Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 54 Chương 54

Chương 54
Kinh triệu doãn nha môn phát một bản cáo thị kỳ quái, nói rằng mấy ngày gần đây, thành bắc san núi xây thư viện, sẽ có tiếng vang khủng bố, mong bá tính kinh thành không cần khủng hoảng. Ai chưa thấy qua việc san núi làm nhà? Cho dù là tiếng vang lớn, cũng nhất định không dọa người, vì thế mọi người không ai để tâm đến bản cáo thị này, ngầm chê cười kinh triệu doãn nha môn chuyện bé xé ra to.
Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, khi các triều thần còn đang thượng triều, Chung thượng thư còn đang vì mấy đồng bạc mà cãi cọ với người ta, xúc động phẫn nộ tới nỗi nước miếng bay tứ tung, làm cho mấy vị đồng liêu hướng ông xin tiền tức giận đến đỏ mặt tía tai, mắt thấy sắp xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, bỗng nghe một tiếng vang lớn “Oanh", quả thật đinh tai nhức óc, trời sụp đất nứt.
Quần thần sợ đến mức không nhẹ, Chung thượng thư tốt một chút, nhiều lắm cũng chỉ lảo đảo trật chân, hoang mang rối loạn mà ôm lấy trụ giữa đại điện không dám động đậy, mấy quan viên nhát gan đã nhanh chóng chạy ra khỏi ngoài đại điện, càng có người sợ hãi mà nằm la liệt tại chỗ, kinh hoảng tới mức thất thố mà kêu cứu, “Động đất… Động đất…."
Đương nhiên, cũng không thiếu người gan lớn mà lại trung thành, thấy không ổn liền nhanh chóng chạy đến bên người Từ Canh, nhào lên muốn kéo hắn đi, bị Từ Canh cười bảo ngừng lại.

Tân thái phó cũng có một chút kinh hoảng, tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn hô lớn với Từ Canh: “Thái Tử điện hạ mau chạy đi, động đất." Một bên nói một bên còn chạy lên phía trên, mới hai bước đã bị Tân Nhất Lai ở đằng sau giữ lại, dở khóc dở cười nói: “Buổi sáng không phải nói cùng ngài rồi sao, hôm nay ta muốn san núi. Ở đây gần núi, nên bị âm thanh dọa người."
Tân thái phó lúc này mới nhớ ra lúc lâm triều Tân Nhất Lai có nói với mình một câu, nói cái gì mà hừng đông việc san núi sẽ có động tĩnh lớn, bảo ông đừng sợ, chính là mẹ ơi ai biết được sẽ có động tĩnh lớn như vậy chứ, thật là dọa chết người mà! Tân thái phó oán hận liếc mắt trừng Tân Nhất Lai, “Xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Tân Nhất Lai sờ sờ mũi, rất ủy khuất, “Không phải đã bảo kinh triệu doãn nha môn thông báo rồi sao, ai biết được mọi người lại nhát gan thế!"
Tân lão gia tử không thèm để ý đến hắn nữa, xoay đầu ba bước vọt đến chỗ Từ Canh muốn thể hiện một phen, ai biết được Thái Tử điện hạ mặt rất bình tĩnh mà ngồi tại chỗ, không hề bị tiếng vang vừa rồi dọa sợ. Thật không hổ là trữ quân cả nước, vẻ mặt dù cho Thái Sơn sụp trước mặt vẫn trấn định phi thường này người khác không thể nào có được, cái nhìn của Tân thái phó đối với Từ Canh không khỏi cao hơn vài phần.

Thấy Tân thái phó chạy lên, Từ Canh cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng, “Thái phó quả nhiên trấn định."
Tân lão gia tử vội vàng thỉnh tội, “Đều do tên nhi tử hỗn trướng kia gây nên, trời mới biết sao hắn có thể làm ra tiếng vang lớn như vậy, làm kinh hách đến Thái Tử và các vị đồng liêu, thật là có tội."
Từ Canh cười nói: “Chuyện Tân thị lang san núi xây dựng thư viện chính phụ hoàng đáp ứng, lại còn có thông báo đặc biệt nhắc nhở, huống chi chỉ là có tiếng vang lớn, phàm là những người cẩn thận đều có thể nhìn ra đây không phải là động đất, mọi người chỉ là tự mình dọa mình, không cẩn thận bị thương, kia cũng chỉ là xui xẻo, Tân thị lang có tội gì?"
Mấy vị võ tướng mới vừa xông lên cũng phụ họa, “Cũng không phải như vậy, đã sớm nhắc nhở nhưng bọn họ không để ở trong lòng, chính mình bị dọa sợ còn trách ai." Đám chân mềm như tôm nhát như chuột, nếu như bọn họ có một phần cam đản cũng sẽ không bị dọa đến mức này, đến Thái Tử ở trước mặt mà dám lộ ra vẻ mặt này, chuyện tốt như vậy nên tranh giành mới phải.
Các triều thần ai cũng không ngốc, mau chóng có người phát hiện khác thường, âm thanh bên ngoài tuy rằng rất dọa người, nhưng trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh nào, trên mặt đất cũng rất phẳng lặng, ngay cả rèn trang trí trong đại điện cũng không có bất kỳ động tĩnh gì…..
Âm thanh bên ngoài vẫn như cũ không hề dừng lại, ngay sau đó lại là một chuỗi âm thanh kinh thiên động địa, nhưng quần thần trong triều cũng dần trấn định, Chung thượng thư nhìn Từ Canh và phu phụ Tân thái phó là người trấn định nhất, trong lòng có một loại buồn bực không nói lên lời, ông cuối cùng cũng nhớ lại bảng cáo thị hai ngày trước, lập tức trong lòng sáng như gương, quả nhiên tiếng động này là do hai người bọn họ làm ra!
Còn những quan viên lúc nãy hoang mang rối loạn chạy đi, lúc đầu đều hối hận thối ruột, trong đại điện vẫn còn không ít đồng liêu và thủ trưởng đó, cho dù là những người nằm xụi lơ trên mặt đất cũng còn mạnh hơn so với bọn họ, bị dọa choáng váng mà nhát như chuột còn nhẹ, nhưng bọn họ --- Thái Tử điện hạ nếu như muốn tính toán, tội danh này không hề nhẹ đâu! Thất lễ với điện tiền, nếu như nặng hơn nữa, đó chính là không màng sống chết của Thái Tử, ham sống sợ chết, cái mũ này chụp nên đầu chịu tội không nhẹ.
Lui một bước mà nói, cho dù Thái Tử điện hạ lòng dạ thoải mái không so đo chuyện ngày hôm nay, nhưng nhóm đồng liêu sẽ thấy thế nào, không thiếu được về sau sẽ lấy chuyện này ra giễu cợt.
Mặc kệ mọi người trong lòng nghĩ như thế nào, các triều thần vẫn lục đục mà trở lại đại điện, tìm được vị trí của mình thì thành thành thật thật mà đứng. Từ Canh nói dăm ba câu giải thích, mọi người mới biết rõ sự tình, ánh mắt nhìn về Tân Nhất Lai lập tức tràn ngập u oán. Đương nhiên, đối với võ tướng mà nói, họ lại suy nghĩ nhiều hơn.

Cũng may mọi người tuy rằng sợ không nhẹ, nhưng cũng không có ai bị thương, đương nhiên, cũng có những vết thương nhỏ, nhưng mọi người lại cắn răng không chịu nói, rốt cuộc chuyện này nói ra cũng không cần nghe. Trong chốc lát Hồng Gia đế cũng phái người tới dò hỏi, nội thị phía sau còn nhanh trí mang theo hai thái y, nghe nói không có người bị thương, nội thị rất ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Thật là may mắn, nô tài liền đi bẩm báo với bệ hạ, đỡ cho bệ hạ lo lắng."
Bá tính kinh thành cũng sợ không nhẹ, cũng may Tân Nhất Lai sớm dặn dò kinh triệu doãn nha môn, trước đó đã có phòng bị, trên đường hơi có náo nhiệt thì sẽ giải thích với mọi người, vẫn chưa có người bị thương nặng, tới buổi chiều. Kết quả thống kê vừa ra tới, tổng cộng có hơn hai mươi người bị thương, tất cả chỉ là vết thương nhẹ, trên cơ bản là tự mình dọa mình bị thương, trong đó có vài người nhất thời tình thế cấp bách nên bị trẹo chân, có một người là từ tầng hai bị dọa đến mức hôn mê ngã từ tầng hai xuống, cuối cùng bị gãy chân……

Cũng không phải không có người ngầm oán trách, nhưng càng nhiều người bị động tĩnh cũng thành bắc hấp dẫn đi qua, vừa qua khỏi giữa trưa, liền có một đám người không sợ chết đi ra công trường ngoài kinh thành tham quan, càng có người lá gan lớn không màng ngăn trở mà tiến gần đến công trường, bị người trông coi công trường đuổi ra ngoài.
“Ngươi dám đuổi lão tử, lá gan không nhỏ đâu, có biết lão tử là ai không? Kêu quản sự của các người tới đây." Một lão trung niên mặt đầu râu quai nón bị tráng hán trông coi ngăn lại, tức giận đến giậm chân, gân cổ kêu lớn.
Người trông coi trẻ tuổi không bị ông dọa, trên mặt vẫn cười như cũ, “Vị đại gia này, công trường có quy củ của công trường, đặc biệt là công trường này của chúng ta rất nguy hiểm ,hơi bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Khi khởi công Thị lang đại nhân đã dặn đi dặn lại, trừ bỏi người trông coi và thợ thủ công, ai cũng không cho vào. Ngài muốn vào xem cũng được, đến hỏi lệnh bài của Thị lang đại nhân."
Lão nhân râu quai nón tức giận trừng mắt, lộ ra ánh mắt hung dữ, “Nếu lão tử nhất định xông vào thì sao?"
Người trông côi biểu tình rất thản nhiên, cười tủm tỉm mà nhìn ông, “Ngài có thể thử xem." Trên mặt người trông coi trẻ tuổi vẫn còn nụ cười, nhưng trong mắt đã không còn ý cười, trong mắt là sự lạnh lẽo, toàn thân trong nháy mắt tỏa ra sát khí, cái này cũng không phải là bọn lưu manh phố phường tầm thường, sinh đấu tàn nhẫn hung ác, mà giống như lưỡi dao thị huyết sắc bén hàn ý lành lạnh.
Cái này sao gọi là người trông coi bình thường, người trông coi bình thường không thể có loại huyết khí này?

Mấy thư sinh lúc trước ồn ào muốn đi vào im lặng như ve sầu mùa đông, lặng lẽ lùi lại vài bước. Râu quai nón rất ngoài ý muốn “Di---“ một tiếng, nhìn chằm chằm chằm từ trên xuống dưới người trông coi trẻ tuổi đánh giá, rất trẻ tuổi, bộ dáng cũng văn nhã, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, chỉ tiếc không có cánh tay trái, tay áo trống rỗng, nhưng hắn hình như không để chuyện cánh tay này trong lòng, khuôn mặt không hề để ý, lưng thẳng tắp, giống như cây bạch dương ở biên cương Tây Bắc.
Râu quai nón cười ha ha, “Nha, nhìn không ra, từ trên chiến trường trở lại, giết người chưa?"
Người trẻ tuổi trông coi gật đầu, “Giết qua mấy người!"
“Mấy người là bao nhiêu?"
Người trông coi nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Cũng mười mấy người đi." Hắn dừng lại một chút, có chút bất đắc dĩ mà nhăn mũi, “Cánh tay bị mấy tên đó làm bị thương, không còn cách nào chỉ có thể trở về. Ở nhà mãi cũng không được, liền tới nơi này làm việc." Hắn cười tủm tỉm mà nhìn râu quai nón, “Ngài ở bộ nào?"
Đều là quân nhân, liếc mắt có thể nhìn ra khí thế giết người của nhau, người trông coi khó tránh khỏi đối với râu quai nón khách khí hơn một chút.
Râu quai nón không trả lời hắn, lại hỏi: “Ngươi tới nơi này làm việc, một tháng có thể được bao nhiêu bạc?" Hắn thay tên tiểu tử này bất bình, có thể giết mười mấy người ở trên chiến trường thì rất anh dũng, theo lý sớm nên đề bạt, bây giờ lại phải lưu lạc đến nỗi làm người trông coi, thật là làm cho người ta chua xót.
Người trông coi trẻ hình như nhìn ra bất mãn của râu quai nón, cười một tiếng, lắc đầu nói: “Là tự ta muốn về, ở lại trên chiến trường chỉ tổn kéo chân mọi người. Nơi này không tồi, ta cũng coi như làm việc cho triều đình, Thị lang đại nhân nói, chờ viện khoa học xây xong, ta sẽ ở lại nơi này làm hộ vệ. Một tháng có thể có –“ Hắn đè thấp âm thanh, tiến đến tai râu quai nón nói nhỏ một con số, hai mắt râu quai nón lập tức trừng lớn, hai mắt tỏa sáng mà bắt lấy người trông coi người trẻ tuổi: “Nơi này của các người có cần người nữa không?" Thuộc hạ của hắn vẫn còn một đám người không có nơi an bài đó!
Người trông coi dở khóc dở cười, “Ngài hỏi ta cũng vô dụng, nơi này không phải ta làm chủ. Hơn nữa, triều đình cho không nhiều bạc lắm, chủ yếu là tiền trợ cấp, đây là Thị lang đại nhân cho."
“Thị lang nào?" Râu quai nón mặt đầy khẩn trương hỏi, nói không chừng là người quen của hắn đó!
“Công Bộ hữu Thị lang Tân đại nhân."

“A." Râu quai nón gãi gãi cái ót, “Không nghe nói qua a." Rất nhiều năm không trở về kinh, hắn đối với kinh thành rất xa lạ, tuy nói rằng trong quân đội cũng có công báo, chính là hắn cơ bản không xem, nơi nào biết được tự nhiên nhảy ra một người là Tân thị lang.
“Tân Thị lang này rốt cuộc tên là gì?"
“Tên húy của đại nhân là Tân Nhất Lai."
“Ha –“ Râu quai nón giống như tạc mao bỗng nhiên nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ, “Tân… Tân Nhất Lai? Tân Nhất Lai con trai Tân thái phó? Ngươi nói không sai chứ, tên ngốc tử này lại có thể làm Công Bộ hữu thị lang?"
Người trông coi trẻ tuổi không vui mà nhìn hắn, “Ngài nói ai là mọt sách?" Thái độ phía trước của hắn vẫn luôn ôn hòa, lúc râu quai nón ồn ào đòi xông vào hắn vẫn còn cười tủm tỉm đó, vừa nghe râu quai nón nói đến Tân Nhất Lai liền biến sắc, râu quai nón cảm thấy rất có ý tứ, cười ha ha nói: “Nhìn không ra Tân ngốc tử còn rất được lòng người."
Người trông coi cuối cùng nghe ra được thân thiết trong lời nói của hắn, suy đoán phỏng chừng đây là cố nhân của Tân đại nhân, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn một chút. Râu quai nón cợt nhả mà dây dưa không thôi, “Ta và Tân đại nhân của ngươi là bạn từ hồi trẻ, quan hệ rất tốt, nếu không, ngươi cho ta vào xem, ta bảo đảm sẽ tuyệt đối không chạy loạn, Tân Nhất Lai cũng không tìm ngươi gây phiền toái…" Hắn chưa nói xong đã bị người trông coi trẻ tuổi đẩy ra.
“Nhìn thấy vạch trắng này không?" Người trông coi trẻ tuổi nghiêm mặt chỉ vào vạch vôi trắng, nghiêm túc nói: “Ngài đi tới một bước, đừng trách ta không khách khí."
Râu quai nón còn định nói thêm, phía sau có một cô nương chạy đến la lớn, “Lão gia, sao người còn chưa quay về, cô nương đợi ngài một lúc lâu đã tức giận rồi. Ngài nếu như không đi, lát nữa cô nương sẽ tự mình đến đây thỉnh ngài đó."
Sắc mặt râu quai nón khẽ biến, hiển nhiên đối với nữ nhi nhà mình rất kiêng kị, lập tức giơ tay cao giọng mà trả lời: “Về về về, lập tức về." Dứt lời, không chút lưu luyến mà xoay người đi.
Thấy hắn vừa đi, một đám người trẻ tuổi cũng không dám xông vào, vây quanh bốn phái mà chỉ chỉ trỏ trỏ nửa ngày, thẳng đến khi trời tối rồi, cửa thành sắp khóa, lúc này mới không tình nguyện mà trở về thành.

Tác giả : Tú Cẩm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại