Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 143: Không Tranh Phù Hoa
Dịch giả: †Ares†
oOo
Mọi người lại không biết, chỉ có thành tâm cúng lễ mới tự cứu được mình.
Trần Cảnh không ngờ thành này đã bị tà khí thấm sâu như vậy. Hắn không khỏi liên tưởng đến Tần Thành Hoàng ở trong phủ Thành Hoàng tại trung tâm thành, cùng với cái quỷ tỷ trong tay lão. Hắn có thể khẳng định, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ấn tỷ kia. Mà quỷ tỷ đó tới từ thành Tần Quảng, hắn lại nghĩ tới những chuyện trong thành đó, rồi không dám tưởng tượng thêm. Hắn hiểu, nếu mình và ba vị thần linh kia không thể tịnh hóa tòa thành này, thì nhất định nơi này sẽ trở thành quỷ vực âm ty chốn nhân gian.
Ba ngày nữa đã trôi qua.
Bên trong thành vẫn chưa được tịnh hóa xong, cũng không thể trừ hết tà vật ô uế.
Bốn vị thành thủ ở bốn khu đã rất nóng ruột. Bọn họ thấy rõ cả bốn vị thần linh đều không thể trừ triệt để được tà khí, chỉ cần vừa gián đoạn là sẽ có tà khí từ miếu Thành Hoàng ở trung tâm trào ra. Giống như nơi đó thông với Địa ngục, lại vừa giống như một con suối tà uế.
Miếu Thành Hoàng thành Thọ Xuân ở khu Đông đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, vút cao đến tận trời, khiến cả khu Đông sáng lên như ban ngày. Một giọng nói vang lên trong ánh sáng:
- Yêu tà hung hăng ngang ngược, để bản Thành Hoàng diệt gốc rễ của nó, trấn an toàn thành.
Từ miếu Thành Hoàng khu Đông, một thanh niên có tướng mạo gầy gò phóng lên cao, chân giẫm trên hư không, thân thể được bao phủ một tầng hào quang mà mắt phàm có thể thấy được. Hào quang ở trên bầu trời ban đêm trở nên bắt mắt khác thường. Vị Thành Hoàng này bước từng bước trên không, đi thẳng về phía miếu Thành Hoàng ở trung tâm thành, chỉ vài bước đã đến nơi, rồi chợt lóe lên một cái, mang theo ánh hào quang chìm vào trong miếu Thành Hoàng ấy.
Chẳng những Trần Cảnh thấy được, người bình thường cũng nghe và thấy được rất rõ ràng.
Thế nhưng chỉ Trần Cảnh mới hiểu, e rằng Thành Hoàng thành Thọ Xuân kia không biết tình huống trong miếu Thành Hoàng trung tâm, hoặc là tự cho rằng mình có pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, cho nên không sợ.
Người ở khu Đông thành nhìn thấy thần linh khu mình cường thế như vậy thì rất cao hứng, tuyên dương khắp nơi, nói Thành Hoàng ở khu mình nhất định có thể tru tà thành công. Theo sát phía sau chính là Nạp Lan Vương. Cũng không biết vị này dùng phép gì, kéo được ánh sao từ trên trời xuống, khiến trong miếu tỏa ra ánh sao lấp lánh. Chỉ thấy một người mặc pháp bào minh vương bước chậm rãi trong hư không, hào quang tận trời chiếu sáng trọn cả tòa thành, soi rõ được từng gương mặt dân chúng trong thành ngẩng lên giữa màn đêm.
Nạp Lan Vương gia chân đạp trên hư không, mỗi bước bước xuống đều có một vòng sáng vàng dập dềnh lan ra, cảm giác như đang bước lên những đóa sen vàng vậy. Mỗi bước chân của vị này đều giống như đạp vào trong lòng mọi người, khiến ấn tượng của mỗi người với Nạp Lan Vương gia càng thêm nồng đậm. Đây cũng là dụng ý của vị Thành Hoàng này, để người ta biết được thủ đoạn của mình, có thể gia tăng tín ngưỡng. Có thể nói là gã cực kỳ tâm đắc với cách này.
Chỉ thấy trên người gã không ngừng tràn ra hào quang, đi rất chậm trên không, như cố ý để mọi người đều thấy được. Cố Minh Vi ngẩng đầu nhìn, hơi bĩu môi, lẩm bẩm:
- Ra oai.
- Không thể gọi là ra oai được.
Đột nhiên có một người đáp lời. Cố Minh Vi hoảng sợ, báng bổ thần linh là một việc rất nghiêm trọng ở nhân gian. Nàng không ngờ rằng mình lẩm bẩm bị người nghe được, vội quay đầu, nhìn thấy phía sau chính là người đã kể sự tích của Hà Bá gia cho đám đông.
- Đây không phải là thần ra oai, mà là pháp thuật.
Cố Minh Vi nghe y nói không chút khách khí nào thì thắc mắc lai lịch của y, hỏi:
- Ngươi là ai?
- À, cô có thể gọi ta là Triệu Hạc.
Cố Minh Vi nhìn y vài lần, thầm suy đoán thân phận của y, rồi không nhịn được tiếp tục nhìn lên Nạp Lan Vương đang dạo bước trên không trung. Chỉ thấy khuôn mặt của Nạp Lan Vương được hào quang chiếu sáng bừng lưng, phối hợp với quần áo trên người, trông rất cao quý.
- Tướng mạo thật đẹp.
Triệu Hạc cảm khái.
- Tướng mạo mặc dù không tệ, nhưng không bằng được Hà Bá gia.
Cố Minh Vi nói.
Triệu Hạc nhìn nhìn Cố Minh Vi, nói:
- Cô nhìn vô cùng chính xác, quả thật kém Hà Bá gia. Nạp Lan Vương là mặt trời chói chang trên cao, làm cho người ta mắt mờ thần mê. Còn Hà Bá gia là ngọn đèn trong đêm tối, dẫn lối cho người lạc đường.
Cố Minh Vi trừng mắt liếc Triệu Hạc, không hài lòng với việc y so sánh Trần Cảnh cùng ngọn đèn trong đêm. Nàng lập tức nói:
- Hà Bá gia mới là rất chói mắt.
Nàng đang nhớ lại ánh kiếm lúc Trần Cảnh tặng bùa kiếm cho mình.
Mà Triệu Hạc thì nghĩ đến cái đèn lồng treo ở trước miếu Hà Bá mỗi lúc trời tối.
Nạp Lan Vương lại tạo ra mấy đạo linh phù trong hư không. Linh phù hóa thành hoa bay đầy trời, cam lồ rơi xuống, cả thành đều nhận được, tựa như gã chính là chủ thần của tòa thành này, không hề để ý tới bất kỳ thần linh nào khác. Cố Minh Vi cũng cảm nhận được điểm sáng kia rơi lên thân, mơ hồ cảm giác được có một dòng nước ấm chảy trong lòng.
- Đây là coi thường Hà Bá gia, sẽ dẫn tới thần chiến.
Cố Minh Vi tức giận nói.
Triệu Hạc không hiểu tại sao nàng lại nổi giận, mà chỉ sợ chính Cố Minh Vi cũng không rõ. Không biết từ khi nào, chỉ cần nghe được lời không hay về Hà Bá gia, nàng sẽ thấy rất mất hứng.
- Cô nương, cô nói vậy là khinh nhờn thần linh, sẽ bị phạt phải làm vật tế thần đấy.
Triệu Hạc nhìn Cố Minh Vi, thận trọng nói. Cố Minh Vi lặng đi một chút, tựa hồ lúc này mới ý thức được mình vừa nói lời không nên nói. Nhưng nét sợ trên mặt chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại nghe nàng nói:
- Ta tin phụng Hà Bá Kinh Hà, nếu còn thờ phụng thần linh khác nữa thì sẽ là bất kính với Hà Bá.
- Một người cả đời có thể thờ phụng nhiều vị thần cơ mà.
- Nhưng chỉ có một chủ thần thôi.
Cố Minh Vi đáp nhanh.
Triệu Hạc có chút sửng sốt. Y không ngờ cô nương trước mắt lại có tín ngưỡng thuần khiết với Hà Bá đến vậy. Y lập tức nói:
- Đúng vậy, nhất định phải có một thần linh chủ vị. Thần linh không thể nhận tín ngưỡng từ người hai lòng, mà tâm nguyện của người như vậy cũng không thể truyền tới thần linh, càng không thể được thần linh che chở.
Trong lúc hai người nói chuyện, Nạp Lan Vương niệm chú, âm thanh này lại hóa thành những đóa hoa ánh sáng phiêu tán trong hư không. Không ai hiểu được gã nói gì, nhưng trong lòng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác tin phục với gã, cảm thấy chỉ cần có gã thì tất cả tà ma sẽ biến mất, chỉ có gã mới có thể khiến càn khôn trong sạch lại.
Nhất thời, toàn thành nhao nhao quỳ xuống, miệng hô tên Nạp Lan Vương.
Triệu Hạc tự nhiên không quỳ gối, Cố Minh Vi cũng không. Người không quỳ giống hai người chiếm chưa đến một phần dân chúng.
Ở một khắc mọi người quỳ lạy này, miếu Thành Hoàng khu Tây cũng có hào quang tận trời, như tranh sáng với Nạp Lan Vương, muốn đẩy hào quang từ Nạp Lan Vương ra khỏi khu Tây thành. Chỉ có miếu Hà Bá ở khu Nam là tĩnh lặng, không có động tĩnh gì cả.
Đại đa số người lúc này đã quên đi miếu Hà Bá, cả người ở khu Nam cũng quên mất.
Cố Minh Vi nhìn miếu Hà Bá, mắt hiện vẻ lo lắng, không khỏi nói:
- Tại sao Hà Bá gia không hiện thần thông?
- Có lẽ Hà bá gia không muốn tranh chút biểu tượng phù hoa này với bọn họ.
Triệu Hạc nói.
- Tại sao chứ, tiên hiền đều nói, tất cả sinh linh sống trên thế gian này, từ khi sinh ra đến khi chết đi, đều quanh quẩn một chữ "tranh".
Cố Minh Vi nói.
- Ha ha, vậy còn phải xem là tranh vật gì. Chữ tranh trong lời tiên hiền cũng không phải là tranh những thứ hào nhoáng hão huyền. Yên tâm đi, tất cả đều phải đợi đến cuối cùng mới có thể kết luận.
Triệu Hạc vừa nói vừa nhìn Nạp Lan Vương gia chìm vào trong miếu Thành Hoàng trung tâm, sau đó y đi tới miếu Hà Bá. Cố Minh Vi nhìn thấy người này vào miếu Hà Bá, nghĩ thầm vừa rồi y cũng không có quỳ bái Nạp Lan Vương gia, lại tuyên truyền giảng giải sự tích về Hà Bá gia, nhất định là người trung tín với Hà Bá.
Nạp Lan Vương gia chìm vào miếu Thành Hoàng, hào quang tức thì biến mất, tới lượt Thành Hoàng thành Chung Ly phía Tây xuất hiện trên bầu trời. Vị này có bộ dạng một ông lão tóc xám trắng, vẻ mặt đau khổ, trong tay cầm một cây gậy mây, thân mặc pháp bào vải màu xám. Trên đầu của vị này cũng đã ngưng kết ra ánh sáng mờ, chiếu sáng cả tòa thành Bá Lăng.
Ông lão cũng không tiến vào miếu Thành Hoàng trung tâm, mà ngồi xếp bằng ở phía trên không miếu, gậy mây trong tay như cắm được vào không khí, chỉ trong chốc lát đã sinh ra chồi, rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sinh ra được một đoạn dây leo, mọc dần thẳng tắp lên bầu trời, giống như có một cái giàn vô hình để cho dây leo kia leo lên. Ông lão không nhúc nhích thêm kể từ khi ngồi xuống, giống như đã hóa đá, chỉ còn dây leo sinh trưởng.
Sắc trời dần dần sáng lên, nhưng người trong thành ngẩng đầu nhìn mặt trời lại có một cảm giác mông lung. Lúc này có người từ ngoài thành trở về, bọn họ mới biết, hóa ra không phải mặt trời có vấn đề, mà là bọn họ đang ở trong sương mù. Không biết từ lúc nào, trên không trung thành Bá Lăng đã ngưng kết một tầng sương mù nhàn nhạt. Rồi theo thời gian, sương mù càng ngày càng dày, thẳng đến xế chiều, người trong thành chỉ thấy được mặt trời là một quả cầu màu đỏ mà thôi. Trong không khí thì xuất hiện những ánh sáng màu sắc rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, tạo thành một loại mê huyễn quỷ mị. Dường như trời đất đang làm ra nghi thức an táng phút cuối cùng cho thành Bá Lăng vậy.
Màn đêm buông xuống, cả tòa thành Bá Lăng tựa như bị che đậy trong một chiếc quan tài. Trong bóng tối, đèn đuốc đều như ẩn như hiện, khúc xạ ra những điểm sáng xanh mờ, giống như ma trơi. Cho dù là trong nhà có thắp đèn, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì đã không thể nhìn thấy tình hình trong cửa, chỉ nhìn thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe trong bóng tối, giống như lúc nào cũng có thể tắt.
Theo bóng đêm phủ xuống, mọi người cùng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm dâng lên. Nỗi sợ hãi lúc đầu mới chỉ biểu hiện từ vẻ lo lắng trên mặt, nhưng khi đêm qua đi, mọi người phát hiện trời vẫn không chịu sáng, nỗi sợ hãi kia giống như núi lửa phun trào, kéo ra cả cái sợ hãi dồn nén suốt nhiều năm qua. Khủng hoảng giống như siêu vi trùng lan đi khắp nơi. Chuyện đầu tiên bọn họ làm là đi thần miếu, nhìn xem thần linh còn ở đó không, nhìn xem thần linh có vứt bỏ thành Bá Lăng hay không.
-----oo0oo-----
oOo
Mọi người lại không biết, chỉ có thành tâm cúng lễ mới tự cứu được mình.
Trần Cảnh không ngờ thành này đã bị tà khí thấm sâu như vậy. Hắn không khỏi liên tưởng đến Tần Thành Hoàng ở trong phủ Thành Hoàng tại trung tâm thành, cùng với cái quỷ tỷ trong tay lão. Hắn có thể khẳng định, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ấn tỷ kia. Mà quỷ tỷ đó tới từ thành Tần Quảng, hắn lại nghĩ tới những chuyện trong thành đó, rồi không dám tưởng tượng thêm. Hắn hiểu, nếu mình và ba vị thần linh kia không thể tịnh hóa tòa thành này, thì nhất định nơi này sẽ trở thành quỷ vực âm ty chốn nhân gian.
Ba ngày nữa đã trôi qua.
Bên trong thành vẫn chưa được tịnh hóa xong, cũng không thể trừ hết tà vật ô uế.
Bốn vị thành thủ ở bốn khu đã rất nóng ruột. Bọn họ thấy rõ cả bốn vị thần linh đều không thể trừ triệt để được tà khí, chỉ cần vừa gián đoạn là sẽ có tà khí từ miếu Thành Hoàng ở trung tâm trào ra. Giống như nơi đó thông với Địa ngục, lại vừa giống như một con suối tà uế.
Miếu Thành Hoàng thành Thọ Xuân ở khu Đông đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, vút cao đến tận trời, khiến cả khu Đông sáng lên như ban ngày. Một giọng nói vang lên trong ánh sáng:
- Yêu tà hung hăng ngang ngược, để bản Thành Hoàng diệt gốc rễ của nó, trấn an toàn thành.
Từ miếu Thành Hoàng khu Đông, một thanh niên có tướng mạo gầy gò phóng lên cao, chân giẫm trên hư không, thân thể được bao phủ một tầng hào quang mà mắt phàm có thể thấy được. Hào quang ở trên bầu trời ban đêm trở nên bắt mắt khác thường. Vị Thành Hoàng này bước từng bước trên không, đi thẳng về phía miếu Thành Hoàng ở trung tâm thành, chỉ vài bước đã đến nơi, rồi chợt lóe lên một cái, mang theo ánh hào quang chìm vào trong miếu Thành Hoàng ấy.
Chẳng những Trần Cảnh thấy được, người bình thường cũng nghe và thấy được rất rõ ràng.
Thế nhưng chỉ Trần Cảnh mới hiểu, e rằng Thành Hoàng thành Thọ Xuân kia không biết tình huống trong miếu Thành Hoàng trung tâm, hoặc là tự cho rằng mình có pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, cho nên không sợ.
Người ở khu Đông thành nhìn thấy thần linh khu mình cường thế như vậy thì rất cao hứng, tuyên dương khắp nơi, nói Thành Hoàng ở khu mình nhất định có thể tru tà thành công. Theo sát phía sau chính là Nạp Lan Vương. Cũng không biết vị này dùng phép gì, kéo được ánh sao từ trên trời xuống, khiến trong miếu tỏa ra ánh sao lấp lánh. Chỉ thấy một người mặc pháp bào minh vương bước chậm rãi trong hư không, hào quang tận trời chiếu sáng trọn cả tòa thành, soi rõ được từng gương mặt dân chúng trong thành ngẩng lên giữa màn đêm.
Nạp Lan Vương gia chân đạp trên hư không, mỗi bước bước xuống đều có một vòng sáng vàng dập dềnh lan ra, cảm giác như đang bước lên những đóa sen vàng vậy. Mỗi bước chân của vị này đều giống như đạp vào trong lòng mọi người, khiến ấn tượng của mỗi người với Nạp Lan Vương gia càng thêm nồng đậm. Đây cũng là dụng ý của vị Thành Hoàng này, để người ta biết được thủ đoạn của mình, có thể gia tăng tín ngưỡng. Có thể nói là gã cực kỳ tâm đắc với cách này.
Chỉ thấy trên người gã không ngừng tràn ra hào quang, đi rất chậm trên không, như cố ý để mọi người đều thấy được. Cố Minh Vi ngẩng đầu nhìn, hơi bĩu môi, lẩm bẩm:
- Ra oai.
- Không thể gọi là ra oai được.
Đột nhiên có một người đáp lời. Cố Minh Vi hoảng sợ, báng bổ thần linh là một việc rất nghiêm trọng ở nhân gian. Nàng không ngờ rằng mình lẩm bẩm bị người nghe được, vội quay đầu, nhìn thấy phía sau chính là người đã kể sự tích của Hà Bá gia cho đám đông.
- Đây không phải là thần ra oai, mà là pháp thuật.
Cố Minh Vi nghe y nói không chút khách khí nào thì thắc mắc lai lịch của y, hỏi:
- Ngươi là ai?
- À, cô có thể gọi ta là Triệu Hạc.
Cố Minh Vi nhìn y vài lần, thầm suy đoán thân phận của y, rồi không nhịn được tiếp tục nhìn lên Nạp Lan Vương đang dạo bước trên không trung. Chỉ thấy khuôn mặt của Nạp Lan Vương được hào quang chiếu sáng bừng lưng, phối hợp với quần áo trên người, trông rất cao quý.
- Tướng mạo thật đẹp.
Triệu Hạc cảm khái.
- Tướng mạo mặc dù không tệ, nhưng không bằng được Hà Bá gia.
Cố Minh Vi nói.
Triệu Hạc nhìn nhìn Cố Minh Vi, nói:
- Cô nhìn vô cùng chính xác, quả thật kém Hà Bá gia. Nạp Lan Vương là mặt trời chói chang trên cao, làm cho người ta mắt mờ thần mê. Còn Hà Bá gia là ngọn đèn trong đêm tối, dẫn lối cho người lạc đường.
Cố Minh Vi trừng mắt liếc Triệu Hạc, không hài lòng với việc y so sánh Trần Cảnh cùng ngọn đèn trong đêm. Nàng lập tức nói:
- Hà Bá gia mới là rất chói mắt.
Nàng đang nhớ lại ánh kiếm lúc Trần Cảnh tặng bùa kiếm cho mình.
Mà Triệu Hạc thì nghĩ đến cái đèn lồng treo ở trước miếu Hà Bá mỗi lúc trời tối.
Nạp Lan Vương lại tạo ra mấy đạo linh phù trong hư không. Linh phù hóa thành hoa bay đầy trời, cam lồ rơi xuống, cả thành đều nhận được, tựa như gã chính là chủ thần của tòa thành này, không hề để ý tới bất kỳ thần linh nào khác. Cố Minh Vi cũng cảm nhận được điểm sáng kia rơi lên thân, mơ hồ cảm giác được có một dòng nước ấm chảy trong lòng.
- Đây là coi thường Hà Bá gia, sẽ dẫn tới thần chiến.
Cố Minh Vi tức giận nói.
Triệu Hạc không hiểu tại sao nàng lại nổi giận, mà chỉ sợ chính Cố Minh Vi cũng không rõ. Không biết từ khi nào, chỉ cần nghe được lời không hay về Hà Bá gia, nàng sẽ thấy rất mất hứng.
- Cô nương, cô nói vậy là khinh nhờn thần linh, sẽ bị phạt phải làm vật tế thần đấy.
Triệu Hạc nhìn Cố Minh Vi, thận trọng nói. Cố Minh Vi lặng đi một chút, tựa hồ lúc này mới ý thức được mình vừa nói lời không nên nói. Nhưng nét sợ trên mặt chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại nghe nàng nói:
- Ta tin phụng Hà Bá Kinh Hà, nếu còn thờ phụng thần linh khác nữa thì sẽ là bất kính với Hà Bá.
- Một người cả đời có thể thờ phụng nhiều vị thần cơ mà.
- Nhưng chỉ có một chủ thần thôi.
Cố Minh Vi đáp nhanh.
Triệu Hạc có chút sửng sốt. Y không ngờ cô nương trước mắt lại có tín ngưỡng thuần khiết với Hà Bá đến vậy. Y lập tức nói:
- Đúng vậy, nhất định phải có một thần linh chủ vị. Thần linh không thể nhận tín ngưỡng từ người hai lòng, mà tâm nguyện của người như vậy cũng không thể truyền tới thần linh, càng không thể được thần linh che chở.
Trong lúc hai người nói chuyện, Nạp Lan Vương niệm chú, âm thanh này lại hóa thành những đóa hoa ánh sáng phiêu tán trong hư không. Không ai hiểu được gã nói gì, nhưng trong lòng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác tin phục với gã, cảm thấy chỉ cần có gã thì tất cả tà ma sẽ biến mất, chỉ có gã mới có thể khiến càn khôn trong sạch lại.
Nhất thời, toàn thành nhao nhao quỳ xuống, miệng hô tên Nạp Lan Vương.
Triệu Hạc tự nhiên không quỳ gối, Cố Minh Vi cũng không. Người không quỳ giống hai người chiếm chưa đến một phần dân chúng.
Ở một khắc mọi người quỳ lạy này, miếu Thành Hoàng khu Tây cũng có hào quang tận trời, như tranh sáng với Nạp Lan Vương, muốn đẩy hào quang từ Nạp Lan Vương ra khỏi khu Tây thành. Chỉ có miếu Hà Bá ở khu Nam là tĩnh lặng, không có động tĩnh gì cả.
Đại đa số người lúc này đã quên đi miếu Hà Bá, cả người ở khu Nam cũng quên mất.
Cố Minh Vi nhìn miếu Hà Bá, mắt hiện vẻ lo lắng, không khỏi nói:
- Tại sao Hà Bá gia không hiện thần thông?
- Có lẽ Hà bá gia không muốn tranh chút biểu tượng phù hoa này với bọn họ.
Triệu Hạc nói.
- Tại sao chứ, tiên hiền đều nói, tất cả sinh linh sống trên thế gian này, từ khi sinh ra đến khi chết đi, đều quanh quẩn một chữ "tranh".
Cố Minh Vi nói.
- Ha ha, vậy còn phải xem là tranh vật gì. Chữ tranh trong lời tiên hiền cũng không phải là tranh những thứ hào nhoáng hão huyền. Yên tâm đi, tất cả đều phải đợi đến cuối cùng mới có thể kết luận.
Triệu Hạc vừa nói vừa nhìn Nạp Lan Vương gia chìm vào trong miếu Thành Hoàng trung tâm, sau đó y đi tới miếu Hà Bá. Cố Minh Vi nhìn thấy người này vào miếu Hà Bá, nghĩ thầm vừa rồi y cũng không có quỳ bái Nạp Lan Vương gia, lại tuyên truyền giảng giải sự tích về Hà Bá gia, nhất định là người trung tín với Hà Bá.
Nạp Lan Vương gia chìm vào miếu Thành Hoàng, hào quang tức thì biến mất, tới lượt Thành Hoàng thành Chung Ly phía Tây xuất hiện trên bầu trời. Vị này có bộ dạng một ông lão tóc xám trắng, vẻ mặt đau khổ, trong tay cầm một cây gậy mây, thân mặc pháp bào vải màu xám. Trên đầu của vị này cũng đã ngưng kết ra ánh sáng mờ, chiếu sáng cả tòa thành Bá Lăng.
Ông lão cũng không tiến vào miếu Thành Hoàng trung tâm, mà ngồi xếp bằng ở phía trên không miếu, gậy mây trong tay như cắm được vào không khí, chỉ trong chốc lát đã sinh ra chồi, rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sinh ra được một đoạn dây leo, mọc dần thẳng tắp lên bầu trời, giống như có một cái giàn vô hình để cho dây leo kia leo lên. Ông lão không nhúc nhích thêm kể từ khi ngồi xuống, giống như đã hóa đá, chỉ còn dây leo sinh trưởng.
Sắc trời dần dần sáng lên, nhưng người trong thành ngẩng đầu nhìn mặt trời lại có một cảm giác mông lung. Lúc này có người từ ngoài thành trở về, bọn họ mới biết, hóa ra không phải mặt trời có vấn đề, mà là bọn họ đang ở trong sương mù. Không biết từ lúc nào, trên không trung thành Bá Lăng đã ngưng kết một tầng sương mù nhàn nhạt. Rồi theo thời gian, sương mù càng ngày càng dày, thẳng đến xế chiều, người trong thành chỉ thấy được mặt trời là một quả cầu màu đỏ mà thôi. Trong không khí thì xuất hiện những ánh sáng màu sắc rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, tạo thành một loại mê huyễn quỷ mị. Dường như trời đất đang làm ra nghi thức an táng phút cuối cùng cho thành Bá Lăng vậy.
Màn đêm buông xuống, cả tòa thành Bá Lăng tựa như bị che đậy trong một chiếc quan tài. Trong bóng tối, đèn đuốc đều như ẩn như hiện, khúc xạ ra những điểm sáng xanh mờ, giống như ma trơi. Cho dù là trong nhà có thắp đèn, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì đã không thể nhìn thấy tình hình trong cửa, chỉ nhìn thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe trong bóng tối, giống như lúc nào cũng có thể tắt.
Theo bóng đêm phủ xuống, mọi người cùng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm dâng lên. Nỗi sợ hãi lúc đầu mới chỉ biểu hiện từ vẻ lo lắng trên mặt, nhưng khi đêm qua đi, mọi người phát hiện trời vẫn không chịu sáng, nỗi sợ hãi kia giống như núi lửa phun trào, kéo ra cả cái sợ hãi dồn nén suốt nhiều năm qua. Khủng hoảng giống như siêu vi trùng lan đi khắp nơi. Chuyện đầu tiên bọn họ làm là đi thần miếu, nhìn xem thần linh còn ở đó không, nhìn xem thần linh có vứt bỏ thành Bá Lăng hay không.
-----oo0oo-----
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm