chỉ làm tăng thêm hoả lực kính rượu mà thôi, đương nhiên Hàm Mặc sẽ không để tôi dính chút nào, hắn giúp tôi uống khá nhiều.
Tôi bị vây chặt ở giữa, tiến lùi không được, bỗng dưng hai bên quan viên đều tách ra nhường thành một lối đi, cung kính cúi đầu. Tôi nhìn thấy bóng người mặc áo vàng hình như có thêu rồng chín đầu, vẻ mặt Long Kỳ tươi cười đi tới, nâng chén ngọc, “Hoàng thúc, vui quá há!"
Tuổi Hàm Mặc cũng không cách xa Long Kỳ là bao, gọi như vậy tôi biết không thoải mái cho lắm. Hàm Mặc ung dung, giơ chén ngọc trong tay lên hướng Long Kỳ kính rượu, “Hoàng Thượng vạn phúc!"
Hai người đối ẩm cùng nhau, Long Kỳ theo vành chén nhỏ liếc mắt nhìn tôi một cái, tim tôi đột nhiên đập bùm loạn lên, vào lúc Long Kỳ quay người lại đi lên phía ghế trên, tôi thầm mắng mình một tiếng, tiếp tục thờ ơ nhìn nhóm quan lại dối trá nịnh hót, tôi cố duy trì nét cười ngồi nguyên một chỗ, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Đột nhiên có tiếng sáo vút lên, lúc này tôi mới phát hiện ra màn ca múa bắt đầu mở màn. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có vài thiếu nữ thanh xuân múa, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, tư thế động lòng người, lúc động lúc tĩnh, lúc uyển chuyển mềm mại, lúc xoay xoay nhẹ nhàng theo tiếng sáo êm tai. Vũ nữ múa động lòng người, trong lúc đó cảnh tựa như ảo mộng, vạt áo bay phất phơ.
Chỉ một lát sau, màn ca múa chấm dứt, tôi đang chậm rãi nhấm nháp rượu thì bên tai truyền đến giọng Hàm Mặc có chút say lòng người, “Nha đầu à, vì bổn vương hãy múa một lúc đi!"
Tôi kinh hoảng suýt bị sặc rượu. Bảo tôi múa sao? Trời ơi, Không phải Hàm Mặc ăn nói điên khùng đó chứ! Trong tình cảnh lớn thế này mà bảo tôi khiêu vũ sao?
Vẻ mặt tôi không tin nổi, “Hàm Vương gia chắc nói đùa đó chứ? Tôi không biết khiêu vũ mà"
Hàm Mặc mím môi nhẹ nhàng, “Đừng có lừa bổn vương nữa, nha đầu biết khá lắm. Lần trước cảnh nàng khiêu vũ trước vách núi kia, nàng sẽ không quên đó chứ!"
Tôi đương nhiên đâu có quên, nhưng hầu như là hai việc khác nhau mà. Lần trước là khiêu vũ cho một mình hắn xem, còn lần này ư? Tôi không muốn khiêu vũ trước mặt mọi người trong cung, điều này sao mà so được chứ. Hơn nữa, tôi còn không biết mình có can đảm này không nữa!
“Không được, tôi sẽ không múa đâu!" Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác, không thèm để ý tới Hàm mặc nữa.
“Mọi người im lặng, hôm nay bổn vương có dẫn theo một vị cô nương biết múa, nàng nói muốn dâng lên một màn múa trong hôn lễ của công chúa! Mọi người cảm thấy thế nào hả?"
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, Hàm Mặc này vì sao lại lôi tôi xuống nước chứ? Tôi đã cảm thấy thở không nổi rồi, lo lắng sốt ruột lắm. Hàm Mặc do có men say nên quay đầu giảo hoạt nháy mắt mấy cái với tôi. Tôi khẽ cắn môi liếc trừng mắt nhìn hắn một cái, than thầm. Lần này thì chết thật rồi, lời Hàm Mặc đã phát ra, tôi có muốn trốn cũng không thể để cho hắn mất mặt mũi được nữa.
Tôi đang chần chờ, không ngờ lại nhìn thấy một đôi bóng người, lệ phi nương nương đưa tay đặt lên vai Long Kỳ cười nói vui vẻ, trên mặt Long Kỳ léo lên nét cười thản nhiên, bộ đôi này nhìn thật hoà thuận vui vẻ vô cùng, bức tranh này trực tiếp nện thẳng vào não tôi làm cho lòng tôi bỗng phát hoả một trận. Tôi âm thầm cắn răng, dứng lên, “Được, tôi sẽ múa!"
Tôi nói với Hàm Mặc một câu xin phép hắn cho tôi được lui một lát, thay quần áo rồi lại xuất hiện. Hàm mặc đồng ý, tôi được một vị cung nữ dẫn đến một phòng ở phía sau, ở đây là nơi thường để quần áo chuyên dành khiêu vũ.
Tôi xem một dãy quần áo xếp đặt chỉnh tề, đưa tay ra lấy một bộ màu tím, đúng! Rất hợp với ý tôi, trước ngực lộ không nhiều không ít, ống tay áo màu bạc trong suốt như cánh ve, ở giữa thân thắt lưng, dải lụa đỏ vắt qua trước ngực. Mắt tôi long lanh hơi nhíu mày, phát giác ra ngoài quần áo khiêu vũ còn có rất nhiều trang sức để đeo lên người cho đủ bộ. Tôi chọn ra mấy thứ, vòng tay, vòng chân, vòng cổ, đeo lên đều là những hạt ngọc, chỉ cần hơi động chút thì tiếng kêu đinh đang vang lên rất rung động, thánh thót dễ nghe.
Tôi vừa mặc xong định ra cửa thì đã thấy trên tường có một chiếc khăn che màu tím trông rất đẹp, tựa như cùng một bộ vậy, cung nữ sớm thấy ánh mắt kinh dị của tôi thì vội vàng giải thích, “Cô nương, chiếc khăn che đó rất hợp với bộ quần áo này, người có muốn lấy xuống không?"
Tôi gật gật đầu, “Mượn xuống chút đi!"
Mang theo khăn che, tôi đi theo sau cung nữ ra ngoài hành lang gấp khúc hướng nơi đang diễn ra hôn lễ tới, trong lòng lại có cảm giác cực vui. Tốt lắm! Dù sao thì cuộc sống như vở kịch, mà kịch như cuộc sống vậy, Diệp Vũ tôi cam nguyện làm một con hát, bởi vì không có ai so với con hát có dịp để chơi, hôm nay tôi sẽ không vì một người nào, mà vì chính mình điên cuồng một lần đi!
Tôi xuất hiện tuyệt đối chói mắt nhất là những người xem trong đại điển, ồ lên không ngớt bên tai. Tôi mang khăn che, trên môi duy trì nụ cười ngọt ngào. Anh mắt Hàm Mặc sáng ngời nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn cười cười, đi ra sân, bước vào vòng diễn. Bỗng chốc toàn bộ xung quanh sôi trào lên kích động. Còn tôi thì thảnh thơi như được ăn vậy, cũng không còn cảm giác nóng ruột và hồi hộp nữa, chỉ thản nhiên mỉm cười nhìn đám quan viên trong đại điện, sau đó quay mặt về phía Long Kỳ, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, không hờn giận, lo lắng và còn có cảm xúc gì đó không rõ nữa. Tôi nhìn rất rõ những biểu hiện chân thực sau chiếc khăn che, con người ta nếu đã mang mặt nạ hoá ra cũng dễ dàng đọc nội tâm của một người như vậy.
Tiếng đàn bắt đầu nổi lên, tiếng sáo cũng hoà theo. Tôi nhắm mắt lại cứ theo thanh âm mà múa, cầm huyền lay động, hoặc vừa hoặc nhu, hoặc yêu hoặc mị, tiếng êm ái réo rắt rung động, đàn sáo hoà nhau càng nghe càng thấy rung động, màn múa lại càng đẹp hơn.
Tôi hoàn toàn chìm vào cơn mê, lúc tiếng đàn dừng thì là lúc tôi xoay tròn tay áo, có chút cảm thấy choáng váng, khi tôi sắp ngã bỗng trên lưng có một bàn tay đỡ, Hàm Mặc vút người lên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, tôi giơ tay áo hướng lên trời, lúc màn lụa mỏng như sương phất xuống, tôi liếc mắt một cái thấy mắt Long Kỳ như sắp lồi ra khỏi tràn đầy đầy cuồng nộ, đồng thời tay nắm thành nắm đấm, tôi nở nụ cười.
Đợi sau khi múa xong, trận hôn lễ cũng xong, tôi vào thay quần áo, nhìn thấy trước cửa điện có bóng thon cao, Hàm Mặc đứng canh cạnh cửa, nhìn thấy tôi đi ra thì cười trong sáng, “Nha đầu à, bổn vương quá xem thường nàng rồi!"
Tôi liếc mắt tức giận bảo, “Thế nào, nghe chừng đã giúp mặt mũi Hàm vương gia rồi chứ! có phải là tôi đáng được thưởng hay không đây?" Tôi bắt chước giọng của vũ nữ gây cho Hàm Mặc cười một trận, “Được lắm! Nha đầu muốn được thưởng cái gì, bổn vương đều thoả mãn nàng hết!"
Tôi giảo hoạt nháy nháy mắt mấy cái, “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cứ về phủ nghỉ trước đã! Tôi đang mệt muốn chết rồi đây này!"
Ngồi trong kiệu trở về, tôi nghĩ tới cảnh ở trên hôn lễ, trong lòng tôi biết rõ đến tột cùng là muốn cái gì, vừa tò mò, vừa kỳ lạ chả nhẽ tôi quên Ngọc Hoán quá nhanh thế ư? Chả nhẽ tôi không yêu Ngọc Hoán sao? Không thể vậy được…Trước đây tôi vẫn cứ cho là mình thương chàng nhưng cho tới hôm nay thì trong mắt tôi chỉ có một người, chỉ có người đó mới làm cho tôi thấy điên cuồng, mới làm cho tôi liều lĩnh muốn chọc giận hắn, sao lại thế cơ chứ?
Nhìn thấy nắm tay hắn rụt lại, lòng tôi thấy cực kỳ vui sướng, trong mắt cũng rất cao hứng, vậy tôi đang chứng minh cái gì chứ? Không biết nữa, tôi lắc đầu, cũng không biết nữa. Tôi vừa không muốn nghĩ thương hắn, cũng không muốn nghĩ thích hắn, lại càng không muốn nghĩ tiếp cận hắn, nhưng vì sao tôi lại để ý từng tý hành vi của hắn chứ? Cảnh hắn cùng phi tử của hắn trêu đùa, trông họ thực xứng đôi lắm, lòng tôi lại thấy chua xót, hàm răng đều nghiến chặt thấy đau.
Đột nhiên trong lòng nhảy ra một câu, Diệp Vũ, hình như mày đã thích hắn rồi, mày để ý hắn như thế, chính là mày luôn trốn tránh không dám đối mặt với sự thật thế thôi! Trên thế giới không thể lừa gạt mình chính là cảm giác của chính mày, mày gạt được bất kỳ người nào nhưng lại không lừa được chính bản thân mình.
Như vừa rồi mày sao lại muốn hoá trang cho thật đẹp vậy, vì sao muốn khiêu vũ đẹp như vậy, vì sao lại để người khác dám chê cười mình, tất cả không phải là mày đang tự lừa dối chính mày hay sao? Mày làm vậy là để cho hắn xem, mày làm vậy là để cho hắn đau lòng, chọc cho hắn tức giận, bởi vì hắn cùng người khác chơi đùa là không tôn trọng mày, mày muốn phản kích lại hắn..Mày muốn phản kích lại hắn…
Đôi lúc không phải như thế, tôi không cho phép bản thân mình thích hắn, tôi không cho phép có nghe thấy không hả? Tôi không thể làm cho chính mình thích hắn được mà! Thích hắn thì có gì tốt chứ? Hắn vừa không thuộc loại của mày, cũng không phải chỉ nhìn thấy mỗi mình mày, người như vậy Diệp Vũ tôi đây lại thích hắn được sao? Buồn cười ghê…
Tôi đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh ồn ào vui vẻ, lòng thì lại bắt đầu rối loạn, những lời tận đáy lòng này cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy, lúc tôi không hề mong thì lại chạy đến quấy rối. Chuyện xảy ra hôm nay cũng không phải là tôi cố ý, giống như tự nó có nguyên nhân rồi cứ thế phát sinh tự nhiên vậy.
Trở lại thân vương phủ, tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nhìn thấy mấy thái giám vội vàng đi tới, trực giác nói cho tôi biết là có quan hệ với tôi. Lúc này bên ngoài có vị công công dẫn đầu kia cất cao giọng hô to, “Diệp hoạ sỹ có ở trong không ha?"
Tôi từ trong phòng đi ra cười hỏi, “công công tìm tôi có chuyện gì không?"
Vị công công này liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lấy ra từ trong lòng một đạo thánh chỉ, “Mau tiếp chỉ!"
Tôi quỳ xuống, lắng nghe ông ta lầm rầm, “Hoạ sỹ Diệp Vũ, nhân lễ mừng hôn tạm thời rời bỏ cương vị, yêu vũ gây sốc, có ý đồ dụ hoặc, hiện áp tải về điện hoạ sỹ, cấm chừng một tháng, khâm thử!"
Tuy tôi đã doán là chẳng có chuyện tốt đẹp gì, nhưng nội dung trong thánh chỉ vẫn làm tôi không thể chấp nhận nổi. Cái gì thần ma yêu vũ, cái gì mê hoặc chủ, nói tôi cứ như giống một cái gì đó vậy.
Nhìn thấy tôi giật mình ngẩn ra, vị công công kêu to, “Thế nào, Diệp hoạ sỹ muốn kháng chỉ sao?"
Lúc này tôi mới hoàn hồn, khấu tạ ông ta, tiếp nhận đạo thánh chỉ đó. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt âm nghiêm của Hàm mặc đứng ngoài cửa, xem vẻ mặt của hắn thì cũng biết hắn đã biết rõ nội dung thánh chỉ, vị công công quay đầu lại, “Nô tài tham kiến thân vương gia"
Hàm Mặc hừ lạnh một tiếng giận tái mặt, “Các ngươi thật to gan, lại dám nói người của bổn vương như thế hả!" Vị công công sợ tới mức cả người run lên, thanh âm vô cùng cung kính, “Nô tài không dám, tất cả những này đều do ý của Hoàng thượng cả! Vương gia!"
“Hoàng thượng hả, được lắm, ngươi mau về nói cho Hoàng thượng biết, tất cả mọi chuyện đều do bổn vương chịu trách nhiệm, không trách được vị cô nương này!" Hàm Mặc đi tới đỡ tôi đứng lên, nhưng thực ra trong lòng tôi tuyệt đối không chán, mà còn có chút vui sướng nữa kìa. Hắn ấn cho tôi tội danh này, đã thuyết minh mục đích của tôi đã đạt được.
“Bẩm Vương gia, Hoàng thượng bất cứ ai cũng không thể can thiệp vào chuyện này được, vẫn kính xin Vương gia đừng làm nô tài khó xử, đây là hoàng mệnh, hoàng mệnh khó tránh mà!" Vị công công nhìn thấy mặt lạnh lùng như băng của Vương gia thì chỉ đành lôi Hoàng thượng ra mà thôi.
Tôi nhìn lướt qua Hàm Mặc nói chậm rãi, “Hàm Vương gia, đừng tức giận, nếu đã là ý của Hoàng thượng, làm thần tử như chúng ta phải tất nhiên tuân theo rồi!"
Hàm Mặc nghiêm mặt, giữ chặt lấy tôi không buông, nói mạnh mẽ, “Không được, bổn vương không cho nàng đi!"
Lúc naà, vị công công lại cất giọng chen vào, “Vương gia, đây là ý chỉ của hoàng thượng, kính xin Vương gia thả Diệp cô nương ra!" Tôi nhìn về phía mặt hắn cau có bảo, “Hàm mặc, tôi không muốn chọc cho chuyện này lớn thêm. vốn là tôi sai, chịu chút trừng phạt cũng đúng mà. Tôi bị cấm chừng nhưng anh lại không bị cấm, mỗi ngày anh đến thăm tôi có phải là được không chứ?"
Trong mắt Hàm mặc vui vẻ hẳn, “Nha đầu hy vọng ngày nào ta cũng tới thăm nàng sao?"
Tôi gật gật đầu, rốt cục Hàm mặc cũng buông tay, tôi theo công công hướng hoàng cung đi đến.
Vẫn là cảnh điện hoạ sỹ hẻo lánh kia, vẫn chỉ có một mình tôi, tất cả vẫn không thay đổi. Tôi lại nhớ tới cuộc sống bị cô lập, hơn nữa tôi không sợ cô đơn, tôi và sự tịch mịch vốn là bạn, tôi vốn ngồi lặng im, tính tình nóng không bằng lạnh, cái kiểu sống không có người hỏi thăm lại thực ra vô cùng thích hợp với tôi.
Sau buổi trưa nắng ấm chan hoà vui vẻ tôi tự mình ngồi ở chỗ cao cạnh cua sổ, ánh nắng chiếu hắt vào trên nét mặt yên tĩnh của tôi. Tôi lại lập lại sự ham thích nhất của mình, đó là cuộn tròn nằm trên chiếc giường mềm, lẳng lặng bình yên sau giữa trưa, cảm xúc yếu ớt tận đáy lòng đôi lúc lại khuấy động, gây phiền cho tôi.
Hàm mặc vẫn chưa tới thăm tôi. điều này tôi không ngại, bởi vì từ hành lang gấp khúc kia tới tận trong cung của tôi có thủ vệ ngăn lại, cuộc sống của tôi đã bị Long Kỳ cấm hoàn toàn, buồn bực quá mà! Nếu mục đích Long Kỳ là muốn làm cho tôi bị cô độc, vậy thì hắn quên đi nhé, tôi không sợ cô độc, mà ngược lại còn muốn hưởng thụ cảm giác của sự cô độc nữa.
Tôi hiểu rõ bí mật tính người thì lại bị một bóng dáng tuyệt sắc từ xa hấp dẫn. Ôi! Hoá ra là vị Lệ phi nương nương kia đến gặp tôi nha. Tôi từ trên giường đứng lên, hướng nàng ta quỳ xuống, “Vi thần tham kiến Lệ phi nương nương…"
Lệ phi nhìn tôi từ trên xuống, sau đó thản nhiên nói một tiếng, “đứng lên đi!"
Tôi đứng bên cạnh nàng ta, ánh mắt Lệ phi vẫn không rời khỏi tôi, ánh mắt kia tựa như muốn đem xé tan tôi ra từng mảnh vậy.
Lấy trực giác của phụ nữ mà nói, nàng ta dường như có địch ý với tôi lắm. Về nguyên nhân là gì thì tôi không rõ, cứ để tuỳ nàng ta tiến hành soi xét cả người. Tôi đứng bất động, trên mặt mỉm cười. Một lúc lâu nàng ta lấy chiếc ghế nha hoàn mang tới ngồi xuống, “Nói vậy lần này Diệp hoạ sỹ biết nguyên nhân bị cấm chừng rồi đi?"
Tôi gật gật đầu, “Đã biết!"
Nàng ta nhẹ nhàng cười, nụ cười tươi như nắng mùa xuân động lòng người, “Biết là tốt rồi, dùng chiêiu mê hoặc này với Hoàng thượng thì vô dụng thôi, phải biết rằng, quạ thì không thể thành phượng được, nói dễ hơn làm đó chứ? đừng có trách bản cung không cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên biết bổn phận của mình, đừng có vọng tưởng sẽ có kỳ tích gì phát sinh! Hm.."
Nói xong, mắt phượng của nàng ta liếc xéo, ngạo nghễ nhìn tôi một cái, trên mặt vẫn là nụ cười tươi ôn nhu tới mức động cả lòng người.
Lòng tôi thấy rất coi thường, sự cảnh cáo này của nàng ta căn bản là chẳng có ý nghĩa gì hết, quạ biến thành phượng sao? Thực ra tôi lại nguyện ý là chú chim nhỏ bay lượn tự do trên bầu trời bao la ngoài bờ tường kia kìa, cũng chẳng muốn làm một con phượng hoàng đầu bị mũ đè nặng kia làm gì.
Tôi cúi đầu chớp mắt, “Cảm ơn nương nương đã dạy bảo, vi thần sẽ làm đúng bổn phận của mình, không dám có hy vọng xa vời gì, xin nương nương yên tâm!" Có đôi khi, dùng chiêu duy nhất chính là bo bo giữ mình, trong chốc lát cũng không phải là dễ làm gì, nói thì thường nói đánh là đánh vào chim đầu đàn, tôi cũng không nguyện húc phải bụi rậm gì gì đó.
Hàm Mặc là Vương gia, địa vị tôn quý gần với hoàng thượng, có khối người muốn nịnh nọt lấy lòng , còn tôi đi theo chỉ làm tăng thêm hoả lực kính rượu mà thôi, đương nhiên Hàm Mặc sẽ không để tôi dính chút nào, hắn giúp tôi uống khá nhiều.
Tôi bị vây chặt ở giữa, tiến lùi không được, bỗng dưng hai bên quan viên đều tách ra nhường thành một lối đi, cung kính cúi đầu. Tôi nhìn thấy bóng người mặc áo vàng hình như có thêu rồng chín đầu, vẻ mặt Long Kỳ tươi cười đi tới, nâng chén ngọc, “Hoàng thúc, vui quá há!"
Tuổi Hàm Mặc cũng không cách xa Long Kỳ là bao, gọi như vậy tôi biết không thoải mái cho lắm. Hàm Mặc ung dung, giơ chén ngọc trong tay lên hướng Long Kỳ kính rượu, “Hoàng Thượng vạn phúc!"
Hai người đối ẩm cùng nhau, Long Kỳ theo vành chén nhỏ liếc mắt nhìn tôi một cái, tim tôi đột nhiên đập bùm loạn lên, vào lúc Long Kỳ quay người lại đi lên phía ghế trên, tôi thầm mắng mình một tiếng, tiếp tục thờ ơ nhìn nhóm quan lại dối trá nịnh hót, tôi cố duy trì nét cười ngồi nguyên một chỗ, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Đột nhiên có tiếng sáo vút lên, lúc này tôi mới phát hiện ra màn ca múa bắt đầu mở màn. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có vài thiếu nữ thanh xuân múa, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, tư thế động lòng người, lúc động lúc tĩnh, lúc uyển chuyển mềm mại, lúc xoay xoay nhẹ nhàng theo tiếng sáo êm tai. Vũ nữ múa động lòng người, trong lúc đó cảnh tựa như ảo mộng, vạt áo bay phất phơ.
Chỉ một lát sau, màn ca múa chấm dứt, tôi đang chậm rãi nhấm nháp rượu thì bên tai truyền đến giọng Hàm Mặc có chút say lòng người, “Nha đầu à, vì bổn vương hãy múa một lúc đi!"
Tôi kinh hoảng suýt bị sặc rượu. Bảo tôi múa sao? Trời ơi, Không phải Hàm Mặc ăn nói điên khùng đó chứ! Trong tình cảnh lớn thế này mà bảo tôi khiêu vũ sao?
Vẻ mặt tôi không tin nổi, “Hàm Vương gia chắc nói đùa đó chứ? Tôi không biết khiêu vũ mà"
Hàm Mặc mím môi nhẹ nhàng, “Đừng có lừa bổn vương nữa, nha đầu biết khá lắm. Lần trước cảnh nàng khiêu vũ trước vách núi kia, nàng sẽ không quên đó chứ!"
Tôi đương nhiên đâu có quên, nhưng hầu như là hai việc khác nhau mà. Lần trước là khiêu vũ cho một mình hắn xem, còn lần này ư? Tôi không muốn khiêu vũ trước mặt mọi người trong cung, điều này sao mà so được chứ. Hơn nữa, tôi còn không biết mình có can đảm này không nữa!
“Không được, tôi sẽ không múa đâu!" Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác, không thèm để ý tới Hàm mặc nữa.
“Mọi người im lặng, hôm nay bổn vương có dẫn theo một vị cô nương biết múa, nàng nói muốn dâng lên một màn múa trong hôn lễ của công chúa! Mọi người cảm thấy thế nào hả?"
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, Hàm Mặc này vì sao lại lôi tôi xuống nước chứ? Tôi đã cảm thấy thở không nổi rồi, lo lắng sốt ruột lắm. Hàm Mặc do có men say nên quay đầu giảo hoạt nháy mắt mấy cái với tôi. Tôi khẽ cắn môi liếc trừng mắt nhìn hắn một cái, than thầm. Lần này thì chết thật rồi, lời Hàm Mặc đã phát ra, tôi có muốn trốn cũng không thể để cho hắn mất mặt mũi được nữa.
Tôi đang chần chờ, không ngờ lại nhìn thấy một đôi bóng người, lệ phi nương nương đưa tay đặt lên vai Long Kỳ cười nói vui vẻ, trên mặt Long Kỳ léo lên nét cười thản nhiên, bộ đôi này nhìn thật hoà thuận vui vẻ vô cùng, bức tranh này trực tiếp nện thẳng vào não tôi làm cho lòng tôi bỗng phát hoả một trận. Tôi âm thầm cắn răng, dứng lên, “Được, tôi sẽ múa!"
Tôi nói với Hàm Mặc một câu xin phép hắn cho tôi được lui một lát, thay quần áo rồi lại xuất hiện. Hàm mặc đồng ý, tôi được một vị cung nữ dẫn đến một phòng ở phía sau, ở đây là nơi thường để quần áo chuyên dành khiêu vũ.
Tôi xem một dãy quần áo xếp đặt chỉnh tề, đưa tay ra lấy một bộ màu tím, đúng! Rất hợp với ý tôi, trước ngực lộ không nhiều không ít, ống tay áo màu bạc trong suốt như cánh ve, ở giữa thân thắt lưng, dải lụa đỏ vắt qua trước ngực. Mắt tôi long lanh hơi nhíu mày, phát giác ra ngoài quần áo khiêu vũ còn có rất nhiều trang sức để đeo lên người cho đủ bộ. Tôi chọn ra mấy thứ, vòng tay, vòng chân, vòng cổ, đeo lên đều là những hạt ngọc, chỉ cần hơi động chút thì tiếng kêu đinh đang vang lên rất rung động, thánh thót dễ nghe.
Tôi vừa mặc xong định ra cửa thì đã thấy trên tường có một chiếc khăn che màu tím trông rất đẹp, tựa như cùng một bộ vậy, cung nữ sớm thấy ánh mắt kinh dị của tôi thì vội vàng giải thích, “Cô nương, chiếc khăn che đó rất hợp với bộ quần áo này, người có muốn lấy xuống không?"
Tôi gật gật đầu, “Mượn xuống chút đi!"
Mang theo khăn che, tôi đi theo sau cung nữ ra ngoài hành lang gấp khúc hướng nơi đang diễn ra hôn lễ tới, trong lòng lại có cảm giác cực vui. Tốt lắm! Dù sao thì cuộc sống như vở kịch, mà kịch như cuộc sống vậy, Diệp Vũ tôi cam nguyện làm một con hát, bởi vì không có ai so với con hát có dịp để chơi, hôm nay tôi sẽ không vì một người nào, mà vì chính mình điên cuồng một lần đi!
Tôi xuất hiện tuyệt đối chói mắt nhất là những người xem trong đại điển, ồ lên không ngớt bên tai. Tôi mang khăn che, trên môi duy trì nụ cười ngọt ngào. Anh mắt Hàm Mặc sáng ngời nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn cười cười, đi ra sân, bước vào vòng diễn. Bỗng chốc toàn bộ xung quanh sôi trào lên kích động. Còn tôi thì thảnh thơi như được ăn vậy, cũng không còn cảm giác nóng ruột và hồi hộp nữa, chỉ thản nhiên mỉm cười nhìn đám quan viên trong đại điện, sau đó quay mặt về phía Long Kỳ, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, không hờn giận, lo lắng và còn có cảm xúc gì đó không rõ nữa. Tôi nhìn rất rõ những biểu hiện chân thực sau chiếc khăn che, con người ta nếu đã mang mặt nạ hoá ra cũng dễ dàng đọc nội tâm của một người như vậy.
Tiếng đàn bắt đầu nổi lên, tiếng sáo cũng hoà theo. Tôi nhắm mắt lại cứ theo thanh âm mà múa, cầm huyền lay động, hoặc vừa hoặc nhu, hoặc yêu hoặc mị, tiếng êm ái réo rắt rung động, đàn sáo hoà nhau càng nghe càng thấy rung động, màn múa lại càng đẹp hơn.
Tôi hoàn toàn chìm vào cơn mê, lúc tiếng đàn dừng thì là lúc tôi xoay tròn tay áo, có chút cảm thấy choáng váng, khi tôi sắp ngã bỗng trên lưng có một bàn tay đỡ, Hàm Mặc vút người lên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, tôi giơ tay áo hướng lên trời, lúc màn lụa mỏng như sương phất xuống, tôi liếc mắt một cái thấy mắt Long Kỳ như sắp lồi ra khỏi tràn đầy đầy cuồng nộ, đồng thời tay nắm thành nắm đấm, tôi nở nụ cười.
Đợi sau khi múa xong, trận hôn lễ cũng xong, tôi vào thay quần áo, nhìn thấy trước cửa điện có bóng thon cao, Hàm Mặc đứng canh cạnh cửa, nhìn thấy tôi đi ra thì cười trong sáng, “Nha đầu à, bổn vương quá xem thường nàng rồi!"
Tôi liếc mắt tức giận bảo, “Thế nào, nghe chừng đã giúp mặt mũi Hàm vương gia rồi chứ! có phải là tôi đáng được thưởng hay không đây?" Tôi bắt chước giọng của vũ nữ gây cho Hàm Mặc cười một trận, “Được lắm! Nha đầu muốn được thưởng cái gì, bổn vương đều thoả mãn nàng hết!"
Tôi giảo hoạt nháy nháy mắt mấy cái, “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cứ về phủ nghỉ trước đã! Tôi đang mệt muốn chết rồi đây này!"
Ngồi trong kiệu trở về, tôi nghĩ tới cảnh ở trên hôn lễ, trong lòng tôi biết rõ đến tột cùng là muốn cái gì, vừa tò mò, vừa kỳ lạ chả nhẽ tôi quên Ngọc Hoán quá nhanh thế ư? Chả nhẽ tôi không yêu Ngọc Hoán sao? Không thể vậy được…Trước đây tôi vẫn cứ cho là mình thương chàng nhưng cho tới hôm nay thì trong mắt tôi chỉ có một người, chỉ có người đó mới làm cho tôi thấy điên cuồng, mới làm cho tôi liều lĩnh muốn chọc giận hắn, sao lại thế cơ chứ?
Nhìn thấy nắm tay hắn rụt lại, lòng tôi thấy cực kỳ vui sướng, trong mắt cũng rất cao hứng, vậy tôi đang chứng minh cái gì chứ? Không biết nữa, tôi lắc đầu, cũng không biết nữa. Tôi vừa không muốn nghĩ thương hắn, cũng không muốn nghĩ thích hắn, lại càng không muốn nghĩ tiếp cận hắn, nhưng vì sao tôi lại để ý từng tý hành vi của hắn chứ? Cảnh hắn cùng phi tử của hắn trêu đùa, trông họ thực xứng đôi lắm, lòng tôi lại thấy chua xót, hàm răng đều nghiến chặt thấy đau.
Đột nhiên trong lòng nhảy ra một câu, Diệp Vũ, hình như mày đã thích hắn rồi, mày để ý hắn như thế, chính là mày luôn trốn tránh không dám đối mặt với sự thật thế thôi! Trên thế giới không thể lừa gạt mình chính là cảm giác của chính mày, mày gạt được bất kỳ người nào nhưng lại không lừa được chính bản thân mình.
Như vừa rồi mày sao lại muốn hoá trang cho thật đẹp vậy, vì sao muốn khiêu vũ đẹp như vậy, vì sao lại để người khác dám chê cười mình, tất cả không phải là mày đang tự lừa dối chính mày hay sao? Mày làm vậy là để cho hắn xem, mày làm vậy là để cho hắn đau lòng, chọc cho hắn tức giận, bởi vì hắn cùng người khác chơi đùa là không tôn trọng mày, mày muốn phản kích lại hắn..Mày muốn phản kích lại hắn…
Đôi lúc không phải như thế, tôi không cho phép bản thân mình thích hắn, tôi không cho phép có nghe thấy không hả? Tôi không thể làm cho chính mình thích hắn được mà! Thích hắn thì có gì tốt chứ? Hắn vừa không thuộc loại của mày, cũng không phải chỉ nhìn thấy mỗi mình mày, người như vậy Diệp Vũ tôi đây lại thích hắn được sao? Buồn cười ghê…
Tôi đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh ồn ào vui vẻ, lòng thì lại bắt đầu rối loạn, những lời tận đáy lòng này cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy, lúc tôi không hề mong thì lại chạy đến quấy rối. Chuyện xảy ra hôm nay cũng không phải là tôi cố ý, giống như tự nó có nguyên nhân rồi cứ thế phát sinh tự nhiên vậy.
Trở lại thân vương phủ, tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nhìn thấy mấy thái giám vội vàng đi tới, trực giác nói cho tôi biết là có quan hệ với tôi. Lúc này bên ngoài có vị công công dẫn đầu kia cất cao giọng hô to, “Diệp hoạ sỹ có ở trong không ha?"
Tôi từ trong phòng đi ra cười hỏi, “công công tìm tôi có chuyện gì không?"
Vị công công này liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lấy ra từ trong lòng một đạo thánh chỉ, “Mau tiếp chỉ!"
Tôi quỳ xuống, lắng nghe ông ta lầm rầm, “Hoạ sỹ Diệp Vũ, nhân lễ mừng hôn tạm thời rời bỏ cương vị, yêu vũ gây sốc, có ý đồ dụ hoặc, hiện áp tải về điện hoạ sỹ, cấm chừng một tháng, khâm thử!"
Tuy tôi đã doán là chẳng có chuyện tốt đẹp gì, nhưng nội dung trong thánh chỉ vẫn làm tôi không thể chấp nhận nổi. Cái gì thần ma yêu vũ, cái gì mê hoặc chủ, nói tôi cứ như giống một cái gì đó vậy.
Nhìn thấy tôi giật mình ngẩn ra, vị công công kêu to, “Thế nào, Diệp hoạ sỹ muốn kháng chỉ sao?"
Lúc này tôi mới hoàn hồn, khấu tạ ông ta, tiếp nhận đạo thánh chỉ đó. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt âm nghiêm của Hàm mặc đứng ngoài cửa, xem vẻ mặt của hắn thì cũng biết hắn đã biết rõ nội dung thánh chỉ, vị công công quay đầu lại, “Nô tài tham kiến thân vương gia"
Hàm Mặc hừ lạnh một tiếng giận tái mặt, “Các ngươi thật to gan, lại dám nói người của bổn vương như thế hả!" Vị công công sợ tới mức cả người run lên, thanh âm vô cùng cung kính, “Nô tài không dám, tất cả những này đều do ý của Hoàng thượng cả! Vương gia!"
“Hoàng thượng hả, được lắm, ngươi mau về nói cho Hoàng thượng biết, tất cả mọi chuyện đều do bổn vương chịu trách nhiệm, không trách được vị cô nương này!" Hàm Mặc đi tới đỡ tôi đứng lên, nhưng thực ra trong lòng tôi tuyệt đối không chán, mà còn có chút vui sướng nữa kìa. Hắn ấn cho tôi tội danh này, đã thuyết minh mục đích của tôi đã đạt được.
“Bẩm Vương gia, Hoàng thượng bất cứ ai cũng không thể can thiệp vào chuyện này được, vẫn kính xin Vương gia đừng làm nô tài khó xử, đây là hoàng mệnh, hoàng mệnh khó tránh mà!" Vị công công nhìn thấy mặt lạnh lùng như băng của Vương gia thì chỉ đành lôi Hoàng thượng ra mà thôi.
Tôi nhìn lướt qua Hàm Mặc nói chậm rãi, “Hàm Vương gia, đừng tức giận, nếu đã là ý của Hoàng thượng, làm thần tử như chúng ta phải tất nhiên tuân theo rồi!"
Hàm Mặc nghiêm mặt, giữ chặt lấy tôi không buông, nói mạnh mẽ, “Không được, bổn vương không cho nàng đi!"
Lúc naà, vị công công lại cất giọng chen vào, “Vương gia, đây là ý chỉ của hoàng thượng, kính xin Vương gia thả Diệp cô nương ra!" Tôi nhìn về phía mặt hắn cau có bảo, “Hàm mặc, tôi không muốn chọc cho chuyện này lớn thêm. vốn là tôi sai, chịu chút trừng phạt cũng đúng mà. Tôi bị cấm chừng nhưng anh lại không bị cấm, mỗi ngày anh đến thăm tôi có phải là được không chứ?"
Trong mắt Hàm mặc vui vẻ hẳn, “Nha đầu hy vọng ngày nào ta cũng tới thăm nàng sao?"
Tôi gật gật đầu, rốt cục Hàm mặc cũng buông tay, tôi theo công công hướng hoàng cung đi đến.
Vẫn là cảnh điện hoạ sỹ hẻo lánh kia, vẫn chỉ có một mình tôi, tất cả vẫn không thay đổi. Tôi lại nhớ tới cuộc sống bị cô lập, hơn nữa tôi không sợ cô đơn, tôi và sự tịch mịch vốn là bạn, tôi vốn ngồi lặng im, tính tình nóng không bằng lạnh, cái kiểu sống không có người hỏi thăm lại thực ra vô cùng thích hợp với tôi.
Sau buổi trưa nắng ấm chan hoà vui vẻ tôi tự mình ngồi ở chỗ cao cạnh cua sổ, ánh nắng chiếu hắt vào trên nét mặt yên tĩnh của tôi. Tôi lại lập lại sự ham thích nhất của mình, đó là cuộn tròn nằm trên chiếc giường mềm, lẳng lặng bình yên sau giữa trưa, cảm xúc yếu ớt tận đáy lòng đôi lúc lại khuấy động, gây phiền cho tôi.
Hàm mặc vẫn chưa tới thăm tôi. điều này tôi không ngại, bởi vì từ hành lang gấp khúc kia tới tận trong cung của tôi có thủ vệ ngăn lại, cuộc sống của tôi đã bị Long Kỳ cấm hoàn toàn, buồn bực quá mà! Nếu mục đích Long Kỳ là muốn làm cho tôi bị cô độc, vậy thì hắn quên đi nhé, tôi không sợ cô độc, mà ngược lại còn muốn hưởng thụ cảm giác của sự cô độc nữa.
Tôi hiểu rõ bí mật tính người thì lại bị một bóng dáng tuyệt sắc từ xa hấp dẫn. Ôi! Hoá ra là vị Lệ phi nương nương kia đến gặp tôi nha. Tôi từ trên giường đứng lên, hướng nàng ta quỳ xuống, “Vi thần tham kiến Lệ phi nương nương…"
Lệ phi nhìn tôi từ trên xuống, sau đó thản nhiên nói một tiếng, “đứng lên đi!"
Tôi đứng bên cạnh nàng ta, ánh mắt Lệ phi vẫn không rời khỏi tôi, ánh mắt kia tựa như muốn đem xé tan tôi ra từng mảnh vậy.
Lấy trực giác của phụ nữ mà nói, nàng ta dường như có địch ý với tôi lắm. Về nguyên nhân là gì thì tôi không rõ, cứ để tuỳ nàng ta tiến hành soi xét cả người. Tôi đứng bất động, trên mặt mỉm cười. Một lúc lâu nàng ta lấy chiếc ghế nha hoàn mang tới ngồi xuống, “Nói vậy lần này Diệp hoạ sỹ biết nguyên nhân bị cấm chừng rồi đi?"
Tôi gật gật đầu, “Đã biết!"
Nàng ta nhẹ nhàng cười, nụ cười tươi như nắng mùa xuân động lòng người, “Biết là tốt rồi, dùng chiêiu mê hoặc này với Hoàng thượng thì vô dụng thôi, phải biết rằng, quạ thì không thể thành phượng được, nói dễ hơn làm đó chứ? đừng có trách bản cung không cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên biết bổn phận của mình, đừng có vọng tưởng sẽ có kỳ tích gì phát sinh! Hm.."
Nói xong, mắt phượng của nàng ta liếc xéo, ngạo nghễ nhìn tôi một cái, trên mặt vẫn là nụ cười tươi ôn nhu tới mức động cả lòng người.
Lòng tôi thấy rất coi thường, sự cảnh cáo này của nàng ta căn bản là chẳng có ý nghĩa gì hết, quạ biến thành phượng sao? Thực ra tôi lại nguyện ý là chú chim nhỏ bay lượn tự do trên bầu trời bao la ngoài bờ tường kia kìa, cũng chẳng muốn làm một con phượng hoàng đầu bị mũ đè nặng kia làm gì.
Tôi cúi đầu chớp mắt, “Cảm ơn nương nương đã dạy bảo, vi thần sẽ làm đúng bổn phận của mình, không dám có hy vọng xa vời gì, xin nương nương yên tâm!" Có đôi khi, dùng chiêu duy nhất chính là bo bo giữ mình, trong chốc lát cũng không phải là dễ làm gì, nói thì thường nói đánh là đánh vào chim đầu đàn, tôi cũng không nguyện húc phải bụi rậm gì gì đó.
Tác giả :
Ngấn Nhi