Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 169: Tượng đá không sinh mệnh tụ chân linh

Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 169: Tượng đá không sinh mệnh tụ chân linh

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Âm thanh này không thể nghe bằng tai, vì đây là chú văn huyền âm. Khi một người tu hành câu thông được với trời đất, đắm chìm trong cái cảm giác vong ngã thì tự nhiên trong lòng vọng lại âm thanh này, được xưng là đại đạo huyền âm, cũng có người còn gọi là pháp chú.

Không ai hiểu hư ảnh bên trên tượng thần niệm chú và bấm pháp quyết gì, nhưng nơi đây đều là người tu hành, đều có thể cảm nhận được ý nghĩa ẩn chứa trong pháp chú này.

"Hắn đang ngưng tụ linh lực của Kinh Hà."

Cùng lúc ý nghĩ này sinh ra trong đầu rất nhiều người, chỉ thấy linh lực vô hình nơi hạ du con sông Kinh Hà cuồn cuộn trào lên. Mắt thường không thể nhìn ra được những linh lực này, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng đang dâng trào. Không chỉ có linh lực sông Kinh Hà, mà còn có linh lực tự do ở khắp nơi xung quanh cũng dần tụ tập về. Trần Cảnh không biết, cảnh tượng lúc này rất giống với hình ảnh nuốt nhả cả trời đất trong bức họa trên tường mà hắn từng thấy lúc ở thành Tần Quảng. (Xem lại ở Q1 - Chương 52)

Người khác không biết pháp chú của Trần Cảnh là gì, chỉ có hắn mới rõ ràng ý nghĩa của nó. Dưới cái nhìn của hắn, bản thân chỉ đang niệm một câu nói rất đơn giản, rất thành tâm mà thôi. Như thể hắn đang nói với một người, hay như đang nói với bản tâm mình.

"Kinh Hà à, ngươi sắp bị người ta thiêu đến khô cạn, sẽ phải tiêu biến trên thế gian này, chìm khuất trong dòng lịch sử vĩnh hằng rồi. Nếu ngươi không bằng lòng phải biến mất như thế, vậy hãy cùng với ta tiêu diệt tất cả những tồn tại uy hiếp sinh mạng của ngươi đi. Cho dù đó là tiên phật, cho dù đó là thần ma đi nữa…"

Không ai biết được pháp chú Trần Cảnh niệm ra lại như vậy. Đây là lời nói tận đáy lòng hắn khi thần niệm tản khắp hư không, hòa vào dòng Kinh Hà mà phát ra.

Linh lực sông Kinh Hà tụ tập lại, từ hạ du đi lên, linh lực từ núi sông quanh đây cũng ầm ầm lao tới, tất cả dũng mãnh vọt vào trong vị trí đan điền của tượng thần. Vòng xoáy nơi đó chuyển động càng lúc càng nhanh, mà linh lực nơi tâm của vòng xoáy càng lúc càng nồng đậm.

Linh lực sông Kinh Hà không ngừng bị nén lại, không ngừng ngưng tụ lại. Theo đó, linh khí vô hình cũng vì ngưng tụ dày đặc mà dần hiển hiện ra.

Trần Cảnh cảm nhận được linh lực trong cơ thể như sắp ngưng kết lại. Lúc nãy hắn cũng có cảm giác này, nhưng không cách nào ngưng kết được. Lần này Trần Cảnh vừa cảm nhận được, thì nơi đó đã xuất hiện chút vết tích của linh khí.

Tia linh khí kia rất nhỏ bé, lại ở trung tâm nhất của lốc xoáy linh lực kia. Theo linh lực dũng mãnh tràn vào, tia linh khí bé nhỏ kia cũng dần biến lớn, cuối cùng đã to cỡ giọt nước mưa màu xanh lam.

Đây là biểu hiện của sự hòa hợp giữa hắn và dòng Kinh Hà này. Từ khi hắn trở thành Hà Bá đến nay đã hơn hai mươi năm, vừa rồi lại phá tan thần cấm, hơn nữa hắn còn nhận được một lần tẩy lễ trong thành Bá Lăng, tâm cảnh đã tính là thăng hoa một lần.

Trần Cảnh vừa nghĩ tới, giọt linh khí này giống như hiểu ý, đã nhanh như chớp từ sống lưng đi lên, cuối cùng chui ra khỏi miệng hắn.

Vừa mới xuất hiện, ánh sáng màu xanh lam đã đầy chói mắt.

Nạp Lan Vương ẩn sâu nơi tối tăm vừa nhìn thấy giọt nước lóng lánh màu xanh lam xuất hiện đã giật mình kinh hãi. Nếu nói Tam Vị chân hỏa trên Phiên Thiên ấn khiến lão không dám dại dột hành động, thì giọt nước như ngưng tụ từ hư vô này lại khiến Nạp Lan vương cảm thấy không cách nào tin được.

- Đây chính là nước Chân Linh.

Thiên hạ có lửa Tam Vị, là ngọn lửa kết hợp bởi tinh hoa của lửa và đan hỏa mà thành. Chỉ cần chủ nhân lửa này có đủ pháp lực, không thứ gì trong thiên hạ này không thể đốt được. Nhưng vạn vật trên thế gian đều có tương sinh tương khắc. Đã có Tam Vị chân hỏa, dĩ nhiên sẽ có nước Chân Linh tương khắc. Nước này là từ "linh" của nước và linh lực ngưng kết tạo thành, tác dụng lớn nhất là có thể hòa tan vạn pháp, hòa tan vô số pháp thuật.

Trần Cảnh không biết mình ngưng tụ ra nước Chân Linh. Hắn chỉ cảm ứng linh lực của dòng Kinh Hà, kêu gọi linh lực sông Kinh Hà tụ tập về phía mình. Nhưng nếu đơn thuần tụ tập linh lực hình thành con sóng như lúc trước, hắn cảm thấy linh lực quá mức rời rạc, cần phải ngưng luyện lại thêm chút ít, nếu không sẽ bị ngọn lửa trên đại ấn đốt cháy lần nữa. Khi hắn vừa cảm thấy nên ngưng kết lại thành một thể, tâm niệm vừa động thì linh lực Kinh Hà đã nhanh chóng ngưng kết lại rồi.

Chuyện này nhìn như đơn giản, làm cũng rất đơn giản, nhưng có thể làm được thì lại rất hiếm hoi. Đại đạo là đi tới giản đơn, đến cảnh giới đó, không cần người dạy cũng sẽ tự hiểu phải làm thế nào, hơn nữa còn làm rất dễ dàng. Nếu chưa đạt cảnh giới đó, cho dù có người đem toàn bộ cách thức, pháp quyết, chú ấn ngưng kết nước Chân Linh nói ra, cũng không cách nào làm được.

Đúng lúc này, một con bướm từ trong hư không lóe lên rồi biến mất trong giọt nước kia. Ngay sau đó, một tiếng kiếm ngân loáng thoáng vọng lại. Tiếng kiếm này cực nhẹ, nhẹ như thể sương mù, mang đầy cảm giác mộng ảo. Ngay lúc mọi người mơ hồ nghe thấy tiếng kiếm ngân thoảng nhẹ qua, giọt nước Chân Linh xuất hiện trên hư ảnh tượng thần kia đã biến mất.

Bầu trời đột nhiên lấp lánh một điểm sáng trắng. Điểm sáng này tựa như ánh sao băng xuyên qua bầu trời rồi rơi xuống mặt đất. Hướng rơi xuống của ánh sao, lại chính là vị trí của Phiên Thiên ấn nơi đầu nguồn sông Kinh Hà.

Nhìn điểm sáng đó, có vài người sẽ lóa mắt mờ mịt, nhưng vẫn có người nhìn rõ nó. Đó một giọt nước, một giọt nước lấp lánh. Chỉ là không rõ từ lúc nào, trong giọt nước đó có thêm một con bướm rất nhỏ như thể bị giọt nước giam giữ vào bên trong, giống như hổ phách.

Điểm sáng như từ chín tầng trời hạ xuống, thế như sao băng, càng gần mặt đất thì càng chói sáng. Đồng thời hư không còn vang lên tiếng kiếm ngân dài không dứt, tiếng ngân đến chói tai. Như thể rơi xuống không phải là giọt nước, mà là một thanh kiếm đâm phá hư không mà đến.

"Tách..."

Giọt nước rơi xuống, xuyên qua ngọn lửa đang thiêu đốt cả hư không, rơi xuống đỉnh của đại ấn to như núi. Gọt nước bắn ra tung tóe, trong ánh sáng chiếu rọi còn nhìn thấy cả hơi nước bay ra. Khi giọt nước rơi xuống, Nguyên Chân đạo nhân đang bấm quyết trên bầu trời chỉ cảm thấy có một luồng kiếm khí không cách nào ngăn cản được, như nước thấm vào lòng đất, xông thẳng vào phía trong Phiên Thiên ấn, đánh vào luồng thần niệm của ông ta trong ấn đó. Tâm thần ông ta đau đớn, như thế bị kiếm đâm thẳng vào, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời, ngọn lửa trên Phiên Thiên Ấn theo đó mà tắt mất.

Một giọt nước nho nhỏ, so với Phiên Thiên ấn lại càng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, so với ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia lại yếu ớt mỏng manh vô cùng. Nhưng giọt nước ấy nhỏ lên Phiên Thiên ấn, đã khiến ngọn lửa lập tức tắt mắt không chút dấu hiệu báo trước. Như thể một ngọn nến đặt dưới một cái máng xối nước vậy.

Một con bướm màu lam nhạt đậu trên đỉnh Phiên Thiên ấn, cánh bướm khẽ vỗ, như đang đậu trên một đóa hoa.

Ngụm máu tươi của Nguyên Chân đạo nhân phun ra cũng không tán đi, mà sau khi được ngón tay của Nguyên Chân đạo nhân chỉ chỉ vạch vạch trên hư không thì đã biến thành một tia máu tươi, lao vọt tới con bướm đang đậu trên Phiên Thiên ấn. Tốc độ cực nhanh, ánh đỏ chỉ kịp lóe lên mà thôi. Thế nhưng ngay lúc tia máu kia đâm tới, con bướm khẽ vỗ nhẹ đôi cánh. Lại có tiếng kiếm khẽ ngân vang, sóng nước như sinh ra từ hư vô, ngay khi tia máu bắn ra thì đã bao phủ lấy Phiên Thiên Ấn.

Máu tươi rơi vào đó, biến mất tăm tích.

Mà sóng nước thì cuồn cuộn nuốt lấy Phiên Thiên ấn. Một lúc sau, đại ấn to như ngọn núi đã biến mất trong sóng nước, hiển nhiên đã bị Trần Cảnh dùng linh lực Kinh Hà phong cấm thu mất rồi. Tượng thần xuất hiện trên mặt sông cũng biến mất, sông Kinh Hà trở lại yên ả như trước. Ngoại trừ tiếng sóng vỗ, không còn âm thanh nào khác nữa cả.

Tiếng sóng vỗ cuồn cuộn trong nước, như những tràng cười nhạo chói tai đập vào mắt những kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia.

Sắc mặt Nguyên Chân đạo nhân trên bầu trời tái mét, liếc nhìn Kinh Hà thật lâu rồi xoay người bỏ đi. Ông ta chỉ bước ra vài bước đã biến mất trong bóng đêm. Trên đỉnh núi, sơn cốc, hoặc dưới đại thụ xung quanh đấy cũng lần lượt lóe lên ánh sáng rồi lại biến mất.

Nạp Lan Vương đứng trong bóng đêm nơi đỉnh núi, nhìn dòng Kinh Hà, lòng thở dài. Lão có chút hối hận, vì sao bản thân không liều mạng một lần trong thành Bá Lăng? Hối hận đã không ra tay lúc Trần Cảnh mới vừa ra khỏi thành Bá Lăng. Càng hối hận vì vừa rồi Trần Cảnh xuất ra nước Chân Linh, mình đã không ra tay.

Cả đời này lão có rất nhiều chuyện phải hối hận, nhưng cũng bởi vì cẩn thận mà lão mới còn sống đến bây giờ. Những người có pháp lực cao hơn lão đều chết cả rồi, riêng lão vẫn còn sống.

- Trong thiên hạ, là có thêm một người có thể phong thần, lập lại Thần đạo rồi.

Nạp Lan Vương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, điều chỉnh tâm tình, lòng lại thầm nghĩ: "Tuy hắn đã phá tan thần cấm, sau này sẽ khống chế được toàn bộ sông Kinh Hà, nhưng hắn còn phải đi một đoạn đường rất dài. Thần đạo đã muốn lập lại, ta thế nào lùi bước được? Dù sao cũng phải tranh một lần, tranh lấy đèn nhang muôn đời bất diệt." Nghĩ đến đây, lão xoay người biến mất.

Trong lúc những kẻ kia đã chọn không ra tay mà rời đi, một tượng thần lao ra khỏi Tú Xuân loan. Pho tượng này như lướt gió mà đi, linh khí quanh thân cuồn cuộn, đi đến thần miếu rồi hạ xuống bệ thần.

Trong lúc tượng thần lao ra khỏi sóng sông Tú Xuân loan, Hư Linh cũng hóa thành khói đen từ trong đống đổ nát của ngôi miếu, tan biến trong hư không. Hồng đại hiệp, vỏ sò, Cửu Âm, Dạ Hương, khỉ núi đều ngẩng đầu nhìn lên.

Đạo nhân bị hắn trấn áp lúc trước vẫn còn nguyên nơi đó. Khi tượng thần rời đi, gã vẫn bị Trần Cảnh để lại một đám niệm lực khu động linh lực trấn áp.

Ngay lúc tượng thần hạ xuống, sóng nước từ hư không ngay trong đống đổ nát này xuất hiện, cuốn những mảnh ngói vỡ nát trên mặt đất bay lên. Trong mơ hồ, vô số bùa chú trong sóng nước dần nhập vào miếu Hà Bá, khi tượng thần hạ xuống cũng là lúc miếu Hà Bá được dựng lại hoàn chỉnh.

Bùa thần kia chẳng qua là một loại bùa phép có trong sắc phù tên là "Thần để hóa linh phù" – bùa linh xây nơi ở cho thần. Trước kia ngôi miếu dưới âm phủ của Thổ Địa Tần Hộ cũng dùng loại bùa này lập thành. Âm miếu của gã là thuần túy dùng tín ngưỡng nguyện lực xây thành, phủ Thành Hoàng trong thành Bá Lăng cũng tương tự. Còn Trần Cảnh lại lấy linh lực kết hợp với nguyện lực dung nhập vào gạch ngói mà dựng nên.

Điều kiện để dùng bùa phép chuyên dùng xây dựng nơi ở của thần này không có gì quá đặc biệt, chỉ cần có tín ngưỡng là có thể lập phủ thần. Nhưng có thể dựng được một tòa phủ thần chân chính có thể trấn giam được yêu ma lại cần có thời gian rất dài.

Nhìn thoáng qua, ngôi miếu tản ra ánh hào quang khiến người khác cảm thấy khác thường, vừa nhìn đã biết là có chân thần đang ở.

Gần như cùng lúc đó, cửa từ đường Hà Tiền chậm rãi mở ra. Hư Linh đứng tựa cửa, cả người như mờ ảo đi rất nhiều, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh lướt qua, có thể thổi tan nàng.

-----oo0oo-----

HẾT QUYỂN 1
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại