Hoàng Đế Thái Giám Nhất Oa Chúc

Chương 3: Chương 2

Lập tức rời đi ổ chăn ấm áp, Tiểu Tứ cảm thấy một trận rét lạnh, từ trong mơ màng tỉnh táo lại, định định tâm thần, tốt lắm tốt lắm, còn tưởng rằng mình đang ngủ quên vào giờ lên lớp của trưởng lão.

Cảm thấy một trận gió lạnh thổi đến, Tiểu Tứ nhanh chóng nhìn xung quanh tìm quần áo, mới nhớ tới ngày hôm qua mình vừa uống rượu, chẳng những đem quần áo của Đường Tuấn Thượng xé nát, ngay cả quần áo của mình cũng không có bỏ qua, ngẩng đầu phát hiện Đường Tuấn Thượng đang cắn chăn, một phần oán phụ ba phần ủy khuất nhìn mình.

“Sớm a……" Cười cười nhìn Đường Tuấn Thượng, Tiểu Tứ sờ sờ bụng, hảo đói…… Nhìn về phía đồ ăn ngày hôm qua còn chưa đụng tới, hoàn toàn quên lời Hoàng công công dặn, thân thủ đem thức ăn trảo vào miệng mình.

Đường Tuấn Thượng đang muốn mở miệng ban hoàng ân, muốn Tiểu Tứ bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã thấy Tiểu Tứ thản nhiên ăn đồ ăn trên bàn, căn bản không đem mình để vào mắt.

Hỗn đản không biết tốt xấu! Trẫm muốn đem hắn kéo ra ngoài chém!

Thế nhưng nhớ lại lời Dương Tuyết Nhi, Đường Tuấn Thượng nhẫn tính tình, quyết định đối Tiểu Tứ thi lấy ân huệ: “Còn không lại đây cởi bỏ dây trói hai tay cho Trẫm!"

Tiểu Tứ ăn vài thứ, cuối cùng cảm giáclấy lại sức sống, mới chú ý tới sắc mặt Đường Tuấn Thượng tựa hồ không tốt. Hắn nhớ tới vài tiểu tiết phong hoa tuyết nguyệt trong tiểu thuyết, thượng giường sau vài tiểu thụ không phải đều là đầy mặt thẹn thùng nằm ngã vào trong lòng tiểu công, toàn tâm toàn ý theo tiểu công sao? Vi cái gì hiện tại Đường Tuấn Thượng lại trưng ra sắc mặt táo bón khó xem cho hắn nhìn?

Tuy nói sau khi uống rượu hắn sẽ trở nên là lạ, còn có sức lực cường đại, thế nhưng kỹ thuật hẳn là sẽ không ảnh hưởng, hơn nữa uống rượu xong sức chiến đấu tăng cao, hẳn là càng có thể thỏa mãn tiểu thụ mới đúng chứ.

Nghe được Đường Tuấn Thượng mệnh lệnh mới phát hiện hai tay của y còn bị trói, cuống quít tiến lên cởi bỏ mảnh vải, thấy trên làn da cổ trắng noãn của Đường Tuấn Thượng còn lưu lại hôn ngân tím sẫm, lại nhìn trên người y cũng là đủ loại ô mai lớn nhỏ, ngày hôm qua hắn tựa hồ thật sự rất thô lỗ!

Lại nghĩ tới trước kia đọc sách từng nhìn đến một đôi vốn là thực ân ái phu phu, chính là bởi vì thời điểm làm tình tiểu công rất thô lỗ, tiểu thụ liền chịu không nổi, nên đã bỏ trống cùng tiểu công khác.

Tiểu Tứ mặt lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch. Không cần nha, thật vất vả mới kiếm được tiểu thụ, liền bởi vì vấn đề kỹ thuật mà bị vứt bỏ, hắn sẽ làm sao mà sống nha.

Sau đó trong đầu Tiểu Tứ hiện ra hình ảnh như vậy:

Tiểu Tứ quần áo tả tơi, đói khổ lạnh lẽo ngồi xổm giữa gió tuyết lạnh lẽo trên đường cái, nước miếng đầy miệng nhìn cửa hàng bánh bao đối diện.

Tiếp đó một cá bánh bao nóng hầm hập, hoa lệ lệ xuất hiện trước mặt hắn.

“Bánh bao! Bánh bao của ta!" Hắn hô to một tiếng nhào tới bánh bao trước mắt, bánh bao lại vào lúc này chợt lóe qua, khiến hắn đói ngã ngồi trên mặt đất.

Xoa xoa cái mũi phát đau, hắn từ mặt đất đứng lên, nhìn thấy Đường Tuấn Thượng đang vui vẻ khanh khanh ta ta với nam nhân khác, trong tay y còn cầm bánh bao.

Tiểu Tứ vui vẻ kêu lên: “Lão bà!"

Đường Tuấn Thượng lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ai là lão bà của ngươi?" Rồi mới xoay người trưng ra khuôn mặt tươi cười với nam nhân kia, còn đem bánh bao đưa cho cái kia nam nhân: “Lão công ngoan, ta uy ngươi ăn bánh bao……"

“Hảo……" Tiểu Tứ nhào lên trước ôm lấy cẳng chân Đường Tuấn Thượng: “Lão bà!! Ta mới là lão công của ngươi nha!!"

Lại bị Đường Tuấn Thượng một cước đá văng: “Lăn, ta mới không có lão công kỹ thuật tệ như vậy!"

Thế là hai người ngươi một ngụm ta một ngụm ăn bánh bao, hôn nhẹ càng đi càng xa.

Nhìn hai bóng dáng biến mất, Tiểu Tứ miệng phun máu tươi bổ nhào ở trong tuyết, trong thiên địa không ngừng quanh quẩn : “Lão bà!! Bánh bao!! Trở về!!"

Tiểu Tứ đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng vô cùng nghiêm túc cầm tay Đường Tuấn Thượng, khẩn thiết nói: “Bảo bối, ta biết ngày hôm qua là ta rất thô lỗ. Không có biện pháp, ta uống rượu xong liền sẽ trở nên là lạ, cũng ảnh hưởng khả năng bình thường của ta, thế nhưng thỉnh ngươi tin tưởng ta, kỹ thuật của ta là tuyệt đối cao siêu , lúc trước môn khóa làm tình học này ta đạt chín mươi ba điểm, ta…ta liền chứng minh cho ngươi xem!"

Tiểu Tứ càng nói, sắc mặt Đường Tuấn Thượng ngược lại càng khó xem, y hoàn toàn liền không minh bạch Tiểu Tứ đang nói cái gì. Bất quá cũng không có thời gian để y minh bạch lời nói của Tiểu Tứ, bởi vì mặt Tiểu Tứ đột phóng đại trước mắt y.

Tiểu Tứ khuôn mặt dễ nhìn, đột nhiên dựa gần như vậy thật muốn hù chết người.

“Ngươi làm gì! Đột nhiên dựa vào Trẫm gần như vậy làm gì??"

“Thi lại!" Tiểu Tứ khó được vô cùng kiên định nói, cũng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Đường Tuấn Thượng bổ nhào trên giường.

Lập tức hiểu rõ ý đồ của Tiểu Tứ, Đường Tuấn Thượng cố nhịn thân thể đau nhức mà liều mạng giãy dụa. Y là có sắ dục mạnh không sai, thế nhưng cũng không muốn tinh tẫn nhân vong, hai mắt nhô ra, miệng sùi bọt mép, chết một cách khó coi a!

Thích khách đáng chết, y đều quyết định muốn đặc xá tội của hắn, không thể tưởng được hắn cư nhiên còn không hết hy vọng, nhất định muốn đưa y vào tử địa.

Mấy tên hộ vệ đáng chết đang ở nơi nào? Thời điểm không cần thì bọn chúng ào ào xông ra như măng mọc mùa xuân, thời điểm cần cứu giá thì người người không thấy, thật nên đem bọn họ đều chém đầu……

Chỉ là y hiện tại cả người mệt mỏi, cho dù Tiểu Tứ không có uống rượu thì lực đạo của y cũng căn bản không phải đối thủ của Tiểu Tứ.

Kỳ quái, Tiểu Tứ không phải cũng làm một buổi tối sao, vì cái gì còn có thể lực?

Đường Tuấn Thượng không biết, đối Tiểu Tứ mà nói, để làm một tiểu công vĩ đại, có thể không có trí nhớ không có tu dưỡng không có văn hóa không có thân cao không có bề ngoài không có tiền tài không có quyền thế, thế nhưng tuyệt đối phải có kỹ thuật cao siêu, cùng với thể lực siêu nhân!

Tiểu Tứ chặn lại thân thể Đường Tuấn Thượng đang giãy dụa, nụ hôn thưa thớt dừng ở trên người Đường Tuấn Thượng, bất đồng với thô bạo gặm cắn ngày hôm qua, Đường Tuấn Thượng cảm giác hiện tại mình giống trân bảo được nhẹ nhàng che chở, Tiểu Tứ hôn thật sự ôn nhu.

Đường Tuấn Thượng cảm giác thân thể của mình từng chút hưng phấn lên, bắt đầu thập phần bội phục chính mình, quả nhiên y bình thường không có việc gì liền đi săn thú, đá đá bóng, cùng mỹ nữ chơi trốn tìm, thuận tiện mỗi ngày uống canh cái gì mà quy tiên lộc tiên hổ tiên (mấy loại canh tráng dương), vẫn là rất có tác dụng.

Tiểu Tứ nhìn y mỉm cười, mang theo một tia mị hoặc, nâng lên chân trái của y, rồi mới dụ hoặc từ bàn chân hôn lên, chậm rãi hôn vào da thịt mẫn cảm trong đùi, cũng dùng đầu lưỡi ấm áp liếm liếm.

“A! a……" Ngày hôm qua Tiểu Tứ cũng không sử dụng chiêu này, điều này làm cho khoái cảm lúc này của Đường Tuấn Thượng càng mạnh! Trái tim y đột nhiên co rút lại một chút, khoái cảm cường liệt khiến y có chút không thể thừa nhận.

Bất đồng với việc đảo hoàng long tối qua (chắc là việc Tiểu Tứ ‘nhập’ mà không ‘tiền hí’), lần này Tiểu Tứ đối với y lại là không ngừng mà kích thích nhưng chính là không tiến vào, ái muội không rõ ngược lại càng làm cho Đường Tuấn Thượng gian nan, tựa như đối mặt một tuyệt sắc mỹ nhân lại chỉ có thể nhìn không thể sờ, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ có thể khiến lửa càng lúc càng lớn.

“A…… Nhanh lên cho Trẫm……" Đường Tuấn Thượng không kiên nhẫn nói, làm sao trở nên lề mề chậm chạp như thế? Nhanh lên cho Trẫm cảm giác yêu!

Nghe được Đường Tuấn Thượng thúc giục, Tiểu Tứ tự nhiên là ra roi thúc ngựa, lập tức tiến vào.

“A! a……" Tiểu Tứ đột ngột tiến vào làm Đường Tuấn Thượng chỉ cảm thấy trước mắt một đạo phích lịch!!

Chính là loại cảm giác này! Trong tê dại mang theo ẩn ẩn đau, mãnh liệt khoái cảm từ việc kết hợp theo các dây thần kinh từ dưới truyền lên, khiến cho thân thể không tự chủ được đung đưa theo nhịp, khác biệt với cảm giác luật động trên người nữ nhân, mà là không tự giác, chính mình căn bản không có cách nào khống chế!

Đường Tuấn Thượng lòng tràn đầy cảm thán, không thể tưởng được y sống hơn hai mươi năm, từ khi hiểu chuyện đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, vẫn tưởng rằng chính mình đã là chuyên gia, thẳng đến khi gặp Tiểu Tứ, y cuối cùng minh bạch nguyên lai mình trước kia cái loại này căn bản chính là tiểu hài tử, chỉ có hiện tại cùng Tiểu Tứ làm tình mới là chân chính yêu đánh nhau!

Thật sự là quá tuyệt vời! Để cảm giác được yêu như thủy triều đem y bao phủ đi!

Đường Tuấn Thượng vui sướng tru lên, ôm chặt lấy Tiểu Tứ còn đang làm việc trên người y, tích cực đầu nhập vào trong cuộc chiến.

Cuối cùng hai người cùng nhau đạt tới đỉnh, Tiểu Tứ thoáng thở dốc ghé vào khuôn ngực Đường Tuấn Thượng kịch liệt phập phồng, đợi đến hô hấp của nhau dần dần bình ổn xuống dưới.

Lần này hẳn là vừa lòng đi? Tiểu Tứ cảm giác chính mình phát huy được phi thường không sai, dựa theo phản ứng vừa rồi của Đường Tuấn Thượng cũng có thể vừa lòng đi?

Tiểu Tứ thập phần chờ mong nhìn Đường Tuấn Thượng, chờ đợi y khen ngợi. Mà xem tại trong mắt Đường Tuấn Thượng, Tiểu Tứ hiện tại biểu tình tựa như thời điểm y nhìn chằm chằm mỹ nữ, bên trong mắt phát lục quang, còn có xu thế sói đói sắp ăn dê con.

“Ngươi…… Ngươi không cần tiếp tục…… Ngươi còn dám đến, Trẫm nhất định phải diệt cửu tộc ngươi!" Đường Tuấn Thượng có chút sợ hãi nói, tuy rằng trận vừa nãy y là đánh cho thực thích không có sai, thế nhưng y hiện tại đã cả người không có khí lực, hai cái đùi phát run, lại đến một lần phỏng chừng là y có thể tiến quan tài!

Tiểu Tứ lập tức uể oải, một bộ dáng muốn khóc nhìn chằm chằm Đường Tuấn Thượng: “Chẳng lẽ ngươi vẫn là không hài lòng?"

Trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh hắn nằm trên tuyết, máu chảy thành sông, Tiểu Tứ thương tâm đột nhiên nhào tới.

Đường Tuấn Thượng liều mạng giãy dụa cũng vô pháp đem Tiểu Tứ ném đi, trong lòng y tràn đầy sợ hãi Tiểu Tứ phải làm đến y tinh tẫn nhân vong, lại nghe thấy Tiểu Tứ khóc hô: “Ô…… Lão bà!! Ngươi không cần vứt bỏ ta…… Ô ô ô…… Liền tính ta hiện tại kỹ thuật còn chưa đủ tốt, ta nhất định sẽ cố gắng cải thiện đến khi ngươi vừa lòng mới thôi…… Ô…… Lão bà!! Bánh bao!!"

Đường Tuấn Thượng sửng sốt: “Ngươi làm sao biết nhũ danh của Trẫm là Bánh bao?"

Nguyên lai Đường Tuấn Thượng có nhũ danh là Bánh bao, chỉ là nhiều năm chưa được người khác gọi. Bị ngoài ý muốn gọi ra nhũ danh, Đường Tuấn Thượng lâm vào bên trong hồi ức, nhũ danh này trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu biết, cũng chỉ có Dương Tuyết Nhi biết. Tiểu Tứ làm sao biết được? Chẳng lẽ nói Tiểu Tứ là Tuyết tỷ tỷ chuyển thế?

Lại nhìn Tiểu Tứ còn đang ủy khuất khóc, vẻ mặt kia cùng Dương Tuyết Nhi quả thực có vài phần giống nhau. Đồng dạng đều là mỹ nhân, làn da đều thực trắng, dáng người cũng đều thực thon thả, Đường Tuấn Thượng càng nhìn Tiểu Tứ càng như là Dương Tuyết Nhi tái sinh.

“Tuyết tỷ tỷ, chẳng lẽ là ngươi đầu thai chuyển thế lại đây tìm Trẫm? Khó trách Trẫm sẽ có cảm giác yêu!" Đường Tuấn Thượng trái lại ôm chặt lấy Tiểu Tứ, lần này đổi lại làm Tiểu Tứ ngây ngẩn cả người.

Xem ra chính mình sử dụng ai binh chính sách vẫn là hữu dụng, Tiểu Tứ đắc ý nghĩ, cảm giác mình vẫn là thực thông minh, lại ôm lấy Đường Tuấn Thượng nói: “Lão bà, ngươi không vứt bỏ ta chứ?"

“Trẫm biết, ngươi nhất định là vì trở về tìm Trẫm, mới lợi dụng vài loạn đảng kia giả bộ ám sát Trẫm, ngươi yên tâm, Trẫm sẽ không trị tội ngươi, sau này chỉ cần ngươi khăng khăng một mực theo Trẫm, liền bảo đảm ngươi nhàn nhã cả đời ……"

“Lão bà chỉ cần ngươi không vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ đem ngươi như Bánh bao mà đối đãi ……"

Hai người ôm nhau cùng một chỗ, ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng cư nhiên còn đạt tới chung nhận thức, đối với kết quả đều phi thường vừa lòng.

Đường Tuấn Thượng thâm tình chân thành nắm tay Tiểu Tứ nói: “Mỹ nhân……"

Tiểu Tứ đồng dạng thâm tình chân thành giữ chặt tay Đường Tuấn Thượng nói: “Bánh bao lão bà……"

Hai người đồng thời hát: “Bích thảo thanh thanh hoa nở rộ, thải điệp phiên phiên lâu bồi hồi, thiên cổ truyền tống thâm thâm yêu, mỹ nhân vĩnh luyến bánh bao thịt a……"

Hai người thâm thâm một nụ hôn, bốn mắt giao hòa, cái gọi là vương bát xem đậu xanh!! Càng xem càng thuận mắt, người câm xứng người mù!! Trời sinh tuyệt phối, chính là hảo một đôi ý hợp tâm đầu cẩu nam nam.

Hai người ngươi nông ta nông qua nửa ngày, Đường Tuấn Thượng mới cảm giác Tiểu Tứ đối với y xưng hô không quá thích hợp, sửa đúng Tiểu Tứ nói: “Mỹ nhân, ngươi ngầm gọi nhũ danh của Trẫm là tình thú, nhưng ngươi không thể gọi Trẫm lão bà, phải làm cũng là ngươi làm ái phi của Trẫm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giả làm thái giám ở bên cạnh Trẫm, đợi đến khi mẫu hậu băng hà Trẫm liền phong ngươi làm Hoàng hậu."

Không phải y muốn Mẫu hậu sớm chết, bất quá Mẫu hậu tại thế khẳng định sẽ phản đối y phong nam hậu, bình thường Mẫu hậu giáo huấn y chơi đùa thì có thể, thế nhưng tuyệt đối không cho nghiêm túc, nhất là không thể không nối dõi tông đường!

Không có biện pháp, thiên hạ này y người sợ nhất chính là Mẫu hậu, chỉ cần khiến Tiểu Tứ tiếp tục giả làm thái giám lưu lại bên người y, đợi đến Mẫu hậu đi gặp phụ hoàng, đến thời điểm đó là y có thể không kiêng nể gì!

“Oa ha ha, Trẫm quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, sự tình khó khăn như thế cũng do Trẫm nghĩ ra cách giải quyết……" Đường Tuấn Thượng càng nghĩ càng đắc ý, nhịn không được cười ra tiếng.

“Vi cái gì nói ta là giả thái giám?" Vì cái gì bánh bao lão bà nói hắn là giả thái giám, hắn không phải cùng thái giám bên ngoài mặc quần áo giống nhau rồi sao? Chẳng lẽ ngày hôm qua chiêu người hầu là phần tử không hợp pháp, hiện tại thân phận hắn là hắc công? (Tiếu: ý Tiểu Tứ ‘hắc công’ là công công (thái giám) chui, thái giám bất hợp pháp.)

Tiểu Tứ lấy ánh mắt ham học hỏi thành khẩn nhìn Đường Tuấn Thượng, mà trong mắt Đường Tuấn Thượng lại là ý nghĩ khác, mặt y rất khó được thoáng đỏ lên, cư nhiên còn kiều giọng nói: “Chán ghét…… Liền tính mỹ nhân ngươi như thế hỏi Trẫm, Trẫm cũng sẽ không thừa nhận ngươi so với Trẫm dũng mãnh, mầm tai hoạ của ngươi so long căn Trẫm lợi hại hơn!"

Nói đến giả làm thân phận thái giám, Đường Tuấn Thượng nghĩ đến làm thái giám khẳng định phải qua phòng tịnh thân, chẳng lẽ nói trong thái giám còn có khác loạn đảng?

“Mỹ nhân, ngươi là làm sao quá được tịnh sự phòng kia một cửa?"

“Tịnh sự phòng?" Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, ngày hôm qua lão thái giám giống như quả thật gọi cái địa phương đáng sợ kia là tịnh sự phòng: “Ngươi là nói cái kia lấy đao, như là muốn cắt ta bổng bổng trên người ta nha?"

“Đúng, chính là chỗ đó."

Tiểu Tứ lại nghĩ nghĩ, nói: “Khi đó ta thực sợ hãi, hét to một tiếng, chỉ nghe được một tiếng cự lôi nổ vang, lão đầu kia dùng đao chém vào trước mặt ta, lúc ấy bả đao kia kia cách ta chỉ có một cm, vì sợ nhìn đến chuyện nhi đồng không thích hợp gì đó, ta quyết định hít sâu một hơi ngất đi. Tỉnh lại sau này liền ở chỗ Lăng công công."

Đường Tuấn Thượng phân tích một chút những gì Tiểu Tứ nói, rồi mới khẳng định gật gật đầu:“Trẫm biết, chân tướng chỉ có một! Lão thái giám trong tịnh sự phòng cùng Lăng công công kia chính là loạn đảng! Đợi lát nữa Trẫm liền đem hai người kia xử lý, sau này Trẫm và mỹ nhân liền vô tư, ha ha ha ha……"

Xa xa trong hoàng cung hai cái Lục công công cùng Lăng công công, thình lình đánh rùng mình.

Tuy rằng điều bánh bao lão bà mà nói hắn không phải thực minh bạch, bất quá xem bánh bao lão bà cười đến đáng khinh như vậy, phỏng chừng cũng không phải chuyện xấu, nếu cùng bánh bao lão bà bồi dưỡng hảo cảm tình, bụng lại bắt đầu đói bồn chồn, Tiểu Tứ lại trở về hưởng thụ đồ ăn, đem thức ăn đều tiêu diệt sạch sẽ, bất quá bụng tựa hồ vẫn là không có lấp đầy.

Sờ sờ râu, Đường Tuấn Thượng nhìn Tiểu Tứ giống như dã nhân chưa khai hóa, đang ăn ngốn ngấu.

Không hổ là mỹ nhân của Trẫm, ngay cả ăn tướng cũng không giống bình thường. Bất quá nhìn Tiểu Tứ ăn như thế, đột nhiên phát hiện bụng mình cũng hảo đói.

Đã gần chạng vạng, Hoàng công công mang theo long bào, tiểu thái giám bưng chậu rửa mặt, tại bên ngoài tẩm cung đứng ước chừng hai canh giờ, căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, lâm hạnh qua người mới Hoàng đế ước chừng sẽ ở buổi trưa gọi bọn họ đi vào.

Thế nhưng trước mắt buổi trưa đều đã hai canh giờ, cũng không thấy Hoàng đế gọi bọn họ, nghĩ rằng không biết Tiểu Tứ nhu nhược sẽ bị Hoàng đế chỉnh thành cái bộ dáng gì? Nghĩ đến đây, không khỏi vì cúa hoa Tiểu Tứ rơi nước mắt đồng tình một phen.

Cứ việc có chút lo lắng tình trạng Tiểu Tứ, không có Hoàng đế tuyên gặp, Hoàng công công tự nhiên là không dám trì trệ nửa bước, trước kia từng có thái giám không hiểu chuyện, xem xem thời gian không sai biệt lắm cũng không đợi tuyên gặp, liền lỗ mãng xông vào, làm hỏng tính trí của Hoàng đế, kết quả liền bị phạt đi tẩy bồn cầu, trọn đời không được trở lại…… Hắn một phen xương cốt già cả sẽ không chịu nổi hình phạt này……

Đại khái lại qua nửa canh giờ, cửa tẩm cung cuối cùng hơi hơi mở ra, Hoàng công công mới nhẹ nhàng thở ra, lại kinh ngạc nhìn đầu Tiểu Tứ từ trong khe cửa ló ra, lại từ trong khe cửa vươn ra một bàn tay, gọi Hoàng công công lại đây.

Hoàng công công cuống quít chạy đến, lo lắng hỏi: “Tiểu Tứ Tử không có chuyện gì đi?"

“Không có chuyện gì, bất quá phiền toái ngươi đem long bào đưa cho ta, còn có lại cho ta bộ quần áo thái giám, còn có ta cùng bánh bao lão bà đều đói bụng……"

“Bánh bao lão bà? Nàng là người phương nào?" Xưng hô khiến Hoàng công công nửa ngày đều không thể phản ứng.

Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa quên chức vị của bánh bao lão bà: “Chính là Hoàng Thượng……"

Này lại là chuyện gì đây? Hoàng công công thật sự không suy nghĩ kịp, nhìn nhìn phía dưới của Tiểu Tứ, nhìn qua tựa hồ không có chuyện gì, nhẹ nhàng thở ra.

Lại có điểm buồn bực, tính tình Hoàng Thượng hắn là biết đến, bình thường lâm hạnh xong liền ném sang một bên, người được lâm hạnh cũng không dám ở lại trong tẩm cung, tha thân mình mệt mỏi tuyên bọn họ đi vào sau liền được trở về làm việc …… Lúc này……

Hoàng công công cẩn thận hỏi: “Tiểu Tứ Tử, là Hoàng Thượng cho ngươi nói vậy sao?"

Tiểu Tứ nhìn về phía Hoàng công công, cảm giác tên này vô nghĩa, không phải bánh bao lão bà kêu hắn đến, hắn làm sao biết Hoàng Thượng trên người mặc quần áo không gọi quần áo mà gọi long bào?

“Đúng rồi! Ngươi nhanh lên nga, chúng ta hảo đói! A…… Đúng rồi, Hoàng Thượng còn nói muốn các ngươi đưa cái gì thập toàn đại bổ canh lại đây!" Thiếu chút nữa quên chuyện này, cũng không biết cái kia thập toàn đại bổ canh uống ngon không……

Tuy rằng Hoàng công công có chút như lọt vào trong sương mù , thế nhưng chuyện Hoàng Thượng phân phó tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức đem hai bộ quần áo giao đến trên tay Tiểu Tứ, rồi sau đó lập tức đi ra một đoàn thái giám cùng các cung nữ bưng đồ ăn bàn.

“Tiểu Tứ Tử, Hoàng Thượng có hay không tuyên ta đi vào vì Hoàng Thượng thay quần áo?" Dĩ vãng đều là lão cấp Hoàng Thượng mặc quần áo, hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt.

Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, giống như không có nha, muốn hắn cầm quần áo liền đi vào, đợi mặc quần áo lại ăn cơm: “Không có không có, Hoàng Thượng nói, đợi mặc xong quần áo rồi các ngươi lại tiến vào."

“Ngươi đến cùng làm sao, mỹ nhân? Làm sao tốc độ chậm như vậy!"

Trong phòng truyền đến Đường Tuấn Thượng thanh âm không kiên nhẫn, Tiểu Tứ nhanh chóng lấy quần áo, đem cửa khóa lại liền biến mất trước mặt Hoàng công công, đổi thành một đoàn cung nhân toàn bộ trợn mắt há hốc mồm mà sững sờ ở chỗ đó.

Có lầm hay không? Chỉ cần là cung nữ, thái giám tiến cung một tháng đã đều biết, Hoàng đế muốn nhiều không tiết tháo liền nhiều không tiết tháo, muốn có nhiều có mới nới cũ liền có nhiều có mới nới cũ, làm sao lúc này…… Thật nhìn không ra, tiểu thái giám này vừa tới nhìn qua ngốc đầu ngốc não lại bản lĩnh như vậy có……

Đợi đến thời điểm Tiểu Tứ lại tuyên Hoàng công công đi vào, liền càng thêm khiến mọi người giật mình, Đường Tuấn Thượng hai chân mở lớn, còn có chút cong chân nửa ngồi, tập tễnh đi lại khoát tay lên Tiểu Tứ trên người, nhìn qua một bộ dáng nằm sấp nằm sấp, phảng phất bị người bị lâm hạnh là y.

Thời điểm được dìu ngồi xuống ghế, y còn nhe răng trợn mắt kêu đau, trái lại Tiểu Tứ thì giống không có việc gì, vui vẻ chạy tới chạy lui.

Nhìn đến Tiểu Tứ không hiểu quy củ liền muốn ngồi xuống bên cạnh Đường Tuấn Thượng, Hoàng công công vội vàng ngăn cản nói :“Tiểu Tứ Tử, còn không đứng ở bên này!" Chỉ mong Tiểu Tứ sẽ không ngốc đầu ngốc não hỏi lão cái gì……

“Cái gì?"

Hoàng công công nghe thế tiếng “Cái gì" nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, lập tức quỳ xuống cầu tình cho Tiểu Tứ nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Tứ Tử hắn hôm qua mới vừa mới tiến cung không hiểu……"

“Tử lão đầu, ngươi it` cho Trẫm ông nói gà bà nói vịt! Mỹ nhân đương nhiên muốn ngồi ở chỗ này cùng Trẫm cùng nhau ăn cơm, đi chỗ đó ngươi làm cái gì!"

Đường Tuấn Thượng tràn ngập lửa giận trừng Hoàng công công. Tử lão đầu cư nhiên muốn đoạt mỹ nhân, nếu không phải xem tại Hoàng công công là nhìn y lớn lên, lại là tâm phúc bên người Mẫu hậu, y nhất định đem hắn tha đi ra ngoài chém!

Hoàng công công ngẩng đầu nhìn phía Đường Tuấn Thượng, miệng há to ước chừng có thể nhét vào một quả trứng gà.

Không, không phải đâu…… Hoàng Thượng bị quỷ nhập thân? Thanh âm “Cái gì" Giống như quả thật là thanh âm của Hoàng Thượng, chỉ là lực đạo rất nhẹ làm cho lão nghĩ lầm là Tiểu Tứ, mà vừa Hoàng Thượng phát biểu tựa hồ cũng thực khí không đủ, hoàn toàn không có tiếng như hồng chun ngày xưa, ngay cả thanh âm tình trường thường ngày cũng biến mất.

Chẳng lẽ nói, Tiểu Tứ kỳ thật là hồ ly tinh biến thành, đem Hoàng Thượng dương khí đều hút đi? Hoàng công công sắc mặt lập tức bị dọa đến trắng bệch.

Hoàn toàn không có phát hiện chính mình khác thường, Đường Tuấn Thượng đối với một đám cung nhân thạch hóa ở nơi đó bỏ mặc không để ý, bưng lên thập toàn đại bổ canh liền quát lên điên cuồng. Ân…… Cuối cùng khí lực cũng trở về, ngày mai lại lộng chút hổ tiên bổ bổ, lần này thật đúng là nguyên khí đại thương, này cái gọi là “Yêu" quả nhiên như Tuyết tỷ tỷ nói: Đau cũng khoái hoạt.

Nhìn Đường Tuấn Thượng uống thập toàn đại bổ canh, tựa hồ rất dễ uống, Tiểu Tứ tại một bên nhìn xem nước miếng đều chảy ra, mắt mang lòe lòe kim tinh nhìn chằm chằm Đường Tuấn Thượng: “Bánh bao lão bà, có thể hay không cho ta cũng uống một ngụm?"

“Không được!" Đùa cái gì! Không uống qua đại bổ canh hắn đã lợi hại như vậy, nếu lại bổ đi xuống, chẳng phải là thật sự muốn y tinh tẫn nhân vong?

Đợi đã (vân vân), mỹ nhân vừa gọi chính mình cái gì? Đường Tuấn Thượng đến gần lỗ tai Tiểu Tứ nhỏ giọng nói: “Trẫm không phải nói sao? Không cho gọi Trẫm lão bà, còn có ở trước mặt mọi người phải gọi Trẫm Hoàng Thượng!"

“Úc……" Tiểu Tứ có chút ủy khuất nhìn Đường Tuấn Thượng, bánh bao lão bà không cho thật đúng là nhiều, đều nhanh vượt qua trưởng lão rồi, xem ra hắn đọc ngôn tình tiểu thuyết còn quá ít, kia vài loạn thất bát tao tiểu thuyết làm sao đều không có viết trong quy củ hoàng cung, làm hại hắn hiện tại hoàn toàn mờ mịt, không có sách có thể tham khảo……

Nếu này không cho phép cái kia cũng không cho phép, kia dùng thức ăn nhồi vào miệng, làm cho miệng không nói lời nào tổng có thể đi?

Tiểu Tứ buông tay bưng canh của Đường Tuấn Thượng, toàn tâm toàn ý chuyên công tấn công đồ có thể ăn.

Này Viên Viên gì đó là cái gì?

Tiểu Tứ vươn tay hướng trong đĩa nắm lên một cá muối, liền nhét vào miệng, thái giám bên cạnh cuống quít cầm lấy đũa trên bàn đưa cho Tiểu Tứ: “Công công, thỉnh!!"

Tiểu Tứ nhìn nhìn tay mình, lắc đầu nói: “Ta sẽ không dùng đũa, đũa thật khó dùng, vẫn là dùng tay tốt hơn."

Không phải đâu? Đầu năm nay, chính là man di cũng đã dùng đũa! Trừ phi là sơn thượng quỷ quái Tinh Linh…… Không gì hơn cái này không hiểu quy củ, này xem Hoàng Thượng nhất định phải trừng phạt hắn đi! Một đám nô tài như thế muốn xem kịch vui.

Không hề nghĩ đến Đường Tuấn Thượng chẳng những không có nổi giận, còn thân thiết kéo qua tay Tiểu Tứ bẩn hề hề lấy cá muối, buồn nôn dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ tay Tểu Tứ, tán tỉnh nói: “Mỹ nhân quả nhiên thông minh, cá muối này do mỹ nhân dùng tay trơn mềm đưa vào miệng Trẫm, càng thêm mỹ vị……"

“Ai nha! Trong đĩa còn có thật nhiều nha! Ngươi đừng cùng ta ăn nha!" Có đồ ăn quên tình nhân, đau lòng bị Đường Tuấn Thượng ăn một nửa cá muối, Tiểu Tứ nhanh chóng rút tay về, sợ Đường Tuấn Thượng lại cùng hắn giành đồ ăn, đem cá muối còn lại nhét vào miệng, hai má lập tức liền phồng lên.

“Trong đĩa nào có ngon như trong tay mỹ nhân trong tay, Trẫm liền muốn mỹ nhân đút cho Trẫm ăn……" Đường Tuấn Thượng làm nũng bổ nhào vào trong lòng Tiểu Tứ, ôm Tiểu Tứ giống chó con cọ đến cọ đi.

Cũng đúng nga, tiểu công uy tiểu thụ ăn cái gì cũng là thiên kinh địa nghĩa. Thế là Tiểu Tứ vỗ vỗ đùi mình nói: “Ngươi ngồi lại đây, ta uy ngươi ăn."

Đường Tuấn Thượng cười đến như mèo trộm mỡ thành công, ngồi vào trên đùi Tiểu Tứ, ôm Tiểu Tứ, cứ như vậy do Tiểu Tứ uy thực vật, ngươi một ngụm ta một ngụm thân thiết ăn.

Đùi mỹ nhân thật thoải mái, cứng mềm vừa phải, vừa vặn thích hợp cho cái mông đang đau của y, Đường Tuấn Thượng mặt mày hớn hở hưởng thụ thức ăn Tiểu Tứ đưa vào miệng. Tiểu Tứ tuy rằng chân có chút run lên, thế nhưng nhìn bánh bao lão bà vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ, huống chi trước mắt có bao nhiêu đồ ăn ngon!

Cung nhân bên cạnh lại lần nữa thạch hóa, chưa bao giờ gặp Đường Tuấn Thượng như thế đối với mọi người, cứ việc trước kia cũng sẽ cùng mỹ nữ tán tỉnh uy uy thực, nhưng Đường Tuấn Thượng thường không kiên nhẫn, ngoạn hai cái liền kéo lên giường rồi mới liền đem người ta ném đi, khi nào giống giờ phút này đối Tiểu Tứ ngọt phát ngấy như vậy? Cũng không phải chưa thấy qua so Tiểu Tứ nhiều hấp dẫn người, này Tiểu Tứ mị hoặc thủ đoạn thật sự là tuyệt vời!

Hai người khanh khanh ta ta ăn ngon, Đường Tuấn Thượng cảm giác chính mình đã ăn no, liền làm thủ thế, cung nhân huấn luyện có tố chất lập tức tiến lên dọn bàn.

Đã thấy Tiểu Tứ thân thủ đè lại cái đĩa, khó được tức giận quát: “Các ngươi làm gì?"

Đường Tuấn Thượng hơi hơi sửng sốt, Tiểu Tứ ăn còn nhiều hơn y , còn không có ăn no sao? “Mỹ nhân, còn không có ăn no?"

Đáng thương hề hề nhìn về phía Đường Tuấn Thượng, Tiểu Tứ dùng lực gật gật đầu.

Đường Tuấn Thượng thương tiếc nói: “Kia hảo, Trẫm liền nhìn mỹ nhân ăn, không dọn."

Nhìn đến cung nhân đem đồ ăn buông lại, Tiểu Tứ lại lập tức bắt đầu vùi đầu khổ ăn, dưới ánh mắt mọi người kinh ngạc đem sở hữu đồ ăn đều ăn xong rồi.

Không phải đâu! Đường Tuấn Thượng khó có thể tin trừng Tiểu Tứ, vừa kia một bàn đồ ăn chính là mười người cũng ăn không xong, bình thường đều là y mỗi đạo đồ ăn ăn một lần liền dọn đi xuống, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khó có thể tưởng tượng Tiểu Tứ đơn bạc thân thể có thể ăn hết chỗ đó đồ ăn.

Trên người cũng không mấy cân thịt, kia đồ ăn đều chạy đi đâu vậy…… Chẳng lẽ nói đều hóa thành sức chiến đấu trên giường! Khó trách Tiểu Tứ trên giường nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy! Thật sự là thiên phú dị bẩm.

Đường Tuấn Thượng lòng tràn đầy hâm mộ, ngẫm lại chính mình tuyệt đối không thể bại bởi Tiểu Tứ, cuống quít phân phó Hoàng công công buổi tối liền đưa cho y hổ tiên canh lại đây.

Hoàng công công mặt có chút lúng túng nói: “Bệ hạ, vừa uống thập toàn đại bổ canh, như thế liền uống hổ tiên canh, chỉ sợ dễ dàng hư hỏa quá thừa……"

Trong cơ thể y hỏa đều không đủ đâu, lại không bổ đi xuống, thế nào hỏa lực cùng Tiểu Tứ hợp lại đâu! “Trẫm còn sợ như thế đốt lửa?"

Thấy Đường Tuấn Thượng lộ ra không vui, Hoàng công công cũng không dám lại nói cái gì, cúi đầu ngắm hướng Tiểu Tứ, thử tính hỏi: “Kia Tiểu Tứ Tử…… Trước để nô tài dẫn đi?"

“Tử lão đầu, ngươi thật muốn bị Trẫm chém nha, mỹ nhân hiện tại là thái giám bên người Trẫm, sau này liền ngụ ở tẩm cung Trẫm." Đường Tuấn Thượng càng nhìn Hoàng công công càng cảm giác không vừa mắt, quả nhiên người già đi liền trở nên đáng ghét.

“Còn có các ngươi những người này." Đường Tuấn Thượng chỉ cung nhân nói: “Đều lăn xa một chút cho Trẫm, ít đến quấy rầy Trẫm và mỹ nhân ân ái!"

Chúng cung nhân chỉ cảm thấy thế đạo thay đổi quá nhanh, cuối cùng tính ra kết luận: Này Tiểu Tứ là hồ ly tinh!

Hoàng công công vốn đang đáng thương cho Tiểu Tứ, nhưng hiện tại lão cảm giác Tiểu Tứ chính là hồ ly tinh đến câu dẫn Hoàng đế. Đều nói quốc chi tướng vong tất có yêu hoạn, chẳng lẽ nói Tiểu Tứ là muốn đến làm Hoàng Thượng vong quốc? Không được…… Lão phải mau chóng đi thông tri cho Hoàng Thái hậu đang ở biên cảnh!

Một bên cùng Tiểu Tứ ân ái, bất quá Đường Tuấn Thượng thủy chung nhớ thương hai cái loạn đảng thái giám đến mưu sát chính mình, nghĩ rằng, y muốn nhìn loạn đảng tàn nhẫn, cư nhiên muốn y Hoàng đế như thế chết đi!

Thế nhưng Lăng công công nghe nói bởi vì trời giáng mạt chược thắng được quá nhiều, rõ ràng cười chết, xem ra lão thiên cũng không chấp nhận được người xấu hại y! Ha ha, nếu trời đã giúp y thu một, kia y liền thuận tiện lại đem một cái khác cũng đưa đến bên kia lão thiên đi!

Lục công công tại tịnh sự phòng làm một đời, tịnh sự phòng tuy là nước phù sa công sự lại thuộc về ngoại cung, bởi vậy hắn làm một đời thái giám lại chưa từng có gặp qua Hoàng đế.

Không nghĩ tới thời điểm muốn về hưu lại bị Hoàng đế triệu kiến, Lục công công theo tiểu thái giám trong lòng vui mừng, chẳng lẽ nói Hoàng đế đại nhân bởi vì kỹ thuật thiến xuất sắc của hắn, mà muốn ban phát hắn một chức quan? Nghĩ đến đây Lục công công bắt đầu có chút vựng hồ hồ.

Chỉ là đợi đến hắn nhìn thấy Hoàng đế, đã thấy Hoàng đế thối mặt, tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ ca ngợi hắn.

Chẳng lẽ nói hắn bất tri bất giác đắc tội Hoàng đế?

Một giọt mồ hôi lạnh thình lình từ trán hắn rơi xuống, thật cẩn thận quỳ xuống: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……"

Đường Tuấn Thượng vừa thấy đến Lục công công trưng ra bộ mặt già nua liền phát ngán, chính là đã già như thế lại xấu gia, cư nhiên từng ra lệnh cho mỹ nhân tới giết mình, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là ghen tị mình lại tuổi trẻ lại anh tuấn, còn có thể được niềm vui của mỹ nhân.

Lười lại nhìn hắn một chốc, Đường Tuấn Thượng nhanh chóng kêu lên: “Người tới, đem loạn đảng này kéo xuống chém cho ta!!"

“Oan uổng a!! Oan uổng!!"

Đáng thương Lục công công cứ như vậy mạc danh kỳ diệu rớt tính mạng, chết cũng không minh bạch chính mình vì cái gì phải chết, chỉ là khi tới gặp Diêm Vương gia, mới hiểu được chính mình là làm sao chết.

Diêm Vương gia vốn cũng không tính toán điều tra chuyện Lục công công, một năm người chết oan không có trăm ngàn cũng có trăm vạn, ai mặc kệ nó, thế nhưng hắn không nghĩ tới Lục công công đều là tám mươi tuổi lão đầu vẫn là chết oan, sổ ghi chép còn viết lão vốn đang có thêm bốn mươi năm dương thọ, thật có thể nói là là lão yêu quái, nhất thời quật khởi liền điều tra chuyện này.

“Ngươi vì sao không đem Tiểu Tứ tịnh thân?"

Lục công công Quỷ Hồn nghe chuyện này chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, trải qua tay hắn, làm sao khả năng sẽ có? Đột nhiên nhớ tới ngày đó người đưa tới thiến, còn muốn hắn lại thiến tiếp……

Đảo ngược đến ngày đó tịnh sự phòng, Tiểu Tứ một tiếng hô to: “Không cần!!"

Lục công công gặp nhiều rồi nên chỉ làm như không nghe thấy, giơ đao liền muốn chém xuống, ở phía sau tịnh sự phòng sấm dậy, nhất thời sợ tới mức lục công công một buông tay, bả đao dừng ở cự ly cách một cm nam căn Tiểu Tứ, Tiểu Tứ mạnh hít vào một hơi liền hôn mê bất tỉnh.

Phía sau kỳ tích phát sinh, bởi vì ngoài ý muốn kinh hách cùng Tiểu Tứ hít sâu, nam căn Tiểu Tứ cư nhiên lui vào trong cơ thể, mà Tiểu Tứ ngất thì khiến cho nam căn hắn bảo trì ở trạng thái lui vào trong cơ thể.

Đợi đến lục công công lại cầm lấy đao, đã là lúc Tiểu Tứ bất tỉnh, chính là lấy kính lúp đều tìm không thấy cái nên cắt.

Lục công công thì thào lẩm bẩm: “Đều nói ta già hồ đồ, ta xem các ngươi mới già hồ đồ, cư nhiên đem một người đã thiến lại đây……" Tùy tay liền đem Tiểu Tứ ném cho cho Lăng công công đang cần người.

Mà đợi đến Tiểu Tứ tỉnh lại thì thứ nào cần đi ra, thứ đó liền đi ra.

Vốn thái giám mới là cần huấn luyện, bởi vì này hai ngày nay một số lớn công công đột nhiên cáo lão cáo lão, sinh bệnh sinh bệnh, bất đắc dĩ khiến cho không có huấn luyện Tiểu Tứ trực tiếp làm việc, thế là liền có sự tình sau này……

Diêm Vương gia sờ sờ cằm, cảm thán nói: “Thế giới thật lớn, thật sự là vô kì bất hữu……"

Lục công công vừa nghĩ đến chính mình kia bốn mươi năm dương thọ liền như thế không có, lòng có chút không cam tâm, quỳ gối trước mặt Diêm Vương nói: “Cầu Diêm Vương làm chủ cho tiểu nhân!"

Diêm Vương khó hiểu nhìn Lục công công nói: “Ngươi là thái giám sống lâu như vậy có cái gì ý tứ, làm gì không sớm sớm đầu thai?"

“Không thể nói như thế…… Thái giám cũng có thái giám đối thế giới cống hiến, nói thế nào cũng là bốn mươi năm dương thọ, ít nhiều cấp cho ta điểm bồi thường!"

Diêm Vương nghĩ nghĩ, nhìn về phía phán quan một bên.

Phán quan mỉm cười, nói: “Như vậy đi, ai giết hắn liền khiến hắn đầu thai nhà đó, cho Đường Tuấn Thượng một năm trong vòng tất sẽ có tử tự sinh ra, ngươi liền đi đầu."

Phán quan nhìn về phía Lục công công: “Bốn mươi năm dương thọ đổi được ngươi tại hoàng gia sinh ra, cái này ngươi sẽ vừa lòng?"

Lục công công lập tức miệng cười lớn: “Vừa lòng vừa lòng, chỉ là tiểu nhân có thể hay không hỏi, không biết tiểu nhân là đầu thai đến chỗ vị nương nương nào?"

Phán quan đột nhiên cười ha ha, cười đến Diêm Vương đều có chút mạc danh kỳ diệu: “Đều nói ai giết ngươi, ngươi liền đi đầu thai chỗ đó."

“A?"

Lục công công vẫn là không rõ, bất quá Diêm Vương lại biết, lập tức đầy mặt hắc tuyến, cảm thán nói: “Thật sự là thế giới thật lớn, vô kì bất hữu!"
Tác giả : Thu Chí Thủy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại