Hoàng Đình

Quyển 3 - Chương 6: Mê Thiên Kiếm Pháp

Dịch giả: †Ares†

oOo

Cách đó không xa là Diệp Thanh Tuyết đang nằm ngã ở vị trí người từng đứng đầu Linh Tiêu bảo điện - Hạo Thiên đại đế từng ngồi. Nhưng giờ không rõ nàng sống chết thế nào. Việc duy nhất Trần Cảnh có thể làm là tuân thủ lời Diệp Thanh Tuyết đã nói, đừng để nàng rời khỏi ghế này.

Con bướm vỗ cánh, ánh kiếm bung ra từng đợt dữ dội. Trong ánh kiếm, mơ hồ có vô số con bướm bay ra, nhưng lại không có con nào là thật. Đột nhiên, một luồng sáng chói mắt lóe lên, ở giữa ánh sáng trắng chói lòa có xen lẫn chút sắc vàng. Cũng trong một sát na này, không thấy rõ được con bướm nữa.

Mà vào thời khắc ấy, con bướm rơi xuống trên mặt đất. Cái khí tức cuồn cuộn kia tràn lên mặt đất lại như là đất cát phát ra âm thanh ù ù, một mảnh mịt mờ, chỗ con bướm rơi xuống như bị vùi lấp lại.

Triệu Tiên chân nhân hơi nhíu mày, vung tay lên, đống bụi đất vùi lấp con bướm bị thổi tung lên không rồi hóa thành hư vô. Nhưng con bướm vốn nên ở chỗ đó lại không thấy đâu nữa.

Triệu Tiên chân nhân có chút kinh ngạc. Lão ta không nhìn ra con bướm kia biến mất lúc nào. Ly Trần cách đó không xa cũng không thấy. Nàng ta chỉ nhìn rõ cảnh con bướm dù đã ra sức giãy giụa nhưng vẫn bị vùi lấp.

"Keng..."

Một tiếng kiếm ngân du dương vang vọng trong hư không. Tai vừa nghe, đã cảm thấy như lụa mỏng lướt qua hai má. Trong điện, Tuyệt Tiên kiếm trong tay Ly Trần sáng lên, nhưng nàng ta không thể xác định tiếng kiếm ngân kia là từ chỗ nào. Phảng phất nó như tới từ giấc mộng đêm qua vậy. Những gì không cách nào nhìn thấu đều sản sinh cảm giác nguy hiểm.

Hai mắt Triệu Tiên chân nhân như điện, đột nhiên hét lớn một tiếng, trước người sinh ra sóng âm cuồn cuộn. Những tia kiếm hay kiếm chú bị phân ly trong hư không đều giống như phù du trong nước, bị sóng âm cuốn lên.

Thế nhưng một tiếng hét này của lão lại không thể át đi tiếng kiếm ngân kia, trái lại như làm tiếng kiếm ngân bị kinh động. Ở trong mắt Triệu Tiên chân nhân, đột nhiên có một con bướm nhẹ bay, nhưng con bướm ấy cứ như từ mộng ảo, căn bản không thấy rõ, một biến thành hai, hai biến thành ba, ba biến thành khắp nơi đều là bướm.

Lão cả kinh, cảm giác nguy hiểm dâng lên, lập tức hét lớn một tiếng, trước mắt tức thì trong sáng lại. Nhưng đã có một con bướm mờ ảo không mang chút sát khí nào bay tới đỉnh đầu lão, ánh kiếm phun ra nuốt vào, cực kỳ bí ẩn.

Hạ xuống, ánh kiếm dày đặc.

Đỉnh đầu Triệu Tiên chân nhân đột nhiên tan ra. Lão là thân nguyên thần, tùy ý biến ảo.

Ở nháy mắt con bướm Mê Thiên hạ xuống, đầu của lão rụt về trong cổ, rồi tan ra thành một luồng mây mù trắng. Ánh kiếm trên thân con bướm thêm chói mắt, đã muốn đâm tới.

"Keng..."

Tiếng kiếm ngân vang nhẹ như tiếng gió, nhè nhẹ nhập nội tâm.

Trong một sát na này, con bướm giống như diều hâu hạ xuống. Ở phía dưới nó, tựa như không phải là một nhân vật tiên đạo nguyên thần, mà là một con thỏ trắng.

Trong nháy mắt này, thân thể của Triệu Tiên chân nhân đột nhiên vọt lên không rồi vòng ngược lại, đổi né đòn thành thế công kích. Con bướm lập tức bay lên trời, hai cánh có hai luồng sáng vàng bắn thẳng vào trong sương mù trắng. Sương trắng nuốt chửng lấy đòn công kích, lần nữa hóa thành đầu của Triệu Tiên chân nhân. Thế nhưng lão cũng không đuổi theo ra tay. Con bướm ở hư không, vừa đập cánh đã biến mất, tới khi xuất hiện lại thì đậu ở bàn tay cầm kiếm của Diệp Thanh Tuyết.

Sắc mặt Triệu Tiên chân nhân có chút âm trầm. Ở trước mặt lão, bất kể Trần Cảnh biến hóa như thế nào cũng đều là để hóa giải pháp thuật của lão. Nhưng chính vì thế, Triệu Tiên chân nhân mới cảm thấy kinh ngạc. Thần linh bây giờ không thể so với thần linh ngàn năm trước. Hơn ngàn năm trước, Thiên đình nạp tín ngưỡng trời đất, mỗi một thần linh chỉ cần đạt thần vị đều có pháp lực tương ứng. Mà bây giờ, tuy rằng tự do không ít, nhưng so sánh chân thực giữa thần linh bây giờ với thần linh ngàn năm trước, ở thần vị ngang nhau, thần linh bây giờ hiển nhiên kém hơn. Cho dù là Trần Cảnh dùng chân thân tiến đến thì pháp lực của hắn cũng chưa chắc so được với Triệu Tiên chân nhân, huống chi hắn là kiếm linh hóa thân.

Thế nhưng chính một kiếm linh hóa thân lại tạo tình huống như hiện giờ.

- Không thể tưởng được, ở ngoài La Phù, còn có thể có một kiếm tu như ngươi.

Triệu Tiên chân nhân nói. Trần Cảnh lại không trả lời lão. Hắn giống như thực sự chỉ là một con bướm, không nói một lời, chỉ đều đặn đập cánh.

Triệu Tiên chân nhân vừa nói xong, đã phun ra từ miệng một tia sáng vàng như tơ. Đây chính là một tia kiếm chìm vào thân thể lão lúc trước, giờ bị lão đẩy ra ngoài. Tia vàng chớp tắt trong hư không, vặn vẹo, rồi bỗng hóa thành một con bướm. Con bướm chợt lóe hào quang, hóa làm người. Mà con bướm đậu trên mu bàn tay Diệp Thanh Tuyết thì đồng thời tan biến như sương khói.

Triệu Tiên chân nhân sửng sốt, sau lại thở dài:

- Mịt mờ như khói bụi, sắc bén như tuyết lạnh. Khi lại huyền bí như bướm xuân đi vào giấc mộng, thần bí khó lường.

Lời của lão tuy là cảm thán, còn là khen Trần Cảnh, nhưng sát khí trong mắt lại ngày càng nặng.

Kiếm thuật của Trần Cảnh đã đi lên một con đường khác, điểm này Ly Trần cũng nhìn ra. Nàng ta nóng lòng muốn thử. Còn Triệu Tiên chân nhân thì thẳng đến lúc thành nguyên thần mới để nàng ta cảm nhận được loại cảm giác này.

Không dựa vào kiếm, mà niệm niệm đều là kiếm. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là kiếm thuật.

Kiếm thuật của Trần Cảnh là thần thông bản mệnh của kiếm linh Mê Thiên Điệp diễn hóa mà ra, lấy mê huyễn làm chính, kỳ ảo có thừa, nhưng cái duệ sát khí lại hơi không đủ, cho tới giờ vẫn thiếu cái pháp gọn gàng một kiếm phá hết địch. Đây là bởi vì chất liệu kiếm không được. Bất quá sau đó Trần Cảnh đã bước lên một con đường cực hư kiếm đạo khác, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên biểu hiện ra, đúng là khiến chưởng môn La Phù - nơi được xưng là thiên hạ kiếm tiên xuất La Phù cũng phải kinh ngạc, được lão đánh giá một câu "thần bí khó lường".

Ngay khi Trần Cảnh chuẩn bị lại ra tay, Triệu Tiên chân nhân đột nhiên nhíu mày, nói:

- Trần nhi, giết hắn.

Nhưng lão vừa dứt lời, từ bên ngoài điện đã vọng vào tiếng đàn.

Tiếng đàn này lãng đãng mịt mù, lại không cách nào ngăn nó chui vào tai.

Trần Cảnh lập tức nghĩ tới Cầm Ma Thạch Nham, không ngờ y cũng xuất hiện sau nhiều năm mai danh ẩn tích như vậy. Tiếng đàn của y vẫn là mờ ảo không thể nắm lấy như trước, nhưng sau khi vào tai lại như hóa thành thực chất, ý vị như chui vào cơ thể.

Ly Trần đang bước về phía Trần Cảnh lập tức ngừng lại, ngẩng đầu nhìn đỉnh điện. Đương nhiên nàng ta không nhìn thấy được đỉnh điện, nhưng nghe ra âm thanh chính là đến từ vị trí đó.

Lúc này, Triệu Tiên chân nhân nói:

- Người trẻ tuổi, kiếm thuật của ngươi tuy rằng rất đặc biệt, nhưng chỉ bằng sức của mình ngươi không cách nào bảo vệ sư tỷ của ngươi. Như vậy sẽ chỉ hại sư tỷ của ngươi. Ngươi giao kiếm kia ra đây, ta có thể mặc các ngươi rời đi, như vậy sư tỷ của ngươi hẳn còn cứu được.

Trần Cảnh nói:

- Sư tỷ nói với ta đừng để sư tỷ rời khỏi chỗ ngồi này. Ta không thể mang sư tỷ đi. Trừ phi ta chết.

- Người trẻ tuổi, lời nói không cần được quá vẹn toàn. Ngươi có biết sư tỷ của ngươi cầm kiếm gì không? Ngươi có biết sư tỷ của ngươi vì sao muốn ngồi trên vị trí đế vương đứng đầu Thiên giới không?

----- ooo -----
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại