Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 76 Chương 76

Chương 76
Tuệ Vương phủ, Vương phi đang nằm nghiêng trên giường bên cửa sổ ngủ trưa. Tuệ Vương dẫn Giang trắc phi đi hành cung tránh nóng, mấy nữ nhân trong phủ tự nhiên yên tĩnh, lập tức không có tâm tình tranh sủng, Tuệ Vương phi cũng khó có khi thanh nhàn. Chỉ tiếc thanh nhàn ngày hôm nay ta bị người ta đánh gãy, trong viện ẩn ẩn truyền đến âm thanh đánh thức nàng, Tuệ Vương phi có chút tức giận mà ngồi dậy, không kiên nhẫn hổi: “Bên ngoài ồn ào các gì vậy?"
Nhanh chóng có hạ nhân vào hồi báo: “Bẩm Vương phi, chỉ nói là Hạ trắc phi bên Chỉ Vân viện bị bệnh."
Tuệ Vương phi không vui mà bĩu môi, “Bị bệnh thì thỉnh thái y, ồn cái gì mà ồn."
“Hạ trắc phi nói muốn gặp người nhà, cho nên mới…."

“Cả hậu trạch này chỉ có nàng ta là nhiều chuyện nhất." Tuệ Vương phi chán ghét nói, nhưng rốt cuộc cũng không phản bác. Tuệ Vương lúc gần đi luôn dặn dò nàng, bả nàng quản hậu trạch cho ổn định, đừng để ở thời gian mấu chốt lại phát sinh chuyện gì không hay, Tuệ Vương phi tuy rằng từ trong mắt chán ghét mấy nữ nhân ấy, nhưng lại không dám ngỗ nghịch ý tứ của Tuệ Vương, nghĩ nghĩ, chung quy vẫn vẫy tay, “Cho người đi Hạ gia nhắn lời, đừng làm như ta khắt khe với nàng."
 

Tuệ Vương phi đối với vị Hạ trắc phi nàng rất không vui, tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng toàn thân lại không toát ra một chút phóng khoáng, rốt cuộc xuất thân nhà giàu mới nổi, không có nội hàm, hành sự nói chuyện phảng phất như mấy người chợ búa, thô tục vô lễ. Mà nay Tuệ Vương không có trong phủ liền thôi, nếu hắn trở về nhà, Hạ trắc phi luôn làm ra mấy chuyện tranh sủng khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười, Tuệ Vương phi chuyện này còn khinh thường nói.
Tới buổi chiều, mẫu thân Hạ trắc phi Tưởng thị quả nhiên đăng môn, vào phủ thì thỉnh an Tuệ Vương phi trước, Tuệ Vương phi cũng lười cùng nàng nói lời vô nghĩa, hàn huyên hai câu liền cho người dẫn nàng đi Chỉ Vân viện.
“Lại có chỗ nào không thoải mái? Tháng trước không phải vừa tặng thuốc bổ sao, ngươi không ăn uống cho tốt, lại có chỗ nào không thoải mái? Ba ngày thì hai ngày sinh bệnh sao có thể tốt, một thân bệnh tật sao có thể dưỡng dựng nhi tử. Nếu như ngươi không sinh một mụn con, tương lai còn có thể trông cậy vào cái gì?" Tưởng thị vừa vào cửa liền mở miệng dài dòng, “Rốt cuộc bị bệnh gì mà phải mời ta đến? Tuệ Vương điện hạ biết được, không chừng sẽ không vui."
“Ta quản hắn vui hay không vui làm gì!" Hạ trắc phi trên giường nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cái gì mà sinh nhi dục nữ, thật là ý nghĩ kỳ quái, đáng thương cho cả nhà chúng ta bị hắn kéo lên thuyền giặc, hắn lại đối với ta như vậy, quả thật heo chó không bằng. Ta nay hận hắn không kịp, còn quản hắn cao hứng hay không cao hứng cái gì."
Tưởng thị đại kinh thất sắc, vội vàng tiến đến che miệng nàng, hạ giọng trách: “Ngươi nói bừa cái gì? Cũng không xem đây là nói nào, những lời như vậy cũng có thể há mồm nói, nếu bị truyền ra ngoài, ngươi về sau làm sao mà đứng ở trong vương phủ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hay là Vương gia gần đây giáo huấn ngươi? Hắn không phải ngoài kinh sao, chẳng lẽ là vương phi làm cái gì?"
“Nàng dám làm cái gì?" Hạ trắc phi cười lạnh, “Nàng chính là một con chó của tên hỗn trướng kia, còn không phải là do tên hỗn trước kia sai sử sao?" Nàng càng nói càng thương tâm, cầm lòng không được mà bụm mặt khóc lớn một hồi, thút tha thút thít nói: “Nương, dù sao ta cũng không trông cậy được, ngài coi như ta đã chết đi."
Tưởng thị vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thấy nữ nhi đã khóc đến mức thở hổn hển, trong lòng cũng đau lòng, ôm lấy nàng nói: “Con của ta, ngươi là thịt trên người ta rơi xuống, từ nhỏ đã giống như tâm can của ta, nương nhìn ngươi khóc, trong lòng cũng đau như dao cắt. Ngươi nói cùng nương tỉ mỉ xem sao lại như thế này, nương giúp ngươi nghĩ được không?"
Hạ trắc phi hai mắt đỏ bừng: “Đừng nói là ngài, đem theo thái y bên cạnh bệ hạ cũng không có tác dụng. Ngươi nói là ai hạ độc thủ với nữ nhi? Cũng không phải là Vương phi, mà là con rể tốt của ngài đó! Nếu không phải lúc trước phụ thân bị lời thề sắt son mà nói Tuệ Vương là người trọng tình trọng nghĩa, tương lai đăng cơ chắc chắn sẽ cho Hạ gia chúng ta phần tốt, nữ nhi sao có thể chịu gả đến vương phủ làm thiếp? Mà nay ngẫm lại, phụ thân cũng bị hắn lừa, hắn ngay cả chuyện phản nghịch đại nghịch bất đạo này cũng dám làm, còn để ý gì đến tình nghĩa phu thê, hơn nữa, nữ nhi cũng không tính là thê, chỉ là một tiểu thiếp không đáng được bàn đến thôi. Không nói việc của hắn có thể thành hay không, nếu như là thành, lấy tính tình bạc tình bạc nghĩa của hắn, nữ nhi cũng có kết cục suốt đời ở lãnh cung, Hạ gia của chúng ta cũng đừng nghĩ có cái gì tốt…"

