Hoàng Đế Hắc Hóa
Chương 22 Chương 22
“Thái Tử điện hạ?" Đại Trân bị dọa đến ngây người, “Đại huynh đang cùng muội nói giỡn sao, Cố huynh sao có thể là Thái Tử?" Thái Tử điện hạ mà cứ gần gũi bình dị như thế á?
“Muội cảm thấy ta sẽ nói giỡn với muội về chuyện này?" Thụy Hòa vẻ mặt không cảm xúc nói: “Thái Tử đã thừa nhận trước mặt cha cùng ta rồi."
“Hỏng rồi." Đại Trân sờ sờ cằm, thấp giọng lẩm bẩm, “Muội còn ở trước mặt hắn oán giận Thái Tử sai cho huynh nhiều việc như thế. Cố…. Không, Thái Tử điện hạ thoạt nhìn rất hòa khí, nhưng lại không giống bộ dáng tức giận muội. Nhưng mà, hắn cũng thật lợi hại, cái gì cũng đều biết, hôm nay còn dạy muội làm sao bày biện cửa hàng tạp hóa, muội cảm thấy Thái Tử điện hạ còn thông minh hơn huynh."
“Uy -----“ Thụy Hòa cố ý làm bộ không cao hứng, “Ta đang đứng ở trước mặt này, ngay trước mặt ta mà nói người khác tốt, không sợ ta tức giận hay sao?"
“Đại huynh sẽ không lòng dạ hẹp hòi như vậy. Người ta là Thái Tử điện hạ thì lợi hại sao, tuy rằng là Thái Tử, nhưng làm cao một chút cũng không có, lại là người thông minh hiếu học, cái gì cũng biết, chẳng trách tổ phụ thích hắn như vậy. Trữ quân tương lai anh minh sáng suốt, Đại Lương triều chúng ta có hy vọng phục hưng rồi." Đại Trân nói lời về sau ngữ khí giống như Tân thái phó, Thụy Hòa xem xog chỉ biết chậc chậc.
Thụy Hòa rốt cuộc cũng không nhắc nhở bảo Đại Trân cách xa Từ Canh một chút, hắn đã nhìn ra, mặt kệ ngày thường Đại Trân thông minh cỡ nào, rốt cuộc thì cũng chỉ lầ tiểu nha đầu mười ba mười bốn, hơn nữa lòng dạ lại đặt ở việc kiếm tiền, ở trên phương diện tình yêu nam nữ căn bản không thông suốt, hắn thật sự muốn nói gì đó, cái đó mới là thật sự đi tìm việc tới.
Nhưng mà, vẫn muốn nói chút gì đó, “… Vị kia rốt cuộc cũng là Thái Tử điện hạ, ngoài mặt ôn nhu hiền từ như thế nào, ngạo khí vẫn khắc vào trong xương cốt. Muội nếu như đã biết được thân phận của người ta, không được chậm trễ giống như trước kia, nếu không cẩn thận chọc giận hắn, đến lúc đó sẽ không dễ dàng gì…."
Đại Trân lại không cho là đúng, “Thái Tử điện hạ thật sự rất ôn nhu hiền lành mà." Thấy Thụy Hòa nghiêm mặt, Đại Trân nhanh chóng sửa lời, “Đại huynh yên tâm, muội cũng không phải là ngốc tử, sao lại vô duyên vô cớ mà chậm trễ hắn làm gì? Không nói hắn là Thái Tử điện hạ, cho dù chỉ là người thường, a cũng sẽ không chọc hắn bực tức." Hai người bọn họ là bạn hợp tác làm ăn đó được không, đồng bọn đó có hiểu không?
Đại Trân cùng Thái Tử hợp tác làm ăn vẫn không bị truyền ra ngoài, chỉ có vài người trong phủ biết, Tân Nhất Lai chưa nói cho Tân lão gia tử, sợ lão gia tử đột nhiên phát bệnh, lấy hết cửa hàng của Đại Trân giao cho Thái Tử -- cái này cũng không phải là Tân Nhất Lai nghĩ bừa, lão gia tử nhất định có thể làm ra loại sự tình này.
“Thì ra chính là Thái Tử." Ở Bích La viện, Hoàng thị cùng Tân Nhất Lai cảm thán, “Khó tách bé con nói hắn khí độ bất phàm. Bây giờ mới mười năm tuổi đi, vậy mà nhìn rất ổn trọng, không giống như những hài tử ở độ tuổi này. Đại lang lúc ấy còn không bằng người ta đâu."
“Nếu không sao có thể làm Thái Tử được." Tân Nhất Lai nhớ ra thế nhưng Thái Tử điện hạ lại là đệ tử của lão gia tử, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, rốt cuộc sao có thể dạy ra một Thái Tử ổn trọng lại thông minh như thế. Chẳng nhẽ là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Từ Long là di truyền của bệ hạ? Nhưng nhị hoàng tử sao không di truyền loại gien ưu tú này?
“Đúng rồi ----“ Tân Nhất Lai bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nào đó, chạy nhanh đóng kỹ tất cả các cửa sổ, thần thần bí bí nói: “Ta cảm thấy bên người Thái Tử có khả năng có người giống với chúng ta."
“Nói như thế nào?"
Tân Nhất Lai kể lại chuyện ban ngày đã thử Từ Canh cho Hoàng thị nghe, Hoàng thị nghe vậy cũng rất kinh ngạc, “Kia…. Kia là ai? Chắc không phải là người trong cung đi."
“Thanh danh trước kia của Thái Tử cũng không tốt lắm." Tân Nhất Lai nghiêm mặt nói: “Nàng cũng biết lão gia tử nhà mình, nhất nhất giữ gìn thanh danh cho Thái Tử, nghe không được người khác nói xấu Thái Tử đến nửa câu, cũng có thể thấy ngày xưa ông ấy luôn bị Thái Tử là tức đến nổi cáo bệnh không dậy nổi, mà nhìn bây giờ, giống như có chút kỳ quái."
Tong đầu Hoàng thị đầy những chuyện kỳ quái ngày xưa, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Không giống như chúng ta… Chắc là thay đổi bản thân đi?"
Tân Nhất Lai không lên tiếng, yên lặng một hồi, mới trầm giọng nói: “Cái ngày cũng không giống. Nàng nhìn xem, hai chúng ta tuy rằng đã đến hơn mười năm, nhưng cử chỉ hành động ít nhiều vẫn khác biệt so với người bình thường, người khác không nhất định nhìn ra được, nhưng bản thân chúng ta vẫn hiểu rõ. Nhưng chuyện Thái Tử biến đổi trong mấy tháng gần đây, ta thấy hắn hành động nửa điểm khác thường cũng không có, cùng với hình tượng Thái Tử của hắn hoàn toàn không khác nhau."
“Đó chính là…Hắn trọng sinh?" Ánh mắt Hoàng thị sáng lên, cảm thấy hình như tất cả đã có lời giải thích.
“Sao có thể huyền huyễn như vậy?"
Hoàng thị cười nhạo, “Chúng ta có thể xuyên qua, sao lại không cho người ta có thể trọng sinh chứ? Bằng không, một Thái Tử không thích học hành, cả ngày gây chuyện thị phi lại không trải qua đột biến gì, tại sao trong một đêm có thể thay đổi bản thân hoàn toàn. Chàng nghĩ mà xem, Thái Tử có phải đối với nhà chúng ta rất tốt? Cho dù lão gia tử có thể làm thái phó, nhưng chàng mới hồi kinh không lâu, một chút thành tựu cũng không có, Thái Tử tại sao phải nhìn chàng bằng con mắt khác? Vì cái gì mà biết mấy từ mới mẻ, còn không phải là do nghe từ người khác hay sao?"
Tân Nhất Lai là giáo sư trường quân đội, không phải là tác giả internet, càng chưa từng xem qua mấy tác phẩm yy rối loạn, trên phương diện này không có chút kiến thức nào, so với Hoàng thị thì kém xa, nghe Hoàng thị nói xong, hắn có chút ngốc, “Không phải, ta sao càng nghe lại càng cảm thấy mơ hồ, hơn nữa… Quả thực càng nghĩ kỹ lại càng cảm thấy kinh khủng." Chẳng nhẽ mấy người ở thời đại này còn sống lại rất nhiều lần, ai ya mẹ ơi, muốn hôn mê luôn.
Hoàng thị đắc cười, “Bây giờ chỉ sợ đầu óc chàng còn chưa rõ, vẫn là đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau đầu." Ngàng vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng nói, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên loại sự tình này có khả năng xảy ra rất lớn.
“Không được, ta dù thế nào cũng phải hiểu được chuyện không thể xảy ra này." Tân Nhất Lai dứt khoát tìm giấy bút để viết bút ký. Nếu như Thái Tử trọng sinh, thì việc Cố Hưng đem người tới ứng cứu tự dưng có câu trả lời, bằng không, một Thái Tử sống lâu ở trong thâm cung, sao có thể biết được bọn họ trên đường về kinh bị tập kích chứ.
“… Ta đời trước nhất định là cánh tay đắc lực cho Thái Tử." Tân Nhất Lai vuốt cằm nói: “Bằng không, từ lúc chúng ta trở về Thái Tử đã không suốt ngày chạy đến phủ thái phó, còn đặc biệt đẩy ta vào vị trí Công Bộ Thị lang. Nàng nói xem, cuối cùng ta có thể phong hầu bá tước không, so với lão gia tử còn cao hơn?" Tưởng tượng đến đây liền rất kích động.
Hoàng thị lại không quan tâm đến cái này, “Ta chỉ muốn biết cuối cùng bé con sẽ gả cho ai? Chàng nói liệu Thái Tử có biết không?"
Tân Nhất Lai khó khăn, “Cái này hơi quá sức, Thái Tử điện hạ còn không biết bé là nữ tử đâu, hắn bây giờ vẫn cho rằng đó là tam lang nhà chúng ta."
Hắn dứt lời, lại thở dài nửa ngày, không thấy Hoàng thị có động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại thấy khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch.
“Nàng làm sao vậy?" Hoàng thị bất giác ôm lấy ngực, một lúc lâu sau không nói ra lời, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Tân Nhất Lai bị nàng dọa sợ, chạy nhanh lấy một ly trà nóng qua, một bên vỗ về lưng nàng, ôn nhu khuyên nhủ nói: “Có phải lại suy nghĩ miên man gì vậy, lại đem mình dọa thành bộ dạng như vậy?"
Hoàng thị cầm lấy ly trà, uống một hơi, rốt cuộc cũng trấn định hơn một chút, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, “Nếu như chúng ta suy đoán, bé cùng với Nhị lang là song bào thai, Thái Tử mặc dù chưa thấy qua, thì cũng đã phải nghe qua rồi chứ, nhưng hắn lại không biết bé con là nữ tử?"
“Chính là, điện hạ hắn…" Tân Nhất Lai không ngốc, hắn lập tức hiểu, vì sao lúc nãy sắc mặt Hoàng thị lại thay đổi như vậy, nếu như Thái Tử không biết đến Đại Trân, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất… Đời trước căn bản không có Đại Trân, thậm chí ngay cả Thụy Xương cũng không hề tồn tại, bằng không, chỉ cần có Thụy Xương, ngươi khác sẽ không khỏi tránh đề cập đến tỷ tỷ song sinh đáng thương của hắn.
“Là chuyện lúc hồi kinh." Tân Nhất Lai chậm rãi trầm giọng nói ra, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm trọng, nếu như lúc ấy không phải Cố Hưng cho người đuổi đến kịp, nhà bọn họ bây giờ sẽ còn mấy người? Tân Nhất Lai lần đầu tiên cảm thấy loại thống khổ cùng căm phẫn mãnh liệt này, nghĩ đến việc mấy đứa con đáng yêu của mình đáng ra là sẽ chết ở trong cuộc tập kích kia, tim Tân Nhất Lai như có ai véo, lại như có một lưỡi doa từng chút từng chút một cứa trong lòng hắn.
Tuy rằng hắn đã trịnh trọng hướng về phía Từ Canh và Cố Hưng nói cảm tạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, so sánh với nỗi đau khổ khi mất đi người thân, cái kia thật sự bé nhỏ đến đáng thương.
“Có lẽ là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều." Hoàng thị cố hết sức đỡ trán, nàng rất đau đầu, “Cái gì mà trọng sinh chứ, đều là ta thuận miệng nói thôi." Nàng có chút hối hận vì mình lại nghĩ ra cái ý tưởng này, bây giờ làm cho hai vợ chồng họ đau lòng không thôi. Trải qua một lần phục kích, nàng chỉ thấy niềm vui sướng khi đã tìm được đường sống trong khó khăn, mà hiện tại, hai người lại cảm nhận nỗi thống khổ khi mất đi người thân.
Tân Nhất Lai vội vàng phụ họa, “Nói vậy cũng đúng, hai chúng ta chỉ nói bừa một chút. May mà không ai biết, nếu không chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta bị bệnh thần kinh."
Hai vợ chồng quyết định về sau sẽ không nói đến chủ đề này nữa, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, hạt giống hoài nghi đã gieo xuống, , thậm chí đã trở thành một cây đại thụ, cho dù Thái Tử không làm gì thị bọn họ với Tạ gia cũng một sống một chết.
Từ Canh ở trong Trường Tín cung không hề biết mình đã bị Hoàng thị nói rõ ngọn ngành gốc gác, lúc này đang cầm bản đồ xây dựng mà Công bộ trình lên, cẩn thận nghiên cứu. Đời trước Đại Lương triều không có mở cửa biển, trên thực tế, sau khi hắn đăng cơ rất nhiều năm, Tân Nhất Lai đều không được trọng dụng, mà tâm tư của Tân Nhất Lai cũng không đặt ở đây, mãi cho đến khi hắn bị Từ Long đuổi ra khỏi cung, chật vật mà sống tại Giang Nam, Tân Nhất Lai mới giống như viện chân trâu phủi bụi trần dần dần phát ra ánh sáng.
Từ Canh biết Tân Nhất Lai có rất nhiều bản lĩnh, hắn đối với Tân Nhất Lai cũng là lại tin tưởng mù quáng cùng với sùng bái, cho nên dù cho đời trước chưa từng nhìn thấy bản đồ này, nhưng hắn đối với nó ũng không phải là thái độ xem bản vẽ mà là thái độ học tập. Vì thế khi vừa nhìn thấy, quả nhiên phát hiện rất nhiều kinh hỉ ngoài ý muốn, tất nhiên, không phải tất cả mọi người xem đó là niềm kinh hỉ ngoài ý muốn, dù sao vị kia ở Công Bộ cũng luôn không thèm để ý Thượng thư đại nhân đến làm phiền.