Hoàng Đế Hắc Hóa
Chương 73 Chương 73
Chương 73
Đại Trân rầu rĩ không vui mà bị Thụy Xương hộ tống về kinh, Hoàng thị có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn chưa hỏi nàng, mà chỉ nhìn Thụy Xương một cái, Thụy Xương hiểu ý, chờ Đại Trân về phòng, hắn liền kể lại sự tình cho Hoàng thị nghe, lại đưa thư của Tân Nhất Lai lên, nói: “Trong lòng cha bây giờ cũng phát sầu, không biết xử lý như thế nào mới tốt."
Hoàng thị gật đầu tỏ vẻ đã biết, cười trả lời: “Cha ngươi là một đại nam nhân, làm sao biết tâm tư tinh tế của nữ hài tử, chuyện này cứ giao cho ta. Ngươi ở lại nhà, hay là đi hành cung tránh nóng."
Thụy Xương lắc đầu, “Nhi tử ở lại kinh thành, hành cung tránh nóng tuy rằng tốt nhưng lại không phải nhà mình, luôn cảm thấy không được tự nhiên, có đôi khi muốn tìm quyển sách cũng không thấy. Ta tính toán mùa thu năm nay sẽ tham gia kỳ thi, vừa hay ở nhà ôn tập, nếu như khảo kém, tổ phụ và cha sẽ đánh ta chết."
Hoàng thị cười nói: “Cha ngươi có không nói lý như vậy sao? Hắn không phải nói, khoa cử hoặc là viện khoa học, muốn đi cái nào cũng được, chỉ cần ngươi vui là được."
Thụy Xương lẽ lưỡi làm mặt quỷ, “Lời nói này ta không tin, cha nói chính là dỗ ta, thật sự thi không tốt, đến lúc đó người lại lấy đủ lại cớ để thu thập ta. Đó là nếu cha không so đo, còn tổ phụ thì sao? Cha bởi vì khảo cuối bảng nhị giáp, bị tổ phụ nói đi nói lại, đến bây giờ vẫn còn luôn lôi ra nói, ta không muốn nửa đời về sau cũng bị tổ phụ giáo huấn."
Hoàng thi gật đầu cười, “Được được, biết ngươi hiểu chuyện nhất. Trở về nghỉ ngơi một chút, một đường vất vả trở về rồi."
Đuổi Thụy Xương đi, Hoàng thị ở trong phòng cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, mới cùng thị nữ đi đến bồi nữ nhi. Trong nhà chỉ có một cô nương, bây giờ chính là thời điểm phản nghịch, Hoàng thị sợ nàng có phải sẽ suy nghĩ sai cái gì hay không, chỉ khi đi tới sân, lại thấy nàng đang cầm cái xẻng nhỏ trồng cây nho.
Hoàng thị dở khóc dở cười, “Mới vừa trở về, sao lại không nghỉ ngơi trong phòng? Thái dương to như vậy, cẩn thận phơi nắng đến bị thương."
Đại Trân ném cái xẻng nhỏ xuống đất, vỗ vỗ bùn trên người đứng lên, “Cả đường về chỉ ngồi buồn trên xe ngựa, mau nghẹn chết, mới ra ngoài hít thở không khí. Nương sao người lại tới đây, không ngủ trưa sao?"
Hoàng thị nhặt lá khô dính trên tóc nàng, lôi kéo nàng đi về phía trong phòng, vừa đi vừa nói: “Ta nghe nói, con cùng Thái Tử điện hạ giận dỗi."
“Là nhị lang nói cho ngài?" Đại Trân không vui bĩu môi, “Biết ngay vừa về sẽ tìm người cáo trạng, tiểu hồ ly."
“Là cha viết thư tới." Hoàng thị tức giận gõ ót nàng một cái, trách nói: “Ít khi dễ đệ đệ con đi! Chuyện lớn như vậy, cha con có thể không nói cho ta sao? Hơn nữa, nếu như hắn không nói, con đột nhiên hồi kinh, ta có thể không hỏi sao? Nhị lang cho dù muốn thay con lừa gạt, cũng phải xem ta đồng ý hay không."
Đại Trân thấp đầu không hé răng, trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân có phải cũng cảm thấy ta làm việc quá xúc động. Lúc ấy trong đầu ta rất loạn, cái gì cũng không nghĩ được, vừa nghĩ đến liền tức giận, vừa vặn trong túi có chứa pháo trúc mà cha đưa cho, cho nên… Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa hắn một chút, ai biết sẽ có động tĩnh lớn như vậy, đừng nói đến hắn, ngay cả bản thân mình cũng bị dính, làm ta ghê tởm đến một ngày không ăn được gì."
Hoàng thị vừa tức lại buồn cười, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Đại Trân, đáng thương hề hề, rốt cuộc cười không ra tiếng, chỉ vỗ vỗ đầu nàng ôn nhu dặn dò nói: “Về sau làm việc không thể không có đầu óc như vậy, cái gọi là suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, ý tứ chính là như vậy." Nàng dừng một chút nói, “Trước kia còn luôn nói mình bản lĩnh lớn, chuyện làm ăn hô mưa gọi gió, tại sao gặp chuyện còn không bình tĩnh như vậy."
Đại Trân bĩu môi, “Ta cũng không biết tại sao lại như vậy." Nàng sau này nghĩ lại cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy, lúc ấy đầu óc bị hỏng rồi mới làm ra chuyện như vậy, may mắn không nhiều người biết lắm, bằng không nếu truyền ra ngoài, đừng nói mất mặt, đều có thể làm người ta ghê tởm đến chết.
“Con nói cho nương nghe, con có phải có ý tứ đối với Thái Tử điện hạ không ----“
“Không có!" Đại Trân không chút nghĩ ngợi liền ngắt lời nàng, tức giận muốn hộc máu, “Nương người đừng nói bậy, ta một chút cũng không thích hắn, một chút cũng không."
“Vậy con đang yên đang đẹp sao lại chướng mắt người ta? Trong thư cha con nói, bởi vì người ta nói chuyện nhiều hơn mấy câu với Lâm gia cô nương, ngươi liền tức giận. Nếu không thích người ta, con tức giận làm gì? Nếu như là bằng hữu, thấy hắn có người trong lòng con vui cho người ta còn không kịp nữa."
“Đó là bởi vì hắn sớm ba chiều bốn, đứng núi này trông núi nọ!" Đại Trân thở hồng hộc nói: “Ngày hôm trước còn thề non hẹn biển nói với cha cái gì mà không phải ta không cưới, ngày hôm sau liền cùng người khác mắt qua mày lại, nhận thức lâu như vậy, lần đầu tiên ta mới biết thì ra hắn là loại người này. Về sau ta không muốn thấy mặt hắn nữa."
“Nếu không thích người ta, thấy người ta cùng cô nương khác tốt hơn là con nên vui vẻ mới đúng chứ, tức giận làm gì?" Hoàng thị cười nói.
Đại Trân khó thở, “Nương, ngài rốt cuộc là nói chuyện giúp ai vậy?"
“Con cảm thấy ta đang nói chuyện giúp Thái Tử?" Hoàng thị lắc đầu, “Con là nữ nhi của ta, ta sao có thể giúp hắn nói chuyện? Nói thật, Thái Tử điện hạ là người không tồi, tính tình cũng tốt, con nháo ra chuyện mất mặt như vậy, người ta cũng không truy cứu. Nếu hắn là hài tử con nhà bình thường, ta tuyệt đối tán thành hôn sự của hai đứa."
Đại Trân hù một tiếng, “Đã nói là một người sớm ba chiều bốn, nam nhân đứng núi này trông núi nọ, người còn nói chuyện thay hắn."
Hoàng thị cười, “Được rồi, dù sao hôn sự không thành cũng được, cũng không có gì phải tức giận. Dù sao con cũng trở lại, trước tiên ở trong nhà nghỉ ngơi, còn hôn sự thì không cần nóng nảy, chậm rãi tìm có thể tốt."
Đại Trân không hé răng, rầu rĩ bưng ly nước uống một hớp lớn.
Tuy rằng Hoàng thị nói rất có đạo lý, nhưng lòng nàng vẫn không thoải mái là sao?
Đúng rồi, mấy ngày trước nhị phòng Tô gia vào kinh, nhị thái thái còn dẫn theo thất cô nương tới trong phủ, vừa vặn con không có ở trong phủ, về sau đưa thiệp mời các nàng đến phủ ngồi, ta nhỏ lúc ở Tô Châu, con cùng Tô gia cô nương tình cảm khá tốt."
Đại Trân nhíu mày, “Không cần, ta không thích nàng."
“Làm sao vậy, trước kia không phải luôn thích chơi cùng nàng sao?" Hoàng thị cười.
“Người không biết thật hay là giả vờ không biết vậy?" Đại Trân bất đắc dĩ mà nhìn nương nàng, “Người Tô gia tính tình như thế nào người còn không biết sao, thất cô nương kia quả thật là nhân tình, trước kia ta ăn không ít mệt vì nàng đâu. Chỉ tiếc lúc ấy quá nhỏ, không hiểu chuyện, bị người ta ám toán cũng không biết, hiện tại trưởng thành rồi mới suy nghĩ cẩn thận. Còn nữa, cô ta đã định hôn chưa?" Tô gia cô nương lớn hơn Đại Trân hai tuổi, rất có lòng dạ, tâm cơ thâm sâu, Đại Trân còn bé không ít lần bị nàng ta tính kế, bây giờ nhớ lại đều rất oán niệm.
Hoàng thị cười lắc đầu, “Còn chưa có định đâu, hôm kia nghe nhị thái thái nói còn đang xem mặt."
“Ta đây càng không thể mời nàng đến, nói không chừng các nàng nhìn trúng nhị lang nhà chúng ta đó."
“Không thể đi?" Hoàng thị kinh ngạc, hôm kia Tô nhị thái thái đến đây có nói dụng ý của nàng ta, có lẽ thấy Tân gia ở kinh thành có chút nhân mạch, nên muốn phó thác nàng hỗ trợ xem mắt, nhưng thật ra lại không nghĩ đến Thụy Xương, rốt cuộc Thụy Xương tuổi còn nhỏ, so với thất cô nương còn nhỏ hai tuổi đó.
Nhưng mà, bị Đại Trân nhắc nhở, Hoàng thị tựa hồ cũng cảm thấy có chút đạo lý, lớn hơn hai tuổi không phải chuyện gì to tát, trong kinh thành hôn sự nữ lớn nam nhỏ cũng rất nhiều. Trước kia ở Tô Châu, Tô gia liền muốn liên hôn, bị Hoàng thị thoái thác, hiện giờ ngóc đầu trở lại không phải không có khả năng.
“Được được, không thỉnh liền không thỉnh." Hoàng thị vội vàng nói: “Ta cũng chỉ là thuận miệng nói, nơi nào thật sự muốn mời các nàng đến, này không phải gần đây con không có ai nói chuyện sao? Mấy huynh trưởng cùng tẩu tử của con đi hành cung tránh nóng, trong kinh thành cũng không tìm thấy người chơi."
Đại Trân nắm tay, “Ta mới không cần chơi đâu, gần đây thật sự vội. Nghe nói Thiên Tân lại có thuyền trở về, ta muốn đến đó xem có chuyện làm ăn gì mới có thể làm. Trừ bỏ ở Thiên Tân, hải cảng ở phía nam cũng rất náo nhiệt, không biết khi nào có cơ hội đến phía nam nhìn xem. Kỳ thật còn muốn ra biển, lại sợ người không chịu."
“Ra biển thì không được." Hoàng thị tuy rằng biết đạo lý đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, nhưng rốt cuộc cũng không phải hiện đại, giao thông không thuận tiện không nói, an toàn cũng là vấn đề lớn, ra biển bằng mấy thương thuyền đó, mỗi năm có bao nhiêu chiếc gặp nạn, không phải gặp gió lốc trên biển, thì là bị hải tặc cướp đánh, Hoàng thị cũng không dám tưởng tượng cho Đại Trân ra biển để sống những ngày tháng phải đề phòng.
Đại Trân sớm đoán được kết quả này, một chút kỳ quái cũng không có, “Ta biết, chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Đúng rồi, thủy quân của Cố Thúc bây giờ sao rồi?"
Hoàng thị có chút ngoài ý muốn, “Con hỏi cái này làm gì?"
“Ngài cũng không biết?" Đại Trân vẻ mặt thần bí, “Mắt thấy thủy quân ngày càng mạnh, nhân số cũng ngày càng nhiều, quân nhu vật chất là một vấn đề to lớn, ta đi giúp Cố thúc chiêu số, xem có thể làm ăn gì không?"
Hoàng thị lắc đầu, “Quân nhu lương thảo là do triều đình phát, con xem náo nhiệt làm gì, đó là đi tìm Cố Hưng cũng chen vào không được."
“Ai nói đến lương thảo?" Đại Trân lắc đầu, “Lương thảo súng ống đạn dược đều là do triều đình cung cấp, ta nào dám nhúng tay. Nhưng trong quân doanh không chỉ có ăn cơm, còn có y phục giày dép, sinh bệnh thì phải uống thuốc. Dược liệu thì ta không có biện pháp, rốt cuộc cũng không phải trong nghề, sợ bị người lừa, nhưng y phục giày dép thì nhiều đi, lần trước không phải cha nói trong viện khoa học có học sinh từ cây gì mà làm ra được đồ vật là cao su có thể làm giày sao…."
Hoàng thị thấy nàng thần thái sáng láng, phảng phất như hoàn toàn quên chuyện của Từ Canh, nàng lại càng không yên tâm. Nữ nhi nhà mình thì mình biết, Đại Trân tính tình kỳ cục, trên việc làm ăn buôn bán thì sấm rền gió cuốn, quyết đoán nhanh nhẹn, nhưng tình cảm lại mơ hồ, nếu đúng như lời nàng nói không hề có chút ý tứ nào với Từ Canh, tuyệt đối sẽ không xúc động như thế, bằng không Đại Trân nhất định càng thêm kỳ cục.
So với để nàng nghẹn ở trong phủ, chi bằng cho nàng ra ngoài cho thoải mái. Hoàng thị cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu, “Muốn đi Thiên Tân? Cũng được, vừa vặn ta cũng muốn mang mấy đệ đệ con ra ngoài giải sầu, luôn ở trong kinh thành buồn muốn chết. Trong nhà đã có Thụy Xương, ta cũng yên tâm."
Vì thế Đại Trân mới hồi kinh, xoay người lại đi Thiên Tân.