Tưởng thị càng nghe càng thấy kinh hồn táng đảm, ngay cả thanh âm cũng run lên nhè nhẹ, “Ngươi đang êm đẹp, đột nhiên lại suy nghĩ miên man như thế. Chính là nghe ai nói lung tung bên người? Ngươi đã lớn như vậy, sao còn tin vào tin đồn của người khác?"
“Cái gì là lời đồn? Rõ ràng chính là sự thật! Thân thể của chính mình ta còn không biết sao, lúc trước ở nhà mẹ đẻ luôn êm đẹp, trước khi xuất giá còn đặc biệt thỉnh riêng đại phu đến điều trị, kết quả vào phủ suốt hai năm mà không có động tĩnh gì, ngài cho rằng trong lòng ta không hoài nghi ư? Thẳng đến khi hôm qua Tiểu Hồng nghe được người hầu bên người Vương gia uống say nói ra, vốn dĩ là chủ ý của tên hỗn trướng kia, nói là đích thứ có khác, hài tử nhiều, ngày sau khó tránh khỏi có tranh chấp, liền cho tất cả chúng ta tiến phủ đều trộm uống canh tuyệt dục, ngài không thấy nhiều năm như vậy, toàn bộ vương phủ chỉ có Vương phi và Giang thị mà hắn âu yếm kia có nhi tử thôi sao. Còn những người khác chỉ là công cụ để hắn mượn sức thôi."
Tưởng thị chỉ cảm thấy như có người đánh một gậy vào sau ót, cả người đều ngây ngốc. Nữ nhi sau khi tiến phủ không có động tĩnh gì nàng cũng từng hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi vương phi và mấy thiếp thất còn lại trong phủ, nơi nào nghĩ đến lại là Tuệ Vương! Này thật quá hoang đường rồi!
“Này…. Không có khả năng đi!" Tưởng thị không dám tin tưởng mà dùng sức lắc đầu, “Không có khả năng, nhất định là có người cố ý lừa gạt ngươi, a ngươi ngàn vạn lần không thể dễ tin người. Ai không nghĩ dưới gối nhiều hài tử sẽ là phúc, Vương gia không có khả năng làm chuyện này đâu."
“Nữ nhi vốn dĩ cũng không dám tin, cho nên hôm nay mới thỉnh thái y đến xem, thái y lúc trước còn ấp úng không chịu nói thật, bị ta bức đến nóng nảy mới thừa nhận, nói thân này của nữ nhi đã bị hủy hoại. Ta tiến vương phủ lâu như vậy, ngay cả bệnh nặng cũng chưa từng bị qua, như thế nào thân thể lại bị hỏng, này không phải do người ám toán thì cái gì? Nếu nói vương phi ra tay thì càng không có khả năng, ta ở trước mặt Vương gia rất tầm thường, sao so được với Giang thị nhận nhiều sủng ái, nàng muốn động thủ thì cũng nên động thủ ở trên người Giang thị. Kết quả thì sao, Giang thị liên tiếp sinh một nam một nữ, này không phải rất kinh ngạc sao."
Hạ trắc phi nói đến đây, lòng tràn đầy cừu hận, cắn răng mắng: “Cái gì mà nhiều hài tử mới phúc, nam nhân Từ gia có khi nào chú ý cái này? Bọn họ chỉ có đích thứ khác nhau, con vợ cả gái trai đều rất quý giá. Thái Tông hoàng đế dưới gối không có nam nhi con vợ cả, kết quả ngôi vị hoàng đế vẫn truyền cho Nữ Đế Khâm Thiên. Từ Đồng tính kế thật hay, không cần tốn nhiều sức mà cũng có thế kéo phụ thân lên thuyền, tương lai không cần dùng, không phải muốn ném là ném sao. Sao có thể có tên tiểu nhân vô sỉ đê tiện như thế, thật là làm cho người ta không thể xẻo thịt lột da mà!"


“Này…Nhưng làm như thế nào mới được?" Tưởng thị sớm đã rối tung rối mù, trong đầu loạn thành một đoàn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng thật ra Hạ trắc phi còn miễn cưỡng chịu đựng được, “Chúng ta là hai nữ nhân thì có thể làm ra chủ ý gì. Mẫu thân vẫn là sớm hồi phủ cùng phụ thân thương nghị mới được. Nhưng mà…." Trong mắt nàng hiện lên hàn ý, “Nếu như phụ thân không nghĩ giúp nữ nhi làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không tính như vậy!"
Tưởng thị biết tính tình của nữ nhi nhà mình, từ nhỏ liền ăn mềm không ăn cứng, nếu cùng nàng tốt, nàng cũng dễ nói chuyện, nhưng nếu chọc giận nàng, nàng chính là chuyện gì cũng có thể làm ra được. Tưởng thị một chút cũng không nghi ngờ nàng sẽ chạy đến trước mặt Hoàng đế cáo trạng!
“Được được." Tưởng thị vỗ tay nàng, ôn nhu khuyên giải an ủi: “Ngươi là miếng thịt từ trên người ta rớt xuống, ta làm nương có thể không giúp ngươi sao? Nếu Tuệ Vương bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Chỉ cần có thể giúp được ngươi, chuyện gì ta và cha ngươi cũng dám làm."
Tưởng thị ở không bao lâu liền cáo từ, trước khi đi không quên nói từ biệt Vương phi. Hốc mắt nàng có chút đỏ lên, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, Tuệ Vương phi cảm giác có chút khác thường, gọi hạ nhân đến đây dò hỏi: “Hạ trắc phi rốt cuộc làm sao vậy, ta thấy Tưởng đại thái thái sắc mặt không đươc tốt lắm. Hai mẹ con ở bên nhau đã khóc?"
Hạ nhân thấp giọng trả lời: “Các nàng khi nói chuyện thì cho hạ nhân lui, hỏi thăm đều không nói được gì. Nhưng mà thân thể Hạ trắc phi xác thực không được tốt, nghe nói Vương thái y nói nàng trên phương diện con nối dõi có vấn đề."
 
Tuệ Vương phi cười nhạo, “Bây giờ mới biết được, đúng là hậu tri hậu giác." Khó trách hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
Tuệ Vương phi cũng không biết trong vương phủ mình sóng ngầm mãnh liệt, lại càng không biết có một cái đinh lặng lẽ cắm vào trong phủ, chờ thời gian mà có thể xé hết ngụy trang của Tuệ Vương.

Trong hành cung tránh nóng, Hồng Gia đế đang xem tấu chương, cũng không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi: “Từ Đồng có động tĩnh gì không?" Ông thường ngày lời nói và việc làm rất chú ý, cơ hồ chưa bao giờ nói ra tên húy của Tuệ Vương, hôm nay lại có chút kỳ quái, trong lòng Lý Như Xương có chút ngoài ý, trên mặt lại không hiện ra, thấp giọng trả lời: “Tuệ Vương vẫn luôn an phận thủ thường, không nhìn ra có chút gì khác thường."
Hồng Gia đế cười lạnh, “Bản lĩnh làm bộ làm tịch ngày càng lợi hại, trẫm thật hổ thẹn không bằng a."
Lý Như Xương cũng cười ha ha, nịnh hót nói: “Tuệ Vương cũng chỉ là mệnh làm bộ làm tịch, sao có thể so sánh cùng bệ hạ."
“Người ta lại không nghĩ như vậy." Hồng Gia đế hung hăng ném tấu chương lên bàn, “Trong lòng hắn chính là chỗ nào cũng mạnh hơn ta, ngôi vị hoàng đế này thuộc về hắn mới đúng. Nhìn xem, nhìn xem, mượn sức không ít người, còn dám dâng tấu chương xin trẫm chức quan."
Lý Như Xương lắc đầu, “Bệ hạ ngài cần gì phải để bọn họ trong lòng, chỉ là mấy người không đáng được bàn đến thôi, vẫn là Tuệ Vương bán mình để mượn sức tới, ngay cả chính mình cũng bán được, mất mặt hay không?"
Hoàng đế bị một câu “Bán mình" của hắn mà cười ha ha, “Bán mình! Đúng, ngươi nói quá đúng, tốt xấu gì cũng là thân vương của Đại Lương triều, hoàng thân quý tộc, vì dỗ vài người lên thuyền của hắn, thật là biện pháp gì cũng có thể làm được, ngay cả chính mình cũng bán đi, có mất mặt hay không."
“Phụ hoàng đang nói ai bán mình đó, còn nói đến cao hứng như vậy?" Từ Canh từ xa đã nghe thấy tiếng cười trong phòng của Hồng Gia đế, không khỏi cao giọng hỏi, lại tiến đến thỉnh an, “Phụ hoàng cũng nói với nhi tử, để cho nhi tử cũng cao hứng."
Hồng Gia đề buồn cười nhìn Lý Như Xương, lại nhìn Từ Canh đang không hiểu ra sao, cười đến càng thêm sung sướng.

Tác giả : Tú Cẩm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại